Chương 22
Triêm Y
22/01/2024
Tống Doanh cũng không trả lời, chỉ chôn đầu vào lồng ngực hắn mà không ngừng khóc thút thít. Thanh âm tuy không lớn, nhưng cũng đủ để khiến cho người chung quanh ghé mắt nhìn. Cố Hàm cũng không nhớ đến chuyện xấu hổ, chỉ dịu dàng ôm chặt cô. Không hỏi gì thêm, chỉ yên lặng ôm cô.
Sau một lúc lâu, Tống Doanh mới nguôi nước mắt. Cô rút đầu ra, nhìn thấy ánh mắt của những người chung quanh, liền đỏ mặt: “Ơ… Chúng ta đổi chỗ khác nói được không?”
Cố Hàm gật đầu, xách vali trên mặt đất lên, lại duỗi tay muốn lấy ba lô trên lưng Tống Doanh. Tống Doanh lắc đầu: “Không cần, cái này không nặng.”
Cố Hàm trực tiếp bắt lấy ba lô trên lưng cô: “Có trọng lượng thì không thể không nặng được.”
Tống Doanh nhìn hắn một cái thật sâu sắc, nắm lấy bàn tay không của hắn, đi về hướng con đường mòn bên cạnh.
“Nơi này rất yên tĩnh, ít người lui tới, tôi thường xuyên đến đây đọc sách.” Tống Doanh rất quen thuộc với chỗ này, nhanh chóng rẽ vào một ngôi đình nhỏ. Đặt đồ vật sang một bên, cô và Cố Hàm cùng ngồi xuống.
“Thường xuyên?” Cố Hàm hỏi.
Tống Doanh nhẹ nhàng gật gật đầu: “Khi tôi muốn chạy trốn … Cậu không biết đâu, tôi là người yếu đuối nhất trên đời này, đối diện với tất cả những hụt hẫng, tôi chỉ biết bỏ trốn.”
“Cậu không yếu đuối.” Cố Hàm đặt tay lên trên bàn đá, nắm lấy tay Tống Doanh.
Tống Doanh hơi cúi đầu: “A, đúng rồi, xin lỗi cậu. Tối hôm qua lúc cậu gọi điện thoại tới, người trong nhà đều đã đi ngủ, cho nên giọng điệu tôi có chút không tốt…”
“Tôi biết rồi.” Hắn sao có thể ngốc như vậy? Tống Doanh ở chỗ đó không vui sướng gì, chỉ có hắn mới có thể ngây thơ gọi điện thoại tới, một mặt nói không cần cô gọi lại, một mặt lại oán trách cô sao lại thật sự không làm.
“Này! Cậu tra điểm chưa?” Bỗng nhiên nhớ tới chuyện quan trọng nhất, cô vội vàng hỏi.
“Cao hơn 15 điểm so với dự kiến.” Tống Doanh cũng bỗng nhiên nhớ ra, “Vậy còn cậu?”
“Thấp hơn cậu 10 điểm.” Cố Hàm ra dấu chữ V, vui vẻ vô cùng.
Hắn và cô sẽ ở bên nhau.
Tống Doanh cười xinh đẹp: “Thật tốt quá, lên đại học vẫn còn có thể ở bên cạnh cậu.”
Ầm ầm ầm… bên tai Cố Hàm lập tức có vô số máy bay bay với tốc độ siêu âm thanh qua, gợi lên trong lòng hắn một ngọn lửa, trên lưng giống như một ra một đôi cánh sắp sửa bay lên. Cười ngây ngô nửa ngày, mới hồi phục tinh thần lại: “Lý do?”
“Lý do gì?”
“Lý do vì sao vừa rồi lại khóc...” Nếu như cô dùng “lời ngon tiếng ngọt” chính là vì muốn nói lảng sang chuyện khác, thì cô đã quá coi thường hắn. Nếu vừa rồi cô khóc lóc một cách thương tâm như vậy không phải là vì thi đại học thì là vì cái gì?
“Tôi vốn là chuẩn bị nói, thì cậu lại chuyển sang chuyện khác.” Nỗi khổ của cô chỉ có thể nói cho hắn nghe, bởi vì với cha mẹ ở nơi tha hương đất khách, thì cô chỉ có thể cười một cách vui vẻ.
Nụ cười của cô có thể cho rất nhiều người, nhưng cô chỉ khóc với một mình hắn. Không công bằng sao? Nhưng mà ngoại trừ hắn, cô lại không dám khóc ở trước mặt ai khác… Tất nhiên là ngoại trừ những trường hợp không thể khống chế được, ví dụ như vừa rồi.
“Tôi là yếu đuối và vô dụng, tôi sẽ không nói cũng không làm, đối diện với bất kỳ khó khăn thì tôi cũng chỉ biết trốn tránh, cho dù căn bản là không có nơi nào để tránh…” Tống Doanh chậm rãi nói.
“Cha mẹ tôi đã dạy dỗ tôi một cách quá lỏng lẻo, cho nên tôi đã sống một cách quá vô tư trong 17 năm qua. Tuy rằng bởi vì đọc sách quá nhiều mà tư tưởng có chút phức tạp, nhưng lại không có bất kỳ kinh nghiệm thực tế nào khi đối diện với cuộc sống và xã hội. Tôi không biết gì cả, nhưng lại kiêu ngạo tự cho mình là trên hết, đây là đặc trưng của những người con một trong gia đình. Lúc ở cạnh cha mẹ thì không có gì, lúc rời khỏi sự bao bọc của bọn họ, thì mọi thứ liền trở nên khác biệt.”
“Không, tôi không hề bị người ta ngược đãi, cả nhà bác cả đều đối xử với tôi rất tốt, người có lỗi là tôi. Tất cả lớn hơn ba tôi mười mấy tuổi thì tôi có tư cách gì mà cãi lại ông ấy? Huống chi ông ấy còn bị tắc nghẽn mạch máu não, không thể tức giận… bác gái suốt ngày làm việc nhà, thế mà tôi lại không biết chủ động giúp bà ấy … Tôi chỉ biết làm mỗi một việc chính là tự lo cho mình. Tôi ăn của bọn họ ở cũng của bọn họ, vốn dĩ đã là rất làm phiền, thế mà lại còn mang theo một kệ sách thật lớn, phòng ốc trong nhà bọn họ vốn dĩ đã không lớn…” Tống Doanh nắm chặt tay, trong tay lại chính là tay Cố Hàm.
“Nhà bọn họ là gia đình truyền thống, tôi lại là kiểu người của xã hội mới. Tôi đã rất nỗ lực học hành, nhưng mà tôi thật sự không thể học được. Tôi chỉ có thể im lặng, tôi chỉ có thể chạy đi. Đó là điều duy nhất mà tôi có thể làm…”
“Tôi không thể không chạy trốn, một tối nọ, trong lúc vô tình tôi đã nghe được tất cả nói chuyện với bác gái về tôi … ông ấy từ trước đến nay luôn nghễnh ngãng cho nên mới không nghe được tiếng bước chân của tôi, tôi đi đến cửa bọn họ cũng không im lặng… lúc đó tôi mới biết được thì ra tôi đang tiêu phí sự quan tâm và giúp đỡ của ba tôi đối với bọn họ nhiều năm qua. Bọn họ là nể mặt ba tôi cho nên mới chịu đựng tôi, nể mặt bạn tôi mà không thể không để tôi ở lại… Ha ha, tôi là tội phạm tại trời. Nếu tình cảm anh em bọn họ bị phá hủy thì nguyên nhân nhất định là vì tôi … hoặc là, nuôi mà không dạy là lỗi của người làm cha, trách nhiệm cuối cùng vẫn quay trở về trên người ba tôi, mặc dù là bởi vì lúc nhỏ thì mẹ tôi đã ra nước ngoài, người nuôi lớn tôi thật ra là bà ngoại.”
“Cho nên tôi mới phải bỏ chạy, bình thường chỉ có thể ở yên trong phòng, chỉ có khi thật sự không có chỗ để trốn thì mới quay về mà thôi, ban ngày thì vơ lấy một quyển sách nào đó rồi bỏ đi, tìm một chỗ nào đó chui rúc qua ngày, đến tối mới về nhà. Cứ như vậy bọn họ sẽ nói là tôi đi hoang, nhưng, còn hơn là buồn chết ở nhà.”
“Kỳ nghỉ hè quá dài, cho nên tôi mới quyết định đến chỗ khác mà ở. Nhưng mà sáng hôm nay… cuối cùng tôi vẫn không nhịn được mà một miệng nói một câu châm chọc mỉa mai.”
“Khiến cho bác gái của tôi tức giận, làm hại anh Tắc Văn và chị dâu vốn đã không vui lại càng gây gổ dữ dội hơn.” Chị dâu Diệp Tâm và anh Tống Tắc Văn đã cơm không lành canh không ngọt mấy hôm nay, khó lắm mới có thể cùng nhau sang bên này ăn sáng hôm nay. Diệp Tâm từ trước đến nay vẫn luôn đứng về phía cô, che chở cho cô, Diệp Tâm và Tống Tắc Văn lại gây gổ, sau đó bỏ chạy ra ngoài trong cơn tức giận.
“Vì thế lúc tôi xách vali ra, anh Tắc Văn đưa tôi đi… đã nói cho tôi mấy câu…” Anh ta nói, nhà bọn họ đã không khiến cô thất vọng. Vì sao cô lại không biết đến chuyện này, cô rất có lỗi với bọn họ… cô đã làm rối loạn cuộc sống sinh hoạt của cả nhà họ, sau đó một mình bỏ đi. Anh ta nói…
“Anh ấy nói, anh ấy rất nhớ những ngày khi chúng tôi còn nhỏ, từng cùng chơi đùa với nhau.” Nước mắt chảy giàn giụa, trong những lời này có chứa bao nhiêu sự thất vọng và kiên quyết, cô đoán không ra. Lúc còn nhỏ cô vẫn thường đi theo phía sau hai anh Tắc Văn Tắc Võ, chơi trò ném tuyết, làm xe trượt tuyết, dán giấy nói ai đó là rùa đen… lớn hơn một chút thì đi theo anh học tiếng Anh cho dù ngay cả bản thân anh ta còn chưa đậu cấp 4… lúc đó nhà bác cả rất nghèo, ba của tôi luôn lén lút cho tiền anh ấy và anh Tắc Võ, không dám để cho mẹ tôi biết… có lẽ, đây chính là nguyên nhân bọn họ không thể từ chối lúc ba tôi "gửi gắm"! Nhưng mà mối ân tình này, cũng đã bị cô đích thân phá hủy…
“Tôi… Đều là tôi không tốt…” Tống Doanh tháo mắt kính xuống, nước mắt khai áp giống nhau như thế nào đều đình không được.
Cố Hàm ngồi gần, ôm cô vào trong lòng: “Không phải cậu không tốt, Tiểu Doanh, thật sự không phải là cậu sai.”
“Nhưng mà bọn họ không sai, bọn họ không sai chút nào cả, cho nên người sai nhất định là tôi…”
“Tiểu Doanh, không ai sai cả chỉ là mỗi người có cách sống khác nhau mà thôi.” Nếu Tống Doanh từ nhỏ đã sống trong một gia đình quản lý con cái nghiêm khắc thì có lẽ sẽ tốt hơn một chút, ít nhất bề ngoài sẽ không có trở ngại gì. Nhưng quan trọng là, cô đã quen với cuộc sống tự do đột nhiên lại bị mất đi thế giới của mình, làm sao cô có thể thích ứng được? Đặc biệt là trong khoảng thời gian đầu khi còn chưa thể thích ứng thì cô đã bỏ chạy …
Đau lòng sao, thiếu niên trong thời đại mới có ai mà không cá tính mạnh mẽ, không trải qua thời kỳ phản nghịch..v..v... Cô ở giữa khe hở giữa mới và cũ, không thể động đậy. Nụ cười thật sự của cô chính là như vậy mà bị chặn lại, chỉ còn lại một tấm mặt nạ cười khanh khách mê hoặc mọi người, che giấu tất cả mọi bi thương mà thôi.
“Cậu đã tốt lắm rồi, Tiểu Doanh, cậu xem các bạn ở trong lớp chúng ta, có bao nhiêu người có thể làm được như cậu? Bọn tôi đều đã được cha mẹ dạy thành ‘ cái rốn vũ trụ ’, ai có thể giống cậu, không oán không trách, chỉ âm thầm gia tăng gánh nặng trên người mình, gấp đôi rồi lại gấp đôi? Ví dụ như tôi, đã quen bị cha mẹ quản thúc. Tôi lại vì sự dài dòng mong cho con thành long thành phượng của bọn họ, mà ngày nào cũng xụ mặt, giống như bản thân mình là người bất hạnh nhất trên đời này… bọn tôi đều đã quen hưởng thụ, không hiểu được sự sụp đổ thật sự là như thế nào. Tiểu Doanh, cậu, mới là người thật sự khiến cho tôi tự biết xấu hổ.” Đôi môi nhẹ nhàng qua lại trên khuôn mặt đầy nước mắt của cô, âm thanh nhẹ nhàng thôi miên cô. Dưới sự an ủi của hắn, sự tủi thân và chán ghét mình của cô đã nhẹ hơn rất nhiều … đúng vậy, cô tự chán ghét mình, vết thương ở cổ tay cô hình thành một cách rất đơn giản, chỉ là vì cô ghét bản thân mình mà thôi. Trong nháy mắt cảm thấy cuộc sống của mình là vô nghĩa, chỉ thế mà thôi.
“Cậu không cảm thấy tôi rất đáng ghét sao? Tôi…” Tôi đã làm tổn thương cậu…
Những lời còn lại bị hắn nuốt vào cổ họng, hắn không muốn cô hạ thấp bản thân mình như vậy, cô là bảo vật duy nhất trong lòng hắn.
Nụ hôn nhẹ nhàng, hôn cho đến khi nước mắt thương đau của cô không còn nữa, có lẽ, cô phải đợi thật lâu, đợi có người ôm lấy cô nói cho cô biết cô không phải là tội không thể tha thứ. Cô, chỉ cần một câu như vậy, mà thôi. Thất bại trong tình yêu, cuộc sống không được chào đón, cô chỉ muốn nói với bản thân, cô vẫn có người để ý, chỉ cần một câu như vậy mà thôi…
“Anh thích em…” Cố Hàm buông môi cô ra, nhẹ nhàng nói.
“Đồ ngốc!” Cố Hàm mắng cô.
“Hả?” Tống Doanh ngẩng đầu, cũng không hiểu vì sao hắn lại mắng cô ngốc.
“Đừng ép buộc bản thân mình, đồ ngốc! Anh không cần em thương hại anh, em đừng vì sự trả giá của anh mà cảm động, cho rằng cần phải báo đáp gì đó, đồ ngốc!” Cố Hàm tỏ ra nghiêm túc, “Những gì anh làm đều là do anh cam tâm tình nguyện, cho dù em không thích anh thì anh cũng sẽ làm như vậy. Em… hoàn toàn không cần phải miễn cưỡng bản thân mình mà đồng ý.”
Hả?
Tống Doanh ngẩn ra.
… Nhưng mà cô vốn dĩ không nói dối …
Buổi tối ngày thứ chín, cô đã mơ thấy hắn vươn tay nắm tay nàng, dắt cô ra khỏi bóng đem. Cô cười với hắn, vui vẻ như một đứa trẻ sáu bảy tuổi.
Mặc kệ nói thế nào, nhà bác hai của Tống Doanh cũng lơi lỏng hơn nhiều. Hơn nữa Tống Doanh luôn đi cùng Cố Hàm ra ngoài, thời gian ở lại trong nhà rất ít, tự nhiên cũng sẽ giảm đi rất nhiều chuyện. Huống chi Tống Doanh, cũng không còn thẳng thắn và mờ mịt giống như năm 17 tuổi khi vừa rời khỏi cha mẹ nữa, cô đã hiểu rất rõ sự khách sáo của người lớn. Ở trong thế giới này cô vẫn không thích ứng được, nhưng vẫn có thể giả vờ có gia giáo bề ngoài.
Cô nói với Cố Hàm, góc cạnh của con người luôn sẽ bị mài mòn, cô chỉ hi vọng rằng thứ bị mài mòn này chỉ là bề ngoài chứ không phải là nội tâm của cô.
Cố Hàm không trả lời, chỉ là đôi mắt nhìn cô không chớp.
Hắn biết, đời người rất dài, tương lai không ở trong tay hắn. Nhưng mà hắn cũng biết cả cuộc đời này hắn không muốn buông tay cô … Cô là người duy nhất trên thế giới này, cho dù mềm yếu hay là kiên cường, thì cũng khiến hắn yêu thương nhất.
“Thật ra không chỉ là người đó, mà kể cả em cũng đã trở nên khéo léo đưa đẩy lõi đời hơn trước, chỉ là cậu ta không biết mà thôi.” Tống Doanh nói xong lời này mới cảm thấy không thích hợp, nhắc đến người kia chính là sự cấm kỵ của Cố Hàm. Cô ấp úng, cũng không biết phải nói gì mới có thể cứu vãn.
“Có sao?” Cố Hàm sờ trán cô, “Anh thấy chỗ này của em vẫn còn chưa thể tính là kéo đưa đẩy đâu!”
Hắn không chú ý tới… Tống Doanh nhẹ nhàng thở ra, không dám nhìn hắn, bởi vì muốn nhận định, hắn thật sự không chú ý tới.
Cố Hàm tất nhiên không phải là không chú ý đến câu nói của cô nhưng hắn đã quyết định không để ý đến. Giờ phút này đối với hắn mà nói điều quan trọng nhất chính là tận dụng một kỳ nghỉ hè thật tốt. Hắn đi làm gia sư ở nhà bà con kiếm thêm tiền, những lúc không hẹn hò với Tống Doanh thì sẽ chạy đến công trường ở gần đó “phản kháng mạnh mẽ” … một người quản lý nhân viên ở đó chính là bạn của ba hắn, cho nên hắn có thể được thanh toán đúng hạn. Tống Doanh lúc đầu cũng không chú ý đến việc hắn đi làm thêm, cho đến một ngày khi nhìn thấy vết thương trên cánh tay hắn. Cố Hàm nói hắn muốn tự mình kiếm thêm học phí và sinh hoạt phí, giảm bớt áp lực kinh tế cho gia đình.
Tống Doanh không nói lời nào, chỉ nhìn hắn, Cố Hàm mỉm cười tránh đi ánh mắt của cô.
“Em còn nhớ có một câu nói là, đàn ông muốn độc lập, 90% nguyên nhân là vì phụ nữ.” Tống Doanh cúi đầu, nói.
“Anh… anh hy vọng có thể dùng chính năng lực của mình xây dựng một căn nhà cho em …” Thật là Cố Hàm vẫn luôn tự trách bản thân, trách mình không có năng lực cho Tống Doanh một không gian cư trú, chỉ có thể nhìn cô ăn tạm ở nhờ… không ai mà không có khuyết điểm, không ai có thể sau một thời gian dài chung sống mà không xảy ra mâu thuẫn với người khác, chỉ là, tình thân tình yêu, thông thường sẽ trở thành lý do thông cảm và khoan dung. Nhưng mà, trên đời này, người có thể thông cảm cho bạn bất kể bạn làm gì, chỉ có cha mẹ bạn. Tống Doanh cười nói.
“Một căn nhà… Thực sự thuộc về em!” Cố Hàm hứa hẹn với cô, có lẽ phải rất nhiều năm về sau lời hứa này mới có thể thực hiện được, nhưng ít nhất trong thời khắc này hắn rất nghiêm túc, “Một không gian sinh hoạt mà em có thể tự do làm những gì em muốn, một chỗ mà em có thể tùy tiện bày sách vở mà không bị mắng. Bất kể đi đến nơi nào, em cũng sẽ an tâm rằng có anh ở nhà chờ em.”
Tống Doanh thở sâu một hơi, sâu đến mức rơi lệ. Chỉ có hắn biết cô mong muốn một không gian thuộc về mình đến mức nào, cho dù chỉ là một căn nhà nho nhỏ, cho dù cơ sở vật chất không tốt, cũng là nơi thuộc về chính cô, là nơi có thể trở về khi tổn thương.
Người không có nhà mới biết có nhà là hạnh phúc, những người có nhà sẽ không bao giờ trải nghiệm được cảm giác này. Cố Hàm có nhà có cha mẹ, hắn nói như vậy, là bởi vì hắn thật sự hiểu cô, hiểu rõ tâm trạng của cô.
Sao cô lại tốt số như vậy, có người suy nghĩ cho cô đến vậy?
Sau một lúc lâu, Tống Doanh mới nguôi nước mắt. Cô rút đầu ra, nhìn thấy ánh mắt của những người chung quanh, liền đỏ mặt: “Ơ… Chúng ta đổi chỗ khác nói được không?”
Cố Hàm gật đầu, xách vali trên mặt đất lên, lại duỗi tay muốn lấy ba lô trên lưng Tống Doanh. Tống Doanh lắc đầu: “Không cần, cái này không nặng.”
Cố Hàm trực tiếp bắt lấy ba lô trên lưng cô: “Có trọng lượng thì không thể không nặng được.”
Tống Doanh nhìn hắn một cái thật sâu sắc, nắm lấy bàn tay không của hắn, đi về hướng con đường mòn bên cạnh.
“Nơi này rất yên tĩnh, ít người lui tới, tôi thường xuyên đến đây đọc sách.” Tống Doanh rất quen thuộc với chỗ này, nhanh chóng rẽ vào một ngôi đình nhỏ. Đặt đồ vật sang một bên, cô và Cố Hàm cùng ngồi xuống.
“Thường xuyên?” Cố Hàm hỏi.
Tống Doanh nhẹ nhàng gật gật đầu: “Khi tôi muốn chạy trốn … Cậu không biết đâu, tôi là người yếu đuối nhất trên đời này, đối diện với tất cả những hụt hẫng, tôi chỉ biết bỏ trốn.”
“Cậu không yếu đuối.” Cố Hàm đặt tay lên trên bàn đá, nắm lấy tay Tống Doanh.
Tống Doanh hơi cúi đầu: “A, đúng rồi, xin lỗi cậu. Tối hôm qua lúc cậu gọi điện thoại tới, người trong nhà đều đã đi ngủ, cho nên giọng điệu tôi có chút không tốt…”
“Tôi biết rồi.” Hắn sao có thể ngốc như vậy? Tống Doanh ở chỗ đó không vui sướng gì, chỉ có hắn mới có thể ngây thơ gọi điện thoại tới, một mặt nói không cần cô gọi lại, một mặt lại oán trách cô sao lại thật sự không làm.
“Này! Cậu tra điểm chưa?” Bỗng nhiên nhớ tới chuyện quan trọng nhất, cô vội vàng hỏi.
“Cao hơn 15 điểm so với dự kiến.” Tống Doanh cũng bỗng nhiên nhớ ra, “Vậy còn cậu?”
“Thấp hơn cậu 10 điểm.” Cố Hàm ra dấu chữ V, vui vẻ vô cùng.
Hắn và cô sẽ ở bên nhau.
Tống Doanh cười xinh đẹp: “Thật tốt quá, lên đại học vẫn còn có thể ở bên cạnh cậu.”
Ầm ầm ầm… bên tai Cố Hàm lập tức có vô số máy bay bay với tốc độ siêu âm thanh qua, gợi lên trong lòng hắn một ngọn lửa, trên lưng giống như một ra một đôi cánh sắp sửa bay lên. Cười ngây ngô nửa ngày, mới hồi phục tinh thần lại: “Lý do?”
“Lý do gì?”
“Lý do vì sao vừa rồi lại khóc...” Nếu như cô dùng “lời ngon tiếng ngọt” chính là vì muốn nói lảng sang chuyện khác, thì cô đã quá coi thường hắn. Nếu vừa rồi cô khóc lóc một cách thương tâm như vậy không phải là vì thi đại học thì là vì cái gì?
“Tôi vốn là chuẩn bị nói, thì cậu lại chuyển sang chuyện khác.” Nỗi khổ của cô chỉ có thể nói cho hắn nghe, bởi vì với cha mẹ ở nơi tha hương đất khách, thì cô chỉ có thể cười một cách vui vẻ.
Nụ cười của cô có thể cho rất nhiều người, nhưng cô chỉ khóc với một mình hắn. Không công bằng sao? Nhưng mà ngoại trừ hắn, cô lại không dám khóc ở trước mặt ai khác… Tất nhiên là ngoại trừ những trường hợp không thể khống chế được, ví dụ như vừa rồi.
“Tôi là yếu đuối và vô dụng, tôi sẽ không nói cũng không làm, đối diện với bất kỳ khó khăn thì tôi cũng chỉ biết trốn tránh, cho dù căn bản là không có nơi nào để tránh…” Tống Doanh chậm rãi nói.
“Cha mẹ tôi đã dạy dỗ tôi một cách quá lỏng lẻo, cho nên tôi đã sống một cách quá vô tư trong 17 năm qua. Tuy rằng bởi vì đọc sách quá nhiều mà tư tưởng có chút phức tạp, nhưng lại không có bất kỳ kinh nghiệm thực tế nào khi đối diện với cuộc sống và xã hội. Tôi không biết gì cả, nhưng lại kiêu ngạo tự cho mình là trên hết, đây là đặc trưng của những người con một trong gia đình. Lúc ở cạnh cha mẹ thì không có gì, lúc rời khỏi sự bao bọc của bọn họ, thì mọi thứ liền trở nên khác biệt.”
“Không, tôi không hề bị người ta ngược đãi, cả nhà bác cả đều đối xử với tôi rất tốt, người có lỗi là tôi. Tất cả lớn hơn ba tôi mười mấy tuổi thì tôi có tư cách gì mà cãi lại ông ấy? Huống chi ông ấy còn bị tắc nghẽn mạch máu não, không thể tức giận… bác gái suốt ngày làm việc nhà, thế mà tôi lại không biết chủ động giúp bà ấy … Tôi chỉ biết làm mỗi một việc chính là tự lo cho mình. Tôi ăn của bọn họ ở cũng của bọn họ, vốn dĩ đã là rất làm phiền, thế mà lại còn mang theo một kệ sách thật lớn, phòng ốc trong nhà bọn họ vốn dĩ đã không lớn…” Tống Doanh nắm chặt tay, trong tay lại chính là tay Cố Hàm.
“Nhà bọn họ là gia đình truyền thống, tôi lại là kiểu người của xã hội mới. Tôi đã rất nỗ lực học hành, nhưng mà tôi thật sự không thể học được. Tôi chỉ có thể im lặng, tôi chỉ có thể chạy đi. Đó là điều duy nhất mà tôi có thể làm…”
“Tôi không thể không chạy trốn, một tối nọ, trong lúc vô tình tôi đã nghe được tất cả nói chuyện với bác gái về tôi … ông ấy từ trước đến nay luôn nghễnh ngãng cho nên mới không nghe được tiếng bước chân của tôi, tôi đi đến cửa bọn họ cũng không im lặng… lúc đó tôi mới biết được thì ra tôi đang tiêu phí sự quan tâm và giúp đỡ của ba tôi đối với bọn họ nhiều năm qua. Bọn họ là nể mặt ba tôi cho nên mới chịu đựng tôi, nể mặt bạn tôi mà không thể không để tôi ở lại… Ha ha, tôi là tội phạm tại trời. Nếu tình cảm anh em bọn họ bị phá hủy thì nguyên nhân nhất định là vì tôi … hoặc là, nuôi mà không dạy là lỗi của người làm cha, trách nhiệm cuối cùng vẫn quay trở về trên người ba tôi, mặc dù là bởi vì lúc nhỏ thì mẹ tôi đã ra nước ngoài, người nuôi lớn tôi thật ra là bà ngoại.”
“Cho nên tôi mới phải bỏ chạy, bình thường chỉ có thể ở yên trong phòng, chỉ có khi thật sự không có chỗ để trốn thì mới quay về mà thôi, ban ngày thì vơ lấy một quyển sách nào đó rồi bỏ đi, tìm một chỗ nào đó chui rúc qua ngày, đến tối mới về nhà. Cứ như vậy bọn họ sẽ nói là tôi đi hoang, nhưng, còn hơn là buồn chết ở nhà.”
“Kỳ nghỉ hè quá dài, cho nên tôi mới quyết định đến chỗ khác mà ở. Nhưng mà sáng hôm nay… cuối cùng tôi vẫn không nhịn được mà một miệng nói một câu châm chọc mỉa mai.”
“Khiến cho bác gái của tôi tức giận, làm hại anh Tắc Văn và chị dâu vốn đã không vui lại càng gây gổ dữ dội hơn.” Chị dâu Diệp Tâm và anh Tống Tắc Văn đã cơm không lành canh không ngọt mấy hôm nay, khó lắm mới có thể cùng nhau sang bên này ăn sáng hôm nay. Diệp Tâm từ trước đến nay vẫn luôn đứng về phía cô, che chở cho cô, Diệp Tâm và Tống Tắc Văn lại gây gổ, sau đó bỏ chạy ra ngoài trong cơn tức giận.
“Vì thế lúc tôi xách vali ra, anh Tắc Văn đưa tôi đi… đã nói cho tôi mấy câu…” Anh ta nói, nhà bọn họ đã không khiến cô thất vọng. Vì sao cô lại không biết đến chuyện này, cô rất có lỗi với bọn họ… cô đã làm rối loạn cuộc sống sinh hoạt của cả nhà họ, sau đó một mình bỏ đi. Anh ta nói…
“Anh ấy nói, anh ấy rất nhớ những ngày khi chúng tôi còn nhỏ, từng cùng chơi đùa với nhau.” Nước mắt chảy giàn giụa, trong những lời này có chứa bao nhiêu sự thất vọng và kiên quyết, cô đoán không ra. Lúc còn nhỏ cô vẫn thường đi theo phía sau hai anh Tắc Văn Tắc Võ, chơi trò ném tuyết, làm xe trượt tuyết, dán giấy nói ai đó là rùa đen… lớn hơn một chút thì đi theo anh học tiếng Anh cho dù ngay cả bản thân anh ta còn chưa đậu cấp 4… lúc đó nhà bác cả rất nghèo, ba của tôi luôn lén lút cho tiền anh ấy và anh Tắc Võ, không dám để cho mẹ tôi biết… có lẽ, đây chính là nguyên nhân bọn họ không thể từ chối lúc ba tôi "gửi gắm"! Nhưng mà mối ân tình này, cũng đã bị cô đích thân phá hủy…
“Tôi… Đều là tôi không tốt…” Tống Doanh tháo mắt kính xuống, nước mắt khai áp giống nhau như thế nào đều đình không được.
Cố Hàm ngồi gần, ôm cô vào trong lòng: “Không phải cậu không tốt, Tiểu Doanh, thật sự không phải là cậu sai.”
“Nhưng mà bọn họ không sai, bọn họ không sai chút nào cả, cho nên người sai nhất định là tôi…”
“Tiểu Doanh, không ai sai cả chỉ là mỗi người có cách sống khác nhau mà thôi.” Nếu Tống Doanh từ nhỏ đã sống trong một gia đình quản lý con cái nghiêm khắc thì có lẽ sẽ tốt hơn một chút, ít nhất bề ngoài sẽ không có trở ngại gì. Nhưng quan trọng là, cô đã quen với cuộc sống tự do đột nhiên lại bị mất đi thế giới của mình, làm sao cô có thể thích ứng được? Đặc biệt là trong khoảng thời gian đầu khi còn chưa thể thích ứng thì cô đã bỏ chạy …
Đau lòng sao, thiếu niên trong thời đại mới có ai mà không cá tính mạnh mẽ, không trải qua thời kỳ phản nghịch..v..v... Cô ở giữa khe hở giữa mới và cũ, không thể động đậy. Nụ cười thật sự của cô chính là như vậy mà bị chặn lại, chỉ còn lại một tấm mặt nạ cười khanh khách mê hoặc mọi người, che giấu tất cả mọi bi thương mà thôi.
“Cậu đã tốt lắm rồi, Tiểu Doanh, cậu xem các bạn ở trong lớp chúng ta, có bao nhiêu người có thể làm được như cậu? Bọn tôi đều đã được cha mẹ dạy thành ‘ cái rốn vũ trụ ’, ai có thể giống cậu, không oán không trách, chỉ âm thầm gia tăng gánh nặng trên người mình, gấp đôi rồi lại gấp đôi? Ví dụ như tôi, đã quen bị cha mẹ quản thúc. Tôi lại vì sự dài dòng mong cho con thành long thành phượng của bọn họ, mà ngày nào cũng xụ mặt, giống như bản thân mình là người bất hạnh nhất trên đời này… bọn tôi đều đã quen hưởng thụ, không hiểu được sự sụp đổ thật sự là như thế nào. Tiểu Doanh, cậu, mới là người thật sự khiến cho tôi tự biết xấu hổ.” Đôi môi nhẹ nhàng qua lại trên khuôn mặt đầy nước mắt của cô, âm thanh nhẹ nhàng thôi miên cô. Dưới sự an ủi của hắn, sự tủi thân và chán ghét mình của cô đã nhẹ hơn rất nhiều … đúng vậy, cô tự chán ghét mình, vết thương ở cổ tay cô hình thành một cách rất đơn giản, chỉ là vì cô ghét bản thân mình mà thôi. Trong nháy mắt cảm thấy cuộc sống của mình là vô nghĩa, chỉ thế mà thôi.
“Cậu không cảm thấy tôi rất đáng ghét sao? Tôi…” Tôi đã làm tổn thương cậu…
Những lời còn lại bị hắn nuốt vào cổ họng, hắn không muốn cô hạ thấp bản thân mình như vậy, cô là bảo vật duy nhất trong lòng hắn.
Nụ hôn nhẹ nhàng, hôn cho đến khi nước mắt thương đau của cô không còn nữa, có lẽ, cô phải đợi thật lâu, đợi có người ôm lấy cô nói cho cô biết cô không phải là tội không thể tha thứ. Cô, chỉ cần một câu như vậy, mà thôi. Thất bại trong tình yêu, cuộc sống không được chào đón, cô chỉ muốn nói với bản thân, cô vẫn có người để ý, chỉ cần một câu như vậy mà thôi…
“Anh thích em…” Cố Hàm buông môi cô ra, nhẹ nhàng nói.
“Đồ ngốc!” Cố Hàm mắng cô.
“Hả?” Tống Doanh ngẩng đầu, cũng không hiểu vì sao hắn lại mắng cô ngốc.
“Đừng ép buộc bản thân mình, đồ ngốc! Anh không cần em thương hại anh, em đừng vì sự trả giá của anh mà cảm động, cho rằng cần phải báo đáp gì đó, đồ ngốc!” Cố Hàm tỏ ra nghiêm túc, “Những gì anh làm đều là do anh cam tâm tình nguyện, cho dù em không thích anh thì anh cũng sẽ làm như vậy. Em… hoàn toàn không cần phải miễn cưỡng bản thân mình mà đồng ý.”
Hả?
Tống Doanh ngẩn ra.
… Nhưng mà cô vốn dĩ không nói dối …
Buổi tối ngày thứ chín, cô đã mơ thấy hắn vươn tay nắm tay nàng, dắt cô ra khỏi bóng đem. Cô cười với hắn, vui vẻ như một đứa trẻ sáu bảy tuổi.
Mặc kệ nói thế nào, nhà bác hai của Tống Doanh cũng lơi lỏng hơn nhiều. Hơn nữa Tống Doanh luôn đi cùng Cố Hàm ra ngoài, thời gian ở lại trong nhà rất ít, tự nhiên cũng sẽ giảm đi rất nhiều chuyện. Huống chi Tống Doanh, cũng không còn thẳng thắn và mờ mịt giống như năm 17 tuổi khi vừa rời khỏi cha mẹ nữa, cô đã hiểu rất rõ sự khách sáo của người lớn. Ở trong thế giới này cô vẫn không thích ứng được, nhưng vẫn có thể giả vờ có gia giáo bề ngoài.
Cô nói với Cố Hàm, góc cạnh của con người luôn sẽ bị mài mòn, cô chỉ hi vọng rằng thứ bị mài mòn này chỉ là bề ngoài chứ không phải là nội tâm của cô.
Cố Hàm không trả lời, chỉ là đôi mắt nhìn cô không chớp.
Hắn biết, đời người rất dài, tương lai không ở trong tay hắn. Nhưng mà hắn cũng biết cả cuộc đời này hắn không muốn buông tay cô … Cô là người duy nhất trên thế giới này, cho dù mềm yếu hay là kiên cường, thì cũng khiến hắn yêu thương nhất.
“Thật ra không chỉ là người đó, mà kể cả em cũng đã trở nên khéo léo đưa đẩy lõi đời hơn trước, chỉ là cậu ta không biết mà thôi.” Tống Doanh nói xong lời này mới cảm thấy không thích hợp, nhắc đến người kia chính là sự cấm kỵ của Cố Hàm. Cô ấp úng, cũng không biết phải nói gì mới có thể cứu vãn.
“Có sao?” Cố Hàm sờ trán cô, “Anh thấy chỗ này của em vẫn còn chưa thể tính là kéo đưa đẩy đâu!”
Hắn không chú ý tới… Tống Doanh nhẹ nhàng thở ra, không dám nhìn hắn, bởi vì muốn nhận định, hắn thật sự không chú ý tới.
Cố Hàm tất nhiên không phải là không chú ý đến câu nói của cô nhưng hắn đã quyết định không để ý đến. Giờ phút này đối với hắn mà nói điều quan trọng nhất chính là tận dụng một kỳ nghỉ hè thật tốt. Hắn đi làm gia sư ở nhà bà con kiếm thêm tiền, những lúc không hẹn hò với Tống Doanh thì sẽ chạy đến công trường ở gần đó “phản kháng mạnh mẽ” … một người quản lý nhân viên ở đó chính là bạn của ba hắn, cho nên hắn có thể được thanh toán đúng hạn. Tống Doanh lúc đầu cũng không chú ý đến việc hắn đi làm thêm, cho đến một ngày khi nhìn thấy vết thương trên cánh tay hắn. Cố Hàm nói hắn muốn tự mình kiếm thêm học phí và sinh hoạt phí, giảm bớt áp lực kinh tế cho gia đình.
Tống Doanh không nói lời nào, chỉ nhìn hắn, Cố Hàm mỉm cười tránh đi ánh mắt của cô.
“Em còn nhớ có một câu nói là, đàn ông muốn độc lập, 90% nguyên nhân là vì phụ nữ.” Tống Doanh cúi đầu, nói.
“Anh… anh hy vọng có thể dùng chính năng lực của mình xây dựng một căn nhà cho em …” Thật là Cố Hàm vẫn luôn tự trách bản thân, trách mình không có năng lực cho Tống Doanh một không gian cư trú, chỉ có thể nhìn cô ăn tạm ở nhờ… không ai mà không có khuyết điểm, không ai có thể sau một thời gian dài chung sống mà không xảy ra mâu thuẫn với người khác, chỉ là, tình thân tình yêu, thông thường sẽ trở thành lý do thông cảm và khoan dung. Nhưng mà, trên đời này, người có thể thông cảm cho bạn bất kể bạn làm gì, chỉ có cha mẹ bạn. Tống Doanh cười nói.
“Một căn nhà… Thực sự thuộc về em!” Cố Hàm hứa hẹn với cô, có lẽ phải rất nhiều năm về sau lời hứa này mới có thể thực hiện được, nhưng ít nhất trong thời khắc này hắn rất nghiêm túc, “Một không gian sinh hoạt mà em có thể tự do làm những gì em muốn, một chỗ mà em có thể tùy tiện bày sách vở mà không bị mắng. Bất kể đi đến nơi nào, em cũng sẽ an tâm rằng có anh ở nhà chờ em.”
Tống Doanh thở sâu một hơi, sâu đến mức rơi lệ. Chỉ có hắn biết cô mong muốn một không gian thuộc về mình đến mức nào, cho dù chỉ là một căn nhà nho nhỏ, cho dù cơ sở vật chất không tốt, cũng là nơi thuộc về chính cô, là nơi có thể trở về khi tổn thương.
Người không có nhà mới biết có nhà là hạnh phúc, những người có nhà sẽ không bao giờ trải nghiệm được cảm giác này. Cố Hàm có nhà có cha mẹ, hắn nói như vậy, là bởi vì hắn thật sự hiểu cô, hiểu rõ tâm trạng của cô.
Sao cô lại tốt số như vậy, có người suy nghĩ cho cô đến vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.