Chương 24
Triêm Y
22/01/2024
Đường xá xung quanh trung tâm mua sắm ngầm Phổ Minh đã bị chặn lại, cấm xe ra vào. Ba người xuống xe chạy vào bên trong, rất nhanh đã đến hiện tượng xảy ra sự cố.
Chỗ bị sập là ở giữa đường lộ, đất đá cột điện tứ tung ngang dọc, đan chéo vào nhau như những bó củi, khiến cho lỗ đen như mực kia trông càng thêm khủng bố. Đám người mặc đồng phục đi tới đi lui xung quanh miệng hố, di chuyển những chiếc máy móc thật lớn một cách nặng nề. Bụi bặm ngập trong không khí khiến người ta không thể nhìn rõ được xung quanh, ngược lại có cảm giác hư hư thực thực giống như ở trong mộng.
Nếu nói đây là mộng thì nhất định là cảnh đáng sợ nhất trong giấc mơ kia.
Tống Doanh… Cô ấy đang ở trong lỗ hổng đen ngòm kia, cô đơn và sợ hãi chăng?
Cố Hàm còn đang lo lắng, sắc mặt tái nhợt, chạy vội nhìn chung quanh, sợ một chút sơ suất sẽ bỏ qua hình bóng người mà hắn muốn tìm. Hà Đào không một hơi thở không một tiếng động, nhưng bước chân không chậm hơn Cố Hàm một chút nào. Nhưng nếu mang ra so sánh thì người đặt lực chân mạnh nhất chính là Mạnh Xuyên Giác.
“Tiểu Doanh, đừng sợ anh tới đây.” Cố Hàm biết Tống Doanh sẽ không khóc, cho dù có sợ cô cũng sẽ cười nói như không có việc gì. Hắn, không thể để cho cô một mình cố chịu đựng!
Cố Hàm và Hà Đào lập tức chạy tới chỗ hỗn loạn, một người mặc đồng phục cảnh sát ngăn hắn lại: “Xin lỗi ở đây không thể đi vào.”
“Rất có thể bạn tôi đang ở bên trong!” Cố Hàm hô to. Hà Đào cũng không để ý đến người cảnh sát kia, muốn chạy vòng qua anh ta để đi vào bên trong, nhưng đã bị chặn lại.
“Các cậu, không cần gấp gáp. Tầng hầm ngầm của Trung tâm mua sắm Phổ Minh hiện đang được sửa chữa, chỗ bị sụp đổ bắt đầu từ khu vực sửa chữa này. Cho nên nếu bạn của các cậu đến để mua sắm thì hẳn là phải ở bên kia..” Người cảnh sát chỉ tay vào một khu vực rất đông người, Cố Hàm và Hà Đào chạy qua đó, Mạnh Xuyên Giác đi theo phía sau.
“Tiểu Doanh! Tiểu Doanh!” Nếu nhìn thấy tình huống như vậy trong tivi, nhân vật đi tìm người thân của mình gặp bất cứ ai cũng sẽ hỏi một câu “Có nhìn thấy XX không”, Cố Hàm rất có thể sẽ cười nhạo một phen, ai biết XX là ai đâu chứ?! Nhưng lúc này, hắn cũng làm như vậy. Mạnh Xuyên Giác đi theo phía sau hắn thì lại bình tĩnh hơn rất nhiều, luôn bổ sung một câu: “Đó là một cô gái mặc áo thun trắng váy màu xanh lam.” Nhưng cho dù là như vậy cũng không có ai gật đầu. Hà Đào cũng không tốt hơn bao nhiêu so với Cố Hàm, cũng là gặp ai cũng hỏi, biểu hiện có thể khiến cho hai người bị hù chết.
“Anh ơi anh có trông thấy Tống Doanh không? A… thầy Tống…” nhìn thấy Tống Tắc Văn ôm Diệp Tâm đang khóc lóc thảm thiết trong lòng, Cố Hàm sửng sốt, sau đó lập tức phản ứng lại: “Cô Diệp cô đi cùng với Tiểu Doanh đến đây có phải không? Cô ấy đâu?”
“Thanh Ca ở đâu?” Hà Đào nhìn thấy Diệp Tâm, vội vàng chạy tới hỏi, hắn cắn chặt răng, nặn ra từng câu từng chữ, “Thanh Ca cũng đi cùng với hai người kia mà! Bây giờ cô ấy ở đâu?”
“Tôi ở đây này!” Trong đám người truyền đến một thanh âm, Hà Đào nhìn qua, trong màn bụi cát mịt mù, hắn thấy được ánh mặt trời.
Hà Đào chạy tới, ôm chặt lấy Du Thanh Ca, vùi đầu vào tóc cô ta, không ngừng gọi tên cô ta: “Thanh Ca, Thanh Ca… Thật tốt quá… cậu không sao rồi…”
“Tiểu Doanh đâu? Không phải cô ấy và Thanh Ca đi cùng với nhau?!” Cố Hàm nóng nảy, hướng về phía Diệp Tâm kêu lên, “Bây giờ cô ấy ở đâu?”
“Cô không biết.” Diệp Tâm ngẩng đầu nhìn Cố Hàm, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt bám đầy bụi đất, “Bọn cô ở rất gần chỗ bị sập, lúc ấy cô, Du Thanh Ca và Tiểu Doanh ở đầu cầu thang, trần nhà rơi xuống rất nhiều gạch đá… Tiểu Doanh đẩy cô chạy trước, nhưng người quá đông cho nên bọn cô bị thất lạc.”
“Chính xác là ở cầu thang nào?” Cố Hàm vội hỏi.
“Lúc cô vừa mới ra ngoài thì chỗ đó đã bị sập xuống… chính là ở chỗ kia…” bây giờ nhớ lại vẫn còn cảm thấy rất đáng sợ, Diệp Tâm run rẩy chỉ về hướng một cái hố nhỏ.
“Có nghĩa là, rất có thể Tiểu Doanh vẫn còn bị nhốt lại ở trong đó?” Cố Hàm giãy giụa nói ra.
“Đúng vậy.” Diệp Tâm gật đầu.
Ánh mắt Cố Hàm tỏ ra cực kỳ sắc bén, cũng không hỏi nữa lập tức chạy về hướng mà Diệp Tâm chỉ. Mạnh Xuyên Giác lập tức giữ chặt hắn, kêu: “Cậu bị bệnh gì à?! Bây giờ cậu không được vào!”
Tống Tắc Văn cũng khuyên hắn: “Cố Hàm, ở đó có nhân viên chuyên nghiệp chịu trách nhiệm cứu người, em đi chỉ khiến mọi thứ lộn xộn hơn mà thôi.”
Cố Hàm nhìn về phía Hà Đào, Hà Đào ôm du Thanh Ca, giữa hai người bọn họ là toàn bộ thế giới, những ồn ào hỗn Loạn bên ngoài dường như đều không có bất kỳ liên quan gì đến bọn họ. Cố Hàm cảm thấy xót xa trong lòng, Hà Đào đã ôm được thế giới của cậu ta, còn thế giới của hắn ở đâu? Có phải vẫn còn đang khóc thút thít trong bóng tối hay không?
“Em nhất định phải đi vào! Cho dù sống hay chết em cũng phải ở cùng với cô ấy, em không thể để cô ấy một mình trong sự sợ hãi và cô độc được!” Cố Hàm gỡ tay Mạnh Xuyên Giác ra, tiếp tục chạy về phía trước.
“Đồ ngốc! Em ở đây này!” Phía sau truyền đến một thanh âm, Cố Hàm chấn động, âm thanh này cực kỳ quen thuộc, không phải Tống Doanh thì còn ai?
Hắn xoay người, chỉ thấy một cái bóng lao tới, bổ nhào vào trong lòng hắn. Chiếc áo thun màu trắng gần như đã biến thành đen, có thể nhìn thấy dấu vết trầy da trên cánh tay, tóc dài dính đầy tro bụi. Cố Hàm vừa mừng vừa sợ, ôm chặt lấy cô: “Tiểu Doanh, em không sao chứ?”.
||||| Truyện đề cử: Dưỡng Thành Hoàng Hậu Nho Nhỏ |||||
Tống Doanh vừa vào trong lồng ngực hắn đã bắt đầu run rẩy và bật khóc nức nở, giọng nói nho nhỏ: “Cố, em rất sợ, vừa rồi em thật sự rất sợ…”
“Anh biết.” Cố Hàm đau lòng vô cùng, nhẹ nhàng vỗ lên vai Tống Doanh, “Đừng sợ, có anh ở đây, em đã an toàn rồi.”
Tống Doanh vẫn còn khóc trong lồng ngực hắn, làm cho ngực áo hắn dính đầy nước mắt. Cố Hàm vỗ vai cô, nói “Đừng sợ đừng sợ”. Cô ở trong lòng hắn cũng đã dần dần bình tĩnh lại, sau đó “phụt” một tiếng bật cười: “Em an toàn thì có liên quan gì đến anh chứ, anh nói cứ như thật vậy!”
“Lần này là anh không tốt, để cho em một mình đối diện với nguy hiểm. Sau này anh sẽ không như vậy nữa, được không?”, lúc vừa mới đến đây, Cố Hàm đã tự trách bản thân không biết bao nhiêu lần, mỗi lần hắn bực tức cáu bẳn, thì cuối cùng người chịu khổ cũng là Tống Doanh. Hắn sợ.
“Nhưng anh không thể lúc nào cũng ở bên cạnh em.” Tống Doanh nghiêng mặt, “Chỉ cần anh có thể… Thì tốt rồi…” giọng cô càng lúc càng nhỏ, diện tích đỏ ửng trên khuôn mặt càng gia tăng.
“Anh có thể gì cơ?” Cố Hàm vội hỏi, đôi mắt nhìn thẳng vào cô.
Tống Doanh cực kỳ lúng túng, ngày thường ngòi bút có thể viết ra những thứ linh tinh buồn nôn như tin tưởng nhau, quan tâm nhau, trong lòng có nhau vân vân… gì đó, nhưng giờ phút này thì lại không biết phải dùng lời lẽ như thế nào. Cô đành quay mặt đi muốn tìm đề tài khác, không ngờ lại thật sự tìm được.
“A!” Cô vội vàng nhảy ra khỏi lồng ngực Cố Hàm, “Anh Văn, chị dâu, hai người đều ở đây à… Tình Ca cậu không sao chứ? Hạch Đào cái tên nhóc này, có lễ độ không được chạm vào người ta! Còn Mạnh Xuyên Giác cậu…” nghĩ đến màn "biểu diễn" vừa rồi của mình đều rơi vào trong mắt bọn họ, khuôn mặt cô càng trở nên đỏ rực như lửa.
Cô ấy… vừa mới nhìn thấy Mạnh Xuyên Giác sao?
Cố Hàm lập tức lóe lên suy nghĩ này trong đầu, nhưng mà, Mạnh Xuyên Giác đứng ở chỗ dễ thấy hơn so với hắn!
Mạnh Xuyên Giác nhún vai, tỏ ra hết sức vô tội: “Có người chạy tới đây như điên, tôi không thể để mặc cho hai người điên kia chạy lung tung được cho nên mới theo tới đây.”
Khuôn mặt Tống Doanh càng đỏ hơn, có cả sự xấu hổ và vui mừng. Cố Hàm cũng có chút đỏ mặt, nghiêng đầu sang một bên. Dường như khuôn mặt Du Thanh Ca cũng hơi đỏ, nhưng cô ta bị Hà Đào ôm chặt, không thể nhìn rõ được.
“Tiểu Doanh, sao em lại có thể ra ngoài được vậy? Sao bọn chị không nhìn thấy em ở đâu cả?” Diệp Tâm muốn khiến hai người bọn họ bớt xấu hổ, liền hỏi ra một câu mà bản thân cô ta chỉ cần nghĩ lại cũng có câu trả lời.
Tống Doanh biết ý cô ta, lau nước mắt trên mặt, giải thích một cách ngắn gọn: “Sau khi chị và tình ca ra ngoài thì bên kia liền bị sụp xuống, may mà không quá nghiêm trọng, không có người bị thương. Đường đi bị chặn, phải đi vào một lối ra khác. Em vừa ra ngoài liền đi tìm chị, nhưng em vốn không thường đi mua sắm ở đây, cho nên không quen thuộc với đường xá chỗ này, cứ đi lạc mãi.”
“Cũng coi như là hữu kinh vô hiểm.” Tống Tắc Văn thở dài một hơi, “Bên này lộn xộn quá, bọn anh đi trước. Hai người các em cũng về tẩy rửa sạch sẽ một chút, xử lý vết thương cho Tiểu Doanh nữa.” Anh ta chỉ vào Tống Doanh, Cố Hàm ngây ngốc một lúc mới phản ứng lại, vội lấy khăn tay ra, vụng về lau vết thương trên cánh tay Tống Doanh. Tống Doanh thấy bộ dạng cẩn thận của hắn, trong lòng cực kỳ ấm áp.
Bên kia Hà Đào cũng đã buông Du Thanh Ca ra, hai người cũng không nói nhiều, chỉ yên lặng nhìn đối phương. Tống Doanh tiếp bước bọn họ ra về, bảy người đi được vài bước, di động của Tống Tắc Văn bỗng nhiên reo lên. Anh ta ấn nút nghe: “Alo, là… A? Con lập tức qua đó!”
Anh ta cúp điện thoại, nét mặt thay đổi nhanh chóng: “Tâm, Tiểu Doanh, ba bị tắc nghẽn mạch máu não, chị hai đã đưa ông ấy vào bệnh viện.”
Nhờ đưa đến bệnh viện kịp thời, bác cả của Tống Doanh xem như không có gì nguy hiểm. Tống Tắc Văn gần như chăm sóc không rời, Diệp Tâm cũng vậy. Mâu thuẫn giữa hai người bọn họ cũng từ sự kiện này mà được hóa giải, hai người già nhà họ tống cũng đã thay đổi cách nhìn về Diệp Tâm. Diệp Tâm sinh ra trong gia đình giàu có, rất khó có suy nghĩ hòa hợp với hai người già này. Tống Tắc Văn rất hiếu thuận, do đó thường xuyên mâu thuẫn với vợ thì cha mẹ, hai người cứ như thế mà cãi nhau. Nhưng Diệp Tâm dù sao cũng không thể giống như Tống Doanh, không thể cúi đầu thì bỏ trốn. Chỉ cần cô ta và Tống Tắc Văn ở bên nhau, thì gia đình nhà họ Tống vẫn luôn là vấn đề mà cô ta cần phải đối diện. Tống Doanh rất vui vẻ bởi vì cô ta tích cực hơn so với cô, dù sao đi nữa, cô biết Diệp Tâm là thật lòng với anh mình, cũng biết Tống Tắc Văn rất yêu Diệp Tâm. Tuy rằng hoàn cảnh gia đình hai bên không tương xứng, nhưng bọn họ có một tương lai rất dài để hòa hợp với nhau, không phải sao?
Ngày hôm sau lúc Tống Doanh đến thăm bác cả của mình, cũng không cho Cố Hàm đi theo. Cố Hàm biết cô cẩn thận, cũng không yêu cầu, chỉ là chờ sau khi cô về nhà lại đi tìm cô. Lúc Tống Doanh ra tới, hắn hoảng sợ, mái tóc cô đã không còn là mái tóc dài bay bay trong gió nữa, nhưng lại xinh đẹp hơn rất nhiều.
“Em cứ luôn cảm thấy để tóc dài rất nóng bức, cắt đi là hơn.” Đây là lý do nói ra miệng, nhưng vẫn còn một lý do khác, mái tóc dài kia của cô là để dài vì một người khác. Cho nên, đã đến lúc phải cắt đi. Tất nhiên là cô thích để tóc dài cho nên sau này vẫn sẽ như thế.
“Rất đẹp.” Cố Hàm đưa tay vuốt nhẹ lên tóc cô, nói một cách hết sức dịu dàng.
Tống Doanh để mặc cho hắn nghịch tóc cô, thấp giọng nói: “Cố, anh biết không? Câu đầu tiên khi bác cả em tỉnh lại đã nói là ‘ hai người chúng nó không có việc gì đó chứ? ’”
“Ông ấy rất quan tâm hai người chỉ là ông ấy và hai người không thể hiểu nhau mà thôi.” Cố Hàm trả lời cô.
“Em thật sự không ngờ rằng ông ấy lại phát bệnh bởi vì nghe tin tức của bọn em, Em cứ luôn cho rằng ông ấy chỉ hận tại sao em không lập tức biến mất đi cho rồi … có lẽ, ông ấy không muốn giao tiếp với em, nhưng cũng mong em có thể sống tốt… hai điều này không hề mâu thuẫn với nhau.” Tống Doanh dựa vào hắn, thanh âm nho nhỏ.
“Anh có biết vì sao Diệp Tâm làm lành với anh của em không? Là vì anh ấy ở lại suốt cả đêm với bác cả, sau nửa đêm thì không ngủ được, chỉ mới chợp mắt được vài phút, tỉnh lại thì liền nhìn thấy túi máu sau đầu bác cả nằm ở vị trí khác với vừa rồi.” Tống Doanh mắt đỏ lên, “Sau đó anh ấy liền khóc, anh có thể tưởng tượng được không, một người đàn ông hai mươi tuổi lại vì chút chuyện nhỏ này mà khóc? Anh ấy hỏi y tá có vấn đề gì hay không, có khi nào sẽ khiến cho tình hình của bác cả trở nên xấu đi không, y tá nói cái này không sao cả, anh ấy mới yên lòng.”
“Thầy Tống là người rất hiếu thảo.” Cố Hàm nói, “Anh ta chỉ là lo lắng cho bác cả em thôi.”
“Đúng vậy, Diệp Tâm cũng khóc. Nước mắt của người đàn ông rất quý giá, Diệp Tâm cũng vì như vậy mà từ bỏ ý định ly hôn. Đối diện với cái chết mọi thứ đều không còn quan trọng nữa.” Tống Doanh khẽ cười, “Đồng thời Diệp Tâm cũng không chút do dự lấy tiền dành dụm cho bác cả làm phẫu thuật, mua bữa sáng cho những người ở lại với bác cả suốt ngày bao gồm cả chị ấy, chuyện này ít nhiều cũng thái độ cách nhìn của bác gái về chị ấy, sau này bọn họ sẽ chung sống với nhau một cách hòa thuận hơn.”
Cố Hàm gật đầu, Tống Doanh tiếp tục nói: “Nhưng mà em thì rất thất bại, không có cách nào để bọn họ thích em…”
“Trên thế giới này, rất nhiều người có thể quan tâm và yêu quý lẫn nhau nhưng lại không thể sống cùng với nhau. Tiểu Doanh, không phải là ai sai ai đúng chỉ là về mặt quan điểm có sự chênh lệch mà thôi. Trường hợp này chỉ cần thông cảm. Nếu không có cách nào thông cảm, thì có thể bỏ đi. Dù sao mặc kệ em đi đến đâu, anh cũng sẽ đi cùng với em.” Cố Hàm ôm cô nói.
“Cố, em có từng nói với anh rằng, gần đây anh rất biết cách nói lời ngon tiếng ngọt chưa?” Tống Doanh mặt đỏ hồng, hỏi hắn.
“Không phải lời ngon tiếng ngọt, mà là lời nói trong lòng.” Cố Hàm cười cười.
Câu này chính là lời nói ngon ngọt nhất! Tống Doanh cũng cười, một cách rất hồn nhiên không hề miễn cưỡng.
“Tiếu ngữ doanh doanh (*).” Cố Hàm bỗng dưng thốt ra một câu không đầu không đuôi.
“Sao?” Tống Doanh nghiêng đầu nhìn hắn, hỏi.
“Cười như vậy mới thật sự là tiếu ngữ doanh doanh.” Cố Hàm cúi đầu, hôn lên nụ cười của cô thật sâu… nụ cười đẹp nhất.
“Em thật sự thích anh.” Nụ hôn kết thúc, Tống Doanh nhẹ giọng nói.
“Anh biết.” Tục quán tục quán.
Sau khi Hà Đào và Du Thanh Ca tách khỏi bọn Tống Doanh, Hà Đào đưa Du Thanh Ca đi gặp bác sĩ, xử lý vết thương. Lúc bọn họ nhìn thấy hiện tượng sụp đổ trong TV, trong lòng liền có một loại cảm giác giống như đã qua mấy đời.
Hà Đào nhìn trộm Du Thanh Ca, giờ phút này của ta đang ở bên cạnh cậu ta. Nhưng hai tháng sau, cô sẽ nhập học ở Bắc Kinh xa xôi. Trong mấy năm sau đó, cô ta sẽ không còn sự hướng nội ngại ngùng, mà bước trên con đường trở thành tiêu điểm nhìn ngắm của mọi người. Dưới ánh đèn spotlight, Cô ta sẽ không còn là một nữ sinh chỉ vì giáo viên không thích mình, thành tích không cao mà khóc thút thít với cậu ta nữa. Cậu ta và cô ta cũng sẽ trở thành trời Nam đất Bắc.
Hà Đào vẫn luôn nghĩ như vậy trong lòng, cho nên cho nên vẫn luôn nghĩ rằng đưa Du Thanh Ca đến Bắc Kinh là nguyện vọng của mình, tuy rằng cô ta lớn hơn cậu ta một tuổi, nhưng ở trong lòng cậu ta, cô ta là một cô em gái cần cậu ta bảo vệ. Cậu ta thương xót cho cô ta và luôn hi vọng cô ta có thể có được hạnh phúc.
Nhưng mà, những điều đó là hoàn toàn sai. Lúc biết cô ta gặp nguy hiểm trong lòng cậu ta đã cực kỳ hoảng loạn, đây không phải là đối với em gái. Cậu ta vốn cho rằng chỉ cần cô ta hạnh phúc thì bọn họ không gặp nhau cũng không sao cả. Nhưng khi biết cô ta gặp nguy hiểm, sự sợ hãi trong lòng đã nói với cậu ta rằng cậu ta đang tự lừa mình dối người.
“Thanh Ca…” Hà Đào gọi tên cô ta, đôi môi mấp máy những gì đang nghĩ trong lòng, nhưng khi ra khỏi miệng thì lại trở thành lời nói quan tâm bình thường, “Còn đau không?”
“Không sao nữa.” Du Thanh Ca cười với cậu ta. Hà Đào nắm chặt nắm tay, lại hạ quyết tâm: “Thanh…”
“Nghe nói Ngô Phi cũng vào trường đại học G Thành phố Hoa.” Du Thanh Ca bỗng nhiên nhắc lời cậu ta, “Ngươi biết không?”
Hà Đào sửng sốt: “Cô ấy? Cô ấy thi vào trường đại học G à?”
Bây giờ mới nhớ ra dường như đã rất lâu không nghĩ đến Ngô Phi. Con người có lẽ trời sinh đã có tính hay quên, rõ ràng đã từng là bóng dáng nhớ mãi trong lòng, nhưng rồi chỉ trong một cách đã trở nên mờ nhạt đến mức gần như không thấy. Hà Đào cuối cùng cũng thừa nhận rằng mình đối với Ngô Phi thật ra chỉ là biểu hiện của một loại cảm giác ngưỡng mộ, cậu ta thích mỗi một nụ cười ánh mắt, mỗi một biểu hiện của cô ta thật ra cũng chỉ là hảo cảm chung đối với hình tượng Ngô Phi mà thôi. So với loại tình cảm dây dưa tới lui của Cố Hàm và Tống Doanh, thì cậu ta đối với Ngô Phi không thể gọi là yêu được, nhiều nhất chỉ là “Thích”, là kiểu tình cảm vu vơ của tuổi dậy thì. Có lẽ nếu cậu ta và Ngô Phi ở bên nhau một thời gian, sẽ thật sự bắt đầu hiểu về đối phương, thật sự yêu thích đối phương, nhưng quan trọng nhất chính là, cậu ta và Ngô Phi cuối cùng cũng không có ai bước ra một bước, cho nên không có cơ hội ở bên nhau. Cho nên, ấn tượng tốt giữa cậu ta và Ngô Phi cuối cùng cũng vẫn chỉ là ấn tượng tốt, chính bọn họ đã từ bỏ những khả năng khác.
“Đúng vậy.” Du Thanh Ca mỉm cười, nụ cười có chút mờ mịt, “Hà Đào, lần này cậu nhất định phải chủ động một chút, không thể buông bỏ hạnh phúc trong tay được!”
“Tôi…” Hà Đào không biết nên nói gì cho phải.
“Cậu đã giúp tôi theo đuổi ước mơ của mình, bây giờ tôi cũng nên chúc phúc cho cậu. Bất kể cậu đi đến nơi nào, bất kể cậu muốn làm gì, chỉ cần cậu nghiêm túc theo đuổi thì cậu nhất định sẽ có được!” Du Thanh Ca bước về phía trước mấy bước, sau đó quay đầu lại nhìn cậu ta. Bóng hoàng hôn nghiêng nghiêng ở phía tây xa xa, hắt bóng xuống người cô ta. Nhìn từ góc độ ngược lại, bỗng dưng ngời sáng vô cùng.
Du Thanh Ca hy vọng Hà Đào có thể ở bên cạnh Ngô Phi, ý tưởng này dường như có chút ích kỷ, bởi vì cô ta biết rõ Giang Phương Hành cũng có tình cảm với Ngô Phi. Nhưng cô ta chỉ hy vọng Ngô Phi có thể ở bên cạnh Hà Đào. Màn kịch kia cô ta đã nói lúc diễn, chỉ cần Hà Đào hạnh phúc, cô ta không quan tâm những thứ khác.
Chỉ là cô ta đã quên hỏi Hà Đào, hạnh phúc của cậu ta có còn giống với trước đây không...
(*) Cười đùa vui vẻ.
Chỗ bị sập là ở giữa đường lộ, đất đá cột điện tứ tung ngang dọc, đan chéo vào nhau như những bó củi, khiến cho lỗ đen như mực kia trông càng thêm khủng bố. Đám người mặc đồng phục đi tới đi lui xung quanh miệng hố, di chuyển những chiếc máy móc thật lớn một cách nặng nề. Bụi bặm ngập trong không khí khiến người ta không thể nhìn rõ được xung quanh, ngược lại có cảm giác hư hư thực thực giống như ở trong mộng.
Nếu nói đây là mộng thì nhất định là cảnh đáng sợ nhất trong giấc mơ kia.
Tống Doanh… Cô ấy đang ở trong lỗ hổng đen ngòm kia, cô đơn và sợ hãi chăng?
Cố Hàm còn đang lo lắng, sắc mặt tái nhợt, chạy vội nhìn chung quanh, sợ một chút sơ suất sẽ bỏ qua hình bóng người mà hắn muốn tìm. Hà Đào không một hơi thở không một tiếng động, nhưng bước chân không chậm hơn Cố Hàm một chút nào. Nhưng nếu mang ra so sánh thì người đặt lực chân mạnh nhất chính là Mạnh Xuyên Giác.
“Tiểu Doanh, đừng sợ anh tới đây.” Cố Hàm biết Tống Doanh sẽ không khóc, cho dù có sợ cô cũng sẽ cười nói như không có việc gì. Hắn, không thể để cho cô một mình cố chịu đựng!
Cố Hàm và Hà Đào lập tức chạy tới chỗ hỗn loạn, một người mặc đồng phục cảnh sát ngăn hắn lại: “Xin lỗi ở đây không thể đi vào.”
“Rất có thể bạn tôi đang ở bên trong!” Cố Hàm hô to. Hà Đào cũng không để ý đến người cảnh sát kia, muốn chạy vòng qua anh ta để đi vào bên trong, nhưng đã bị chặn lại.
“Các cậu, không cần gấp gáp. Tầng hầm ngầm của Trung tâm mua sắm Phổ Minh hiện đang được sửa chữa, chỗ bị sụp đổ bắt đầu từ khu vực sửa chữa này. Cho nên nếu bạn của các cậu đến để mua sắm thì hẳn là phải ở bên kia..” Người cảnh sát chỉ tay vào một khu vực rất đông người, Cố Hàm và Hà Đào chạy qua đó, Mạnh Xuyên Giác đi theo phía sau.
“Tiểu Doanh! Tiểu Doanh!” Nếu nhìn thấy tình huống như vậy trong tivi, nhân vật đi tìm người thân của mình gặp bất cứ ai cũng sẽ hỏi một câu “Có nhìn thấy XX không”, Cố Hàm rất có thể sẽ cười nhạo một phen, ai biết XX là ai đâu chứ?! Nhưng lúc này, hắn cũng làm như vậy. Mạnh Xuyên Giác đi theo phía sau hắn thì lại bình tĩnh hơn rất nhiều, luôn bổ sung một câu: “Đó là một cô gái mặc áo thun trắng váy màu xanh lam.” Nhưng cho dù là như vậy cũng không có ai gật đầu. Hà Đào cũng không tốt hơn bao nhiêu so với Cố Hàm, cũng là gặp ai cũng hỏi, biểu hiện có thể khiến cho hai người bị hù chết.
“Anh ơi anh có trông thấy Tống Doanh không? A… thầy Tống…” nhìn thấy Tống Tắc Văn ôm Diệp Tâm đang khóc lóc thảm thiết trong lòng, Cố Hàm sửng sốt, sau đó lập tức phản ứng lại: “Cô Diệp cô đi cùng với Tiểu Doanh đến đây có phải không? Cô ấy đâu?”
“Thanh Ca ở đâu?” Hà Đào nhìn thấy Diệp Tâm, vội vàng chạy tới hỏi, hắn cắn chặt răng, nặn ra từng câu từng chữ, “Thanh Ca cũng đi cùng với hai người kia mà! Bây giờ cô ấy ở đâu?”
“Tôi ở đây này!” Trong đám người truyền đến một thanh âm, Hà Đào nhìn qua, trong màn bụi cát mịt mù, hắn thấy được ánh mặt trời.
Hà Đào chạy tới, ôm chặt lấy Du Thanh Ca, vùi đầu vào tóc cô ta, không ngừng gọi tên cô ta: “Thanh Ca, Thanh Ca… Thật tốt quá… cậu không sao rồi…”
“Tiểu Doanh đâu? Không phải cô ấy và Thanh Ca đi cùng với nhau?!” Cố Hàm nóng nảy, hướng về phía Diệp Tâm kêu lên, “Bây giờ cô ấy ở đâu?”
“Cô không biết.” Diệp Tâm ngẩng đầu nhìn Cố Hàm, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt bám đầy bụi đất, “Bọn cô ở rất gần chỗ bị sập, lúc ấy cô, Du Thanh Ca và Tiểu Doanh ở đầu cầu thang, trần nhà rơi xuống rất nhiều gạch đá… Tiểu Doanh đẩy cô chạy trước, nhưng người quá đông cho nên bọn cô bị thất lạc.”
“Chính xác là ở cầu thang nào?” Cố Hàm vội hỏi.
“Lúc cô vừa mới ra ngoài thì chỗ đó đã bị sập xuống… chính là ở chỗ kia…” bây giờ nhớ lại vẫn còn cảm thấy rất đáng sợ, Diệp Tâm run rẩy chỉ về hướng một cái hố nhỏ.
“Có nghĩa là, rất có thể Tiểu Doanh vẫn còn bị nhốt lại ở trong đó?” Cố Hàm giãy giụa nói ra.
“Đúng vậy.” Diệp Tâm gật đầu.
Ánh mắt Cố Hàm tỏ ra cực kỳ sắc bén, cũng không hỏi nữa lập tức chạy về hướng mà Diệp Tâm chỉ. Mạnh Xuyên Giác lập tức giữ chặt hắn, kêu: “Cậu bị bệnh gì à?! Bây giờ cậu không được vào!”
Tống Tắc Văn cũng khuyên hắn: “Cố Hàm, ở đó có nhân viên chuyên nghiệp chịu trách nhiệm cứu người, em đi chỉ khiến mọi thứ lộn xộn hơn mà thôi.”
Cố Hàm nhìn về phía Hà Đào, Hà Đào ôm du Thanh Ca, giữa hai người bọn họ là toàn bộ thế giới, những ồn ào hỗn Loạn bên ngoài dường như đều không có bất kỳ liên quan gì đến bọn họ. Cố Hàm cảm thấy xót xa trong lòng, Hà Đào đã ôm được thế giới của cậu ta, còn thế giới của hắn ở đâu? Có phải vẫn còn đang khóc thút thít trong bóng tối hay không?
“Em nhất định phải đi vào! Cho dù sống hay chết em cũng phải ở cùng với cô ấy, em không thể để cô ấy một mình trong sự sợ hãi và cô độc được!” Cố Hàm gỡ tay Mạnh Xuyên Giác ra, tiếp tục chạy về phía trước.
“Đồ ngốc! Em ở đây này!” Phía sau truyền đến một thanh âm, Cố Hàm chấn động, âm thanh này cực kỳ quen thuộc, không phải Tống Doanh thì còn ai?
Hắn xoay người, chỉ thấy một cái bóng lao tới, bổ nhào vào trong lòng hắn. Chiếc áo thun màu trắng gần như đã biến thành đen, có thể nhìn thấy dấu vết trầy da trên cánh tay, tóc dài dính đầy tro bụi. Cố Hàm vừa mừng vừa sợ, ôm chặt lấy cô: “Tiểu Doanh, em không sao chứ?”.
||||| Truyện đề cử: Dưỡng Thành Hoàng Hậu Nho Nhỏ |||||
Tống Doanh vừa vào trong lồng ngực hắn đã bắt đầu run rẩy và bật khóc nức nở, giọng nói nho nhỏ: “Cố, em rất sợ, vừa rồi em thật sự rất sợ…”
“Anh biết.” Cố Hàm đau lòng vô cùng, nhẹ nhàng vỗ lên vai Tống Doanh, “Đừng sợ, có anh ở đây, em đã an toàn rồi.”
Tống Doanh vẫn còn khóc trong lồng ngực hắn, làm cho ngực áo hắn dính đầy nước mắt. Cố Hàm vỗ vai cô, nói “Đừng sợ đừng sợ”. Cô ở trong lòng hắn cũng đã dần dần bình tĩnh lại, sau đó “phụt” một tiếng bật cười: “Em an toàn thì có liên quan gì đến anh chứ, anh nói cứ như thật vậy!”
“Lần này là anh không tốt, để cho em một mình đối diện với nguy hiểm. Sau này anh sẽ không như vậy nữa, được không?”, lúc vừa mới đến đây, Cố Hàm đã tự trách bản thân không biết bao nhiêu lần, mỗi lần hắn bực tức cáu bẳn, thì cuối cùng người chịu khổ cũng là Tống Doanh. Hắn sợ.
“Nhưng anh không thể lúc nào cũng ở bên cạnh em.” Tống Doanh nghiêng mặt, “Chỉ cần anh có thể… Thì tốt rồi…” giọng cô càng lúc càng nhỏ, diện tích đỏ ửng trên khuôn mặt càng gia tăng.
“Anh có thể gì cơ?” Cố Hàm vội hỏi, đôi mắt nhìn thẳng vào cô.
Tống Doanh cực kỳ lúng túng, ngày thường ngòi bút có thể viết ra những thứ linh tinh buồn nôn như tin tưởng nhau, quan tâm nhau, trong lòng có nhau vân vân… gì đó, nhưng giờ phút này thì lại không biết phải dùng lời lẽ như thế nào. Cô đành quay mặt đi muốn tìm đề tài khác, không ngờ lại thật sự tìm được.
“A!” Cô vội vàng nhảy ra khỏi lồng ngực Cố Hàm, “Anh Văn, chị dâu, hai người đều ở đây à… Tình Ca cậu không sao chứ? Hạch Đào cái tên nhóc này, có lễ độ không được chạm vào người ta! Còn Mạnh Xuyên Giác cậu…” nghĩ đến màn "biểu diễn" vừa rồi của mình đều rơi vào trong mắt bọn họ, khuôn mặt cô càng trở nên đỏ rực như lửa.
Cô ấy… vừa mới nhìn thấy Mạnh Xuyên Giác sao?
Cố Hàm lập tức lóe lên suy nghĩ này trong đầu, nhưng mà, Mạnh Xuyên Giác đứng ở chỗ dễ thấy hơn so với hắn!
Mạnh Xuyên Giác nhún vai, tỏ ra hết sức vô tội: “Có người chạy tới đây như điên, tôi không thể để mặc cho hai người điên kia chạy lung tung được cho nên mới theo tới đây.”
Khuôn mặt Tống Doanh càng đỏ hơn, có cả sự xấu hổ và vui mừng. Cố Hàm cũng có chút đỏ mặt, nghiêng đầu sang một bên. Dường như khuôn mặt Du Thanh Ca cũng hơi đỏ, nhưng cô ta bị Hà Đào ôm chặt, không thể nhìn rõ được.
“Tiểu Doanh, sao em lại có thể ra ngoài được vậy? Sao bọn chị không nhìn thấy em ở đâu cả?” Diệp Tâm muốn khiến hai người bọn họ bớt xấu hổ, liền hỏi ra một câu mà bản thân cô ta chỉ cần nghĩ lại cũng có câu trả lời.
Tống Doanh biết ý cô ta, lau nước mắt trên mặt, giải thích một cách ngắn gọn: “Sau khi chị và tình ca ra ngoài thì bên kia liền bị sụp xuống, may mà không quá nghiêm trọng, không có người bị thương. Đường đi bị chặn, phải đi vào một lối ra khác. Em vừa ra ngoài liền đi tìm chị, nhưng em vốn không thường đi mua sắm ở đây, cho nên không quen thuộc với đường xá chỗ này, cứ đi lạc mãi.”
“Cũng coi như là hữu kinh vô hiểm.” Tống Tắc Văn thở dài một hơi, “Bên này lộn xộn quá, bọn anh đi trước. Hai người các em cũng về tẩy rửa sạch sẽ một chút, xử lý vết thương cho Tiểu Doanh nữa.” Anh ta chỉ vào Tống Doanh, Cố Hàm ngây ngốc một lúc mới phản ứng lại, vội lấy khăn tay ra, vụng về lau vết thương trên cánh tay Tống Doanh. Tống Doanh thấy bộ dạng cẩn thận của hắn, trong lòng cực kỳ ấm áp.
Bên kia Hà Đào cũng đã buông Du Thanh Ca ra, hai người cũng không nói nhiều, chỉ yên lặng nhìn đối phương. Tống Doanh tiếp bước bọn họ ra về, bảy người đi được vài bước, di động của Tống Tắc Văn bỗng nhiên reo lên. Anh ta ấn nút nghe: “Alo, là… A? Con lập tức qua đó!”
Anh ta cúp điện thoại, nét mặt thay đổi nhanh chóng: “Tâm, Tiểu Doanh, ba bị tắc nghẽn mạch máu não, chị hai đã đưa ông ấy vào bệnh viện.”
Nhờ đưa đến bệnh viện kịp thời, bác cả của Tống Doanh xem như không có gì nguy hiểm. Tống Tắc Văn gần như chăm sóc không rời, Diệp Tâm cũng vậy. Mâu thuẫn giữa hai người bọn họ cũng từ sự kiện này mà được hóa giải, hai người già nhà họ tống cũng đã thay đổi cách nhìn về Diệp Tâm. Diệp Tâm sinh ra trong gia đình giàu có, rất khó có suy nghĩ hòa hợp với hai người già này. Tống Tắc Văn rất hiếu thuận, do đó thường xuyên mâu thuẫn với vợ thì cha mẹ, hai người cứ như thế mà cãi nhau. Nhưng Diệp Tâm dù sao cũng không thể giống như Tống Doanh, không thể cúi đầu thì bỏ trốn. Chỉ cần cô ta và Tống Tắc Văn ở bên nhau, thì gia đình nhà họ Tống vẫn luôn là vấn đề mà cô ta cần phải đối diện. Tống Doanh rất vui vẻ bởi vì cô ta tích cực hơn so với cô, dù sao đi nữa, cô biết Diệp Tâm là thật lòng với anh mình, cũng biết Tống Tắc Văn rất yêu Diệp Tâm. Tuy rằng hoàn cảnh gia đình hai bên không tương xứng, nhưng bọn họ có một tương lai rất dài để hòa hợp với nhau, không phải sao?
Ngày hôm sau lúc Tống Doanh đến thăm bác cả của mình, cũng không cho Cố Hàm đi theo. Cố Hàm biết cô cẩn thận, cũng không yêu cầu, chỉ là chờ sau khi cô về nhà lại đi tìm cô. Lúc Tống Doanh ra tới, hắn hoảng sợ, mái tóc cô đã không còn là mái tóc dài bay bay trong gió nữa, nhưng lại xinh đẹp hơn rất nhiều.
“Em cứ luôn cảm thấy để tóc dài rất nóng bức, cắt đi là hơn.” Đây là lý do nói ra miệng, nhưng vẫn còn một lý do khác, mái tóc dài kia của cô là để dài vì một người khác. Cho nên, đã đến lúc phải cắt đi. Tất nhiên là cô thích để tóc dài cho nên sau này vẫn sẽ như thế.
“Rất đẹp.” Cố Hàm đưa tay vuốt nhẹ lên tóc cô, nói một cách hết sức dịu dàng.
Tống Doanh để mặc cho hắn nghịch tóc cô, thấp giọng nói: “Cố, anh biết không? Câu đầu tiên khi bác cả em tỉnh lại đã nói là ‘ hai người chúng nó không có việc gì đó chứ? ’”
“Ông ấy rất quan tâm hai người chỉ là ông ấy và hai người không thể hiểu nhau mà thôi.” Cố Hàm trả lời cô.
“Em thật sự không ngờ rằng ông ấy lại phát bệnh bởi vì nghe tin tức của bọn em, Em cứ luôn cho rằng ông ấy chỉ hận tại sao em không lập tức biến mất đi cho rồi … có lẽ, ông ấy không muốn giao tiếp với em, nhưng cũng mong em có thể sống tốt… hai điều này không hề mâu thuẫn với nhau.” Tống Doanh dựa vào hắn, thanh âm nho nhỏ.
“Anh có biết vì sao Diệp Tâm làm lành với anh của em không? Là vì anh ấy ở lại suốt cả đêm với bác cả, sau nửa đêm thì không ngủ được, chỉ mới chợp mắt được vài phút, tỉnh lại thì liền nhìn thấy túi máu sau đầu bác cả nằm ở vị trí khác với vừa rồi.” Tống Doanh mắt đỏ lên, “Sau đó anh ấy liền khóc, anh có thể tưởng tượng được không, một người đàn ông hai mươi tuổi lại vì chút chuyện nhỏ này mà khóc? Anh ấy hỏi y tá có vấn đề gì hay không, có khi nào sẽ khiến cho tình hình của bác cả trở nên xấu đi không, y tá nói cái này không sao cả, anh ấy mới yên lòng.”
“Thầy Tống là người rất hiếu thảo.” Cố Hàm nói, “Anh ta chỉ là lo lắng cho bác cả em thôi.”
“Đúng vậy, Diệp Tâm cũng khóc. Nước mắt của người đàn ông rất quý giá, Diệp Tâm cũng vì như vậy mà từ bỏ ý định ly hôn. Đối diện với cái chết mọi thứ đều không còn quan trọng nữa.” Tống Doanh khẽ cười, “Đồng thời Diệp Tâm cũng không chút do dự lấy tiền dành dụm cho bác cả làm phẫu thuật, mua bữa sáng cho những người ở lại với bác cả suốt ngày bao gồm cả chị ấy, chuyện này ít nhiều cũng thái độ cách nhìn của bác gái về chị ấy, sau này bọn họ sẽ chung sống với nhau một cách hòa thuận hơn.”
Cố Hàm gật đầu, Tống Doanh tiếp tục nói: “Nhưng mà em thì rất thất bại, không có cách nào để bọn họ thích em…”
“Trên thế giới này, rất nhiều người có thể quan tâm và yêu quý lẫn nhau nhưng lại không thể sống cùng với nhau. Tiểu Doanh, không phải là ai sai ai đúng chỉ là về mặt quan điểm có sự chênh lệch mà thôi. Trường hợp này chỉ cần thông cảm. Nếu không có cách nào thông cảm, thì có thể bỏ đi. Dù sao mặc kệ em đi đến đâu, anh cũng sẽ đi cùng với em.” Cố Hàm ôm cô nói.
“Cố, em có từng nói với anh rằng, gần đây anh rất biết cách nói lời ngon tiếng ngọt chưa?” Tống Doanh mặt đỏ hồng, hỏi hắn.
“Không phải lời ngon tiếng ngọt, mà là lời nói trong lòng.” Cố Hàm cười cười.
Câu này chính là lời nói ngon ngọt nhất! Tống Doanh cũng cười, một cách rất hồn nhiên không hề miễn cưỡng.
“Tiếu ngữ doanh doanh (*).” Cố Hàm bỗng dưng thốt ra một câu không đầu không đuôi.
“Sao?” Tống Doanh nghiêng đầu nhìn hắn, hỏi.
“Cười như vậy mới thật sự là tiếu ngữ doanh doanh.” Cố Hàm cúi đầu, hôn lên nụ cười của cô thật sâu… nụ cười đẹp nhất.
“Em thật sự thích anh.” Nụ hôn kết thúc, Tống Doanh nhẹ giọng nói.
“Anh biết.” Tục quán tục quán.
Sau khi Hà Đào và Du Thanh Ca tách khỏi bọn Tống Doanh, Hà Đào đưa Du Thanh Ca đi gặp bác sĩ, xử lý vết thương. Lúc bọn họ nhìn thấy hiện tượng sụp đổ trong TV, trong lòng liền có một loại cảm giác giống như đã qua mấy đời.
Hà Đào nhìn trộm Du Thanh Ca, giờ phút này của ta đang ở bên cạnh cậu ta. Nhưng hai tháng sau, cô sẽ nhập học ở Bắc Kinh xa xôi. Trong mấy năm sau đó, cô ta sẽ không còn sự hướng nội ngại ngùng, mà bước trên con đường trở thành tiêu điểm nhìn ngắm của mọi người. Dưới ánh đèn spotlight, Cô ta sẽ không còn là một nữ sinh chỉ vì giáo viên không thích mình, thành tích không cao mà khóc thút thít với cậu ta nữa. Cậu ta và cô ta cũng sẽ trở thành trời Nam đất Bắc.
Hà Đào vẫn luôn nghĩ như vậy trong lòng, cho nên cho nên vẫn luôn nghĩ rằng đưa Du Thanh Ca đến Bắc Kinh là nguyện vọng của mình, tuy rằng cô ta lớn hơn cậu ta một tuổi, nhưng ở trong lòng cậu ta, cô ta là một cô em gái cần cậu ta bảo vệ. Cậu ta thương xót cho cô ta và luôn hi vọng cô ta có thể có được hạnh phúc.
Nhưng mà, những điều đó là hoàn toàn sai. Lúc biết cô ta gặp nguy hiểm trong lòng cậu ta đã cực kỳ hoảng loạn, đây không phải là đối với em gái. Cậu ta vốn cho rằng chỉ cần cô ta hạnh phúc thì bọn họ không gặp nhau cũng không sao cả. Nhưng khi biết cô ta gặp nguy hiểm, sự sợ hãi trong lòng đã nói với cậu ta rằng cậu ta đang tự lừa mình dối người.
“Thanh Ca…” Hà Đào gọi tên cô ta, đôi môi mấp máy những gì đang nghĩ trong lòng, nhưng khi ra khỏi miệng thì lại trở thành lời nói quan tâm bình thường, “Còn đau không?”
“Không sao nữa.” Du Thanh Ca cười với cậu ta. Hà Đào nắm chặt nắm tay, lại hạ quyết tâm: “Thanh…”
“Nghe nói Ngô Phi cũng vào trường đại học G Thành phố Hoa.” Du Thanh Ca bỗng nhiên nhắc lời cậu ta, “Ngươi biết không?”
Hà Đào sửng sốt: “Cô ấy? Cô ấy thi vào trường đại học G à?”
Bây giờ mới nhớ ra dường như đã rất lâu không nghĩ đến Ngô Phi. Con người có lẽ trời sinh đã có tính hay quên, rõ ràng đã từng là bóng dáng nhớ mãi trong lòng, nhưng rồi chỉ trong một cách đã trở nên mờ nhạt đến mức gần như không thấy. Hà Đào cuối cùng cũng thừa nhận rằng mình đối với Ngô Phi thật ra chỉ là biểu hiện của một loại cảm giác ngưỡng mộ, cậu ta thích mỗi một nụ cười ánh mắt, mỗi một biểu hiện của cô ta thật ra cũng chỉ là hảo cảm chung đối với hình tượng Ngô Phi mà thôi. So với loại tình cảm dây dưa tới lui của Cố Hàm và Tống Doanh, thì cậu ta đối với Ngô Phi không thể gọi là yêu được, nhiều nhất chỉ là “Thích”, là kiểu tình cảm vu vơ của tuổi dậy thì. Có lẽ nếu cậu ta và Ngô Phi ở bên nhau một thời gian, sẽ thật sự bắt đầu hiểu về đối phương, thật sự yêu thích đối phương, nhưng quan trọng nhất chính là, cậu ta và Ngô Phi cuối cùng cũng không có ai bước ra một bước, cho nên không có cơ hội ở bên nhau. Cho nên, ấn tượng tốt giữa cậu ta và Ngô Phi cuối cùng cũng vẫn chỉ là ấn tượng tốt, chính bọn họ đã từ bỏ những khả năng khác.
“Đúng vậy.” Du Thanh Ca mỉm cười, nụ cười có chút mờ mịt, “Hà Đào, lần này cậu nhất định phải chủ động một chút, không thể buông bỏ hạnh phúc trong tay được!”
“Tôi…” Hà Đào không biết nên nói gì cho phải.
“Cậu đã giúp tôi theo đuổi ước mơ của mình, bây giờ tôi cũng nên chúc phúc cho cậu. Bất kể cậu đi đến nơi nào, bất kể cậu muốn làm gì, chỉ cần cậu nghiêm túc theo đuổi thì cậu nhất định sẽ có được!” Du Thanh Ca bước về phía trước mấy bước, sau đó quay đầu lại nhìn cậu ta. Bóng hoàng hôn nghiêng nghiêng ở phía tây xa xa, hắt bóng xuống người cô ta. Nhìn từ góc độ ngược lại, bỗng dưng ngời sáng vô cùng.
Du Thanh Ca hy vọng Hà Đào có thể ở bên cạnh Ngô Phi, ý tưởng này dường như có chút ích kỷ, bởi vì cô ta biết rõ Giang Phương Hành cũng có tình cảm với Ngô Phi. Nhưng cô ta chỉ hy vọng Ngô Phi có thể ở bên cạnh Hà Đào. Màn kịch kia cô ta đã nói lúc diễn, chỉ cần Hà Đào hạnh phúc, cô ta không quan tâm những thứ khác.
Chỉ là cô ta đã quên hỏi Hà Đào, hạnh phúc của cậu ta có còn giống với trước đây không...
(*) Cười đùa vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.