Chương 6: Hà Đào và Du Thanh Ca
Triêm Y
22/01/2024
Khi mối quan hệ giữa Tống Doanh và Cố Hàm dần dần thay đổi trở nên tốt hơn; thì Lục Kỳ Phách và Kiều Lệnh Đường vẫn anh anh em em của bọn họ; hai người bị ép thành một đôi là Hà Đào và Du Thanh Ca, cũng bắt đầu nghiên cứu ra hình thức sống chung của mình.
Tính cách Hà Đào là loại có chút tùy tiện, Du Thanh Ca lại là một cô gái nhạy cảm yếu đuối. Hà Đào xưa nay luôn hết sức cẩn thận, sợ chính mình quá thô lỗ, sẽ phá hủy bức tranh tốt đẹp này. Cậu ta học tập cũng xem như nhẹ nhàng cho nên rất thường xuyên giúp đỡ Du Thanh Ca. Du Thanh Ca thật ra cũng không thích khoa Vật lý, tiếng Anh của cô ta mạnh hơn rất nhiều so với các môn Lý Hóa Sinh, hơn nữa sự hiểu biết của cô về mặt khoa học cũng không phải là rất tốt mặc dù cô ta đã trải qua một lần học lớp 12 nhưng rõ ràng là học thuộc lòng tương đối nhiều thật ra cũng không hiểu được những gì được khảo sát trong đề thi cho nên mới nói học sinh dưới cái gọi là giáo dục thi cử cũng có thể phân ra một chút cao thấp. Bạn rất ít khi có thể nhìn thấy một sinh viên khoa học chỉ biết "học thuộc lòng" đạt được điểm số cao bất ngờ, tuy nhiên đối với sự hiểu biết toàn diện của "sinh viên toàn năng" thì có thể áp dụng những gì mà mình đã học ở một mức độ nhất định, cho dù đó là thi cử hay chất lượng giáo dục cũng có thể đưa ra câu trả lời.
Hà Đào từng hỏi Du Thanh Ca, hỏi cô ta vì sao không chọn ban văn, Du Thanh Ca chỉ có thể mỉm cười. Tất cả những người đã từng nộp đơn vào trường đại học đều biết rằng sinh viên ban văn sẽ có nhiều sự lựa chọn hơn so với sinh viên khoa học tự nhiên, cho dù tương lai tốt nghiệp năm thứ cuối đại học cũng sẽ phát hiện phần lớn các sinh viên ban văn sẽ có thể ứng dụng chuyên ngành của mình trên thực tế nhiều hơn.
Đối Du Thanh Ca mà nói, Hà Đào là loại nhân vật con cưng của trời đất sẽ không thể hiểu được nỗi đau khổ của những nhân vật bình thường khi phải băn khoăn giữa lựa chọn ngành có điểm số bình thường và điểm cực cao. Cậu ta có quyền quyết định đơn giản là bởi vì cậu ta có thực lực. Huống chi trong thời đại tự do này, cuối cùng còn có bao nhiêu người có thể nắm chắc được vận mệnh tương lai của chính mình trong lòng bàn tay?
Từ điểm này xem ra, mối quan hệ giữa Hà Đào và Du Thanh Ca không thể không nói là có chút tương đồng với Tống Doanh và Cố Hàm. Tính cách của Du Thanh Ca tuy rằng có thể gọi là trống đánh xuôi kèn thổi ngược so với Cố Hàm, Tống Doanh và Hà Đào nhưng vẫn có chỗ tương tự… ít nhất là thoạt nhìn, không thể nghi ngờ gì là như vậy. Nhưng Du Thanh Ca không ghen tỵ với Hà Đào, cũng sẽ không vì như vậy mà chán ghét cậu ta. Cô ta đã hiểu rõ từ lâu: người và người rất khác biệt, có những người chỉ trong một phút có thể học được điều mà người khác phải cần một năm mới có thể nắm rõ, mình có thể nói mình và cậu ta giống nhau sao? Cô giáo thường nói với cả lớp rằng chỉ số thông minh của mọi người đều không khác nhau là mấy, cho nên ai cũng có thể học giỏi, chỉ cần nỗ lực. Nhưng theo như Du Thanh Ca thấy, chỉ số thông minh giữa người và người tuy không khác biệt nhau là mấy nhưng phương diện hiểu biết thì lại kém rất xa. Cô ta sẽ không biết giải một đề thi, giống như Hà Đào không thể làm nổi một bài thơ. Nhưng một đề thi làm sao có thể so sánh với một bài thơ được? Cô ta là như vậy còn người khác thì sao? Cô ta chưa từng vào đại học, các cách giáo dục trước đại học không thể nghi ngờ gì chính là rút ra tất cả các học sinh trong cùng một khuôn mẫu, có thể ở trong khuôn mẫu này tất nhiên phải là sản phẩm chất lượng, loại sản phẩm không phù hợp với hình dạng lại còn có vết trầy như cô ta thì cần phải bị đào thải. Cho dù đổi khuôn đi nữa, nàng cũng không thể là mặt hàng thượng đẳng.
Nếu Hà Đào biết những suy nghĩ này ở trong đầu Du Thanh Ca, nhất định sẽ dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn cô ta, kinh ngạc vì chiều sâu suy nghĩ này. Hà Đào thì nhất định sẽ không nghĩ đến những chuyện tương tự, bởi vì hắn không cần thiết. Nhưng mà cho dù Hà Đào không thể hiểu thấu mạch não phía sau khuôn mặt xinh đẹp của Du Thanh Ca đi nữa, cậu ta cũng vẫn rất khâm phục cô ta. Một hôm vào giờ học phụ đạo môn Ngữ Văn, Kiều Lệnh Đường bận rộn chuyện yêu đương, cho nên quên đổi chỗ ngồi với Hà Đào, may mắn là cô Lý chỉ lo phát bài ôn tập cho nên không chú ý đến thứ tự chỗ ngồi của bọn họ, lúc Hà Đào đang vắt óc trả lời bài thi, chỉ nghe tiếng bút bên cạnh, cậu ta nghiêng đầu thấy bài thi trước mặt Du Thanh Ca đã viết đầy những chữ, cô ta buông bút xuống đang bắt đầu kiểm tra lại từ đầu.
Đến buổi tối giờ tự học, Hà Đào rất khâm phục tốc độ của Du Thanh Ca, thậm chí còn giật mình phát hiện bài thi của cô ta có rất ít sai sót, ngay cả phần tự luận cũng có thể kiếm được điểm cao… Hà Đào vẫn luôn cảm thấy văn học còn có thể làm được bài tự luận, lại còn kiếm được điểm là chuyện rất khó tưởng tượng, cho dù ai nấy đều đã sử dụng chữ Hán mười mấy năm, nhưng muốn từ một bài văn nhìn thấy ý đồ của tác giả thì gần như là nhiệm vụ bất khả thi. Cho nên việc dạy môn Văn, trọng tâm nhất là cần học sinh có thể làm cách nào trong một đống từ ngữ rậm rạp nắm bắt được “Ý nghĩa chính”, cho dù mọi người căn bản không biết tác giả muốn nói gì.
“Cậu có thể phân tích trọng tâm tốt đến vậy sao?” Hà Đào hỏi Du Thanh Ca. Học Ngữ Văn tương đối tốt ở trong lớp thì có thể kể tới Tống Doanh, cô thích văn học, cũng đọc không ít sách vở, nhưng mà tổng kết ý chính, cô cũng không khác gì với "đám thất học". Phương thức tư duy của Tống Doanh quá linh hoạt, quan điểm của bản thân lại rất mạnh, không thể dựa theo "đáp án chuẩn" để tìm hiểu văn chương của người khác.
“Đọc nhiều sách một chút là được rồi.” Du Thanh Ca được Hà Đào khen ngợi, trong lòng có chút ngượng ngùng, cũng có chút kiêu ngạo, cúi đầu, “Những bài văn này đều có một quy tắc chung không khó để nắm bắt trọng điểm.”
Hà Đào dùng ánh mắt khâm phục nhìn Du Thanh Ca, càng cảm thấy cực kỳ nuối tiếc vì sao cô ta lại không chọn ban văn. Trong lòng cậu ta các cô gái đang Văn thì nên xuất khẩu thành thơ giống như Du Thanh Ca, lời lẽ lưu loát. Còn có một mái tóc dài, váy dài bay bay như mây, đó chính là khát vọng không bao giờ thay đổi của các chàng trai.
Thật ra thì Hà Đào không biết, Du Thanh Ca tuy đọc sách nhiều văn thơ cũng không ít, nhưng cái cô ta yêu thích không phải là văn chương. Du Thanh Ca không giống Tống Doanh, Tống Doanh có thể học cả một bài 《 Trường Hận Ca 》《 Tỳ Bà Hành 》 dài thậm thượt, nhưng chỉ biết một nguyên khúc là “Cổ Đạo Tây Phong Sấu Mã”; Tống Doanh có thể đọc hết tất cả các danh tác trên thế giới, cũng tuyệt đối không lật một tờ 《 Kịch Shakespeare toàn tập 》. Nhưng Du Thanh Ca thì khác.
Du Thanh Ca là loại người đọc hết thơ Đường đến Tống từ, Tống từ lại đến nguyên khúc, cô ta sẽ khảy tỳ bà, vung tay áo như mây hát một điệu “Đại Giang Đông Hành” thật dài. So với trọng điểm thi đại học “Hội đương lăng tuyệt đính, Nhất lãm chúng sơn tiểu”, thì cô ta thích ngâm “ Gà buổi sáng mới kêu, quạ tranh hoàng hôn xuống. Ai đó không dạo bước hồng trần? Đường xa xôi, nước xa xôi, công danh đều ở Trường An đấy. Hôm nay thiếu niên ngày mai lão. Núi vẫn như xưa; người đà tiều tụy…” của Dương Sơn hơn. Nếu so sánh với nhà nghiên cứu lỗi lạc Grandet, đứng trên ban công chờ đợi dưới ánh trăng ánh trăng, khi người trong lòng tới liền nói một câu “Romeo, vì sao chàng lại là Romeo”, đối Du Thanh Ca mà nói, đó là chuyện hay ho nhất. Cô ta đã từng mơ ước mình đứng ở giữa sân khấu, ánh đèn spotlight tập trung vào người. Cuộc sống chỉ có một lần, vai trò cũng không thể đảo ngược. Nhưng nếu đứng trên sân khấu, trước máy quay, cô ta có thể trở thành người khác, vui buồn cho người khác.
Sau đó có người nói với Du Thanh Ca, mong ước đóng vai người khác là một loại phủ định cuộc sống của mình, là biểu hiện tiềm thức muốn chạy trốn. Du Thanh Ca chưa từng chính thức học tâm lý học, không biết cách nói này có căn cứ hay không… có lẽ thực tế càng nhạt nhẽo, cô ta càng khao khát đóng vai người khác. Lúc trước khi cô ta học lớp 12, trong lớp tổ chức đóng kịch dựa theo những tác phẩm nổi tiếng cô ta chính là Madame Forestier trong "Vòng cổ", người đã cho Mathilde mượn chiếc vòng cổ giả, nhưng sau đó đã bị mất và được thay thế bằng một chiếc khác. Cô ta diễn một cách hết sức tập trung nghiêm túc, đến nỗi khi chính thức trình diễn đã phá hủy toàn bộ không khí nhẹ nhàng hài hước trong phòng học … mọi người vốn muốn xem các bạn học hi hi ha ha vụng về biểu diễn, nhưng lại có một tiết mục cực tốt cực nghiêm túc, ngược lại thành kỳ dị, làm không khí chỉ trong nháy mắt đã trở thành nghiêm trọng. Du Thanh Ca đã có được một bài học rằng đôi khi sự nghiêm túc cũng không tốt nhất, là dưới tình huống người khác không nghiêm túc. Thứ hai là cô ta chỉ thích diễn cho bản thân mình, các bạn bè của cô ta sẽ không thích, mà cô ta lại không có can đảm rời khỏi bọn họ
Du Thanh Ca thường nghĩ, nếu cô ta có thể nói với cha mẹ mình một tiếng "không" vào kỳ thi trung học, sau đó thi vào trường nghệ thuật, thì có phải mọi thứ sẽ tốt hơn không? Nhưng chuyện này không có khả năng, cô ta biết cha mẹ mình sẽ nói thế nào, cho nên ngay cả ý đồ thử nghiệm cũng không cần.
Ở thời cổ đại loại người này gọi là con hát, giống như kỹ nữ bị xếp vào loại tiện tịch, khó mà trở mình. Sau khi trôi qua rất nhiều thời đại, quan niệm về nhan sắc cũng thay đổi, trở thành một trong những thứ mà xã hội quan tâm. Quá khứ họ có thể bị đùa giỡn, bị coi thường, bị sỉ nhục. Còn ở hiện tại, diễn viên có bề ngoài phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ của một số người, sẽ được cho là một loại nghề nghiệp vinh quang chưa từng có.
Showbiz thời đại bây giờ Du Thanh Ca hiểu rất rõ ràng, cô không có can đảm khiêu chiến xã hội này. Cho nên Du Thanh Ca lén lút luyện tập đại từ, biểu diễn cũng chỉ là tự mình an ủi, điều duy nhất có tác dụng chính là cô ta có sự hiểu biết và nắm chắc các câu chuyện cổ, cho nên điểm môn văn luôn rất cao, tạo thành sự khác biệt lớn nhất trong chuyện học văn giữa cô ta và Tống Doanh. Tống Doanh là nghi ngờ, cô ta là giải thích.
Du Thanh Ca nhìn Hà Đào, cậu ta đang muốn nhặt nhạnh một số lỗi chính tả trong đống thành ngữ. Điều này đối với cậu ta mà nói là nhiệm vụ quan trọng nhất, bởi vậy cậu ta cau mày vẻ mặt đau khổ, dường như có thâm thù đại hận. Du Thanh Ca âm thầm nghĩ, một ngày nào đó trong tương lai, cô ta có thể lên sân khấu diễn kịch cho cậu ta xem thì thật tốt.
Đến lúc đó cô ta sẽ diễn hết tất cả thành ngữ chuyện kể cho cậu ta xem, để cậu ta ko còn thắc mắc gì nữa…
Du Thanh Ca hiếm khi thoải mái tươi cười như vậy.
Tính cách Hà Đào là loại có chút tùy tiện, Du Thanh Ca lại là một cô gái nhạy cảm yếu đuối. Hà Đào xưa nay luôn hết sức cẩn thận, sợ chính mình quá thô lỗ, sẽ phá hủy bức tranh tốt đẹp này. Cậu ta học tập cũng xem như nhẹ nhàng cho nên rất thường xuyên giúp đỡ Du Thanh Ca. Du Thanh Ca thật ra cũng không thích khoa Vật lý, tiếng Anh của cô ta mạnh hơn rất nhiều so với các môn Lý Hóa Sinh, hơn nữa sự hiểu biết của cô về mặt khoa học cũng không phải là rất tốt mặc dù cô ta đã trải qua một lần học lớp 12 nhưng rõ ràng là học thuộc lòng tương đối nhiều thật ra cũng không hiểu được những gì được khảo sát trong đề thi cho nên mới nói học sinh dưới cái gọi là giáo dục thi cử cũng có thể phân ra một chút cao thấp. Bạn rất ít khi có thể nhìn thấy một sinh viên khoa học chỉ biết "học thuộc lòng" đạt được điểm số cao bất ngờ, tuy nhiên đối với sự hiểu biết toàn diện của "sinh viên toàn năng" thì có thể áp dụng những gì mà mình đã học ở một mức độ nhất định, cho dù đó là thi cử hay chất lượng giáo dục cũng có thể đưa ra câu trả lời.
Hà Đào từng hỏi Du Thanh Ca, hỏi cô ta vì sao không chọn ban văn, Du Thanh Ca chỉ có thể mỉm cười. Tất cả những người đã từng nộp đơn vào trường đại học đều biết rằng sinh viên ban văn sẽ có nhiều sự lựa chọn hơn so với sinh viên khoa học tự nhiên, cho dù tương lai tốt nghiệp năm thứ cuối đại học cũng sẽ phát hiện phần lớn các sinh viên ban văn sẽ có thể ứng dụng chuyên ngành của mình trên thực tế nhiều hơn.
Đối Du Thanh Ca mà nói, Hà Đào là loại nhân vật con cưng của trời đất sẽ không thể hiểu được nỗi đau khổ của những nhân vật bình thường khi phải băn khoăn giữa lựa chọn ngành có điểm số bình thường và điểm cực cao. Cậu ta có quyền quyết định đơn giản là bởi vì cậu ta có thực lực. Huống chi trong thời đại tự do này, cuối cùng còn có bao nhiêu người có thể nắm chắc được vận mệnh tương lai của chính mình trong lòng bàn tay?
Từ điểm này xem ra, mối quan hệ giữa Hà Đào và Du Thanh Ca không thể không nói là có chút tương đồng với Tống Doanh và Cố Hàm. Tính cách của Du Thanh Ca tuy rằng có thể gọi là trống đánh xuôi kèn thổi ngược so với Cố Hàm, Tống Doanh và Hà Đào nhưng vẫn có chỗ tương tự… ít nhất là thoạt nhìn, không thể nghi ngờ gì là như vậy. Nhưng Du Thanh Ca không ghen tỵ với Hà Đào, cũng sẽ không vì như vậy mà chán ghét cậu ta. Cô ta đã hiểu rõ từ lâu: người và người rất khác biệt, có những người chỉ trong một phút có thể học được điều mà người khác phải cần một năm mới có thể nắm rõ, mình có thể nói mình và cậu ta giống nhau sao? Cô giáo thường nói với cả lớp rằng chỉ số thông minh của mọi người đều không khác nhau là mấy, cho nên ai cũng có thể học giỏi, chỉ cần nỗ lực. Nhưng theo như Du Thanh Ca thấy, chỉ số thông minh giữa người và người tuy không khác biệt nhau là mấy nhưng phương diện hiểu biết thì lại kém rất xa. Cô ta sẽ không biết giải một đề thi, giống như Hà Đào không thể làm nổi một bài thơ. Nhưng một đề thi làm sao có thể so sánh với một bài thơ được? Cô ta là như vậy còn người khác thì sao? Cô ta chưa từng vào đại học, các cách giáo dục trước đại học không thể nghi ngờ gì chính là rút ra tất cả các học sinh trong cùng một khuôn mẫu, có thể ở trong khuôn mẫu này tất nhiên phải là sản phẩm chất lượng, loại sản phẩm không phù hợp với hình dạng lại còn có vết trầy như cô ta thì cần phải bị đào thải. Cho dù đổi khuôn đi nữa, nàng cũng không thể là mặt hàng thượng đẳng.
Nếu Hà Đào biết những suy nghĩ này ở trong đầu Du Thanh Ca, nhất định sẽ dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn cô ta, kinh ngạc vì chiều sâu suy nghĩ này. Hà Đào thì nhất định sẽ không nghĩ đến những chuyện tương tự, bởi vì hắn không cần thiết. Nhưng mà cho dù Hà Đào không thể hiểu thấu mạch não phía sau khuôn mặt xinh đẹp của Du Thanh Ca đi nữa, cậu ta cũng vẫn rất khâm phục cô ta. Một hôm vào giờ học phụ đạo môn Ngữ Văn, Kiều Lệnh Đường bận rộn chuyện yêu đương, cho nên quên đổi chỗ ngồi với Hà Đào, may mắn là cô Lý chỉ lo phát bài ôn tập cho nên không chú ý đến thứ tự chỗ ngồi của bọn họ, lúc Hà Đào đang vắt óc trả lời bài thi, chỉ nghe tiếng bút bên cạnh, cậu ta nghiêng đầu thấy bài thi trước mặt Du Thanh Ca đã viết đầy những chữ, cô ta buông bút xuống đang bắt đầu kiểm tra lại từ đầu.
Đến buổi tối giờ tự học, Hà Đào rất khâm phục tốc độ của Du Thanh Ca, thậm chí còn giật mình phát hiện bài thi của cô ta có rất ít sai sót, ngay cả phần tự luận cũng có thể kiếm được điểm cao… Hà Đào vẫn luôn cảm thấy văn học còn có thể làm được bài tự luận, lại còn kiếm được điểm là chuyện rất khó tưởng tượng, cho dù ai nấy đều đã sử dụng chữ Hán mười mấy năm, nhưng muốn từ một bài văn nhìn thấy ý đồ của tác giả thì gần như là nhiệm vụ bất khả thi. Cho nên việc dạy môn Văn, trọng tâm nhất là cần học sinh có thể làm cách nào trong một đống từ ngữ rậm rạp nắm bắt được “Ý nghĩa chính”, cho dù mọi người căn bản không biết tác giả muốn nói gì.
“Cậu có thể phân tích trọng tâm tốt đến vậy sao?” Hà Đào hỏi Du Thanh Ca. Học Ngữ Văn tương đối tốt ở trong lớp thì có thể kể tới Tống Doanh, cô thích văn học, cũng đọc không ít sách vở, nhưng mà tổng kết ý chính, cô cũng không khác gì với "đám thất học". Phương thức tư duy của Tống Doanh quá linh hoạt, quan điểm của bản thân lại rất mạnh, không thể dựa theo "đáp án chuẩn" để tìm hiểu văn chương của người khác.
“Đọc nhiều sách một chút là được rồi.” Du Thanh Ca được Hà Đào khen ngợi, trong lòng có chút ngượng ngùng, cũng có chút kiêu ngạo, cúi đầu, “Những bài văn này đều có một quy tắc chung không khó để nắm bắt trọng điểm.”
Hà Đào dùng ánh mắt khâm phục nhìn Du Thanh Ca, càng cảm thấy cực kỳ nuối tiếc vì sao cô ta lại không chọn ban văn. Trong lòng cậu ta các cô gái đang Văn thì nên xuất khẩu thành thơ giống như Du Thanh Ca, lời lẽ lưu loát. Còn có một mái tóc dài, váy dài bay bay như mây, đó chính là khát vọng không bao giờ thay đổi của các chàng trai.
Thật ra thì Hà Đào không biết, Du Thanh Ca tuy đọc sách nhiều văn thơ cũng không ít, nhưng cái cô ta yêu thích không phải là văn chương. Du Thanh Ca không giống Tống Doanh, Tống Doanh có thể học cả một bài 《 Trường Hận Ca 》《 Tỳ Bà Hành 》 dài thậm thượt, nhưng chỉ biết một nguyên khúc là “Cổ Đạo Tây Phong Sấu Mã”; Tống Doanh có thể đọc hết tất cả các danh tác trên thế giới, cũng tuyệt đối không lật một tờ 《 Kịch Shakespeare toàn tập 》. Nhưng Du Thanh Ca thì khác.
Du Thanh Ca là loại người đọc hết thơ Đường đến Tống từ, Tống từ lại đến nguyên khúc, cô ta sẽ khảy tỳ bà, vung tay áo như mây hát một điệu “Đại Giang Đông Hành” thật dài. So với trọng điểm thi đại học “Hội đương lăng tuyệt đính, Nhất lãm chúng sơn tiểu”, thì cô ta thích ngâm “ Gà buổi sáng mới kêu, quạ tranh hoàng hôn xuống. Ai đó không dạo bước hồng trần? Đường xa xôi, nước xa xôi, công danh đều ở Trường An đấy. Hôm nay thiếu niên ngày mai lão. Núi vẫn như xưa; người đà tiều tụy…” của Dương Sơn hơn. Nếu so sánh với nhà nghiên cứu lỗi lạc Grandet, đứng trên ban công chờ đợi dưới ánh trăng ánh trăng, khi người trong lòng tới liền nói một câu “Romeo, vì sao chàng lại là Romeo”, đối Du Thanh Ca mà nói, đó là chuyện hay ho nhất. Cô ta đã từng mơ ước mình đứng ở giữa sân khấu, ánh đèn spotlight tập trung vào người. Cuộc sống chỉ có một lần, vai trò cũng không thể đảo ngược. Nhưng nếu đứng trên sân khấu, trước máy quay, cô ta có thể trở thành người khác, vui buồn cho người khác.
Sau đó có người nói với Du Thanh Ca, mong ước đóng vai người khác là một loại phủ định cuộc sống của mình, là biểu hiện tiềm thức muốn chạy trốn. Du Thanh Ca chưa từng chính thức học tâm lý học, không biết cách nói này có căn cứ hay không… có lẽ thực tế càng nhạt nhẽo, cô ta càng khao khát đóng vai người khác. Lúc trước khi cô ta học lớp 12, trong lớp tổ chức đóng kịch dựa theo những tác phẩm nổi tiếng cô ta chính là Madame Forestier trong "Vòng cổ", người đã cho Mathilde mượn chiếc vòng cổ giả, nhưng sau đó đã bị mất và được thay thế bằng một chiếc khác. Cô ta diễn một cách hết sức tập trung nghiêm túc, đến nỗi khi chính thức trình diễn đã phá hủy toàn bộ không khí nhẹ nhàng hài hước trong phòng học … mọi người vốn muốn xem các bạn học hi hi ha ha vụng về biểu diễn, nhưng lại có một tiết mục cực tốt cực nghiêm túc, ngược lại thành kỳ dị, làm không khí chỉ trong nháy mắt đã trở thành nghiêm trọng. Du Thanh Ca đã có được một bài học rằng đôi khi sự nghiêm túc cũng không tốt nhất, là dưới tình huống người khác không nghiêm túc. Thứ hai là cô ta chỉ thích diễn cho bản thân mình, các bạn bè của cô ta sẽ không thích, mà cô ta lại không có can đảm rời khỏi bọn họ
Du Thanh Ca thường nghĩ, nếu cô ta có thể nói với cha mẹ mình một tiếng "không" vào kỳ thi trung học, sau đó thi vào trường nghệ thuật, thì có phải mọi thứ sẽ tốt hơn không? Nhưng chuyện này không có khả năng, cô ta biết cha mẹ mình sẽ nói thế nào, cho nên ngay cả ý đồ thử nghiệm cũng không cần.
Ở thời cổ đại loại người này gọi là con hát, giống như kỹ nữ bị xếp vào loại tiện tịch, khó mà trở mình. Sau khi trôi qua rất nhiều thời đại, quan niệm về nhan sắc cũng thay đổi, trở thành một trong những thứ mà xã hội quan tâm. Quá khứ họ có thể bị đùa giỡn, bị coi thường, bị sỉ nhục. Còn ở hiện tại, diễn viên có bề ngoài phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ của một số người, sẽ được cho là một loại nghề nghiệp vinh quang chưa từng có.
Showbiz thời đại bây giờ Du Thanh Ca hiểu rất rõ ràng, cô không có can đảm khiêu chiến xã hội này. Cho nên Du Thanh Ca lén lút luyện tập đại từ, biểu diễn cũng chỉ là tự mình an ủi, điều duy nhất có tác dụng chính là cô ta có sự hiểu biết và nắm chắc các câu chuyện cổ, cho nên điểm môn văn luôn rất cao, tạo thành sự khác biệt lớn nhất trong chuyện học văn giữa cô ta và Tống Doanh. Tống Doanh là nghi ngờ, cô ta là giải thích.
Du Thanh Ca nhìn Hà Đào, cậu ta đang muốn nhặt nhạnh một số lỗi chính tả trong đống thành ngữ. Điều này đối với cậu ta mà nói là nhiệm vụ quan trọng nhất, bởi vậy cậu ta cau mày vẻ mặt đau khổ, dường như có thâm thù đại hận. Du Thanh Ca âm thầm nghĩ, một ngày nào đó trong tương lai, cô ta có thể lên sân khấu diễn kịch cho cậu ta xem thì thật tốt.
Đến lúc đó cô ta sẽ diễn hết tất cả thành ngữ chuyện kể cho cậu ta xem, để cậu ta ko còn thắc mắc gì nữa…
Du Thanh Ca hiếm khi thoải mái tươi cười như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.