Chương 29: Long hổ đấu nhau
Y H Thành Thành
20/08/2020
Nhóm dịch: Fulybook
Nguồn:
Nhưng bây giờ, hai bên đã đánh đến tận quảng trường. Nơi này rất rộng rãi, thuật bắn cung quái dị của đối phương đã chiếm ưu thế hoàn toàn, mà khoảng cách của hai bên cũng vừa vặn thích hợp cho đối phương tấn công.
Lẽ nào thằng nhãi này đã tính sẵn rồi?
Ông cụ chỉ cảm thấy cả người ớn lạnh.
“Thuận bắn cung kiểu giết người.” Cố Thanh Sơn nói, hai tay hơi khựng lại một giây rồi đột nhiên tăng tần suất, liên tục phát động kỹ năng.
Loạn Vũ!
Loạn Vũ!
Loạn Vũ!
Ba lần “Loạn Vũ” liên tục, từng mũi tên hóa thành những cái bóng lao tới cực nhanh, bao vây lấy Đại tông sư.
Lúc nãy khi phải đối mặt với “Loạn Vũ”, Đại tông sư đã phải né tránh rất vất vả, lần này cuối cùng không tránh thoát được nữa.
Phập phập phập phập!
Âm thanh mũi tên cắm vào da thịt rất nhỏ nhưng trong màn đêm yên tĩnh, dù cách rất xa vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.
Đại tông sư cả người đẫm máu, lảo đảo mấy bước rồi ngã ra đất. Lúc này người lão giống như con nhím cắm đầy mũi tên, linh lực thấm vào trong cơ thể đã hủy diệt sức sống của lão.
Cho đến lúc chết, Đại tông sư vẫn chưa nhắm mắt, trong mắt toát ra vẻ hối hận và cực kỳ không cam lòng.
Nhiếp Vân hoàn toàn ngây người.
Đây là Đại tông sư đấy! Là một nhân vật cường đại áp đảo rất nhiều Tông sư bình thường! Là một nhân vật đã kích phát sức mạnh Quy Tàng rồi!
Ngay cả những Siêu Phàm giả cũng không dám tuỳ tiện đắc tội Đại tông sư!
Đây chính là người có lực chiến đấu mạnh nhất nhà họ Nhiếp, vì muốn lấy lòng nhà họ Bạch nên họ mới trịnh trọng phái lão ra.
Chết tiệt! Sao tên nhãi này lại khủng bố đến vậy!
Cả người Nhiếp Vân ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Lúc này, giữ mạng mình mới là quan trọng nhất. Đợi đến khi nhà họ Bạch đích thân ra tay thì thằng nhãi này chỉ còn một con đường chết mà thôi. Dù sao nhà họ Bạch cũng là một trong Cửu phủ, gia tộc mình hoàn toàn không thể so sánh được.
Nghĩ tới đây, Nhiếp Vân giơ hai tay lên hét lớn: “Tôi là cháu đích tôn của nhà họ Nhiếp, giờ tôi đầu hàng! Cố Thanh Sơn, tốt nhất cậu...”
Phập! Một mũi tên bay tới, cắm thẳng vào ngực hắn ta.
Nhiếp Vân chụp lấy mũi tên trước ngực, lui từng bước ra sau, cuối cùng lảo đảo té lăn ra đất, trong miệng không ngừng tuôn ra máu tươi.
Mình sắp chết rồi… Trong lòng Nhiếp Vân chợt ngộ ra.
Cuộc sống sung sướng, tài sản khổng lồ, tiền đồ sáng sủa… Giờ phút này sắp vĩnh viễn mất hết rồi.
Không, không thể như vậy! Vì sao mình lại chết!
Hắn ta đột nhiên kêu lên đầy thê lương, giọng như ác quỷ: “Cố Thanh Sơn! Thực ra mày cũng giống tao, có thực lực liền muốn tiêu diệt những kẻ chướng mắt, giết càng nhiều thì càng đến gần cái chết hơn! Tao nguyền rủa mày! Tao nguyền rủa mày trước khi chết phải chịu đủ sự dày vò, chết không có chỗ chôn!”
“Tao không giống mày.” Cố Thanh Sơn buông trường cung xuống: “Cả đời này của tao, báo ơn báo thù, giết người vô số, nhưng chưa từng ỷ thế hiếp người.”
Hắn nhìn lướt qua những thi thề đẩy đường, trên mặt không hề có chút gợn sóng.
Nhiếp Vân rất không cam tâm, giãy giụa nói: “Nhà họ Bạch sắp tới rồi, mày... chết chắc! Tao... Tao chờ mày... trên đường đến suối vàng!”
Hắn ta nhắm mắt lại, chìm sâu vào trong bóng đêm vĩnh cửu.
…
Trong quán rượu.
Công chúa Anna dụi mắt, một lần nữa nhìn lên màn hình.
Thi thể của Đại tông sư vẫn nằm nguyên trên mặt đất.
“Điều này không hợp lý…” Ánh mắt cô đầy vẻ khó tin.
Ngay từ lần đầu gặp mặt, thiếu niên trên màn hình đã khiến cô chấn động sâu sắc. Mãi cho đến khi hắn ra ngoài đối mặt với kẻ địch, cô vẫn nghĩ, lỡ như không được thì cô sẽ ra mặt cứu hắn, nhưng không ngờ kết quả lại thế này.
Trên người Cố Thanh Sơn dường như được bao phủ bởi một lớp áo thần bí khiến cô nhìn không thấu, rồi lại bị hấp dẫn.
“Đúng vậy, thế này hoàn toàn không đúng, tiến bộ quá nhanh, trừ phi lần trước hắn che giấu thực lực.” Phùng Hoắc Đức cũng nói. Gã hí hoáy thao tác trên máy tính quang học, lấy kết quả đánh giá ra rồi phóng to trên màn hình.
[Đánh giá sơ bộ thực lực của mục tiêu: cảnh giới Đại tông sư. Năng lực: chưa xác định, nghi ngờ là Thiên Tuyển hoặc Siêu Phàm, cụ thể chưa biết.]
[Đang tải hồ sơ sinh học của mục tiêu...]
[Mục tiêu chưa từng sử dụng biến đổi gien.]
[Kết luận: Cố Thanh Sơn, nam, 18 tuổi, đánh giá tiềm lực: S]
Phùng Hoắc Đức nhìn chằm chằm vào màn hình, cảm khái nói: “18 tuổi đã có được lực chiến đấu cấp bậc Đại tông sư, tôi thật sự muốn biết rốt cuộc Thiên Tuyển kỹ của tên yêu nghiệt này là gì quá.”
Đột nhiên, máy truyền tin bên cạnh họ reo vang không ngừng.
Anna ấn một cái, hỏi: “Có chuyện gì?”
“Chuột Đồng báo cáo, đội robot chiến đấu của quận Bạch Sa đang tiến vào, bảy giây sau sẽ đến chiến trường. Còn cách đó một trăm cây số, chiến hạm của Bạch phủ đang tập kết.”
Anna lập tức tắt máy truyền tin, đứng dậy nói: “Tôi phải đi cứu hắn.”
Phùng Hoắc Đức vội ngăn cô lại: “Điện hạ, người tuyệt đối không thể xuất hiện. Công chúa đế quốc đại khai sát giới ở Liên Bang sẽ gây ra tranh chấp chính trị nghiêm trọng nhất trong lịch sử, sẽ dẫn đến chiến tranh toàn diện!”
“Tôi mặc kệ!” Anna nói, hai tay chắp lại với nhau, làm tư thế cầu nguyện: “Tử Thần trong Liệt diễm, ta kêu gọi…”
“Bốp” một cái, hai tay của cô bị Phùng Hoắc Đức hất đi.
“Điện hạ, để tôi ra cho, cô rời khỏi đây trước đi.”
“Không được! Cấp bậc tiến hóa Thiên Tuyển kỹ Âm Ảnh của anh quá thấp, chắc chắn không thể tránh được máy quét sinh học của đám chiến hạm.”
Máy truyền tin lại kêu lên lần nữa, Phùng Hoắc Đức vô cùng nôn nóng, đập lên máy truyền tin một cái, quát: “Chuyện gì!”
Trong máy truyền tin truyền đến giọng nói đầy hoảng sợ: “Phi Điểu báo cáo! Phi Điểu báo cáo! Võ Thánh Liên Bang tới!”
“Cái gì!” Anna trợn to hai mắt: “Ông ta từ đâu tới, sao tôi không cảm ứng được?”
“Ông ta đang đáp xuống! Đang đáp xuống!”
Trong khi đó, ở bên ngoài, Cố Thanh Sơn rút một mũi tên ra, híp mắt đánh giá đám robot đang nhanh chóng áp sát tới.
“Chiến giáp đột kích Diều Hâu 091, lực sát thương không tệ.” Hắn kéo căng dây cung: “Nhưng cấu tạo chẳng hợp lý gì cả.”
Hắn hơi buông tay ra, dây cung bật lại, mũi tên được bao quanh bởi một tầng linh lực hư ảo bay vút đi, lóe sáng trong đêm tối.
“Keng” một tiếng, mũi tên xẹt ngang qua người robot, bị chệch hướng bay đi mất tăm.
“Chậc, thêm phát nữa vậy.” Cố Thanh Sơn nhanh chóng kéo cung, bắn ra thêm một mũi tên.
Ầm!
Mũi tên đâm vào phần trung tâm kết nối ở khớp gối robot, chiến giáp làm từ sắt thép ấy lập tức bị bắn thủng chân, ngã nhào ra đất.
Cố Thanh Sơn liên tục lui ra sau, tránh thoát cơn mưa đạn loại nhỏ bắn ra từ phía đối diện. Tay hắn cũng không rảnh rang, rút ngay ra một mũi tên khác, kéo dây cung.
Mũi tên xé gió lao đi.
Một robot đang nâng súng liên thanh hạng nặng bị mũi tên cắm vào từ nòng súng, xuyên thẳng đến cuối làm kích nổ đạn laser bên trong.
Uy lực của đạn laser rất mạnh, robot bị nổ bay mất nửa người, linh kiện rơi đầy trên đất, đứng yên tại chỗ không cách nào động đậy.
“Gặp ma rồi! Cung tiễn thực sự có thể làm được đến vậy sao?” Phùng Hoắc Đức nhìn màn ảnh, cắn răng thốt ra.
Anna nhìn chằm chằm màn hình không chớp mắt, nói: “Vị trí hắn bắn trúng là điểm yếu của chiến giáp đột kích Diều Hâu 091, trong nghiên cứu tình báo của chúng ta có ghi chép.”
“Chắc là ăn may thôi, chứ sao hắn có thể biết được điều bí mật này?”
“Không phải ăn may đâu, tôi thấy hắn nhắm chuẩn chỗ đó.”
“Chết rồi, Võ Thánh đến!”
Hai người không nói thêm gì nữa mà chỉ im lặng nín thở.
Hai tay Anna chắp lại, căng thẳng nhìn chằm chằm tình hình trên màn ảnh.
Bên ngoài.
Cố Thanh Sơn chỉ hơi nhắm một chút rồi kéo cung chuẩn bị bắn tiếp. Nhưng đột nhiên, hắn cảm nhận được gì đó bèn thu tay lại, ngửa đầu nhìn lên bầu trời, thấy một bóng đen từ phía chân trời đáp xuống.
Nhanh quá!
Cố Thanh Sơn lui nhanh ra sau, giấu mình phía sau một bức tường cao.
Một tiếng “Bịch” vang lên, trên mặt đường bị lõm xuống tạo thành một cái hố thiên thạch đường kính mười mét.
Mấy con robot cảnh giác dừng lại.
“Uy lực mũi tên của kẻ địch quá lớn, nghi ngờ là Siêu Phàm giả. Kêu gọi tiếp viện! Kêu gọi tiếp viện!” Robot đi đầu tranh thủ báo cáo.
Nguồn:
Nhưng bây giờ, hai bên đã đánh đến tận quảng trường. Nơi này rất rộng rãi, thuật bắn cung quái dị của đối phương đã chiếm ưu thế hoàn toàn, mà khoảng cách của hai bên cũng vừa vặn thích hợp cho đối phương tấn công.
Lẽ nào thằng nhãi này đã tính sẵn rồi?
Ông cụ chỉ cảm thấy cả người ớn lạnh.
“Thuận bắn cung kiểu giết người.” Cố Thanh Sơn nói, hai tay hơi khựng lại một giây rồi đột nhiên tăng tần suất, liên tục phát động kỹ năng.
Loạn Vũ!
Loạn Vũ!
Loạn Vũ!
Ba lần “Loạn Vũ” liên tục, từng mũi tên hóa thành những cái bóng lao tới cực nhanh, bao vây lấy Đại tông sư.
Lúc nãy khi phải đối mặt với “Loạn Vũ”, Đại tông sư đã phải né tránh rất vất vả, lần này cuối cùng không tránh thoát được nữa.
Phập phập phập phập!
Âm thanh mũi tên cắm vào da thịt rất nhỏ nhưng trong màn đêm yên tĩnh, dù cách rất xa vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.
Đại tông sư cả người đẫm máu, lảo đảo mấy bước rồi ngã ra đất. Lúc này người lão giống như con nhím cắm đầy mũi tên, linh lực thấm vào trong cơ thể đã hủy diệt sức sống của lão.
Cho đến lúc chết, Đại tông sư vẫn chưa nhắm mắt, trong mắt toát ra vẻ hối hận và cực kỳ không cam lòng.
Nhiếp Vân hoàn toàn ngây người.
Đây là Đại tông sư đấy! Là một nhân vật cường đại áp đảo rất nhiều Tông sư bình thường! Là một nhân vật đã kích phát sức mạnh Quy Tàng rồi!
Ngay cả những Siêu Phàm giả cũng không dám tuỳ tiện đắc tội Đại tông sư!
Đây chính là người có lực chiến đấu mạnh nhất nhà họ Nhiếp, vì muốn lấy lòng nhà họ Bạch nên họ mới trịnh trọng phái lão ra.
Chết tiệt! Sao tên nhãi này lại khủng bố đến vậy!
Cả người Nhiếp Vân ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Lúc này, giữ mạng mình mới là quan trọng nhất. Đợi đến khi nhà họ Bạch đích thân ra tay thì thằng nhãi này chỉ còn một con đường chết mà thôi. Dù sao nhà họ Bạch cũng là một trong Cửu phủ, gia tộc mình hoàn toàn không thể so sánh được.
Nghĩ tới đây, Nhiếp Vân giơ hai tay lên hét lớn: “Tôi là cháu đích tôn của nhà họ Nhiếp, giờ tôi đầu hàng! Cố Thanh Sơn, tốt nhất cậu...”
Phập! Một mũi tên bay tới, cắm thẳng vào ngực hắn ta.
Nhiếp Vân chụp lấy mũi tên trước ngực, lui từng bước ra sau, cuối cùng lảo đảo té lăn ra đất, trong miệng không ngừng tuôn ra máu tươi.
Mình sắp chết rồi… Trong lòng Nhiếp Vân chợt ngộ ra.
Cuộc sống sung sướng, tài sản khổng lồ, tiền đồ sáng sủa… Giờ phút này sắp vĩnh viễn mất hết rồi.
Không, không thể như vậy! Vì sao mình lại chết!
Hắn ta đột nhiên kêu lên đầy thê lương, giọng như ác quỷ: “Cố Thanh Sơn! Thực ra mày cũng giống tao, có thực lực liền muốn tiêu diệt những kẻ chướng mắt, giết càng nhiều thì càng đến gần cái chết hơn! Tao nguyền rủa mày! Tao nguyền rủa mày trước khi chết phải chịu đủ sự dày vò, chết không có chỗ chôn!”
“Tao không giống mày.” Cố Thanh Sơn buông trường cung xuống: “Cả đời này của tao, báo ơn báo thù, giết người vô số, nhưng chưa từng ỷ thế hiếp người.”
Hắn nhìn lướt qua những thi thề đẩy đường, trên mặt không hề có chút gợn sóng.
Nhiếp Vân rất không cam tâm, giãy giụa nói: “Nhà họ Bạch sắp tới rồi, mày... chết chắc! Tao... Tao chờ mày... trên đường đến suối vàng!”
Hắn ta nhắm mắt lại, chìm sâu vào trong bóng đêm vĩnh cửu.
…
Trong quán rượu.
Công chúa Anna dụi mắt, một lần nữa nhìn lên màn hình.
Thi thể của Đại tông sư vẫn nằm nguyên trên mặt đất.
“Điều này không hợp lý…” Ánh mắt cô đầy vẻ khó tin.
Ngay từ lần đầu gặp mặt, thiếu niên trên màn hình đã khiến cô chấn động sâu sắc. Mãi cho đến khi hắn ra ngoài đối mặt với kẻ địch, cô vẫn nghĩ, lỡ như không được thì cô sẽ ra mặt cứu hắn, nhưng không ngờ kết quả lại thế này.
Trên người Cố Thanh Sơn dường như được bao phủ bởi một lớp áo thần bí khiến cô nhìn không thấu, rồi lại bị hấp dẫn.
“Đúng vậy, thế này hoàn toàn không đúng, tiến bộ quá nhanh, trừ phi lần trước hắn che giấu thực lực.” Phùng Hoắc Đức cũng nói. Gã hí hoáy thao tác trên máy tính quang học, lấy kết quả đánh giá ra rồi phóng to trên màn hình.
[Đánh giá sơ bộ thực lực của mục tiêu: cảnh giới Đại tông sư. Năng lực: chưa xác định, nghi ngờ là Thiên Tuyển hoặc Siêu Phàm, cụ thể chưa biết.]
[Đang tải hồ sơ sinh học của mục tiêu...]
[Mục tiêu chưa từng sử dụng biến đổi gien.]
[Kết luận: Cố Thanh Sơn, nam, 18 tuổi, đánh giá tiềm lực: S]
Phùng Hoắc Đức nhìn chằm chằm vào màn hình, cảm khái nói: “18 tuổi đã có được lực chiến đấu cấp bậc Đại tông sư, tôi thật sự muốn biết rốt cuộc Thiên Tuyển kỹ của tên yêu nghiệt này là gì quá.”
Đột nhiên, máy truyền tin bên cạnh họ reo vang không ngừng.
Anna ấn một cái, hỏi: “Có chuyện gì?”
“Chuột Đồng báo cáo, đội robot chiến đấu của quận Bạch Sa đang tiến vào, bảy giây sau sẽ đến chiến trường. Còn cách đó một trăm cây số, chiến hạm của Bạch phủ đang tập kết.”
Anna lập tức tắt máy truyền tin, đứng dậy nói: “Tôi phải đi cứu hắn.”
Phùng Hoắc Đức vội ngăn cô lại: “Điện hạ, người tuyệt đối không thể xuất hiện. Công chúa đế quốc đại khai sát giới ở Liên Bang sẽ gây ra tranh chấp chính trị nghiêm trọng nhất trong lịch sử, sẽ dẫn đến chiến tranh toàn diện!”
“Tôi mặc kệ!” Anna nói, hai tay chắp lại với nhau, làm tư thế cầu nguyện: “Tử Thần trong Liệt diễm, ta kêu gọi…”
“Bốp” một cái, hai tay của cô bị Phùng Hoắc Đức hất đi.
“Điện hạ, để tôi ra cho, cô rời khỏi đây trước đi.”
“Không được! Cấp bậc tiến hóa Thiên Tuyển kỹ Âm Ảnh của anh quá thấp, chắc chắn không thể tránh được máy quét sinh học của đám chiến hạm.”
Máy truyền tin lại kêu lên lần nữa, Phùng Hoắc Đức vô cùng nôn nóng, đập lên máy truyền tin một cái, quát: “Chuyện gì!”
Trong máy truyền tin truyền đến giọng nói đầy hoảng sợ: “Phi Điểu báo cáo! Phi Điểu báo cáo! Võ Thánh Liên Bang tới!”
“Cái gì!” Anna trợn to hai mắt: “Ông ta từ đâu tới, sao tôi không cảm ứng được?”
“Ông ta đang đáp xuống! Đang đáp xuống!”
Trong khi đó, ở bên ngoài, Cố Thanh Sơn rút một mũi tên ra, híp mắt đánh giá đám robot đang nhanh chóng áp sát tới.
“Chiến giáp đột kích Diều Hâu 091, lực sát thương không tệ.” Hắn kéo căng dây cung: “Nhưng cấu tạo chẳng hợp lý gì cả.”
Hắn hơi buông tay ra, dây cung bật lại, mũi tên được bao quanh bởi một tầng linh lực hư ảo bay vút đi, lóe sáng trong đêm tối.
“Keng” một tiếng, mũi tên xẹt ngang qua người robot, bị chệch hướng bay đi mất tăm.
“Chậc, thêm phát nữa vậy.” Cố Thanh Sơn nhanh chóng kéo cung, bắn ra thêm một mũi tên.
Ầm!
Mũi tên đâm vào phần trung tâm kết nối ở khớp gối robot, chiến giáp làm từ sắt thép ấy lập tức bị bắn thủng chân, ngã nhào ra đất.
Cố Thanh Sơn liên tục lui ra sau, tránh thoát cơn mưa đạn loại nhỏ bắn ra từ phía đối diện. Tay hắn cũng không rảnh rang, rút ngay ra một mũi tên khác, kéo dây cung.
Mũi tên xé gió lao đi.
Một robot đang nâng súng liên thanh hạng nặng bị mũi tên cắm vào từ nòng súng, xuyên thẳng đến cuối làm kích nổ đạn laser bên trong.
Uy lực của đạn laser rất mạnh, robot bị nổ bay mất nửa người, linh kiện rơi đầy trên đất, đứng yên tại chỗ không cách nào động đậy.
“Gặp ma rồi! Cung tiễn thực sự có thể làm được đến vậy sao?” Phùng Hoắc Đức nhìn màn ảnh, cắn răng thốt ra.
Anna nhìn chằm chằm màn hình không chớp mắt, nói: “Vị trí hắn bắn trúng là điểm yếu của chiến giáp đột kích Diều Hâu 091, trong nghiên cứu tình báo của chúng ta có ghi chép.”
“Chắc là ăn may thôi, chứ sao hắn có thể biết được điều bí mật này?”
“Không phải ăn may đâu, tôi thấy hắn nhắm chuẩn chỗ đó.”
“Chết rồi, Võ Thánh đến!”
Hai người không nói thêm gì nữa mà chỉ im lặng nín thở.
Hai tay Anna chắp lại, căng thẳng nhìn chằm chằm tình hình trên màn ảnh.
Bên ngoài.
Cố Thanh Sơn chỉ hơi nhắm một chút rồi kéo cung chuẩn bị bắn tiếp. Nhưng đột nhiên, hắn cảm nhận được gì đó bèn thu tay lại, ngửa đầu nhìn lên bầu trời, thấy một bóng đen từ phía chân trời đáp xuống.
Nhanh quá!
Cố Thanh Sơn lui nhanh ra sau, giấu mình phía sau một bức tường cao.
Một tiếng “Bịch” vang lên, trên mặt đường bị lõm xuống tạo thành một cái hố thiên thạch đường kính mười mét.
Mấy con robot cảnh giác dừng lại.
“Uy lực mũi tên của kẻ địch quá lớn, nghi ngờ là Siêu Phàm giả. Kêu gọi tiếp viện! Kêu gọi tiếp viện!” Robot đi đầu tranh thủ báo cáo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.