Chương 13: Một lần nữa phân phối
Shirley
19/08/2021
Trận xâm phạm xảy ra ở phòng vệ sinh quán bar không thể nghi ngờ đã gây ảnh hưởng rất lớn đến Trình Kiến.
Lúc cô được Hứa Úy đưa về nhà, mợ đã trở lại. Nhìn cửa sổ đã sáng đèn, Trình Kiến sợ sệt cúi đầu, hai tay nắm váy vò đi chà lại, muốn làm dịu lo lắng trong tim.
“Tự lên đi, tôi đi trước.” Anh đưa Trình Kiến đến dưới khu nhà rồi lướt thẳng qua cô trở về. Trình Kiến cứng ngắc đứng đó trù trừ, cuối cùng vẫn không nhịn được quay đầu, gọi tên Hứa Úy.
“Thượng tá Hứa Úy, xin, xin lỗi, tôi thật sự cảm thấy rất có lỗi vì chuyện ngày đó.”
Trình Kiến nhìn chằm chằm bóng lưng Hứa Úy, một cảm xúc nào đó trong lòng điên cuồng đè ép cô như muốn nhấn nghiến cô xuống đất.
Hứa Úy đi mấy bước, cuối cùng dừng lại.
Anh không ngoái đầu, cũng không nói gì.
Trình Kiến bị phản ứng của anh làm càng bứt rứt hơn, cô nuốt ực nước bọt, nhỏ giọng hỏi: “Tôi cũng không biết tại sao mình lại làm chuyện như vậy nhưng tôi tuyệt đối không cố ý xúc phạm ngài! Hi vọng ngài có thể tha thứ cho tôi.”
“Tha thứ thế nào?” Hứa Úy cất tiếng, song câu hỏi này lại khiến Trình Kiến không biết phải trả lời ra sao.
“Cô mong tôi tha thứ cho cô thế nào?”
Anh hỏi lại lần nữa, xoay nửa vòng liếc cô, ánh mắt như có thể khiến mọi thứ nó chạm vào đều phủ lên một lớp sương lạnh. Trình Kiến đột nhiên nổi da gà toàn thân.
Rõ ràng cô rất sợ, nhưng sự thật nảy sinh đối thoại với Hứa Úy chẳng hiểu sao lại khiến cả người cô run lên.
“Ít nhất thì cũng không cảm thấy khó chịu vì chuyện này nữa…” Trình Kiến chớp mắt nhanh mấy cái, nhưng câu này ra khỏi miệng xong, cô lại bỗng rất muốn giơ tay đập vỡ đầu mình.
Nói như vậy có phải quá ngu xuẩn rồi không? Dựa vào đâu mà cô cho rằng thượng tá Hứa Úy sẽ không sao quên được chuyện này? Có chuyện gì mà người ta chưa từng trải qua?
Mặt đất mau nứt ra một cái khe cho cô ngã xuống đi! Thật không còn mặt mũi gặp ai nữa! Cứ cảm thấy hình tượng của mình trong lòng Hứa Úy đã biến thành điển hình đồi phong bại tục hơn nữa còn chẳng tự mình biết mình chút nào.
Hứa Úy im lặng chăm chú nhìn Trình Kiến một chốc rồi quay người bỏ đi.
Trình Kiến đứng yên tại chỗ, cúi đầu tiêu cực nổi gió nổi bão trong lòng, trầm mặc hồi lâu, đến lúc tỉnh táo lại thì phát hiện ra Hứa Úy đã hoàn toàn khuất dạng.
Uể oải trở về nhà, mợ đang bận bịu trong phòng bếp, nghe thấy tiếng mở cửa, bà thò đầu ra ngó.
“Chanh về đấy à? Đi chơi với bạn thế nào?”
“Tệ lắm ạ.” Trình Kiến vào thẳng phòng tắm. Cô cởi váy, lúc ngẩng đầu nhìn gương, phát hiện ra lớp makeup trên mặt đã nhòe nhoẹt be bét.
Ừ, ghê lắm, phỏng chừng lần này, gương mặt cô đã để lại bóng ma trong lòng Hứa Úy rồi.
Trình Kiến giơ tay bịt mắt im ắng suy sụp một hồi, sau đó mặt mày muốn khóc nhìn hình dáng mình trong gương, cô còn có thể ngửi thấy trên tay mình có mùi tanh nồng từ thân dưới mang tới.
Khó khăn quá mà, khó khăn quá mà, thể diện của cô sắp mất tới Kỷ Phấn Trắng hết rồi, may mà ngoài Hứa Úy ra không ai biết chuyện này nữa, bằng không cô thật sự chết luôn cho rồi.
Trình Kiến chui rúc trong phòng tắm mãi nửa tiếng mới ra, lúc nghĩ đến chỗ đáng thẹn, cô thậm chí còn định dìm chết mình trong bồn tắm, nhưng sau cùng sặc nước mấy cái lại cảm thấy quá khó chịu, không thể xuống tay với chính mình được.
Ỉu xìu quấn khăn tắm ra ngoài, Trình Kiến vốn định về phòng nghỉ ngơi song bị mợ vừa hết bận bắt được.
“Chanh, lần này con làm mợ lo quá.” Hai tay mợ giữ vai cô cẩn thận nhìn từ trên xuống dưới một lượt rồi bật khóc, “Nghe nói phòng thí nghiệm của các con xảy ra chuyện… Mợ đã có khoảng thời gian dài mất ngủ đó.”
Bà nghẹn ngào nói không ra tiếng, Trình Kiến đang bình thường, vừa thấy người quan tâm đến mình đau lòng như vậy, tủi thân tích tụ đã lâu trong lòng vỡ òa hết ra.
“Con mệt quá, con muốn ở nhà cả đời không ra ngoài gặp ai nữa.”
Trình Kiến vẫn luôn là một đứa bé lạc quan, mợ thấy lần này cô chịu đả kích lớn như vậy cũng xót xa không thôi, ôm cô vỗ về mãi mới tỉnh táo lại được.
Trình Kiến kể lại chuyện sau khi chạy thoát khỏi phòng thí nghiệm cho mợ nghe, lược bỏ duy nhất chuyện mình xúc phạm Hứa Úy, cô quả thật không nói khỏi miệng chuyện này được.
“Gặp được thượng tá Hứa Úy cơ à… Chanh, may mà lần này con gặp được cậu ta đó, đổi lại là bất kì ai khác, chưa chắc con đã sống sót ra được khỏi đó đâu.”
Thân mình run rẩy trong vô hình, Trình Kiến vặn ngón tay, những hình ảnh nhục dục không thể phơi bày lại đang lấp ló trong đầu cô.
“Cơ mà dạo này cũng có ít tin đồn tiêu cực liên quan tới cậu ấy.” Mợ thở dài, Trình Kiến nghe vậy tức khắc quýnh lên, vội cất tiếng hỏi:
“Tin đồn tiêu cực gì ạ?”
“Zombie khổng lồ lần trước không ngừng di chuyển, tiến vào thành phố phương nam từng là thủ đô. Trong đó có vô số cư dân zombie, nghe nói có vẻ như zombie khổng lồ đã kích thích zombie ở đó phát triển gấp mấy lần trước kia, làm bọn zombie đó bắt đầu sục sôi đi tìm thức ăn khắp nơi.”
“Trời ạ…”
“Tiểu đội của thượng tá Hứa Úy nhận nhiệm vụ điều tra liên quan đến zombie khổng lồ, phải biết rằng phần tử khủng bố của Dahl chắc chắn cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này, hiện giờ hai phe đang tranh cướp từng giây từng phút, nhưng nhân viên nghiên cứu theo thượng tá ra ngoài làm nhiệm vụ lại không một ai trở về mà trạng thái còn bình thường.”
“…” Trình Kiến không nói nên lời, cô nhìn mợ mình, không biết nên biểu đạt cảm giác trong lòng mình thế nào cho đúng.
“Lãnh đạo viện nghiên cứu cảm thấy họ bài xích nhân viên kĩ thuật, nhưng bên bộ đội đặc chủng thì lại khăng khăng là tố chất tổng hợp của nhân viên kĩ thuật quá kém, nói chung bây giờ đang ầm ĩ hết cả lên, vả lại mấy lần ra ngoài đều không bảo vệ tốt được nhà nghiên cứu đi theo nên thượng tá Hứa Úy cũng đang nằm trong trạng thái bị bên ngoài chất vấn.”
“Không phải thế!” Trình Kiến nuốt nước bọt, ổn định hồi lâu mới nói năng mạch lạc được, “Bên ngoài thật sự rất nguy hiểm, con từng theo anh ấy ra ngoài nên con biết anh ấy nghiêm túc tuyệt đối với mỗi một đồng bạn, anh ấy rất tận sức tận tâm!”
Mợ thấy Trình Kiến kích động như vậy không khỏi sửng sốt, bà mím môi, nói: “Chanh, cái khác mợ không nói, nhưng con đừng nghĩ linh tinh, nhất định không được nhất thời xúc động tự đề cử mình đi đâu đấy.”
Trình Kiến khựng lại, cô không ngờ mợ lại nói trúng tim đen của cô như vậy.
“Tạm không nói đến đi rồi con có còn may mắn tay chân lành lặn trở về hay không, nhân viên kĩ thuật đi theo trước hết có yêu cầu cấp bậc, thấp nhất cũng phải là phó chủ quản dự án mới được.”
“Con biết rồi.” Ý tưởng đang nhen nhóm đột ngột bị giội cho một chậu nước lạnh, Trình Kiến nghẹn ứ trong lòng.
Cả đêm ấy cô không sao ngủ ngon nổi, sáng hôm sau mới hơn chín giờ đã mở mắt, lại còn là bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Trình Kiến nhập nhèm bước thấp bước cao ra phòng khách nhận máy, đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói nghe rất trang trọng, vừa nói câu đầu tiên đã đánh bay cơn ngái ngủ của Trình Kiến.
“Xin hỏi là thiếu úy Trình Kiến phải không? Tôi là Alan, chủ nhiệm ban phân phối tài nguyên nhân lực của Viện Nghiên cứu Khoa học Kĩ thuật Trung ương.”
“Chào anh, phải, tôi là Trình Kiến, xin hỏi anh gọi cho tôi là vì…” Trình Kiến lờ mờ đoán được lí do bên kia liên lạc với mình, có điều cô không ngờ mới ngày thứ hai sau khi xuất viện họ đã bảo cô đi làm ngay, thế này cũng có hơi bóc lột quá rồi.
“Hôm qua thiếu tá Quý Thanh Hòa liên lạc với tôi, mong có thể mời cô trợ giúp công tác cho dự án nghiên cứu của anh ấy. Tôi kiểm tra thì thấy trong hồ sơ biểu thị cô đang trong trạng thái nghỉ ngơi sau khi viện nghiên cứu độc lập tia F giải tán, hiện giờ bên chúng tôi sẽ điều cô đến phòng nghiên cứu của thiếu tá Quý Thanh Hòa, xin hỏi cô có ý kiến nào khác không?”
Không ngờ đàn anh lại nhanh tay như vậy! Trong lòng Trình Kiến lại cấp tốc nghĩ đến tình huống của Hứa Úy, không kìm được lo âu.
“Thiếu úy Trình Kiến?” Bên kia thấy Trình Kiến mãi chưa trả lời, bèn cất tiếng gọi cô dò hỏi.
“Vâng, tôi không ý kiến.” Trình Kiến vội mở miệng xác nhận, trước mắt cô dường như cũng chỉ có thể đáp vậy.
“Được, vậy bên tôi sẽ giúp cô hạ lệnh điều động, mời cô nhanh chóng tới nhậm chức, muộn nhất là ba ngày sau.”
“Vâng, cảm ơn.” Trình Kiến siết chặt ống nghe, cô vốn định cứ thế bỏ mặc, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: “Xin lỗi, tôi còn một chuyện muốn hỏi.”
“Mời cô nói.”
“Là về phía thượng tá Hứa Úy, nghe nói anh ấy thi hành nhiệm vụ thiếu nhân viên kĩ thuật đi theo, lần này đã quyết định ai cùng ra ngoài với anh ấy chưa ạ?”
“Đợi chút, tôi cần xác nhận cấp độ an toàn của cô rồi mới trả lời được.”
Giọng Alan biến mất khỏi đầu dây bên kia, cô xác nhận quyền hạn của Trình Kiến rồi mới tiếp tục trả lời: “Nhân viên tạm định là thiếu tá Quý Thanh Hòa, nhưng cấp quản lí không muốn để thiếu tá đi, nếu chuyến này anh ấy không về được sẽ là một tổn thất to lớn với viện nghiên cứu của chúng ta.”
“Dạ, cảm ơn…” Nghe đến tên Quý Thanh Hòa, trong lòng Trình Kiến đánh thịch một tiếng.
“Xin hỏi còn câu hỏi nào khác không ạ?”
“Không, cảm ơn chị.” Trình Kiến lễ phép cảm ơn, nói xong, hai người cúp máy.
Trình Kiến đứng giữa nhà, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi này là khu an toàn gần với trung tâm chính trị nhất, ánh nắng êm dịu xuyên qua lớp kính cửa sổ rọi vào nhà, ấm áp dễ chịu khôn xiết.
Nếu ở lại đây, mỗi ngày Trình Kiến đều có thể thực hiện nghiên cứu của chính mình, tan làm thì cùng đồng nghiệp đi thưởng thức món ngon, về nhà là có thể gặp được mợ, ăn đồ ăn bà tự tay làm, cùng tán gẫu uống một cốc sữa ngọt trước khi đi ngủ…
Mà tai nạn ở viện nghiên cứu và chuyện trải qua khi vào Dahl thì rõ ràng đã xảy ra trong cuộc khủng hoảng tồi tệ tối tăm nhất trong cuộc đời bình yên của Trình Kiến. Đói, mệt, thương tích, sợ hãi, đau đớn thể xác, cảm giác tư duy cấp bách, mỗi một cái đều đâm thẳng vào nhược điểm của cô. Trình Kiến rất sợ, nhưng mỗi lần cảm nhận được những cảm xúc tiêu cực đó, cô cũng theo bản năng nghĩ đến người đàn ông đã nhiều lần mang cô ra khỏi bóng tối.
Anh như một viên đạn đòi mạng, lại cũng giống một lưỡi dao cắt đứt mọi yếu đuối, có làm thế nào Trình Kiến cũng không quên được cảm giác hiển lộ tài hoa trên người anh, trí mạng nhất là trong lòng cô tựa hồ bắt đầu khát vọng và truy tìm bóng dáng đó.
Cô siết chặt nắm đấm, trong lòng như có tiếng nói đang thúc giục cô mau đi làm gì đó, song hiển nhiên, thực tế chẳng hề ủng hộ.
Khoảng cách giữa cô và thượng tá Hứa Úy quả thực quá xa vời.
Lúc cô được Hứa Úy đưa về nhà, mợ đã trở lại. Nhìn cửa sổ đã sáng đèn, Trình Kiến sợ sệt cúi đầu, hai tay nắm váy vò đi chà lại, muốn làm dịu lo lắng trong tim.
“Tự lên đi, tôi đi trước.” Anh đưa Trình Kiến đến dưới khu nhà rồi lướt thẳng qua cô trở về. Trình Kiến cứng ngắc đứng đó trù trừ, cuối cùng vẫn không nhịn được quay đầu, gọi tên Hứa Úy.
“Thượng tá Hứa Úy, xin, xin lỗi, tôi thật sự cảm thấy rất có lỗi vì chuyện ngày đó.”
Trình Kiến nhìn chằm chằm bóng lưng Hứa Úy, một cảm xúc nào đó trong lòng điên cuồng đè ép cô như muốn nhấn nghiến cô xuống đất.
Hứa Úy đi mấy bước, cuối cùng dừng lại.
Anh không ngoái đầu, cũng không nói gì.
Trình Kiến bị phản ứng của anh làm càng bứt rứt hơn, cô nuốt ực nước bọt, nhỏ giọng hỏi: “Tôi cũng không biết tại sao mình lại làm chuyện như vậy nhưng tôi tuyệt đối không cố ý xúc phạm ngài! Hi vọng ngài có thể tha thứ cho tôi.”
“Tha thứ thế nào?” Hứa Úy cất tiếng, song câu hỏi này lại khiến Trình Kiến không biết phải trả lời ra sao.
“Cô mong tôi tha thứ cho cô thế nào?”
Anh hỏi lại lần nữa, xoay nửa vòng liếc cô, ánh mắt như có thể khiến mọi thứ nó chạm vào đều phủ lên một lớp sương lạnh. Trình Kiến đột nhiên nổi da gà toàn thân.
Rõ ràng cô rất sợ, nhưng sự thật nảy sinh đối thoại với Hứa Úy chẳng hiểu sao lại khiến cả người cô run lên.
“Ít nhất thì cũng không cảm thấy khó chịu vì chuyện này nữa…” Trình Kiến chớp mắt nhanh mấy cái, nhưng câu này ra khỏi miệng xong, cô lại bỗng rất muốn giơ tay đập vỡ đầu mình.
Nói như vậy có phải quá ngu xuẩn rồi không? Dựa vào đâu mà cô cho rằng thượng tá Hứa Úy sẽ không sao quên được chuyện này? Có chuyện gì mà người ta chưa từng trải qua?
Mặt đất mau nứt ra một cái khe cho cô ngã xuống đi! Thật không còn mặt mũi gặp ai nữa! Cứ cảm thấy hình tượng của mình trong lòng Hứa Úy đã biến thành điển hình đồi phong bại tục hơn nữa còn chẳng tự mình biết mình chút nào.
Hứa Úy im lặng chăm chú nhìn Trình Kiến một chốc rồi quay người bỏ đi.
Trình Kiến đứng yên tại chỗ, cúi đầu tiêu cực nổi gió nổi bão trong lòng, trầm mặc hồi lâu, đến lúc tỉnh táo lại thì phát hiện ra Hứa Úy đã hoàn toàn khuất dạng.
Uể oải trở về nhà, mợ đang bận bịu trong phòng bếp, nghe thấy tiếng mở cửa, bà thò đầu ra ngó.
“Chanh về đấy à? Đi chơi với bạn thế nào?”
“Tệ lắm ạ.” Trình Kiến vào thẳng phòng tắm. Cô cởi váy, lúc ngẩng đầu nhìn gương, phát hiện ra lớp makeup trên mặt đã nhòe nhoẹt be bét.
Ừ, ghê lắm, phỏng chừng lần này, gương mặt cô đã để lại bóng ma trong lòng Hứa Úy rồi.
Trình Kiến giơ tay bịt mắt im ắng suy sụp một hồi, sau đó mặt mày muốn khóc nhìn hình dáng mình trong gương, cô còn có thể ngửi thấy trên tay mình có mùi tanh nồng từ thân dưới mang tới.
Khó khăn quá mà, khó khăn quá mà, thể diện của cô sắp mất tới Kỷ Phấn Trắng hết rồi, may mà ngoài Hứa Úy ra không ai biết chuyện này nữa, bằng không cô thật sự chết luôn cho rồi.
Trình Kiến chui rúc trong phòng tắm mãi nửa tiếng mới ra, lúc nghĩ đến chỗ đáng thẹn, cô thậm chí còn định dìm chết mình trong bồn tắm, nhưng sau cùng sặc nước mấy cái lại cảm thấy quá khó chịu, không thể xuống tay với chính mình được.
Ỉu xìu quấn khăn tắm ra ngoài, Trình Kiến vốn định về phòng nghỉ ngơi song bị mợ vừa hết bận bắt được.
“Chanh, lần này con làm mợ lo quá.” Hai tay mợ giữ vai cô cẩn thận nhìn từ trên xuống dưới một lượt rồi bật khóc, “Nghe nói phòng thí nghiệm của các con xảy ra chuyện… Mợ đã có khoảng thời gian dài mất ngủ đó.”
Bà nghẹn ngào nói không ra tiếng, Trình Kiến đang bình thường, vừa thấy người quan tâm đến mình đau lòng như vậy, tủi thân tích tụ đã lâu trong lòng vỡ òa hết ra.
“Con mệt quá, con muốn ở nhà cả đời không ra ngoài gặp ai nữa.”
Trình Kiến vẫn luôn là một đứa bé lạc quan, mợ thấy lần này cô chịu đả kích lớn như vậy cũng xót xa không thôi, ôm cô vỗ về mãi mới tỉnh táo lại được.
Trình Kiến kể lại chuyện sau khi chạy thoát khỏi phòng thí nghiệm cho mợ nghe, lược bỏ duy nhất chuyện mình xúc phạm Hứa Úy, cô quả thật không nói khỏi miệng chuyện này được.
“Gặp được thượng tá Hứa Úy cơ à… Chanh, may mà lần này con gặp được cậu ta đó, đổi lại là bất kì ai khác, chưa chắc con đã sống sót ra được khỏi đó đâu.”
Thân mình run rẩy trong vô hình, Trình Kiến vặn ngón tay, những hình ảnh nhục dục không thể phơi bày lại đang lấp ló trong đầu cô.
“Cơ mà dạo này cũng có ít tin đồn tiêu cực liên quan tới cậu ấy.” Mợ thở dài, Trình Kiến nghe vậy tức khắc quýnh lên, vội cất tiếng hỏi:
“Tin đồn tiêu cực gì ạ?”
“Zombie khổng lồ lần trước không ngừng di chuyển, tiến vào thành phố phương nam từng là thủ đô. Trong đó có vô số cư dân zombie, nghe nói có vẻ như zombie khổng lồ đã kích thích zombie ở đó phát triển gấp mấy lần trước kia, làm bọn zombie đó bắt đầu sục sôi đi tìm thức ăn khắp nơi.”
“Trời ạ…”
“Tiểu đội của thượng tá Hứa Úy nhận nhiệm vụ điều tra liên quan đến zombie khổng lồ, phải biết rằng phần tử khủng bố của Dahl chắc chắn cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này, hiện giờ hai phe đang tranh cướp từng giây từng phút, nhưng nhân viên nghiên cứu theo thượng tá ra ngoài làm nhiệm vụ lại không một ai trở về mà trạng thái còn bình thường.”
“…” Trình Kiến không nói nên lời, cô nhìn mợ mình, không biết nên biểu đạt cảm giác trong lòng mình thế nào cho đúng.
“Lãnh đạo viện nghiên cứu cảm thấy họ bài xích nhân viên kĩ thuật, nhưng bên bộ đội đặc chủng thì lại khăng khăng là tố chất tổng hợp của nhân viên kĩ thuật quá kém, nói chung bây giờ đang ầm ĩ hết cả lên, vả lại mấy lần ra ngoài đều không bảo vệ tốt được nhà nghiên cứu đi theo nên thượng tá Hứa Úy cũng đang nằm trong trạng thái bị bên ngoài chất vấn.”
“Không phải thế!” Trình Kiến nuốt nước bọt, ổn định hồi lâu mới nói năng mạch lạc được, “Bên ngoài thật sự rất nguy hiểm, con từng theo anh ấy ra ngoài nên con biết anh ấy nghiêm túc tuyệt đối với mỗi một đồng bạn, anh ấy rất tận sức tận tâm!”
Mợ thấy Trình Kiến kích động như vậy không khỏi sửng sốt, bà mím môi, nói: “Chanh, cái khác mợ không nói, nhưng con đừng nghĩ linh tinh, nhất định không được nhất thời xúc động tự đề cử mình đi đâu đấy.”
Trình Kiến khựng lại, cô không ngờ mợ lại nói trúng tim đen của cô như vậy.
“Tạm không nói đến đi rồi con có còn may mắn tay chân lành lặn trở về hay không, nhân viên kĩ thuật đi theo trước hết có yêu cầu cấp bậc, thấp nhất cũng phải là phó chủ quản dự án mới được.”
“Con biết rồi.” Ý tưởng đang nhen nhóm đột ngột bị giội cho một chậu nước lạnh, Trình Kiến nghẹn ứ trong lòng.
Cả đêm ấy cô không sao ngủ ngon nổi, sáng hôm sau mới hơn chín giờ đã mở mắt, lại còn là bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Trình Kiến nhập nhèm bước thấp bước cao ra phòng khách nhận máy, đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói nghe rất trang trọng, vừa nói câu đầu tiên đã đánh bay cơn ngái ngủ của Trình Kiến.
“Xin hỏi là thiếu úy Trình Kiến phải không? Tôi là Alan, chủ nhiệm ban phân phối tài nguyên nhân lực của Viện Nghiên cứu Khoa học Kĩ thuật Trung ương.”
“Chào anh, phải, tôi là Trình Kiến, xin hỏi anh gọi cho tôi là vì…” Trình Kiến lờ mờ đoán được lí do bên kia liên lạc với mình, có điều cô không ngờ mới ngày thứ hai sau khi xuất viện họ đã bảo cô đi làm ngay, thế này cũng có hơi bóc lột quá rồi.
“Hôm qua thiếu tá Quý Thanh Hòa liên lạc với tôi, mong có thể mời cô trợ giúp công tác cho dự án nghiên cứu của anh ấy. Tôi kiểm tra thì thấy trong hồ sơ biểu thị cô đang trong trạng thái nghỉ ngơi sau khi viện nghiên cứu độc lập tia F giải tán, hiện giờ bên chúng tôi sẽ điều cô đến phòng nghiên cứu của thiếu tá Quý Thanh Hòa, xin hỏi cô có ý kiến nào khác không?”
Không ngờ đàn anh lại nhanh tay như vậy! Trong lòng Trình Kiến lại cấp tốc nghĩ đến tình huống của Hứa Úy, không kìm được lo âu.
“Thiếu úy Trình Kiến?” Bên kia thấy Trình Kiến mãi chưa trả lời, bèn cất tiếng gọi cô dò hỏi.
“Vâng, tôi không ý kiến.” Trình Kiến vội mở miệng xác nhận, trước mắt cô dường như cũng chỉ có thể đáp vậy.
“Được, vậy bên tôi sẽ giúp cô hạ lệnh điều động, mời cô nhanh chóng tới nhậm chức, muộn nhất là ba ngày sau.”
“Vâng, cảm ơn.” Trình Kiến siết chặt ống nghe, cô vốn định cứ thế bỏ mặc, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: “Xin lỗi, tôi còn một chuyện muốn hỏi.”
“Mời cô nói.”
“Là về phía thượng tá Hứa Úy, nghe nói anh ấy thi hành nhiệm vụ thiếu nhân viên kĩ thuật đi theo, lần này đã quyết định ai cùng ra ngoài với anh ấy chưa ạ?”
“Đợi chút, tôi cần xác nhận cấp độ an toàn của cô rồi mới trả lời được.”
Giọng Alan biến mất khỏi đầu dây bên kia, cô xác nhận quyền hạn của Trình Kiến rồi mới tiếp tục trả lời: “Nhân viên tạm định là thiếu tá Quý Thanh Hòa, nhưng cấp quản lí không muốn để thiếu tá đi, nếu chuyến này anh ấy không về được sẽ là một tổn thất to lớn với viện nghiên cứu của chúng ta.”
“Dạ, cảm ơn…” Nghe đến tên Quý Thanh Hòa, trong lòng Trình Kiến đánh thịch một tiếng.
“Xin hỏi còn câu hỏi nào khác không ạ?”
“Không, cảm ơn chị.” Trình Kiến lễ phép cảm ơn, nói xong, hai người cúp máy.
Trình Kiến đứng giữa nhà, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi này là khu an toàn gần với trung tâm chính trị nhất, ánh nắng êm dịu xuyên qua lớp kính cửa sổ rọi vào nhà, ấm áp dễ chịu khôn xiết.
Nếu ở lại đây, mỗi ngày Trình Kiến đều có thể thực hiện nghiên cứu của chính mình, tan làm thì cùng đồng nghiệp đi thưởng thức món ngon, về nhà là có thể gặp được mợ, ăn đồ ăn bà tự tay làm, cùng tán gẫu uống một cốc sữa ngọt trước khi đi ngủ…
Mà tai nạn ở viện nghiên cứu và chuyện trải qua khi vào Dahl thì rõ ràng đã xảy ra trong cuộc khủng hoảng tồi tệ tối tăm nhất trong cuộc đời bình yên của Trình Kiến. Đói, mệt, thương tích, sợ hãi, đau đớn thể xác, cảm giác tư duy cấp bách, mỗi một cái đều đâm thẳng vào nhược điểm của cô. Trình Kiến rất sợ, nhưng mỗi lần cảm nhận được những cảm xúc tiêu cực đó, cô cũng theo bản năng nghĩ đến người đàn ông đã nhiều lần mang cô ra khỏi bóng tối.
Anh như một viên đạn đòi mạng, lại cũng giống một lưỡi dao cắt đứt mọi yếu đuối, có làm thế nào Trình Kiến cũng không quên được cảm giác hiển lộ tài hoa trên người anh, trí mạng nhất là trong lòng cô tựa hồ bắt đầu khát vọng và truy tìm bóng dáng đó.
Cô siết chặt nắm đấm, trong lòng như có tiếng nói đang thúc giục cô mau đi làm gì đó, song hiển nhiên, thực tế chẳng hề ủng hộ.
Khoảng cách giữa cô và thượng tá Hứa Úy quả thực quá xa vời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.