Ngày Tháng Trắc Trở

Chương 87

Thiên Như Ngọc

18/11/2016

Mùa thu Nguyên Ninh năm thứ hai, Vũ Lăng Vương phụng chiếu lệnh của Thừa tướng, đến đóng quân ở biên cảnh Dự Châu trước đây vừa chiếm giữ không lâu.

Bách tính đô thành hận không thể tiễn đưa mười dặm, nhóm ủng hộ đấm ngực giậm chân, Tạ lão Thừa tướng trước đây đã đối với Vũ Lăng Vương như vậy rồi, giờ lại thế nữa!

Tương phu nhân tự mình leo lên xe vẫn cứ luôn nhìn Vệ Ngật Chi chằm chằm, hắn giả vờ cầm cuộn sách, bị bà giật lấy: “Ta không hiểu! Luôn miệng nói không phải nàng ta thì không được chính là con, nhưng cuối cùng nàng ta lại trục xuất con ra khỏi đô thành, con cứ thế đồng ý?”

Vệ Ngật Chi thở dài nói: “Mẫu thân nếu như xem nàng như một nữ tử mà đối đãi, đương nhiên sẽ cảm thấy việc nàng làm không đúng, nhưng nếu nhìn nhận nàng giống như con thì cũng có thể hiểu được. Trách nhiệm của Tạ gia đặt trên người nàng, nàng làm như vậy cũng không có gì đáng trách.”

Tương phu nhân không phản bác được, nhịn không được lầm bầm: “Tạ Quang Minh rốt cuộc nghĩ thế nào chứ? Gây ra chuyện thế này, hiện giờ nàng ta cứ như thế, ta chẳng phải cả đời này cũng sẽ không nhìn thấy con cưới vợ à?”

“Sẽ không đâu.” Vệ Ngật Chi thuận miệng nói một câu, cũng không biết rốt cuộc là an ủi ai.

Mộc Bạch bưng thuốc đi vào thư phòng, trông thấy Tạ Thù cô độc lẻ loi đứng bên cửa sổ.

“Công tử nếu đã không đành, vì sao còn nhất định muốn để Vũ Lăng Vương rời đô thành chứ.”

Tạ Thù quay người nhận chén thuốc, bĩu môi nói: “Hắn đi rồi, Hội Kê Vương thế lực đơn mỏng, thế lực của Vệ gia cũng không cách nào thừa dịp phát triển, ta mới có cơ hội sắp xếp ổn thỏa.” Nàng đưa tay chỉ án thư: “Mấy tín hàm ta viết xong đều gửi hết đi.”

Mộc Bạch đi qua nhìn lướt, trên tín hàm đều là tên của người Tạ gia, không khỏi có chút hiếu kỳ: “Công tử đây là hạ lệnh cho toàn thể người Tạ gia à?”

“Ừ.” Tạ Thù ngửa cổ uống chén thuốc, đắng đến nhíu mày.

Nếu Vệ Ngật Chi có ở đây, chắc hẳn sẽ nhớ thêm mật ong cho nàng.

Chưa tới vài ngày là đến tiết trung thu, trong cung thiết yến, quần thần cùng chúc mừng. Tạ Thù vẫn luôn ru rú trong nhà, tới lúc này cũng không thể không lộ diện.

Bên trong đại điện đèn đuốc sáng trưng, bách quan sớm đã ngồi vào chỗ. Vương Lạc Tú bởi vì bị sảy thai vẫn đang tịnh dưỡng nên Tư Mã Lâm đến một mình, tính tình hắn tốt, chúng thần tử sau khi hành lễ thì ai nấy đều thì thầm nói chuyện với nhau, tiếng nói tiếng cười vui vẻ, không chút gò bó.

Bên ngoài điện thái giám cao giọng xướng tên, Tạ Thù đi vào, trong điện đột nhiên lặng ngắt như tờ, mọi người vội vàng đứng dậy hành lễ, không dám có nửa phần chậm trễ, so với Hoàng đế còn muốn cung kính hơn.

Tạ Thù hướng phía Tư Mã Lâm thi lễ, sau đó ngồi xuống, rõ ràng nét mặt ôn hòa nhưng ai nấy đều không an lòng, nhất thời bầu không khí như bị đóng băng, hoàn toàn không có sự náo nhiệt trước đó.

Đối với việc này Tạ Thù chỉ có thể thở dài, thường có câu ‘Cao xứ bất thắng hàn’ chính là ý tứ như vậy. Nơi này số người đối với nàng bất mãn có không ít, kẻ đối với nàng sợ hãi lại càng nhiều hơn, nhưng đều như nhau – cũng không dám tiếp xúc nhiều với nàng.

May mà còn có một Vương Kính Chi. Hắn nhấp ngụm rượu tiêu sái bước tới, đi đến trước mặt Tạ Thù, đĩnh đạc ngồi xuống cạnh nàng: “Thừa tướng cô độc ngồi một mình như vậy đích thực nhàm chán, chi bằng để tại hạ tiếp ngài đi.”

Tạ Thù cười nói: “Thái phó đúng là bám dính thật.”

“Ha ha….” Vương Kính Chi cười to, mượn say kéo tay áo Tạ Thù cùng nàng thấp giọng chuyện trò, hai người tiếng cười không dứt, thi thoảng còn khiến mấy đại thần kia liếc mắt nhìn.

Vũ Lăng Vương bị Thừa tướng đá, Vương Thái phó đây là muốn thừa cơ hội chủ động tiếp cận? Một vài đại thần tâm tư đã động, suy nghĩ xem liệu có cần bắt chước không.

Hoàn Đình ngồi ở phía chênh chếch đối diện là sốt ruột nhất, hướng phía Tạ Thù nháy nháy mắt, biểu ca huynh không thể có lỗi với Trọng Khanh nha!

Vương Kính Chi thành công đánh lừa người khác như vậy, nhân cơ hội áp sát Tạ Thù thấp giọng nói: “Hội Kê Vương đã ở bên ngoài đô thành, thiết nghĩ Bệ hạ hôm nay có thể sẽ thẳng thắn với Thừa tướng rồi.”

Tạ Thù quét mắt về phía Tư Mã Lâm một cái, ý cười nơi khóe miệng dần dần nhạt đi, đứng dậy hành lễ nói: “Bệ hạ thứ tội, vi thần thân thể không khỏe, muốn cáo lui trước.”

Chư vị đại thần vội đứng dậy đưa tiễn, Tư Mã Lâm đặt chung rượu trong tay xuống, giữ lại: “Thừa tướng chậm đã, Trẫm còn có lời muốn nói.”

Tạ Thù rời chỗ ngồi, đi thẳng ra bên ngoài điện.

“Thừa tướng! Thừa tướng!” Tư Mã Lâm đứng bật dậy, liên tục gọi nhưng bước chân nàng vẫn như cũ không hề dừng lại. Rơi vào đường cùng, hắn nhấc vạt áo chạy xuống thềm ngọc, đuổi theo nàng: “Thừa tướng chậm đã!”

Chúng đại thần đều hoảng hốt né tránh, không dám nhìn nhiều, Hoàng đế làm như vậy, đích thực là không chút địa vị rồi.

Tạ Thù đến cùng phải giữ thể diện cho hắn, dừng chân quay người lại: “Bệ hạ muốn nói gì với vi thần?”



Tư Mã Lâm đi lên trước, dung mạo vẫn ôn hòa như cũ, không chút kiêu ngạo vì là Hoàng đế, thậm chí còn nhấc tay làm tư thế mời: “Thừa tướng theo Trẫm ra đây một chút.”

Lời này đích thực chính là muốn tránh các đại thần, Tạ Thù đành phải theo hắn đi ra cửa điện.

Trên trời ánh trăng rất đẹp, trong ngự hoa viên, hương kim cúc và đan quế hòa quyện vào nhau, thêm phần nồng đậm. Tư Mã Lâm bước lên cây cầu đá trên hồ, dừng lại: “Thừa tướng điều Vũ Lăng Vương ra khỏi đô thành, ắt hẳn là biết dụng ý của Trẫm rồi, chuyện đến bây giờ Trẫm cũng không giấu ngài nữa, Trẫm đích thực âm thầm hạ chỉ truyền Hội Kê Vương hồi kinh, dự định nhường ngôi.”

Tạ Thù khoanh tay đứng đấy, nhìn vào hình ảnh phản chiếu của vầng trăng tròn đầy trong hồ: “ Bệ hạ làm vua cũng đã đủ hiền tài nhân đức, sao lại nói tới chuyện nhường ngôi?”

Tư Mã Lâm cười khổ một tiếng: “Thừa tướng không cần an ủi Trẫm. Trẫm vì là trưởng tử của Tiên đế, từ nhỏ đã tiếp nhận sự giáo dục như thế nào làm một vị vua, nhưng nhiều năm như vậy đã trôi qua, rốt cuộc vẫn là tính tình không nóng không lạnh như vậy. Trẫm cũng biết trách nhiệm nặng nề, nhưng những năm tháng sống trên đời này vẫn muốn một lần thoát khỏi. Thừa tướng nhất định không cách nào hiểu được tâm tình của Trẫm, kỳ thực Trẫm càng muốn hướng tới sự tự do vui vẻ như vậy của bình dân bách tính.”

“Vi thần hiểu, vi thần còn có một người phụ thân có suy nghĩ giống Bệ hạ.”

Tư Mã Lâm có chút kinh ngạc.

Tạ Thù một tay vịn lan can: “Vương công quý tộc hướng tới sự tự do an lạc của bình dân bách tính, bách tính thường dân thì lại luôn hướng tới sự giàu sang sung túc của vương công quý tộc. Người đời chỉ nhìn thấy mặt tốt, không ngờ bất luận cuộc sống dạng nào cũng có những khó khăn của nó. Trên đời này có được mấy người có thể sống tự do tự tại? Người gánh trách nhiệm há chỉ có một mình Bệ hạ?”

Tư Mã Lâm im lặng không nói.

Tạ Thù quay người đối diện với hắn: “Vi thần không thể không nhắc nhở Bệ hạ, mặc dù ngài nhường đế vị, nhưng Hội Kê Vương tương lai không hẳn sẽ không diệt cỏ tận gốc. Vì vậy vi thần cảm thấy Bệ hạ vẫn là thận trọng một chút mới tốt.”

Tư Mã Lâm rũ mắt thở dài: “ Chuyện tới bây giờ, Trẫm cũng không giấu Thừa tướng nữa. Sau khi Hoàng hậu sinh khó, thân thể suy yếu, khó giữ thai nhi, Trẫm không định nạp phi, cũng có lẽ sau này dưới gối chỉ có một nữ nhi, chuyện này Hội Kê Vương cũng biết, Trẫm đối với hắn căn bản không chút uy hiếp. Trẫm cũng đã từng thử qua, nhưng đăng cơ rồi phát hiện bản thân thật sự không thích hợp làm đế vương. Trong số các hoàng tử, kẻ có hoài bão nhưng lại không có thân phận, kẻ có địa vị lại không có tham vọng, hiếm lắm mới có một Hội Kê Vương cả thân phận lẫn tài trí đều là người lựa chọn cực kỳ thích hợp, Trẫm không thể để lỡ.”

Tạ Thù im lặng đứng đấy,không nói lời nào, một lúc lâu sau hành lễ, quay người rời đi, vạt áo lướt qua tầng tầng hoa lá, nhẹ nhàng khe khẽ, càng khiến cho bầu không khí xung quanh càng trở nên u tịch vắng lặng.

Trở lại Tướng phủ, mệt mỏi vô cùng. Mộc Bạch trước đem nước nóng tới cho nàng rửa tay và mặt, nghỉ ngơi một lúc lại bưng chén thuốc tới, sợ cơ thể nàng chịu không nổi.

Tạ Thù cố gắng tươi tỉnh, căn dặn hắn đi gọi hết mấy quan viên thân tín của Tạ gia đến.

Trong thư phòng rất nhanh đã chật ních người, Tạ Tử Nguyên và Tạ Vận đều vừa mới từ yến tiệc chạy tới, đối với cuộc nói chuyện giữa Tạ Thù và Tư Mã Lâm đều rất tò mò, hiện giờ đã có hơi gấp gáp.

Tạ Thù mời họ ngồi, lại dặn Mộc Bạch canh cửa, lúc này mới nói: “Chư vi nhất định còn không biết, Hội Kê Vương đã bí mật tới bên ngoài đô thành, đã hội hợp với chưởng quản quân trấn giữ đô thành Dương Kiệu rồi.”

Mấy người họ đều kinh ngạc, đưa mắt nhìn nhau.

“Các vị không cần ngạc nhiên, chuyện này là ý của bệ hạ, ngài định nhường đế vị cho Hội Kê Vương.”

“Vậy sao được!” Tạ Vận không kềm được: “Thừa tướng nhất định phải ngăn cản Bệ hạ! Hội Kê Vương và Tạ gia kết thù kết oán sâu đậm, hắn làm Hoàng đế, chắc chắn sẽ chèn ép Tạ gia đó!”

“Hội Kê Vương có chuẩn bị mà tới, tuyệt đối sẽ không tay không mà về. Bệ hạ không chịu thay đổi ý định, bản tướng không thể bức ngài ấy, bằng không chính là phản thần, cũng không thể cố chấp mà để đô thành rơi vào khói lửa chiến tranh, bằng không sẽ càng liên lụy đến Tạ gia.” Tạ Thù có chút mệt mỏi, khẽ ngả ra sau, nửa dựa nửa ngồi: “Lúc đầu vì cấp bách, bất đắc dĩ mới cuốn vào việc phân tranh Hoàng quyền, hiện giờ Tạ gia quyền thế vững chắc, cũng là lúc nên dứt ra. Chắc hẳn chư vị đều đã nhận được tín hàm của bản tướng, cứ chiếu theo bối trí ghi trên đó mà làm đi.”

Tạ Vận thấy sắc mặt nàng điềm tĩnh, trấn định tự nhiên, lúc này mới an tâm ngồi trở lại.

Tư Mã Đình ngày hôm sau lấy danh nghĩa yết kiến Thái hoàng thái hậu thỉnh cầu được vào thành. Tai mắt trong cung báo về Tướng phủ, nói Thái hậu và Hoàng hậu vì chuyện này khổ cực khuyên Bệ hạ nhưng không có kết quả, trong cung hiện giờ rối ren.

Ước chừng đêm qua quá mệt nhọc, Tạ Thù ăn xong bữa sáng cũng không vội chính vụ, chỉ nằm trên tháp nhắm mắt dưỡng thần. Khí trời dần dần chuyển lạnh, Mộc Bạch sợ nàng bị lạnh, cầm áo choàng lặng lẽ đắp lên người nàng, vừa định ra cửa thì lại vèo một cái trở về, vội vội vàng vàng đẩy Tạ Thù: “Công tử, nhanh dậy đi, Hội Kê Vương tới rồi!”

Tạ Thù mở mắt: “Còn sớm hơn ta nghĩ nhiều.”

Đương nói thì Tư Mã Đình đã tới trước thư phòng, Tạ Thù chỉnh lại y phục ra cửa nghênh đón.

Kim quan lam bào, lưng đai ngọc bích, thiếu niên mười tám, phong nhã tài hoa. Tư Mã Đình đứng nơi hành lang, dung mạo xuất chung cực giống Viên quý phi, đương nhiên là vẻ anh tuấn, nhưng Tạ Thù cảm nhận sâu sắc nhất chính là vẻ trầm ổn bình tĩnh hiện giờ của hắn.

“Điện hạ quang lâm hàn xá, bản tướng vinh hạnh vô cùng.”

“Thừa tướng khách khí rồi, là bổn vương đường đột.”



Hai người hàn huyên hai câu, bước vào thư phòng ngồi xuống, Mộc Bạch lập tức dâng trà.

“Nghe nói Thừa tướng thân thể không khỏe, bổn vương lần này hồi kinh, mang theo chút đồ bổ, hi vọng có thể giúp Thừa tướng phần nào.” Tư Mã Đình vỗ tay, hạ nhân nối nhau đi vào, lễ vật xếp thành hàng.

Tạ Thù thấy vậy chỉ cười: “Đạ tạ điện hạ.” Hắn cố tình ra vẻ tốt bụng, nàng nếu như cố gắng vạch rõ ranh giới, chính là không biết điều.

Tư Mã Đình phất tay cho hạ nhân lui ra, nhìn nàng chằm chằm, đột nhiên nói: “Thừa tướng hẳn là biết lý do bổn vương hồi kinh rồi chứ?”

Tạ Thù bưng trà chậm rãi nhấp một ngụm: “Biết thì biết, nhưng không biết hôm nay điện hạ đến đây là vì chuyện gì.”

“Bổn vương không muốn vòng vo, thế lực Tạ gia hiện giờ phân bổ khắp các bộ của triều đình, ăn sâu bén rễ, bổn vương cũng không ngốc đến độ tùy tiện di dời gốc rễ, cho nên Thừa tướng có thể yên tâm, cho dù bổn vương ngồi lên đế vị cũng sẽ không làm gì Tạ gia.”

Tạ Thù đối với việc này không hề bất ngờ, vì đây là sự thực. Nếu ngay cả điểm này cũng không rõ, vậy hắn cho dù có dựa vào vũ lực giành được đế vị thì cũng chả được bao lâu.

“Điện hạ nói quá rồi, bản tướng chỉ là thần tử, đế vương chỉ cần là người của nhà Tư Mã, bản tướng đều sẽ thề chết trung thành.”

Tư Mã Đình chờ chính là câu này của nàng, mặc dù giả dối, nhưng cũng đã bày tỏ thái độ. Hắn uống hết chung trà, đứng dậy cáo từ, lúc đi tới ngưỡng cửa thì bất ngờ quay đầu lại hỏi: “Ngài không định để Trọng Khanh ca ca cả đời canh giữ biên cảnh đó chứ?”

Tạ Thù thản nhiên nói: “Dự Châu vừa mới giành được, còn chưa ổn định, bản tướng hi vọng hắn trước đi uy hiếp một phen, sau giữ cho Đại Tấn ổn định hòa bình lâu dài.”

“Tân đế lập vị, Đại Ty Mã vẫn là nên hồi kinh yết kiến.” Tư Mã Đình không chờ nàng trả lời đã nhấc chân rời đi.

Mấy ngày sau Tư Mã Lâm hạ chiếu, nói thân thể mang bệnh, cần nhanh chóng tĩnh dưỡng, truyền ngôi cho Hội Kê Vương, sau đại điển đông tế đăng cơ.

Gió Bắc lạnh lẽo mang theo hơi ẩm tràn vào Kiến Khang, Vệ đảng phấn chấn không thôi, tiếc là quần long vô thủ, nhất thời không có động tĩnh gì; Vương – Tạ ai nấy đều tự mình bớt phóng túng, nhìn không ra được động thái; các đại thế gia hết quan sát lại quan sát, thấp thỏm lại lo âu, năm nay đúng là không tốt nha.

Tạ Thù vất vả suốt, bệnh lâu ngày không khỏi, cuối cùng không còn cách nào, liền sắp xếp Tạ Tuyên bên cạnh giúp mình xử lý chính vụ. Dạo gần đây ngoại trừ mấy đại thần dâng tấu nói Tư Mã Lâm nhường ngôi không thỏa đáng, còn thì cũng không có việc gì lớn, nàng hiếm khi có được sự nhàn rỗi như vậy.

Tạ Tuyên mỗi ngày sau buổi trưa đều tới, vào trong thư phòng Tạ Thù vừa ở là ở cả một buổi chiều. Hắn cố ý buộc búi tóc của nam tử thành niên, vóc dáng cao ráo, ngoại trừ hai gò má còn có chút đầy đặn, còn thì thần thái cử chỉ càng lúc càng mang dáng dấp của Tạ Thù. Có lần mặc bạch y, Mộc Bạch bước vào nhìn thoáng qua còn nhận nhầm.

“Thừa tướng, “ Tạ Tuyên từ sau án thư ngẩng đầu lên: “Dự Châu có thư báo nhắc tới hành tung của Thừa tướng Tần quốc – An Hành.”

Tạ Thù ngồi đối diện với hắn, đặt bút xuống, khụ hai tiếng: “Nói gì?”

“Thám tử ở nước Yến phát hiện hắn, nghe nói quốc quân nước Yến cực kỳ tán thưởng hắn, định trọng dụng hắn lần nữa, nhưng hắn không nán lại nước Yến lâu, dường như khắp mười nước phương Bắc đều đi qua một lần, cũng không biết có tính toán gì, sau đó lại không rõ tung tích.” Tạ Tuyên đọc xong, cười nói: “Đây là đang học theo Lão Tử chu du liệt quốc mà.”

“Người này chung quy là một mối họa, nếu có thể biết được hành tung hiện giờ của hắn thì tốt rồi.” Tạ Thù nói rồi lại khụ hai tiếng.

Tạ Tuyên đưa chung trà nóng cho nàng, lại nói: “Sắp tới đông tế, có không ít đại thần đều đề xuất mời Vũ Lăng Vương hồi kinh, chuyện này nên xử lý như thế nào?”

“Hội Kê Vương so với bọn hắn còn gấp hơn, ta đã truyền tin tới Dự Châu, Vũ Lăng Vương hẳn là có thể gấp rút trở về, ngươi cứ trả lời như vậy đi.”

Tạ Tuyên nói được, đang định hạ bút thì Mộc Bạch bước chân vội vàng chạy vào thư phòng.

“Công tử, Vũ Lăng Vương xảy ra chuyện rồi!”

“Cái gì?” Tạ Thù cho rằng mình nghe nhầm: “Xảy ra chuyện gì?”

“Vũ Lăng Vương khi thị sát vùng biên cảnh gặp mai phục, nghe nói là liên quân mười nước phương Bắc bố trí phục kích.”

Tạ Thù không dám tin đứng bật dậy: “Liên binh mười nước? Không thể nào, bọn chúng sao có thể đồng lòng như vậy!”

“Chính xác vô cùng, vừa rồi khoái mã đưa tin về, binh sĩ trở lại quân doanh Dự Châu báo tin nói Vũ Lăng Vương lúc đó đã bị trọng thương, hiện giờ còn chưa biết tình hình ra sao.”

Tạ Thù bỗng nhiên nghĩ ra điều gì, trong lòng cuống lên, ho dữ dội, Mộc Bạch liền vội vàng chạy lên trước thuận khí cho nàng: “Công tử đừng lo lắng, nhất định sẽ không có chuyện đâu.”

Nàng ôm ngực thở dốc: “An Hành…..”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngày Tháng Trắc Trở

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook