Chương 109: Điện Thoại.
Trang San
23/06/2023
Dù phát cáu như vậy, cô ta vẫn cố giấu trong lòng. Nhưng khi ánh mắt của Ngọc Ái dừng lại những vết bầm của dấu răng để lại trên cổ của Kiều Mộng, cô ta càng muốn tá hoả hơn, hận không thể xông đến ăn tươi nuốt sống kẻ đã cướp đi người đàn ông trong lòng của ả.
Ngọc Ái cố nuốt cục tức xuống dưới bụng, cô ta giờ đã biết lý do vì sao mà Kiều Mộng ngủ đến giờ này mới chịu thức dậy. Nhưng nghĩ đến chuyện đó thì cô ta càng muốn phát điên vì quá ganh tị với cô.
Cô ta trầm ngâm suy nghĩ, không thể để mọi chuyện đi quá xa giới hạn được, cứ tiếp tục chờ đợi như thế này thì không biết đến khi nào cô ta mới có được trái tim của Duy Nam.
Nhưng Ngọc Ái không có cách nào hết, bây giờ ăn uống sinh hoạt đều phải nhờ đến bà nội và chị giúp việc, cô ta không thể nào tự đứng dậy đi được.
Cô ta chỉ biết thầm động viên bản thân mình, cố gắng chờ đợi thêm một thời gian nữa, chỉ hơn mười ngày nữa thôi thì mọi chuyện bắt đầu, lúc đó cô ta sẽ không bao giờ tha cho kẻ đã chen ngang vào mối hôn sự đã sắp đặt cho cô ta.
Và rồi ngày mà Ngọc Ái chờ đợi cũng đã đến, cuối cùng thì sau bao ngày phải ngồi xe lăn thì hôm nay cô ta cũng được đưa đến bệnh viện để tháo bột. Tuy đi lại chưa được nhanh nhẹn nhưng thà như thế này sẽ thoải mái hơn khi ngồi xe lăn rất nhiều.
Suốt mười mấy ngày trôi qua, Kiều Mộng và người đàn ông cảm thấy rất hạnh phúc khi được ở bên nhau. Cả hai bây giờ y hệt như đôi vợ chồng son vậy, sáng cùng nhau đi làm rồi chiều đến sẽ về cùng nhau. Những lời bàn tán dị nghị đến giờ vẫn còn nhưng Kiều Mộng nghe suốt nên đã thấy quen tai, cô không có thời gian để quan tâm người khác nói gì về mình, miễn sau cô sống hạnh phúc và vui vẻ là được.
Chiều đến khi tang làm, Duy Nam và cô cùng nhau đến căn hộ anh đã mua để đi thăm mẹ Ngọc, cũng gần hai tuần rồi còn gì, Kiều Mộng cảm thấy rất nhớ mẹ và em trai.
Mẹ Ngọc luôn mong muốn cô nhanh chóng có được tấm chồng, chứ đã hai mươi bốn tuổi rồi mà không thấy cô yêu đương gì hết nên bà cảm thấy rất sợ, với một phần tính tình của cô lại không dịu dàng nên đã có lúc bà suy nghĩ rằng cô không có thích đàn ông.
Nhưng ngày hôm nay khi gặp được Duy Nam, mẹ Ngọc và Kiều Quang đều cảm thấy rất vui mừng vì cuối cùng cô cũng đã chịu đưa bạn trai về nhà ra mắt.
Ninh Tuyết cũng có ghé chơi nên nhìn thấy cô và Duy Nam sánh đôi bên nhau thì cô nàng cứ nhìn cô rồi cười tủm tỉm suốt.
Thấy mẹ Ngọc và em trai mình đều thích Duy Nam, trong lòng cô vui mừng khôn xiết, nhưng cô vẫn chưa dám cho hai người họ biết căn hộ này là của anh và anh cũng chính là người cho cô mượn tiền để cho Kiều Quang phẫu thuật.
Cùng nhau ăn cơm gia đình đến tận chín giờ tối, Kiêud Mộng nói phải đi gấp ra Nha Trang vì ngày mai ở nhà hàng có tiệc rất lớn.
Mẹ Ngọc nghe con gái nói như vậy thì thấy xót cho cô lắm, vừa có thời gian rảnh là về thăm mẹ và em trai, nhưng sau đó lại phải đi xử lý công việc trong vội vàng.
Kiều Mộng nhìn ánh mắt của mẹ mà cảm thấy cắn rứt lương tâm, cô chỉ ở cách căn hộ này có mười lăm cây số thôi chứ không hề xa như mẹ và em trai đang nghĩ, nhưng giờ đây chưa phải lúc để nói hết mọi sự thật cho hai người biết sự thật.
Cô cùng với người đàn ông nhanh chóng trở về biệt thự, vừa bước vào phòng khách bỗng nhiên có một vị khách không mời mà đến xuất hiện.
Cô ta chẳng có chút đứng đắn nào, rõ biết rằng Duy Nam không hề có tình cảm với ả, vậy mà mặt dày cứ sấn vào.
Viện có lý do là em gái ư? Ha, thật nực cười! Có mà đang mượn lạt mềm buộc chặt, kiềm cách quyến rũ bạn trai cô thì đúng hơn.
"Anh Duy Nam, anh nhìn em nè! Em đi lại được rồi! Hôm nay đi lại được em tự tin hơn hẳn!"
Duy Nam vốn không định để ý đến ả ta, nhưng lại bị gọi lại. Khuôn mặt anh lạnh nhạt, nhìn đối phương bằng nửa con mắt.
"Ừ!"
Anh hờ hững đáp lại một câu.
Nhìn thấy phản ứng của người đàn ông đối với cô ta, Kiều Mộng muốn bật cười lớn vì quá mắc cười. Chắc lúc này đây Ngọc Ái đang cảm thấy rất quê và nhục khi Duy Nam không thèm quan tâm đến.
Lúc này người đàn ông đưa tay đến rồi nắm lấy tay của cô sau đó cả hai cùng nhau đi lên phòng, Ngọc Ái lại ôm cục tức thêm một lần nữa nhưng bà nội đang ngồi ở ghế sofa nên cô ta không thể làm gì được.
Cố tự nhủ trong lòng, cô ta cũng cố gắng gượng cười làm ra vẻ mặt như không có chuyện gì xảy ra hết, vì cô ta đã từng nói chỉ cần chân của cô ta đi lại bình thường thì mọi chuyện mới bắt đầu.
Thêm một tháng nữa trôi qua, Kiều Mộng đã dần quen với việc đấu khẩu miệng với Ngọc Ái, ngày nào cô ta không kiếm chuyện với cô thì coi như ngày đó cô ta ăn cơm chẳng ngon hay sao ấy.
Ngọc Ái rất thích khiêu khích và nói móc méo cô, nhưng có một chuyện Kiều Mộng vừa phát hiện được một chuyện, chính là ngày hôm qua tận mắt cô đã chứng kiến thấy ba và mẹ của Ngọc Ái đang sải bước đi vào bên trong quán cà phê.
Lúc đó Kiều Mộng đã liên tục dụi mắt cho thật kỹ để xem có phải là ông bà Nguyễn hay không, đúng như những gì cô thấy, quả thật chính xác là ba mẹ của Ngọc Ái, cô cảm thấy họ thật vô trách nhiệm vì đã để con gái của mình ở lại căn biệt thự nhà họ Trần gần hai tháng nay.
Cũng đã một tháng rưỡi rồi coi như cũng gần hai tháng mà Kiều Mộng không biết hai người họ đã bay về thành phố khi nào, nếu có bằng chứng thì hay biết mấy, nhưng ngày hôm qua lúc nhìn thấy ông bà Nguyễn thì cô đang trên đường đi đến căn hộ để thăm mẹ Ngọc và em trai.
Hôm qua Kiều Mộng một mình chạy xe đến đó là vì Duy Nam đã đi công tác cùng ông Thành tận ba ngày rồi, mấy hôm nay cô đi làm đều nhờ đến trợ lý Hiếu đến đưa cô đi rồi chiều thì đưa cô về.
Nhìn vào bản thân của mình trong gương, Kiều Mộng đang độn cái bụng bầu giả, nhìn tròn tròn rất đáng yêu, cô rất mong cái bụng này là thật, vì chỉ cần nó là thật thì cô không còn phải lo nghĩ gì đến chuyện gia đình của Duy Nam nữa.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, là Duy Nam gọi đến, cô khẽ cười rồi bấm nghe máy:
"Em nghe đây. Anh đang là gì vậy? Hôm nay anh và ba đã xong việc ngoài đó chưa?"
Ngọc Ái cố nuốt cục tức xuống dưới bụng, cô ta giờ đã biết lý do vì sao mà Kiều Mộng ngủ đến giờ này mới chịu thức dậy. Nhưng nghĩ đến chuyện đó thì cô ta càng muốn phát điên vì quá ganh tị với cô.
Cô ta trầm ngâm suy nghĩ, không thể để mọi chuyện đi quá xa giới hạn được, cứ tiếp tục chờ đợi như thế này thì không biết đến khi nào cô ta mới có được trái tim của Duy Nam.
Nhưng Ngọc Ái không có cách nào hết, bây giờ ăn uống sinh hoạt đều phải nhờ đến bà nội và chị giúp việc, cô ta không thể nào tự đứng dậy đi được.
Cô ta chỉ biết thầm động viên bản thân mình, cố gắng chờ đợi thêm một thời gian nữa, chỉ hơn mười ngày nữa thôi thì mọi chuyện bắt đầu, lúc đó cô ta sẽ không bao giờ tha cho kẻ đã chen ngang vào mối hôn sự đã sắp đặt cho cô ta.
Và rồi ngày mà Ngọc Ái chờ đợi cũng đã đến, cuối cùng thì sau bao ngày phải ngồi xe lăn thì hôm nay cô ta cũng được đưa đến bệnh viện để tháo bột. Tuy đi lại chưa được nhanh nhẹn nhưng thà như thế này sẽ thoải mái hơn khi ngồi xe lăn rất nhiều.
Suốt mười mấy ngày trôi qua, Kiều Mộng và người đàn ông cảm thấy rất hạnh phúc khi được ở bên nhau. Cả hai bây giờ y hệt như đôi vợ chồng son vậy, sáng cùng nhau đi làm rồi chiều đến sẽ về cùng nhau. Những lời bàn tán dị nghị đến giờ vẫn còn nhưng Kiều Mộng nghe suốt nên đã thấy quen tai, cô không có thời gian để quan tâm người khác nói gì về mình, miễn sau cô sống hạnh phúc và vui vẻ là được.
Chiều đến khi tang làm, Duy Nam và cô cùng nhau đến căn hộ anh đã mua để đi thăm mẹ Ngọc, cũng gần hai tuần rồi còn gì, Kiều Mộng cảm thấy rất nhớ mẹ và em trai.
Mẹ Ngọc luôn mong muốn cô nhanh chóng có được tấm chồng, chứ đã hai mươi bốn tuổi rồi mà không thấy cô yêu đương gì hết nên bà cảm thấy rất sợ, với một phần tính tình của cô lại không dịu dàng nên đã có lúc bà suy nghĩ rằng cô không có thích đàn ông.
Nhưng ngày hôm nay khi gặp được Duy Nam, mẹ Ngọc và Kiều Quang đều cảm thấy rất vui mừng vì cuối cùng cô cũng đã chịu đưa bạn trai về nhà ra mắt.
Ninh Tuyết cũng có ghé chơi nên nhìn thấy cô và Duy Nam sánh đôi bên nhau thì cô nàng cứ nhìn cô rồi cười tủm tỉm suốt.
Thấy mẹ Ngọc và em trai mình đều thích Duy Nam, trong lòng cô vui mừng khôn xiết, nhưng cô vẫn chưa dám cho hai người họ biết căn hộ này là của anh và anh cũng chính là người cho cô mượn tiền để cho Kiều Quang phẫu thuật.
Cùng nhau ăn cơm gia đình đến tận chín giờ tối, Kiêud Mộng nói phải đi gấp ra Nha Trang vì ngày mai ở nhà hàng có tiệc rất lớn.
Mẹ Ngọc nghe con gái nói như vậy thì thấy xót cho cô lắm, vừa có thời gian rảnh là về thăm mẹ và em trai, nhưng sau đó lại phải đi xử lý công việc trong vội vàng.
Kiều Mộng nhìn ánh mắt của mẹ mà cảm thấy cắn rứt lương tâm, cô chỉ ở cách căn hộ này có mười lăm cây số thôi chứ không hề xa như mẹ và em trai đang nghĩ, nhưng giờ đây chưa phải lúc để nói hết mọi sự thật cho hai người biết sự thật.
Cô cùng với người đàn ông nhanh chóng trở về biệt thự, vừa bước vào phòng khách bỗng nhiên có một vị khách không mời mà đến xuất hiện.
Cô ta chẳng có chút đứng đắn nào, rõ biết rằng Duy Nam không hề có tình cảm với ả, vậy mà mặt dày cứ sấn vào.
Viện có lý do là em gái ư? Ha, thật nực cười! Có mà đang mượn lạt mềm buộc chặt, kiềm cách quyến rũ bạn trai cô thì đúng hơn.
"Anh Duy Nam, anh nhìn em nè! Em đi lại được rồi! Hôm nay đi lại được em tự tin hơn hẳn!"
Duy Nam vốn không định để ý đến ả ta, nhưng lại bị gọi lại. Khuôn mặt anh lạnh nhạt, nhìn đối phương bằng nửa con mắt.
"Ừ!"
Anh hờ hững đáp lại một câu.
Nhìn thấy phản ứng của người đàn ông đối với cô ta, Kiều Mộng muốn bật cười lớn vì quá mắc cười. Chắc lúc này đây Ngọc Ái đang cảm thấy rất quê và nhục khi Duy Nam không thèm quan tâm đến.
Lúc này người đàn ông đưa tay đến rồi nắm lấy tay của cô sau đó cả hai cùng nhau đi lên phòng, Ngọc Ái lại ôm cục tức thêm một lần nữa nhưng bà nội đang ngồi ở ghế sofa nên cô ta không thể làm gì được.
Cố tự nhủ trong lòng, cô ta cũng cố gắng gượng cười làm ra vẻ mặt như không có chuyện gì xảy ra hết, vì cô ta đã từng nói chỉ cần chân của cô ta đi lại bình thường thì mọi chuyện mới bắt đầu.
Thêm một tháng nữa trôi qua, Kiều Mộng đã dần quen với việc đấu khẩu miệng với Ngọc Ái, ngày nào cô ta không kiếm chuyện với cô thì coi như ngày đó cô ta ăn cơm chẳng ngon hay sao ấy.
Ngọc Ái rất thích khiêu khích và nói móc méo cô, nhưng có một chuyện Kiều Mộng vừa phát hiện được một chuyện, chính là ngày hôm qua tận mắt cô đã chứng kiến thấy ba và mẹ của Ngọc Ái đang sải bước đi vào bên trong quán cà phê.
Lúc đó Kiều Mộng đã liên tục dụi mắt cho thật kỹ để xem có phải là ông bà Nguyễn hay không, đúng như những gì cô thấy, quả thật chính xác là ba mẹ của Ngọc Ái, cô cảm thấy họ thật vô trách nhiệm vì đã để con gái của mình ở lại căn biệt thự nhà họ Trần gần hai tháng nay.
Cũng đã một tháng rưỡi rồi coi như cũng gần hai tháng mà Kiều Mộng không biết hai người họ đã bay về thành phố khi nào, nếu có bằng chứng thì hay biết mấy, nhưng ngày hôm qua lúc nhìn thấy ông bà Nguyễn thì cô đang trên đường đi đến căn hộ để thăm mẹ Ngọc và em trai.
Hôm qua Kiều Mộng một mình chạy xe đến đó là vì Duy Nam đã đi công tác cùng ông Thành tận ba ngày rồi, mấy hôm nay cô đi làm đều nhờ đến trợ lý Hiếu đến đưa cô đi rồi chiều thì đưa cô về.
Nhìn vào bản thân của mình trong gương, Kiều Mộng đang độn cái bụng bầu giả, nhìn tròn tròn rất đáng yêu, cô rất mong cái bụng này là thật, vì chỉ cần nó là thật thì cô không còn phải lo nghĩ gì đến chuyện gia đình của Duy Nam nữa.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, là Duy Nam gọi đến, cô khẽ cười rồi bấm nghe máy:
"Em nghe đây. Anh đang là gì vậy? Hôm nay anh và ba đã xong việc ngoài đó chưa?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.