Chương 62: Hiểu Cảm Giác Của Người Khác
Trang San
27/05/2023
Kiều Mộng đang ngồi một mình trầm ngâm suy nghĩ điều gì đó, bỗng nhiên bên tai truyền đến giọng nói trầm bổng của người đàn ông. Cô giật mình, sống lưng dựng thẳng, nét mặt bàng hoàng quay sang nhìn anh.
"Anh..."
Tại sao người đàn ông này linh đến như vậy?
Từ nãy đến giờ trong đầu Kiều Mộng luôn không ngừng suy nghĩ đến anh.
Trong lòng cô lo lắng vô cùng. Khi gặp lại anh, cô không biết phải giải thích thế nào về chuyện đêm qua đã xảy ra.
Thật sự rất khó đối mặt với gia đình hào môn nhà họ Trần.
Cô không muốn mình phải liên luỵ đến chuyện không hay. Cả đời này cô chưa nói dối người lạ bao giờ, đã thế lại lừa gạt người cao tuổi.
Chuyện giả vờ mang thai, Kiều Mộng cảm thấy áy náy vô cùng.
Con gái là do trời ban, cô lại mang vấn đề này ra để mà chơi đùa.
Vì đồng tiền mà bị làm lu mờ con mắt.
Buổi tối họp mặt gia đình ấy, cô là người xa lạ tự nhiên xuất hiện, phá vỡ bầu không khí tràn ngập hạnh phúc ấy.
Kiều Mộng cũng nhớ đến những lời mà ngày hôm qua Ngọc Ái đã nói, cảm thấy cô ta thật tội nghiệp khi phải chờ đợi một người lạnh lùng như Duy Nam.
Đúng là quá luỵ tình rồi!
Kiều Mộng cúi gằm mặt xuống một lúc lâu, dường như đang đắn đo điều gì đó. Phải một lúc lâu sau, cô từ từ ngước lên nhìn anh, tay đưa ra cầm lấy bát phở rồi.
"Tại sao anh lại đến đây? Có việc gì cần nói với tôi sao?"
"Tôi nghĩ em vẫn chưa ăn gì nên mua chút gì đó cho em thôi. Em ăn đi. Tôi ngồi đây nhìn em một chút rồi tôi về."
"Duy Nam, đã muộn lắm rồi anh không nên ở lại đây đâu, anh về đi, đêm qua anh đã đi cả đêm, đêm nay không về sớm thì bà nội và ba của anh sẽ nghi ngờ và lo lắng cho anh đấy. Từ giờ đừng quan tâm đến tôi nữa được không? Tôi lớn rồi, tôi tự lo cho bản thân của tôi được mà, không cần đến anh đâu, với lại tôi đã mang ơn của anh rất nhiều rồi, tôi không muốn như thế nữa."
Nói dứt câu, Kiều Mộng vội ngoái đầu nhìn về hướng khác, cô không muốn dây dưa bất cứ điều gì với Duy Nam. Từ giờ cô và anh ta không nên nói chuyện hay gần gũi nhau cả, tất cả đã đi quá giới hạn, đến lúc cô phải ngăn cản lại nếu không sẽ còn đi xa hơn nữa và cũng không có lối nào để cô thoát ra.
Duy Nam lúc này ngồi xuống cạnh cô, sau đó anh mới mở lời nói:
"Tôi biết em đang rất giận tôi, nhưng tình cảm tôi dành cho em là thật đấy, em suy nghĩ lại đi được không? Đừng dối lòng của mình nữa! Những lời nói của em ngày hôm qua tôi vẫn còn nhớ rất kỹ đấy, tôi biết em cũng đã có tình cảm với tôi rồi."
"Duy Nam, những lời nói hôm qua chỉ là do tôi say nên mới nói thế thôi, nhưng đến bây giờ tôi vẫn còn chưa nhớ rõ được hôm qua bản thân tôi đã nói những gì. Anh đừng ảo tưởng nữa, tôi không có tình cảm gì với anh đâu, bát phở này tôi sẽ ăn, tôi cảm ơn anh, anh về đi. Em trai của tôi bảy hôm nữa được xuất viện rồi nên anh đừng đến đây nữa nhé, tôi vào phòng cùng thằng bé đây."
"Kiều Mộng, khoan đã, đừng lạnh nhạt với tôi như thế chứ!"
Cô định bước đi nhưng sau khi nghe anh nói ra câu nói đó thì ngay lập tức cô quay đầu lại nhìn anh rồi nói:
"Anh hiểu cảm giác của người khác chưa?"
"Em nói như vậy là sao?"
Kiều Mộng không trả lời mà quảnh mặt đi đến phòng bệnh của em trai mình.
Cánh cửa phòng đóng lại, cô bước thẳng vào bên trong mà không thèm ngoái đầu nhìn anh lấy một cái.
Trước đây Duy Nam là một người ăn nói rất cộc tính lại thô lỗ, anh chưa bao giờ biết xem trọng đến phụ nữ. Giờ đây khi anh nói ra câu nói rằng cô đang lạnh nhạt thì cô chỉ thấy tức cười mà thôi.
Lần này cô cũng muốn cho anh một bày học cho nhớ đời, nhưng khi ngồi nghĩ lại thì thấy bản thân cô thật tàn ác khi làm điều đó. Mà giờ cô đâu còn cách nào khác, chỉ có thể lạnh lùng như thế mà khiến anh chán ghét cô thôi.
Còn Duy Nam, anh ta bất lực đứng dậy rồi rời khỏi bệnh viện.
Anh không biết phải làm như thế nào để cho cô hết giận mình, cô càng lạnh nhạt thì Duy Nam càng thấy khó chịu nhưng con tim của anh rất vững và sẽ không bao giờ nản chí, bằng mọi cách anh sẽ chinh phục được trái tim của cô.
Trở về căn biệt thự, khi bước vào bên trong anh thấy bà nội đang ngồi ở phòng khách đợi mình về.
Lúc nãy bà nội có gọi cho Minh Hiếu, cậu ta nói hôm nay chắc chắn thế nào anh cũng sẽ về nhà nên đã có khuyên bà nội hãy đi nghỉ ngơi trước đừng quá lo lắng cho anh Duy Nam.
Nhưng làm sao bà nội có thể đi nghỉ ngơi trước được, một khi vẫn chưa nói chuyện rõ ràng với Duy Nam thì bà sẽ không bỏ qua chuyện này, mặt khác bà vẫn còn rất nhiều chuyện quan trọng muốn nói với anh.
Duy Nam đã chuẩn bị tâm lý sẵn để nói chuyện với bà nội nên vừa về đến thì anh không mấy bất ngờ khi thấy bà nội đang ngồi chờ anh, bước nhanh đến cúi đầu rồi nói:
"Cháu chào bà, cháu mới về, sao giờ này bà chưa đi ngủ nữa?"
"Kiều Mộng thế nào rồi? Con bé đó đã hết giận cháu chưa? Tại sao cháu có người yêu mà lại không nói cho ta biết hả?"
Duy Nam từ từ đi đến chỗ bà nội đang ngồi, sau đó nằm xuống ghế sofa, tựa đầu lên đùi của bà nội.
"Anh..."
Tại sao người đàn ông này linh đến như vậy?
Từ nãy đến giờ trong đầu Kiều Mộng luôn không ngừng suy nghĩ đến anh.
Trong lòng cô lo lắng vô cùng. Khi gặp lại anh, cô không biết phải giải thích thế nào về chuyện đêm qua đã xảy ra.
Thật sự rất khó đối mặt với gia đình hào môn nhà họ Trần.
Cô không muốn mình phải liên luỵ đến chuyện không hay. Cả đời này cô chưa nói dối người lạ bao giờ, đã thế lại lừa gạt người cao tuổi.
Chuyện giả vờ mang thai, Kiều Mộng cảm thấy áy náy vô cùng.
Con gái là do trời ban, cô lại mang vấn đề này ra để mà chơi đùa.
Vì đồng tiền mà bị làm lu mờ con mắt.
Buổi tối họp mặt gia đình ấy, cô là người xa lạ tự nhiên xuất hiện, phá vỡ bầu không khí tràn ngập hạnh phúc ấy.
Kiều Mộng cũng nhớ đến những lời mà ngày hôm qua Ngọc Ái đã nói, cảm thấy cô ta thật tội nghiệp khi phải chờ đợi một người lạnh lùng như Duy Nam.
Đúng là quá luỵ tình rồi!
Kiều Mộng cúi gằm mặt xuống một lúc lâu, dường như đang đắn đo điều gì đó. Phải một lúc lâu sau, cô từ từ ngước lên nhìn anh, tay đưa ra cầm lấy bát phở rồi.
"Tại sao anh lại đến đây? Có việc gì cần nói với tôi sao?"
"Tôi nghĩ em vẫn chưa ăn gì nên mua chút gì đó cho em thôi. Em ăn đi. Tôi ngồi đây nhìn em một chút rồi tôi về."
"Duy Nam, đã muộn lắm rồi anh không nên ở lại đây đâu, anh về đi, đêm qua anh đã đi cả đêm, đêm nay không về sớm thì bà nội và ba của anh sẽ nghi ngờ và lo lắng cho anh đấy. Từ giờ đừng quan tâm đến tôi nữa được không? Tôi lớn rồi, tôi tự lo cho bản thân của tôi được mà, không cần đến anh đâu, với lại tôi đã mang ơn của anh rất nhiều rồi, tôi không muốn như thế nữa."
Nói dứt câu, Kiều Mộng vội ngoái đầu nhìn về hướng khác, cô không muốn dây dưa bất cứ điều gì với Duy Nam. Từ giờ cô và anh ta không nên nói chuyện hay gần gũi nhau cả, tất cả đã đi quá giới hạn, đến lúc cô phải ngăn cản lại nếu không sẽ còn đi xa hơn nữa và cũng không có lối nào để cô thoát ra.
Duy Nam lúc này ngồi xuống cạnh cô, sau đó anh mới mở lời nói:
"Tôi biết em đang rất giận tôi, nhưng tình cảm tôi dành cho em là thật đấy, em suy nghĩ lại đi được không? Đừng dối lòng của mình nữa! Những lời nói của em ngày hôm qua tôi vẫn còn nhớ rất kỹ đấy, tôi biết em cũng đã có tình cảm với tôi rồi."
"Duy Nam, những lời nói hôm qua chỉ là do tôi say nên mới nói thế thôi, nhưng đến bây giờ tôi vẫn còn chưa nhớ rõ được hôm qua bản thân tôi đã nói những gì. Anh đừng ảo tưởng nữa, tôi không có tình cảm gì với anh đâu, bát phở này tôi sẽ ăn, tôi cảm ơn anh, anh về đi. Em trai của tôi bảy hôm nữa được xuất viện rồi nên anh đừng đến đây nữa nhé, tôi vào phòng cùng thằng bé đây."
"Kiều Mộng, khoan đã, đừng lạnh nhạt với tôi như thế chứ!"
Cô định bước đi nhưng sau khi nghe anh nói ra câu nói đó thì ngay lập tức cô quay đầu lại nhìn anh rồi nói:
"Anh hiểu cảm giác của người khác chưa?"
"Em nói như vậy là sao?"
Kiều Mộng không trả lời mà quảnh mặt đi đến phòng bệnh của em trai mình.
Cánh cửa phòng đóng lại, cô bước thẳng vào bên trong mà không thèm ngoái đầu nhìn anh lấy một cái.
Trước đây Duy Nam là một người ăn nói rất cộc tính lại thô lỗ, anh chưa bao giờ biết xem trọng đến phụ nữ. Giờ đây khi anh nói ra câu nói rằng cô đang lạnh nhạt thì cô chỉ thấy tức cười mà thôi.
Lần này cô cũng muốn cho anh một bày học cho nhớ đời, nhưng khi ngồi nghĩ lại thì thấy bản thân cô thật tàn ác khi làm điều đó. Mà giờ cô đâu còn cách nào khác, chỉ có thể lạnh lùng như thế mà khiến anh chán ghét cô thôi.
Còn Duy Nam, anh ta bất lực đứng dậy rồi rời khỏi bệnh viện.
Anh không biết phải làm như thế nào để cho cô hết giận mình, cô càng lạnh nhạt thì Duy Nam càng thấy khó chịu nhưng con tim của anh rất vững và sẽ không bao giờ nản chí, bằng mọi cách anh sẽ chinh phục được trái tim của cô.
Trở về căn biệt thự, khi bước vào bên trong anh thấy bà nội đang ngồi ở phòng khách đợi mình về.
Lúc nãy bà nội có gọi cho Minh Hiếu, cậu ta nói hôm nay chắc chắn thế nào anh cũng sẽ về nhà nên đã có khuyên bà nội hãy đi nghỉ ngơi trước đừng quá lo lắng cho anh Duy Nam.
Nhưng làm sao bà nội có thể đi nghỉ ngơi trước được, một khi vẫn chưa nói chuyện rõ ràng với Duy Nam thì bà sẽ không bỏ qua chuyện này, mặt khác bà vẫn còn rất nhiều chuyện quan trọng muốn nói với anh.
Duy Nam đã chuẩn bị tâm lý sẵn để nói chuyện với bà nội nên vừa về đến thì anh không mấy bất ngờ khi thấy bà nội đang ngồi chờ anh, bước nhanh đến cúi đầu rồi nói:
"Cháu chào bà, cháu mới về, sao giờ này bà chưa đi ngủ nữa?"
"Kiều Mộng thế nào rồi? Con bé đó đã hết giận cháu chưa? Tại sao cháu có người yêu mà lại không nói cho ta biết hả?"
Duy Nam từ từ đi đến chỗ bà nội đang ngồi, sau đó nằm xuống ghế sofa, tựa đầu lên đùi của bà nội.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.