Chương 60: Phải Chăng Đang Ghen
Trang San
27/05/2023
"Chị Kiều Mộng, ba suất cơm gà của chị đã làm xong!"
Kiều Mộng vội vàng chạy đến quầy order, đón nhận ba suất cơm mà ban nãy cô đã đặt.
"Hôm nay ăn sang vậy chị? Mọi lần đến quán em chỉ thấy chị đặt hai suất cơm bình dân thôi!"
Cô nàng phục vụ nhiệt tình, cởi mở giao tiếp vài câu với Kiều Mộng.
Kiều Mộng cầm suất cơm trên tay, chỉ biết nở nụ cười gượng gạo.
Tất cả nhân viên trong quán ăn đều biết mặt của cô. Một phần cô là nhân viên giao hàng của quán, phần còn lại mỗi khi tan làm cô đều đặt hai suất cơm bình dân mang về nhà.
Trách sao được, hiện tại em trai của cô đang nằm bệnh viện, cần có bữa ăn đầy đủ chất dinh dưỡng.
Mặt khác, đêm qua cô không đến bệnh viện thăm tình hình biến chuyển của Kiều Quang, ắt hẳn cô em dâu tương lai đã thay cô chăm sóc cậu qua đêm.
Vì vậy, khi tiện đường đến bệnh viện, cô đã vào quán làm cũ đặt cơm gà, món mà Kiều Quang thích nhất.
Khi bước chân vào hành lang bệnh viện, trong lòng Kiều Mộng mang một tâm trạng nặng nề vô cùng.
Có trời mới biết hiện tại trong đầu cô đang suy nghĩ đều gì.
Đêm qua mọi thứ diễn ra quá chóng vánh, cô không kịp định thần lại. Sáng dậy trên mình đầy vết tích, đặc biệt là phần cổ, phần ngực cùng với hai bên bắp đùi.
Cũng may trước khi ra khỏi phòng trọ, Kiều Mộng đã kịp bôi kem che khuyết điểm lên những vết tím ở phần cổ, hi vọng che giấu được chuyện sai lầm này càng lâu dài càng tốt.
Bước vào trong phòng bệnh của Kiều Quang, tâm trạng cô rối rắm vô cùng. Liếc nhìn sắc mặt của em trai mình, Kiều Mộng dường như đã trút được gánh nặng xuống.
Cũng may Kiều Quang không nhận ra điểm bất thường trên khuôn mặt xinh đẹp của chị gái mình.
Cũng có thể là do hôm nay Kiều Mộng không còn mặc bộ đồ cũ kỹ như thường ngày nữa.
Kiều Quang có chút sửng sốt, không kịp thích ứng trước sự thay đổi của cô. Trừng mắt lớn nhìn cô một lượt, lắp bắp hỏi chị gái mình.
"Chị... hôm nay trời đổi gió hay sao?"
Phải chăng đã trúng số, cho nên cách ăn mặc của chị gái thay đổi sao?
Kiều Mộng không biết giải thích cho cậu em trai khờ khạo này sao cho hợp tình hợp lý, cô chỉ biết cười gượng gạo, ậm ừ cho qua chuyện.
Cô đến văn phòng tìm gặp bác sĩ phục trách. Ông ta thống báo tình hình sức khoẻ của Kiều Quang đã có dấu hiệu biến chuyển tốt. Chỉ cần ở lại điều trị thêm một tuần nữa có thể xuất hiện. Vết mổ sau ca phẫu thuật cũng đã không còn đau nữa, Kiều Quang có thể tự ở lại một mình trong bệnh viện.
Kiều Mộng thương em mình, không nỡ đều cậu tự sinh hoạt một mình trong bệnh viện, cũng không nỡ để cho Ninh Tuyết suốt ngày phải chạy qua chạy lại để chăm sóc bệnh tình của Kiều Quang.
Về vấn đề xuất viện, có lẽ tới ngày đó Kiều Mộng phải xin nghỉ một buổi sáng để làm thủ tục xuất viện cho em trai mình.
Cô phải tự mình đưa cậu về phòng trọ, có như vậy trong lòng cô mới yên tâm hơn phần nào.
Sau khi lo cho Kiều Quang xong, cô và Ninh Tuyết cùng nhau đi ra bãi lấy xe.
Cô thì đi đến nhà hàng để bắt đầu vào giờ làm còn Ninh Tuyết thì chạy vội về nhà. Cũng may mấy ngày hôm nay gia đình của Ninh Tuyết đi đám ở quê nên cô nàng mới có thể đến bệnh viện ở và chăm sóc cho Kiều Quang tận tình như thế này.
Lúc nãy xem bỏ điện thoại ra xem, Kiều Mộng phát hiện tối quá tên đàn ông thô bạo Duy Nam kia đã giả nặc danh cô nhắn tin cho Ninh Tuyết ở lại bệnh viện cùng em trai mình.
Nhưng ngẫm nghĩ lại, cô cũng nên cảm ơn anh ta nữa, chứ đêm qua cô say sỉn không biết trời đất là gì thì làm sao vào bệnh viện với Kiều Quang được.
Hít lấy không khí thật trong lành, đôi môi anh đào Kiều Mộng cong lên, nở ra một nụ cười thật tươi.
Cuộc sống này là để trải nghiệm và học hỏi, nhờ như vậy chúng ta mới có được những bài học đáng giá.
Vì thế cho nên cô không được buồn bất cứ chuyện gì hết, mọi thứ xảy ra không một ai mong muốn cả.
Tuy tự an ủi lòng mình không được phân tâm nghĩ ngợi đến điều tiêu cực khác, nhưng trên đường đi đến nhà hàng, trong đầu Kiều Mộng cứ luôn nghĩ đến Duy Nam.
Cô không biết phải nói như thế nào, dường như trong lòng cô đang rất muốn né tránh anh ta.
Kiều Mộng không sợ bất cứ điều gì chỉ sợ cô đã động lòng với anh ta mà thôi, cô cần chấn chỉnh lại tâm tư của mình để cho việc đó không được xảy ra bất cứ điều gì tồi tệ.
Căn bản cô và Duy Nam là hai con người ở hai vị thế khác nhau, anh ta có thể đến bên cô rất dễ nhưng cô thì lại không.
Vì vậy mà Kiều Mộng luôn tự nhắc nhở mình không được đi quá giới hạn của bản thân, mọi thứ đến đây kết thúc được rồi. Từ giờ cô sẽ cố gắng hết mình để vừa học nấu ăn vừa làm việc thật tốt, có như vậy cô mới có thể nhanh chóng trả lại hết số tiền đã nợ Duy Nam.
Suốt ngày hôm nay, Duy Nam lại không thể rời mắt khỏi màn hình lớn, anh luôn ngồi nhìn vào màn hình và nhìn chăm chú từng cử chỉ của cô.
Duy Nam nhìn rõ được ngày hôm nay vẻ mặt của cô trông rất buồn, anh nghĩ chắc có lẽ cô gái này vẫn còn giận anh rất nhiều.
Anh rất muốn đến bên cạnh Kiều Mộng, dang tay ra ôm cô từ phía sau, dùng hết sự tận tình của bản thân để an ủi vết thương trong lòng cô.
Nhưng hiện tại đang trong giờ làm việc nên không thể gọi cô lên phòng làm việc của anh được, còn đi xuống dưới phòng bếp chỉ làm mọi người chú ý mà thôi.
Duy Nam biết cô sẽ không thích điều đó, nếu như anh cứ cứng đầu đến gặp cô trước mặt mọi người, e rằng mọi việc càng thêm tồi tệ, cô gái mình thương chắc chắn hận anh.
Anh đành ngồi im trong phòng làm việc, đôi mắt trầm tĩnh dán vào màn hình cho đến khi thời gian làm việc kết thúc.
Chỉ cần hết giờ làm thì Duy Nam sẽ gặp được cô.
Đồng hồ điểm đến mười giờ trưa, Duy Nam vui mừng tắt hết những thiết bị điện tử.
Sau đó anh nhanh chóng cầm cái áo vest lên để đi xuống dưới hầm giữ xe dành cho nhân viên, ca làm của những đầu bếp và phụ bếp khác đa số là đến mười một giờ.
Nhưng riêng đối với Kiều Mộng, anh ưu ái cho cô làm đến mười giờ tan làm, những nhân viên khác lâu lâu sẽ được xoay ca về sớm một tiếng.
Lịch trình đó sẽ do quản lý nhà hàng sắp xếp, Duy Nam không hề quan tâm đến cũng không thèm bận tâm đến những nhân viên khác trong nhà hàng.
Vấn đề chính ở đây, anh đang theo đuổi tình yêu lý tưởng của cuộc đời mình.
Là ông trời đã đem cô gái nông thôn đến bên cạnh anh, cho anh thấy được giác giác khi yêu một ai đó nó sẽ quý giá đến nhường nào.
Lúc này, Duy Nam đã đi xuống hầm giữ xe của nhân viên. Đúng lúc đó, bước chân của anh bỗng dừng lại tận mặt nhìn thấy người con gái mình yêu đang cười nói rất vui vẻ với người đàn ông khác.
Mà người đàn ông đó không phải ai khác chính là nhân viên trong quán của anh, người mà anh ghét cay ghét đắng khi dám công khai chiếm giữ tình cảm của cô trước mặt anh.
Không hiểu sao khi nhìn thấy cảnh tượng đó, trong lòng Duy Nam cảm thấy cô cùng bực mình vô cùng.
Phải chăng, anh đang ghen?
Dù rất tức giận nhưng anh lại chọn cách đứng vào một góc để nghe thử xem cô và người đàn ông đó đang nói gì với nhau.
Kiều Mộng vội vàng chạy đến quầy order, đón nhận ba suất cơm mà ban nãy cô đã đặt.
"Hôm nay ăn sang vậy chị? Mọi lần đến quán em chỉ thấy chị đặt hai suất cơm bình dân thôi!"
Cô nàng phục vụ nhiệt tình, cởi mở giao tiếp vài câu với Kiều Mộng.
Kiều Mộng cầm suất cơm trên tay, chỉ biết nở nụ cười gượng gạo.
Tất cả nhân viên trong quán ăn đều biết mặt của cô. Một phần cô là nhân viên giao hàng của quán, phần còn lại mỗi khi tan làm cô đều đặt hai suất cơm bình dân mang về nhà.
Trách sao được, hiện tại em trai của cô đang nằm bệnh viện, cần có bữa ăn đầy đủ chất dinh dưỡng.
Mặt khác, đêm qua cô không đến bệnh viện thăm tình hình biến chuyển của Kiều Quang, ắt hẳn cô em dâu tương lai đã thay cô chăm sóc cậu qua đêm.
Vì vậy, khi tiện đường đến bệnh viện, cô đã vào quán làm cũ đặt cơm gà, món mà Kiều Quang thích nhất.
Khi bước chân vào hành lang bệnh viện, trong lòng Kiều Mộng mang một tâm trạng nặng nề vô cùng.
Có trời mới biết hiện tại trong đầu cô đang suy nghĩ đều gì.
Đêm qua mọi thứ diễn ra quá chóng vánh, cô không kịp định thần lại. Sáng dậy trên mình đầy vết tích, đặc biệt là phần cổ, phần ngực cùng với hai bên bắp đùi.
Cũng may trước khi ra khỏi phòng trọ, Kiều Mộng đã kịp bôi kem che khuyết điểm lên những vết tím ở phần cổ, hi vọng che giấu được chuyện sai lầm này càng lâu dài càng tốt.
Bước vào trong phòng bệnh của Kiều Quang, tâm trạng cô rối rắm vô cùng. Liếc nhìn sắc mặt của em trai mình, Kiều Mộng dường như đã trút được gánh nặng xuống.
Cũng may Kiều Quang không nhận ra điểm bất thường trên khuôn mặt xinh đẹp của chị gái mình.
Cũng có thể là do hôm nay Kiều Mộng không còn mặc bộ đồ cũ kỹ như thường ngày nữa.
Kiều Quang có chút sửng sốt, không kịp thích ứng trước sự thay đổi của cô. Trừng mắt lớn nhìn cô một lượt, lắp bắp hỏi chị gái mình.
"Chị... hôm nay trời đổi gió hay sao?"
Phải chăng đã trúng số, cho nên cách ăn mặc của chị gái thay đổi sao?
Kiều Mộng không biết giải thích cho cậu em trai khờ khạo này sao cho hợp tình hợp lý, cô chỉ biết cười gượng gạo, ậm ừ cho qua chuyện.
Cô đến văn phòng tìm gặp bác sĩ phục trách. Ông ta thống báo tình hình sức khoẻ của Kiều Quang đã có dấu hiệu biến chuyển tốt. Chỉ cần ở lại điều trị thêm một tuần nữa có thể xuất hiện. Vết mổ sau ca phẫu thuật cũng đã không còn đau nữa, Kiều Quang có thể tự ở lại một mình trong bệnh viện.
Kiều Mộng thương em mình, không nỡ đều cậu tự sinh hoạt một mình trong bệnh viện, cũng không nỡ để cho Ninh Tuyết suốt ngày phải chạy qua chạy lại để chăm sóc bệnh tình của Kiều Quang.
Về vấn đề xuất viện, có lẽ tới ngày đó Kiều Mộng phải xin nghỉ một buổi sáng để làm thủ tục xuất viện cho em trai mình.
Cô phải tự mình đưa cậu về phòng trọ, có như vậy trong lòng cô mới yên tâm hơn phần nào.
Sau khi lo cho Kiều Quang xong, cô và Ninh Tuyết cùng nhau đi ra bãi lấy xe.
Cô thì đi đến nhà hàng để bắt đầu vào giờ làm còn Ninh Tuyết thì chạy vội về nhà. Cũng may mấy ngày hôm nay gia đình của Ninh Tuyết đi đám ở quê nên cô nàng mới có thể đến bệnh viện ở và chăm sóc cho Kiều Quang tận tình như thế này.
Lúc nãy xem bỏ điện thoại ra xem, Kiều Mộng phát hiện tối quá tên đàn ông thô bạo Duy Nam kia đã giả nặc danh cô nhắn tin cho Ninh Tuyết ở lại bệnh viện cùng em trai mình.
Nhưng ngẫm nghĩ lại, cô cũng nên cảm ơn anh ta nữa, chứ đêm qua cô say sỉn không biết trời đất là gì thì làm sao vào bệnh viện với Kiều Quang được.
Hít lấy không khí thật trong lành, đôi môi anh đào Kiều Mộng cong lên, nở ra một nụ cười thật tươi.
Cuộc sống này là để trải nghiệm và học hỏi, nhờ như vậy chúng ta mới có được những bài học đáng giá.
Vì thế cho nên cô không được buồn bất cứ chuyện gì hết, mọi thứ xảy ra không một ai mong muốn cả.
Tuy tự an ủi lòng mình không được phân tâm nghĩ ngợi đến điều tiêu cực khác, nhưng trên đường đi đến nhà hàng, trong đầu Kiều Mộng cứ luôn nghĩ đến Duy Nam.
Cô không biết phải nói như thế nào, dường như trong lòng cô đang rất muốn né tránh anh ta.
Kiều Mộng không sợ bất cứ điều gì chỉ sợ cô đã động lòng với anh ta mà thôi, cô cần chấn chỉnh lại tâm tư của mình để cho việc đó không được xảy ra bất cứ điều gì tồi tệ.
Căn bản cô và Duy Nam là hai con người ở hai vị thế khác nhau, anh ta có thể đến bên cô rất dễ nhưng cô thì lại không.
Vì vậy mà Kiều Mộng luôn tự nhắc nhở mình không được đi quá giới hạn của bản thân, mọi thứ đến đây kết thúc được rồi. Từ giờ cô sẽ cố gắng hết mình để vừa học nấu ăn vừa làm việc thật tốt, có như vậy cô mới có thể nhanh chóng trả lại hết số tiền đã nợ Duy Nam.
Suốt ngày hôm nay, Duy Nam lại không thể rời mắt khỏi màn hình lớn, anh luôn ngồi nhìn vào màn hình và nhìn chăm chú từng cử chỉ của cô.
Duy Nam nhìn rõ được ngày hôm nay vẻ mặt của cô trông rất buồn, anh nghĩ chắc có lẽ cô gái này vẫn còn giận anh rất nhiều.
Anh rất muốn đến bên cạnh Kiều Mộng, dang tay ra ôm cô từ phía sau, dùng hết sự tận tình của bản thân để an ủi vết thương trong lòng cô.
Nhưng hiện tại đang trong giờ làm việc nên không thể gọi cô lên phòng làm việc của anh được, còn đi xuống dưới phòng bếp chỉ làm mọi người chú ý mà thôi.
Duy Nam biết cô sẽ không thích điều đó, nếu như anh cứ cứng đầu đến gặp cô trước mặt mọi người, e rằng mọi việc càng thêm tồi tệ, cô gái mình thương chắc chắn hận anh.
Anh đành ngồi im trong phòng làm việc, đôi mắt trầm tĩnh dán vào màn hình cho đến khi thời gian làm việc kết thúc.
Chỉ cần hết giờ làm thì Duy Nam sẽ gặp được cô.
Đồng hồ điểm đến mười giờ trưa, Duy Nam vui mừng tắt hết những thiết bị điện tử.
Sau đó anh nhanh chóng cầm cái áo vest lên để đi xuống dưới hầm giữ xe dành cho nhân viên, ca làm của những đầu bếp và phụ bếp khác đa số là đến mười một giờ.
Nhưng riêng đối với Kiều Mộng, anh ưu ái cho cô làm đến mười giờ tan làm, những nhân viên khác lâu lâu sẽ được xoay ca về sớm một tiếng.
Lịch trình đó sẽ do quản lý nhà hàng sắp xếp, Duy Nam không hề quan tâm đến cũng không thèm bận tâm đến những nhân viên khác trong nhà hàng.
Vấn đề chính ở đây, anh đang theo đuổi tình yêu lý tưởng của cuộc đời mình.
Là ông trời đã đem cô gái nông thôn đến bên cạnh anh, cho anh thấy được giác giác khi yêu một ai đó nó sẽ quý giá đến nhường nào.
Lúc này, Duy Nam đã đi xuống hầm giữ xe của nhân viên. Đúng lúc đó, bước chân của anh bỗng dừng lại tận mặt nhìn thấy người con gái mình yêu đang cười nói rất vui vẻ với người đàn ông khác.
Mà người đàn ông đó không phải ai khác chính là nhân viên trong quán của anh, người mà anh ghét cay ghét đắng khi dám công khai chiếm giữ tình cảm của cô trước mặt anh.
Không hiểu sao khi nhìn thấy cảnh tượng đó, trong lòng Duy Nam cảm thấy cô cùng bực mình vô cùng.
Phải chăng, anh đang ghen?
Dù rất tức giận nhưng anh lại chọn cách đứng vào một góc để nghe thử xem cô và người đàn ông đó đang nói gì với nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.