Chương 19
La Khai
25/09/2021
"Mèo nhỏ."
"Cái gì?"
"Có người nói với tôi rằng em trông giống như một...chú mèo nhỏ." Erik nói.
Hai người họ nằm đối mặt trên giường, Felix gối đầu lên cánh tay hắn; hắn dùng tay còn lại luồn qua mái tóc vàng mềm mại mảnh mai.
"Tôi đã rất khó chịu khi nghe điều đó. Nhưng bây giờ... thì, tôi nghĩ thực sự giống như vậy."
Felix mỉm cười, quay đầu lại, làm bộ dáng muốn cắn đầu ngón tay của hắn.
"Vậy người đó so sánh anh với cái gì?" Anh hỏi.
"Hercules." Hắn cười nói và tiếp tục vuốt tóc của y.
"Vớ vẩn. Em sẽ không dùng Hercules để hình dung anh: Hắn quá khỏe. Nếu một người to lớn như vậy đi leo núi, hắn với tảng đá mà hắn đang giẫm lên sẽ đồng thời rơi xuống." Felix nói. "Em sẽ sẵn lòng so sánh anh với Adonis hơn, người đẹp mà Persephone và Aphrodite từng tranh giành. —— Anh có mái tóc xoăn cũng dễ thương như hắn vậy."
"Nhưng tôi thích lời giải thích của người kia hơn. 'Hercules yêu Hellas'."
Felix mỉm cười. "Là người Hy Lạp kia - Yannis. Nơi chúng ta ăn trưa cùng nhau."
"Ừ, đúng vậy."
Erik vòng tay lại gần và chặt hơn chút nữa, sau đó hôn lên trán y.
"Tôi nghe nói lúc tôi rời đi đã xảy ra chuyện phiền phức, một gã khó ưa đã đến làm phiền em. Tôi xin lỗi."
Felix im lặng một lúc và nói, "Anh không cần phải xin lỗi. Em không quan tâm. Và thành thật mà nói thì chuyện đó không liên quan gì đến anh cả."
"Tôi đưa em đến đó, lẽ ra tôi phải..."
"Đúng. Nhưng điều đó vẫn không liên quan gì đến anh." Felix ngắt lời hắn.
Sự thờ ơ và thiếu kiên nhẫn đột ngột trong giọng điệu của Felix khiến Erik băn khoăn không biết nên nói thế nào. Felix cảm nhận được điều đó ngay lập tức và đặt một tay lên cổ hắn.
"Erik." Y ôn nhu gọi.
Chủ nhân của cái tên đó gần như biến thành vũng nước ngay tại chỗ.
"Chính em mới là người nên nói lời xin lỗi." Felix nói. "Anh không làm gì sai."
Lòng bàn tay y xoa xoa một bên cổ hắn. "... Có cảm giác như em đã đột ngột xông đến, khiến cuộc sống của anh bị xáo trộn hết cả lên."
"Không. Cảm giác của tôi lúc này không thể nào tốt hơn được nữa." Erik nói.
Nhưng hắn bỗng thấy tim mình thắt lại. Hắn ý thức được mối nguy hiểm ẩn chứa trong cuộc trò chuyện này: nếu họ muốn nói về việc Felix đột nhiên đột nhập – và thay đổi – cuộc đời hắn như thế nào, thì tất nhiên, họ cũng sẽ nói về việc y sẽ rời bỏ hắn ngay lập tức.
Và bây giờ, hắn căn bản không thể đi đàm luận nội dung này được, thậm chí hắn còn không thể nghĩ về nó. Felix vẫn ở bên cạnh hắn. Hắn không muốn lãng phí bất kỳ giây phút nào để suy nghĩ về tương lai; dù cho vào thời khắc này của ngày mai, cõi lòng hắn sẽ tan nát, thì điều đó cũng không quan trọng bằng hiện tại.
Hắn cúi đầu hôn Felix, nóng lòng muốn ngăn cản những gì y có thể nói tiếp theo. Thực ra Felix cũng đã nói rất nhiều điều tương tự, nhưng vào lúc này, hắn cảm thấy được chính mình không chịu nổi.
Họ hôn nhau rất lâu mà không nói một lời. Sự âu yếm giữa môi và lưỡi nhanh chóng làm tan biến cảm giác bất hòa, mọi suy nghĩ phiền não đều bị đẩy về những góc vô hình. Cuối cùng sau khi họ tách ra, bầu không khí vui vẻ lúc trước - bầu không khí thoải mái, ngọt ngào sau khi ân ái trở lại với hai người: họ nhìn nhau và mỉm cười.
"... Tôi nghĩ chúng ta phải mặc quần áo vào." Erik thì thầm. "Nếu không chúng ta lại phải đi tắm một lần nữa."
"Em không phiền nếu anh tiến vào bên trong em lần nữa," Felix nói, cắn cắn đôi môi của chính mình. "Nhưng chúng ta phải đứng dậy ăn chút gì đó, nếu không lát nữa đang làm được nửa chừng mà bụng đói cồn cào thì không tốt lắm."
"Tôi cũng tính như vậy. Tôi sẽ làm món mì ý vẹm xanh với rượu vang trắng cho bữa tối."
"Nghe có vẻ không thể tuyệt hơn."
Họ tìm lại những bộ quần áo bị vứt tứ tán trên giường và dưới đất. Căn phòng quá tối, nên Erik phải bật đèn ngủ.
Hắn nhìn thấy Felix ngực trần ngồi trên giường, lăn qua lăn lại trong chăn bông, nhưng y không thể tìm thấy chiếc áo thun của mình. Y ngồi đó nhìn hắn cười.
"Này, anh nên giúp em tìm nó."
"Không." Erik nói. "Tôi ước gì em không tìm thấy cái áo nào hết."
Felix ném một cái gối vào hắn. Sau đó y nhìn hắn đầy nghi ngờ.
"Đứng lên cho em xem phía dưới của anh."
Erik ngồi bất động. Felix nhào tới, cố gắng đẩy hắn sang một bên; Erik nắm lấy cánh tay y và thuận thế ấn y lên giường.
"Muốn tập kích tôi, em không có một chút cơ hội." Hắn áp chế y.
Felix uốn đầu gối, đánh mạnh vào bụng hắn, rồi thoát ra khỏi sự kiềm chế của hắn. Y nhanh nhẹn như một con khỉ, trong nháy mắt y đã tới sau lưng Erik, nhảy lên lưng hắn và dùng khuỷu tay của mình ghìm cổ của hắn.
"Đầu hàng?"
Erik nghẹn ngào đến mức không nói được lời nào và hắn đã giơ tay lên. Felix thả lỏng cánh tay và trượt khỏi lưng hắn.
"... Này, đau quá." Erik xoa cổ phản đối. "Và không công bằng."
"Anh nặng hơn em những hai mươi kí, thế mới gọi là không công bằng. Em căn bản không áp nổi anh." Felix mỉm cười mà không xấu hổ. "Đó là lý do tại sao em không sợ làm tổn thương người khác như anh: dù sao anh cũng rất rắn chắc, da dày thịt béo."
"Thằng nhóc bạo lực."
"Em lớn hơn anh. Sinh nhật của em là vào tháng Hai."
"Vậy thì em vẫn là một thằng nhóc."
Erik đứng dậy, cầm chiếc áo nhàu nhĩ trên tay. Felix đứng đối diện với hắn và yêu cầu hắn tròng chiếc áo qua đầu của y và quàng tay qua tay áo. Erik giúp y kéo vạt áo xuống, sau đó quỳ xuống và hôn vào eo bên trái của y.
"Tại sao anh lại làm thế?" Felix nhìn hắn và hỏi.
"Tôi không biết." Erik nói. "Khi tôi nhìn thấy chúng, tôi đã nghĩ rằng mình muốn làm điều này." Hắn nhẹ nhàng vuốt ve những vết sẹo qua lớp quần áo của y.
Felix nắm lấy tay hắn.
"Em thực sự muốn nói với anh một điều." Y vội vàng nói.
Y vén một chút quần áo lên, lộ ra vòng eo. "Những vết thương này không phải do tai nạn xe hơi. Xẻng đá bào chỉ tạo ra một số vết trầy xước, và sẽ không làm cho nó như thế này." Y cười khổ một cái. "Những vết thương này...em tự mình làm, bằng một con dao tiện ích."
Erik kinh ngạc nhìn y.
"Chuyện gì đã xảy ra?"
"Chỗ đó từng có một hình xăm." Felix nói. "...Em không muốn nó ở đó nữa. Em xóa nó đi bằng một con dao."
Ngực của y hơi nhanh chóng nhấp nhô, đôi mắt rủ xuống, không nhìn Erik.
Erik vô thức nhìn những vết sẹo trên eo nhỏ, rất nhiều vết sẹo sâu chằng chằng chịt chịt, da thịt đôi chỗ còn trở nên méo mó. Hắn cảm thấy tim mình thắt lại, cơ thể run lên - trong hoàn cảnh nào mà người ta lại chọn cách tự lấy dao cứa mình như vậy?
"Lúc đó...có đau không?"
Felix lắc đầu. "Thời điểm đó em đã mất trí rồi."
Sự im lặng bao trùm họ. Erik không biết phải nói gì, và Felix cũng không có ý định nói thêm điều gì. Trong phòng chỉ có tiếng hô hấp của hai người.
Cuối cùng, Felix cũng bỏ quần áo xuống, hít sâu một hơi, đứng thẳng người nhìn Erik.
"Không được, em vẫn không làm được." Y nở một nụ cười nhạt. "Xin lỗi, Erik, chuyện này quá tệ. Em thực sự không có cách nào để nói về nó."
Tay trái của y vẫn nắm chặt vạt áo. Erik nắm lấy bàn tay, nhẹ nhàng tách từng ngón tay ra rồi kéo về phía mình. Hắn hôn lên những đầu ngón tay đó.
"Không sao hết." Hắn nói. "Hãy nói cho tôi biết khi nào em muốn."
Hắn ôm y. Đầu Felix tựa vào ngực hắn, và lòng bàn tay hắn cảm nhận được hình dạng của bả vai nhô ra của y. Hắn lại cảm thấy thôi thúc: hắn muốn ôm Felix chặt hơn và nhốt y vào trong cơ thể mình; hắn muốn biến cả cơ thể và tâm trí của mình thành một tấm chăn, quấn lấy y từ đầu đến chân, khiến y cảm thấy an toàn và ấm áp.
Hắn hôn lên đỉnh đầu y.
Felix nhanh chóng ngẩng đầu lên trong vòng tay hắn.
"Erik." giọng y trở lại như thường lệ. "Anh biết em đã nói dối anh rất nhiều? Không chỉ là chuyện về những vết sẹo."
"Có thể." Erik nói. Hắn cảm thấy cổ họng khô khốc. "Tôi không ngại."
"Anh có ngại nếu em không nói sự thật?"
"Không...Ý tôi là, tất nhiên tôi muốn em nói sự thật cho tôi, nhưng nếu em không muốn nói, điều đó cũng không thành vấn đề."
Felix im lặng nhìn hắn một lúc.
"Anh có phiền không nếu thứ anh thích chỉ là một thứ giả tạo?" Y nói với vẻ chế giễu.
"Tôi thích em." Erik nói. "Tôi nghĩ rằng em cũng thích tôi. Đây không phải là ảo tưởng."
"Nhưng anh không biết em, anh thậm chí không biết em là người như thế nào."
"Có lẽ tôi không biết nhiều, bởi vì em không nói với tôi." Erik nói, cố gắng sắp xếp các câu. "Nhưng tôi nghĩ...tôi biết em là ai."
"Ồ, nói cho em biết, anh nghĩ em như thế nào?"
Erik im lặng một lúc. "Tôi không biết phải hình dung như thế nào, nhưng tôi thực sự biết."
Felix thở dài.
"Quên chuyện đó đi, Erik. Anh không biết gì về quá khứ của em. Anh chỉ thấy những gì anh muốn thấy." Y nhẹ nhàng nói. "Anh điểm tô cho em trong tưởng tượng của anh, cũng dựa theo như vậy nên mới yêu thích em. —— Kỳ thực, em chỉ là một người xa lạ mà anh mới quen không lâu. Anh thích cơ thể của em, khi chúng ta lên giường, hưởng thụ thân thể của nhau. Các hormone được sản sinh trong não khiến anh cảm thấy tuyệt vời, dopamine, endorphin và oxytocin sau khi cao trào qua đi, chúng sẽ khiến anh nảy sinh cảm giác thân mật...nhưng chúng thực sự giống như mấy viên thuốc của em vậy. Anh không cần thuốc, thậm chí anh không cần yêu thích một người có thể đưa anh đạt đến cao trào, nhưng anh không thể..."
"Im miệng." Erik nói. "Im miệng, Felix."
Felix ngậm miệng lại. Họ đối mặt với nhau, hô hấp dồn dập.
"Sao em lại...Chúa ơi!" Erik nói. Môi hắn phát run.
Sau đó, hắn đưa tay ôm đầu Felix một cách mạnh mẽ. Những ngón tay hắn luồn sâu trong tóc y.
"Ngay cả khi thực sự giống như những gì em nói thì như thế nào? Tôi là con người, máu thịt, não bộ, dây thần kinh, hormone trong cơ thể khiến tôi có phản ứng, tạo ra xung động, khiến tôi có cảm giác, tâm tình, tình cảm...tất cả đều là thật. Điều đó có nghĩa tôi là con người thực tế chứ không phải một cái máy, tôi có thể chậm chạp và sẽ mắc sai lầm, tôi có thể nhận sai mọi thứ...nhưng những cảm xúc đó vẫn là thật. Tôi là một con người. Tôi yêu cũng là một con người. "
Sau khi nói những lời này, ngôn ngữ trong não hắn dần khô cạn. Hắn không thể nghĩ ra điều gì khác để nói hay làm nữa: lòng bàn tay hắn ôm lấy đầu và cổ Felix, và tàn nhẫn hôn lên.
Felix đang ở trong vòng tay của hắn, ít nhất là lúc này y không còn nơi nào để trốn thoát. Hắn hôn y một cách mãnh liệt, lấn chiếm từng đường nét trên môi y. Mút lưỡi. Nuốt hết hơi thở của y. Khiến y không thể nói được nữa.
...Không biết đã bao lâu, hắn cảm thấy cả hai đang ngồi trên sàn nhà. Lưng hắn dựa vào thành giường, vẫn ôm chặt lấy Felix; lưng của đối phương mềm nhũn dựa vào ngực hắn, hai tay hắn ôm eo y. Hắn cảm thấy tay và chân của mình tê liệt, và mọi cảm giác đều không phải của riêng hắn nữa.
Erik nhúc nhích một chút. Felix ngước nhìn hắn. Bây giờ họ thoát ra khỏi không gian khác - nơi họ không biết họ đang ở đâu, có chút hoảng hốt, như thể hai tù nhân vừa trốn ngục và nhất thời vẫn chưa quen với tự do.
Felix tránh sang một bên một chút, từ từ thoát khỏi vòng tay của hắn, và đứng dậy.
"Erik, lúc kích động anh mạnh mẽ như con trâu vậy." Y bất lực nói, rồi đưa tay ra cho hắn. "Có cần em đỡ anh đứng lên không?"
Erik bắt được bàn tay y, đưa lên miệng hôn một chút, sau đó buông ra. Hắn đỡ sàn nhà bên cạnh và nhanh chóng đứng dậy.
"Tôi đi làm bữa tối." Hắn nói. Sau đó rời khỏi phòng.
"Cái gì?"
"Có người nói với tôi rằng em trông giống như một...chú mèo nhỏ." Erik nói.
Hai người họ nằm đối mặt trên giường, Felix gối đầu lên cánh tay hắn; hắn dùng tay còn lại luồn qua mái tóc vàng mềm mại mảnh mai.
"Tôi đã rất khó chịu khi nghe điều đó. Nhưng bây giờ... thì, tôi nghĩ thực sự giống như vậy."
Felix mỉm cười, quay đầu lại, làm bộ dáng muốn cắn đầu ngón tay của hắn.
"Vậy người đó so sánh anh với cái gì?" Anh hỏi.
"Hercules." Hắn cười nói và tiếp tục vuốt tóc của y.
"Vớ vẩn. Em sẽ không dùng Hercules để hình dung anh: Hắn quá khỏe. Nếu một người to lớn như vậy đi leo núi, hắn với tảng đá mà hắn đang giẫm lên sẽ đồng thời rơi xuống." Felix nói. "Em sẽ sẵn lòng so sánh anh với Adonis hơn, người đẹp mà Persephone và Aphrodite từng tranh giành. —— Anh có mái tóc xoăn cũng dễ thương như hắn vậy."
"Nhưng tôi thích lời giải thích của người kia hơn. 'Hercules yêu Hellas'."
Felix mỉm cười. "Là người Hy Lạp kia - Yannis. Nơi chúng ta ăn trưa cùng nhau."
"Ừ, đúng vậy."
Erik vòng tay lại gần và chặt hơn chút nữa, sau đó hôn lên trán y.
"Tôi nghe nói lúc tôi rời đi đã xảy ra chuyện phiền phức, một gã khó ưa đã đến làm phiền em. Tôi xin lỗi."
Felix im lặng một lúc và nói, "Anh không cần phải xin lỗi. Em không quan tâm. Và thành thật mà nói thì chuyện đó không liên quan gì đến anh cả."
"Tôi đưa em đến đó, lẽ ra tôi phải..."
"Đúng. Nhưng điều đó vẫn không liên quan gì đến anh." Felix ngắt lời hắn.
Sự thờ ơ và thiếu kiên nhẫn đột ngột trong giọng điệu của Felix khiến Erik băn khoăn không biết nên nói thế nào. Felix cảm nhận được điều đó ngay lập tức và đặt một tay lên cổ hắn.
"Erik." Y ôn nhu gọi.
Chủ nhân của cái tên đó gần như biến thành vũng nước ngay tại chỗ.
"Chính em mới là người nên nói lời xin lỗi." Felix nói. "Anh không làm gì sai."
Lòng bàn tay y xoa xoa một bên cổ hắn. "... Có cảm giác như em đã đột ngột xông đến, khiến cuộc sống của anh bị xáo trộn hết cả lên."
"Không. Cảm giác của tôi lúc này không thể nào tốt hơn được nữa." Erik nói.
Nhưng hắn bỗng thấy tim mình thắt lại. Hắn ý thức được mối nguy hiểm ẩn chứa trong cuộc trò chuyện này: nếu họ muốn nói về việc Felix đột nhiên đột nhập – và thay đổi – cuộc đời hắn như thế nào, thì tất nhiên, họ cũng sẽ nói về việc y sẽ rời bỏ hắn ngay lập tức.
Và bây giờ, hắn căn bản không thể đi đàm luận nội dung này được, thậm chí hắn còn không thể nghĩ về nó. Felix vẫn ở bên cạnh hắn. Hắn không muốn lãng phí bất kỳ giây phút nào để suy nghĩ về tương lai; dù cho vào thời khắc này của ngày mai, cõi lòng hắn sẽ tan nát, thì điều đó cũng không quan trọng bằng hiện tại.
Hắn cúi đầu hôn Felix, nóng lòng muốn ngăn cản những gì y có thể nói tiếp theo. Thực ra Felix cũng đã nói rất nhiều điều tương tự, nhưng vào lúc này, hắn cảm thấy được chính mình không chịu nổi.
Họ hôn nhau rất lâu mà không nói một lời. Sự âu yếm giữa môi và lưỡi nhanh chóng làm tan biến cảm giác bất hòa, mọi suy nghĩ phiền não đều bị đẩy về những góc vô hình. Cuối cùng sau khi họ tách ra, bầu không khí vui vẻ lúc trước - bầu không khí thoải mái, ngọt ngào sau khi ân ái trở lại với hai người: họ nhìn nhau và mỉm cười.
"... Tôi nghĩ chúng ta phải mặc quần áo vào." Erik thì thầm. "Nếu không chúng ta lại phải đi tắm một lần nữa."
"Em không phiền nếu anh tiến vào bên trong em lần nữa," Felix nói, cắn cắn đôi môi của chính mình. "Nhưng chúng ta phải đứng dậy ăn chút gì đó, nếu không lát nữa đang làm được nửa chừng mà bụng đói cồn cào thì không tốt lắm."
"Tôi cũng tính như vậy. Tôi sẽ làm món mì ý vẹm xanh với rượu vang trắng cho bữa tối."
"Nghe có vẻ không thể tuyệt hơn."
Họ tìm lại những bộ quần áo bị vứt tứ tán trên giường và dưới đất. Căn phòng quá tối, nên Erik phải bật đèn ngủ.
Hắn nhìn thấy Felix ngực trần ngồi trên giường, lăn qua lăn lại trong chăn bông, nhưng y không thể tìm thấy chiếc áo thun của mình. Y ngồi đó nhìn hắn cười.
"Này, anh nên giúp em tìm nó."
"Không." Erik nói. "Tôi ước gì em không tìm thấy cái áo nào hết."
Felix ném một cái gối vào hắn. Sau đó y nhìn hắn đầy nghi ngờ.
"Đứng lên cho em xem phía dưới của anh."
Erik ngồi bất động. Felix nhào tới, cố gắng đẩy hắn sang một bên; Erik nắm lấy cánh tay y và thuận thế ấn y lên giường.
"Muốn tập kích tôi, em không có một chút cơ hội." Hắn áp chế y.
Felix uốn đầu gối, đánh mạnh vào bụng hắn, rồi thoát ra khỏi sự kiềm chế của hắn. Y nhanh nhẹn như một con khỉ, trong nháy mắt y đã tới sau lưng Erik, nhảy lên lưng hắn và dùng khuỷu tay của mình ghìm cổ của hắn.
"Đầu hàng?"
Erik nghẹn ngào đến mức không nói được lời nào và hắn đã giơ tay lên. Felix thả lỏng cánh tay và trượt khỏi lưng hắn.
"... Này, đau quá." Erik xoa cổ phản đối. "Và không công bằng."
"Anh nặng hơn em những hai mươi kí, thế mới gọi là không công bằng. Em căn bản không áp nổi anh." Felix mỉm cười mà không xấu hổ. "Đó là lý do tại sao em không sợ làm tổn thương người khác như anh: dù sao anh cũng rất rắn chắc, da dày thịt béo."
"Thằng nhóc bạo lực."
"Em lớn hơn anh. Sinh nhật của em là vào tháng Hai."
"Vậy thì em vẫn là một thằng nhóc."
Erik đứng dậy, cầm chiếc áo nhàu nhĩ trên tay. Felix đứng đối diện với hắn và yêu cầu hắn tròng chiếc áo qua đầu của y và quàng tay qua tay áo. Erik giúp y kéo vạt áo xuống, sau đó quỳ xuống và hôn vào eo bên trái của y.
"Tại sao anh lại làm thế?" Felix nhìn hắn và hỏi.
"Tôi không biết." Erik nói. "Khi tôi nhìn thấy chúng, tôi đã nghĩ rằng mình muốn làm điều này." Hắn nhẹ nhàng vuốt ve những vết sẹo qua lớp quần áo của y.
Felix nắm lấy tay hắn.
"Em thực sự muốn nói với anh một điều." Y vội vàng nói.
Y vén một chút quần áo lên, lộ ra vòng eo. "Những vết thương này không phải do tai nạn xe hơi. Xẻng đá bào chỉ tạo ra một số vết trầy xước, và sẽ không làm cho nó như thế này." Y cười khổ một cái. "Những vết thương này...em tự mình làm, bằng một con dao tiện ích."
Erik kinh ngạc nhìn y.
"Chuyện gì đã xảy ra?"
"Chỗ đó từng có một hình xăm." Felix nói. "...Em không muốn nó ở đó nữa. Em xóa nó đi bằng một con dao."
Ngực của y hơi nhanh chóng nhấp nhô, đôi mắt rủ xuống, không nhìn Erik.
Erik vô thức nhìn những vết sẹo trên eo nhỏ, rất nhiều vết sẹo sâu chằng chằng chịt chịt, da thịt đôi chỗ còn trở nên méo mó. Hắn cảm thấy tim mình thắt lại, cơ thể run lên - trong hoàn cảnh nào mà người ta lại chọn cách tự lấy dao cứa mình như vậy?
"Lúc đó...có đau không?"
Felix lắc đầu. "Thời điểm đó em đã mất trí rồi."
Sự im lặng bao trùm họ. Erik không biết phải nói gì, và Felix cũng không có ý định nói thêm điều gì. Trong phòng chỉ có tiếng hô hấp của hai người.
Cuối cùng, Felix cũng bỏ quần áo xuống, hít sâu một hơi, đứng thẳng người nhìn Erik.
"Không được, em vẫn không làm được." Y nở một nụ cười nhạt. "Xin lỗi, Erik, chuyện này quá tệ. Em thực sự không có cách nào để nói về nó."
Tay trái của y vẫn nắm chặt vạt áo. Erik nắm lấy bàn tay, nhẹ nhàng tách từng ngón tay ra rồi kéo về phía mình. Hắn hôn lên những đầu ngón tay đó.
"Không sao hết." Hắn nói. "Hãy nói cho tôi biết khi nào em muốn."
Hắn ôm y. Đầu Felix tựa vào ngực hắn, và lòng bàn tay hắn cảm nhận được hình dạng của bả vai nhô ra của y. Hắn lại cảm thấy thôi thúc: hắn muốn ôm Felix chặt hơn và nhốt y vào trong cơ thể mình; hắn muốn biến cả cơ thể và tâm trí của mình thành một tấm chăn, quấn lấy y từ đầu đến chân, khiến y cảm thấy an toàn và ấm áp.
Hắn hôn lên đỉnh đầu y.
Felix nhanh chóng ngẩng đầu lên trong vòng tay hắn.
"Erik." giọng y trở lại như thường lệ. "Anh biết em đã nói dối anh rất nhiều? Không chỉ là chuyện về những vết sẹo."
"Có thể." Erik nói. Hắn cảm thấy cổ họng khô khốc. "Tôi không ngại."
"Anh có ngại nếu em không nói sự thật?"
"Không...Ý tôi là, tất nhiên tôi muốn em nói sự thật cho tôi, nhưng nếu em không muốn nói, điều đó cũng không thành vấn đề."
Felix im lặng nhìn hắn một lúc.
"Anh có phiền không nếu thứ anh thích chỉ là một thứ giả tạo?" Y nói với vẻ chế giễu.
"Tôi thích em." Erik nói. "Tôi nghĩ rằng em cũng thích tôi. Đây không phải là ảo tưởng."
"Nhưng anh không biết em, anh thậm chí không biết em là người như thế nào."
"Có lẽ tôi không biết nhiều, bởi vì em không nói với tôi." Erik nói, cố gắng sắp xếp các câu. "Nhưng tôi nghĩ...tôi biết em là ai."
"Ồ, nói cho em biết, anh nghĩ em như thế nào?"
Erik im lặng một lúc. "Tôi không biết phải hình dung như thế nào, nhưng tôi thực sự biết."
Felix thở dài.
"Quên chuyện đó đi, Erik. Anh không biết gì về quá khứ của em. Anh chỉ thấy những gì anh muốn thấy." Y nhẹ nhàng nói. "Anh điểm tô cho em trong tưởng tượng của anh, cũng dựa theo như vậy nên mới yêu thích em. —— Kỳ thực, em chỉ là một người xa lạ mà anh mới quen không lâu. Anh thích cơ thể của em, khi chúng ta lên giường, hưởng thụ thân thể của nhau. Các hormone được sản sinh trong não khiến anh cảm thấy tuyệt vời, dopamine, endorphin và oxytocin sau khi cao trào qua đi, chúng sẽ khiến anh nảy sinh cảm giác thân mật...nhưng chúng thực sự giống như mấy viên thuốc của em vậy. Anh không cần thuốc, thậm chí anh không cần yêu thích một người có thể đưa anh đạt đến cao trào, nhưng anh không thể..."
"Im miệng." Erik nói. "Im miệng, Felix."
Felix ngậm miệng lại. Họ đối mặt với nhau, hô hấp dồn dập.
"Sao em lại...Chúa ơi!" Erik nói. Môi hắn phát run.
Sau đó, hắn đưa tay ôm đầu Felix một cách mạnh mẽ. Những ngón tay hắn luồn sâu trong tóc y.
"Ngay cả khi thực sự giống như những gì em nói thì như thế nào? Tôi là con người, máu thịt, não bộ, dây thần kinh, hormone trong cơ thể khiến tôi có phản ứng, tạo ra xung động, khiến tôi có cảm giác, tâm tình, tình cảm...tất cả đều là thật. Điều đó có nghĩa tôi là con người thực tế chứ không phải một cái máy, tôi có thể chậm chạp và sẽ mắc sai lầm, tôi có thể nhận sai mọi thứ...nhưng những cảm xúc đó vẫn là thật. Tôi là một con người. Tôi yêu cũng là một con người. "
Sau khi nói những lời này, ngôn ngữ trong não hắn dần khô cạn. Hắn không thể nghĩ ra điều gì khác để nói hay làm nữa: lòng bàn tay hắn ôm lấy đầu và cổ Felix, và tàn nhẫn hôn lên.
Felix đang ở trong vòng tay của hắn, ít nhất là lúc này y không còn nơi nào để trốn thoát. Hắn hôn y một cách mãnh liệt, lấn chiếm từng đường nét trên môi y. Mút lưỡi. Nuốt hết hơi thở của y. Khiến y không thể nói được nữa.
...Không biết đã bao lâu, hắn cảm thấy cả hai đang ngồi trên sàn nhà. Lưng hắn dựa vào thành giường, vẫn ôm chặt lấy Felix; lưng của đối phương mềm nhũn dựa vào ngực hắn, hai tay hắn ôm eo y. Hắn cảm thấy tay và chân của mình tê liệt, và mọi cảm giác đều không phải của riêng hắn nữa.
Erik nhúc nhích một chút. Felix ngước nhìn hắn. Bây giờ họ thoát ra khỏi không gian khác - nơi họ không biết họ đang ở đâu, có chút hoảng hốt, như thể hai tù nhân vừa trốn ngục và nhất thời vẫn chưa quen với tự do.
Felix tránh sang một bên một chút, từ từ thoát khỏi vòng tay của hắn, và đứng dậy.
"Erik, lúc kích động anh mạnh mẽ như con trâu vậy." Y bất lực nói, rồi đưa tay ra cho hắn. "Có cần em đỡ anh đứng lên không?"
Erik bắt được bàn tay y, đưa lên miệng hôn một chút, sau đó buông ra. Hắn đỡ sàn nhà bên cạnh và nhanh chóng đứng dậy.
"Tôi đi làm bữa tối." Hắn nói. Sau đó rời khỏi phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.