Ngày Tỉnh Là Lúc Về

Chương 92: Ngoại truyện: Trác Mười Ba (1)

Hàm Yên

30/08/2022

“Bịch bịch bịch, bịch bịch bịch…”

“Bịch!”

Trác Uẩn lăn qua lộn lại, kéo cái chăn trùm lên đầu, âm thanh phiền lòng kia cuối cùng cũng yên tĩnh được một lúc, không quá vài giây lại vang lên “Bịch bịch bịch, bịch bịch bịch… Bịch!”

Phiền chết mất! Cô mở to mắt, phát hiện Triệu Tỉnh Quy nằm bên cạnh cũng trùm chăn lên đầu, chỉ lộ ra một nhúm tóc đen.

Trác Uẩn kéo chăn của anh xuống, nương theo tia nắng chiếu vào từ rèm cửa nhìn thấy anh đang nhắm mắt, mày hơi nhíu lại, chắc là cũng bị tiếng ồn làm phiền.

Trác Uẩn duỗi tay sờ cằm anh, mấy cọng râu nhỏ vừa nhú ra, lại leo lên chọc nhẹ lông mi anh. Lông mi của Triệu Tỉnh Quy vừa dày lại dài, lúc nhắm mắt càng thêm rõ ràng, giữa hai mắt còn có sống mũi cao thẳng, thật sự là gương mặt vô cùng xuất sắc.

Triệu Tỉnh Quy còn muốn ngủ, mặc cho Trác Uẩn chơi đùa lông mi, anh vẫn không hề mở mắt, chỉ duỗi cánh tay ôm eo cô, kéo cô sát vào ngực mình, mơ hồ nói, “Đừng quậy, ngủ thêm một lát nữa.”

“Ừm.” Trác Uẩn chui vào lòng anh, tay cũng xoa nhẹ tấm lưng anh. Lúc Triệu Tỉnh Quy ngủ không mặc áo, làn da của chàng trai mười chín tuổi trơn bóng, trên người không có vết sẹo lồi nào, còn có cơ bắp mê người, sờ vô cùng thoải mái. Trong lòng Trác Uẩn bị sắc đẹp làm sôi sục, cảm thán tiểu thịt tươi đúng là tuyệt vời.

Hai lớp rèm cửa che nắng rất tốt, trong phòng tối như mực, hai người đang chuẩn bị ngủ tiếp thì âm thanh đáng ghét kia lại vang lên: “Bịch bịch bịch, bịch bịch bịch… Bịch!”

“Mấy giờ rồi?” Triệu Tỉnh Quy hỏi.

Trác Uẩn bật đèn bàn trên đầu giường, lần mò tìm di động xem thời gian, “Mẹ kiếp! Mới bảy giờ.”

Không phải ngày nào Triệu Tỉnh Quy cũng đi luyện xe, một tuần chỉ đi 4 đến 5 lần. Hôm nay khó khăn lắm muốn ngủ nướng lại bị đánh thức nên không mấy vui vẻ, lấy tay gãi gãi Trác Uẩn, “Em đi nhìn xem thử.”

“Em không đi, vẫn còn muốn ngủ.” Trác Uẩn chơi xấu, “Anh đi đi.”

“Lương tâm của em không biết đau sao?” Khoé miệng Triệu Tỉnh Quy trễ xuống, “Anh liệt chân mà em nhẫn tâm bắt anh đứng dậy à?”

Trác Uẩn không dễ bị điệu bộ này của anh dụ dỗ, “Em thấy tối qua anh dũng mãnh lắm mà, sao lúc đó không nói anh liệt chân đi? Còn như này như kia, nhiều thủ đoạn muốn chết.”

Triệu Tỉnh Quy: “……….”

Thật ra anh đã bị tiếng ồn làm cho tỉnh ngủ, chỉ là vẫn chưa muốn dậy, muốn ôm Trác Uẩn thân mật thêm một lát. Tối hôm qua, hai người họ cân nhắc đến hôm nay không cần phải dậy sớm, nên hứng thú bừng bừng lăn qua lăn lại một hồi, cảm giác vô cùng tốt. Triệu Tỉnh Quy nghe Trác Uẩn nói xong, trong đầu lại hiện lên gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô đêm qua, bèn cắn vào lỗ tai cô, hỏi, “Có phải anh rất lợi hại không?”

“Tránh ra!” Trác Uẩn vừa thẹn vừa giận, đẩy ngực anh ra.

Triệu Tỉnh Quy không chịu buông tha cô, “Đừng đánh trống lảng, hỏi em đấy, anh lợi hại không?”

Trác Uẩn cong môi, đồng tử đảo quanh, “Cũng bình thường.”

“Phải không?” Sắc mặt Triệu Tỉnh Quy hơi trầm xuống, “Anh thấy em rất thích mà, vậy lần sau chúng ta thử xem…”

Anh lại thì thầm vào tai Trác Uẩn, khiến cô sụp đổ hoàn toàn, “Triệu Tỉnh Quy! Đầu óc anh toàn suy nghĩ cái gì vậy hả!”

Triệu Tỉnh Quy cúi đầu cười rộ lên, bắt lấy tay Trác Uẩn đặt lên đùi mình: “Em không muốn sao?”

Anh vẫn mặc tã giấy như trước, mỗi đêm đều mặc, dưới mông có lót miếng đệm điều dưỡng, ở trước mặt Trác Uẩn đã vô cùng tự nhiên thoải mái. Trác Uẩn nhẹ nhàng sờ lên cơ đùi mềm mại của anh, hỏi: “Có cảm giác không?”

“Không.” Triệu Tỉnh Quy nói, “Nhẹ như vậy, không cảm nhận được.”

Trác Uẩn đánh anh cái “bốp”, “Như vậy thì sao?”

Triệu Tỉnh Quy nhắm mắt lại tựa vào trán cô, tủi thân nói, “Em bạo lực gia đình, bắt nạt anh.”

Trác Uẩn hừ hừ cười, “Anh bớt tỏ ra đáng thương trước mặt em đi, bây giờ em sẽ không bị anh lừa nữa.”

Triệu Tỉnh Quy tỏ vẻ rất thất vọng, “Vậy há chẳng phải sau này anh sẽ rất khó giả bộ sao? Đây chính là bí quyết của anh.”

Lúc hai người nói chuyện, âm thanh “bịch bịch” bên ngoài cửa sổ kia chưa từng dừng lại. Mặc dù Trác Uẩn đã tỉnh nhưng vẫn bị âm thanh đó làm cho đau đầu, cô xốc chăn bò xuống giường, nổi giận chạy đến bên cửa sổ sát đất, kéo rèm cửa sổ ra, nhìn thấy bóng dáng kia trong sân.

Cô kéo cửa sổ ra, hô to về phía người đó, “Trác Mười Ba, em có bị điên không hả?! Mới có mấy giờ mà đã chơi bóng? Định không cho người ta ngủ sao?”

Trong sân, Trác Hoành mặc áo thun và quần đùi thể thao đang chuẩn bị ném rổ, bóng rổ đập lên phiến giỏ, lại là một tiếng “bịch.”

Cậu ta ngẩng mặt nhìn lên cửa sổ sát đất ở lầu 3, nhìn thấy dáng vẻ tóc tai bù xù của chị gái, cũng cất tiếng la lớn, “Triệu Tỉnh Quy ngày nào cũng dậy sớm hơn cả gà nữa! Sao chị không mắng cậu ta đi!”

Trác Uẩn tức giận, “Sáng sớm anh ấy phải đi luyện xe, cũng không làm phiền đến chị! Mỗi lần đều nhẹ chân nhẹ tay, còn em thì sao? Em cố ý phải không? Toàn chọn lúc anh ấy ngủ nướng là đến làm phiền anh ấy? Sao em lại hư thế hả?”

Trác Hoành tức giận chỉ vào mũi mình, “Em hư? Em chỉ muốn nhân lúc mặt trời chưa lên cao để chơi bóng một lúc thôi! Cái này cũng không được à? Gần giờ chiều thì cái giá bóng rổ này lại thuộc về Triệu Tỉnh Quy rồi! Chị bảo em mấy giờ mới chơi được đây hả?”

Trác Uẩn không hề yếu thế, “Người ta là vận động viên bóng rổ đấy! Huấn luyện là nhiệm vụ của anh ấy! Còn em luyện bóng làm cái quái gì? Bình thường đâu có thấy em thích chơi bóng, sao cứ phải chọn lúc này đi tìm cảm giác thế hả?”

Biên Lâm xuất hiện ở ban công tầng 2, bà ấy không nhìn thấy con gái, chỉ có thể nghe thấy giọng của cô, la to về phía Trác Hoành trong sân, “Được rồi được rồi, mới sáng sớm, hai đứa đừng cãi nhau. Tiểu Hoành, chuyện này con không đúng rồi, mới sáng sớm mà chơi bóng cái gì? Tiểu Quy đang ngủ, sức khỏe của thằng bé không tốt, con thông cảm cho nó một chút đi, đừng chơi nữa, quay vào nhà mẹ làm cơm sáng cho con.”

Trác Hoành tức đến mức muốn bốc khói, ném quả bóng rổ thật mạnh rồi quay vào nhà.

Bây giờ là trung tuần tháng 7, Triệu Tỉnh Quy đã ở Cửu Lan Hoa Uyển tròn 1 tháng.

Đối với anh mà nói, căn nhà này thật sự đúng như Trác Uẩn dự liệu, thoải mái, an toàn, tiện lợi, tự do. Triệu Tỉnh Quy ngồi xe lăn đi lại chưa bao giờ bị cản trở, hơn nữa, mỗi người trong nhà đều khiến anh cảm thấy thân thiết, không hề có cảm giác trói buộc.



Ồ, ngoài Trác Hoành ra.

Thái độ Trác Hoành đối với anh rất kỳ quái, có lúc nói chuyện rất khách sáo, nhưng lại có lúc như mang theo súng gậy. Nhất là khi Trác Uẩn không ở đây, vẻ mặt cậu ta lúc nào cũng không vui, giống như nhìn Triệu Tỉnh Quy không thuận mắt vậy.

Đa phần Triệu Tỉnh Quy đều chịu đựng, không đi cáo trạng với Trác Uẩn. Anh có thể cảm nhận được Trác Hoành không có ác ý, chỉ là không kiểm soát được miệng thối. Anh nghĩ, có lẽ tính tình của Trác Hoành là như vậy.

Có một lần, mọi người đang cùng nhau xem TV ở phòng khách, là một trận bóng rổ phát trực tiếp. Triệu Tỉnh Quy xem rất nhập tâm, lúc kích động có la lên một tiếng, “Trời ơi quả bóng đấy cũng không vào được, tệ quá đi!”

Trác Hoành ở bên cạnh cắn hạt dưa, ung dung quăng ra một câu, “Cậu có giỏi thì chơi đi.”

Triệu Tỉnh Quy: “………”

Trác Uẩn không vui, nói với Trác Hoành, “Vậy em có thể làm gì? Em có kỹ năng gì có thể phô ra không? Cũng chỉ biết nổ là giỏi.”

Trác Hoành nhìn cô, “Chị có ý gì?”

“Chị không có ý gì cả.” Trác Uẩn nói, “Hy vọng em lịch sự với Triệu Tỉnh Quy một chút.”

Trác Hoành ném vỏ hạt dưa, “Em không lịch sự với cậu ta chỗ nào chứ?”

Không hiểu ra sao mà hai người họ lại cãi nhau. Biên Lâm nhanh chóng khuyên Trác Hoành, Triệu Tỉnh Quy kéo Trác Uẩn, chú Miêu cũng khuyên can giúp. Nhưng hai chị em nhà này đã cãi nhau từ nhỏ đến lớn, ai cũng không chịu nhận thua, em một câu chị một câu cãi nhau túi bụi. Cuối cùng, Trác Uẩn chỉ vào Trác Hoành, quát, “Mười Ba, em nghe cho rõ đây, nếu em còn nói năng lỗ mãng với Triệu Tỉnh Quy thì cút ngay cho chị! Đây là nhà của chị!”

Trác Hoành: “……….”

Cậu ta đứng dậy, cúi đầu, yên lặng quay về tầng 2.

Sau đó, Triệu Tỉnh Quy nói với Trác Uẩn, “Em đừng nói như vậy với Trác Hoành. Anh ấy là em trai em, là người nhà của em, em nói những lời này sẽ khiến anh ấy tổn thương. Em cũng biết mà, anh ấy không có chỗ nào để đi.”

Trác Uẩn vẫn đang nổi nóng, lạnh lùng nói, “Sao nó không có chỗ nào để đi được? Không phải nó còn một ông bố thân yêu sao? Từ lúc còn nhỏ đã biết nịnh nọt ton hót người đó, bây giờ lại mặt dày mày dạn đi theo chúng ta? Đúng là một đứa ba phải.”

Triệu Tỉnh Quy nói, “Không đến mức đó đâu, trong lòng anh ấy vẫn hướng về em.”

Trác Uẩn: “Hừ!”

………….

Tiếng ồn trong sân biến mất, Trác Uẩn lại kéo rèm vào, Triệu Tỉnh Quy thu hồi suy nghĩ, từ trên giường ngồi dậy.

Anh đã quen với việc đi vệ sinh xong mới mặc quần áo, để trần thân trên kéo chiếc xe lăn qua rồi tự chuyển mình lên xe lăn, sau đó nhấc chân đặt lên tấm ván.

Chân anh rất dài, lúc ngồi trên xe lăn hai đầu gối sẽ rẽ ra, bởi vì không mặc quần dài nên nhìn hai cái chân càng gầy yếu trắng bệch, chân vẫn chưa đi vớ, lẳng lặng giẫm lên tấm ván, mười đầu ngón chân không nhúc nhích chút nào.

Thật sự kỳ lạ, anh nghĩ, làm phẫu thuật xong đã hơn một năm rồi, lực cơ ở hai bên đùi cũng đã hồi phục rất nhiều, nhưng từ đầu gối trở xuống, hai bắp chân và bàn chân của anh vẫn không có cảm giác gì.

Triệu Tỉnh Quy và Trác Uẩn lần lượt đi vệ sinh rồi rửa mặt cùng nhau. Trác Uẩn ngồi nghiêng trên đùi Triệu Tỉnh Quy, mỗi người lấy một chiếc bàn chải đánh răng điện, cho vào miệng “ong ong ong” để nó tự chải cho mình.

Trong miệng bọn họ đều là bọt kem đánh răng, ánh mắt nhìn đối phương đều chứa ý cười. Sau khi súc miệng, hai người tiện thể trao nhau một nụ hôn chào buổi sáng thanh mát nhất.

Thỉnh thoảng Trác Uẩn sẽ cạo râu giúp Triệu Tỉnh Quy. Cô vẫn ngồi trên đùi anh, bôi bọt cạo râu cho anh, cầm lưỡi dao cạo râu cẩn thận cạo.

Cô rất thích làm chuyện này, cảm thấy Triệu Tỉnh Quy lúc cạo râu vừa đẹp trai vừa manly, làm tim cô rung rinh không thôi.

Cô vô ý cạo xước một vệt nhỏ phía trên môi Triệu Tỉnh Quy, làm anh chảy máu, bèn luống cuống lấy khăn mặt lau đi, liên tục nói, “Xin lỗi xin lỗi, có đau không anh?”

Triệu Tỉnh Quy không biết làm sao, nhìn dáng vẻ làm sai của cô, lắc đầu nói, “Không đau, thỉnh thoảng anh cũng cạo xước mà, em cạo nhiều là quen à.”

Rửa mặt xong, Trác Uẩn sẽ đuổi theo sau mông Triệu Tỉnh Quy đòi bôi nước hoa hồng cho anh. Ban đầu Triệu Tỉnh Quy nhất quyết không chịu, ghét dầu, sau đó thấy Trác Uẩn tự tay bôi giúp anh thì không từ chối nữa, ngửa mặt ngoan ngoãn cho cô vỗ toner, thoa kem dưỡng da ban ngày, có lúc còn bôi chút kem chống nắng.

Làm xong tất cả, thay quần áo sạch sẽ, hai người vào thang máy xuống lầu ăn cơm. Trác Hoành, chú Miêu và Biên Lâm đã ngồi vào bàn.

Trong bữa sáng có một phần là Biên Lâm làm, một phần là sáng sớm chú Miêu ra ngoài mua. Đồ ăn rất phong phú, tào phớ, bánh quẩy, trứng gà, hoành thánh nhỏ,… mọi người tha hồ lựa chọn.

Trên bàn còn một phần tào phớ và một phần cháo gạo đen. Triệu Tỉnh Quy và Trác Hoành đồng thời duỗi tay về phía tào phớ, lúc chạm vào hộp giấy, hai người ngẩng đầu nhìn nhau.

Triệu Tỉnh Quy rút tay về, “Anh Hoành, anh ăn đi.”

Trác Hoành không lấy mà nhìn Trác Uẩn trước. Quả nhiên, Trác Uẩn đưa tào phớ cho Triệu Tỉnh Quy: “Anh ăn đi.” Sau đó đưa cháo gạo đen cho Trác Hoành, “Em ăn cái này, đừng kén ăn.”

Chú Miêu rất ngượng ngùng, “Sau này chú sẽ cố gắng mua giống nhau.”

Biên Lâm nói, “Tiểu Hoành, chỉ là một bát tào phớ, ngày mai chú Miêu lại mua cho con.”

Trác Hoành chẳng nói lời nào, cầm thìa múc cháo gạo đen ăn, trong lòng tủi thân vô cùng.

Ăn sáng xong, tạm thời Trác Hoành không có chuyện gì làm nên về phòng nghỉ ngơi, vậy mà lại nhận được điện thoại của Trác Minh Nghị.

Trác Minh Nghị dùng giọng ra lệnh nói, “Trác Hoành, bây giờ con về nhà một chuyến đi, luật sư lại đến tìm bố, bố không hiểu gì cả, con đi cùng bố một lát.”

Trác Hoành tức không có chỗ xả, “Con không đi! Không rảnh!”

Trác Minh Nghị tức giận, “Con làm gì mà không rảnh? Không phải con đang nghỉ hè sao? Chuyện trước kia đều là con xử lý, bố cũng không biết làm thế nào. Con đừng nói nhảm nữa, mau qua đây.”



Trác Hoành phẫn nộ, “Năm ngoái con đã thu dọn tàn cuộc cho bố cả nửa năm rồi! Chuyện cũng đã xử lý gần xong, mấy việc còn lại chẳng lẽ bố không biết làm thế nào? Không biết thì bố đi hỏi luật sư ấy! Tìm con cũng vô ích!”

Trác Minh Nghị thấy thái độ của con trai kịch liệt thì mềm giọng cầu xin cậu ta, nói là lần cuối cùng. Trác Hoành phiền không thôi, thở dài, cuối cùng vẫn đồng ý rồi cầm chìa khoá xe ra khỏi nhà.

Từ huyện Quan lái xe đến thành phố Gia, dọc đường đi, cậu ta nhớ lại những chuyện xảy ra vào năm ngoái.

Sau bữa tiệc đính hôn vào tháng 6 năm ngoái, Trác Hoành bị ép phải trưởng thành, thu lại sự kiêu căng. Sau khi Trác Minh Nghị được thả ra, hai bố con sống chung nhà một khoảng thời gian. Lúc đó, căn nhà rộng 180 mét vuông được trang hoàng xa hoa kia là tài sản duy nhất mang tên Trác Minh Nghị, sau đó vào tháng 11 cũng bị ngân hàng cầm bán đấu giá, Trác Hoành sống mấy tháng cuối cùng ở đó.

Đối với tương lai, Trác Hoành của khi đó rất mờ mịt nhưng cũng không có cách nào khác, chỉ có thể qua một ngày tính một ngày.

Trong nhà không có mẹ và người giúp việc, hai người đàn ông lớn tướng đã quen ăn sung mặc sướng sống với nhau, giờ không có ai quét dọn, không có ai nấu cơm, chỉ qua mấy ngày đã hỗn loạn thành cái ổ chó. Trác Minh Nghị còn ngày ngày uống rượu, uống xong thì say mèm. Trác Hoành nhìn thấy dáng vẻ không cầu tiến của ông ta thì chút kiên nhẫn cuối cùng cũng mất sạch, đã mấy lần nổi giận với ông ta, Trác Minh Nghị vì thế mới tiết chế lại một chút.

Công ty đã trở thành cục diện hỗn loạn, nhóm công nhân ầm ĩ muốn tiền lương, ồn ào chạy đến Cục Lao động. Trác Minh Nghị trốn đông trốn tây bỏ mặc tất cả, Trác Hoành chỉ có thể cắn răng ra mặt đi họp với ban quản lý công ty để bàn bạc cách đối phó, cái gì có thể bán đều bán, có thể thu thập đều thu thập. Trác Hoành phải bán đi chiếc xe sang để phát lương cho công nhân mới miễn cưỡng giải quyết xong chuyện nợ lương, bắt đầu nộp đơn xin phá sản thanh toán.

Lúc ấy, nhà họ Thạch cũng không tốt hơn là bao. Mấy nhà hàng dưới trướng đã đóng cửa ngừng kinh doanh, nhà hàng Hải sản Thạch Cực vẫn đang trong quá trình kiểm tra, không được mở cửa.

Sau khi chuyện xảy ra, Trác Hoành không gặp đám người Thạch Tĩnh Thừa nữa. Một số quan chức chính phủ ở thành phố Gia đã bị kéo xuống ngựa(*) bởi buổi tiệc đính hôn, bạn bè xã giao của hai nhà Thạch – Trác ở thành phố Gia cũng cảm thấy bất an, người bị ảnh hưởng đến đều hận lão Thạch, Thạch Tĩnh Thừa và Trác Minh Nghị đến nghiến răng. Mấy cậu thiếu gia bình thường hay chơi với Trác Hoành cũng đã phớt lờ cậu ta từ lâu. Cậu ta một thân một mình, mỗi ngày còn phải thu dọn tàn cục giúp bố, gần như sụp đổ.

(*)Kéo xuống ngựa: ý chỉ bị đình chỉ công tác.

Lúc đêm tối yên tĩnh, một mình Trác Hoành ở trong phòng không nhịn được mà bật khóc. Cậu ta mới 20 tuổi, mới khai giảng năm hai, lại phải đối mặt với những chuyện rối loạn, không thể cúi mặt đi nói với mẹ và chị gái. Bọn họ không quan tâm đến bố nữa, nhưng cậu ta không thể không quan tâm, thật sự buồn khổ, sau này phải làm sao bây giờ?

Trác Hoành rất nhớ mẹ, nhưng mở vòng bạn bè ra lại thấy mẹ và chị gái đang đi du lịch ở Bắc Kinh, đi Cố Cung rồi Vạn Lý Trường Thành, mỗi ngày còn ăn uống thịnh soạn. Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Biên Lâm và Trác Uẩn ở trong ảnh chụp, Trác Hoành thoát khỏi đau buồn, lau đôi mắt sưng đỏ đã khóc đến thương tâm.

Sau đó, Trác Uẩn ra nước ngoài đi học khoá học nâng cao, Trác Hoành đón mẹ quay về thành phố Gia. Ở trên xe nói cho bà ấy biết, nhà mới của cậu ta đã treo biển bán, sau khi lấy được tiền sẽ trả nợ giúp bố.

Biên Lâm vẫn luôn nhớ con trai, rất sợ Trác Hoành bị Trác Minh Nghị dẫn dắt và trở thành một người không có chí tiến thủ, nói như rồng leo, làm như mèo mửa. Bà ấy nói với Trác Hoành, “Tiểu Hoành, con đừng lo lắng, mẹ thuê nhà xong con có thể qua ở với mẹ. Học phí đại học và tiền sinh hoạt của con mẹ sẽ cung cấp, cung cấp đến khi con tốt nghiệp cũng không thành vấn đề. Nhưng trong sinh hoạt con phải tiết kiệm một chút, không thể tiêu xài phung phí giống như trước nữa, hiểu không?”

Trác Hoành có chút yên tâm, đáp lại một tiếng.

——

Trác Hoành chạy đến thành phố Gia, gặp Trác Minh Nghị rồi cùng ông ta đi tìm luật sư.

Trong công ty luật, lúc hai bố con chờ đợi, Trác Minh Nghị suy nghĩ hồi lâu, lại mở miệng nói với Trác Hoành lần nữa, “Tiểu Hoành, con có thể đi tìm thằng nhóc bại liệt bạn của chị con nói giúp bố một chút được không? Gia đình cậu ta giàu có như vậy, bảo ba cậu ta giúp đỡ bố, mọi người là sui gia, ông ta không thể thấy chết mà không cứu được.”

Trác Minh Nghị đã sớm biết gia cảnh của Triệu Tỉnh Quy, từng cho rằng mình có thể sống sót trong hoàn cảnh tuyệt vọng, mấy lần bảo Trác Hoành đi cầu xin Trác Uẩn và Triệu Tỉnh Quy, muốn bảo nhà họ Triệu trả nợ giúp ông ta, nhưng Trác Hoành không bao giờ đồng ý.

Cậu ta bị sự mặt dày của bố mình làm cho choáng váng, trực tiếp nổi giận, “Con đã nói rồi, không được!”

Trác Minh Nghị nói, “Sao lại không được? Nhà cậu ta giàu có nhiều tiền, lỗ hổng này của bố cũng không còn bao nhiêu. Trác Uẩn là con gái của bố, một đứa con gái xinh đẹp như vậy lại làm người yêu cho cậu con trai bị liệt nhà ông ta, ông ta không thể cho sính lễ sao?”

“Lúc này mà bố còn nói chị ấy là con gái của bố sao?” Trác Hoành khiếp sợ nhìn bố cậu ta, “Bố muốn bán chị con lần nữa ư? Bố có từng nghĩ chưa, bởi vì bố mà sau này chị con có thể bị người nhà bọn họ xem thường đấy! Bố cắt đứt cái suy nghĩ này đi, chị con không có khả năng đến quan tâm bố nữa đâu!”

Trác Minh Nghị lại suy nghĩ một lúc, vẫn không chịu buông tha, “Tiểu Hoành, con nói xem, nếu bố hỏi mượn tiền của bố thằng nhóc bại liệt kia, là mượn! Bảo ông ta cho bố mượn một khoản tiền, bố lập nghiệp lại lần nữa, ông ta có chịu không?”

Cuối cùng Trác Hoành cũng hiểu được câu nói “Bố của em đã không cứu được nữa rồi’’ của chị gái là có ý gì, cậu ta cũng cảm thấy bố cậu ta không cứu được nữa rồi.

Trác Hoành mệt mỏi đỡ trán, “Con xin bố hãy hiểu rõ, con đã bán hết tất cả đồ đạc, xe nhà, bây giờ chúng ta đã hai bàn tay trắng, bố đừng mơ tưởng đến chuyện Đông Sơn tái khởi(*) cái gì nữa! Bố căn bản không phải là dân kinh doanh! Nhanh chóng đi tìm việc làm đi!”

(*)Đông Sơn tái khởi: đợi thời trở lại, thua keo này bày keo khác.

“Bốp!”

Trác Minh Nghị tát Trác Hoành một cái thật mạnh, chửi ầm lên, “Mày là cái thằng súc sinh vong ân bội nghĩa! Nếu hồi đó mày không phản bội tao, chúng ta cũng đâu có biến thành như vậy?!”

Trác Hoành nghiêng đầu, tóc mái trên trán rủ xuống, sờ sờ gương mặt đau rát, phát hiện cái bạt tai này rất đau.

Cậu ta nhìn về phía Trác Minh Nghị, đôi mắt đã ươn ướt. Luật sư đúng lúc đi qua nhìn thấy bọn họ, Trác Hoành liếc nhìn luật sư rồi cầm lấy chìa khoá xe rời khỏi văn phòng.

Sau lưng cậu ta, Trác Minh Nghị nổi cơn tam bành, “Trác Hoành, mày không có lương tâm! Mày không chết tử tế được đâu!”

Rời khỏi công ty luật, Trác Hoành ngồi trên ghế lái, nhớ ra bây giờ còn chưa đến buổi trưa. Sáng sớm cậu ta bị chị gái mắng, bây giờ lại bị bố đánh, cũng không biết nên làm cái gì.

Cậu ta gục đầu vào vô-lăng, suy nghĩ hồi lâu rồi quyết định gọi điện thoại.

Điện thoại được kết nối, là một giọng nữ trong trẻo, “Mười Ba?”

Trác Hoành nói: “Tôi muốn đến nhà chị, bây giờ, có thể không?”

“Hả?” Đối phương rất kinh ngạc, “Cậu đang ở đâu?”

“Thành phố Gia.”

“Vậy phải lái hơn 5 tiếng.”

“Tôi biết.” Trác Hoành nói, “Nếu chị đang ở nhà thì tôi qua.”

Đối phương rất thẳng thắn, “Được, cậu đến đi, tôi đợi cậu.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngày Tỉnh Là Lúc Về

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook