Chương 8: Điên cuồng như vậy (2)
Mộng Nhu
15/05/2018
Yêu Miễu Miễu thức dậy trong một căn phòng hoàn toàn xa lạ. Ánh trắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào chỉ vừa đủ cho cô thấp thoáng thấy được những
hoa văn kì lạ trên trần nhà. Rõ ràng rất kì quái, lại khiến người ta mê
mẩn ngắm nhìn..."A...!" Ánh sáng đột ngột khiếnYêu Miễu Miễu theo phản
xạ hoảng loạn chui vào trong chăn, hai tay vô thức đưa lên cản trở ánh
sáng phiền phức kia đi vào đôi mắt xinh đẹp." Miễu Miễu!" Giọng nói trầm thấp lạnh lùng kia tùy ý vang lên trong không gian tĩnh lặng.Rất lâu
sau, Yêu Miễu Miễu mới ý thức được có người gọi tên mình, từ từ lấy cái
đầu nhỏ mang ra khỏi chăn, đôi mắt long lanh đầu dò xét nhìn về nơi có
tiếng nói, tựa như một đứa trẻ ngây thơ sợ người lớn trách mắng."Còn
chưa dậy!? Muốn ngủ đến bao giờ?" Cố Nghiêu đến bên giường, từ trên cao
nhìn xuống cơ thể đang cuộn tròn trong chiếc chăn ấm áp." Tôi... Tôi...
Không có! Không có muốn ngủ nữa!" Yêu Miễu Miễu chân chính cảm thấy
người đàn ông này hết sức hung dữ, hết sức xấu tính giống như lúc nào
cũng có thể đem cô ra làm bữa ăn nhẹ." Tắm rửa đi! Chúng ta ra ngoài ăn
cơm" Cố Nghiêu vốn nghĩ Yêu Miễu Miễu ở nhà chắc chắn đã nấu cơm đầy đủ
rồi, không ngờ cô lại vô dụng như vậy, lại có thể ngủ từ sáng đến tối
mịt? Rõ ràng là một con heo lười.Yêu Miễu Miễu đối với mệnh lệnh này vô
cùng ngoan ngoãn thực thi, dù sao ở trong cùng một cân phòng với Cố
Nghiêu, lại còn là phòng ngủ, rõ ràng chẳng tốt lành gì! Không ngờ cơ
thể vừa đứng dậy muốn bước đi, cơ thể lại âm ỉ truyền đến cơn đau đớn,
lảo đảo ngã xuống."Thật vô dụng! Đến đứng còn không làm được!" Cơ thể
mềm mại của cô được Cố Nghiêu vững vàng đỡ lấy, kéo vào trong lồng ngực
ấm áp.Yêu Miễu Miễu đối với lời chê trách của anh ta vô cùng bất mãn,
khẽ kêu lên: " Tôi như vậy, còn không phải do anh hại sao? Rất đau!"Cô
hoàn toàn không biết những lời nói này lại dễ dàng gợi lênh thý tính của người đàn ông bên cạnh."Rất đau sao? Vậy tôi giúp em đi tắm!" Cố Nghiêu khẽ nhướng đôi mày thanh tú, cẩn thận quan sát biểu tình của người con
gái trong ngực."Không biết xấu hổ! Ai cần anh...." Yêu Miễu Miễu nghe
được câu nói của Cố Nghiêu, quả nhiên lại như một con mèo xù lông, nhảy
dựng lên. "Không sao! Việc tôi gây ra, tôi sẽ chịu trách nhiệm. Hơn
nữa... Chịu trách nhiệm theo cách này....tôi cũng không phiền đâu!" Cố
Nghiêu ung dung mang cơ thể bé nhỏ của cô đi vào phòng tắm, trên nét mặt còn có chút an nhàn hưởng thụ. "Không biết xấu hổ! Sắc lang!" Yêu Miễu
Miễu trong lòng hắn điên cuồng dùng mỏng vuốt nhỏ cào cầu. "Rõ ràng anh
muốn chiếm tiện nghi!"Không gian rơi vào yên tĩnh một khoảng thời gian
rất lâu..."Bảo bối, lần sau nếu muốn cào tôi như vậy, em có thể để móng
tay không?" Cố Nghiêu cúi xuống, dùng hơi thở nóng bỏng phả lên vành tai đỏ ửng. " Cào như vậy... Không đau! Không kích thích!""Anh.... Anh...
Anh không biết xấu hổ!" Yêu Miễu Miễu đem khuôn mặt đỏ ửng, vùng vằng
thoát ra khỏi tay Cố Nghiêu.Hắn mặt dày như vậy, Yêu Miễu Miễu cô căn
bản không có các nào đấu lại."Bảo bối, chỗ nào cần nhìn cũng đã nhìn
rồi!" Cố Nghiêu hung hăng vứt bỏ vật cản trở vướng víu giữa hai người,
đặt cơ thể cô xuống bồn tắm rộng lớn. " Chỗ nào cần sờ cũng sờ rồi! Hơn
nữa không chỉ sờ bên ngoài... Em còn gì phải ngại chứ?"Hành động tiếp
theo của Cố Nghiêu... Lại càng khiến cô đỏ mặt tía tai, lại không phủ
nhận có chút kích thích
Yêu Miễu Miễu biết chân chính người đàn ông này không có gì tốt đẹp, nhưng cũng chưa từng coi hắn là người xấu, càng không cảm thấy nguy hiểm, ngược lại lại đem cho cô cảm giác phi thường an toàn, phi thường vui vẻ.
"Cố Nghiêu, tôi..." Yêu Miễu Miễu nhìn vào khuôn mặt tuấn mĩ của hắn, ngờ vực cất tiếng dò hỏi. " Anh... Có thể hay không giúp tôi một việc..."
" Nói đi!"
" Tôi muốn đi mĩ..." Cô lo sợ nhìn hắn, âm lượng ngày càng nhỏ. " Tôi muốn... Làm học trò của tiền bối Y Thủy."
Cố Nghiêu đơn giản chỉ lạnh lùng nhếch môi lên cười, đem cô đặt yên vị trong lòng: " Vừa rồi nhiệt tình như vậy... Là do muốn cái này sao? tôi cầu xin anh!"
" Miễu Miễu ngoan, có một số chuyện không phải cứ ngỏ lời cầu xin liền được" Cố Nghiêu cung dung vuốt nhẹ khuôn mặt nõn nà xinh đẹp của cô. Hơi thở nóng ấm khiến cô không khỏi đỏ mặt tía tai. " Em nói xem, em có gì để trao đổi đây..."
Khoảng không gian yên lặng một hồi lâu, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng đáp trả yếu ớt của cô: " Thứ tôi có... Không phải anh vừa thử qua rồi sao?"
Cố Nghiêu nở nụ cười hài lòng, đặt cô xuống giường, thoải mái đi đến phòng sách: " Tôi không muốn ra ngoài ăn cơm nữa, em đi xuống nấu cơm đi!"
Yêu Miễu Miễu thở dài nhìn hắn dần rời đi. Hắn âm trầm như vậy, thật khiến người ta không sao đoán ra được. Vừa vô vàn quyến rũ, lại nguy hiểm khôn lường.
Cái tủ lạnh của hắn, lại khiến Yêu Miễu Miễu quên những ý nghĩ buồn bã kia ngay lập tức.
Nhiều đồ đắt tiền thì thôi đi, lại còn có nhiều đồ hiếm như vậy, mà dường như lại ít khi động tới, thực lãng phí mà.
"Cố Nghiêu... Tôi có thể hay không dùng chút nấm cục!"
Không có tiếng trả lời, Yêu Miễu Miễu căn bản biết hắn đã đồng ý, nhẹ nhàng lấy chút nấm ra khỏi hộp. Cũng không phải quá đắt tiền, chỉ là muốn mua... Cũng thật khó!
Mở ngăn trên, lấy ra chút tôm, sữa và trứng. Bây giờ cũng thực muộn rồi, không còn thời gian làm một bữa cầu kì nữa. Những nguyên liệu kia... Coi như để chúng an toàn đến sáng mai đi!
Trứng hấp nấm cục, tôm hấp rượu vang thêm bông sữa. Cũng coi như là một bữa ăn không tệ.
Yêu Miễu Miễu vừa xoay người, muốn gọi Cố Nghiêu xuống ăn cơm. Chợt thấy những kẻ kì lạ hung hăng phá cửa xông vào, ánh mắt vằn đỏ dữ tợn, điên cuồng tìm kiếm, đập tan nát mọi đồ vật đắt tiền ở phòng khách.
" Con mẹ nó, Cố Nghiêu, mày mau ra đây!"
Yêu Miễu Miễu biết chân chính người đàn ông này không có gì tốt đẹp, nhưng cũng chưa từng coi hắn là người xấu, càng không cảm thấy nguy hiểm, ngược lại lại đem cho cô cảm giác phi thường an toàn, phi thường vui vẻ.
"Cố Nghiêu, tôi..." Yêu Miễu Miễu nhìn vào khuôn mặt tuấn mĩ của hắn, ngờ vực cất tiếng dò hỏi. " Anh... Có thể hay không giúp tôi một việc..."
" Nói đi!"
" Tôi muốn đi mĩ..." Cô lo sợ nhìn hắn, âm lượng ngày càng nhỏ. " Tôi muốn... Làm học trò của tiền bối Y Thủy."
Cố Nghiêu đơn giản chỉ lạnh lùng nhếch môi lên cười, đem cô đặt yên vị trong lòng: " Vừa rồi nhiệt tình như vậy... Là do muốn cái này sao? tôi cầu xin anh!"
" Miễu Miễu ngoan, có một số chuyện không phải cứ ngỏ lời cầu xin liền được" Cố Nghiêu cung dung vuốt nhẹ khuôn mặt nõn nà xinh đẹp của cô. Hơi thở nóng ấm khiến cô không khỏi đỏ mặt tía tai. " Em nói xem, em có gì để trao đổi đây..."
Khoảng không gian yên lặng một hồi lâu, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng đáp trả yếu ớt của cô: " Thứ tôi có... Không phải anh vừa thử qua rồi sao?"
Cố Nghiêu nở nụ cười hài lòng, đặt cô xuống giường, thoải mái đi đến phòng sách: " Tôi không muốn ra ngoài ăn cơm nữa, em đi xuống nấu cơm đi!"
Yêu Miễu Miễu thở dài nhìn hắn dần rời đi. Hắn âm trầm như vậy, thật khiến người ta không sao đoán ra được. Vừa vô vàn quyến rũ, lại nguy hiểm khôn lường.
Cái tủ lạnh của hắn, lại khiến Yêu Miễu Miễu quên những ý nghĩ buồn bã kia ngay lập tức.
Nhiều đồ đắt tiền thì thôi đi, lại còn có nhiều đồ hiếm như vậy, mà dường như lại ít khi động tới, thực lãng phí mà.
"Cố Nghiêu... Tôi có thể hay không dùng chút nấm cục!"
Không có tiếng trả lời, Yêu Miễu Miễu căn bản biết hắn đã đồng ý, nhẹ nhàng lấy chút nấm ra khỏi hộp. Cũng không phải quá đắt tiền, chỉ là muốn mua... Cũng thật khó!
Mở ngăn trên, lấy ra chút tôm, sữa và trứng. Bây giờ cũng thực muộn rồi, không còn thời gian làm một bữa cầu kì nữa. Những nguyên liệu kia... Coi như để chúng an toàn đến sáng mai đi!
Trứng hấp nấm cục, tôm hấp rượu vang thêm bông sữa. Cũng coi như là một bữa ăn không tệ.
Yêu Miễu Miễu vừa xoay người, muốn gọi Cố Nghiêu xuống ăn cơm. Chợt thấy những kẻ kì lạ hung hăng phá cửa xông vào, ánh mắt vằn đỏ dữ tợn, điên cuồng tìm kiếm, đập tan nát mọi đồ vật đắt tiền ở phòng khách.
" Con mẹ nó, Cố Nghiêu, mày mau ra đây!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.