Chương 9: Chương 7.2
Chiết Hỏa Nhất Hạ
18/05/2016
Rất nhanh Chu Đề đã đưa ra đáp án khó khăn cho mẹ mình: "Ba nói hôm nay ba
sẽ ở cùng mẹ trong một khách sạn, mẹ đi tìm ba, cho con gặp ba!"
". . . . . ."
Đỗ Nhược Hành ậm ừ mãi, cuối cùng dưới sự thúc dục của con gái mới đi tìm Chu Yến Cầm.
Chu Yến Cầm đang xử lý công việc của công ty, nghe thấy có người gấp gáp nhấn chuông cửa nên vội vàng đi ra ngoài. Vừa mở cửa, đang bất ngờ vì thấy Đỗ Nhược Hành thì chiếc điện thoại nhanh chóng được nhét ngay vào tay anh ta: "Đề Đề nói muốn gặp anh."
Đỗ Nhược Hành chỉ muốn đi, chờ anh ta nói chuyện xong thì sẽ quay lại lấy điện thoại nhưng bị Chu Yến Cầm nhanh tay kéo vào trong phòng, đóng cửa lại. Một mặt gọi tên con gái, giọng nói dịu dàng đến đủ để chảy nước.
Bên kia đầu dây, tiếng khóc của Chu Đề giảm phân nửa, chỉ còn thút thít hỏi ba đang làm cái gì.
Chu Yến Cầm kéo Đỗ Nhược Hành đến ghế sofa, ấn cô ngồi xuống, một mặt nói: "Đang cùng mẹ con nói chuyện phiếm."
"Hai người đang nói chuyện gì vậy?"
Chu Yến Cầm dùng một tay mở va ly, đem một hộp bánh quy lấy ra, đưa cho Đỗ Nhược Hành: "Đang nói chuyện những ngày qua Đề Đề ở nhà có ngoan hay không."
Chu Đề lập tức bày tỏ mình thật sự ngoan ngoãn. Chu Yến Cầm ừ một tiếng: "Ba cũng nói với mẹ là con ở nhà nhất định sẽ rất ngoan."
Lúc nói chuyện với Đề Đề, khóe miệng Chu Yến Cầm hơi cong lê, lộ ra nụ cười hòa nhã. Khuôn mặt bao phủ bởi vẻ dịu dàng hiếm thấy. Đỗ Nhược Hành vẫn không thể phủ nhận, so với cô, Chu Yến Cầm còn cưng chiều yêu thương Đề Đề hơn, trên cõi đời này anh ta đối xử với mọi người luôn có điểm không chân thành, nhưng đối với con gái bảo bối thì lại dùng toàn tâm toàn ý để nhẫn nại giải thích, sủng ái.
Cô còn nhớ rõ lúc cô biết tin chính xác mình mang thai, theo Tô Cầu nói lại là giống như mèo bị dẫm phải đuôi. Khi nói với Chu Yến Cầm, cả người đều run rẩy. Cô cũng còn nhớ rât rõ phản ứng của Chu Yến Cầm lúc đó. Anh ta trố mắt trong chốc lát, sau đó lông mày đột nhiên hếch lên, cả khuôn mặt giống như bừng sáng. Ngay cả đuôi mắt cũng chứa ý cười, cuối cùng cẩn thận ôm lấy eo Đỗ Nhược Hành, hôn liên tiếp mấy cái lên trán cô.
Phản ứng ấy của Chu Yến Cầm khiến Đỗ Nhược hành cảm thấy khó hiểu, hỏi: "Không phải là anh không muốn có con sao?"
Anh ta đáp: "Bởi vì khi đó em không muốn sinh a."
"Nhưng bây giờ em cũng không muốn sinh !"
"Đã mang thai rồi còn nói không muốn sinh thì có ích gì chứ?"
". . . . . ."
"Em đã mang thai, chúng ta hãy sinh con ra và yêu thương nó được không?" Chu Yến Cầm cười nhẹ nhàng, ôm lấy cô xoay xoay: "Chúng ta cùng nhau để con sinh ra an toàn, nếu như đến lúc đó em không muốn nuôi, anh sẽ chịu trách nhiệm chăm sóc con hoàn toàn, có được hay không?"
Khi đó đang là đầu xuân, ánh mặt trời tỏa sáng trên khuôn mặt Chu Yến Cầm. Quả thực Chu Yến Cầm nói được làm được, từ khi Đề Đề được sinh ra đến giờ, anh ta hoàn toàn là một người cha tuyệt vời.
******
Chu Yến Cầm dụ được Chu Đề ngủ cũng đã là chuyện của nửa tiếng sau.
Trong lúc đó Đỗ Nhược Hành đã dùng dằng muốn đi mấy lần nhưng đều bị Chu Yến Cầm giữ chặt lấy cánh tay. Cô dùng sức giãy dụa nhưng Chu Yến Cầm vẫn quay mặt choc khác, không quan tâm đến thái độ khó chịu của Đỗ Nhược Hành. Sau khi nghe Chu Đề bên kia đầu dây ngọt ngào nói ba là tốt nhất, cô đã không thể kiềm chế được nữa mà há miệng cắn một cái lên cổ tay Chu Yến Cầm, hàm răng sắc nhọn xuyên qua lớp da.
Không lâu sau, Đỗ Nhược Hành mơ hồ cảm thấy vị máu tanh. Khóe miệng Chu Yến Cầm khẽ run lên một cái, mi tâm nhíu chặt cúi đầu nhìn cô. Đỗ Nhược Hành vênh váo trừng mắt nhìn lại anh ta.
Chu Yến Cầm vội vã cúp điện thoại, nói với cô: "Chừng nào em mới có thể thay đổi được tật xấu động một chút là cắn người?"
Đỗ Nhược Hành thầm nói trong lòng: ‘Anh thì làm sao có thể tính là người được cơ chứ?’, mặt lạnh đáp lại: "Người ta một khi gặp phải đối thủ thì mới bày ra trạng thái chiến đấu, đây là phản ứng tự nhiên."
Chu Yến Cầm xoa xoa thái dương nói: "Tuần sau anh sẽ đem Đề Đề về nhà thăm bà nội. Em có muốn đi cùng hay không?"
Vốn quan hệ của Đỗ Nhược Hành và bố mẹ Chu Yến Cầm không tệ. Nhất là mẹ Chu, ngay từ lần đầu gặp mặt bà đã rất thích cô, về sau càng ngày càng yêu thương săn sóc cô. Ban đầu Đỗ Nhược Hành nói muốn ly hôn Chu Yến Cầm, trừ bản thân anh ta không có ý kiến còn rất nhiều người phản đối, phản đối kịch liệt nhất chính là hai bên cha mẹ. Đặc biệt, hai vị Chu lão nhân gia, biết tin tức liền ngay trong ngày hôm đó bắt lái xe chạy một mạch từ thành phố A đến thành phố T, một mặt mẹ Chu uyển chuyển khuyên Đỗ Nhược Hành, một mặt ba Chu ngay trước mặt Đỗ Nhược Hành xách gậy đánh con trai mình, luôn miệng mắng còn không phải là do mày ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, chọc giận Tiểu Hành giận đến mức muốn ly hôn!
Chu Yến Cầm lúc ấy còn bình tĩnh nói, cô ấy nhất định muốn ly hôn, lý do căn bản không phải là do con ra ngoài trên hoa ghẹo nguyệt, coi như con có ra ngoài tìm hàng trăm nữ nhân cô ấy cũng chẳng thèm quản, chuyện của bọn con hai người cũng đừng quan tâm nhiều làm gì. Còn nữa nói, ngài nào có tư cách dạy dỗ ta đây một.
Thái độ bất cần của Chu Yến Cầm khiến huyết áp của ông cụ tăng lên đột biến, thiếu chút nữa đã ngất xỉu.
Hai người cuối cùng vẫn ly hôn. Sau khi ly hôn, Đỗ Nhược Hành mang theo một nửa gia sản của Chu Yến Cầm tới thành phố S, qua sự giới thiệu của Tô Cầu cô liền vào làm quản lý của khách sạn Cảnh Mạn. Thời gian vừa mới ly hôn, quan hệ giữa Đỗ Nhược Hành và Chu Yến Cầm gần như đóng băng, nhưng hai vị cha mẹ Chu gia vẫn đối xử với cô trước sau như một, rất quan tâm chăm sóc. Còn luôn miệng cảm khái Chu gia và Chu Yến Cầm vô phúc, mới không giữ được cô con dâu tài đức hiền tuệ như Đỗ Nhược Hành. Hơn nữacòn tìm hiểu địa chỉ bây giờ Đỗ Nhược Hành đang sống, thỉnh thoảng lại sai người gửi cho cô một ít đồ, có đôi khi là mấy loại yến sào cao cấp, lúc lại là mấy con cua tuyết còn tươi roi rói.
Đỗ Nhược Hành cảm thấy khá khó xử khi ba mẹ Chu Yến Cầm đối xử với cô quá tốt, cảm giác không cách nào hồi báo. Đã hơn một lần cô hỏi Tô Cầu nên làm như thế nào, nhưng cô bạn của cô lại bảo chuyện này không phải là chuyện tốt cũng không phải là chuyện xấu, cậu sợ cái gì, cứ lễ tết cậu cũng gửi về ít quà coi như đáp lễ là ổn.
Đỗ Nhược Hành trịnh trọng nói cứ có cảm giác nhị vị lão nhân gia nhà họ Chu quá quan tâm cô, Tô Cầu nhăn mày nói, chẳng lẽ cậu còn có thể vì mấy con cua tuyết mà phục hôn với Chu Yến Cầm sao?
Buổi nói chuyện khiến Đỗ Nhược Hành không còn thắc mắc quá nhiều nữa, chỉ có thể tuỳ dịp lễ tết nào đó gửi thêm vài món quà đáp lễ.
". . . . . ."
Đỗ Nhược Hành ậm ừ mãi, cuối cùng dưới sự thúc dục của con gái mới đi tìm Chu Yến Cầm.
Chu Yến Cầm đang xử lý công việc của công ty, nghe thấy có người gấp gáp nhấn chuông cửa nên vội vàng đi ra ngoài. Vừa mở cửa, đang bất ngờ vì thấy Đỗ Nhược Hành thì chiếc điện thoại nhanh chóng được nhét ngay vào tay anh ta: "Đề Đề nói muốn gặp anh."
Đỗ Nhược Hành chỉ muốn đi, chờ anh ta nói chuyện xong thì sẽ quay lại lấy điện thoại nhưng bị Chu Yến Cầm nhanh tay kéo vào trong phòng, đóng cửa lại. Một mặt gọi tên con gái, giọng nói dịu dàng đến đủ để chảy nước.
Bên kia đầu dây, tiếng khóc của Chu Đề giảm phân nửa, chỉ còn thút thít hỏi ba đang làm cái gì.
Chu Yến Cầm kéo Đỗ Nhược Hành đến ghế sofa, ấn cô ngồi xuống, một mặt nói: "Đang cùng mẹ con nói chuyện phiếm."
"Hai người đang nói chuyện gì vậy?"
Chu Yến Cầm dùng một tay mở va ly, đem một hộp bánh quy lấy ra, đưa cho Đỗ Nhược Hành: "Đang nói chuyện những ngày qua Đề Đề ở nhà có ngoan hay không."
Chu Đề lập tức bày tỏ mình thật sự ngoan ngoãn. Chu Yến Cầm ừ một tiếng: "Ba cũng nói với mẹ là con ở nhà nhất định sẽ rất ngoan."
Lúc nói chuyện với Đề Đề, khóe miệng Chu Yến Cầm hơi cong lê, lộ ra nụ cười hòa nhã. Khuôn mặt bao phủ bởi vẻ dịu dàng hiếm thấy. Đỗ Nhược Hành vẫn không thể phủ nhận, so với cô, Chu Yến Cầm còn cưng chiều yêu thương Đề Đề hơn, trên cõi đời này anh ta đối xử với mọi người luôn có điểm không chân thành, nhưng đối với con gái bảo bối thì lại dùng toàn tâm toàn ý để nhẫn nại giải thích, sủng ái.
Cô còn nhớ rõ lúc cô biết tin chính xác mình mang thai, theo Tô Cầu nói lại là giống như mèo bị dẫm phải đuôi. Khi nói với Chu Yến Cầm, cả người đều run rẩy. Cô cũng còn nhớ rât rõ phản ứng của Chu Yến Cầm lúc đó. Anh ta trố mắt trong chốc lát, sau đó lông mày đột nhiên hếch lên, cả khuôn mặt giống như bừng sáng. Ngay cả đuôi mắt cũng chứa ý cười, cuối cùng cẩn thận ôm lấy eo Đỗ Nhược Hành, hôn liên tiếp mấy cái lên trán cô.
Phản ứng ấy của Chu Yến Cầm khiến Đỗ Nhược hành cảm thấy khó hiểu, hỏi: "Không phải là anh không muốn có con sao?"
Anh ta đáp: "Bởi vì khi đó em không muốn sinh a."
"Nhưng bây giờ em cũng không muốn sinh !"
"Đã mang thai rồi còn nói không muốn sinh thì có ích gì chứ?"
". . . . . ."
"Em đã mang thai, chúng ta hãy sinh con ra và yêu thương nó được không?" Chu Yến Cầm cười nhẹ nhàng, ôm lấy cô xoay xoay: "Chúng ta cùng nhau để con sinh ra an toàn, nếu như đến lúc đó em không muốn nuôi, anh sẽ chịu trách nhiệm chăm sóc con hoàn toàn, có được hay không?"
Khi đó đang là đầu xuân, ánh mặt trời tỏa sáng trên khuôn mặt Chu Yến Cầm. Quả thực Chu Yến Cầm nói được làm được, từ khi Đề Đề được sinh ra đến giờ, anh ta hoàn toàn là một người cha tuyệt vời.
******
Chu Yến Cầm dụ được Chu Đề ngủ cũng đã là chuyện của nửa tiếng sau.
Trong lúc đó Đỗ Nhược Hành đã dùng dằng muốn đi mấy lần nhưng đều bị Chu Yến Cầm giữ chặt lấy cánh tay. Cô dùng sức giãy dụa nhưng Chu Yến Cầm vẫn quay mặt choc khác, không quan tâm đến thái độ khó chịu của Đỗ Nhược Hành. Sau khi nghe Chu Đề bên kia đầu dây ngọt ngào nói ba là tốt nhất, cô đã không thể kiềm chế được nữa mà há miệng cắn một cái lên cổ tay Chu Yến Cầm, hàm răng sắc nhọn xuyên qua lớp da.
Không lâu sau, Đỗ Nhược Hành mơ hồ cảm thấy vị máu tanh. Khóe miệng Chu Yến Cầm khẽ run lên một cái, mi tâm nhíu chặt cúi đầu nhìn cô. Đỗ Nhược Hành vênh váo trừng mắt nhìn lại anh ta.
Chu Yến Cầm vội vã cúp điện thoại, nói với cô: "Chừng nào em mới có thể thay đổi được tật xấu động một chút là cắn người?"
Đỗ Nhược Hành thầm nói trong lòng: ‘Anh thì làm sao có thể tính là người được cơ chứ?’, mặt lạnh đáp lại: "Người ta một khi gặp phải đối thủ thì mới bày ra trạng thái chiến đấu, đây là phản ứng tự nhiên."
Chu Yến Cầm xoa xoa thái dương nói: "Tuần sau anh sẽ đem Đề Đề về nhà thăm bà nội. Em có muốn đi cùng hay không?"
Vốn quan hệ của Đỗ Nhược Hành và bố mẹ Chu Yến Cầm không tệ. Nhất là mẹ Chu, ngay từ lần đầu gặp mặt bà đã rất thích cô, về sau càng ngày càng yêu thương săn sóc cô. Ban đầu Đỗ Nhược Hành nói muốn ly hôn Chu Yến Cầm, trừ bản thân anh ta không có ý kiến còn rất nhiều người phản đối, phản đối kịch liệt nhất chính là hai bên cha mẹ. Đặc biệt, hai vị Chu lão nhân gia, biết tin tức liền ngay trong ngày hôm đó bắt lái xe chạy một mạch từ thành phố A đến thành phố T, một mặt mẹ Chu uyển chuyển khuyên Đỗ Nhược Hành, một mặt ba Chu ngay trước mặt Đỗ Nhược Hành xách gậy đánh con trai mình, luôn miệng mắng còn không phải là do mày ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, chọc giận Tiểu Hành giận đến mức muốn ly hôn!
Chu Yến Cầm lúc ấy còn bình tĩnh nói, cô ấy nhất định muốn ly hôn, lý do căn bản không phải là do con ra ngoài trên hoa ghẹo nguyệt, coi như con có ra ngoài tìm hàng trăm nữ nhân cô ấy cũng chẳng thèm quản, chuyện của bọn con hai người cũng đừng quan tâm nhiều làm gì. Còn nữa nói, ngài nào có tư cách dạy dỗ ta đây một.
Thái độ bất cần của Chu Yến Cầm khiến huyết áp của ông cụ tăng lên đột biến, thiếu chút nữa đã ngất xỉu.
Hai người cuối cùng vẫn ly hôn. Sau khi ly hôn, Đỗ Nhược Hành mang theo một nửa gia sản của Chu Yến Cầm tới thành phố S, qua sự giới thiệu của Tô Cầu cô liền vào làm quản lý của khách sạn Cảnh Mạn. Thời gian vừa mới ly hôn, quan hệ giữa Đỗ Nhược Hành và Chu Yến Cầm gần như đóng băng, nhưng hai vị cha mẹ Chu gia vẫn đối xử với cô trước sau như một, rất quan tâm chăm sóc. Còn luôn miệng cảm khái Chu gia và Chu Yến Cầm vô phúc, mới không giữ được cô con dâu tài đức hiền tuệ như Đỗ Nhược Hành. Hơn nữacòn tìm hiểu địa chỉ bây giờ Đỗ Nhược Hành đang sống, thỉnh thoảng lại sai người gửi cho cô một ít đồ, có đôi khi là mấy loại yến sào cao cấp, lúc lại là mấy con cua tuyết còn tươi roi rói.
Đỗ Nhược Hành cảm thấy khá khó xử khi ba mẹ Chu Yến Cầm đối xử với cô quá tốt, cảm giác không cách nào hồi báo. Đã hơn một lần cô hỏi Tô Cầu nên làm như thế nào, nhưng cô bạn của cô lại bảo chuyện này không phải là chuyện tốt cũng không phải là chuyện xấu, cậu sợ cái gì, cứ lễ tết cậu cũng gửi về ít quà coi như đáp lễ là ổn.
Đỗ Nhược Hành trịnh trọng nói cứ có cảm giác nhị vị lão nhân gia nhà họ Chu quá quan tâm cô, Tô Cầu nhăn mày nói, chẳng lẽ cậu còn có thể vì mấy con cua tuyết mà phục hôn với Chu Yến Cầm sao?
Buổi nói chuyện khiến Đỗ Nhược Hành không còn thắc mắc quá nhiều nữa, chỉ có thể tuỳ dịp lễ tết nào đó gửi thêm vài món quà đáp lễ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.