Ngày Xưa Có Một Ngôi Miếu Thờ Hoa Âm
Chương 12
Triều Lộ Hà Khô
09/10/2024
Trong mắt hắn hiện lên một tia xấu hổ, hắn hỏi: "Ngươi phát hiện ta giả dạng tiểu quỷ từ khi nào?"
Khi nào nhận ra ngươi đóng giả tiểu quỷ ư? Trên đời này làm gì có bộ xương nào lại kiêu ngạo đến thế.
Ta ậm ừ, không thể nhịn cười: "Mùi bạch đàn trong tuyết, chỉ có ngươi mới có thôi, Ma tôn à."
Hắn khẽ nhếch môi cười, khóe mắt chứa đựng chút ý cười. Hắn nhìn ta chăm chú, rồi sát lại gần bên tai ta, hắn khẽ gọi: "Tỷ tỷ."
Ta khựng lại.
Hai chữ ấy trầm lắng, êm dịu mà lại mơn man trong tim ta. Dù khi đóng giả tiểu quỷ, hắn cũng dùng giọng điệu trầm thấp này, nhưng lúc này lại khiến ta cảm thấy rất khác, như một ngọn gió nhẹ nhàng thổi qua lòng.
Hắn tiến lại gần hơn, khuôn mặt tuấn mỹ của hắn làm cho cả bốn bề dường như mất đi vẻ rực rỡ. Hắn nhẹ nhàng cài đóa hoa Tẩy Cốt lên tóc ta: "Hoa này vẫn nên để ngươi cài thì hơn."
Ta hỏi: "Khi ta còn trẻ, từng gặp một kẻ nửa yêu nửa ma bị người phàm ức hiếp. Hắn hỏi ta thiên đạo có công bằng hay không, ta đáp thiên đạo không công bằng, nhưng ta thì công bằng. Vị thiếu niên đó có phải tên là Cơ Hành không?"
Hắn đáp: "Phải."
Ta lại hỏi: "Trăm năm trước, khi ta hiến thân bảo vệ trời đất, có phải ngươi đã bảo vệ thân thể ta và thu thập lại những mảnh thần hồn tản mác của ta không?"
Hắn nói: "Phải."
"Hoa Âm, ta đã chờ ngươi rất lâu rồi." Hắn thở dài.
Từ khi ngươi còn chưa biết, tòa lâu đài đã xây lên rồi sụp đổ, ta cô đơn chờ đợi ngươi, đã rất lâu, rất nhiều năm rồi.
Tam giới đột nhiên trở nên hỗn loạn từ khi nào? Có lẽ là từ khi con ma vật đầu tiên bị phong ấn trong Ma Uyên trốn thoát, có lẽ là từ khi một linh cảnh trên quần đảo Nam Hoang khô kiệt mà không rõ nguyên do, hoặc cũng có thể từ khi trường hợp đầu tiên của dịch bệnh biến con người thành xác sống xuất hiện. Tiếng chấn động vang lên khắp tam giới, ai cũng nhận ra rằng thảm họa của trăm năm trước có lẽ sắp tái diễn một lần nữa.
Lúc này, ai nấy cũng đều tự cảm thấy nguy cơ đang đến gần, trong từng cơn gió thoáng qua cũng mang theo bầu không khí căng thẳng. Thảm họa trăm năm trước thật sự quá khủng khiếp, nhân gian bị tàn phá hơn phân nửa, nhiều vị thần tiên thời thượng cổ cũng ngã xuống trong trận chiến. Đất trời nứt ra, tai ương không ngừng tuôn trào từ các khe nứt, và cuối cùng Hoa Âm Thượng tiên đã lấy thân mình phong ấn vết nứt ấy, cứu cả thiên hạ thoát khỏi nạn diệt vong.
Những chuyện khác ta không can thiệp được, chỉ là những ma vật thoát ra từ vực sâu vốn thuộc sự quản lý của Ma giới. Cơ Hành lần theo dấu vết mà đi, nhưng đã rất lâu rồi vẫn chưa quay về. Tam giới hỗn loạn, nhưng Quỷ đô vẫn bình an, không biết có phải là vì họ quá tin tưởng vào vị Vua của mình hay không.
Ta nghĩ ngợi, theo dấu khí tức của Cơ Hành mà tìm kiếm, cuối cùng lại rơi xuống vùng đất của Tang Du.
Đây là quê hương của Tang Du.
Vùng này thuộc Tiên giới, nhưng vô cùng hẻo lánh. Tòng Anh và những người Bồng Lai vốn không coi trọng nơi này cũng là điều dễ hiểu. Nơi đây là nơi lưu đày của những tiên nhân tội lỗi và những tiên nữ không có địa vị. Linh khí ở đây ít ỏi, đến cả mặt trời cũng chỉ chịu tỏa ra chút hơi ấm vào lúc chạng vạng.
Ta băng qua rừng dâu, nhìn thấy những con ma vật bị truy đuổi đang nằm la liệt trên mặt đất, nội đan của chúng đã bị móc ra một cách tàn nhẫn, nhưng không thấy bóng dáng Cơ Hành đâu. Ta nhìn xung quanh, khí tức của hắn đột ngột biến mất tại đây. Sương mù dần dâng lên, ta chìm trong đó, và nghe thấy tiếng nói, là một giọng cầu nguyện.
Trước đây, ta thường bực mình vì những tiếng cầu nguyện của tín đồ nhân gian, chúng hỗn tạp đến mức ta nghe không rõ. Cho đến khi ta tỉnh dậy sau trăm năm ngủ say, các tín đồ của ta đã theo Tang Du, ta không còn nghe thấy ai cầu nguyện đến ta nữa.
Nhưng giọng nói ấy lại vang lên trong lòng ta, không phải khóc lóc thảm thiết, không phải tuyệt vọng khẩn thiết, chỉ là một tiếng gọi bình thản: "Hoa Âm."
Ta đáp: "Ta đây."
Hắn trả lời một tiếng, rồi không nói thêm gì nữa. Dường như chỉ cần biết ta ở đây, là hắn sẽ chờ.
Sương mù dày đặc hơn, ta bị kéo vào một giấc mộng cũ. Đất trời quay cuồng, khi ta rơi xuống, mưa rả rích rơi. Ta cúi đầu nhìn mình, phát hiện ta đang cầm thanh kiếm mà ta từng dùng khi còn trẻ, bên hông đeo đầy tua rua và chuông leng keng lòe loẹt. Đây chính là ta lúc ba trăm tuổi, vừa tu thành tiên thuật, xuống nhân gian để tích lũy công đức.
Hắn bị người ta túm tóc kéo lê, bị trói đá vào người rồi dìm xuống hồ, bị d.a.o kiếm cắt xẻ thân xác. Hắn sinh ra là kẻ nửa yêu nửa ma, lang thang giữa nhân gian, bị người đời mắng chửi và căm ghét, nhưng hắn nói hắn chưa từng làm gì sai cả.
Đó là Cơ Hành thời thiếu niên. Nhiều cảnh tượng lần lượt chuyển đổi như giấc mộng, nhưng ta không thể đến gần dù chỉ một chút.
Khi nào nhận ra ngươi đóng giả tiểu quỷ ư? Trên đời này làm gì có bộ xương nào lại kiêu ngạo đến thế.
Ta ậm ừ, không thể nhịn cười: "Mùi bạch đàn trong tuyết, chỉ có ngươi mới có thôi, Ma tôn à."
Hắn khẽ nhếch môi cười, khóe mắt chứa đựng chút ý cười. Hắn nhìn ta chăm chú, rồi sát lại gần bên tai ta, hắn khẽ gọi: "Tỷ tỷ."
Ta khựng lại.
Hai chữ ấy trầm lắng, êm dịu mà lại mơn man trong tim ta. Dù khi đóng giả tiểu quỷ, hắn cũng dùng giọng điệu trầm thấp này, nhưng lúc này lại khiến ta cảm thấy rất khác, như một ngọn gió nhẹ nhàng thổi qua lòng.
Hắn tiến lại gần hơn, khuôn mặt tuấn mỹ của hắn làm cho cả bốn bề dường như mất đi vẻ rực rỡ. Hắn nhẹ nhàng cài đóa hoa Tẩy Cốt lên tóc ta: "Hoa này vẫn nên để ngươi cài thì hơn."
Ta hỏi: "Khi ta còn trẻ, từng gặp một kẻ nửa yêu nửa ma bị người phàm ức hiếp. Hắn hỏi ta thiên đạo có công bằng hay không, ta đáp thiên đạo không công bằng, nhưng ta thì công bằng. Vị thiếu niên đó có phải tên là Cơ Hành không?"
Hắn đáp: "Phải."
Ta lại hỏi: "Trăm năm trước, khi ta hiến thân bảo vệ trời đất, có phải ngươi đã bảo vệ thân thể ta và thu thập lại những mảnh thần hồn tản mác của ta không?"
Hắn nói: "Phải."
"Hoa Âm, ta đã chờ ngươi rất lâu rồi." Hắn thở dài.
Từ khi ngươi còn chưa biết, tòa lâu đài đã xây lên rồi sụp đổ, ta cô đơn chờ đợi ngươi, đã rất lâu, rất nhiều năm rồi.
Tam giới đột nhiên trở nên hỗn loạn từ khi nào? Có lẽ là từ khi con ma vật đầu tiên bị phong ấn trong Ma Uyên trốn thoát, có lẽ là từ khi một linh cảnh trên quần đảo Nam Hoang khô kiệt mà không rõ nguyên do, hoặc cũng có thể từ khi trường hợp đầu tiên của dịch bệnh biến con người thành xác sống xuất hiện. Tiếng chấn động vang lên khắp tam giới, ai cũng nhận ra rằng thảm họa của trăm năm trước có lẽ sắp tái diễn một lần nữa.
Lúc này, ai nấy cũng đều tự cảm thấy nguy cơ đang đến gần, trong từng cơn gió thoáng qua cũng mang theo bầu không khí căng thẳng. Thảm họa trăm năm trước thật sự quá khủng khiếp, nhân gian bị tàn phá hơn phân nửa, nhiều vị thần tiên thời thượng cổ cũng ngã xuống trong trận chiến. Đất trời nứt ra, tai ương không ngừng tuôn trào từ các khe nứt, và cuối cùng Hoa Âm Thượng tiên đã lấy thân mình phong ấn vết nứt ấy, cứu cả thiên hạ thoát khỏi nạn diệt vong.
Những chuyện khác ta không can thiệp được, chỉ là những ma vật thoát ra từ vực sâu vốn thuộc sự quản lý của Ma giới. Cơ Hành lần theo dấu vết mà đi, nhưng đã rất lâu rồi vẫn chưa quay về. Tam giới hỗn loạn, nhưng Quỷ đô vẫn bình an, không biết có phải là vì họ quá tin tưởng vào vị Vua của mình hay không.
Ta nghĩ ngợi, theo dấu khí tức của Cơ Hành mà tìm kiếm, cuối cùng lại rơi xuống vùng đất của Tang Du.
Đây là quê hương của Tang Du.
Vùng này thuộc Tiên giới, nhưng vô cùng hẻo lánh. Tòng Anh và những người Bồng Lai vốn không coi trọng nơi này cũng là điều dễ hiểu. Nơi đây là nơi lưu đày của những tiên nhân tội lỗi và những tiên nữ không có địa vị. Linh khí ở đây ít ỏi, đến cả mặt trời cũng chỉ chịu tỏa ra chút hơi ấm vào lúc chạng vạng.
Ta băng qua rừng dâu, nhìn thấy những con ma vật bị truy đuổi đang nằm la liệt trên mặt đất, nội đan của chúng đã bị móc ra một cách tàn nhẫn, nhưng không thấy bóng dáng Cơ Hành đâu. Ta nhìn xung quanh, khí tức của hắn đột ngột biến mất tại đây. Sương mù dần dâng lên, ta chìm trong đó, và nghe thấy tiếng nói, là một giọng cầu nguyện.
Trước đây, ta thường bực mình vì những tiếng cầu nguyện của tín đồ nhân gian, chúng hỗn tạp đến mức ta nghe không rõ. Cho đến khi ta tỉnh dậy sau trăm năm ngủ say, các tín đồ của ta đã theo Tang Du, ta không còn nghe thấy ai cầu nguyện đến ta nữa.
Nhưng giọng nói ấy lại vang lên trong lòng ta, không phải khóc lóc thảm thiết, không phải tuyệt vọng khẩn thiết, chỉ là một tiếng gọi bình thản: "Hoa Âm."
Ta đáp: "Ta đây."
Hắn trả lời một tiếng, rồi không nói thêm gì nữa. Dường như chỉ cần biết ta ở đây, là hắn sẽ chờ.
Sương mù dày đặc hơn, ta bị kéo vào một giấc mộng cũ. Đất trời quay cuồng, khi ta rơi xuống, mưa rả rích rơi. Ta cúi đầu nhìn mình, phát hiện ta đang cầm thanh kiếm mà ta từng dùng khi còn trẻ, bên hông đeo đầy tua rua và chuông leng keng lòe loẹt. Đây chính là ta lúc ba trăm tuổi, vừa tu thành tiên thuật, xuống nhân gian để tích lũy công đức.
Hắn bị người ta túm tóc kéo lê, bị trói đá vào người rồi dìm xuống hồ, bị d.a.o kiếm cắt xẻ thân xác. Hắn sinh ra là kẻ nửa yêu nửa ma, lang thang giữa nhân gian, bị người đời mắng chửi và căm ghét, nhưng hắn nói hắn chưa từng làm gì sai cả.
Đó là Cơ Hành thời thiếu niên. Nhiều cảnh tượng lần lượt chuyển đổi như giấc mộng, nhưng ta không thể đến gần dù chỉ một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.