Chương 57: Ba Quận
Hải Thanh Nã Thiên Nga
17/06/2024
Editor: Tây An
Tháng bảy đến, bên trong Cẩm Thành, phồn hoa chớm nở, lại đúng lúc thời tiết nóng tiêu tan, gió mát lướt nhẹ qua mặt.
Trên phố xá, đúng vào vu nhật (ngày họp chợ). Thương nhân lớn nhỏ ở Cẩm Thành cùng hương dân gần đó đều vội vàng đến, còn cả dân trên núi, mang theo sản vật trên rừng xuống chợ, khiến chợ chen lấn đến là rộn rộn ràng ràng.
Một lão tẩu bán hương liệu vừa tới, khó khăn mới tìm được chỗ bên một chân tường, vội vàng đi tới, trải rộng chiếu rơm ra, bày hàng hóa nhà mình lên.
Mặt trời đã bay lên cao, đúng lúc nhập thu, canh giờ như vậy rồi cũng sẽ dần dần nóng hơn.
Lão tẩu bày hàng hóa xong, sau lưng đã ướt đẫm. Lão nhìn đỉnh đầu, chẳng có tí bóng cây nào, đành phải mặc cho ánh nắng trắng bóng cứ chiếu vào. Trong lòng nghĩ sau chắc lại đổi chỗ khác, lão cởi cái bao đầu xuống, lau mồ hôi trên cổ một cái.
Các loại hương liệu phơi dưới mặt trời, hương khí tỏa ra, hội tụ vào một chỗ, lại theo gió tản ra.
Bên cạnh một hàng bán đồ trang sức vừa tiễn mấy người mua, quay đầu, cẩn thận ngửi thử, sợ hãi than nói: “Hàng này của lão, mùi hương rất khá đấy!”
Lão tẩu được tán thưởng, ha ha cười, tràn đầy tự hào. Lão thu lại cái trùm đầu, nhìn người bán rong: “Lang quân nay là người bán nhiều nhất chứ?”
Người bán hàng rong vừa sửa sang lại hàng bày ra, vừa nói: “Tốt lắm tốt lắm, mới được một canh giờ là bán được non nửa rồi.”
Lão tẩu vê râu gật đầu.
“Nói ra thì phải trách.” Một lát sau, người hàng rong ngẩng đầu lên, mặt mang theo nghi hoặc: “Hôm nay người đến mua đều là dân địa phương, ngày thường không chịu tuỳ tiện bỏ tiền, bây giờ lại hào phóng cực kỳ nhé, ra tay là mấy trăm tiền.”
“Sao lại quái lạ?” Lão tẩu cười cười, ngồi xuống trên ghế, chậm rãi nói: “Lang quân chắc là không biết nhỉ? Triều đình đã đồng ý cho người trong quận được làm mỏ muối, người ở đây sao không xa hoa nổi?”
Người bán rong hiểu ra gật đầu: “Ra thế.” Anh ta nghĩ ngợi, lại nói: “Việc khai thác muối từ trước đến nay do Bộc Dương Vương nắm, bây giờ chuyển tối thành sáng, lợi ông ta thu được càng thêm khả quan.”
Lão tẩu cười mà lắc đầu: “Lang quân có chỗ không biết, chuyện này...” Lời còn chưa dứt, lão chợt phát hiện trước mặt có khách nhân xem hương liệu, vội dừng lại câu chuyện.
Chỉ thấy người tới trường thân ngọc lập, một thân y quan mộc mạc, gương mặt trẻ trung, mặt mày toàn vẹn như tranh vẽ, khiến người nhìn mà hai mắt tỏa sáng.
Lão tẩu thấy khẽ mà giật mình, một lát sau, ánh mắt liếc một hai tên tòng nhân đi phía sau hắn, vội mỉm cười reo: “Công tử cứ xem thong thả.”
Người kia nhìn lão tẩu, môi nở cười, như gió mát qua mắt. Chốc lát sau, cúi người đến, hắn dùng tay vê một nhúm Hồi Hương, để bên mũi nhẹ nhàng hít hà, một lát sau, lại cười nói: “Hương liệu của ông lão rất tốt.”
Giọng hắn leng keng như suối, rất là êm tai. Lão tẩu cười, nói: “Công tử có nhãn lực quá! Những thứ hương liệu này của lão, chớ nói Cẩm Thành, dù là cả Ba Quận cũng khó mà tìm được.”
Người kia cười nhạt không nói, ánh mắt hướng xoay xoay trên chỗ hương liệu còn lại, chốc lát sau, rơi vào một cái bao vải nho nhỏ.
Hắn đưa tay, vê một nắm hương liệu hạt cỏ từ trong bao vải kia, hít hà, ngẩng đầu nhìn lão tẩu: “Tử thục (tía tô) à?”
Lão tẩu thấy hắn biết vật này, thấy quái lạ: “Nghe khẩu âm công tử, dường như là người đất khác?”
Người đó khẽ gật: “Đúng vậy.”
Lão tẩu cười nói: “Trách sao. Ba Quận không có tử thục, hương liệu này chính là do lão ra ngoài lấy về. Đáng tiếc người Ba Quận ít có biết, cứ bán không đặng, lại chỉ lấy ra để nấu ăn đồ!”
“Ồ?” Người đó cười cười, nói: “Hồi hương, hoa tiêu, mộc lan, tử thục, quế, tế tân, mỗi loại mỗ sẽ mua mười cân (5kg), không biết lão có đủ không?”
Lão tẩu sững sờ, lập tức đại hỉ, luôn miệng nói: “Đủ, đủ chứ!”
Người đó gật đầu: “Ngày mai có thể đưa đến phủ Diêm vụ sử ở thành đông không?”
Lão tẩu gật đầu: “Đương nhiên sẽ đưa ạ.”
Người đó mỉm cười, bảo tòng nhân trả tiền.
“A, đúng rồi.” Hắn vừa toan đi, bỗng nhiên xoay đầu lại: “Chuyện mỗ mua hương liệu của quý gia, có liên quan đến bài thuốc gia truyền, chuyện hôm nay, phải giữ bí mật mới được.”
Lão giả nghe vậy, vái chào: “Lão tự sẽ giữ miệng.”
Người đó mỉm cười, quay người dạo bước đi.
Thái Anh ôm đàn, đi ra từ trong nhà nhạc công Kỳ Tử. Người hầu trông thấy thế, vội vàng chuẩn bị xe ngựa, đợi Thái Anh lên xe, đi về thành bắc.
Xe ngựa đi qua đường phố lớn, lộc cộc hướng về phía trước.
Không lâu sau, bỗng nhiên, phía trước vẳng đến một loạt tiếng huyên náo, xe chậm xuống.
“Chuyện gì thế?” Thái Anh kinh ngạc, hỏi ngoài xe.
“Nữ quân, ” người hầu ngự xa như cảm thấy bị làm khó, nói: “Thái tử ở phía trước, chắc khó đi…”
Thái Anh đẩy màn trúc mỏng quây xe ra một đường nhỏ, dòm ra, chỉ thấy con đường phía trước có một kỹ quán, trước cửa, thái tử Bộc Dương Vương là Vương Trấn đương loạng chà loạng choạng đi ra, hai ả ca kỹ trang điểm đạm nâng trái nâng phải. Quán chủ nhân và chúng kỹ trong quán đi phía sau tươi cười đưa tiễn, như ăn tết, phi thường náo nhiệt.
Trong lòng dâng lên một cảm giác chán ghét, Thái Anh buông màn trúc ra, lạnh lùng sai phó: “Đi đường vòng.”
Người hầu nhận lời, quát thấp một tiếng, toan muốn quay xe lại.
“Khoan đã!” Lúc này, một tiếng hét lớn đột nhiên vang lên, người hầu còn chưa hoàn hồn, trước mặt đã bị ba năm tên tôi tớ vương phủ ngăn lại.
Thái Anh giật mình trong lòng.
Chỉ nghe một loạt tiếng bước chân nhanh chóng đến, rèm sau xe bỗng nhiên bị vung lên.
Vương Trấn đứng trước mặt, mặt say rượu say đỏ ửng, hai mắt nhìn chằm chằm nàng ấy, ý cười bỉ ổi.
“Quả nhiên là…” gã ợ rượu, chậm rãi nói: “Là Nữ quân.”
Thái Anh nhìn gã, ngón tay ôm đàn, khớp xương nắm đến trắng bệch.
Trong ngực hít một hơi thật sâu, một lát sau, nàng ấy làm lễ: “Thái tử.”
Ý cười của Vương Trấn càng sâu, ánh mắt lưu luyến trên dung nhan mỹ lệ của nàng ấy, chậm rãi hướng xuống, rơi vào trên đàn nàng.
“Ta nghe nói Nữ Quân đến chỗ Kỳ Tử học đàn, ra là thật.” gã vịn cửa xe giữ vững thân thể, hai mắt không rời Thái Anh.
Mắt Thái Anh cũng chẳng ngước: “Đúng ạ.”
“Nữ quân thực là không cho ta thể diện đó.” Vương Trấn cười, mùi rượu tràn ngập toa xe: “Ta ba phen mấy lượt mời Nữ quân, Nữ Quân không cho phép, lại nguyện đi gặp cái lão già thất tuần kia!”
Thái Anh thong dong nói: “Kỳ Tử cao tuổi, đi lại không dễ, đương nhiên là đệ tử phải đến nhà…”
Lời còn chưa dứt, toa xe lại bỗng nhiên chấn động. Vương Trấn ngồi lên đó, mặt mang ý cười kỳ dị: “Ra thế, hôm nay vừa hay. Thái tử ta muốn nghe đàn, cực cho Nữ Quân đi nhờ xe một đoạn!” Đoạn, đưa tay liền kéo.
Thái Anh la hoảng lên, vừa thẹn vừa giận, vừa vùng tay gã ra vừa giãy giụa lui về phía sau.
Vương Trấn lớn tiếng cười, càng thêm càn rỡ.
Bỗng nhiên, trên cánh tay gã bị xiết chặt, ống tay áo bị kéo chặt. Lông mày Vương Trấn dựng thẳng lên, nhìn lại phía sau, một người mặc cẩm bào ngọc quan đứng phía sau, là cậu em hai Vương Cẩn.
Vương Trấn sững sờ.
“Huynh trưởng.” Vương Cẩn làm lễ
Trong đầu chợt thanh tỉnh hơn, Vương Trấn ngừng động tác lại, một lát sau, bước xuống từ trên xe.
“Làm sao?” gã vuốt y quan, hỏi.
Vương Cẩn vẫn không ngẩng đầu lên, nói: “Phụ vương đương tìm anh.”
Vương Trấn nhìn cậu, thần sắc lạnh lùng.
“Biết rồi.” gã nói. Chốc lát sau, bỗng nhìn về phía xe. Màn trúc buông xuống, người bên trong bóng dánh mơ hồ có thể thấy được. Ánh mắt có phần lưu luyến, Vương Trấn chuyển sang Vương Cẩn, mặt phát lạnh, nói thật nhỏ: “Chớ có lắm mồm.”
Vương Cẩn cúi đầu không nói.
Vương Trấn hừ lạnh một tiếng, phất tay áo quay người mà đi.
Người vây xem bị phủ binh Vương Cẩn mang tới khu trục đi, nháo nhác tẩu tán. Vương Cẩn nhìn bọn họ, đứng một lát, chuyển sang Thái Anh ở trong xe.
“Nữ quân bị làm kinh sợ, Cẩn rất thẹn.” Vương Cẩn vái chào với Thái Anh, nói khẽ.
Trong xe không ai trả lời.
“Đi đi.” Sau đó, chỉ nghe Thái Anh bên trong nói thật nhỏ.
Gia nhân ngự xe đáp vâng, giương roi lên, xe ngựa lộc cộc chạy đi đầu kia đường cái.
Núi Tây bên ngoài Cẩm Thành, kéo dài trăm dặm, chính là nơi thắng cảnh của Ba Quận. Trong núi Bộc Dương Vương Vương Khâm có xây một chỗ để ở, lấy tên là vườn Thúy. Từ lúc ông ta bẩm báo với triều đình bị nhiễm bệnh xong, vẫn lấy danh dưỡng bệnh để cư trú ở đây.
“Sáng sớm hắn ta đi ra ngoài, chơi ngoài phố chừng một canh giờ, bèn hồi phủ. Tiểu nhân vội vàng đến bẩm báo vương công, thủ hạ lưu lại bên ngoài phủ tiếp tục theo dõi.”
Trong lương điện, màn gấm buông xuống, một người đứng bên ngoài màn, cung kính bẩm.
Bên trong phòng, Vương Khâm nằm sấp trên sập, không nói gì. Bên trong cái lư đồng bên cạnh, hương an thần lượn lờ, một y sư tay vê ngân châm, cẩn thận rút từ trên lưng Vương Khâm.
Vương Khâm nhắm mắt lại, mồ hôi ra nhiều, không nhúc nhích.
“Xong rồi ạ.” Một lát sau, chỉ nghe y sư nhỏ giọng bẩm.
Vương Khâm mở hai mắt ra, duệ quang chợt hiện.
“Nói tiếp đi.” Ông ta không nhanh không chậm nói.
Người bên ngoài màn đáp vâng, tiếp tục nói: “Hôm qua, quá trưa Diêm vụ sử mới xuất phủ, ở trong phủ Quận thủ hai canh giờ, không biết nói cái gì, dùng bữa tối xong, mới ra.”
Thần sắc Vương Khâm không gợn sóng, nhắm mắt lại: “Sáng nay hắn ra phố chợ làm gì?”
Màn ngoài nói: “Chỉ tới đi đi lại lại, mua chút hương liệu.”
“Hương liệu?” Vương Khâm quái lạ, mở mắt ra: “Mua cái gì?”
Người kia nói: “Lão bán hương liệu nói, là mấy thứ mộc lan tế tân, mỗi loại mười cân, ngày mai đưa đến, nói là muốn điều hương.”
Vương Khâm gật đầu, một lát sau, bỗng nhiên cười khẽ, càng cười càng lớn.
“Thằng oắt con công tử bột.” Ngưng cười, ông ta chậm rãi ngồi dậy, phủ thêm áo mỏng: “Diễn trò y hệt Tạ Vân.”
“Người Phụ vương nói là Tạ Trăn ạ?” Một giọng nói truyền đến, là vương thái tử Vương Trấn.
Vương Khâm không nói gì, ngồi thẳng trên sập, giơ tay lên một cái với tỳ nữ đứng hầu bên cạnh.
Tỳ nữ biết ý, thu màn gấm.
Trước giường, Vương Trấn đứng cung kính, vái chào Vương Khâm: “Phụ vương.”
Vương Khâm nhìn gã, ánh mắt lướt qua ý say vẫn còn trên mặt, không trả lời.
“Nghe nói, đêm qua mày không về?” ông ta cho người rảnh rỗi lui đi, bưng chén trà trên cái kỉ bên cạnh, chậm rãi uống một ngụm.
Tim Vương Trấn treo lên, mặt lại cười: “Bọn Bạch Kiệt đêm qua hẹn con qua phủ, không cẩn thận, uống nhiều quá, đêm qua bèn ở lại chỗ hắn.”
Bạch Kiệt là con trai trưởng của tộc trưởng thổ dân Ba Quận phía nam, vì ý đồ lâu dài, ngày thường Vương Trấn cùng hay lui tới với mấy tay này, Vương Khâm cũng không nói nhiều.
Nay lời gã nói cũng giống tòng nhân đến báo, Vương Khâm nhìn gã, “Ừ” một tiếng, lại giáo huấn: “Hành vi tuỳ tiện vô dáng, chính là tối kỵ của kẻ làm quân vương, chớ quên mày là thái tử!”
Vương Trấn cúi đầu vái chào, vâng dạ liên tục.
Lông mày Vương Khâm hơi nhướng, không nói nữa.
Vương Trấn nhìn ông ta, suy nghĩ xoay chuyển, ngừng một lát, nói: “Phụ vương là vì tên Diêm vụ sử Tạ Trăn kia mà phiền lòng ạ?”
Vương Khâm liếc gã một cái, thản nhiên nói: “Mày có kiến giải gì?”
Vương Trấn ngẫm lại, nói: “Con cho là phụ vương không cần quá lo, Ba Quận sớm đã ở trong lòng bàn tay phụ vương, Tạ Trăn hắn ta chỉ là dẫn cái danh triều đình rỗng tuếch mà đến, thổ dân các lộ, sớm đã chuẩn bị thỏa đáng, hắn khơi đặng sóng gió chi?”
Vương Khâm nghe thấy hiếm khi gã nói được lời ra dáng, uống một ngụm trà, môi cười khẽ.
Vương Trấn trộm liếc thấy biểu cảm ông ta, cảm thấy thích hợp, trong lòng vui mừng. Mùi rượu nén trong bụng dần dần tuôn về, lá gan gã lớn lên, nói: “Chỉ là hắn dám chọc phụ vương, phủ Diêm vụ sử ở ngay tại thành đông, phủ binh vừa đến, chắc chắn máu tươi hắn văng năm thước!” đoạn, gã bỗng cười một tiếng: “Song giết thì cũng đáng tiếc quá, nghe nói hắn là ‘Đông Châu minh châu’ trong lời Vệ Thản, nhân phẩm như vậy, ngược lại thu làm người của phụ vương…”
Một chén nước trà bỗng nhiên giội tới đối diện.
Vương Trấn giật mình, chẳng màng đau đớn, ngước khuôn mặt ướt đẫm lên.
“Đồ không có tiền đồ!” Vương Khâm căm tức nhìn gã, trách mắng: “Mày xem thử bây giờ mày ra cái dáng gì! Ra ngoài!”
Vương Trấn kinh hoảng cực kì, vẻ xấu hổ đầy mặt, vâng dạ thi lễ, vội ra ngoài như chạy trốn.
Vương Khâm vẫn chưa hết giận, chỉ cảm thấy trong ngực bị nén lại, cầm chén trà trong tay ném mạnh một cái.
“Đoành” một tiếng, chén trà rơi vỡ nát. Tỳ nữ đứng hầu bên cạnh câm như hến, bước lên phía trước thu dọn.
“Thằng nhãi ranh!” sắc mặt Vương Khâm nặng nề, hận thù mắng một tiếng.
Hoàng hôn, bóng đêm dần dần phủ xuống.
Tạ Trăn đến phủ Quận thủ đánh cờ với Quận trưởng Trương Đình, mới trở về, quản sự trong nhà Mã Chu liền được gọi đến, đi vào trong phòng Tạ Trăn, thi lễ với hắn: “Công tử.”
Tạ Trăn soi gương cởi y quan, thấy ông ấy đến, phất phất tay, để người ngoài xuống dưới.
“Ngày mai có một ông già đến đưa tử thục, ông giao tiền, có thể giữ ông ấy lại dùng bữa, nói nhiều lời một tí. Chỗ ở nghề nghiệp của con trai ông ta, làm việc cho ai, thường đi chỗ nào nhất thiết đều phải dò nghe được.” Hắn nhìn trong gương, nhạt giọng phân phó.
“Ông lão đưa hương?” Mã Chu kinh ngạc, nhìn hắn: “Công tử đây là…”
Tạ Trăn cười một tiếng, không quay đầu lại, tự mình cởi trúc quan*, chậm rãi nói: “Tử thục Cận Châu**, phương nam có rất ít. Mà Ba Quận bị vây bít, song lại thấy trong tay một kẻ bình dân, chẳng lẽ không thú vị sao?”
*Trúc quan hay trúc bì quan
*Cận Châu hay Kinh Châu, nay thuộc Hồ Bắc
Mã Chu giật mình hiểu ra, phủ phục vái chào: “Tiểu nhân rõ rồi ạ.”
Tháng bảy đến, bên trong Cẩm Thành, phồn hoa chớm nở, lại đúng lúc thời tiết nóng tiêu tan, gió mát lướt nhẹ qua mặt.
Trên phố xá, đúng vào vu nhật (ngày họp chợ). Thương nhân lớn nhỏ ở Cẩm Thành cùng hương dân gần đó đều vội vàng đến, còn cả dân trên núi, mang theo sản vật trên rừng xuống chợ, khiến chợ chen lấn đến là rộn rộn ràng ràng.
Một lão tẩu bán hương liệu vừa tới, khó khăn mới tìm được chỗ bên một chân tường, vội vàng đi tới, trải rộng chiếu rơm ra, bày hàng hóa nhà mình lên.
Mặt trời đã bay lên cao, đúng lúc nhập thu, canh giờ như vậy rồi cũng sẽ dần dần nóng hơn.
Lão tẩu bày hàng hóa xong, sau lưng đã ướt đẫm. Lão nhìn đỉnh đầu, chẳng có tí bóng cây nào, đành phải mặc cho ánh nắng trắng bóng cứ chiếu vào. Trong lòng nghĩ sau chắc lại đổi chỗ khác, lão cởi cái bao đầu xuống, lau mồ hôi trên cổ một cái.
Các loại hương liệu phơi dưới mặt trời, hương khí tỏa ra, hội tụ vào một chỗ, lại theo gió tản ra.
Bên cạnh một hàng bán đồ trang sức vừa tiễn mấy người mua, quay đầu, cẩn thận ngửi thử, sợ hãi than nói: “Hàng này của lão, mùi hương rất khá đấy!”
Lão tẩu được tán thưởng, ha ha cười, tràn đầy tự hào. Lão thu lại cái trùm đầu, nhìn người bán rong: “Lang quân nay là người bán nhiều nhất chứ?”
Người bán hàng rong vừa sửa sang lại hàng bày ra, vừa nói: “Tốt lắm tốt lắm, mới được một canh giờ là bán được non nửa rồi.”
Lão tẩu vê râu gật đầu.
“Nói ra thì phải trách.” Một lát sau, người hàng rong ngẩng đầu lên, mặt mang theo nghi hoặc: “Hôm nay người đến mua đều là dân địa phương, ngày thường không chịu tuỳ tiện bỏ tiền, bây giờ lại hào phóng cực kỳ nhé, ra tay là mấy trăm tiền.”
“Sao lại quái lạ?” Lão tẩu cười cười, ngồi xuống trên ghế, chậm rãi nói: “Lang quân chắc là không biết nhỉ? Triều đình đã đồng ý cho người trong quận được làm mỏ muối, người ở đây sao không xa hoa nổi?”
Người bán rong hiểu ra gật đầu: “Ra thế.” Anh ta nghĩ ngợi, lại nói: “Việc khai thác muối từ trước đến nay do Bộc Dương Vương nắm, bây giờ chuyển tối thành sáng, lợi ông ta thu được càng thêm khả quan.”
Lão tẩu cười mà lắc đầu: “Lang quân có chỗ không biết, chuyện này...” Lời còn chưa dứt, lão chợt phát hiện trước mặt có khách nhân xem hương liệu, vội dừng lại câu chuyện.
Chỉ thấy người tới trường thân ngọc lập, một thân y quan mộc mạc, gương mặt trẻ trung, mặt mày toàn vẹn như tranh vẽ, khiến người nhìn mà hai mắt tỏa sáng.
Lão tẩu thấy khẽ mà giật mình, một lát sau, ánh mắt liếc một hai tên tòng nhân đi phía sau hắn, vội mỉm cười reo: “Công tử cứ xem thong thả.”
Người kia nhìn lão tẩu, môi nở cười, như gió mát qua mắt. Chốc lát sau, cúi người đến, hắn dùng tay vê một nhúm Hồi Hương, để bên mũi nhẹ nhàng hít hà, một lát sau, lại cười nói: “Hương liệu của ông lão rất tốt.”
Giọng hắn leng keng như suối, rất là êm tai. Lão tẩu cười, nói: “Công tử có nhãn lực quá! Những thứ hương liệu này của lão, chớ nói Cẩm Thành, dù là cả Ba Quận cũng khó mà tìm được.”
Người kia cười nhạt không nói, ánh mắt hướng xoay xoay trên chỗ hương liệu còn lại, chốc lát sau, rơi vào một cái bao vải nho nhỏ.
Hắn đưa tay, vê một nắm hương liệu hạt cỏ từ trong bao vải kia, hít hà, ngẩng đầu nhìn lão tẩu: “Tử thục (tía tô) à?”
Lão tẩu thấy hắn biết vật này, thấy quái lạ: “Nghe khẩu âm công tử, dường như là người đất khác?”
Người đó khẽ gật: “Đúng vậy.”
Lão tẩu cười nói: “Trách sao. Ba Quận không có tử thục, hương liệu này chính là do lão ra ngoài lấy về. Đáng tiếc người Ba Quận ít có biết, cứ bán không đặng, lại chỉ lấy ra để nấu ăn đồ!”
“Ồ?” Người đó cười cười, nói: “Hồi hương, hoa tiêu, mộc lan, tử thục, quế, tế tân, mỗi loại mỗ sẽ mua mười cân (5kg), không biết lão có đủ không?”
Lão tẩu sững sờ, lập tức đại hỉ, luôn miệng nói: “Đủ, đủ chứ!”
Người đó gật đầu: “Ngày mai có thể đưa đến phủ Diêm vụ sử ở thành đông không?”
Lão tẩu gật đầu: “Đương nhiên sẽ đưa ạ.”
Người đó mỉm cười, bảo tòng nhân trả tiền.
“A, đúng rồi.” Hắn vừa toan đi, bỗng nhiên xoay đầu lại: “Chuyện mỗ mua hương liệu của quý gia, có liên quan đến bài thuốc gia truyền, chuyện hôm nay, phải giữ bí mật mới được.”
Lão giả nghe vậy, vái chào: “Lão tự sẽ giữ miệng.”
Người đó mỉm cười, quay người dạo bước đi.
Thái Anh ôm đàn, đi ra từ trong nhà nhạc công Kỳ Tử. Người hầu trông thấy thế, vội vàng chuẩn bị xe ngựa, đợi Thái Anh lên xe, đi về thành bắc.
Xe ngựa đi qua đường phố lớn, lộc cộc hướng về phía trước.
Không lâu sau, bỗng nhiên, phía trước vẳng đến một loạt tiếng huyên náo, xe chậm xuống.
“Chuyện gì thế?” Thái Anh kinh ngạc, hỏi ngoài xe.
“Nữ quân, ” người hầu ngự xa như cảm thấy bị làm khó, nói: “Thái tử ở phía trước, chắc khó đi…”
Thái Anh đẩy màn trúc mỏng quây xe ra một đường nhỏ, dòm ra, chỉ thấy con đường phía trước có một kỹ quán, trước cửa, thái tử Bộc Dương Vương là Vương Trấn đương loạng chà loạng choạng đi ra, hai ả ca kỹ trang điểm đạm nâng trái nâng phải. Quán chủ nhân và chúng kỹ trong quán đi phía sau tươi cười đưa tiễn, như ăn tết, phi thường náo nhiệt.
Trong lòng dâng lên một cảm giác chán ghét, Thái Anh buông màn trúc ra, lạnh lùng sai phó: “Đi đường vòng.”
Người hầu nhận lời, quát thấp một tiếng, toan muốn quay xe lại.
“Khoan đã!” Lúc này, một tiếng hét lớn đột nhiên vang lên, người hầu còn chưa hoàn hồn, trước mặt đã bị ba năm tên tôi tớ vương phủ ngăn lại.
Thái Anh giật mình trong lòng.
Chỉ nghe một loạt tiếng bước chân nhanh chóng đến, rèm sau xe bỗng nhiên bị vung lên.
Vương Trấn đứng trước mặt, mặt say rượu say đỏ ửng, hai mắt nhìn chằm chằm nàng ấy, ý cười bỉ ổi.
“Quả nhiên là…” gã ợ rượu, chậm rãi nói: “Là Nữ quân.”
Thái Anh nhìn gã, ngón tay ôm đàn, khớp xương nắm đến trắng bệch.
Trong ngực hít một hơi thật sâu, một lát sau, nàng ấy làm lễ: “Thái tử.”
Ý cười của Vương Trấn càng sâu, ánh mắt lưu luyến trên dung nhan mỹ lệ của nàng ấy, chậm rãi hướng xuống, rơi vào trên đàn nàng.
“Ta nghe nói Nữ Quân đến chỗ Kỳ Tử học đàn, ra là thật.” gã vịn cửa xe giữ vững thân thể, hai mắt không rời Thái Anh.
Mắt Thái Anh cũng chẳng ngước: “Đúng ạ.”
“Nữ quân thực là không cho ta thể diện đó.” Vương Trấn cười, mùi rượu tràn ngập toa xe: “Ta ba phen mấy lượt mời Nữ quân, Nữ Quân không cho phép, lại nguyện đi gặp cái lão già thất tuần kia!”
Thái Anh thong dong nói: “Kỳ Tử cao tuổi, đi lại không dễ, đương nhiên là đệ tử phải đến nhà…”
Lời còn chưa dứt, toa xe lại bỗng nhiên chấn động. Vương Trấn ngồi lên đó, mặt mang ý cười kỳ dị: “Ra thế, hôm nay vừa hay. Thái tử ta muốn nghe đàn, cực cho Nữ Quân đi nhờ xe một đoạn!” Đoạn, đưa tay liền kéo.
Thái Anh la hoảng lên, vừa thẹn vừa giận, vừa vùng tay gã ra vừa giãy giụa lui về phía sau.
Vương Trấn lớn tiếng cười, càng thêm càn rỡ.
Bỗng nhiên, trên cánh tay gã bị xiết chặt, ống tay áo bị kéo chặt. Lông mày Vương Trấn dựng thẳng lên, nhìn lại phía sau, một người mặc cẩm bào ngọc quan đứng phía sau, là cậu em hai Vương Cẩn.
Vương Trấn sững sờ.
“Huynh trưởng.” Vương Cẩn làm lễ
Trong đầu chợt thanh tỉnh hơn, Vương Trấn ngừng động tác lại, một lát sau, bước xuống từ trên xe.
“Làm sao?” gã vuốt y quan, hỏi.
Vương Cẩn vẫn không ngẩng đầu lên, nói: “Phụ vương đương tìm anh.”
Vương Trấn nhìn cậu, thần sắc lạnh lùng.
“Biết rồi.” gã nói. Chốc lát sau, bỗng nhìn về phía xe. Màn trúc buông xuống, người bên trong bóng dánh mơ hồ có thể thấy được. Ánh mắt có phần lưu luyến, Vương Trấn chuyển sang Vương Cẩn, mặt phát lạnh, nói thật nhỏ: “Chớ có lắm mồm.”
Vương Cẩn cúi đầu không nói.
Vương Trấn hừ lạnh một tiếng, phất tay áo quay người mà đi.
Người vây xem bị phủ binh Vương Cẩn mang tới khu trục đi, nháo nhác tẩu tán. Vương Cẩn nhìn bọn họ, đứng một lát, chuyển sang Thái Anh ở trong xe.
“Nữ quân bị làm kinh sợ, Cẩn rất thẹn.” Vương Cẩn vái chào với Thái Anh, nói khẽ.
Trong xe không ai trả lời.
“Đi đi.” Sau đó, chỉ nghe Thái Anh bên trong nói thật nhỏ.
Gia nhân ngự xe đáp vâng, giương roi lên, xe ngựa lộc cộc chạy đi đầu kia đường cái.
Núi Tây bên ngoài Cẩm Thành, kéo dài trăm dặm, chính là nơi thắng cảnh của Ba Quận. Trong núi Bộc Dương Vương Vương Khâm có xây một chỗ để ở, lấy tên là vườn Thúy. Từ lúc ông ta bẩm báo với triều đình bị nhiễm bệnh xong, vẫn lấy danh dưỡng bệnh để cư trú ở đây.
“Sáng sớm hắn ta đi ra ngoài, chơi ngoài phố chừng một canh giờ, bèn hồi phủ. Tiểu nhân vội vàng đến bẩm báo vương công, thủ hạ lưu lại bên ngoài phủ tiếp tục theo dõi.”
Trong lương điện, màn gấm buông xuống, một người đứng bên ngoài màn, cung kính bẩm.
Bên trong phòng, Vương Khâm nằm sấp trên sập, không nói gì. Bên trong cái lư đồng bên cạnh, hương an thần lượn lờ, một y sư tay vê ngân châm, cẩn thận rút từ trên lưng Vương Khâm.
Vương Khâm nhắm mắt lại, mồ hôi ra nhiều, không nhúc nhích.
“Xong rồi ạ.” Một lát sau, chỉ nghe y sư nhỏ giọng bẩm.
Vương Khâm mở hai mắt ra, duệ quang chợt hiện.
“Nói tiếp đi.” Ông ta không nhanh không chậm nói.
Người bên ngoài màn đáp vâng, tiếp tục nói: “Hôm qua, quá trưa Diêm vụ sử mới xuất phủ, ở trong phủ Quận thủ hai canh giờ, không biết nói cái gì, dùng bữa tối xong, mới ra.”
Thần sắc Vương Khâm không gợn sóng, nhắm mắt lại: “Sáng nay hắn ra phố chợ làm gì?”
Màn ngoài nói: “Chỉ tới đi đi lại lại, mua chút hương liệu.”
“Hương liệu?” Vương Khâm quái lạ, mở mắt ra: “Mua cái gì?”
Người kia nói: “Lão bán hương liệu nói, là mấy thứ mộc lan tế tân, mỗi loại mười cân, ngày mai đưa đến, nói là muốn điều hương.”
Vương Khâm gật đầu, một lát sau, bỗng nhiên cười khẽ, càng cười càng lớn.
“Thằng oắt con công tử bột.” Ngưng cười, ông ta chậm rãi ngồi dậy, phủ thêm áo mỏng: “Diễn trò y hệt Tạ Vân.”
“Người Phụ vương nói là Tạ Trăn ạ?” Một giọng nói truyền đến, là vương thái tử Vương Trấn.
Vương Khâm không nói gì, ngồi thẳng trên sập, giơ tay lên một cái với tỳ nữ đứng hầu bên cạnh.
Tỳ nữ biết ý, thu màn gấm.
Trước giường, Vương Trấn đứng cung kính, vái chào Vương Khâm: “Phụ vương.”
Vương Khâm nhìn gã, ánh mắt lướt qua ý say vẫn còn trên mặt, không trả lời.
“Nghe nói, đêm qua mày không về?” ông ta cho người rảnh rỗi lui đi, bưng chén trà trên cái kỉ bên cạnh, chậm rãi uống một ngụm.
Tim Vương Trấn treo lên, mặt lại cười: “Bọn Bạch Kiệt đêm qua hẹn con qua phủ, không cẩn thận, uống nhiều quá, đêm qua bèn ở lại chỗ hắn.”
Bạch Kiệt là con trai trưởng của tộc trưởng thổ dân Ba Quận phía nam, vì ý đồ lâu dài, ngày thường Vương Trấn cùng hay lui tới với mấy tay này, Vương Khâm cũng không nói nhiều.
Nay lời gã nói cũng giống tòng nhân đến báo, Vương Khâm nhìn gã, “Ừ” một tiếng, lại giáo huấn: “Hành vi tuỳ tiện vô dáng, chính là tối kỵ của kẻ làm quân vương, chớ quên mày là thái tử!”
Vương Trấn cúi đầu vái chào, vâng dạ liên tục.
Lông mày Vương Khâm hơi nhướng, không nói nữa.
Vương Trấn nhìn ông ta, suy nghĩ xoay chuyển, ngừng một lát, nói: “Phụ vương là vì tên Diêm vụ sử Tạ Trăn kia mà phiền lòng ạ?”
Vương Khâm liếc gã một cái, thản nhiên nói: “Mày có kiến giải gì?”
Vương Trấn ngẫm lại, nói: “Con cho là phụ vương không cần quá lo, Ba Quận sớm đã ở trong lòng bàn tay phụ vương, Tạ Trăn hắn ta chỉ là dẫn cái danh triều đình rỗng tuếch mà đến, thổ dân các lộ, sớm đã chuẩn bị thỏa đáng, hắn khơi đặng sóng gió chi?”
Vương Khâm nghe thấy hiếm khi gã nói được lời ra dáng, uống một ngụm trà, môi cười khẽ.
Vương Trấn trộm liếc thấy biểu cảm ông ta, cảm thấy thích hợp, trong lòng vui mừng. Mùi rượu nén trong bụng dần dần tuôn về, lá gan gã lớn lên, nói: “Chỉ là hắn dám chọc phụ vương, phủ Diêm vụ sử ở ngay tại thành đông, phủ binh vừa đến, chắc chắn máu tươi hắn văng năm thước!” đoạn, gã bỗng cười một tiếng: “Song giết thì cũng đáng tiếc quá, nghe nói hắn là ‘Đông Châu minh châu’ trong lời Vệ Thản, nhân phẩm như vậy, ngược lại thu làm người của phụ vương…”
Một chén nước trà bỗng nhiên giội tới đối diện.
Vương Trấn giật mình, chẳng màng đau đớn, ngước khuôn mặt ướt đẫm lên.
“Đồ không có tiền đồ!” Vương Khâm căm tức nhìn gã, trách mắng: “Mày xem thử bây giờ mày ra cái dáng gì! Ra ngoài!”
Vương Trấn kinh hoảng cực kì, vẻ xấu hổ đầy mặt, vâng dạ thi lễ, vội ra ngoài như chạy trốn.
Vương Khâm vẫn chưa hết giận, chỉ cảm thấy trong ngực bị nén lại, cầm chén trà trong tay ném mạnh một cái.
“Đoành” một tiếng, chén trà rơi vỡ nát. Tỳ nữ đứng hầu bên cạnh câm như hến, bước lên phía trước thu dọn.
“Thằng nhãi ranh!” sắc mặt Vương Khâm nặng nề, hận thù mắng một tiếng.
Hoàng hôn, bóng đêm dần dần phủ xuống.
Tạ Trăn đến phủ Quận thủ đánh cờ với Quận trưởng Trương Đình, mới trở về, quản sự trong nhà Mã Chu liền được gọi đến, đi vào trong phòng Tạ Trăn, thi lễ với hắn: “Công tử.”
Tạ Trăn soi gương cởi y quan, thấy ông ấy đến, phất phất tay, để người ngoài xuống dưới.
“Ngày mai có một ông già đến đưa tử thục, ông giao tiền, có thể giữ ông ấy lại dùng bữa, nói nhiều lời một tí. Chỗ ở nghề nghiệp của con trai ông ta, làm việc cho ai, thường đi chỗ nào nhất thiết đều phải dò nghe được.” Hắn nhìn trong gương, nhạt giọng phân phó.
“Ông lão đưa hương?” Mã Chu kinh ngạc, nhìn hắn: “Công tử đây là…”
Tạ Trăn cười một tiếng, không quay đầu lại, tự mình cởi trúc quan*, chậm rãi nói: “Tử thục Cận Châu**, phương nam có rất ít. Mà Ba Quận bị vây bít, song lại thấy trong tay một kẻ bình dân, chẳng lẽ không thú vị sao?”
*Trúc quan hay trúc bì quan
*Cận Châu hay Kinh Châu, nay thuộc Hồ Bắc
Mã Chu giật mình hiểu ra, phủ phục vái chào: “Tiểu nhân rõ rồi ạ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.