Chương 65: Đại hỏa
Hải Thanh Nã Thiên Nga
17/06/2024
Editor: Tây An
Bánh xe lộc cộc chạy trên đường, tiếng động truyền đến, lộn xộn đầy tai.
Phức Chi nhìn bên ngoài, ánh nắng bị màn trúc mỏng che lại chỉ còn màu sắc mờ nhạt, gió xuyên vào, từng thoáng từng thoáng lành lạnh.
Lưng bỗng bị ôm lại, bên tai truyền đến giọng Cố Quân thật thấp: “Nghĩ gì vậy?”
Phức Chi quay đầu, mặt hắn gần trong gang tấc, hai mắt lẳng lặng nhìn mình.
“Không nghĩ gì cả.” Nàng thản nhiên nói, cong cong khóe môi.
Cố Quân không rời đi, nhìn nàng, một lát sau, nói: “Ta và Trưởng công chúa thuở nhỏ quen biết, ra vào trong cung nên thường gặp. Nếu nói về tình nghĩa, ta luôn coi ngài ấy như em gái ruột, song cũng chỉ như thế mà thôi.”
Phức Chi kinh ngạc, ngước mắt, Cố Quân nhìn nàng đăm đăm, thành khẩn không tránh.
Thấy hắn nói như vậy, gò má Phức Chi nóng lên, lại nói không nên lời.
“Dạ.” Nàng đáp, quay mặt đi, tiếp tục nhìn về ngoài xe.
Cố Quân không nói gì, lại dứt khoát vòng tay ngang hông nàng, nhẹ nhàng kéo vào trong ngực. Da thịt bên cổ hơi nóng hơi ngứa, Phức Chi vừa bất đắc dĩ vừa quẫn bách, cười tránh ra,
“Đây là trên xe đó!” Nàng vạch tay hắn lên, nhỏ giọng nhắc nhở.
Cố Quân lại không buông tay, vẫn chôn mặt ở cổ nàng.
“Ngày mai ta sẽ xuôi nam.” Giọng của hắn trầm thấp truyền đến.
Phức Chi khẽ giật mình, dừng động tác lại, nhìn hắn.
Một lát sau, Cố Quân ngẩng đầu, hai mắt thật sâu, thần sắc trầm tĩnh, không có chút ý đùa cợt nào.
Kinh ngạc trong lòng dần dần chìm xuống, Phức Chi chỉ cảm thấy nhất thời không cách nào nói gì.
Một hồi lâu sau, nàng nghe thấy mình hỏi: “Quyết định khi nào vậy?”
Cố Quân chậm rãi đáp: “Ngay vừa rồi, giờ Dậu ngày mai khởi hành.”
“Vội như vậy sao?” Phức Chi vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Cố Quân gật đầu.
“Chỗ nào phương nam?” Nàng nhịn không được, hỏi.
Bên môi Cố Quân nở một nụ cười khổ, không trả lời.
Phức Chi cũng không nói, trong lòng suy nghĩ rất nhiều, vẫn không khỏi nghĩ đến Ba Quận.
Gần đây, lời đồn triều đình thu lại Ba Quận truyền đi xôn xao. Nàng lo cho Tạ Trăn, từng lưu ý nhiều mặt, chỉ nghe nói sau khi Diêm vụ sử đến Ba Quận, tân chính triều đình phổ biến rất thuận lợi vân vân. Tạ Trăn sống như thế nào, lại chẳng một chữ một lời mà báo.
Bây giờ, Cố Quân lại phải đến phương nam, dù chưa nói rõ chỗ nào, với thân phận của hắn, nơi Phức Chi có thể nghĩ tới cũng chỉ có Ba Quận.
Trong lòng hình như có cái gì đó nặng nề ép lên.
Cố Quân thấy nàng không nói lời nào, mỉm cười, nói: “Chỉ là chút ít việc nhỏ, dù hơi gấp, cũng không quá mức đáng lo lắng.”
Phức Chi không đáp, một lát sau, chỉ hơi gật đầu. Bên hông truyền đến xúc cảm kiên cố của cánh tay đó, đầu vai đỡ trên bộ ng ực hắn, lại vẫn cảm thấy bất an, tiếng xe ngựa ồn ào truyền đến, càng thêm khiến người ta bực bội.
***
Hoàng hôn, Cố Tuấn từ trong cung chưa về, đám người Cố phủ dùng bữa tối trên công đường, Giả thị và Phức Chi đứng dậy, rời đi trước.
Tất cả gia nhân đều thối lui, chỉ còn lại hai chú cháu Cố Tiển.
“Lữ Tỷ, Lưu Cự đều là lương tướng, năm ngoái cháu và họ cùng đến biên cương xa xôi, đã biết nhau.” Cố Tiển chậm rãi nói.
Cố Quân gật đầu: “Như lời chú nói ạ.”
Ánh mắt Cố Tiển sau thẳm: “Bộc Dương Vương chỉ sợ là đợi không được lâu nữa, binh mã các quận triệu tập xong rồi, ta cũng phái tướng đến.”
Cố Quân hạ thấp người: “Vâng.”
Cố Tiển nhìn về phía hắn: “Phức Chi có biết chưa?”
Cố Quân ngước mắt, một lát sau, đáp: “Đã biết rồi ạ.”
Mặt Cố Tiển mỉm cười, ôn hòa nói: “Nó mới về, lại gặp chuyện này, phải trấn an nhiều hơn mới được.”
Cố Quân đáp vâng, ngồi trên ghế thi lễ với ông.
Màn đêm buông xuống, cỏ cây hành lang chiếu đến ánh trăng, tản ra mùi sương thu. Cố Quân đi đến đình tây, bên trong phòng Phức Chi lấp lóe ánh lửa, hắn đi vào, lại chỉ thấy một mình Thích thị ngồi dưới đèn.
“Phu nhân đến đình đông ạ.” Nhìn thấy Cố Quân, bà hành lễ bẩm.
Cố Quân kinh ngạc, quay người rời đi.
Đến đình đông, quả nhiên, bên trong phòng chính đèn đuốc sáng tỏ, Cố Quân đi vào, nhìn thấy bên trong chỉ có một mình Phức Chi, đang ngồi trên giường dọn dẹp một chồng quần áo.
“Em làm gì vậy?” Cố Quân cài cửa phòng, đi qua, hỏi.
Phức Chi ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó, lại cúi đầu gấp quần áo, nói khẽ: “Chàng sắp ra ngoài, dù sao cũng nên sớm chuẩn bị hành lý chứ.”
Cố Quân nhìn một bên, chỉ thấy trên ghế, một bao quần áo đã gói kỹ càng. Trong lòng nóng lên, hắn ngồi xuống bên cạnh Phức Chi, mở bọc ra, bên trong toàn là mấy đồ thường dùng trong ngày, cái gì cần đều có.
Hắn cầm một bộ ngoại bào, nhìn một cái: “Thời tiết bây giờ, vẫn chưa dùng đến bào dày.”
Phức Chi liếc đến, một lát sau, chân thành nói: “Phương nam dù nói là ấm, nhưng trời thu cũng lạnh, mang một hai bộ áo dày sẽ không phí đâu.”
Cố Quân nhìn nàng, ý cười bên môi dần sâu, buông bộ ngoại bào kia xuống, đưa tay ôm Phức Chi. Phức Chi mất thăng bằng, kinh hô một tiếng, ngã vào ngực hắn.
“Không buồn bực nữa à?” Cố Quân hôn một bên trán nàng, thấp giọng hỏi.
Phức Chi đỏ mặt, một hồi lâu sau, ậm ừ một tiếng be bé.
“Phức Chi?” Cố Quân cúi đầu xuống, cánh tay thoáng dùng sức.
Phức Chi bất đắc dĩ, lầu bầu nói: “Dạ.”
Cố Quân bật cười, bỗng nhiên, ôm lấy nàng, sải bước đi về nơi màn sâu.
Nến mật nhỏ xuống nước mắt óng ánh, chợt, ngưng kết thành sáp. Dưới ánh nến, chiếu đến bóng dáng hai người triền miên trong phòng, tiếng nói nhỏ nhẹ dịu dàng tương hòa…
***
Đêm khuya, lúc người hầu Lương Thăng đi vào trong phòng, chỉ thấy Vương Trấn đang ngồi trước án, tay cầm bút, vẽ tranh trên một mặt lụa trắng noãn.
Lương Thăng biết tính nết Vương thái tử, không dám lớn tiếng, cung kính hành lễ, nói khẽ: “Thái tử.”
Vương Trấn không ngước mắt, chỉ nhìn chằm chằm bức vẽ. Một lát sau, gã nhấc bút lên, nhìn một cái, lại hình như cũng không hài lòng, cau mày, vò trọn bức lụa thành cục, ném sang một bên.
Gã nhìn về Lương Thăng, bên môi nở nụ cười: “Đến rồi?” đoạn, chỉ tay sang một cái ghế bên cạnh.
Lương Thăng do dự, nhìn Vương Trấn, chốc lát sau, không dám cãi mệnh, cáo lỗi một tiếng, ngồi xuống trên ghế.
Vương Trấn nhìn anh ta, sắc mặt bình thản.
“Ngươi theo ta bao lâu rồi?” gã chậm rãi hỏi.
Lương Thăng hạ thấp người, đáp: “Tiểu nhân năm mười bốn đến phủ, đi theo thái tử đã có mười năm.”
Vương Trấn nhìn anh ta: “Ta nhớ nhà ngươi có Vu giả?”
Lương Thăng đáp: “Vâng, phụ thân tiểu nhân là Đại Vu của miếu cung Cẩm Thành.”
“Ra thế.” Vương Trấn gật đầu cười: “Hẳn ngươi cũng biết chút thuật mê hồn dẫn tiên.”
Lương Thăng nghe vậy mà giật mình, kinh ngạc nhìn gã.
“Lương Thăng.” ý cười Vương Trấn nhạt hơn một chút, nhìn anh ta, chậm rãi nói: “Sức khỏe Phụ vương ta ngày càng suy, tương lai Ba Quận là ai làm chủ, ngươi nên biết.”
Lương Thăng nhìn Vương Trấn, thần sắc biến ảo. Hơi nghiêng mình, thi lễ với gã: “Thăng chỉ nghe lệnh thái tử.”
Trước giờ Dậu, trời vẫn đen kịt.
Cố Quân tỉnh lại, nhìn bên cạnh, ánh trăng nhạt nhòa chiếu vào đầu vai trần của Phức Chi, đầu hướng sang bên hắn, hô hấp đều đặn, khuôn mặt ngủ an tường.
Cố Quân cẩn thận dịch nàng khỏi cánh tay trên người mình, dùng chăn đắp lên đầu vai nàng, chậm rãi ngồi dậy.
“Phủ Thần…”
Cố Quân vừa mặc quần áo tử tế, sau lưng bỗng nhiên truyền đến một tiếng khẽ gọi khàn khàn.
Quay đầu, thấy Phức Chi đã tỉnh lại, đang ngồi dậy. “Ừm.” Cố Quân đáp, đi qua, ngồi xuống bên giường.
Phức Chi nhìn hắn, hỏi: “Giờ đi luôn sao?”
Cố Quân gật đầu, nói: “Giờ Dậu sắp tới rồi.”
Phức Chi nhìn về sắc trời trên bệ cửa sổ: “Em tiễn chàng.” Đoạn, toan muốn đứng dậy mặc quần áo, lại bị Cố Quân đè lại hai vai.
Hắn thấp giọng nói: “Đám Dư Khánh đã chờ ở bên ngoài phủ. Việc này trong phủ chỉ có hai ta và chú là biết, đừng kinh động người khác.” Đoạn, hắn cười cười, cúi đầu hôn bờ môi Phức Chi, giọng chấn vang trong lồ ng ngực: “Em cứ an tâm chờ ta trở về.”
Phức Chi nhìn mặt hắn chăm chú lên, không dời một chớp mắt.
Mờ tối, lờ mờ cảm nhận được ánh mắt Cố Quân dịu dàng, ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc Phức Chi, một lát sau, đứng dậy.
Cửa phòng “Kít” mở ra, sau đó, im lặng đóng lại.
Ngày lên, chợ ở kinh thành lại đúng vu nhật, biển người ôm trên đường lớn, nối gót sát vai.
Một cỗ xe sơn đi trên đường, vòng qua đám người chen chúc, đi ra ngoài thành.
“Hiếm khi phu nhân muốn đến miếu cung đấy.” Trên xe, Thích thị cười nhẹ nhàng: “Lão phụ nói sớm rồi, con dâu nhà khác, vào cửa hai tháng, miếu cung chắc là sẽ thường đi.” Đoạn, ánh mắt bà bồi hồi trên phần bụng Phức Chi, giọng trấn an: “Hoàng Thiên Hậu Thổ, phu nhân thường đi cầu nguyện, tiểu công tử sẽ sớm đến.”
Phức Chi nhìn màn xe, không trả lời.
Hai ngày nay, nàng ngủ mãi không được ngon giấc, dưới vành mắt có vết thâm nhàn nhạt.
Nhìn màn trúc lắc lư theo xe, những ngày tháng bên Cố Quân như ùa về, bây giờ, lại chỉ còn đầy bụng lo lắng.
“Chỉ là lão phụ nghe nói, nếu để cầu con, thì miếu cung thành đông là linh nghiệm nhất, thành nam phần lớn là đi cầu bình an ạ.” Nói đoạn, đột nhiên Thích thị thầm nói, nhìn về phía Phức Chi: “Phu nhân đi thành nam mấy ngày rồi, hôm nay không bằng đổi lại thành đông.”
Phức Chi khẽ cười, lắc đầu: “Chỉ đi thành nam thôi.”
Đến miếu cung, Phức Chi và Thích thị xuống xe, chỉ thấy người đến nơi này tế bái cũng nối liền không dứt, so với ngày bình thường thì đúng là nhiều hơn mấy lần.
“Hôm nay quả là ngày đại cát đấy.” Thích thị cười nói, cùng Phức Chi đi vào.
Phức Chi theo dòng người đi vào trong điện, dâng lễ trước Thần Chủ, lòng yên lặng cầu nguyện, hồi lâu sau, mới chắp tay lễ bái đứng lên.
Đang toan ra ngoài, bỗng nhiên, một đám người vội vàng chạy tới, thần sắc vội vã. Phức Chi nhìn lại, chỉ thấy giữa họ có một người, toàn thân là máu, dường như là một phụ nữ khó sinh. Trước mắt có một người khóc đẫm, thảm thiết nói: “Miếu chúc* hãy cứu lấy vợ tôi!”
*Người quản hương đèn ở miếu
Người chung quanh thấy ô uế, sợ vướng điềm không lạnh, nhao nhao che mắt tránh đi.
Trong miếu nhất thời loạn lên, Thích thị thấy tình trạng như vậy, lớn tiếng gọi Phức Chi mau đi nhanh.
Không ngờ, mọi người chen chúc, bà bị đẩy ra trước điện… Trơ mắt nhìn Phức Chi bị dòng người ngăn trở.
Thích thị sốt ruột, vừa nhón chân vừa ngó quanh, nhưng thế nào cũng không thấy Phức Chi, khi người vãn đi, bà chạy vào trong miếu xem thế nào, bốn phía trống rỗng, lại nào còn bóng dáng Phức Chi.
Hôm đó, trong kinh thành nhao nhao hỗn loạn.
Đầu tiên là ban ngày, Kinh Triệu phủ xuất động phủ binh, lục soát toàn bộ xung quanh miếu cung thành nam, nghe nói là không thấy quý nhân nhà nào đó.
Đến đêm, một đại sự oanh động toàn thành.
Một cung khác là nơi chiêu đãi chư hầu hoàng thân bên thành tây lại dấy đại hỏa, cháy cả đêm. Lửa tắt, Chấp Kim Ngô phát hiện mười mấy thi thể cháy đen trong đống phế tích, đoàn người thái tử Bộc Dương Vương đến triều bái thì tung tích không rõ.
Bánh xe lộc cộc chạy trên đường, tiếng động truyền đến, lộn xộn đầy tai.
Phức Chi nhìn bên ngoài, ánh nắng bị màn trúc mỏng che lại chỉ còn màu sắc mờ nhạt, gió xuyên vào, từng thoáng từng thoáng lành lạnh.
Lưng bỗng bị ôm lại, bên tai truyền đến giọng Cố Quân thật thấp: “Nghĩ gì vậy?”
Phức Chi quay đầu, mặt hắn gần trong gang tấc, hai mắt lẳng lặng nhìn mình.
“Không nghĩ gì cả.” Nàng thản nhiên nói, cong cong khóe môi.
Cố Quân không rời đi, nhìn nàng, một lát sau, nói: “Ta và Trưởng công chúa thuở nhỏ quen biết, ra vào trong cung nên thường gặp. Nếu nói về tình nghĩa, ta luôn coi ngài ấy như em gái ruột, song cũng chỉ như thế mà thôi.”
Phức Chi kinh ngạc, ngước mắt, Cố Quân nhìn nàng đăm đăm, thành khẩn không tránh.
Thấy hắn nói như vậy, gò má Phức Chi nóng lên, lại nói không nên lời.
“Dạ.” Nàng đáp, quay mặt đi, tiếp tục nhìn về ngoài xe.
Cố Quân không nói gì, lại dứt khoát vòng tay ngang hông nàng, nhẹ nhàng kéo vào trong ngực. Da thịt bên cổ hơi nóng hơi ngứa, Phức Chi vừa bất đắc dĩ vừa quẫn bách, cười tránh ra,
“Đây là trên xe đó!” Nàng vạch tay hắn lên, nhỏ giọng nhắc nhở.
Cố Quân lại không buông tay, vẫn chôn mặt ở cổ nàng.
“Ngày mai ta sẽ xuôi nam.” Giọng của hắn trầm thấp truyền đến.
Phức Chi khẽ giật mình, dừng động tác lại, nhìn hắn.
Một lát sau, Cố Quân ngẩng đầu, hai mắt thật sâu, thần sắc trầm tĩnh, không có chút ý đùa cợt nào.
Kinh ngạc trong lòng dần dần chìm xuống, Phức Chi chỉ cảm thấy nhất thời không cách nào nói gì.
Một hồi lâu sau, nàng nghe thấy mình hỏi: “Quyết định khi nào vậy?”
Cố Quân chậm rãi đáp: “Ngay vừa rồi, giờ Dậu ngày mai khởi hành.”
“Vội như vậy sao?” Phức Chi vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Cố Quân gật đầu.
“Chỗ nào phương nam?” Nàng nhịn không được, hỏi.
Bên môi Cố Quân nở một nụ cười khổ, không trả lời.
Phức Chi cũng không nói, trong lòng suy nghĩ rất nhiều, vẫn không khỏi nghĩ đến Ba Quận.
Gần đây, lời đồn triều đình thu lại Ba Quận truyền đi xôn xao. Nàng lo cho Tạ Trăn, từng lưu ý nhiều mặt, chỉ nghe nói sau khi Diêm vụ sử đến Ba Quận, tân chính triều đình phổ biến rất thuận lợi vân vân. Tạ Trăn sống như thế nào, lại chẳng một chữ một lời mà báo.
Bây giờ, Cố Quân lại phải đến phương nam, dù chưa nói rõ chỗ nào, với thân phận của hắn, nơi Phức Chi có thể nghĩ tới cũng chỉ có Ba Quận.
Trong lòng hình như có cái gì đó nặng nề ép lên.
Cố Quân thấy nàng không nói lời nào, mỉm cười, nói: “Chỉ là chút ít việc nhỏ, dù hơi gấp, cũng không quá mức đáng lo lắng.”
Phức Chi không đáp, một lát sau, chỉ hơi gật đầu. Bên hông truyền đến xúc cảm kiên cố của cánh tay đó, đầu vai đỡ trên bộ ng ực hắn, lại vẫn cảm thấy bất an, tiếng xe ngựa ồn ào truyền đến, càng thêm khiến người ta bực bội.
***
Hoàng hôn, Cố Tuấn từ trong cung chưa về, đám người Cố phủ dùng bữa tối trên công đường, Giả thị và Phức Chi đứng dậy, rời đi trước.
Tất cả gia nhân đều thối lui, chỉ còn lại hai chú cháu Cố Tiển.
“Lữ Tỷ, Lưu Cự đều là lương tướng, năm ngoái cháu và họ cùng đến biên cương xa xôi, đã biết nhau.” Cố Tiển chậm rãi nói.
Cố Quân gật đầu: “Như lời chú nói ạ.”
Ánh mắt Cố Tiển sau thẳm: “Bộc Dương Vương chỉ sợ là đợi không được lâu nữa, binh mã các quận triệu tập xong rồi, ta cũng phái tướng đến.”
Cố Quân hạ thấp người: “Vâng.”
Cố Tiển nhìn về phía hắn: “Phức Chi có biết chưa?”
Cố Quân ngước mắt, một lát sau, đáp: “Đã biết rồi ạ.”
Mặt Cố Tiển mỉm cười, ôn hòa nói: “Nó mới về, lại gặp chuyện này, phải trấn an nhiều hơn mới được.”
Cố Quân đáp vâng, ngồi trên ghế thi lễ với ông.
Màn đêm buông xuống, cỏ cây hành lang chiếu đến ánh trăng, tản ra mùi sương thu. Cố Quân đi đến đình tây, bên trong phòng Phức Chi lấp lóe ánh lửa, hắn đi vào, lại chỉ thấy một mình Thích thị ngồi dưới đèn.
“Phu nhân đến đình đông ạ.” Nhìn thấy Cố Quân, bà hành lễ bẩm.
Cố Quân kinh ngạc, quay người rời đi.
Đến đình đông, quả nhiên, bên trong phòng chính đèn đuốc sáng tỏ, Cố Quân đi vào, nhìn thấy bên trong chỉ có một mình Phức Chi, đang ngồi trên giường dọn dẹp một chồng quần áo.
“Em làm gì vậy?” Cố Quân cài cửa phòng, đi qua, hỏi.
Phức Chi ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó, lại cúi đầu gấp quần áo, nói khẽ: “Chàng sắp ra ngoài, dù sao cũng nên sớm chuẩn bị hành lý chứ.”
Cố Quân nhìn một bên, chỉ thấy trên ghế, một bao quần áo đã gói kỹ càng. Trong lòng nóng lên, hắn ngồi xuống bên cạnh Phức Chi, mở bọc ra, bên trong toàn là mấy đồ thường dùng trong ngày, cái gì cần đều có.
Hắn cầm một bộ ngoại bào, nhìn một cái: “Thời tiết bây giờ, vẫn chưa dùng đến bào dày.”
Phức Chi liếc đến, một lát sau, chân thành nói: “Phương nam dù nói là ấm, nhưng trời thu cũng lạnh, mang một hai bộ áo dày sẽ không phí đâu.”
Cố Quân nhìn nàng, ý cười bên môi dần sâu, buông bộ ngoại bào kia xuống, đưa tay ôm Phức Chi. Phức Chi mất thăng bằng, kinh hô một tiếng, ngã vào ngực hắn.
“Không buồn bực nữa à?” Cố Quân hôn một bên trán nàng, thấp giọng hỏi.
Phức Chi đỏ mặt, một hồi lâu sau, ậm ừ một tiếng be bé.
“Phức Chi?” Cố Quân cúi đầu xuống, cánh tay thoáng dùng sức.
Phức Chi bất đắc dĩ, lầu bầu nói: “Dạ.”
Cố Quân bật cười, bỗng nhiên, ôm lấy nàng, sải bước đi về nơi màn sâu.
Nến mật nhỏ xuống nước mắt óng ánh, chợt, ngưng kết thành sáp. Dưới ánh nến, chiếu đến bóng dáng hai người triền miên trong phòng, tiếng nói nhỏ nhẹ dịu dàng tương hòa…
***
Đêm khuya, lúc người hầu Lương Thăng đi vào trong phòng, chỉ thấy Vương Trấn đang ngồi trước án, tay cầm bút, vẽ tranh trên một mặt lụa trắng noãn.
Lương Thăng biết tính nết Vương thái tử, không dám lớn tiếng, cung kính hành lễ, nói khẽ: “Thái tử.”
Vương Trấn không ngước mắt, chỉ nhìn chằm chằm bức vẽ. Một lát sau, gã nhấc bút lên, nhìn một cái, lại hình như cũng không hài lòng, cau mày, vò trọn bức lụa thành cục, ném sang một bên.
Gã nhìn về Lương Thăng, bên môi nở nụ cười: “Đến rồi?” đoạn, chỉ tay sang một cái ghế bên cạnh.
Lương Thăng do dự, nhìn Vương Trấn, chốc lát sau, không dám cãi mệnh, cáo lỗi một tiếng, ngồi xuống trên ghế.
Vương Trấn nhìn anh ta, sắc mặt bình thản.
“Ngươi theo ta bao lâu rồi?” gã chậm rãi hỏi.
Lương Thăng hạ thấp người, đáp: “Tiểu nhân năm mười bốn đến phủ, đi theo thái tử đã có mười năm.”
Vương Trấn nhìn anh ta: “Ta nhớ nhà ngươi có Vu giả?”
Lương Thăng đáp: “Vâng, phụ thân tiểu nhân là Đại Vu của miếu cung Cẩm Thành.”
“Ra thế.” Vương Trấn gật đầu cười: “Hẳn ngươi cũng biết chút thuật mê hồn dẫn tiên.”
Lương Thăng nghe vậy mà giật mình, kinh ngạc nhìn gã.
“Lương Thăng.” ý cười Vương Trấn nhạt hơn một chút, nhìn anh ta, chậm rãi nói: “Sức khỏe Phụ vương ta ngày càng suy, tương lai Ba Quận là ai làm chủ, ngươi nên biết.”
Lương Thăng nhìn Vương Trấn, thần sắc biến ảo. Hơi nghiêng mình, thi lễ với gã: “Thăng chỉ nghe lệnh thái tử.”
Trước giờ Dậu, trời vẫn đen kịt.
Cố Quân tỉnh lại, nhìn bên cạnh, ánh trăng nhạt nhòa chiếu vào đầu vai trần của Phức Chi, đầu hướng sang bên hắn, hô hấp đều đặn, khuôn mặt ngủ an tường.
Cố Quân cẩn thận dịch nàng khỏi cánh tay trên người mình, dùng chăn đắp lên đầu vai nàng, chậm rãi ngồi dậy.
“Phủ Thần…”
Cố Quân vừa mặc quần áo tử tế, sau lưng bỗng nhiên truyền đến một tiếng khẽ gọi khàn khàn.
Quay đầu, thấy Phức Chi đã tỉnh lại, đang ngồi dậy. “Ừm.” Cố Quân đáp, đi qua, ngồi xuống bên giường.
Phức Chi nhìn hắn, hỏi: “Giờ đi luôn sao?”
Cố Quân gật đầu, nói: “Giờ Dậu sắp tới rồi.”
Phức Chi nhìn về sắc trời trên bệ cửa sổ: “Em tiễn chàng.” Đoạn, toan muốn đứng dậy mặc quần áo, lại bị Cố Quân đè lại hai vai.
Hắn thấp giọng nói: “Đám Dư Khánh đã chờ ở bên ngoài phủ. Việc này trong phủ chỉ có hai ta và chú là biết, đừng kinh động người khác.” Đoạn, hắn cười cười, cúi đầu hôn bờ môi Phức Chi, giọng chấn vang trong lồ ng ngực: “Em cứ an tâm chờ ta trở về.”
Phức Chi nhìn mặt hắn chăm chú lên, không dời một chớp mắt.
Mờ tối, lờ mờ cảm nhận được ánh mắt Cố Quân dịu dàng, ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc Phức Chi, một lát sau, đứng dậy.
Cửa phòng “Kít” mở ra, sau đó, im lặng đóng lại.
Ngày lên, chợ ở kinh thành lại đúng vu nhật, biển người ôm trên đường lớn, nối gót sát vai.
Một cỗ xe sơn đi trên đường, vòng qua đám người chen chúc, đi ra ngoài thành.
“Hiếm khi phu nhân muốn đến miếu cung đấy.” Trên xe, Thích thị cười nhẹ nhàng: “Lão phụ nói sớm rồi, con dâu nhà khác, vào cửa hai tháng, miếu cung chắc là sẽ thường đi.” Đoạn, ánh mắt bà bồi hồi trên phần bụng Phức Chi, giọng trấn an: “Hoàng Thiên Hậu Thổ, phu nhân thường đi cầu nguyện, tiểu công tử sẽ sớm đến.”
Phức Chi nhìn màn xe, không trả lời.
Hai ngày nay, nàng ngủ mãi không được ngon giấc, dưới vành mắt có vết thâm nhàn nhạt.
Nhìn màn trúc lắc lư theo xe, những ngày tháng bên Cố Quân như ùa về, bây giờ, lại chỉ còn đầy bụng lo lắng.
“Chỉ là lão phụ nghe nói, nếu để cầu con, thì miếu cung thành đông là linh nghiệm nhất, thành nam phần lớn là đi cầu bình an ạ.” Nói đoạn, đột nhiên Thích thị thầm nói, nhìn về phía Phức Chi: “Phu nhân đi thành nam mấy ngày rồi, hôm nay không bằng đổi lại thành đông.”
Phức Chi khẽ cười, lắc đầu: “Chỉ đi thành nam thôi.”
Đến miếu cung, Phức Chi và Thích thị xuống xe, chỉ thấy người đến nơi này tế bái cũng nối liền không dứt, so với ngày bình thường thì đúng là nhiều hơn mấy lần.
“Hôm nay quả là ngày đại cát đấy.” Thích thị cười nói, cùng Phức Chi đi vào.
Phức Chi theo dòng người đi vào trong điện, dâng lễ trước Thần Chủ, lòng yên lặng cầu nguyện, hồi lâu sau, mới chắp tay lễ bái đứng lên.
Đang toan ra ngoài, bỗng nhiên, một đám người vội vàng chạy tới, thần sắc vội vã. Phức Chi nhìn lại, chỉ thấy giữa họ có một người, toàn thân là máu, dường như là một phụ nữ khó sinh. Trước mắt có một người khóc đẫm, thảm thiết nói: “Miếu chúc* hãy cứu lấy vợ tôi!”
*Người quản hương đèn ở miếu
Người chung quanh thấy ô uế, sợ vướng điềm không lạnh, nhao nhao che mắt tránh đi.
Trong miếu nhất thời loạn lên, Thích thị thấy tình trạng như vậy, lớn tiếng gọi Phức Chi mau đi nhanh.
Không ngờ, mọi người chen chúc, bà bị đẩy ra trước điện… Trơ mắt nhìn Phức Chi bị dòng người ngăn trở.
Thích thị sốt ruột, vừa nhón chân vừa ngó quanh, nhưng thế nào cũng không thấy Phức Chi, khi người vãn đi, bà chạy vào trong miếu xem thế nào, bốn phía trống rỗng, lại nào còn bóng dáng Phức Chi.
Hôm đó, trong kinh thành nhao nhao hỗn loạn.
Đầu tiên là ban ngày, Kinh Triệu phủ xuất động phủ binh, lục soát toàn bộ xung quanh miếu cung thành nam, nghe nói là không thấy quý nhân nhà nào đó.
Đến đêm, một đại sự oanh động toàn thành.
Một cung khác là nơi chiêu đãi chư hầu hoàng thân bên thành tây lại dấy đại hỏa, cháy cả đêm. Lửa tắt, Chấp Kim Ngô phát hiện mười mấy thi thể cháy đen trong đống phế tích, đoàn người thái tử Bộc Dương Vương đến triều bái thì tung tích không rõ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.