Quyển 1 - Chương 8: Hùng hoàng
Hải Thanh Nã Thiên Nga
08/10/2022
Editor: Tây An
Cố Quân đương dọn dẹp binh khí áo giáp xuất chinh, thị vệ đến bẩm báo, nói Diêu Biển Thước đến.
Hắn ngẩn người, không ngờ nàng tìm tới cửa lúc này. Suy tư một lát, Cố Quân bảo thị vệ để nàng vào.
Sau đó, bóng dáng Phức Chi mảnh khảnh xuất hiện chỗ màn cửa.
Nàng vẫn cân quắc áo vải, khi theo sau thị vệ đi vào, mắt thoáng đảo, dò xét bày biện trong trướng một vòng. Trong trướng ánh sáng không rõ lắm, có đốt đèn. Có lẽ là sắp xuất phát, trong đây dù bày biện đơn giản, lại có phần lộn xộn. Trên bàn cách Phức Chi hai bước, một cánh trường cung nằm ngang; trên kệ áo nơi góc trướng, mũ giáp và thiết y minh quang phát lạnh.
“Biển Thước có chuyện gì?” Cố Quân đi tới, thân hình ánh mắt ngăn trở nàng.
Phức Chi thu ánh mắt, làm lễ với hắn, nhìn hắn: “Phức Chi đến hỏi tướng quân, còn nhớ rõ ước hẹn ở Đồ Ấp chăng?”
Quả nhiên là vì chuyện này. Cố Quân liếc nàng một cái, nói: “Đại tướng quân đã chuẩn cho Biển Thước xuất hành theo y trướng.”
Phức Chi cười một tiếng: “Tướng quân sao lại lấy lí do này để thoái thác vậy, ý của đại tướng quân, tất là muốn coi chừng Phức Chi.”
Cố Quân nhìn nàng, một lát sau, lại nói: “Cô nói là lúc xuất chinh mang nàng theo một đoạn đường, đại tướng quân đã đồng ý cho cô đi biên cương xa xôi.”
Phức Chi không nói tiếp, lại nhìn chung quanh một lát, nói: “Tướng quân muốn đi ra đại mạc?”
Tiếng nói vang lên, sắc mặt Cố Quân chợt biến đổi.
Trong lòng hắn vừa kinh vừa nghi, vẻ mặt lại rất nhanh là khôi phục lại sự bình tĩnh: “Biển Thước cớ gì mà nói ra lời ấy?”
Phức Chi cười cười: “Nếu không phải ra đại mạc, tướng quân cần hùng hoàng tán làm gì?”
Cố Quân nhìn chằm chằm Phức Chi, tâm tư dần dà thâm trầm phức tạp.
Từ khi Đông Yết bị Cố Tiển phá, Tây Yết bèn mau chóng thu lưu tàn quân Đông Yết mà quật khởi, dù vẫn còn lâu mới bằng quá khứ, nhưng cũng có tám vạn binh lực. Triều đình sợ chúng tiếp tục lớn mạnh uy hiếp Trung Nguyên, lần này xuất chinh, rất có tư thế một lần là xong. Hà Khải lĩnh mười vạn đại quân xuất chinh, bốn vạn tinh kỵ, Cố Quân độc thống hai vạn, chính là để khi ra khỏi quận Bình Dương rồi cũng chia làm hai đường, Hà Khải dẫn đại quân thẳng đến vương đình, Cố Quân thì lĩnh bộ hạ tinh kỵ quanh co từ đại mạc, vòng qua núi Ô Diên, đâm thẳng biên cảnh Yết.
Trước khi xuất chinh, kế này là bảo mật, trừ Kim thượng, Đại Tư Mã phủ và mấy chủ tướng, mọi người còn lại hoàn toàn không biết.
Mấy ngày trước nhận hồi báo trinh sát, nói bên trong đại mạc vẫn có độc trùng, đại tướng quân Hà Khải lập tức lệnh y trướng phối chế hùng hoàng tán khắc ngũ độc. Lúc đại dịch, hùng hoàng ở quận huyện phụ cận đương khan hiếm, vất vả lắm mới thu được một nhóm, đợi khi phối xong thuốc bột cho tướng sĩ, lại phát hiện còn khiếm khuyết, y trướng đành phải hoả tốc tìm hùng hoàng phối lại.
Việc này Cố Quân biết. Việc này tiến hành hết sức cẩn thận, ngay cả việc thu hùng hoàng cũng là do Đình Úy thự ra mặt bí mật tổ chức, theo lương xa cùng vận quân doanh; y trướng cũng được báo không được tiết lộ ra ngoài, lúc phối thuốc tuyệt không cho người ngoài vào.
Không ngờ cẩn thận mấy cũng có sơ sót, lại bị Phức Chi thấy được chuyện cơ yếu.
“Cô rốt cuộc là người phương nào?” Cố Quân không còn vòng vo, từ trên cao nhìn xuống đối mặt cùng Phức Chi, trong lời nói ẩn ẩn phong mang.
Phức Chi đồ là hắn sẽ nói vấn đề này, nhìn hắn, giọng vẫn nhẹ nhàng: “Tướng quân lo tôi không tin được à?” Nàng cười nhạt: “Tôi chỉ là phận gái, tướng quân nếu mà cảm thấy khả nghi, lúc trước sao lại dám đem tính mệnh đại tướng quân giao cho tay tôi?”
Trong mắt Cố Quân sắc bén, lạnh lùng nhìn nàng.
Phức Chi đón ánh mắt hắn, trên mặt không sợ hãi chút nào.
Cố Quân không nói tiếng nào, nhìn Phức Chi một hồi, lại không để ý tới nàng nữa, quay người đi sang một bên.
Phức Chi hơi ngạc nhiên nhìn qua hắn, chỉ thấy hắn tự nhiên cầm lấy trường cung đặt ở trên bàn, tay nắm lấy cánh cung, thử dây cung kia.
Huyền âm “Phựt” nhẹ vang lên, dày đặc mà trầm thấp. Sườn mặt Cố Quân, ánh sáng u ám, lại không thấy rõ biểu lộ.
“Cô muốn thế nào?” Chốc lát sau, hắn bỗng nhiên chậm rãi mở miệng nói.
“Muốn đến núi Để Lư.” Phức Chi thành khẩn đáp.
Nghe thấy ba chữ “núi Để Lư “, ánh mắt Cố Quân có phần ngưng lại. Núi Để Lư đi ngang qua khu vực đại mạc cần phải đi qua, bốn mùa đỉnh núi che tuyết, cây cối trong núi thường xanh, đi qua nó, về hướng tây chính là biên cảnh Yết. Nữ tử này hiểu rõ phương vị núi này như vậy, chỉ sợ là sớm đã từng điều tra một lượt.
Cố Quân quay đầu liếc nàng một cái, treo trường cung về trên kệ, lại bất động thanh sắc: “Tìm thúc phụ cô à?”
Phức Chi ngẩn người, sao hắn biết được chuyện mình tìm thúc phụ? Một lát sau, lại cảm thấy phủ nhận vô ích, gật đầu: “Đúng vậy.”
Trên mặt Cố Quân hốt nhiên hiện lên một tia cười lạnh, ung dung nói: “Biển Thước chẳng lẽ nhớ lầm rồi sao? Lúc trước ta chỉ đáp ứng sẽ dẫn Biển Thước theo đại quân đến biên cương xa xôi, còn thì chưa đồng ý sẽ đưa Biển Thước đến nơi nào.”
Phức Chi nhìn hắn, không để ý lời kia, lại nói: “Phức Chi đã quen các loại trùng vật sa mạc, có thể giúp tướng quân chút sức.”
Cố Quân quay đầu lại, dọn xong trường cung trên kệ, không nói gì.
Bên ngoài gió lớn thổi mạnh, thổi màn che doanh trướng đến bay phất phới, cùng tiếng quân sĩ hò hét nơi xa thao luyện, càng khiến trong trướng thêm vẻ yên tĩnh.
“Độc trùng vật trong sa mạc không cần Biển Thước nhọc lòng.” Sau một lát, chỉ nghe Cố Quân nói. Hắn quay lại, chậm rãi đi đến trước mặt Phức Chi, nhìn nàng: “Biển Thước muốn theo mỗ đến núi Để Lư, cũng không phải không thể, chỉ là Biển Thước cũng cần nhận lời một chuyện.”
Phức Chi cảm thấy kinh ngạc, hỏi: “Chuyện gì?”
Cố Quân ánh mắt thật sâu: “Ta muốn gặp Trần Hiệp.”
Phức Chi thầm giật mình.
Ánh nắng xuyên xuống từ đỉnh trướng, chỉ thấy biểu cảm Cố Quân bình tĩnh, vầng trán ngay ngắn đầy đặn liền với sống mũi thẳng, trên mặt đón bóng tối nhàn nhạt, hai mắt dài nhỏ có chút xếch lên, trầm tĩnh mà sáng sủa.
Phức Chi đột nhiên cảm thấy được người trước mặt mình tựa hồ bị đánh giá thấp, có phần hối hận mình qua loa.
“Biển Thước cũng có thể không đồng ý.” bên môi Cố Quân cong lên: “Chỉ là Biển Thước đã biết sách lược quân ta, chỉ sợ sau khi trở ra cái màn cửa này, chuyện biên cương xa xôi cũng chưa chắc có thể toại nguyện.”
Phức Chi nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt dường muốn xuyên thấu cặp mắt kia. Một lát sau, nàng cười lạnh: “Tướng quân nói vậy, tôi từ chối cũng phải theo, không chối cũng phải theo rồi.”
Cố Quân nhìn nàng, không có trả lời.
Chân mày Phức Chi hơi nhíu lại, móng tay bóp thật sâu vào lòng bàn tay.
“Tướng quân sao lại tìm Trần Biển Thước?” Nàng hỏi.
“Vì bệnh nhân trong nhà.” Cố Quân nói.
Phức Chi cắn cắn môi, nhìn hắn: “Tôi cần tới Để Lư trước.”
Cố Quân cười nhạt: “Sẽ theo chủ trương của Biển Thước.”
** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ***
Gió thu mang theo hàn ý dần dày, trầm thấp lướt qua cây cỏ khô héo suy tàn trên hoang nguyên.
Vương Toản cưỡi Thanh Vân Thông vừa chạy một trận ở đồng cỏ gần quân doanh, kéo nó đi đến bên dòng suối nhỏ không xa, cho nó uống nước chải lông. Dòng suối nhỏ này chính là nước suối trong núi tụ tập mà đến, rất là sạch sẽ, Thanh Vân Thông cúi đầu uống một hớp, tựa cảm thấy hài lòng, nên uống không ngừng.
Đại dịch qua rồi, bọn họ cứ buồn bực trong doanh mãi cũng có thể ra đi lại. Dưới trời chiều, suối nước dào dạt ánh vàng, cách đó không xa trên một vuông đồng cỏ bằng phẳng có người đang đá bóng, quân sĩ vây xem rất đông, tiếng ủng hộ truyền đến từng trận, liên tiếp.
Vương Toản xoay người đứng bên cạnh Thanh Vân Thông, tay vỗ vỗ lông bên bụng nó, cẩn thận nhìn có lấm bùn vụn cỏ hay không.
“Trọng Hành!”
Bỗng nhiên, Vương Toản nghe thấy giọng Trương Đằng, ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên là gã.
Chỉ thấy Trương Đằng cưỡi ngựa tới, mặc một thân áo giáp, phong trần mệt mỏi.
Vương Toản dừng động tác trong tay, hỏi gã: “Đi đâu thế?”
“Cùng trinh sát đi bắc một chuyến.” Trương Đằng vừa xuống ngựa, vừa nói.
Vương Toản sững sờ, hiểu ra. Trách sao ngày ấy gặp mặt xong, hai ba ngày cũng không thấy người khác, ra là đi làm trinh sát.
“Tìm hiểu như thế nào rồi?” y hỏi.
“Người Yết quả nhiên nhìn đăm đăm.” Trương Đằng nói, vỗ vỗ tọa kỵ: “Chúng ta đi hơn bảy trăm dặm, gặp trinh sát hai lần.”
Vương Toản gật đầu, chợt phát hiện trên tay áo gã có mấy vết máu, nhíu mày: “Bị thương rồi à?”
Trương Đằng liếc tay áo một cái: “Không, lúc đánh nhau dính đấy.” gã đắc ý cười: “Chém hai tên. Một đám Yết phát hiện chúng ta, cậy mạnh lao xuống từ trên núi. Quân Tư Mã ta ngang đao trước, bổ ngang một tên, quay lại lại đâm một tên.”
“Ồ.” Vương Toản gật đầu.
Trương Đằng dào dạt hào khí: “Cũng chả xem Trương Đằng Trương Ngũ lang ta ở kinh thành luyện võ với ai, nhìn thấy ta lại nâng đao tới chém. Ông nội nó chứ!” Nói đoạn cởi mũ giáp xuống, ném sang một vuông cỏ bên dòng suối.
Không phải là đánh nhau luyện võ cùng Lý Môn quân à? Vương Toản buồn cười trông nghiêng gã một cái.
“Đói, có gì ăn không?” Trương Đằng dùng suối nước rửa mặt, vươn tay về y.
“Không.” Vương Toản nói, đang nói chuyện, thấy A Tứ tới, trong tay dắt một con ngựa.
“Chủ bộ, ” A Tứ cười nói: “Tôi cũng mang A Ngũ đến uống nước.”
A Ngũ? Vương Toản ngẩn người, lúc này mới kịp phản ứng cậu nói con ngựa, không khỏi cảm thấy buồn cười, thấy Trương Đằng đánh giá A Tứ, nói với gã: “Đây là tiểu giáo ta mới nhận, A Tứ.”
Trương Đằng hiểu rõ gật đầu, nhìn A Tứ, cũng cười lên: “Ngựa của ngươi tên A Ngũ à?”
“Đúng vậy.” A Tứ đắc ý nói: “Trong nhà tôi bé nhất, ngựa này đẻ sau tôi, nên đi cùng tôi, tên A Ngũ.”
Trương Đằng thấy cậu đối đáp thú vị, khuôn mặt cũng coi như thanh tú, sinh lòng hiếu kì, hỏi Vương Toản: “Cậu tìm được tiểu giáo lanh lợi như vậy ở đâu?”
“Hử?” Vương Toản cười cười, tiếp tục chải lông cho Thanh Vân Thông: “Nói rất dài dòng.”
Nghe y nhắn đến, A Tứ nghĩ đến Phức Chi, nhưng trong lòng thì ảm đạm. Từ ngày ấy Phức Chi tức mình, A Tứ bèn càng nghĩ càng thấy đến là áy náy, càng không dám đi gặp nàng nữa. Nghe nói chị ấy đến y trướng, cũng không biết hiện nay như thế nào…
Trương Đằng thấy Vương Toản không nói lời nào, cũng không hỏi nữa, lại hỏi A Tứ: “Ngươi có biết chúng ta sẽ đi làm cái gì không?”
“Giết người Yết chứ sao.” A Tứ không chút nghĩ ngợi nói.
Trương Đằng lại hỏi: “Vậy ngươi có biết người Yết thích ăn nhất cái gì không?”
A Tứ nghĩ ngợi, hỏi: “Cái gì ạ?”
“Người đấy.”
“Người á?” A Tứ sững sờ.
Trương Đằng gật đầu, nhìn cậu, nghiêm túc nói: “Người Yết hành quân không mang khứu lương, chuyên đi bắt con gái đến, đói thì ăn, gọi là dê hai chân.”
A Tứ nghe gã nói, có chút sợ hãi, lại xùy một tiếng, nói: “Tôi có phải con gái đâu.”
Trương Đằng xem thường: “Ngươi cho rằng ngươi không phải con gái thì vô sự à? Người Yết chỉ nhìn xem có dáng người chưa to lại thanh tú, là bắt đi ăn trước rồi nói sau.”
A Tứ mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn hé miệng.
Vương Toản liếc Trương Đằng một cái.
Chuyện gã nói hung ác bực này song trước kia quả thực từng có. Ấy là chuyện tiền triều, lúc ấy Thiên gia họ Ôn, quốc hiệu Vệ. Lúc suy sụp, chư hầu Trung Nguyên cùng xuất hiện, đại loạn một trận. Người Hồ ở Tây Bắc thừa cơ xâm chiếm làm loạn, trong đó người Yết mạnh nhất, mỗi lần xâm chiếm, qua hương ấp quận huyện nào ắt gặp tắm máu cướp giật, trong hai ba mươi năm, người nhân khẩu Trung Nguyên lại bởi vì họa Hồ giảm đi một nửa.
Ngay lúc đó tiên tổ Vương thị ban sơ ở Lũng Tây làm Châu mục, chính là bởi vì đánh Hồ có công mà đi lên, mài binh nuôi ngựa, thanh thế ngày càng cao, trong mười lăm năm san bằng bốn bể mà chống người Hồ ở quan ngoại, cuối cùng được lập quốc. Đến nay, Vương thị trải qua năm đời cai trị, hơn một trăm năm, tuy người Hồ còn xâm phạm, lại không còn nỗi nhục ngày đó.
Tính ra, năm nay chuyện người Yết cướp giật là lần nghiêm trọng nhất trong vài chục năm nay. Hai năm trước, Xa Kỵ tướng quân Cố Tiển lĩnh bộ diệt Thiền Vu Đông Yết, Tây Yết luôn khống chế Đông Yết có thể vẻ khởi thế, trong vòng hai năm, cấp tốc thu nạp dư bộ Đông Yết, đánh bại Tiên Ti, là mối họa một lần nữa.
“Ai dám ăn ngươi thì ngươi giết nấy, sợ cái gì!” Vương Toản vỗ đầu A Tứ, trách mắng.
A Tứ gãi đầu, như cảm thấy có lý, cười cười ha ha, hai bên lông mày dựng ngược: “Ai dám ăn tôi, tôi sẽ cho chúng nó nếm thử Minh Linh Tử, không cho thuốc giải, để chúng nằm trong đất hoang nuôi sói!”
Vương Toản cười cười, một lát sau, lại đột nhiên nhìn cậu: “Ngươi có Minh Linh Tử?”
“Có.” A Tứ gật đầu: “Lúc đó ở bên ngoài Đồ Ấp, A tỷ dùng Minh Linh Tử đánh lại ác nhân, sợ tôi gặp phiền phức, liền cho tôi một chút.”
Vương Toản liếc cậu, yêu nữ kia đối xử với thằng cu này lại không tệ.
“Minh Linh Tử gì kia?” Trương Đằng ở một bên nghe không hiểu, hỏi Vương Toản.
Vương Toản bĩu môi, đang định trả lời, đột nhiên, A Tứ nhìn về phía phía sau bọn họ, mặt vừa mừng vừa sợ: “A tỷ!”
Cố Quân đương dọn dẹp binh khí áo giáp xuất chinh, thị vệ đến bẩm báo, nói Diêu Biển Thước đến.
Hắn ngẩn người, không ngờ nàng tìm tới cửa lúc này. Suy tư một lát, Cố Quân bảo thị vệ để nàng vào.
Sau đó, bóng dáng Phức Chi mảnh khảnh xuất hiện chỗ màn cửa.
Nàng vẫn cân quắc áo vải, khi theo sau thị vệ đi vào, mắt thoáng đảo, dò xét bày biện trong trướng một vòng. Trong trướng ánh sáng không rõ lắm, có đốt đèn. Có lẽ là sắp xuất phát, trong đây dù bày biện đơn giản, lại có phần lộn xộn. Trên bàn cách Phức Chi hai bước, một cánh trường cung nằm ngang; trên kệ áo nơi góc trướng, mũ giáp và thiết y minh quang phát lạnh.
“Biển Thước có chuyện gì?” Cố Quân đi tới, thân hình ánh mắt ngăn trở nàng.
Phức Chi thu ánh mắt, làm lễ với hắn, nhìn hắn: “Phức Chi đến hỏi tướng quân, còn nhớ rõ ước hẹn ở Đồ Ấp chăng?”
Quả nhiên là vì chuyện này. Cố Quân liếc nàng một cái, nói: “Đại tướng quân đã chuẩn cho Biển Thước xuất hành theo y trướng.”
Phức Chi cười một tiếng: “Tướng quân sao lại lấy lí do này để thoái thác vậy, ý của đại tướng quân, tất là muốn coi chừng Phức Chi.”
Cố Quân nhìn nàng, một lát sau, lại nói: “Cô nói là lúc xuất chinh mang nàng theo một đoạn đường, đại tướng quân đã đồng ý cho cô đi biên cương xa xôi.”
Phức Chi không nói tiếp, lại nhìn chung quanh một lát, nói: “Tướng quân muốn đi ra đại mạc?”
Tiếng nói vang lên, sắc mặt Cố Quân chợt biến đổi.
Trong lòng hắn vừa kinh vừa nghi, vẻ mặt lại rất nhanh là khôi phục lại sự bình tĩnh: “Biển Thước cớ gì mà nói ra lời ấy?”
Phức Chi cười cười: “Nếu không phải ra đại mạc, tướng quân cần hùng hoàng tán làm gì?”
Cố Quân nhìn chằm chằm Phức Chi, tâm tư dần dà thâm trầm phức tạp.
Từ khi Đông Yết bị Cố Tiển phá, Tây Yết bèn mau chóng thu lưu tàn quân Đông Yết mà quật khởi, dù vẫn còn lâu mới bằng quá khứ, nhưng cũng có tám vạn binh lực. Triều đình sợ chúng tiếp tục lớn mạnh uy hiếp Trung Nguyên, lần này xuất chinh, rất có tư thế một lần là xong. Hà Khải lĩnh mười vạn đại quân xuất chinh, bốn vạn tinh kỵ, Cố Quân độc thống hai vạn, chính là để khi ra khỏi quận Bình Dương rồi cũng chia làm hai đường, Hà Khải dẫn đại quân thẳng đến vương đình, Cố Quân thì lĩnh bộ hạ tinh kỵ quanh co từ đại mạc, vòng qua núi Ô Diên, đâm thẳng biên cảnh Yết.
Trước khi xuất chinh, kế này là bảo mật, trừ Kim thượng, Đại Tư Mã phủ và mấy chủ tướng, mọi người còn lại hoàn toàn không biết.
Mấy ngày trước nhận hồi báo trinh sát, nói bên trong đại mạc vẫn có độc trùng, đại tướng quân Hà Khải lập tức lệnh y trướng phối chế hùng hoàng tán khắc ngũ độc. Lúc đại dịch, hùng hoàng ở quận huyện phụ cận đương khan hiếm, vất vả lắm mới thu được một nhóm, đợi khi phối xong thuốc bột cho tướng sĩ, lại phát hiện còn khiếm khuyết, y trướng đành phải hoả tốc tìm hùng hoàng phối lại.
Việc này Cố Quân biết. Việc này tiến hành hết sức cẩn thận, ngay cả việc thu hùng hoàng cũng là do Đình Úy thự ra mặt bí mật tổ chức, theo lương xa cùng vận quân doanh; y trướng cũng được báo không được tiết lộ ra ngoài, lúc phối thuốc tuyệt không cho người ngoài vào.
Không ngờ cẩn thận mấy cũng có sơ sót, lại bị Phức Chi thấy được chuyện cơ yếu.
“Cô rốt cuộc là người phương nào?” Cố Quân không còn vòng vo, từ trên cao nhìn xuống đối mặt cùng Phức Chi, trong lời nói ẩn ẩn phong mang.
Phức Chi đồ là hắn sẽ nói vấn đề này, nhìn hắn, giọng vẫn nhẹ nhàng: “Tướng quân lo tôi không tin được à?” Nàng cười nhạt: “Tôi chỉ là phận gái, tướng quân nếu mà cảm thấy khả nghi, lúc trước sao lại dám đem tính mệnh đại tướng quân giao cho tay tôi?”
Trong mắt Cố Quân sắc bén, lạnh lùng nhìn nàng.
Phức Chi đón ánh mắt hắn, trên mặt không sợ hãi chút nào.
Cố Quân không nói tiếng nào, nhìn Phức Chi một hồi, lại không để ý tới nàng nữa, quay người đi sang một bên.
Phức Chi hơi ngạc nhiên nhìn qua hắn, chỉ thấy hắn tự nhiên cầm lấy trường cung đặt ở trên bàn, tay nắm lấy cánh cung, thử dây cung kia.
Huyền âm “Phựt” nhẹ vang lên, dày đặc mà trầm thấp. Sườn mặt Cố Quân, ánh sáng u ám, lại không thấy rõ biểu lộ.
“Cô muốn thế nào?” Chốc lát sau, hắn bỗng nhiên chậm rãi mở miệng nói.
“Muốn đến núi Để Lư.” Phức Chi thành khẩn đáp.
Nghe thấy ba chữ “núi Để Lư “, ánh mắt Cố Quân có phần ngưng lại. Núi Để Lư đi ngang qua khu vực đại mạc cần phải đi qua, bốn mùa đỉnh núi che tuyết, cây cối trong núi thường xanh, đi qua nó, về hướng tây chính là biên cảnh Yết. Nữ tử này hiểu rõ phương vị núi này như vậy, chỉ sợ là sớm đã từng điều tra một lượt.
Cố Quân quay đầu liếc nàng một cái, treo trường cung về trên kệ, lại bất động thanh sắc: “Tìm thúc phụ cô à?”
Phức Chi ngẩn người, sao hắn biết được chuyện mình tìm thúc phụ? Một lát sau, lại cảm thấy phủ nhận vô ích, gật đầu: “Đúng vậy.”
Trên mặt Cố Quân hốt nhiên hiện lên một tia cười lạnh, ung dung nói: “Biển Thước chẳng lẽ nhớ lầm rồi sao? Lúc trước ta chỉ đáp ứng sẽ dẫn Biển Thước theo đại quân đến biên cương xa xôi, còn thì chưa đồng ý sẽ đưa Biển Thước đến nơi nào.”
Phức Chi nhìn hắn, không để ý lời kia, lại nói: “Phức Chi đã quen các loại trùng vật sa mạc, có thể giúp tướng quân chút sức.”
Cố Quân quay đầu lại, dọn xong trường cung trên kệ, không nói gì.
Bên ngoài gió lớn thổi mạnh, thổi màn che doanh trướng đến bay phất phới, cùng tiếng quân sĩ hò hét nơi xa thao luyện, càng khiến trong trướng thêm vẻ yên tĩnh.
“Độc trùng vật trong sa mạc không cần Biển Thước nhọc lòng.” Sau một lát, chỉ nghe Cố Quân nói. Hắn quay lại, chậm rãi đi đến trước mặt Phức Chi, nhìn nàng: “Biển Thước muốn theo mỗ đến núi Để Lư, cũng không phải không thể, chỉ là Biển Thước cũng cần nhận lời một chuyện.”
Phức Chi cảm thấy kinh ngạc, hỏi: “Chuyện gì?”
Cố Quân ánh mắt thật sâu: “Ta muốn gặp Trần Hiệp.”
Phức Chi thầm giật mình.
Ánh nắng xuyên xuống từ đỉnh trướng, chỉ thấy biểu cảm Cố Quân bình tĩnh, vầng trán ngay ngắn đầy đặn liền với sống mũi thẳng, trên mặt đón bóng tối nhàn nhạt, hai mắt dài nhỏ có chút xếch lên, trầm tĩnh mà sáng sủa.
Phức Chi đột nhiên cảm thấy được người trước mặt mình tựa hồ bị đánh giá thấp, có phần hối hận mình qua loa.
“Biển Thước cũng có thể không đồng ý.” bên môi Cố Quân cong lên: “Chỉ là Biển Thước đã biết sách lược quân ta, chỉ sợ sau khi trở ra cái màn cửa này, chuyện biên cương xa xôi cũng chưa chắc có thể toại nguyện.”
Phức Chi nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt dường muốn xuyên thấu cặp mắt kia. Một lát sau, nàng cười lạnh: “Tướng quân nói vậy, tôi từ chối cũng phải theo, không chối cũng phải theo rồi.”
Cố Quân nhìn nàng, không có trả lời.
Chân mày Phức Chi hơi nhíu lại, móng tay bóp thật sâu vào lòng bàn tay.
“Tướng quân sao lại tìm Trần Biển Thước?” Nàng hỏi.
“Vì bệnh nhân trong nhà.” Cố Quân nói.
Phức Chi cắn cắn môi, nhìn hắn: “Tôi cần tới Để Lư trước.”
Cố Quân cười nhạt: “Sẽ theo chủ trương của Biển Thước.”
** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ***
Gió thu mang theo hàn ý dần dày, trầm thấp lướt qua cây cỏ khô héo suy tàn trên hoang nguyên.
Vương Toản cưỡi Thanh Vân Thông vừa chạy một trận ở đồng cỏ gần quân doanh, kéo nó đi đến bên dòng suối nhỏ không xa, cho nó uống nước chải lông. Dòng suối nhỏ này chính là nước suối trong núi tụ tập mà đến, rất là sạch sẽ, Thanh Vân Thông cúi đầu uống một hớp, tựa cảm thấy hài lòng, nên uống không ngừng.
Đại dịch qua rồi, bọn họ cứ buồn bực trong doanh mãi cũng có thể ra đi lại. Dưới trời chiều, suối nước dào dạt ánh vàng, cách đó không xa trên một vuông đồng cỏ bằng phẳng có người đang đá bóng, quân sĩ vây xem rất đông, tiếng ủng hộ truyền đến từng trận, liên tiếp.
Vương Toản xoay người đứng bên cạnh Thanh Vân Thông, tay vỗ vỗ lông bên bụng nó, cẩn thận nhìn có lấm bùn vụn cỏ hay không.
“Trọng Hành!”
Bỗng nhiên, Vương Toản nghe thấy giọng Trương Đằng, ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên là gã.
Chỉ thấy Trương Đằng cưỡi ngựa tới, mặc một thân áo giáp, phong trần mệt mỏi.
Vương Toản dừng động tác trong tay, hỏi gã: “Đi đâu thế?”
“Cùng trinh sát đi bắc một chuyến.” Trương Đằng vừa xuống ngựa, vừa nói.
Vương Toản sững sờ, hiểu ra. Trách sao ngày ấy gặp mặt xong, hai ba ngày cũng không thấy người khác, ra là đi làm trinh sát.
“Tìm hiểu như thế nào rồi?” y hỏi.
“Người Yết quả nhiên nhìn đăm đăm.” Trương Đằng nói, vỗ vỗ tọa kỵ: “Chúng ta đi hơn bảy trăm dặm, gặp trinh sát hai lần.”
Vương Toản gật đầu, chợt phát hiện trên tay áo gã có mấy vết máu, nhíu mày: “Bị thương rồi à?”
Trương Đằng liếc tay áo một cái: “Không, lúc đánh nhau dính đấy.” gã đắc ý cười: “Chém hai tên. Một đám Yết phát hiện chúng ta, cậy mạnh lao xuống từ trên núi. Quân Tư Mã ta ngang đao trước, bổ ngang một tên, quay lại lại đâm một tên.”
“Ồ.” Vương Toản gật đầu.
Trương Đằng dào dạt hào khí: “Cũng chả xem Trương Đằng Trương Ngũ lang ta ở kinh thành luyện võ với ai, nhìn thấy ta lại nâng đao tới chém. Ông nội nó chứ!” Nói đoạn cởi mũ giáp xuống, ném sang một vuông cỏ bên dòng suối.
Không phải là đánh nhau luyện võ cùng Lý Môn quân à? Vương Toản buồn cười trông nghiêng gã một cái.
“Đói, có gì ăn không?” Trương Đằng dùng suối nước rửa mặt, vươn tay về y.
“Không.” Vương Toản nói, đang nói chuyện, thấy A Tứ tới, trong tay dắt một con ngựa.
“Chủ bộ, ” A Tứ cười nói: “Tôi cũng mang A Ngũ đến uống nước.”
A Ngũ? Vương Toản ngẩn người, lúc này mới kịp phản ứng cậu nói con ngựa, không khỏi cảm thấy buồn cười, thấy Trương Đằng đánh giá A Tứ, nói với gã: “Đây là tiểu giáo ta mới nhận, A Tứ.”
Trương Đằng hiểu rõ gật đầu, nhìn A Tứ, cũng cười lên: “Ngựa của ngươi tên A Ngũ à?”
“Đúng vậy.” A Tứ đắc ý nói: “Trong nhà tôi bé nhất, ngựa này đẻ sau tôi, nên đi cùng tôi, tên A Ngũ.”
Trương Đằng thấy cậu đối đáp thú vị, khuôn mặt cũng coi như thanh tú, sinh lòng hiếu kì, hỏi Vương Toản: “Cậu tìm được tiểu giáo lanh lợi như vậy ở đâu?”
“Hử?” Vương Toản cười cười, tiếp tục chải lông cho Thanh Vân Thông: “Nói rất dài dòng.”
Nghe y nhắn đến, A Tứ nghĩ đến Phức Chi, nhưng trong lòng thì ảm đạm. Từ ngày ấy Phức Chi tức mình, A Tứ bèn càng nghĩ càng thấy đến là áy náy, càng không dám đi gặp nàng nữa. Nghe nói chị ấy đến y trướng, cũng không biết hiện nay như thế nào…
Trương Đằng thấy Vương Toản không nói lời nào, cũng không hỏi nữa, lại hỏi A Tứ: “Ngươi có biết chúng ta sẽ đi làm cái gì không?”
“Giết người Yết chứ sao.” A Tứ không chút nghĩ ngợi nói.
Trương Đằng lại hỏi: “Vậy ngươi có biết người Yết thích ăn nhất cái gì không?”
A Tứ nghĩ ngợi, hỏi: “Cái gì ạ?”
“Người đấy.”
“Người á?” A Tứ sững sờ.
Trương Đằng gật đầu, nhìn cậu, nghiêm túc nói: “Người Yết hành quân không mang khứu lương, chuyên đi bắt con gái đến, đói thì ăn, gọi là dê hai chân.”
A Tứ nghe gã nói, có chút sợ hãi, lại xùy một tiếng, nói: “Tôi có phải con gái đâu.”
Trương Đằng xem thường: “Ngươi cho rằng ngươi không phải con gái thì vô sự à? Người Yết chỉ nhìn xem có dáng người chưa to lại thanh tú, là bắt đi ăn trước rồi nói sau.”
A Tứ mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn hé miệng.
Vương Toản liếc Trương Đằng một cái.
Chuyện gã nói hung ác bực này song trước kia quả thực từng có. Ấy là chuyện tiền triều, lúc ấy Thiên gia họ Ôn, quốc hiệu Vệ. Lúc suy sụp, chư hầu Trung Nguyên cùng xuất hiện, đại loạn một trận. Người Hồ ở Tây Bắc thừa cơ xâm chiếm làm loạn, trong đó người Yết mạnh nhất, mỗi lần xâm chiếm, qua hương ấp quận huyện nào ắt gặp tắm máu cướp giật, trong hai ba mươi năm, người nhân khẩu Trung Nguyên lại bởi vì họa Hồ giảm đi một nửa.
Ngay lúc đó tiên tổ Vương thị ban sơ ở Lũng Tây làm Châu mục, chính là bởi vì đánh Hồ có công mà đi lên, mài binh nuôi ngựa, thanh thế ngày càng cao, trong mười lăm năm san bằng bốn bể mà chống người Hồ ở quan ngoại, cuối cùng được lập quốc. Đến nay, Vương thị trải qua năm đời cai trị, hơn một trăm năm, tuy người Hồ còn xâm phạm, lại không còn nỗi nhục ngày đó.
Tính ra, năm nay chuyện người Yết cướp giật là lần nghiêm trọng nhất trong vài chục năm nay. Hai năm trước, Xa Kỵ tướng quân Cố Tiển lĩnh bộ diệt Thiền Vu Đông Yết, Tây Yết luôn khống chế Đông Yết có thể vẻ khởi thế, trong vòng hai năm, cấp tốc thu nạp dư bộ Đông Yết, đánh bại Tiên Ti, là mối họa một lần nữa.
“Ai dám ăn ngươi thì ngươi giết nấy, sợ cái gì!” Vương Toản vỗ đầu A Tứ, trách mắng.
A Tứ gãi đầu, như cảm thấy có lý, cười cười ha ha, hai bên lông mày dựng ngược: “Ai dám ăn tôi, tôi sẽ cho chúng nó nếm thử Minh Linh Tử, không cho thuốc giải, để chúng nằm trong đất hoang nuôi sói!”
Vương Toản cười cười, một lát sau, lại đột nhiên nhìn cậu: “Ngươi có Minh Linh Tử?”
“Có.” A Tứ gật đầu: “Lúc đó ở bên ngoài Đồ Ấp, A tỷ dùng Minh Linh Tử đánh lại ác nhân, sợ tôi gặp phiền phức, liền cho tôi một chút.”
Vương Toản liếc cậu, yêu nữ kia đối xử với thằng cu này lại không tệ.
“Minh Linh Tử gì kia?” Trương Đằng ở một bên nghe không hiểu, hỏi Vương Toản.
Vương Toản bĩu môi, đang định trả lời, đột nhiên, A Tứ nhìn về phía phía sau bọn họ, mặt vừa mừng vừa sợ: “A tỷ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.