Ngày Yên Nghỉ

Chương 78

Nguyệt Hạ Tang

26/08/2023

Edit + Beta: V

Vinh Quý tỉnh lại trong lồng ngực của Tiểu Mai.

Bởi vì đã sạc đầy điện nên các bộ phận bên trong cơ thể bắt đầu hoạt động trở lại, thiết bị thu hình ảnh đang điều chỉnh tiêu cự, đôi mắt đen ảm đạm chợt lóe lên một điểm sáng, Vinh Quý “a” một tiếng và tỉnh dậy.

Cậu vừa liếc mắt thì nhìn thấy Tiểu Mai.

Ánh mắt Tiểu Mai giống như bầu trời xanh và hồ nước, đây là màu sắc vô cùng trân quý nơi thành phố ngầm không có bầu trời này.

Vinh Quý nhìn thấy mắt Tiểu Mai cũng sáng lên.

“Buổi sáng tốt lành ~ Tiểu Mai!” Vinh Quý tràn đầy tinh thần chào hỏi Tiểu Mai, giống như chuyện thường làm mỗi buổi sáng vậy.

“Buổi sáng tốt lành.” Tiểu Mai cũng đáp lại cậu theo thói quen.

Vinh Quý tặng cho Tiểu Mai một nụ cười tươi.

Xung quanh sáng ngời khiến hai người nhớ đến căn phòng mà bọn họ thuê ở thành phố Yedham.

Ở nơi đó, mỗi lần ánh đèn dâng lên là xung quanh sáng trưng như vậy.

Nhưng mà…

Xung quanh chợt vang lên tiếng vỗ tay ầm trời.

Vinh Quý nghiêng đầu sang nhìn thì phát hiện có rất nhiều người vây quanh mình, những người đó vừa huýt sáo vừa vỗ tay, đồ lao động trên người vừa bẩn vừa rách nát, tựa như mấy con cá thòi lòi mới chui từ bùn đất lên vậy.

Vinh Quý nhìn quanh, tầm mắt cậu lại dời sang người Tiểu Mai. Sau đó, cậu chợt phát hiện nửa người dưới của mình đang nằm trên mặt đất, còn nửa người trên thì nằm trong khuỷu tay của Tiểu Mai, còn Tiểu Mai thì đang quỳ một gối xuống, cánh tay trái của anh đang đỡ sau lưng cậu.

Tư thế này… đẹp ha.

Vinh Quý: = 口 =

Ngay khi Tiểu Mai nhìn xung quanh xong thì anh thản nhiên dùng tay phải đẩy Vinh Quý một cái làm cậu ngồi thẳng người, còn mình thì đứng dậy. Vinh Quý cũng trông bầu vẽ gáo nhanh chóng đứng dậy theo.

“Anh hùng! Rốt cuộc hai người cũng tỉnh rồi.” Một còn “cá thòi lòi” vô cùng bẩn lập tức bước tới, cúi người đặt tay lên vai Vinh Quý.



Hết cách rồi, Vinh Quý quá lùn mà.

Vinh Quý cầu cứu Tiểu Mai, lúc này cậu mới phát hiện anh cũng bị mấy con “cá thòi lòi” vây quanh, mỗi người một lời nói cảm ơn.

Dựa theo nội dung lời nói của bọn họ, một chút trí nhớ trước khi “hôn mê” xuất hiện trong đầu Vinh Quý, rốt cuộc cậu cũng nhớ ra chuyện trước đó rồi.

“Đứa bé kia!” Vinh Quý lập tức nghĩ đến đứa bé bị vùi lấp sâu hơn mình.

“Yên tâm đi, cậu bé đó đã được cứu ra rồi, nhờ tay của cậu mà chúng tôi mới tìm được đó.” Lập tức có người đáp lời, Vinh Quý ngẩng đầu lên thì phát hiện đó là nhân viên công vụ tai thú.

Sau đó, cậu nhìn tay phải của mình: Ống máy co duỗi vẫn còn đó, nó đã được thu vào cổ tay của cậu, nhưng dây kim loại đã bị đứt rồi, bàn tay phải của cậu cũng không còn nữa.

Trong lòng Vinh Quý cảm thấy hụt hẫng, nhưng nghĩ đến chuyện đứa bé kia đã được cứu thì cậu lập tức cảm thấy thoải mái hơn một chút.

“Các cậu cảm thấy cơ thể thế nào? Bởi vì cơ thể các cậu rất tinh vi, chúng tôi sợ làm hỏng nên cứ để nguyên vậy mà đưa đến đây.” Ngay sau đó, có người cắt ngang dòng suy nghĩ của Vinh Quý.

Nghe được từ “để nguyên” này thì Vinh Quý sửng sốt, cậu lập tức nhớ lại tư thế lúc tỉnh dậy. Nói vậy thì…

“Là Tiểu Mai tìm được em ạ?” Cậu lập tức nghĩ đến vấn đề này.

“Đúng vậy! Chính là Mai tiên sinh tìm được cậu! Ngay khi tìm được cậu thì cậu ấy hết điện, cậu cũng hết điện luôn. Vì sợ mở cơ thể máy móc của các cậu ra sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt nên chúng tôi cứ để nguyên vậy mà đưa đến đây.”

“Mới đầu chúng tôi không biết nên nạp điện cho hai cậu thế nào nữa đấy! May là thiết bị nạp điện của hai cậu nằm ở vị trí bình thường nên chúng tôi mới nạp được…” Những lời kế tiếp Vinh Quý không nghe được, cậu lướt qua đám người và kiễng mũi chân nhìn về phía Tiểu Mai, rốt cuộc cậu cũng nhìn thấy anh rồi.

Vừa hay Tiểu Mai cũng đang nghiêng người, cậu lập tức nhìn thấy cánh tay trái trống không của anh.

Vinh Quý ngẩn người.

Cậu tách đám người ra và đi về phía Tiểu Mai, tuy không biết tại sao Tiểu Mai lại mất cánh tay trái, nhưng mà…

Theo bản năng, Vinh Quý cảm thấy nhất định chuyện này có liên quan đến cậu.

Cậu ôm lấy Tiểu Mai: “Cảm ơn cậu, Tiểu Mai, tớ biết cậu nhất định sẽ tìm được tớ mà.”

“Nhưng mà…”

“Thật sự xin lỗi cậu… cánh tay trái của cậu…”

Tiểu Mai đứng đơ tại chỗ trong đám người để mặc Vinh Quý ôm lấy mình, đầu anh hơi nghiêng qua, bình thản nói: “Không liên quan đến cậu, là tôi tự dỡ tay xuống.”

“Nhưng mà, nếu không phải vì tìm tớ thì cậu có thể ở yên đó chờ cứu viện đến…”

Rõ ràng trong phòng có rất nhiều người, nhưng khi hai người máy nhỏ đứng cùng nhau thì bầu không khí “thế giới này là của chúng mình” xung quanh bọn họ quá mãnh liệt, tất cả mọi người đều cảm thấy mình hơi dư thừa.

Vì thế, bọn họ liếc nhìn nhau rồi lén lút đi ra ngoài.

Giờ phút này, hai người máy nhỏ không cần người khác chúc mừng, bọn họ chỉ cần lẫn nhau là tốt rồi.



Trong khoảnh khắc ấy, gần như trong đầu mọi người đều hiện lên một câu như vậy.

Thời gian hai người tỉnh lại cũng coi như sớm, dù sao cũng là người máy, chỉ cần nạp đầy điện thì sẽ tự động khởi động lại. Trong thời gian cứu viện, đội cứu viện vô cùng nhanh chóng hoàn tất công tác của mình, tất cả mọi người đều được đào ra hết.

Bởi vì cứu viện đúng lúc, kỹ thuật chữa trị cao siêu nên không có ai tử vong trong sự cố này cả, nhưng rất nhiều người cần đổi bộ phận cơ thể mới.

Nếu cùng là tình huống này thì ở thời đại của Vinh Quý đã xem như bị thương nặng rồi, nhưng ở thế giới hiện tại thì chỉ cần đổi mới bộ phận là coi như xong.

“Trong doanh địa, tính cả Mai tiên sinh thì có tổng cộng ba vị thợ rèn cấp ba, kế tiếp nếu được thì tôi có thể ủy thác Mai tiên sinh chế tạo một ít bộ phận máy móc cho người bị thương được không?” Nhân viên công vụ tai thú kia lại tới lần nữa, lần này anh ta mang đến một nhiệm vụ mới.

“Đương nhiên, chi phí sẽ quy ra điểm tích lũy gấp đôi so với bên ngoài.”

Lúc anh ta nói những lời này thì Tiểu Mai đang làm việc.

Cửa kính của Đại Hoàng bị phá hủy nên anh phải thay cửa sổ mới, ngoại trừ vấn đề này ra thì mặc dù cơ thể Đại Hoàng rất rắn chắc, nhưng đè ép lâu như vậy thì thân xe cũng hơi móp nên anh phải làm phẳng lại những chỗ đó.

Với cả, tấm màn ren cũng bị sứt chỉ, vậy nên Tiểu Mai lấy hộp châm tuyến của Vinh Quý ra rồi vá lại bức màn cho Đại Hoàng, những chỗ quá nghiêm trọng không thể nào vá được thì Tiểu Mai…

Tiểu Mai thêu một đóa hoa trên đó.

Nhân viên công vụ tai thú: “…”



Hoàn toàn không giống với vị anh hùng đã cứu tám mươi sáu mạng người trong vụ tai nạn, giờ phút này trông Tiểu Mai như một người bình thường đang bận rộn làm những việc bình thường nhất.

Còn một cánh tay cũng không sao, anh vẫn có thể làm rất tốt.

Ngược lại, Vinh Quý không làm gì cả.

Dùng lời của Tiểu Mai thì: Cậu ngồi im chính là hỗ trợ tốt nhất.

Vinh Quý cũng không tức giận, cậu cười hì hì nhìn Tiểu Mai làm việc, đôi lúc lại nói chuyện với anh, đợi nhân viên công vụ tai thú lại đây thì cậu phụ trách tiếp khách.

Ngay từ ngày đầu nhân viên công vụ tai thú đã muốn kêu oan giùm Tiểu Mai, anh ta chỉ tiếc rèn sắt không thành thép vì Tiểu Mai đã tìm một người bạn đời vô dụng như vậy. Nhưng trải qua tai nạn lần này, anh ta không bao giờ… nghĩ như vậy nữa.

“Cảm ơn cậu không sử dụng hình thức tiết kiệm điện và tắt máy.”

“Thanh âm của cậu đã cứu rất nhiều người, trong đó có tôi.” Anh ta thành tâm thành ý cảm ơn Vinh Quý.

Vinh Quý nghe vậy thì cười ngượng ngùng.

Xong xuôi rồi thì Tiểu Mai tiếp nhận công việc mà nhân viên công vụ tai thú đưa đến, sau đó anh chui vào Đại Hoàng lấy thùng dụng cụ ra. Nhân viên công cụ tai thú xong việc rồi thì cũng chuẩn bị cáo biệt.

“Tiếng hát của cậu rất êm tai, hy vọng sau này cậu sẽ trở thành một ca sĩ xuất sắc.”

“Người Nhà Thợ Mỏ.”

Nhân viên công vụ tai thú vẫy tay rồi rời đi.

Để lại Vinh Quý với vẻ mặt rối rắm.

“?” Tiểu Mai lấy thùng dụng cụ rồi thì khó hiểu nghiêng đầu.

“A-a-a-a ~ tớ rất muốn trở thành ca sĩ, cơ mà…”

“Tớ không muốn sử dụng nghệ danh Người Nhà Thợ Mỏ để ra mắt đâu!”

Vinh Quý ôm đầu, điên cuồng nói.

“Tớ muốn cái tên thiệt là dài, có ý nghĩa, thật khó viết và phải thật lạ nữa, để khi người ta nhìn vào nghệ danh phải thấy rung động mới được!”

“…” Tiểu Mai nghe vậy thì nhìn cậu: “Sau đó, vì quá lạ và quá khó viết nên hơn phân nửa người không biết tên cậu, còn một nửa khác thì đọc sai, hửm?”

Vinh Quý: “…”

Không hổ là Tiểu Mai, một câu trúng ngay trọng tâm.

Sau khi phát sinh sự cố thì Tiểu Mai cứu được tổng cộng tám mươi sáu người, tất cả đều là những người được anh đào ra trong khi tìm kiếm Vinh Quý. Anh cứu viện đúng lúc hơn so với đội cứu viện, những người được cứu ra sau khi thanh tỉnh thì cũng gia nhập công tác viện trợ, do đó mới cứu được nhiều người hơn.

Vinh Quý cũng cứu được rất nhiều người, trong lúc rơi xuống cậu vô ý mở thiết bị truyền tin ra nên trong quá trình bị vùi lấp, tất cả âm thanh của cậu đều được ghi lại. Lúc Vinh Quý cổ vũ đứa bé kia thì cũng vô ý cổ vũ tất cả những người đang gặp nạn.

Đây là chuyện mà cậu nghe được từ những người xung quanh.

À phải, tay phải của Vinh Quý đã trở lại rồi.

Hôm qua nó đã được đưa đến đây, cùng theo về còn có dây kim loại chắc chắn nữa.

Tay phải cậu nắm lại như đang cầm cái gì đó, đó là một động tác vô cùng kiên định.

Trước khi cạn điện, cậu đã giao bàn tay phải của mình cho đứa bé kia bảo quản, bây giờ tay phải của cậu cũng tìm được ở chỗ đứa bé kia.

Tuy đã sớm xác nhận qua là đứa bé đó đã được cứu viện, nhưng lúc được trao trả bàn tay phải về thì cậu vẫn hỏi một câu: “Đứa bé kia có khỏe không? Cơ thể em ấy không sao chứ? Em có thể đi gặp em ấy không?”

“Cậu ấy khỏe lắm, cơ thể không sao cả, thậm chí còn hoàn hảo hơn so với trước kia nữa. Nhưng mà…” Người giao bàn tay trả lời một nửa vấn đề của Vinh Quý, còn nửa sau thì hơi chần chờ: “Muốn gặp thì chắc là không được, cậu ấy đã được chuyển đến bệnh viện lớn ở tầng trên rồi.”

Người kia chỉ lên trên.

Vinh Quý không hiểu cho lắm, người kia cũng không định giải thích nhiều, sau khi nói tạm biệt thì anh ta nhanh chóng rời đi.

Còn Tiểu Mai thì cầm bàn tay phải của Vinh Quý lên bắt đầu nghiên cứu, anh bảo Vinh Quý lại đây ngồi rồi chuẩn bị gắn tay vào cho cậu.

“Tốt hơn so với trước đây? Là có ý gì vậy? Với lại… bệnh viện lớn ở tầng trên là sao?” Cậu đặt cánh tay lên bàn, buồn bực hỏi.

“Rốt cuộc Joshua sao rồi ta? À phải, Tiểu Mai ơi, tên của đứa bé kia là Joshua á, trước khi tắt máy tớ nghe được em ấy nói vậy.”

Tuy buồn bực nhưng Vinh Quý vẫn không quên nói chuyện phiếm với Tiểu Mai.

Tiểu Mai không hé răng mà chỉ vùi đầu làm việc.

Anh làm rất năng suất, không lâu sau, hệ thống của Vinh Quý lập tức thông báo trang bị phần cứng thành công. Cậu thử điều chỉnh hệ thống và nhanh chóng khôi phục sức lực bên tay phải.

Sau khi khôi phục sức lực bên tay phải xong thì chuyện đầu tiên mà Vinh Quý làm đó là mở bàn tay phải ra.

Sau đó…

Một cọng lông chim trắng noãn rơi khỏi bàn tay cậu.

Đó là cọng lông chim màu trắng thuần vô cùng đẹp, nó là lông tơ, vẫn còn ướt đẫm và xoắn vào nhau.

Vinh Quý ngây người.

“Đây là…”

“Đứa bé đó thức tỉnh rồi.” Tiểu Mai ở phía sau chợt mở miệng.

“Gien ẩn trong cơ thể của cậu ta đã thức tỉnh, kèm theo cơn sốt cao thì hai cánh sau lưng cũng mọc ra, cậu ta đã khôi phục lại huyết mạch ban đầu.”

“Tuy tình huống thế này hiếm thấy nhưng cũng không phải chưa từng xảy ra, có cực ít người sinh ra dưới lòng đất thức tỉnh huyết mạch từ 10 – 14 tuổi. Lúc này, bọn họ đã thoát khỏi thân phận người của thành phố ngầm và nhanh chóng được đưa lên tầng trên.”

“So với điểm tích lũy thì đây là con đường nhanh chóng nhất để lên cao tầng.” Tiểu Mai bình thản nói.

“…” Vinh Quý ngẩng đầu nhìn lên khoảng không phía trên: “Ý cậu là… Joshua đã được đưa đến thành phố Thiên Không rồi à?”

Tiểu Mai gật đầu: “Hẳn là được đưa đến tầng cách ly, sau khi kiểm tra đo lường xong và chứng minh cậu ta không mang bất kỳ vi khuẩn có hại nào của thành phố ngầm thì sẽ được đưa thẳng lên đó.”

“Cũng không tồi nhỉ.” Vinh Quý thở phào một hơi, cậu nở nụ cười: “Lúc trước tớ còn hơi lo lắng, bây giờ xem ra cuộc sống sắp tới của em ấy ổn hơn rồi.”

“Cảm ơn Tiểu Mai!” Vinh Quý mở tay ra rồi nắm lại, cậu lặp đi lặp lại mấy lần, sau khi xác nhận hai tay đã khôi phục lại bình thường thì cậu vô cùng hào hứng thu lông chim về, sau đó bắt đầu giúp Tiểu Mai làm việc!

Còn Tiểu Mai thì…

Anh nhìn chằm chằm bóng dáng của Vinh Quý và im lặng hồi lâu.



Những gì anh biết nhiều hơn những gì anh nói với Vinh Quý.

Joshua không phải là một cái tên hiếm gặp.

Nhưng Joshua mà anh biết chỉ có một người.

Trưởng Giám ngục – Joshua.

Người đàn ông nắm trong tay tất cả cơ cấu hình ngục ở thành phố Thiên Không.

Rõ ràng sinh sống ở thành phố Thiên Không nhưng hắn lại mặc đồ đen.

Không chỉ để màu đen xuất hiện trên quần áo và phục sức của mình mà hắn còn dùng loại màu sắc này để phủ lên những nơi mà hắn sở hữu.

Những nơi mà hắn nắm trong tay, dù ở thành phố Thiên Không đi chăng nữa thì nơi đó cũng tràn ngập bóng tối.

Nhà giam nhuốm đầy màu đen, những hình phạt có thể khiến cho tù nhân hung hãn nhất cũng phải điên cuồng là do chính tay hắn sáng tạo ra.

Không ai biết vì sao hắn lại sử dụng phương thức này, nghe đồn là vì hoàn cảnh hồi bé mà hắn từng trải qua.

Chỉ có người tự thân trải nghiệm mới biết được hình phạt đó đáng sợ như thế nào…

Joshua này… là Joshua kia ư?

Trong suốt giai đoạn lịch sử, chỉ có anh và người tên Joshua kia, lần nào cũng vậy, hai người đều leo lên vị trí giống nhau.

Tiểu Mai nghĩ một thoáng, sau đó bắt đầu thu thập công cụ.

Lông chim kia bị Vinh Quý dùng dây nhỏ cột vào ống lông rồi treo trên người Đại Hoàng. Sau khi dập dờn trước mặt Tiểu Mai hai ngày thì Vinh Quý tìm được một vật trang trí mới, cọng lông chim kia đã được cậu trân trọng thu hồi lại.

Tiểu Mai cũng thay vật trang trí mới vào.

Thành phố Tinh Cầu mới đã bắt đầu vận hành một cách thuận lợi, những người bị thương ở thành phố Sakhar cũng đã được chữa trị xong, ai nấy đều nhận được số điểm tích lũy khiến bản thân hài lòng.

Nhiệm vụ điều động khẩn cấp lần này xem như đã hoàn thành.

Tất cả những người tham dự vào điều lệnh khẩn cấp sẽ được khắc tên lên mảnh đất của thành phố Tinh Cầu mới. Đương nhiên không phải để họ tự chạy tới khắc mà là để lại chữ ký trước, sau đó sẽ có bộ phận tương ứng xử lý việc này.

Tên của Vinh Quý và Tiểu Mai ghi cùng một chỗ, giống như mỗi lần bọn họ ghi tên mình ở từng vùng đất đi qua vậy: “A Quý và Tiểu Mai đã ở đây vào ngày x năm x” có thể tiếp tục xuất hiện ở địa điểm mới ~

Chưa từng có ai đặt chân lên thành phố Tinh Cầu mới đâu đó.

Sau khi lôi kéo Tiểu Mai ký tên xong thì Vinh Quý vô cùng thỏa mãn.

Đúng là ông trời cũng ủng hộ sở thích của cậu và Tiểu Mai, phải không?

Sau khi để lại dấu vết của mình ở thành phố Tinh Cầu mới thì Vinh Quý và Tiểu Mai tiếp tục đi tới điểm đến ban đầu của mình.

Nhưng lúc này đây, bọn họ không chỉ để lại một món đồ gì đó ở thành phố Tinh Cầu mới, mà thành phố Tinh Cầu mới này cũng tặng cho hai người một món quà.

Khi bọn họ sắp xếp lại những việc cuối cùng thì nhân viên công vụ tai thú mang một cái hộp lớn đến.

Vừa mở ra thì thấy bên trong là một cánh tay vô cùng tinh xảo!

Đó là cánh tay trái!

Vinh Quý bưng hộp, cậu ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn nhân viên công vụ tai thú.

“Đây là cánh tay trái được chế tạo từ khoáng vật kim loại đặc thù của thành phố Tinh Cầu mới.”

“Vì cứu người mà trong lần hoạt động này, Mai tiên sinh đã bị mất đi cánh tay trái. Chúng tôi vẫn luôn cảm thấy có lỗi nên đã tăng ca vài ngày, trước khi các cậu rời đi chúng tôi cũng chuẩn bị vật liệu xong xuôi. Nhờ những vị thợ rèn cấp ba khác trong doanh địa ngày đêm làm việc nên rốt cuộc cũng chế tạo xong cánh tay trái này.”

“Nó thay cho lời cảm ơn của chúng tôi.”

Nghe vậy, Vinh Quý và Tiểu Mai ngẩn người.

Vẫn là Vinh Quý tỉnh táo lại trước, cậu rất vui, nhanh chóng thúc giục Tiểu Mai thử xem cánh tay trái mới.

Dưới sự thúc giục của cậu, Tiểu Mai chậm rãi đi qua gắn cánh tay trái mới lên.

Ngoại trừ màu sắc khác nhau ra thì cánh tay này giống như đúc với cánh tay trước đó, thoạt nhìn rất xịn!

“Oa! Màu vàng rực rỡ ghê! Tiểu Mai trông giống dân có tiền quá ta!” Vinh Quý ở bên cạnh bình luận: “Đây gọi là cánh tay trái hoàng kim.”

Tiểu Mai: “…”

“Có thể sử dụng được không?” Nhân viên công vụ tai thú tha thiết hỏi.

“Được.” Tiểu Mai lắc cánh tay, bình thản nói.

Sau đó, nhân viên công vụ tai thú nở nụ cười.

“Vậy là tốt rồi.”

“Cảm ơn các cậu đã cống hiến xây dựng thành phố Tinh Cầu mới! Tạm biệt nhé! Chúc quãng đường sắp tới của các cậu không nhận được điều lệnh khẩn cấp nữa!” Dứt lời, nhân viên công vụ tai thú còn nháy mắt đùa giỡn, trưng ra vẻ mặt “tôi cũng biết mọi người rất ghét” rồi phất tay, sau đó xoay người rời đi.

Để lại hai người máy nhỏ sau lưng đứng yên hồi lâu, mãi đến khi bóng dáng của đối phương khuất dạng thì Vinh Quý mới xoay qua nhìn Tiểu Mai đang cúi đầu ngó cánh tay trái của mình.

“Cho dù Tiểu Mai rất lợi hại, nhưng thỉnh thoảng dùng đồ mà người khác chế tạo cũng không tồi nhỉ?”

Tiểu Mai liếc nhìn cậu một cái.

Anh dùng cánh tay trái mới mở cửa xe, sau đó bình thản nói: “Lên xe thôi.”

“Oh yeah ~ mục tiêu là thành phố Cicero! Đi nào!” Vinh Quý hô to một tiếng.

Theo sau một hàng xe dài, Vinh Quý và Tiểu Mai lại rời đi.



Tác giả có lời muốn nói:

Sau khi lôi kéo Tiểu Mai ký tên xong thì Vinh Quý vô cùng thỏa mãn.

Đúng là ông trời cũng ủng hộ sở thích của cậu và Tiểu Mai, phải không?

Tiểu Mai: … Tôi cũng không có loại sở thích này.

Độc giả bình luận lợi hại ghê ấy ~

Vậy mà đoán trúng Trưởng Giám ngục ~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngày Yên Nghỉ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook