Chương 98
Nguyệt Hạ Tang
27/03/2024
Edit + Beta: V
Hễ là thuốc giải thì sẽ có ba cách chế tạo: Cách thứ nhất là chế tạo một loại thuốc có tác dụng ức chế từng thành phần của thuốc gốc và khi chúng kết hợp với nhau sẽ sinh ra dược tính mới, sau đó cho hỗn hợp trên tác dụng với nhau và phải bảo đảm không có bất kỳ tác dụng nào khác phát sinh.
Cách thứ hai là trung hòa. Tìm chất có thể trung hòa các thành phần trong thuốc gốc, rồi sử dụng thuốc hoàn toàn mới đó trung hòa từng thành phần khiến dược tính gốc mất tác dụng, đây cũng là một loại thuốc giải.
Và cách cuối cùng chính là: "Lấy độc trị độc". Trong trường hợp không thể chế tạo hai loại thuốc kể trên thì sử dụng chất độc hóa học, đây là hạ sách giết địch 800 mình chết 1.000, là loại phương pháp mang tính hủy diệt, ngoài giải độc ra thì bản thân mình cũng sẽ chịu tổn thương rất lớn.
Cái đó là trong tình huống bất đắc dĩ lắm thôi, chứ không ai sẽ chọn cách cuối cùng cả.
Tiểu Mai lựa chọn cách đầu tiên.
Lựa chọn của anh và Hanarens - cũng chính là lựa chọn của ba Hana, nhất trí với nhau.
Đã từng học qua hệ thống lý luận chế thuốc của thành phố Cicero nên anh hiểu rõ hành vi hằng ngày của Hanarens. Đúng là ông ấy đang chế thuốc giải. Thực tế, nếu anh là người chế tạo thuốc giải của thuốc bất lão thì các phương án chế thuốc còn giữ lại sau khi trải qua các phương án suy diễn trong não cũng không khác mấy so với Hanarens.
Ý tưởng chế tạo thuốc giải của ba Hana không sai.
Nói vậy, thầy thuốc phải trải qua quy trình tiêu chuẩn là "phương án dự kiến" → "bắt tay vào làm" → "tổng hợp dựa trên thực tiễn" → "thí nghiệm", mới có thể thí nghiệm xem thuốc giải mà bản thân chế tạo có hữu hiệu hay không. Còn đối với Tiểu Mai, các bước đó sẽ được giản lược đi rất nhiều.
Đại não của anh phức tạp hơn người thường, nó có thể thực hiện các phép tính phức tạp cùng một lúc.
Về các thành phần của thuốc bất tử và cách bào chế thì anh đã biết, cái cần chứng thực là: Sử thuốc nước chế tạo từ các loại dược vật dưới đây có phá giải được các thành phần đã biết được liệt kê không.
Đối với Tiểu Mai, thật ra chế thuốc cũng giống như chứng minh mệnh đề vậy.
Thành phần cụ thể của dịch dinh dưỡng cường lực được suy luận ra sau khi anh phân tích thành phần dược phẩm, trải qua quá trình chứng thực phức tạp trong não cộng thêm tự mình thí nghiệm.
Nhìn rất đơn giản, nhưng khi làm lại rất khó.
Tốc độ giải toán trong đầu Tiểu Mai quá nhanh, đôi khi, người khác nỗ lực trong một năm, còn anh chỉ cần một phút mà thôi.
Ý tưởng chế tạo thuốc giải mà ba Hana đã áp dụng có thể là phương án mà ông ấy lựa chọn sau quá trình nghiên cứu rất lâu, vì phương án này mà sinh thời, ông đã dành rất nhiều thời gian cho nó, thậm chí sau khi chết vẫn tiếp tục nghiên cứu. Còn Tiểu Mai thì dùng ba ngày là có thể đề xuất ra phương án giống hệt ông.
Sau đó, giống như Hanarens, Tiểu Mai cũng gặp tình trạng giậm chân tại chỗ.
Thực tế, người nghiên cứu ra phương án tương tự cho thuốc giải của thuốc bất lão không chỉ có hai người bọn họ, có vô số nhân tài kiệt xuất ở thành phố Cicero, cho ra kết luận giống họ còn có bốn nhà bào chế thuốc nữa, cộng thêm ông Hanarens và Tiểu Mai đã đuổi kịp tiến độ thì trước mắt, chỉ có sáu người ở thành phố Cicero là tiệm cận đến bước phá giải phương thuốc của thuốc bất lão.
Tiểu Mai gấp sách lại rồi lẳng lặng đứng lên, anh bê một chồng sách rất dày rồi trả về chỗ cũ, sau đó im lặng nhìn kệ sách một lát.
Hiện tại, anh đã đọc hết toàn bộ sách trong thư viện.
Giờ anh đang ở thư viện, thư viện đã hoàn toàn mở cửa, toàn bộ người bất tử bên trong thành phố đã bị đưa ra ngoài hết, cổng thành phố thì bị phong tỏa, trong bầu không khí sợ hãi tận thế bao trùm, khá nhiều nhà bào chế thuốc đều lựa chọn đến thư viện, bọn họ không đến để đọc sách mà tới để gặp vài nhà bào chế thuốc hàng đầu trong thành phố.
Đến lúc này rồi thì không cần giấu diếm thành quả nghiên cứu của mình, bốn nhà bào chế thuốc kia cũng không ngoại lệ, bọn họ chủ động rời khỏi phòng làm việc rồi chạy đến thư viện để hội ngộ với các đồng bạn, mọi người tiếp thu ý kiến của quần chúng, phân tích xem việc chế tạo thuốc giải ức chế có vấn đề gì mà sao lại không thể phá giải thuốc bất lão.
Cả thư viện không còn yên tĩnh như ngày thường nữa mà toàn là các nhà bào chế thuốc đang tranh luận khắp nơi, mỗi người phát biểu ý kiến của mình, ồn ào và ầm ĩ, ngoại trừ Tiểu Mai.
Anh đến đây để đọc sách, không thích bỏ dở giữa chừng nên anh chọn trở lại thư viện để xem cho xong các quyển sách còn lại.
Trong quá trình này, anh cũng biết có bốn nhà bào chế thuốc khác đến nghiên cứu cùng với anh, trình độ tương tự ba Hana.
Bốn nhà bào chế thuốc kia tụ tập ở bàn bên, khắp nơi đều là dụng cụ và tư liệu chế thuốc, bọn họ đang thảo luận kịch liệt nhất, hầu như các nhà bào chế thuốc khác không hiểu vấn đề mà bọn họ đang tranh luận, cũng không có ai dám tiếp cận bọn họ cả.
Nhưng Tiểu Mai lại có thể nghe hiểu hết.
Nếu Hanarens ở đây, nếu ông ấy vẫn có thể nghe được lời nói của nhân loại thì ắt hẳn ông ấy cũng hiểu.
Nhưng hai người bọn họ đã định là không thể tham gia vào cuộc thảo luận này.
Hanarens đã trở thành người bất tử, là "đầu sỏ gây tội" của tất cả mọi chuyện, còn Tiểu Mai chỉ là một người máy đến từ nơi khác mà thôi, ai mà chịu tin bọn họ cơ chứ?
Với lại Tiểu Mai cũng không định gia nhập cùng bọn họ.
Thật ra Vinh Quý cảm thấy Tiểu Mai hơi đáng thương.
Cứ như nhìn thấy đứa trẻ nhà mình hoàn toàn không hòa nhập được với bạn bè cùng trang lứa mà chỉ có thể lẳng lặng chơi một mình vậy, Vinh Quý không có cách nào cưỡng ép "đứa trẻ" khác "chơi" với Tiểu Mai nên cậu bèn chạy nhanh lên phía trước cầm thật chặt tay anh, ý bảo còn có cậu đây nè.
Giờ phút này rồi mà còn muốn đến đây đọc sách, Vinh Quý thật sự bội phục Tiểu Mai, đồng thời cũng rất không yên tâm, vậy nên dù không thích thư viện cho lắm nhưng cậu vẫn cố chấp đi theo Tiểu Mai đến đây.
Lúc Tiểu Mai ngồi trong góc xem những quyển sách vĩ đại song rất khó đọc kia thì Vinh Quý cũng ngại ngùng ngồi kế bên nghe ngóng, cậu... cậu nghe không hiểu, vì thế cậu bèn đi tìm khắp nơi, sau cuộc tìm kiếm gian nan, rốt cuộc cậu cũng tìm được một quyển sách có chữ ít nhất và hình nhiều nhất - thường gọi là truyện tranh đó, cậu đọc được không ít à nha ~
Bây giờ cậu cũng có thể ngâm mình trong thư viện rồi - ngồi trong thư viện mấy tiếng đồng hồ, Vinh Quý cảm thấy khí chất cả người mình đã được thăng hoa.
Cho đến khi cậu thấy Tiểu Mai đang nhìn về phía bốn nhà bào chế thuốc kia.
A! Nhất định Tiểu Mai rất muốn tham gia vào cuộc thảo luận học thuật của bốn người đó - Vinh Quý lập tức nghĩ (bong bóng suy nghĩ).
Đáng tiếc, rõ ràng người ta không muốn để ai gia nhập cả - vì sau đó, cậu nhìn thấy xung quanh bàn chỉ có bốn cái ghế, mỗi người một cái, không chen thêm người thứ năm được.
"Tiểu Mai ơi, cậu đừng hâm mộ bọn họ, trong nhà có ba Hana mà, trình độ của chú ấy cao hơn bốn người kia nhiều, bọn họ còn không có một phương thuốc nào được ghi trong dược điển đâu à ~ lúc trước bọn họ luôn lén nghiên cứu thuốc giải, xem ra là định dùng phương thuốc của thuốc giải để được ghi vào dược điển đó ~" Vinh Quý lập tức nói với Tiểu Mai, cậu bắt đầu dùng cách của mình để an ủi anh.
Tiểu Mai: "..."
Tôi không hề hâm mộ mấy người đó nhé. Vấn đề mà bọn họ đang thảo luận qua quá trình suy luận cẩn thận thì chứng minh là không thể thực hiện được đấy.
Tiểu Mai nhẹ nhàng liếc nhìn Vinh Quý.
Vinh Quý lập tức hiểu liền.
Đương nhiên, hàm nghĩa cụ thể thì Vinh Quý không đoán được kỹ càng và tỉ mỉ như vậy, suy cho cùng thì cậu không phải con sâu trong đầu Tiểu Mai, với lại, dù cậu có ở trong đầu Tiểu Mai thì khi đề cập đến vấn đề học thuật thì cậu... dù ngày nào cậu cũng ở trong đó cũng xem không hiểu ~ coi chừng vì ngày nào cũng coi mà cậu sẽ chết nhanh hơn đó!
Nhưng cậu cũng hiểu là Tiểu Mai thật sự không để ý mấy chuyện này.
Vì vậy, cậu nắm tay Tiểu Mai nhanh chóng đi ra ngoài cửa, Vinh Quý vô cùng đắc ý khoe quyển sách hôm nay mình đọc.
"Hôm nay tớ cũng đọc sách nè, đọc được một quyển luôn ấy!"
Cùng một khoảng thời gian đó, Tiểu Mai đã đọc xong 11 quyển sách: =-=
Nhưng mà, nhìn đôi mắt đen sáng lấp lánh đang nhìn mình của Vinh Quý, Tiểu Mai biết, cậu đang đợi anh hỏi.
Giờ Vinh Quý có kỹ năng giao tiếp mới rồi, đôi lúc, cậu sẽ không tự hỏi, tự đáp, khơi gợi chủ đề rồi nói một tràng nữa mà sẽ tạm dừng một chút, nếu Tiểu Mai không để ý tới cậu thì cậu sẽ tiếp tục dùng ánh mắt trông mong nhìn anh chằm chằm.
Sau năm lần bảy lượt, Tiểu Mai cũng hiểu "quy tắc" này, nhiều khi, vì không để cho mình bị nhìn chằm chằm như thế, anh sẽ nương theo sự chờ mong của Vinh Quý mà chủ động hỏi.
"Cậu đọc sách gì vậy?" Thế là, Tiểu Mai bình thản hỏi Vinh Quý.
"Một quyển truyện tranh á! Tên là "Nhật ký của nhà bào chế thuốc Bolt"."
Tiểu Mai: Quả nhiên...
Nhưng mà anh không nhớ là trong thư viện có sách truyện tranh đấy, trong đầu nhanh chóng lướt qua danh sách toàn bộ sách trong thư viện, Tiểu Mai xác nhận xong thì nói: "Trong thư viện không có sách này, cậu xác định đây là sách trong thư viện à?"
Bọn họ đã ngồi vào Đại Hoàng, Tiểu Mai vừa nói chuyện với Vinh Quý vừa cẩn thận thắt dây an toàn. Bên cạnh anh, Vinh Quý đang định thắt dây an toàn chợt ngẩn người: "Ơ? Không có quyển sách này sao?"
Đại Hoàng chuẩn bị khởi động, thấy động tác của Vinh Quý tạm dừng, trong giây lát chưa xoay sở xong được thì anh bèn khom người kéo dây an toàn trong tay cậu qua rồi thắt lại.
"Cậu lấy sách ở đâu? Trên kệ hay là trên bàn?"
"Bàn, trên bàn á, sách trên kệ khó đọc quá, tớ coi không hiểu." Vinh Quý trung thực trả lời.
"Vậy thì rất có thể sách trên bàn là thầy thuốc nào đó mang đến, cậu không để ý à? Rất nhiều thầy thuốc đều mang theo trẻ em tới." Tiểu Mai thắt chặt dây an toàn cho cậu rồi ngồi ngay ngắn lại.
"Vậy... vậy là... nói cách khác, sách mà tớ đọc... vốn không phải ở thư viện, mà là sách của... mấy đứa bé... mà các thầy thuốc dẫn theo sao?" Vinh Quý lắp bắp.
Tiểu Mai do dự, hơi nâng cằm lên.
Vinh Quý trợn mắt há mồm.
Thôi được rồi, hiếm khi đến thư viện một lần, cậu hoàn toàn không hề thưởng thức được phẩm vị của sách trong thư viện, tìm cả buổi trời mới ra được một quyển của nhà bào chế thuốc mang đến thì cũng được đi, cơ mà sách mà cậu tìm được lại không phải do bọn họ tự mang đến, mà là sách bằng tranh vẽ của mấy đứa nhóc của nhóm nhà bào chế thuốc đem tới.
Vinh Quý lại cảm thấy tuyệt vọng đối với thế giới này.
"Cậu nói coi, sách cho con nít xem sao lại có nhiều chữ dữ vậy! Hơn nữa, trong đó toàn là nói về bệnh, phương thuốc gì đó, sao mà trẻ em đọc hiểu được!" Vinh Quý oán giận một cách hợp tình hợp lý, theo ánh nhìn chăm chú của Tiểu Mai dừng trên mặt cậu ngày càng lâu, giọng của cậu cũng càng ngày càng nhỏ.
Cuối cùng, người máy nhỏ chùng vai xuống, thở dài.
"Quyển sách đó nói cái gì?" Tiểu Mai cho rằng mình chỉ đơn giản muốn biết nội dung của quyển sách kia nên mới hỏi, chứ không phải vì trấn an tên ngốc nọ hay nói lảng sang chuyện khác đâu.
Nghe vậy, Vinh Quý ngẩng đầu lên: "Nói về câu chuyện thầy thuốc của thầy thuốc."
"Nhà bào chế thuốc Bolt là thầy thuốc của thầy thuốc trong thành phố, khi thầy thuốc bị bệnh, nhiều khi không thể tự chế thuốc cho mình mà sẽ đi khám. Nói mới nhớ, ở quê của tụi tớ cũng có cách nói như này, gọi là bác sĩ không thể tự chẩn bệnh gì gì đó, đại khái là bác sĩ sẽ không chẩn bệnh cho mình, nhiều lúc cũng sẽ không chẩn bệnh cho người nhà mà sẽ dẫn bọn họ đến chỗ bác sĩ mà mình tin cậy." Nhắc tới quê hương, Vinh Quý chợt trở nên phấn khích.
Cậu cũng kể nhiều hơn: "Toàn bộ câu chuyện kể về nhà bào chế thuốc Bolt chế thuốc cho thầy thuốc trong thành phố á ~ trong đó cũng có rất nhiều phương thuốc nhỏ, ghi chép kỹ càng và tỉ mỉ lắm, không biết là thật hay giả nữa..."
"Đương nhiên là thật rồi, chắc quyển sách này là sách tranh ảnh phổ cập cho trẻ em ở thành phố Cicero, dù là sách nhi đồng nhưng các phương thuốc trong đó sẽ không viết qua loa đâu." Tiểu Mai nói với cậu, song đôi mắt màu lam vẫn nhìn về phía trước.
Và rồi, bọn họ lại đi qua ngõ nhỏ kia.
Chính là con ngõ mà ba Hana xuất hiện phản ứng bất thường.
Vinh Quý vẫn đang ríu rít về quyển sách: "Muốn làm thầy thuốc của thầy thuốc khó lắm, thầy thuốc này á hả đều là do Hội trưởng Hiệp hội thầy thuốc trong thành phố đảm nhiệm..."
Cửa hàng ở cuối ngõ đúng lúc lướt qua cửa sổ xe bên chỗ Vinh Quý.
Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Tiểu Mai.
Đó là một suy nghĩ không thể tưởng tượng được, nhìn có vẻ không liên quan gì đến chuyện mà bọn họ đang nghiên cứu nhưng trong nháy mắt ấy, đại não Tiểu Mai hoàn toàn bị suy nghĩ kia chiếm cứ.
"Đại Hoàng, tăng tốc về nhà, đừng lo về hóa đơn phạt quá tốc độ." Giọng nói bình tĩnh của Tiểu Mai lại vang lên trong xe.
Trong mắt Tiểu Mai hiện lên ánh sáng nhuốm chút màu lam.
Cậu ấy nghĩ ra phương án làm thuốc giải mới rồi sao? Hay là...
Cảm thấy hình như lúc này, Tiểu Mai đang suy nghĩ chuyện gì đó quan trọng nên Vinh Quý ngoan ngoãn ngồi im bên cạnh.
Đại Hoàng chạy nhanh như chớp về nhà.
Bởi vì chạy quá tốc độ nên bọn họ về trước thời gian dự tính, bà Glara vẫn chưa chuẩn bị bữa tối xong, Hana thì đang lau nhà.
Thấy Vinh Quý và Tiểu Mai vào cửa, cô gái nhỏ lập tức ngọt ngào chào hỏi: "Chào A Quý ~ Tiểu Mai..."
Cô bé chưa kịp nói xong đã bị Tiểu Mai ngắt lời: "Hana, nếu nhà em có người bị bệnh thì do Hanarens bốc thuốc hay đi tìm thầy thuốc khác?"
"Hả?" Vinh Quý ngây người, cậu nhìn Hana mới vừa đứng dậy bên cạnh: Xem đi ~ dáng vẻ của cô gái nhỏ cũng không tốt hơn cậu là mấy!
Liên tưởng đến chuyện nhà bào chế thuốc Bolt trong truyện tranh mà mình vừa mới nói với Tiểu Mai, Tiểu Mai đang... chứng thực sao?
Đọc truyện tranh mà cũng cần chứng thực nữa hở? Chuyện này... quả nhiên rất là Tiểu Mai!
"Ừm... thầy thuốc sẽ không xem bệnh bốc thuốc cho người nhà của mình, nếu trong nhà em có người bị bệnh thì sẽ đến nhà của bác Hoson."
Nói đến đây, có lẽ nhớ lại gì đó nên Hana mếu máo: "Em không thích bác Hoson lắm."
"Hồi nhỏ, mỗi lần ba mang em sang đó thì em không vui tí nào, sau đó em làm loạn lên với ba vài lần thì không cần phải đi nữa ~"
Dứt lời, cô bé đột nhiên phấn khích: "Cơ mà sức khỏe người nhà em tốt lắm, không cần qua chỗ bác ấy thường xuyên!"
Chỉ là một lời nói bình thường, Hana cũng vậy, Vinh Quý cũng thế, bọn họ không hề cảm thấy lời nói ấy có vấn đề gì.
Nhưng vẻ mặt Tiểu Mai vẫn luôn nghiêm túc, thậm chí, anh lại hỏi một vấn đề: "Em có bệnh án của mình không? Là ghi chép chữa bệnh và uống thuốc đã trải qua ấy."
"Ơ? Cái đó hả... em không có, Hana khỏe lắm, không có bị bệnh." Hana nói, cô bé vỗ ngực nhỏ: "Này là ba em nói á, Hana rất là khỏe!"
Sau đó, Vinh Quý nhìn thấy Tiểu Mai mấp máy môi, trong mắt hiện lên ánh sáng lam sâu thẳm, cậu nghe anh nói với Hana: "Hana, có thể cho anh lấy một giọt máu của em được không?"
Hả!
Sao lại... đột nhiên nói mấy lời này cơ chứ?
Vinh Quý đang định truy vấn thì bồng nhiên, trong nhà vang lên tiếng rít gào rất lớn.
Ba Hana chợt xuất hiện ở cửa, zombie luôn yên tĩnh kia rít gào, há hàm răng trắng ra rồi bổ nhào về phía Tiểu Mai, còn cắn mạnh lên cổ Tiểu Mai nữa!
—
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Mai bị hạ gục ~
Hễ là thuốc giải thì sẽ có ba cách chế tạo: Cách thứ nhất là chế tạo một loại thuốc có tác dụng ức chế từng thành phần của thuốc gốc và khi chúng kết hợp với nhau sẽ sinh ra dược tính mới, sau đó cho hỗn hợp trên tác dụng với nhau và phải bảo đảm không có bất kỳ tác dụng nào khác phát sinh.
Cách thứ hai là trung hòa. Tìm chất có thể trung hòa các thành phần trong thuốc gốc, rồi sử dụng thuốc hoàn toàn mới đó trung hòa từng thành phần khiến dược tính gốc mất tác dụng, đây cũng là một loại thuốc giải.
Và cách cuối cùng chính là: "Lấy độc trị độc". Trong trường hợp không thể chế tạo hai loại thuốc kể trên thì sử dụng chất độc hóa học, đây là hạ sách giết địch 800 mình chết 1.000, là loại phương pháp mang tính hủy diệt, ngoài giải độc ra thì bản thân mình cũng sẽ chịu tổn thương rất lớn.
Cái đó là trong tình huống bất đắc dĩ lắm thôi, chứ không ai sẽ chọn cách cuối cùng cả.
Tiểu Mai lựa chọn cách đầu tiên.
Lựa chọn của anh và Hanarens - cũng chính là lựa chọn của ba Hana, nhất trí với nhau.
Đã từng học qua hệ thống lý luận chế thuốc của thành phố Cicero nên anh hiểu rõ hành vi hằng ngày của Hanarens. Đúng là ông ấy đang chế thuốc giải. Thực tế, nếu anh là người chế tạo thuốc giải của thuốc bất lão thì các phương án chế thuốc còn giữ lại sau khi trải qua các phương án suy diễn trong não cũng không khác mấy so với Hanarens.
Ý tưởng chế tạo thuốc giải của ba Hana không sai.
Nói vậy, thầy thuốc phải trải qua quy trình tiêu chuẩn là "phương án dự kiến" → "bắt tay vào làm" → "tổng hợp dựa trên thực tiễn" → "thí nghiệm", mới có thể thí nghiệm xem thuốc giải mà bản thân chế tạo có hữu hiệu hay không. Còn đối với Tiểu Mai, các bước đó sẽ được giản lược đi rất nhiều.
Đại não của anh phức tạp hơn người thường, nó có thể thực hiện các phép tính phức tạp cùng một lúc.
Về các thành phần của thuốc bất tử và cách bào chế thì anh đã biết, cái cần chứng thực là: Sử thuốc nước chế tạo từ các loại dược vật dưới đây có phá giải được các thành phần đã biết được liệt kê không.
Đối với Tiểu Mai, thật ra chế thuốc cũng giống như chứng minh mệnh đề vậy.
Thành phần cụ thể của dịch dinh dưỡng cường lực được suy luận ra sau khi anh phân tích thành phần dược phẩm, trải qua quá trình chứng thực phức tạp trong não cộng thêm tự mình thí nghiệm.
Nhìn rất đơn giản, nhưng khi làm lại rất khó.
Tốc độ giải toán trong đầu Tiểu Mai quá nhanh, đôi khi, người khác nỗ lực trong một năm, còn anh chỉ cần một phút mà thôi.
Ý tưởng chế tạo thuốc giải mà ba Hana đã áp dụng có thể là phương án mà ông ấy lựa chọn sau quá trình nghiên cứu rất lâu, vì phương án này mà sinh thời, ông đã dành rất nhiều thời gian cho nó, thậm chí sau khi chết vẫn tiếp tục nghiên cứu. Còn Tiểu Mai thì dùng ba ngày là có thể đề xuất ra phương án giống hệt ông.
Sau đó, giống như Hanarens, Tiểu Mai cũng gặp tình trạng giậm chân tại chỗ.
Thực tế, người nghiên cứu ra phương án tương tự cho thuốc giải của thuốc bất lão không chỉ có hai người bọn họ, có vô số nhân tài kiệt xuất ở thành phố Cicero, cho ra kết luận giống họ còn có bốn nhà bào chế thuốc nữa, cộng thêm ông Hanarens và Tiểu Mai đã đuổi kịp tiến độ thì trước mắt, chỉ có sáu người ở thành phố Cicero là tiệm cận đến bước phá giải phương thuốc của thuốc bất lão.
Tiểu Mai gấp sách lại rồi lẳng lặng đứng lên, anh bê một chồng sách rất dày rồi trả về chỗ cũ, sau đó im lặng nhìn kệ sách một lát.
Hiện tại, anh đã đọc hết toàn bộ sách trong thư viện.
Giờ anh đang ở thư viện, thư viện đã hoàn toàn mở cửa, toàn bộ người bất tử bên trong thành phố đã bị đưa ra ngoài hết, cổng thành phố thì bị phong tỏa, trong bầu không khí sợ hãi tận thế bao trùm, khá nhiều nhà bào chế thuốc đều lựa chọn đến thư viện, bọn họ không đến để đọc sách mà tới để gặp vài nhà bào chế thuốc hàng đầu trong thành phố.
Đến lúc này rồi thì không cần giấu diếm thành quả nghiên cứu của mình, bốn nhà bào chế thuốc kia cũng không ngoại lệ, bọn họ chủ động rời khỏi phòng làm việc rồi chạy đến thư viện để hội ngộ với các đồng bạn, mọi người tiếp thu ý kiến của quần chúng, phân tích xem việc chế tạo thuốc giải ức chế có vấn đề gì mà sao lại không thể phá giải thuốc bất lão.
Cả thư viện không còn yên tĩnh như ngày thường nữa mà toàn là các nhà bào chế thuốc đang tranh luận khắp nơi, mỗi người phát biểu ý kiến của mình, ồn ào và ầm ĩ, ngoại trừ Tiểu Mai.
Anh đến đây để đọc sách, không thích bỏ dở giữa chừng nên anh chọn trở lại thư viện để xem cho xong các quyển sách còn lại.
Trong quá trình này, anh cũng biết có bốn nhà bào chế thuốc khác đến nghiên cứu cùng với anh, trình độ tương tự ba Hana.
Bốn nhà bào chế thuốc kia tụ tập ở bàn bên, khắp nơi đều là dụng cụ và tư liệu chế thuốc, bọn họ đang thảo luận kịch liệt nhất, hầu như các nhà bào chế thuốc khác không hiểu vấn đề mà bọn họ đang tranh luận, cũng không có ai dám tiếp cận bọn họ cả.
Nhưng Tiểu Mai lại có thể nghe hiểu hết.
Nếu Hanarens ở đây, nếu ông ấy vẫn có thể nghe được lời nói của nhân loại thì ắt hẳn ông ấy cũng hiểu.
Nhưng hai người bọn họ đã định là không thể tham gia vào cuộc thảo luận này.
Hanarens đã trở thành người bất tử, là "đầu sỏ gây tội" của tất cả mọi chuyện, còn Tiểu Mai chỉ là một người máy đến từ nơi khác mà thôi, ai mà chịu tin bọn họ cơ chứ?
Với lại Tiểu Mai cũng không định gia nhập cùng bọn họ.
Thật ra Vinh Quý cảm thấy Tiểu Mai hơi đáng thương.
Cứ như nhìn thấy đứa trẻ nhà mình hoàn toàn không hòa nhập được với bạn bè cùng trang lứa mà chỉ có thể lẳng lặng chơi một mình vậy, Vinh Quý không có cách nào cưỡng ép "đứa trẻ" khác "chơi" với Tiểu Mai nên cậu bèn chạy nhanh lên phía trước cầm thật chặt tay anh, ý bảo còn có cậu đây nè.
Giờ phút này rồi mà còn muốn đến đây đọc sách, Vinh Quý thật sự bội phục Tiểu Mai, đồng thời cũng rất không yên tâm, vậy nên dù không thích thư viện cho lắm nhưng cậu vẫn cố chấp đi theo Tiểu Mai đến đây.
Lúc Tiểu Mai ngồi trong góc xem những quyển sách vĩ đại song rất khó đọc kia thì Vinh Quý cũng ngại ngùng ngồi kế bên nghe ngóng, cậu... cậu nghe không hiểu, vì thế cậu bèn đi tìm khắp nơi, sau cuộc tìm kiếm gian nan, rốt cuộc cậu cũng tìm được một quyển sách có chữ ít nhất và hình nhiều nhất - thường gọi là truyện tranh đó, cậu đọc được không ít à nha ~
Bây giờ cậu cũng có thể ngâm mình trong thư viện rồi - ngồi trong thư viện mấy tiếng đồng hồ, Vinh Quý cảm thấy khí chất cả người mình đã được thăng hoa.
Cho đến khi cậu thấy Tiểu Mai đang nhìn về phía bốn nhà bào chế thuốc kia.
A! Nhất định Tiểu Mai rất muốn tham gia vào cuộc thảo luận học thuật của bốn người đó - Vinh Quý lập tức nghĩ (bong bóng suy nghĩ).
Đáng tiếc, rõ ràng người ta không muốn để ai gia nhập cả - vì sau đó, cậu nhìn thấy xung quanh bàn chỉ có bốn cái ghế, mỗi người một cái, không chen thêm người thứ năm được.
"Tiểu Mai ơi, cậu đừng hâm mộ bọn họ, trong nhà có ba Hana mà, trình độ của chú ấy cao hơn bốn người kia nhiều, bọn họ còn không có một phương thuốc nào được ghi trong dược điển đâu à ~ lúc trước bọn họ luôn lén nghiên cứu thuốc giải, xem ra là định dùng phương thuốc của thuốc giải để được ghi vào dược điển đó ~" Vinh Quý lập tức nói với Tiểu Mai, cậu bắt đầu dùng cách của mình để an ủi anh.
Tiểu Mai: "..."
Tôi không hề hâm mộ mấy người đó nhé. Vấn đề mà bọn họ đang thảo luận qua quá trình suy luận cẩn thận thì chứng minh là không thể thực hiện được đấy.
Tiểu Mai nhẹ nhàng liếc nhìn Vinh Quý.
Vinh Quý lập tức hiểu liền.
Đương nhiên, hàm nghĩa cụ thể thì Vinh Quý không đoán được kỹ càng và tỉ mỉ như vậy, suy cho cùng thì cậu không phải con sâu trong đầu Tiểu Mai, với lại, dù cậu có ở trong đầu Tiểu Mai thì khi đề cập đến vấn đề học thuật thì cậu... dù ngày nào cậu cũng ở trong đó cũng xem không hiểu ~ coi chừng vì ngày nào cũng coi mà cậu sẽ chết nhanh hơn đó!
Nhưng cậu cũng hiểu là Tiểu Mai thật sự không để ý mấy chuyện này.
Vì vậy, cậu nắm tay Tiểu Mai nhanh chóng đi ra ngoài cửa, Vinh Quý vô cùng đắc ý khoe quyển sách hôm nay mình đọc.
"Hôm nay tớ cũng đọc sách nè, đọc được một quyển luôn ấy!"
Cùng một khoảng thời gian đó, Tiểu Mai đã đọc xong 11 quyển sách: =-=
Nhưng mà, nhìn đôi mắt đen sáng lấp lánh đang nhìn mình của Vinh Quý, Tiểu Mai biết, cậu đang đợi anh hỏi.
Giờ Vinh Quý có kỹ năng giao tiếp mới rồi, đôi lúc, cậu sẽ không tự hỏi, tự đáp, khơi gợi chủ đề rồi nói một tràng nữa mà sẽ tạm dừng một chút, nếu Tiểu Mai không để ý tới cậu thì cậu sẽ tiếp tục dùng ánh mắt trông mong nhìn anh chằm chằm.
Sau năm lần bảy lượt, Tiểu Mai cũng hiểu "quy tắc" này, nhiều khi, vì không để cho mình bị nhìn chằm chằm như thế, anh sẽ nương theo sự chờ mong của Vinh Quý mà chủ động hỏi.
"Cậu đọc sách gì vậy?" Thế là, Tiểu Mai bình thản hỏi Vinh Quý.
"Một quyển truyện tranh á! Tên là "Nhật ký của nhà bào chế thuốc Bolt"."
Tiểu Mai: Quả nhiên...
Nhưng mà anh không nhớ là trong thư viện có sách truyện tranh đấy, trong đầu nhanh chóng lướt qua danh sách toàn bộ sách trong thư viện, Tiểu Mai xác nhận xong thì nói: "Trong thư viện không có sách này, cậu xác định đây là sách trong thư viện à?"
Bọn họ đã ngồi vào Đại Hoàng, Tiểu Mai vừa nói chuyện với Vinh Quý vừa cẩn thận thắt dây an toàn. Bên cạnh anh, Vinh Quý đang định thắt dây an toàn chợt ngẩn người: "Ơ? Không có quyển sách này sao?"
Đại Hoàng chuẩn bị khởi động, thấy động tác của Vinh Quý tạm dừng, trong giây lát chưa xoay sở xong được thì anh bèn khom người kéo dây an toàn trong tay cậu qua rồi thắt lại.
"Cậu lấy sách ở đâu? Trên kệ hay là trên bàn?"
"Bàn, trên bàn á, sách trên kệ khó đọc quá, tớ coi không hiểu." Vinh Quý trung thực trả lời.
"Vậy thì rất có thể sách trên bàn là thầy thuốc nào đó mang đến, cậu không để ý à? Rất nhiều thầy thuốc đều mang theo trẻ em tới." Tiểu Mai thắt chặt dây an toàn cho cậu rồi ngồi ngay ngắn lại.
"Vậy... vậy là... nói cách khác, sách mà tớ đọc... vốn không phải ở thư viện, mà là sách của... mấy đứa bé... mà các thầy thuốc dẫn theo sao?" Vinh Quý lắp bắp.
Tiểu Mai do dự, hơi nâng cằm lên.
Vinh Quý trợn mắt há mồm.
Thôi được rồi, hiếm khi đến thư viện một lần, cậu hoàn toàn không hề thưởng thức được phẩm vị của sách trong thư viện, tìm cả buổi trời mới ra được một quyển của nhà bào chế thuốc mang đến thì cũng được đi, cơ mà sách mà cậu tìm được lại không phải do bọn họ tự mang đến, mà là sách bằng tranh vẽ của mấy đứa nhóc của nhóm nhà bào chế thuốc đem tới.
Vinh Quý lại cảm thấy tuyệt vọng đối với thế giới này.
"Cậu nói coi, sách cho con nít xem sao lại có nhiều chữ dữ vậy! Hơn nữa, trong đó toàn là nói về bệnh, phương thuốc gì đó, sao mà trẻ em đọc hiểu được!" Vinh Quý oán giận một cách hợp tình hợp lý, theo ánh nhìn chăm chú của Tiểu Mai dừng trên mặt cậu ngày càng lâu, giọng của cậu cũng càng ngày càng nhỏ.
Cuối cùng, người máy nhỏ chùng vai xuống, thở dài.
"Quyển sách đó nói cái gì?" Tiểu Mai cho rằng mình chỉ đơn giản muốn biết nội dung của quyển sách kia nên mới hỏi, chứ không phải vì trấn an tên ngốc nọ hay nói lảng sang chuyện khác đâu.
Nghe vậy, Vinh Quý ngẩng đầu lên: "Nói về câu chuyện thầy thuốc của thầy thuốc."
"Nhà bào chế thuốc Bolt là thầy thuốc của thầy thuốc trong thành phố, khi thầy thuốc bị bệnh, nhiều khi không thể tự chế thuốc cho mình mà sẽ đi khám. Nói mới nhớ, ở quê của tụi tớ cũng có cách nói như này, gọi là bác sĩ không thể tự chẩn bệnh gì gì đó, đại khái là bác sĩ sẽ không chẩn bệnh cho mình, nhiều lúc cũng sẽ không chẩn bệnh cho người nhà mà sẽ dẫn bọn họ đến chỗ bác sĩ mà mình tin cậy." Nhắc tới quê hương, Vinh Quý chợt trở nên phấn khích.
Cậu cũng kể nhiều hơn: "Toàn bộ câu chuyện kể về nhà bào chế thuốc Bolt chế thuốc cho thầy thuốc trong thành phố á ~ trong đó cũng có rất nhiều phương thuốc nhỏ, ghi chép kỹ càng và tỉ mỉ lắm, không biết là thật hay giả nữa..."
"Đương nhiên là thật rồi, chắc quyển sách này là sách tranh ảnh phổ cập cho trẻ em ở thành phố Cicero, dù là sách nhi đồng nhưng các phương thuốc trong đó sẽ không viết qua loa đâu." Tiểu Mai nói với cậu, song đôi mắt màu lam vẫn nhìn về phía trước.
Và rồi, bọn họ lại đi qua ngõ nhỏ kia.
Chính là con ngõ mà ba Hana xuất hiện phản ứng bất thường.
Vinh Quý vẫn đang ríu rít về quyển sách: "Muốn làm thầy thuốc của thầy thuốc khó lắm, thầy thuốc này á hả đều là do Hội trưởng Hiệp hội thầy thuốc trong thành phố đảm nhiệm..."
Cửa hàng ở cuối ngõ đúng lúc lướt qua cửa sổ xe bên chỗ Vinh Quý.
Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Tiểu Mai.
Đó là một suy nghĩ không thể tưởng tượng được, nhìn có vẻ không liên quan gì đến chuyện mà bọn họ đang nghiên cứu nhưng trong nháy mắt ấy, đại não Tiểu Mai hoàn toàn bị suy nghĩ kia chiếm cứ.
"Đại Hoàng, tăng tốc về nhà, đừng lo về hóa đơn phạt quá tốc độ." Giọng nói bình tĩnh của Tiểu Mai lại vang lên trong xe.
Trong mắt Tiểu Mai hiện lên ánh sáng nhuốm chút màu lam.
Cậu ấy nghĩ ra phương án làm thuốc giải mới rồi sao? Hay là...
Cảm thấy hình như lúc này, Tiểu Mai đang suy nghĩ chuyện gì đó quan trọng nên Vinh Quý ngoan ngoãn ngồi im bên cạnh.
Đại Hoàng chạy nhanh như chớp về nhà.
Bởi vì chạy quá tốc độ nên bọn họ về trước thời gian dự tính, bà Glara vẫn chưa chuẩn bị bữa tối xong, Hana thì đang lau nhà.
Thấy Vinh Quý và Tiểu Mai vào cửa, cô gái nhỏ lập tức ngọt ngào chào hỏi: "Chào A Quý ~ Tiểu Mai..."
Cô bé chưa kịp nói xong đã bị Tiểu Mai ngắt lời: "Hana, nếu nhà em có người bị bệnh thì do Hanarens bốc thuốc hay đi tìm thầy thuốc khác?"
"Hả?" Vinh Quý ngây người, cậu nhìn Hana mới vừa đứng dậy bên cạnh: Xem đi ~ dáng vẻ của cô gái nhỏ cũng không tốt hơn cậu là mấy!
Liên tưởng đến chuyện nhà bào chế thuốc Bolt trong truyện tranh mà mình vừa mới nói với Tiểu Mai, Tiểu Mai đang... chứng thực sao?
Đọc truyện tranh mà cũng cần chứng thực nữa hở? Chuyện này... quả nhiên rất là Tiểu Mai!
"Ừm... thầy thuốc sẽ không xem bệnh bốc thuốc cho người nhà của mình, nếu trong nhà em có người bị bệnh thì sẽ đến nhà của bác Hoson."
Nói đến đây, có lẽ nhớ lại gì đó nên Hana mếu máo: "Em không thích bác Hoson lắm."
"Hồi nhỏ, mỗi lần ba mang em sang đó thì em không vui tí nào, sau đó em làm loạn lên với ba vài lần thì không cần phải đi nữa ~"
Dứt lời, cô bé đột nhiên phấn khích: "Cơ mà sức khỏe người nhà em tốt lắm, không cần qua chỗ bác ấy thường xuyên!"
Chỉ là một lời nói bình thường, Hana cũng vậy, Vinh Quý cũng thế, bọn họ không hề cảm thấy lời nói ấy có vấn đề gì.
Nhưng vẻ mặt Tiểu Mai vẫn luôn nghiêm túc, thậm chí, anh lại hỏi một vấn đề: "Em có bệnh án của mình không? Là ghi chép chữa bệnh và uống thuốc đã trải qua ấy."
"Ơ? Cái đó hả... em không có, Hana khỏe lắm, không có bị bệnh." Hana nói, cô bé vỗ ngực nhỏ: "Này là ba em nói á, Hana rất là khỏe!"
Sau đó, Vinh Quý nhìn thấy Tiểu Mai mấp máy môi, trong mắt hiện lên ánh sáng lam sâu thẳm, cậu nghe anh nói với Hana: "Hana, có thể cho anh lấy một giọt máu của em được không?"
Hả!
Sao lại... đột nhiên nói mấy lời này cơ chứ?
Vinh Quý đang định truy vấn thì bồng nhiên, trong nhà vang lên tiếng rít gào rất lớn.
Ba Hana chợt xuất hiện ở cửa, zombie luôn yên tĩnh kia rít gào, há hàm răng trắng ra rồi bổ nhào về phía Tiểu Mai, còn cắn mạnh lên cổ Tiểu Mai nữa!
—
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Mai bị hạ gục ~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.