Chương 18: Mưu Mưu đáng yêu
Tây Tử Tự
23/11/2023
EDIT + BETA: Jeong Cho
AUTHOR: Tây Tử Tự
-0-
Lúc này Trần Mưu lại có chút ngu ngơ, cậu cũng phát hiện kí ức của mình hình như có một ít vấn đề. Cậu không biết có phải là bởi vì cậu sống lại hay không mà chuyện trước kia liên quan đến cậu thì cậu phần lớn nghĩ không ra, nhưng chỉ cần liên quan đến Nguyên Phi Hòa thì cậu lại nhớ rất rõ.
Nguyên Phi Hòa thấy bộ dáng cau mày của Trần Mưu liền hỏi:
"Không thoải mái?"
Trần Mưu nhìn Vương Miện cách đó không xa đang bắt chuyện với người khác, lắc lắc đầu.
Nguyên Phi Hòa từ trước đến nay rất mẫn cảm, giống như hắn cũng không chú ý đến sự khác thường của Trần Mưu, hắn nói;
"Anh đi vệ sinh, em có muốn đi cùng không?"
Trần Mưu nói:
"Anh là con gái à? Đi vệ sinh còn rủ em đi chung."
Nguyên Phi Hòa cũng không để ý đến thái độ bất thiện của Trần Mưu, hắn cười cười, xoay người đi vào phòng vệ sinh.
Trần Mưu lại ngồi trong chốc lát, sau đó cảm thấy ngực mình có chút tức, cậu sờ sờ túi quần tìm thuốc lá sau đó đứng dậy đi ra ngoài ban công, muốn hít thở không khí trong lành.
Đã hơn 9 giờ tối, trời đã hoàn toàn tối đen, trên bầu trời rậm rạp những ngôi sao, ánh trăng sáng ngời chiếu lên người Trần Mưu làm mặt đất hình thành một cái bóng thon dài.
Trần Mưu móc ra một điếu thuốc, không chú để ý mà cúi đầu nhìn hồ bơi đang loang lộ ánh sáng chiếu vào.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên từ đằng sau, Trần Mưu quay đầu, thấy Vương Miện đang cầm một ly rượu đến.
Vương Miện so với Trần Mưu thì lùn không ít, cậu ta thấy Trần Mưu nhìn thì cũng không dừng bước chân mà chậm rãi tiến lên, đi đến bên người Trần Mưu.
Trần Mưu nghiêng người liếc mắt nhìn cậu ta một cái, hút một điếu thuốc.
Vương Miện tất nhiên không thể nào không cảm giác được ánh mắt bất thiện của Trần Mưu, cậu ta nói:
"Chúng ta trước kia có gặp nhau lần nào không?"
Trần Mưu đưa tay lên kê mặt, nghiêng đầu nhìn Vương Miện, nghe cậu ta hỏi vậy thì nói:
"Có gặp thì sao?"
Vương Miện dùng một loại ánh mắt quét tỉ mỉ từ trên xuống dưới Trần Mưu, sau đó lại nhìn thêm mấy lần rồi mới nói:
"Anh không thấy là, anh làm chậm trễ Nguyên Phi Hòa sao?"
Vẻ mặt Trần Mưu bình tình: "À?"
Vương Miện nói:
"Yêu cầu về người yêu của Nguyên Phi Hòa không phải là anh, anh ấy kiên cường, dũng cảm, ưu nhã, thông minh, anh ấy cần người có thể trợ giúp anh ấy, là người yêu ở bên nhau cùng lên cùng xuống."
Trần Mưu nói:
"Cho nên?"
Vương Miện không nghĩ đến Trần Mưu phản ứng thế này, cậu ta hít vào một hơi, cố gắng không làm vẻ mặt của mình trở nên vặn vẹo, cậu ta nói:
"Anh căn bản không xứng với anh ấy, cái loại người thô lỗ như anh thì chắc là đàn violon cũng không biết kéo đúng không."
Trần Mưu nghe vậy lại cười, cậu đứng thẳng dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn vẻ mặt nghiêm túc Vương Miện trước mặt, cậu vươn tay trực tiếp nắm cằm Vương Miện.
Vương Miện bị động tác của Trần Mưu làm cho hoảng sợ, cậu ta theo phản xạ có điều kiện mà muốn lui về sau.
Một tay khác của Trần Mưu thấy thế liền trực tiếp ôm eo Vương Miện, cúi đầu phun khói thuốc lên mặt Vương Miện, nhưng giọng nói của cậu vừa lạnh lẽo vừa trầm thấp, còn mang theo vài phần khàn khàn:
"Tôi có xứng hay không xứng với anh ấy hay không không quan trọng, quan trọng là tôi có thể thỏa mãn được anh ấy hay không."
Toàn thân Vương Miện cương cứng, cậu ta nhìn mặt của Trần Mưu gần trong gang tấc, nhưng một câu phản bác cũng không nói ra được.
Trần Mưu lại tiếp tục nói:
"Tôi không biết kéo đàn violon, tôi chỉ biết tư thế làm tình yêu thích của anh ấy, tôi không biết anh ấy có cần tôi trợ giúp hay không, nhưng tôi chỉ biết rằng mỗi buổi tối, anh ấy đều không rời khỏi tôi."
Vương Miên ngu người tại chỗ, cậu ta hoàn toàn không nghĩ đến việc Trần Mưu cư nhiên có thể nói ra những câu vô sỉ đến thế.
Trần Mưu thấy bộ dạng dại ra của Vương Miện thì hung ác nhéo eo cậu ta, nhéo xong mới nói:
"Cái cơ thể bé nhỏ này của cậu chẳng lẽ có thể thỏa mãn được anh ấy sao?"
Vương Miện trợn mắt há mồm, cậu ta định nói gì đó thì liền nghe thấy một giọng nói phát ra bên cạnh, giọng nói kia nói:
"Mới không gặp một lát thôi mà quan hệ của hai người đã tốt đến vậy rồi à?"
Vương Miện quay đầu thấy Nguyên Phi Hòa mặt mày vô cảm đang đứng cách đó không xa.
Lúc nghe được giọng nói của Nguyên Phi Hòa, Trần Mưu trực tiếp thả tay ra, cũng mặc kệ Vương Miện bởi vì động tác của cậu mà chút nữa đã ngã, liền nói:
"Cục cưng à, anh đừng có hiểu lầm."
Nguyên Phi Hòa nhét tay vào túi quần, lạnh lùng hỏi một câu:
"Hiểu lầm? Hiểu lầm cái gì? Hiểu lầm ai?"
Còn không đợi Trần Mưu trả lời thì Vương Miện đã la lớn:
"Phi Hòa!! Cậu ta quyến rũ em!!"
Trần Mưu yên lặng nhìn đôi mắt của Vương Miện rực rỡ như ánh vàng, rồi nhìn yên lặng hướng đôi mắt dời lên người Nguyên Phi Hòa.
Nguyên Phi Hòa nói:
"Em ấy quyến rũ cậu?"
Vương Miện kích động nói:
"Đúng thế! Cậu ta quyến rũ em!"
Nguyên Phi Hòa nghe vậy, cất bước đến trước mặt Trần Mưu, sau đó nói:
"Trần Mưu, em làm sao mà quyến rũ được Vương Miện, có thể thử trên người anh được không?"
Trần Mưu lười giải thích, trực tiếp ôm chằm lấy Nguyên Phi Hòa cắn một cái rồi hôn một cái lên môi Nguyên Phi Hòa.
Nguyên Phi Hòa không nhúc nhích, để mặc Trần Mưu liếm láp môi hắn, cho đến khi Trần Mưu bắt đầu dùng lưỡi muốn luôn vào bên trong miệng của hắn, hắn mới lạnh lùng nói một câu:
"Được rồi."
Trần Mưu nhíu mày:
"Anh thật sự tin lời cậu ta?"
Nguyên Phi Hòa bảo:
"Anh không tin ai hết, chỉ tin hai mắt của mình thôi."
Vương Miện nghe thế liền quay đầu nhìn Trần Mưu bằng ánh mắt khiêu khích, Trần Mưu thấy vậy cũng không nói gì, chỉ giơ nắm đấm lên, dọa cho Vương Miện chạy biến, ngay cả ly rượu cậu ta đặt trên ban công cũng không mang theo.
Sau khi Vương Miện đi rồi, Nguyên Phi Hòa mới nói một câu:
"Anh hối hận vì đã đưa em đến đây."
Trần Mưu há mồm muốn nói gì đó nhưng lại không nói, cậu thở dài một hơi rồi quăng tàn thuốc vào thùng rác, sau đó lại đốt thêm một điếu khác.
Nguyên Phi Hòa nhìn hành động của Trần Mưu, vẻ mặt vẫn vô cảm, một lát sau, hắn xoay người rời đi. Trần Mưu nhìn theo bóng dáng của Nguyên Phi Hòa, đấm một phát thật mạnh lên vách tường.
Trần Mưu cho rằng Nguyên Phi Hòa tức giận, nhưng chỉ hai ba phút sau đã thấy Nguyên Phi Hòa trở lại, hắn chẳng những quay lại mà trên tay còn cầm một dĩa đồ ăn. Trần Mưu nhìn kĩ mới phát hiện là một dĩa salad hoa quả.
Nguyên Phi Hòa đưa dĩa salad tới trước mặt Trần Mưu, nói:
"Ăn đi."
Trần Mưu liếc mắt nhìn Nguyên Phi Hòa một cái, không biết hắn làm vậy là có ý gì, nhưng cậu cũng lười nghĩ nhiều mà cầm lấy ngồi xuống sô pha, rồi dùng nĩa ăn.
Trần Mưu chậm rãi ăn, Nguyên Phi Hòa thì đứng ở bên cạnh cậu, sự chú ý của hắn toàn bộ đều ở trên dĩa salad, thấy Trần Mưu ăn như gió, dĩa salad đã thấy đáy thì mới hỏi một câu:
"Sao không ăn xoài?"
Trần Mưu không hiểu mà nhìn thẳng vào mắt Nguyên Phi Hòa, cậu nói:
"Em dị ứng với xoài mà."
Nguyên Phi Hòa bảo:
"Dị ứng? À, chút nữa là quên mất rồi."
Trần Mưu chỉ cảm thấy câu hỏi của Nguyên Phi Hòa kì lạ, nhưng cũng không để trong lòng, cậu vừa ăn vừa như vô tình mà hỏi một câu:
"Sức của anh sao lại lớn đến thế?"
Nguyên Phi Hòa nói:
"Lớn à? Cũng được thôi mà."
Trần Mưu nói:
"Ngay cả em mà anh còn đánh thắng được thì sức lực không phải là lớn lắm à? Sao lại luyện ra được hay vậy?"
Nguyên Phi Hòa nói:
"Không đi tập, trời sinh đã vậy."
Trần Mưu nghe vậy bĩu môi, cậu không tin cái sức lực đó là trời sinh đâu.
Nguyên Phi Hòa thấy Trần Mưu đã ăn gần hết salad, lại hỏi:
"No rồi sao?"
Trần Mưu nói no rồi.
Nguyên Phi Hòa nói:
"No rồi thì đi thôi, tiệc tối nay có còn một tiết mục khác, chúng ta không tham gia."
Trần Mưu tất nhiên sẽ không ngu mà đi hỏi tiết mục gì, cậu và Nguyên Phi Hòa cùng đi chào hỏi Vương Miện rồi chuẩn bị ra về. Vương Miện tất nhiên không vui khi nhìn thấy Nguyên Phi Hòa rời đi sớm như vậy, cậu ta có ý muốn giữ hắn lại nhưng đều bị Nguyên Phi Hòa từ chối, vì thế cũng chỉ chấp nhận mà chào lại. Nhưng mà lúc này đây, cậu ta lại không có khiêu khích Trần Mưu nữa, hình như vừa này đã bị Trần Mưu cho ăn mệt một vở nên đã để lại cho cậu ta một ấn tượng khắc sâu.
Ra khỏi cửa, Trần Mưu lái xe, trên đường hai người không nói một câu. Nguyên Phi Hòa vẫn luôn thất thần, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, tâm trạng của Trần Mưu cũng không tốt lắm, tất nhiên cũng không muốn nhiều lời.
Nhưng lúc Trần Mưu dừng đèn đò thì lại thấy một hình bóng quen thuộc, cậu sửng sốt liền nói:
"Nguyên Phi Hòa, anh nhìn thử xem có phải đằng đó là em họ của anh không?"
Nguyên Phi Hòa ngẩng đầu, nhìn theo phương hướng mà Trần Mưu chỉ, hắn thấy Dương Thiên Đóa đang đứng ở ven đường như chờ một ai đó. Từ cái lần mà Trần Mưu đánh bầm dập bạn trai của Dương Thiên Đóa, thì cậu không gặp lại cô gái này nữa. Ngày thường, Dương Thiên Đóa rất hay gọi điện thoại cho Nguyên Phi Hòa, nhưng trong khoảng thời gian này thì một tin tức cũng không có. Cũng không biết là do bị người trong nhà mắng hay là vẫn xảy ra chuyện gì nữa.
Nguyên Phi Hòa nói:
"Em ấy sao lại ở đó?"
Dương Thiên Đóa đang đứng ở cửa một nhà nghỉ, trên tay đang vọc điện thoại, hiển nhiên là đang đợi người nào đó.
Trần Mưu nói:
"Cô ta không chia tay với bạn trai à?"
Nguyên Phi Hòa nói:
"Đã sớm chia tay rồi, không phải là em đánh cậu ta một trận à? Sau đó thì người nhà Dương Thiên Đóa biết chuyện này, rồi đi đến bệnh viện quậy phá một trận, nói là một là đưa tiền, hai là chịu trách nhiệm để Dương Thiên Đóa sinh con ra."
Trần Mưu tấm tắc hai tiếng, vừa lúc đèn đỏ chuyển thành đèn xanh, cậu đành phải lái xe lên phía trước, nhưng vừa mới đi qua đèn đỏ thì Trần Mưu đã từ kính chiếu hậu thấy được một cảnh, một người đàn ông đi về phía Dương Thiên Đóa. Nhưng bởi vì khoảng cách quá xa nên Trần Mưu không thể thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông đó được.
Nguyên Phi Hòa hình như cũng không để tâm để cô em họ này lắm, ngay cả hỏi cũng lười hỏi một câu, lúc về đến nhà thì trực tiếp vào phòng tắm rửa rồi chuẩn bị lên giường ngủ.
Trần Mưu thấy Nguyên Phi Hòa vẫn luôn hơi không vui, lời nói vốn dĩ định buông ra cũng đều phải nuốt vào trong miệng.
Nguyên Phi Hòa thật sự rất kì lạ, hoặc là nói tất cả người xung quanh đều rất kì quặc, Trần Mưu cũng không thể nói là kì quặc ở chỗ nào, nhưng theo cảm giác của cậu thì hết thảy mọi thứ xung quanh đều không đúng lắm.
Ngày hôm sau, khi Trần Mưu tỉnh lại thì Nguyên Phi Hòa đã đi rồi. Trên bàn là buổi sáng đã được chuẩn bị, Trần Mưu rời giường rửa mặt, đang lúc chuẩn bị ra ngoài thì lại phát hiện điện thoại của Nguyên Phi Hòa đặt ở trên sô pha. Cậu đi tới cầm lấy nó rồi click mở, phát hiện điện thoại được cài pass 4 chữ số.
Trần Mưu vẫn nhớ rõ pass của Nguyên Phi Hòa, cho nên cậu thuần thục nhập vào 4 con số, nhưng sau khi nhập 4 con số đó vào thì màn hình hiện lên mật khẩu bị sai.
Vẻ mặt Trần Mưu có chút khó coi, Nguyên Phi Hòa từ lúc nào đã đổi mật khẩu di động mà cậu lại chẳng biết gì.... Không, chính xác mà nói là chuyện mà Nguyên Phi Hòa ở thế giới này làm, cậu đều không biết.
AUTHOR: Tây Tử Tự
-0-
Lúc này Trần Mưu lại có chút ngu ngơ, cậu cũng phát hiện kí ức của mình hình như có một ít vấn đề. Cậu không biết có phải là bởi vì cậu sống lại hay không mà chuyện trước kia liên quan đến cậu thì cậu phần lớn nghĩ không ra, nhưng chỉ cần liên quan đến Nguyên Phi Hòa thì cậu lại nhớ rất rõ.
Nguyên Phi Hòa thấy bộ dáng cau mày của Trần Mưu liền hỏi:
"Không thoải mái?"
Trần Mưu nhìn Vương Miện cách đó không xa đang bắt chuyện với người khác, lắc lắc đầu.
Nguyên Phi Hòa từ trước đến nay rất mẫn cảm, giống như hắn cũng không chú ý đến sự khác thường của Trần Mưu, hắn nói;
"Anh đi vệ sinh, em có muốn đi cùng không?"
Trần Mưu nói:
"Anh là con gái à? Đi vệ sinh còn rủ em đi chung."
Nguyên Phi Hòa cũng không để ý đến thái độ bất thiện của Trần Mưu, hắn cười cười, xoay người đi vào phòng vệ sinh.
Trần Mưu lại ngồi trong chốc lát, sau đó cảm thấy ngực mình có chút tức, cậu sờ sờ túi quần tìm thuốc lá sau đó đứng dậy đi ra ngoài ban công, muốn hít thở không khí trong lành.
Đã hơn 9 giờ tối, trời đã hoàn toàn tối đen, trên bầu trời rậm rạp những ngôi sao, ánh trăng sáng ngời chiếu lên người Trần Mưu làm mặt đất hình thành một cái bóng thon dài.
Trần Mưu móc ra một điếu thuốc, không chú để ý mà cúi đầu nhìn hồ bơi đang loang lộ ánh sáng chiếu vào.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên từ đằng sau, Trần Mưu quay đầu, thấy Vương Miện đang cầm một ly rượu đến.
Vương Miện so với Trần Mưu thì lùn không ít, cậu ta thấy Trần Mưu nhìn thì cũng không dừng bước chân mà chậm rãi tiến lên, đi đến bên người Trần Mưu.
Trần Mưu nghiêng người liếc mắt nhìn cậu ta một cái, hút một điếu thuốc.
Vương Miện tất nhiên không thể nào không cảm giác được ánh mắt bất thiện của Trần Mưu, cậu ta nói:
"Chúng ta trước kia có gặp nhau lần nào không?"
Trần Mưu đưa tay lên kê mặt, nghiêng đầu nhìn Vương Miện, nghe cậu ta hỏi vậy thì nói:
"Có gặp thì sao?"
Vương Miện dùng một loại ánh mắt quét tỉ mỉ từ trên xuống dưới Trần Mưu, sau đó lại nhìn thêm mấy lần rồi mới nói:
"Anh không thấy là, anh làm chậm trễ Nguyên Phi Hòa sao?"
Vẻ mặt Trần Mưu bình tình: "À?"
Vương Miện nói:
"Yêu cầu về người yêu của Nguyên Phi Hòa không phải là anh, anh ấy kiên cường, dũng cảm, ưu nhã, thông minh, anh ấy cần người có thể trợ giúp anh ấy, là người yêu ở bên nhau cùng lên cùng xuống."
Trần Mưu nói:
"Cho nên?"
Vương Miện không nghĩ đến Trần Mưu phản ứng thế này, cậu ta hít vào một hơi, cố gắng không làm vẻ mặt của mình trở nên vặn vẹo, cậu ta nói:
"Anh căn bản không xứng với anh ấy, cái loại người thô lỗ như anh thì chắc là đàn violon cũng không biết kéo đúng không."
Trần Mưu nghe vậy lại cười, cậu đứng thẳng dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn vẻ mặt nghiêm túc Vương Miện trước mặt, cậu vươn tay trực tiếp nắm cằm Vương Miện.
Vương Miện bị động tác của Trần Mưu làm cho hoảng sợ, cậu ta theo phản xạ có điều kiện mà muốn lui về sau.
Một tay khác của Trần Mưu thấy thế liền trực tiếp ôm eo Vương Miện, cúi đầu phun khói thuốc lên mặt Vương Miện, nhưng giọng nói của cậu vừa lạnh lẽo vừa trầm thấp, còn mang theo vài phần khàn khàn:
"Tôi có xứng hay không xứng với anh ấy hay không không quan trọng, quan trọng là tôi có thể thỏa mãn được anh ấy hay không."
Toàn thân Vương Miện cương cứng, cậu ta nhìn mặt của Trần Mưu gần trong gang tấc, nhưng một câu phản bác cũng không nói ra được.
Trần Mưu lại tiếp tục nói:
"Tôi không biết kéo đàn violon, tôi chỉ biết tư thế làm tình yêu thích của anh ấy, tôi không biết anh ấy có cần tôi trợ giúp hay không, nhưng tôi chỉ biết rằng mỗi buổi tối, anh ấy đều không rời khỏi tôi."
Vương Miên ngu người tại chỗ, cậu ta hoàn toàn không nghĩ đến việc Trần Mưu cư nhiên có thể nói ra những câu vô sỉ đến thế.
Trần Mưu thấy bộ dạng dại ra của Vương Miện thì hung ác nhéo eo cậu ta, nhéo xong mới nói:
"Cái cơ thể bé nhỏ này của cậu chẳng lẽ có thể thỏa mãn được anh ấy sao?"
Vương Miện trợn mắt há mồm, cậu ta định nói gì đó thì liền nghe thấy một giọng nói phát ra bên cạnh, giọng nói kia nói:
"Mới không gặp một lát thôi mà quan hệ của hai người đã tốt đến vậy rồi à?"
Vương Miện quay đầu thấy Nguyên Phi Hòa mặt mày vô cảm đang đứng cách đó không xa.
Lúc nghe được giọng nói của Nguyên Phi Hòa, Trần Mưu trực tiếp thả tay ra, cũng mặc kệ Vương Miện bởi vì động tác của cậu mà chút nữa đã ngã, liền nói:
"Cục cưng à, anh đừng có hiểu lầm."
Nguyên Phi Hòa nhét tay vào túi quần, lạnh lùng hỏi một câu:
"Hiểu lầm? Hiểu lầm cái gì? Hiểu lầm ai?"
Còn không đợi Trần Mưu trả lời thì Vương Miện đã la lớn:
"Phi Hòa!! Cậu ta quyến rũ em!!"
Trần Mưu yên lặng nhìn đôi mắt của Vương Miện rực rỡ như ánh vàng, rồi nhìn yên lặng hướng đôi mắt dời lên người Nguyên Phi Hòa.
Nguyên Phi Hòa nói:
"Em ấy quyến rũ cậu?"
Vương Miện kích động nói:
"Đúng thế! Cậu ta quyến rũ em!"
Nguyên Phi Hòa nghe vậy, cất bước đến trước mặt Trần Mưu, sau đó nói:
"Trần Mưu, em làm sao mà quyến rũ được Vương Miện, có thể thử trên người anh được không?"
Trần Mưu lười giải thích, trực tiếp ôm chằm lấy Nguyên Phi Hòa cắn một cái rồi hôn một cái lên môi Nguyên Phi Hòa.
Nguyên Phi Hòa không nhúc nhích, để mặc Trần Mưu liếm láp môi hắn, cho đến khi Trần Mưu bắt đầu dùng lưỡi muốn luôn vào bên trong miệng của hắn, hắn mới lạnh lùng nói một câu:
"Được rồi."
Trần Mưu nhíu mày:
"Anh thật sự tin lời cậu ta?"
Nguyên Phi Hòa bảo:
"Anh không tin ai hết, chỉ tin hai mắt của mình thôi."
Vương Miện nghe thế liền quay đầu nhìn Trần Mưu bằng ánh mắt khiêu khích, Trần Mưu thấy vậy cũng không nói gì, chỉ giơ nắm đấm lên, dọa cho Vương Miện chạy biến, ngay cả ly rượu cậu ta đặt trên ban công cũng không mang theo.
Sau khi Vương Miện đi rồi, Nguyên Phi Hòa mới nói một câu:
"Anh hối hận vì đã đưa em đến đây."
Trần Mưu há mồm muốn nói gì đó nhưng lại không nói, cậu thở dài một hơi rồi quăng tàn thuốc vào thùng rác, sau đó lại đốt thêm một điếu khác.
Nguyên Phi Hòa nhìn hành động của Trần Mưu, vẻ mặt vẫn vô cảm, một lát sau, hắn xoay người rời đi. Trần Mưu nhìn theo bóng dáng của Nguyên Phi Hòa, đấm một phát thật mạnh lên vách tường.
Trần Mưu cho rằng Nguyên Phi Hòa tức giận, nhưng chỉ hai ba phút sau đã thấy Nguyên Phi Hòa trở lại, hắn chẳng những quay lại mà trên tay còn cầm một dĩa đồ ăn. Trần Mưu nhìn kĩ mới phát hiện là một dĩa salad hoa quả.
Nguyên Phi Hòa đưa dĩa salad tới trước mặt Trần Mưu, nói:
"Ăn đi."
Trần Mưu liếc mắt nhìn Nguyên Phi Hòa một cái, không biết hắn làm vậy là có ý gì, nhưng cậu cũng lười nghĩ nhiều mà cầm lấy ngồi xuống sô pha, rồi dùng nĩa ăn.
Trần Mưu chậm rãi ăn, Nguyên Phi Hòa thì đứng ở bên cạnh cậu, sự chú ý của hắn toàn bộ đều ở trên dĩa salad, thấy Trần Mưu ăn như gió, dĩa salad đã thấy đáy thì mới hỏi một câu:
"Sao không ăn xoài?"
Trần Mưu không hiểu mà nhìn thẳng vào mắt Nguyên Phi Hòa, cậu nói:
"Em dị ứng với xoài mà."
Nguyên Phi Hòa bảo:
"Dị ứng? À, chút nữa là quên mất rồi."
Trần Mưu chỉ cảm thấy câu hỏi của Nguyên Phi Hòa kì lạ, nhưng cũng không để trong lòng, cậu vừa ăn vừa như vô tình mà hỏi một câu:
"Sức của anh sao lại lớn đến thế?"
Nguyên Phi Hòa nói:
"Lớn à? Cũng được thôi mà."
Trần Mưu nói:
"Ngay cả em mà anh còn đánh thắng được thì sức lực không phải là lớn lắm à? Sao lại luyện ra được hay vậy?"
Nguyên Phi Hòa nói:
"Không đi tập, trời sinh đã vậy."
Trần Mưu nghe vậy bĩu môi, cậu không tin cái sức lực đó là trời sinh đâu.
Nguyên Phi Hòa thấy Trần Mưu đã ăn gần hết salad, lại hỏi:
"No rồi sao?"
Trần Mưu nói no rồi.
Nguyên Phi Hòa nói:
"No rồi thì đi thôi, tiệc tối nay có còn một tiết mục khác, chúng ta không tham gia."
Trần Mưu tất nhiên sẽ không ngu mà đi hỏi tiết mục gì, cậu và Nguyên Phi Hòa cùng đi chào hỏi Vương Miện rồi chuẩn bị ra về. Vương Miện tất nhiên không vui khi nhìn thấy Nguyên Phi Hòa rời đi sớm như vậy, cậu ta có ý muốn giữ hắn lại nhưng đều bị Nguyên Phi Hòa từ chối, vì thế cũng chỉ chấp nhận mà chào lại. Nhưng mà lúc này đây, cậu ta lại không có khiêu khích Trần Mưu nữa, hình như vừa này đã bị Trần Mưu cho ăn mệt một vở nên đã để lại cho cậu ta một ấn tượng khắc sâu.
Ra khỏi cửa, Trần Mưu lái xe, trên đường hai người không nói một câu. Nguyên Phi Hòa vẫn luôn thất thần, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, tâm trạng của Trần Mưu cũng không tốt lắm, tất nhiên cũng không muốn nhiều lời.
Nhưng lúc Trần Mưu dừng đèn đò thì lại thấy một hình bóng quen thuộc, cậu sửng sốt liền nói:
"Nguyên Phi Hòa, anh nhìn thử xem có phải đằng đó là em họ của anh không?"
Nguyên Phi Hòa ngẩng đầu, nhìn theo phương hướng mà Trần Mưu chỉ, hắn thấy Dương Thiên Đóa đang đứng ở ven đường như chờ một ai đó. Từ cái lần mà Trần Mưu đánh bầm dập bạn trai của Dương Thiên Đóa, thì cậu không gặp lại cô gái này nữa. Ngày thường, Dương Thiên Đóa rất hay gọi điện thoại cho Nguyên Phi Hòa, nhưng trong khoảng thời gian này thì một tin tức cũng không có. Cũng không biết là do bị người trong nhà mắng hay là vẫn xảy ra chuyện gì nữa.
Nguyên Phi Hòa nói:
"Em ấy sao lại ở đó?"
Dương Thiên Đóa đang đứng ở cửa một nhà nghỉ, trên tay đang vọc điện thoại, hiển nhiên là đang đợi người nào đó.
Trần Mưu nói:
"Cô ta không chia tay với bạn trai à?"
Nguyên Phi Hòa nói:
"Đã sớm chia tay rồi, không phải là em đánh cậu ta một trận à? Sau đó thì người nhà Dương Thiên Đóa biết chuyện này, rồi đi đến bệnh viện quậy phá một trận, nói là một là đưa tiền, hai là chịu trách nhiệm để Dương Thiên Đóa sinh con ra."
Trần Mưu tấm tắc hai tiếng, vừa lúc đèn đỏ chuyển thành đèn xanh, cậu đành phải lái xe lên phía trước, nhưng vừa mới đi qua đèn đỏ thì Trần Mưu đã từ kính chiếu hậu thấy được một cảnh, một người đàn ông đi về phía Dương Thiên Đóa. Nhưng bởi vì khoảng cách quá xa nên Trần Mưu không thể thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông đó được.
Nguyên Phi Hòa hình như cũng không để tâm để cô em họ này lắm, ngay cả hỏi cũng lười hỏi một câu, lúc về đến nhà thì trực tiếp vào phòng tắm rửa rồi chuẩn bị lên giường ngủ.
Trần Mưu thấy Nguyên Phi Hòa vẫn luôn hơi không vui, lời nói vốn dĩ định buông ra cũng đều phải nuốt vào trong miệng.
Nguyên Phi Hòa thật sự rất kì lạ, hoặc là nói tất cả người xung quanh đều rất kì quặc, Trần Mưu cũng không thể nói là kì quặc ở chỗ nào, nhưng theo cảm giác của cậu thì hết thảy mọi thứ xung quanh đều không đúng lắm.
Ngày hôm sau, khi Trần Mưu tỉnh lại thì Nguyên Phi Hòa đã đi rồi. Trên bàn là buổi sáng đã được chuẩn bị, Trần Mưu rời giường rửa mặt, đang lúc chuẩn bị ra ngoài thì lại phát hiện điện thoại của Nguyên Phi Hòa đặt ở trên sô pha. Cậu đi tới cầm lấy nó rồi click mở, phát hiện điện thoại được cài pass 4 chữ số.
Trần Mưu vẫn nhớ rõ pass của Nguyên Phi Hòa, cho nên cậu thuần thục nhập vào 4 con số, nhưng sau khi nhập 4 con số đó vào thì màn hình hiện lên mật khẩu bị sai.
Vẻ mặt Trần Mưu có chút khó coi, Nguyên Phi Hòa từ lúc nào đã đổi mật khẩu di động mà cậu lại chẳng biết gì.... Không, chính xác mà nói là chuyện mà Nguyên Phi Hòa ở thế giới này làm, cậu đều không biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.