Chương 38: Trần Mưu giải quyết
Tây Tử Tự
23/11/2023
Trần Mưu đổi quần áo khác, chuẩn bị ra ngoài.
Hai ngày này trong lòng cậu có việc, cho nên hoàn toàn không chú ý đến không khí kì quái trong nhà.
Số lần Nguyên Phi Hòa nói chuyện với Trần Mưu cực kì ít, đại đa số thời điểm, hắn đều dùng ánh mắt cực kì quái dị mà quan sát Trần Mưu, chờ Trần Mưu tiến lại gần thì liền khôi phục dáng vẻ mỉm cười.
Nếu là ngày thường, Trần Mưu dù có vô tư vô tâm đến thế nào cũng sẽ phát hiện người yêu cậu không thích hợp, chỉ là mấy ngày nay, trong đầu của Trần Mưu bị chuyện khác lấp đầy, không rảnh bận tâm tới phản ứng của Nguyên Phi Hòa.
Buổi tối thứ tư, Trần Mưu đổi quần áo xong liền mang theo một cái ba lô căng phòng chuẩn bị ra ngoài.
Nguyên Phi Hòa ngồi ở sô pha nhìn Trần Mưu đứng ở cửa đổi giày, khuỷu tay của hắn chống lên tay vịn của ghế, dùng bàn tay chống mặt, cả người lộ ra hơi thở vừa âm u vừa u buồn.
Trần Mưu mơ hồ có cảm giác trạng thái của Nguyên Phi Hòa có chút không đúng, cậu dừng động tác đổi giày, đi đến bên cạnh Nguyên Phi Hòa, ngồi xổm xuống hôn hôn cằm của hắn, cậu nói:
"Phi Hòa, em sẽ nhanh về thôi."
Nguyên Phi Hòa không nói chuyện, hắn dùng ánh mắt như đang nhìn một người xa lạ nhìn Trần Mưu, sau đó nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Trần Mưu thở dài, kỳ thật, cậu cũng không biết hôm nay bản thân có thể về được hay không, cậu biết hành vi của cậu là sai, chỉ là bây giờ cậu không còn một con đường sống nào khác nữa.
Cho dù là Nguyên Phi Hòa hay là Trần Miên Miên, cậu đều không thể buông tay.
Trần Mưu xoay người đi đến cửa, rất nhanh đã đổi giày xong, cậu đang chuẩn bị mở cửa ra ngoài thì nghe được Nguyên Phi Hòa ở phía sau nhẹ nhàng hỏi một câu:
"Trần Mưu, em có còn về không?"
Cả người Trần Mưu cứng đơ, không dám quay đầu, chỉ mơ hồ nói một câu:
"Em sẽ về."
Rồi binh một tiếng, đóng cửa lại.
Nguyên Phi Hòa nhìn cánh cửa bị đóng lại cửa, như là hắn đã nhìn thấy cảnh tượng này vô số lần. Hắn lúc trước vẫn luôn tò mò, thứ trân quý nhất mà hắn phải trả giá là gì, cho đến gần đây, hắn mới hiểu được, thứ trân quý nhất của hắn, chính là suy nghĩ vì hắn mà chết của Trần Mưu.
Nguyên Phi Hòa bây giờ quá tốt, hắn cường tráng, giàu có, đẹp trai, hắn có được tất cả mọi thứ mà con người ở thời đại này đều đang điên cuồng theo đuổi, chỉ là hắn cảm thấy quá chán.
Nhàm chán vô cùng.
Nguyên Phi Hòa rút ra một điếu thuốc, chậm rãi đốt lửa, rồi lặng lẽ nuốt sự chán ghét đó vào trong lòng. Tuy rằng hai ngày này Trần Mưu không nói rõ cậu muốn làm gì, nhưng Nguyên Phi Hòa lại biết rõ.
Buổi tối hôm nay, Trần Mưu sẽ mang theo hành lý cùng với tấm chi phiếu mà Vương Tử Chiếu cho cậu, biến mất không một dấu vết. Cậu vứt bỏ Trần Miên Miên đang đặt hết kì vọng vào cậu, vứt bỏ người yêu chung tình của cậu là Nguyên Phi Hòa, cứ như thế mà biến mất.
Trần Mưu này thích ăn xoài, thích thạch trái cây, làm việc rất tùy tiện, nhìn như không câu nệ tiểu tiết nhưng trên thực tế, từ trong xương cốt cậu đã rất lạnh lùng.
1
Cùng một thế giới, cùng sự phát triển như vậy nhưng lại xuất hiện những Trần Mưu khác nhau, Nguyên Phi Hòa cảm thấy mệt mỏi và tuyệt vọng, hắn thậm chí còn bắt đầu hoài nghi, hắn mạnh mẽ như thế này thật ra cũng không có ý nghĩa gì cả. Bởi vì Mưu Mưu, người vì bảo vệ hắn rồi nhận lấy cái chết, sẽ không bao giờ trở lại bên cạnh hắn.
1
Nguyên Phi Hòa cầm lấy điện thoại, gọi đến dãy số của bệnh viện, hắn nhìn chằm chằm điếu thuốc trên tay, trong miệng nói:
"Cho Trần Miên Miên làm phẫu thuật đi, không cần chờ anh trai của em ấy nữa."
Trần Mưu sẽ không quay lại.
Nguyên Phi Hòa cũng đã từng chờ rất nhiều lần, hắn cho rằng Trần Mưu chỉ là nhất thời hồ đồ, nhưng thời gian đã nói cho Nguyên Phi Hòa biết đáp án, Trần Mưu không phải nhất thời hồ đồ, mà là đã có ý định này rất lâu, đôi khi, cậu thậm chí còn về nhà giúp Vương Tử Chiếu, trói Nguyên Phi Hòa đưa đến tay Vương Tử Chiếu.
Nhưng hết thảy đều không quan trọng nữa, Nguyên Phi Hòa tùy tay dập điếu thuốc, không muốn nghĩ nữa, nếu linh hồn đã không giống nhau, vậy hắn sẽ giữ lại Trần Mưu, giữ lại cơ thể đó, hoàn chỉnh ở bên cạnh hắn.
Trần Mưu ra ngoài, đi đến địa điểm mà Vương Tử Chiếu đã hẹn. Bởi vì cậu là người yêu cầu nơi gặp mặt nên địa điểm là trong nhà ở của Vương Tử Chiếu, Trần Mưu chỉ cần lấy cớ rằng nếu gặp mặt ở ngoài lỡ bị người khác thấy sẽ làm Nguyên Phi Hòa nghi ngờ, Vương Tử Chiếu thật ra không nghĩ nhiều liền thuận mồm đồng ý.
Trần Mưu xuống xe, cõng ba lô trên vai đi vào thang máy, vài phút sau, Trần Mưu gõ cửa nhà của Vương Tử Chiếu.
Vương Tử Chiếu mở cửa cho Trần Mưu, trên vai gã còn quấn băng vải, xương ở đó tuy rằng không gãy nhưng cũng trật khớp. Trần Mưu thấy gã, vôi vàng lộ ra nụ cười hèn mọn, trong mắt của Vương Tử Chiếu lộ ra một phần chán ghét, kêu Trần Mưu vào cửa.
Trần Mưu sau khi vào nhà, co quắp người ngồi xuống, giống như một tên nhà quê chưa trải sự đời.
Vương Tử Chiếu cũng lười vòng vo với Trần Mưu, gã nói:
"Cậu nghĩ kĩ rồi?"
Trần Mưu gật đầu:
"Nghĩ kĩ rồi."
Vương Tử Chiếu cười lạnh một tiếng, từ trong ngực móc ra một tấm chi phiếu, trực tiếp ném tới trước mặt Trần Mưu, gã nói:
"Cầm tiền mà làm việc đi, hẹn Nguyên Phi Hòa ra, sau đó thì bỏ thuốc cậu ra, tiền sẽ là của cậu."
Trần Mưu nhìn Vương Tử Chiếu đưa bình thuốc màu trắng đến trước mặt mình, biểu cảm không chịu được mà vặn vẹo một chút.
Vương Tử Chiếu nói:
"Làm xong chuyện này rồi tôi sẽ cho cậu tư liệu của người ghép tủy."
Trần Mưu nói:
"Được."
Vương Tử Chiếu không kiên nhẫn nói:
"Nói được là được rồi, cậu còn ngồi đây làm gì, mau cút đi, tôi sẽ còn liên lạc với cậu sau."
Trần Mưu nói:
"Chỗ này của ngài nói an toàn thì cũng không an toàn, tôi đến chỗ này chắc không ai biết phải không?"
Vương Tử Chiếu thấy Trần Mưu co rúm, càng thêm phiền chán, gã nói:
"Chỗ này chỉ có mình tôi ở, người khác sẽ không biết, đừng có lãng phí thời gian của tôi nữa."
Trần Mưu lúc này mới cười, cậu nói:
"Vậy à... vậy thì tốt rồi."
Nói xong, cậu liền buông ba lô xuống, trong đôi mắt ngạc nhiên của Vương Tử Chiếu, lấy dây thừng ra, cậu nói:
"Vương Tử Chiếu, tao không phải đã nói với mày đừng động vào Nguyên Phi Hòa nhà tao rồi sao?"
Vương Tử Chiếu gầm rú, liền bị Trần Mưu trực tiếp đè trên mặt, trước khi bị thương gã đã không phải là đối thủ của Trần Mưu, thì tình trạng bây giờ mà đem so với Trần Mưu, càng như trói gà không chặt.
Trần Mưu trói chặt gã, dùng khăn nhét vào miệng gã xong mới từ trong ba lô móc ra một thứ, dùng cờ lê vỗ vỗ lên mặt của Vương Tử Chiếu, sau đó phỉ nhổ:
"Đầu đã trọc thì làm sao phải sợ bị nắm tóc? Vương Tử Chiếu, ông đây nói cho mày biết, nếu hôm nay mày không ngoan ngoãn khai ra người ghép tủy với Trần Miên Miên cho tao thì tao sẽ làm mày chết ở chỗ này."
Trong mắt của Vương Tử Chiếu tràn ngập hoảng sợ, gã ưm ưm ưm, bị trói như một con sâu giãy giụa trên đất.
Lần này đến lượt Trần Mưu lộ ra biểu cảm chán ghét nhìn Vương Tử Chiếu, cậu cũng không nói nhiều, dùng cờ lê đập nát răng cửa của Vương Tử Chiếu.
Một giờ sau, Vương Tử Chiếu nói cho Trần Mưu đáp án cậu muốn, Trần Mưu nghe được đáp án này lại bịt kín miệng Vương Tử Chiếu lại, sau đó cầm lấy di động:
"Để tao xác nhận một chút, nếu con mẹ nó mày dám gạt tao...."
Vương Tử Chiếu ngay cả ư cũng không dám ư một tiếng.
Trần Mưu đi vào nhà vệ sinh, làm bộ gọi điện thoại, sau đó thay đổi biểu cảm hung ác, hùng hổ đi từ trong nhà vệ sinh ra, đạp một chân lên người Vương Tử Chiếu, trong miệng mắng:
"Mày đúng là có gan dám gạt tao sao, Vương Tử Chiếu, mày không muốn sống nữa à?!"
Vương Tử Chiếu điên cuồng lắc đầu, sau khi Trần Mưu gỡ khăn lông trong miệng gã ra, giọng nói của gã mang theo tiếng khóc, hàm hồ nói:
"Tôi không lừa cậu, không lừa cậu thật mà, cậu đi xác nhận lại lần nữa đi, tôi không có lừa cậu!"
Xem ra, Vương Tử Chiếu đúng thật không lừa mình, trong lòng Trần Mưu nhẹ nhàng thở ra, thấy bộ dạng của Vương Tử Chiếu chật vật bất kham liền thay Vương Tử Chiếu gọi 120.
Trên mặt và người của Vương Tử Chiếu đều là vết máu, tuy rằng dọa người nhưng trên thực tế tất cả chỉ là những vết thương ngoài da làm người ta đau điếng mà thôi, Trần Mưu xuống tay vẫn luôn biết nặng nhẹ.
Vương Tử Chiếu là một thằng nhà giàu mới về nước, tất nhiên sẽ không đấu lại Trần Mưu, gã tuy rằng có hứng thú với Nguyên Phi Hòa, chỉ là không muốn lấy mạng sống của mình ra cược mà thôi.
Trần Mưu biết sau lần này Vương Tử Chiếu khẳng định sẽ không bỏ qua nữa, cậu dọn dẹp ba lô, rửa sạch vết máu mới xuống lầu gọi xe về nhà.
Dù sao cũng đã giúp Vương Tử Chiếu gọi xe cấp cứu, khẳng định sẽ không chết được.
Trần Mưu ngồi trên xe taxi, có chút mất tập trung, cậu nghĩ, chờ đến khi cảnh sát tìm đến cửa, Nguyên Phi Hòa nhất định sẽ thấy thất vọng với cậu. Nguyên Phi Hòa ghét cảnh nhìn cậu sử dụng bạo lực như thế, mỗi lần cậu tiến vào trại tạm giam thì cả hai đều sẽ tách nhau một đoạn thời gian.
Vương Tử Chiếu có gia thế đến vậy, mặc dù chỉ là vết thương ngoài da, cũng không phải chỉ làm cậu vào trại tạm giam là có thể giải quyết được vấn đề.
Lúc Trần Mưu muốn đi đến cửa, cậu gọi điện thoại cho Nguyên Phi Hòa, hỏi Nguyên Phi Hòa đang làm gì.
Giọng nói của Nguyên Phi Hòa rất lạnh lùng, nói mình đang xem TV.
Trần Mưu lại nói:
"Phi Hòa, em về rồi đây."
Nguyên Phi Hòa nhàn nhạt ừ một tiếng.
Trần Mưu nghĩ đến Trần Miên Miên đang ở bệnh viện, nhưng nghĩ đến Nguyên Phi Hòa đang ngồi ở trong nhà, trên mặt không khỏi nở một nụ cười nhẹ nhàng. Chẳng qua bên trong nụ cười này, lại ẩn ẩn chứa vô vàn bi thương không thể nguôi.
Về đến nhà, Trần Mưu đặt ba lô vào phòng ngủ, sau đó đi đến sô pha của phòng khách, ngồi xuống bên cạnh Nguyên Phi Hòa.
Nguyên Phi Hòa quay đầu xem xét liếc mắt nhìn Trần Mưu một cái, nói:
"Sao về trễ thế?"
Trần Mưu ừ một tiếng, cậu duỗi tay ôm Nguyên Phi Hòa, nói:
"Phi Hòa, em rất yêu anh."
Nguyên Phi Hòa lại không giống như thường, không đáp lại, hắn đã không muốn làm cho bản thân mình thất vọng thêm nữa.
Trần Mưu hôn hôn lỗ tai có chút lạnh lẽo của Nguyên Phi Hòa, đề nghị:
"Phi Hòa, chúng ta uống chút rượu đi."
Sau đó thì sảng khoái làm tình một lần, dù là ai ở trên cũng được, nếu hôm nay không làm, sợ là vài năm nữa mới làm được.
Nguyên Phi Hòa chậm rãi nói:
"Được thôi."
Trần Mưu đứng dậy, đi vào phòng bếp cầm lấy ly và rượu ra, cậu đang nghĩ chắc Nguyên Phi Hòa sẽ không đồng ý đâu, dù gì thì Nguyên Phi Hòa ghét cậu uống say đến thế mà.
Rượu vang màu đỏ trong ly thủy tinh, Trần Mưu uống một hơi cạn sạch, sau đó ôm cổ Nguyên Phi Hòa, tặng cho hắn một nụ hôn nóng bỏng.
Nguyên Phi Hòa không thể nào hứng thú không có hứng thú với rượu được, hắn duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve làn da của Trần Mưu, đôi môi bị hôn đỏ nhẹ nhàng mở ra thành một đường cong căng chặt.
Trần Mưu mới uống hết một chén rượu liền cảm giác bản thân có chút choáng váng, cậu hàm hồ nói:
"Phi, Phi Hòa, em tiếc, em tiếc phải rời khỏi anh...."
Nghe vậy, nhiệt độ trong mắt của Nguyên Phi Hòa rốt cuộc cũng hạ xuống, hắn cho cậu một nụ cười lạnh lùng như băng, sau đó nói:
+
"Nên là.... Chúng ta luôn ở cạnh nhau được không?"
Trần Mưu không nghe được lời nói của Nguyên Phi Hòa, cậu dựa vào đầu vai của Nguyên Phi Hòa, lâm vào giấc ngủ triền miên.
Hai ngày này trong lòng cậu có việc, cho nên hoàn toàn không chú ý đến không khí kì quái trong nhà.
Số lần Nguyên Phi Hòa nói chuyện với Trần Mưu cực kì ít, đại đa số thời điểm, hắn đều dùng ánh mắt cực kì quái dị mà quan sát Trần Mưu, chờ Trần Mưu tiến lại gần thì liền khôi phục dáng vẻ mỉm cười.
Nếu là ngày thường, Trần Mưu dù có vô tư vô tâm đến thế nào cũng sẽ phát hiện người yêu cậu không thích hợp, chỉ là mấy ngày nay, trong đầu của Trần Mưu bị chuyện khác lấp đầy, không rảnh bận tâm tới phản ứng của Nguyên Phi Hòa.
Buổi tối thứ tư, Trần Mưu đổi quần áo xong liền mang theo một cái ba lô căng phòng chuẩn bị ra ngoài.
Nguyên Phi Hòa ngồi ở sô pha nhìn Trần Mưu đứng ở cửa đổi giày, khuỷu tay của hắn chống lên tay vịn của ghế, dùng bàn tay chống mặt, cả người lộ ra hơi thở vừa âm u vừa u buồn.
Trần Mưu mơ hồ có cảm giác trạng thái của Nguyên Phi Hòa có chút không đúng, cậu dừng động tác đổi giày, đi đến bên cạnh Nguyên Phi Hòa, ngồi xổm xuống hôn hôn cằm của hắn, cậu nói:
"Phi Hòa, em sẽ nhanh về thôi."
Nguyên Phi Hòa không nói chuyện, hắn dùng ánh mắt như đang nhìn một người xa lạ nhìn Trần Mưu, sau đó nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Trần Mưu thở dài, kỳ thật, cậu cũng không biết hôm nay bản thân có thể về được hay không, cậu biết hành vi của cậu là sai, chỉ là bây giờ cậu không còn một con đường sống nào khác nữa.
Cho dù là Nguyên Phi Hòa hay là Trần Miên Miên, cậu đều không thể buông tay.
Trần Mưu xoay người đi đến cửa, rất nhanh đã đổi giày xong, cậu đang chuẩn bị mở cửa ra ngoài thì nghe được Nguyên Phi Hòa ở phía sau nhẹ nhàng hỏi một câu:
"Trần Mưu, em có còn về không?"
Cả người Trần Mưu cứng đơ, không dám quay đầu, chỉ mơ hồ nói một câu:
"Em sẽ về."
Rồi binh một tiếng, đóng cửa lại.
Nguyên Phi Hòa nhìn cánh cửa bị đóng lại cửa, như là hắn đã nhìn thấy cảnh tượng này vô số lần. Hắn lúc trước vẫn luôn tò mò, thứ trân quý nhất mà hắn phải trả giá là gì, cho đến gần đây, hắn mới hiểu được, thứ trân quý nhất của hắn, chính là suy nghĩ vì hắn mà chết của Trần Mưu.
Nguyên Phi Hòa bây giờ quá tốt, hắn cường tráng, giàu có, đẹp trai, hắn có được tất cả mọi thứ mà con người ở thời đại này đều đang điên cuồng theo đuổi, chỉ là hắn cảm thấy quá chán.
Nhàm chán vô cùng.
Nguyên Phi Hòa rút ra một điếu thuốc, chậm rãi đốt lửa, rồi lặng lẽ nuốt sự chán ghét đó vào trong lòng. Tuy rằng hai ngày này Trần Mưu không nói rõ cậu muốn làm gì, nhưng Nguyên Phi Hòa lại biết rõ.
Buổi tối hôm nay, Trần Mưu sẽ mang theo hành lý cùng với tấm chi phiếu mà Vương Tử Chiếu cho cậu, biến mất không một dấu vết. Cậu vứt bỏ Trần Miên Miên đang đặt hết kì vọng vào cậu, vứt bỏ người yêu chung tình của cậu là Nguyên Phi Hòa, cứ như thế mà biến mất.
Trần Mưu này thích ăn xoài, thích thạch trái cây, làm việc rất tùy tiện, nhìn như không câu nệ tiểu tiết nhưng trên thực tế, từ trong xương cốt cậu đã rất lạnh lùng.
1
Cùng một thế giới, cùng sự phát triển như vậy nhưng lại xuất hiện những Trần Mưu khác nhau, Nguyên Phi Hòa cảm thấy mệt mỏi và tuyệt vọng, hắn thậm chí còn bắt đầu hoài nghi, hắn mạnh mẽ như thế này thật ra cũng không có ý nghĩa gì cả. Bởi vì Mưu Mưu, người vì bảo vệ hắn rồi nhận lấy cái chết, sẽ không bao giờ trở lại bên cạnh hắn.
1
Nguyên Phi Hòa cầm lấy điện thoại, gọi đến dãy số của bệnh viện, hắn nhìn chằm chằm điếu thuốc trên tay, trong miệng nói:
"Cho Trần Miên Miên làm phẫu thuật đi, không cần chờ anh trai của em ấy nữa."
Trần Mưu sẽ không quay lại.
Nguyên Phi Hòa cũng đã từng chờ rất nhiều lần, hắn cho rằng Trần Mưu chỉ là nhất thời hồ đồ, nhưng thời gian đã nói cho Nguyên Phi Hòa biết đáp án, Trần Mưu không phải nhất thời hồ đồ, mà là đã có ý định này rất lâu, đôi khi, cậu thậm chí còn về nhà giúp Vương Tử Chiếu, trói Nguyên Phi Hòa đưa đến tay Vương Tử Chiếu.
Nhưng hết thảy đều không quan trọng nữa, Nguyên Phi Hòa tùy tay dập điếu thuốc, không muốn nghĩ nữa, nếu linh hồn đã không giống nhau, vậy hắn sẽ giữ lại Trần Mưu, giữ lại cơ thể đó, hoàn chỉnh ở bên cạnh hắn.
Trần Mưu ra ngoài, đi đến địa điểm mà Vương Tử Chiếu đã hẹn. Bởi vì cậu là người yêu cầu nơi gặp mặt nên địa điểm là trong nhà ở của Vương Tử Chiếu, Trần Mưu chỉ cần lấy cớ rằng nếu gặp mặt ở ngoài lỡ bị người khác thấy sẽ làm Nguyên Phi Hòa nghi ngờ, Vương Tử Chiếu thật ra không nghĩ nhiều liền thuận mồm đồng ý.
Trần Mưu xuống xe, cõng ba lô trên vai đi vào thang máy, vài phút sau, Trần Mưu gõ cửa nhà của Vương Tử Chiếu.
Vương Tử Chiếu mở cửa cho Trần Mưu, trên vai gã còn quấn băng vải, xương ở đó tuy rằng không gãy nhưng cũng trật khớp. Trần Mưu thấy gã, vôi vàng lộ ra nụ cười hèn mọn, trong mắt của Vương Tử Chiếu lộ ra một phần chán ghét, kêu Trần Mưu vào cửa.
Trần Mưu sau khi vào nhà, co quắp người ngồi xuống, giống như một tên nhà quê chưa trải sự đời.
Vương Tử Chiếu cũng lười vòng vo với Trần Mưu, gã nói:
"Cậu nghĩ kĩ rồi?"
Trần Mưu gật đầu:
"Nghĩ kĩ rồi."
Vương Tử Chiếu cười lạnh một tiếng, từ trong ngực móc ra một tấm chi phiếu, trực tiếp ném tới trước mặt Trần Mưu, gã nói:
"Cầm tiền mà làm việc đi, hẹn Nguyên Phi Hòa ra, sau đó thì bỏ thuốc cậu ra, tiền sẽ là của cậu."
Trần Mưu nhìn Vương Tử Chiếu đưa bình thuốc màu trắng đến trước mặt mình, biểu cảm không chịu được mà vặn vẹo một chút.
Vương Tử Chiếu nói:
"Làm xong chuyện này rồi tôi sẽ cho cậu tư liệu của người ghép tủy."
Trần Mưu nói:
"Được."
Vương Tử Chiếu không kiên nhẫn nói:
"Nói được là được rồi, cậu còn ngồi đây làm gì, mau cút đi, tôi sẽ còn liên lạc với cậu sau."
Trần Mưu nói:
"Chỗ này của ngài nói an toàn thì cũng không an toàn, tôi đến chỗ này chắc không ai biết phải không?"
Vương Tử Chiếu thấy Trần Mưu co rúm, càng thêm phiền chán, gã nói:
"Chỗ này chỉ có mình tôi ở, người khác sẽ không biết, đừng có lãng phí thời gian của tôi nữa."
Trần Mưu lúc này mới cười, cậu nói:
"Vậy à... vậy thì tốt rồi."
Nói xong, cậu liền buông ba lô xuống, trong đôi mắt ngạc nhiên của Vương Tử Chiếu, lấy dây thừng ra, cậu nói:
"Vương Tử Chiếu, tao không phải đã nói với mày đừng động vào Nguyên Phi Hòa nhà tao rồi sao?"
Vương Tử Chiếu gầm rú, liền bị Trần Mưu trực tiếp đè trên mặt, trước khi bị thương gã đã không phải là đối thủ của Trần Mưu, thì tình trạng bây giờ mà đem so với Trần Mưu, càng như trói gà không chặt.
Trần Mưu trói chặt gã, dùng khăn nhét vào miệng gã xong mới từ trong ba lô móc ra một thứ, dùng cờ lê vỗ vỗ lên mặt của Vương Tử Chiếu, sau đó phỉ nhổ:
"Đầu đã trọc thì làm sao phải sợ bị nắm tóc? Vương Tử Chiếu, ông đây nói cho mày biết, nếu hôm nay mày không ngoan ngoãn khai ra người ghép tủy với Trần Miên Miên cho tao thì tao sẽ làm mày chết ở chỗ này."
Trong mắt của Vương Tử Chiếu tràn ngập hoảng sợ, gã ưm ưm ưm, bị trói như một con sâu giãy giụa trên đất.
Lần này đến lượt Trần Mưu lộ ra biểu cảm chán ghét nhìn Vương Tử Chiếu, cậu cũng không nói nhiều, dùng cờ lê đập nát răng cửa của Vương Tử Chiếu.
Một giờ sau, Vương Tử Chiếu nói cho Trần Mưu đáp án cậu muốn, Trần Mưu nghe được đáp án này lại bịt kín miệng Vương Tử Chiếu lại, sau đó cầm lấy di động:
"Để tao xác nhận một chút, nếu con mẹ nó mày dám gạt tao...."
Vương Tử Chiếu ngay cả ư cũng không dám ư một tiếng.
Trần Mưu đi vào nhà vệ sinh, làm bộ gọi điện thoại, sau đó thay đổi biểu cảm hung ác, hùng hổ đi từ trong nhà vệ sinh ra, đạp một chân lên người Vương Tử Chiếu, trong miệng mắng:
"Mày đúng là có gan dám gạt tao sao, Vương Tử Chiếu, mày không muốn sống nữa à?!"
Vương Tử Chiếu điên cuồng lắc đầu, sau khi Trần Mưu gỡ khăn lông trong miệng gã ra, giọng nói của gã mang theo tiếng khóc, hàm hồ nói:
"Tôi không lừa cậu, không lừa cậu thật mà, cậu đi xác nhận lại lần nữa đi, tôi không có lừa cậu!"
Xem ra, Vương Tử Chiếu đúng thật không lừa mình, trong lòng Trần Mưu nhẹ nhàng thở ra, thấy bộ dạng của Vương Tử Chiếu chật vật bất kham liền thay Vương Tử Chiếu gọi 120.
Trên mặt và người của Vương Tử Chiếu đều là vết máu, tuy rằng dọa người nhưng trên thực tế tất cả chỉ là những vết thương ngoài da làm người ta đau điếng mà thôi, Trần Mưu xuống tay vẫn luôn biết nặng nhẹ.
Vương Tử Chiếu là một thằng nhà giàu mới về nước, tất nhiên sẽ không đấu lại Trần Mưu, gã tuy rằng có hứng thú với Nguyên Phi Hòa, chỉ là không muốn lấy mạng sống của mình ra cược mà thôi.
Trần Mưu biết sau lần này Vương Tử Chiếu khẳng định sẽ không bỏ qua nữa, cậu dọn dẹp ba lô, rửa sạch vết máu mới xuống lầu gọi xe về nhà.
Dù sao cũng đã giúp Vương Tử Chiếu gọi xe cấp cứu, khẳng định sẽ không chết được.
Trần Mưu ngồi trên xe taxi, có chút mất tập trung, cậu nghĩ, chờ đến khi cảnh sát tìm đến cửa, Nguyên Phi Hòa nhất định sẽ thấy thất vọng với cậu. Nguyên Phi Hòa ghét cảnh nhìn cậu sử dụng bạo lực như thế, mỗi lần cậu tiến vào trại tạm giam thì cả hai đều sẽ tách nhau một đoạn thời gian.
Vương Tử Chiếu có gia thế đến vậy, mặc dù chỉ là vết thương ngoài da, cũng không phải chỉ làm cậu vào trại tạm giam là có thể giải quyết được vấn đề.
Lúc Trần Mưu muốn đi đến cửa, cậu gọi điện thoại cho Nguyên Phi Hòa, hỏi Nguyên Phi Hòa đang làm gì.
Giọng nói của Nguyên Phi Hòa rất lạnh lùng, nói mình đang xem TV.
Trần Mưu lại nói:
"Phi Hòa, em về rồi đây."
Nguyên Phi Hòa nhàn nhạt ừ một tiếng.
Trần Mưu nghĩ đến Trần Miên Miên đang ở bệnh viện, nhưng nghĩ đến Nguyên Phi Hòa đang ngồi ở trong nhà, trên mặt không khỏi nở một nụ cười nhẹ nhàng. Chẳng qua bên trong nụ cười này, lại ẩn ẩn chứa vô vàn bi thương không thể nguôi.
Về đến nhà, Trần Mưu đặt ba lô vào phòng ngủ, sau đó đi đến sô pha của phòng khách, ngồi xuống bên cạnh Nguyên Phi Hòa.
Nguyên Phi Hòa quay đầu xem xét liếc mắt nhìn Trần Mưu một cái, nói:
"Sao về trễ thế?"
Trần Mưu ừ một tiếng, cậu duỗi tay ôm Nguyên Phi Hòa, nói:
"Phi Hòa, em rất yêu anh."
Nguyên Phi Hòa lại không giống như thường, không đáp lại, hắn đã không muốn làm cho bản thân mình thất vọng thêm nữa.
Trần Mưu hôn hôn lỗ tai có chút lạnh lẽo của Nguyên Phi Hòa, đề nghị:
"Phi Hòa, chúng ta uống chút rượu đi."
Sau đó thì sảng khoái làm tình một lần, dù là ai ở trên cũng được, nếu hôm nay không làm, sợ là vài năm nữa mới làm được.
Nguyên Phi Hòa chậm rãi nói:
"Được thôi."
Trần Mưu đứng dậy, đi vào phòng bếp cầm lấy ly và rượu ra, cậu đang nghĩ chắc Nguyên Phi Hòa sẽ không đồng ý đâu, dù gì thì Nguyên Phi Hòa ghét cậu uống say đến thế mà.
Rượu vang màu đỏ trong ly thủy tinh, Trần Mưu uống một hơi cạn sạch, sau đó ôm cổ Nguyên Phi Hòa, tặng cho hắn một nụ hôn nóng bỏng.
Nguyên Phi Hòa không thể nào hứng thú không có hứng thú với rượu được, hắn duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve làn da của Trần Mưu, đôi môi bị hôn đỏ nhẹ nhàng mở ra thành một đường cong căng chặt.
Trần Mưu mới uống hết một chén rượu liền cảm giác bản thân có chút choáng váng, cậu hàm hồ nói:
"Phi, Phi Hòa, em tiếc, em tiếc phải rời khỏi anh...."
Nghe vậy, nhiệt độ trong mắt của Nguyên Phi Hòa rốt cuộc cũng hạ xuống, hắn cho cậu một nụ cười lạnh lùng như băng, sau đó nói:
+
"Nên là.... Chúng ta luôn ở cạnh nhau được không?"
Trần Mưu không nghe được lời nói của Nguyên Phi Hòa, cậu dựa vào đầu vai của Nguyên Phi Hòa, lâm vào giấc ngủ triền miên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.