Nghề Chính Của Ta Là Lấy Lòng Trai Đẹp, Chỉ Cần Tiền Không Cần Tình Yêu
Chương 18:
Bĩ Hắc
16/10/2024
Mây đen kéo đến, thành phố như chìm trong bóng tối.
“Ầm ầm!”
Cuối cùng cơn mưa như trút nước cũng ập xuống.
“Hu hu!”
Lâm Thiển cũng òa khóc!
Tài xế lái xe phía trước nhịn không được ngoái đầu nhìn, thuận miệng hỏi: “Cô gái nhỏ, thất tình à?”
Lâm Thiển khóc đến nỗi nước mũi cũng trào ra.
Tài xế đưa khăn giấy ra sau.
Lâm Thiển nhận lấy, sau khi hỉ mũi thì uất ức nói: “Ai nói tôi thất tình? Xấu xí mới thất tình, xinh đẹp thì chia tay trong hòa bình!”
Tài xế: “...”
Tài xế nghi ngờ, “Vậy sao cô khóc như cha mẹ chết thế kia?”
Cô uể oải gục đầu xuống, thản nhiên đáp: "Cha mẹ tôi mất sớm rồi."
Bác tài nghe vậy đứng hình mất 5 giây, sau đó vội vàng xua tay: "Ấy! Ấy!! Cô bé nói đùa à, đừng có trêu tôi kiểu đó chứ."
Lúc này Lâm Thiển vẫn đang chìm đắm trong nỗi đau khổ tột cùng khi bỏ quên đống đồ ăn khuya ở khách sạn, không có trả lời bác tài.
Bây giờ có quay lại cũng chả giải quyết được gì, hỏi han làm gì cho thêm sầu!
Với lại hợp đồng này cũng ghi rõ là không được phép chủ động liên lạc với khách hàng.
Trời ơi là trời! Muốn móc cái não ra đập cho một trận quá đi!
Nhìn bộ dạng của cô, bác tài tự cốc vào miệng mình một cái rõ đau, rồi nói thêm: "Ừm... Ừm, chuyến này coi như tôi mời, coi như là lời xin lỗi của tôi. Tôi không biết ba mẹ cô đã... Thật xin lỗi, thật xin lỗi!"
Lâm Thiển ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch trông đến là tội nghiệp.
Cô nhìn bác tài, thản nhiên nói: "Bác không cần xin lỗi cháu, ba mẹ cháu đâu phải bác hại."
Bác tài: "..."
Khóe miệng bác tài giật giật, định nói: "Ừ thì đúng là vậy..."
Nhưng mà càng nói thì lại càng đâm vào nỗi đau của người ta.
Nhìn con bé này cũng tội nghiệp, chắc là sợ ông ta áy náy nên mới cố tình nói đùa như vậy.
Trong lòng chắc chắn đang rỉ máu rồi!
Đến nơi, Lâm Thiển bung chiếc ô trong túi ra.
Cô có thói quen kiểm tra thời tiết trước khi ra khỏi nhà, không chỉ vì bản thân mà còn vì khách hàng nữa.
Không thể để khách hàng của cô bị ướt mưa được.
Bác tài dừng xe, một mực xua tay: "Không cần trả tiền! Không cần trả tiền đâu!"
Lâm Thiển cầm chiếc ô trong suốt che mưa, lắc đầu, cầm điện thoại lên quét mã QR: "Không sao đâu bác, bác chạy xe kiếm tiền cũng vất vả mà."
Cô là người quân tử kiếm tiền, cho dù có muốn chiếm lợi của người khác cũng phải xem xét trường hợp.
Bác tài cười lớn, khởi động xe: "Nhà tôi còn 3 tòa nhà cho thuê đấy, tôi chỉ chạy xe cho đỡ buồn thôi."
Lâm Thiển: "..."
Cô bỗng nhớ đến một câu, vạch xuất phát đầu tiên của đời người là trong bụng mẹ.
Chết tiệt! Rốt cuộc là ai đã cướp mất cuộc sống làm con nhà giàu của cô thế này!
Về đến căn hộ chung cư nhỏ bé của mình, Lâm Thiển đi tắm rửa trước.
Cô đã đi làm thêm từ năm ba đại học, cho nên đã thuê nhà ở riêng.
Ban đầu cô thuê một căn hộ chung.
Cô vẫn còn nhớ như in lời giới thiệu của chủ nhà khi ấy.
Ông ta nói người thuê chung với cô là hai người đàn ông cộng lại hơn 50 tuổi.
Lúc đó cô mừng như điên, cũng chẳng thèm xem xét gì đã ký hợp đồng luôn.
Đến khi dọn vào mới tá hỏa phát hiện ra là một ông chú 48 tuổi sống cùng đứa cháu trai 2 tuổi.
Ông chú sống bẩn, còn thằng bé thì tối nào cũng khóc ré lên.
Chưa đầy một tháng mà cô đã suy nhược thần kinh.
“Ầm ầm!”
Cuối cùng cơn mưa như trút nước cũng ập xuống.
“Hu hu!”
Lâm Thiển cũng òa khóc!
Tài xế lái xe phía trước nhịn không được ngoái đầu nhìn, thuận miệng hỏi: “Cô gái nhỏ, thất tình à?”
Lâm Thiển khóc đến nỗi nước mũi cũng trào ra.
Tài xế đưa khăn giấy ra sau.
Lâm Thiển nhận lấy, sau khi hỉ mũi thì uất ức nói: “Ai nói tôi thất tình? Xấu xí mới thất tình, xinh đẹp thì chia tay trong hòa bình!”
Tài xế: “...”
Tài xế nghi ngờ, “Vậy sao cô khóc như cha mẹ chết thế kia?”
Cô uể oải gục đầu xuống, thản nhiên đáp: "Cha mẹ tôi mất sớm rồi."
Bác tài nghe vậy đứng hình mất 5 giây, sau đó vội vàng xua tay: "Ấy! Ấy!! Cô bé nói đùa à, đừng có trêu tôi kiểu đó chứ."
Lúc này Lâm Thiển vẫn đang chìm đắm trong nỗi đau khổ tột cùng khi bỏ quên đống đồ ăn khuya ở khách sạn, không có trả lời bác tài.
Bây giờ có quay lại cũng chả giải quyết được gì, hỏi han làm gì cho thêm sầu!
Với lại hợp đồng này cũng ghi rõ là không được phép chủ động liên lạc với khách hàng.
Trời ơi là trời! Muốn móc cái não ra đập cho một trận quá đi!
Nhìn bộ dạng của cô, bác tài tự cốc vào miệng mình một cái rõ đau, rồi nói thêm: "Ừm... Ừm, chuyến này coi như tôi mời, coi như là lời xin lỗi của tôi. Tôi không biết ba mẹ cô đã... Thật xin lỗi, thật xin lỗi!"
Lâm Thiển ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch trông đến là tội nghiệp.
Cô nhìn bác tài, thản nhiên nói: "Bác không cần xin lỗi cháu, ba mẹ cháu đâu phải bác hại."
Bác tài: "..."
Khóe miệng bác tài giật giật, định nói: "Ừ thì đúng là vậy..."
Nhưng mà càng nói thì lại càng đâm vào nỗi đau của người ta.
Nhìn con bé này cũng tội nghiệp, chắc là sợ ông ta áy náy nên mới cố tình nói đùa như vậy.
Trong lòng chắc chắn đang rỉ máu rồi!
Đến nơi, Lâm Thiển bung chiếc ô trong túi ra.
Cô có thói quen kiểm tra thời tiết trước khi ra khỏi nhà, không chỉ vì bản thân mà còn vì khách hàng nữa.
Không thể để khách hàng của cô bị ướt mưa được.
Bác tài dừng xe, một mực xua tay: "Không cần trả tiền! Không cần trả tiền đâu!"
Lâm Thiển cầm chiếc ô trong suốt che mưa, lắc đầu, cầm điện thoại lên quét mã QR: "Không sao đâu bác, bác chạy xe kiếm tiền cũng vất vả mà."
Cô là người quân tử kiếm tiền, cho dù có muốn chiếm lợi của người khác cũng phải xem xét trường hợp.
Bác tài cười lớn, khởi động xe: "Nhà tôi còn 3 tòa nhà cho thuê đấy, tôi chỉ chạy xe cho đỡ buồn thôi."
Lâm Thiển: "..."
Cô bỗng nhớ đến một câu, vạch xuất phát đầu tiên của đời người là trong bụng mẹ.
Chết tiệt! Rốt cuộc là ai đã cướp mất cuộc sống làm con nhà giàu của cô thế này!
Về đến căn hộ chung cư nhỏ bé của mình, Lâm Thiển đi tắm rửa trước.
Cô đã đi làm thêm từ năm ba đại học, cho nên đã thuê nhà ở riêng.
Ban đầu cô thuê một căn hộ chung.
Cô vẫn còn nhớ như in lời giới thiệu của chủ nhà khi ấy.
Ông ta nói người thuê chung với cô là hai người đàn ông cộng lại hơn 50 tuổi.
Lúc đó cô mừng như điên, cũng chẳng thèm xem xét gì đã ký hợp đồng luôn.
Đến khi dọn vào mới tá hỏa phát hiện ra là một ông chú 48 tuổi sống cùng đứa cháu trai 2 tuổi.
Ông chú sống bẩn, còn thằng bé thì tối nào cũng khóc ré lên.
Chưa đầy một tháng mà cô đã suy nhược thần kinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.