Nghề Chính Của Ta Là Lấy Lòng Trai Đẹp, Chỉ Cần Tiền Không Cần Tình Yêu
Chương 5:
Bĩ Hắc
06/10/2024
Chẳng trách hôm nay tổng tài bá đạo của chúng ta lại mang vẻ mặt như đưa đám thế kia!
Thế thì cô phải làm gì đây?
Tất nhiên là phải nhập vai cô người yêu ân cần chu đáo với Cố Ninh Dạ rồi, để bạn thân kia nhìn thấy, bóng gió lại cho bạch nguyệt quang chứ còn gì nữa.
Biết đâu bạch nguyệt quang nghe xong ghen lồng lộn, tức tốc bay về đòi người yêu.
Đây đâu phải truyện ngôn tình cẩu huyết, tổng tài bá đạo không thể nào đi yêu một thế thân như cô, chắc chắn là sẽ quay về bên bạch nguyệt quang thôi.
Mà thôi kệ đi, có quay về hay không thì cũng đâu có liên quan gì đến cô.
Cô chỉ là nhận tiền diễn kịch, hết hợp đồng là xách váy lên và đi.
Cô rất có tâm với nghề, đã nhận tiền của khách hàng thì phải phục vụ hết mình, giúp khách hàng đạt được mục đích, dù mục đích đó có tréo ngoe đến đâu.
"Tôi biết rồi giám đốc Cố, nhưng tôi chỉ còn một tiếng rưỡi nữa thôi đấy nhé."
Cô tranh thủ nhắc nhở Cố Ninh Dạ mình không làm thêm giờ.
Bởi vì tối nay cô còn lịch hẹn với một vị khách hàng khác, cần phải chơi trò chơi mạo hiểm với anh ta.
Cố Ninh Dạ lạnh lùng liếc xéo cô một cái sắc như dao: "Một tiếng rưỡi là quá đủ rồi, tôi cũng chẳng muốn nhìn thấy cô thêm một giây phút nào nữa! Đừng có mơ mộng hão huyền, cô chỉ là một thế thân mà thôi!"
Lâm Thiển: "..."
Rồi rồi, muốn nghĩ sao thì nghĩ!
Khách hàng là thượng đế, muốn nghĩ gì thì nghĩ, miễn là đừng có cản trở cô kiếm tiền là được!
Cùng lúc đó, một chiếc xe thể thao đỏ rực dừng lại ở bãi đậu xe.
Một anh chàng trẻ tuổi với mái tóc xanh dương bước xuống.
Chàng trai trẻ cau có vuốt tóc: "Phiền chết đi được! Tôi chỉ ghé qua cho có lệ thôi! Liên hôn vớ vẩn, bổn thiếu gia cần gì phải chui đầu vào rọ!"
—
"Cô nàng kia xinh đẹp quá! Giống Nhược Nhược như hai giọt nước ấy!"
"Xinh đẹp để làm gì, chỉ là cái bóng của người khác thôi, đợi Nhược Nhược trở về, cô ta sẽ bị đá bay như quả bóng."
"Tôi dám cá là cô ta đã lén lút đi phẫu thuật thẩm mỹ để có được khuôn mặt giống Nhược Nhược! Đồ đàn bà trơ trẽn, tâm cơ thâm sâu khó lường!"
Vốn dĩ Lâm Thiển sở hữu vẻ đẹp sắc sảo quyến rũ, đậm chất chị đại, nhưng nhờ kỹ thuật trang điểm thần thánh xuất quỷ nhập thần, cô đã biến hóa thành một đóa hoa nhài mỏng manh yếu đuối, khiến ai nhìn cũng muốn che chở.
Cô gặp Cố Ninh Dạ trong một buổi tiệc rượu cách đây khoảng nửa năm, khi đó cô đang làm phục vụ bán thời gian.
Hôm đó giám đốc Cố uống say bí tỉ, nắm chặt tay cô như nắm cọng rơm cứu mạng, gào thét tên người yêu cũ: "Nhược Nhược, Nhược Nhược."
"Chỉ cần em quay về bên anh, anh sẽ cho em tất cả những gì em muốn."
Lúc đó cô định mắng anh ta buông cái tay heo ra, cô không phải Nhược Nhược của anh ta.
Nhưng một người bạn của Cố Ninh Dạ đã rút ra một xấp tiền đỏ chót từ trong ví ném thẳng vào mặt cô: "Cố gắng dỗ dành cậu ấy một chút, tôi không yêu cầu cô làm gì khác đâu."
Ôi thần linh ơi, đây chẳng khác nào tiền từ trên trời rơi xuống!
Vốn dĩ cô không phải là kiểu người biết dỗ dành người khác.
Nhưng mà hễ nhìn thấy tiền, cô bỗng dưng trở nên hoạt ngôn lạ thường!
Thế là sau khi nhặt hết số tiền rơi vãi trên sàn, lời mắng chửi đến bên miệng bỗng chốc biến thành: "Anh yêu, Nhược Nhược ở đây, Nhược Nhược sẽ không bao giờ rời xa anh nữa đâu."
Thế thì cô phải làm gì đây?
Tất nhiên là phải nhập vai cô người yêu ân cần chu đáo với Cố Ninh Dạ rồi, để bạn thân kia nhìn thấy, bóng gió lại cho bạch nguyệt quang chứ còn gì nữa.
Biết đâu bạch nguyệt quang nghe xong ghen lồng lộn, tức tốc bay về đòi người yêu.
Đây đâu phải truyện ngôn tình cẩu huyết, tổng tài bá đạo không thể nào đi yêu một thế thân như cô, chắc chắn là sẽ quay về bên bạch nguyệt quang thôi.
Mà thôi kệ đi, có quay về hay không thì cũng đâu có liên quan gì đến cô.
Cô chỉ là nhận tiền diễn kịch, hết hợp đồng là xách váy lên và đi.
Cô rất có tâm với nghề, đã nhận tiền của khách hàng thì phải phục vụ hết mình, giúp khách hàng đạt được mục đích, dù mục đích đó có tréo ngoe đến đâu.
"Tôi biết rồi giám đốc Cố, nhưng tôi chỉ còn một tiếng rưỡi nữa thôi đấy nhé."
Cô tranh thủ nhắc nhở Cố Ninh Dạ mình không làm thêm giờ.
Bởi vì tối nay cô còn lịch hẹn với một vị khách hàng khác, cần phải chơi trò chơi mạo hiểm với anh ta.
Cố Ninh Dạ lạnh lùng liếc xéo cô một cái sắc như dao: "Một tiếng rưỡi là quá đủ rồi, tôi cũng chẳng muốn nhìn thấy cô thêm một giây phút nào nữa! Đừng có mơ mộng hão huyền, cô chỉ là một thế thân mà thôi!"
Lâm Thiển: "..."
Rồi rồi, muốn nghĩ sao thì nghĩ!
Khách hàng là thượng đế, muốn nghĩ gì thì nghĩ, miễn là đừng có cản trở cô kiếm tiền là được!
Cùng lúc đó, một chiếc xe thể thao đỏ rực dừng lại ở bãi đậu xe.
Một anh chàng trẻ tuổi với mái tóc xanh dương bước xuống.
Chàng trai trẻ cau có vuốt tóc: "Phiền chết đi được! Tôi chỉ ghé qua cho có lệ thôi! Liên hôn vớ vẩn, bổn thiếu gia cần gì phải chui đầu vào rọ!"
—
"Cô nàng kia xinh đẹp quá! Giống Nhược Nhược như hai giọt nước ấy!"
"Xinh đẹp để làm gì, chỉ là cái bóng của người khác thôi, đợi Nhược Nhược trở về, cô ta sẽ bị đá bay như quả bóng."
"Tôi dám cá là cô ta đã lén lút đi phẫu thuật thẩm mỹ để có được khuôn mặt giống Nhược Nhược! Đồ đàn bà trơ trẽn, tâm cơ thâm sâu khó lường!"
Vốn dĩ Lâm Thiển sở hữu vẻ đẹp sắc sảo quyến rũ, đậm chất chị đại, nhưng nhờ kỹ thuật trang điểm thần thánh xuất quỷ nhập thần, cô đã biến hóa thành một đóa hoa nhài mỏng manh yếu đuối, khiến ai nhìn cũng muốn che chở.
Cô gặp Cố Ninh Dạ trong một buổi tiệc rượu cách đây khoảng nửa năm, khi đó cô đang làm phục vụ bán thời gian.
Hôm đó giám đốc Cố uống say bí tỉ, nắm chặt tay cô như nắm cọng rơm cứu mạng, gào thét tên người yêu cũ: "Nhược Nhược, Nhược Nhược."
"Chỉ cần em quay về bên anh, anh sẽ cho em tất cả những gì em muốn."
Lúc đó cô định mắng anh ta buông cái tay heo ra, cô không phải Nhược Nhược của anh ta.
Nhưng một người bạn của Cố Ninh Dạ đã rút ra một xấp tiền đỏ chót từ trong ví ném thẳng vào mặt cô: "Cố gắng dỗ dành cậu ấy một chút, tôi không yêu cầu cô làm gì khác đâu."
Ôi thần linh ơi, đây chẳng khác nào tiền từ trên trời rơi xuống!
Vốn dĩ cô không phải là kiểu người biết dỗ dành người khác.
Nhưng mà hễ nhìn thấy tiền, cô bỗng dưng trở nên hoạt ngôn lạ thường!
Thế là sau khi nhặt hết số tiền rơi vãi trên sàn, lời mắng chửi đến bên miệng bỗng chốc biến thành: "Anh yêu, Nhược Nhược ở đây, Nhược Nhược sẽ không bao giờ rời xa anh nữa đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.