Chương 98: Clay
Đông Cảm Siêu Nhân
08/09/2024
Giám mục không có ý định nói cho ai biết, kể cả nhà vua về cuộc gặp gỡ
của hắn với đảng cách mạng. Hắn và nhà vua chỉ là "đối tác" ở một mức độ nhất định về chính trị và chuyện chăn gối. Thậm chí ngay cả trong hai
vấn đề này, giám mục vẫn tính toán chiếm phần lợi về phía mình. Hắn bẩm
sinh thích chiếm địa vị cao, gây thù địch với người khác, khiến người
khác khó chịu, cho nên hắn không thể đạt được bất kỳ quan hệ chân chính
hòa hợp nào với nhà vua, và điều đó cũng không cần thiết.
Giám mục cố ý đến để báo cho nhà vua biết vì y cứ bám dính lấy hắn không rời. Để tránh những sự cố không thể kiểm soát được, giám mục quyết định lấy cớ đi du học để lừa dối nhà vua.
Trong một tích tắc, nhà vua cảm nhận được giám mục đang nói dối.
Điều kỳ lạ là nhà vua cảm thấy giám mục gần như không bao giờ nói dối trước mặt mình. Kể từ khi họ gặp nhau, tên giám mục này đã không buồn che giấu khuyết điểm chết người của mình. Có lẽ hắn cảm thấy như vậy thì rất đáng tự hào.
Nhà vua nói, "Du học? Eugene, em nghĩ ta là một trong những kẻ tội nghiệp cầu xin Chúa giúp đỡ trước cửa nhà thờ à? Cho dù em nói gì đi nữa thì những kẻ đó cũng đều tin là thật, nhưng xin lỗi em, ta vẫn chưa học được cách mù quáng như vậy đâu."
"Vậy ngài cần tôi phải tốn nhiều thời gian hơn để thuyết phục ngài sao?" Giám mục hất tay của nhà vua ra, quay người lại nhìn y với đôi mắt xanh sâu thẳm, "Landers, tôi phải có trách nhiệm này với ngài nữa sao?"
Đam mê mãnh liệt trong phút chốc bay biến, trong không khí dường như vẫn còn đọng lại chút dư vị. Khuôn mặt trắng nõn của giám mục ửng hồng, đó là bằng chứng cho thấy họ vừa trải qua một khoảng thời gian vui vẻ. Nhưng vẻ mặt của giám mục rõ ràng đã trở nên hoàn toàn lạnh lùng, sẵn sàng gây chiến bất cứ lúc nào.
Nhà vua cũng cảm thấy tức giận: "Cho dù ta chưa chiếm được tình yêu của em thì ta cũng phải chiếm được lòng tin của em chứ? Ta không thể biết em định làm gì sao?"
"Tôi nói rồi đó thôi, đi du học."
"..."
Nhà vua cười nhạo: "Tốt lắm, nếu em muốn du học, vậy ta sẽ phái người đi theo em." Y ngạo nghễ hất cằm, cố ý sửa lại lời nói: "À không, bảo vệ em."
Giám mục thẳng thừng đáp lại sự kiêu ngạo của nhà vua, "Ngài xuống địa ngục đi."
"......"
Sắc mặt của nhà vua đỏ lên. Hầu hết thời gian họ ở bên nhau, giám mục luôn khiến y phát điên, dù ở trên giường hay dưới giường. Nhà vua cố gắng kìm nén cơn tức giận của mình, nói với giọng điệu rất bình tĩnh: "Cám ơn, ta mới vừa lên thiên đường lúc nãy rồi."
Giám mục bước thẳng ra ngoài. Nhà vua vẫn đứng nguyên tại chỗ, chờ đến khi cửa phòng làm việc đóng lại, y mới bực tức đấm vào bàn.
Hắn luôn khiến y giận đến phát điên lên được, nhưng y vẫn yêu hắn rất nhiều.
Thật khốn nạn.
Harlan gõ cửa, "Đức vua?"
Nhà vua quay lại, Harlan sờ tay lên chóp mũi mình: "Hhình như có mùi gì là lạ?"
"Có chuyện gì?" Nhà vua lạnh lùng nói.
"Tôi muốn báo cho ngài biết, biên giới phía bắc đang có chút xáo trộn, hình như là có di dân, với lại ——" Harlan giơ tay và làm vẻ mặt khoa trương, "Ôi Chúa ơi, hắn là tu sĩ thật à? Hắn đẹp quá đi mất. Đôi mắt xanh đó thật đẹp!"
"Harlan," giọng nói của nhà vua vô cùng lạnh lùng, "Bill phải quay về Oss để kết hôn. Ông có muốn quay về với cậu ta không?"
"Là cậu ta kết hôn chứ đâu phải tôi, tôi không về đâu. Tôi yêu vương đô mà!" Harlan đã nhanh chóng thích nghi với sự thịnh vượng của vương đô và sẵn sàng thể hiện tài năng của mình ở đây.
Nhà vua nhướng mày nói: "Nếu ông lại chọc giận ta, ta sẽ đuổi ông về Oss đấy. Bill sẽ có nhà mới, còn ông thì cứ ngủ trong chuồng cừu đi."
Harlan trừng to mắt, há hốc mồm muốn giải thích gì đó, nhưng rồi lại ngậm miệng lại trước cái nhìn của nhà vua.
Được rồi, ông phải chấp nhận sự thật thôi. Lãnh chúa của ông đã thực sự trở thành một tín đồ sùng đạo, không ai được phép xúc phạm đến vị giám mục trẻ tuổi kia.
*
Tình hình tài chính của Lessie xấu đến mức không nỡ nhìn, nhà vua phải thức suốt đêm để lo việc triều chính. Y làm rất chăm chú, chỉ thỉnh thoảng nghĩ đến giám mục.
Giám mục có thể rời đi mà không từ biệt, nhưng hắn vẫn chọn cách báo trước một tiếng cho y biết. Tuy rằng hắn chỉ bịa ra một lời nói dối rất chiếu lệ nhưng có thể thấy rằng y vẫn có một vị trí nhất định trong lòng giám mục.
"Cũng có thể là em ấy chỉ thấy mình phiền phức thôi."
Nhà vua tự nhủ, mực rỉ ra từ đầu bút. Y cầm bút lắc lắc rồi mỉm cười một mình.
Giám mục sẽ đi đâu? Rốt cuộc là hắn muốn làm gì?
Suy nghĩ của nhà vua cứ miên man khiến y mất tập trung, làm việc không hiệu quả. Y bèn dứt khoát đặt bút xuống, chỉ làm một việc duy nhất là nhớ đến giám mục, khi thì tức giận, khi thì ngọt ngào, biểu cảm trên khuôn mặt hắn cũng theo đó mà thay đổi. Y gọi thầm tên giám mục, trong lòng cảm thấy nhớ nhung và khát khao vô tận.
Khi nào em mới có những cảm xúc giống như ta?
Nhà vua rơi vào trầm tư.
Nhà vua tưởng tượng mình là người bị trừng phạt trong thần thoại. Y tưởng tượng mình đứng dưới chân ngọn núi chói chang ánh mặt trời, chịu đựng bị thiêu đốt đến nóng rẫy, lăn tảng đá hết lần này đến lần khác. Cảnh tượng đau đớn và tuyệt vọng, nhưng nhà vua lại cảm thấy một thứ cảm xúc có thể gọi là tôn giáo. Y chợt hiểu ra cuộc hành hương và tu hành khổ hạnh của các tu sĩ ngày đêm.
"Lạy Chúa, Chúa của ta, linh mục của ta..."
Nhà vua hôn chiếc nhẫn trên ngón tay út và thì thầm trong bóng đêm.
Trời sáng, tâm trạng của nhà vua đã hoàn toàn bình tĩnh lại, tuy cả đêm không ngủ nhưng tinh thần vẫn rất sáng láng. Y là một nhà lãnh đạo bẩm sinh, nghị lực cao là một trong những lợi thế lớn của y.
Đầu tiên, nhà vua triệu tập một số bộ trưởng và đưa ra vài quyết định quan trọng với thái độ không thể chối cãi, hầu hết đều liên quan đến tài chính và thuế má, chạm đến lợi ích của rất nhiều quý tộc. Các bộ trưởng đều muốn phản bác, nhưng vì thái độ cứng rắn của nhà vua nên họ chỉ có thể dùng ánh mắt, biểu cảm và vặn vẹo mồm miệng để chửi rủa những quyết định này.
"Ta không giống như cha ta, ta muốn làm thì nhất định phải làm được." Nhà vua nhìn xung quanh một vòng, một loại áp bức vô hình khiến cho mọi người lập tức cảm thấy áp lực. "Ai phản đối sẽ phải trả giá."
Sau khi đe dọa, nhà vua lấy ra một số tài liệu, trong đó có một số điều khoản bồi thường vô hại. Nếu tỏ ra thành thật, những tài liệu này sẽ có hiệu lực. Nhưng khi đối phó với những quý tộc không trung thực, những điều khoản này có cũng như không —— đây là những gì các quan chức hiểu được từ vẻ mặt của nhà vua. Bọn họ hiểu rất chính xác, đó chính là ý của nhà vua.
Sau khi xong việc, nhà vua đi ăn gì đó rồi lại đi tắm. Tuy rằng giám mục không nhìn thấy, nhưng mỗi lần vua và giám mục gặp nhau, y luôn để ý sửa sang quần áo người ngợm của mình thật chỉnh chu. Thỉnh thoảng giám mục sẽ hít ngửi y, dán mũi sát vào cổ y, giống như một con thú nhỏ. Ngửi xong, vua cảm thấy giám mục có vẻ rất hài lòng, hắn sẽ hôn hoặc cắn vào gáy y, tùy theo tâm trạng của hắn. Những lúc ấy, nhà vua liền cảm thấy giám mục không hề vô cảm như hắn nói.
Nhà vua mang theo tâm trạng vui vẻ đi đến nhà thờ bằng xe ngựa.
Linh mục Bunil tiếp đón nhà vua. Đối mặt với vị vua này, Bunil luôn có những cảm xúc lẫn lộn về y, vì cho đến nay nhà vua vẫn chưa đưa ra bất kỳ phản ứng nào khác trước cái chết của Giám mục Enoch.
"Giám mục?"
Trước câu hỏi thân thiện của nhà vua, Bunil trả lời, "Giám mục đã rời đi."
Buổi sáng, vị tu sĩ đi dọn dẹp phòng giám mục đã tìm thấy tờ giấy do giám mục để lại.
Sắc mặt của nhà vua lập tức thay đổi: "Rời đi?! Hắn đi đâu? Đi khi nào!"
Bunil bị quát vào mặt chỉ có thể thành thật nói: "Tôi không biết giám mục rời đi khi nào. Ngài ấy... ngài ấy nói muốn đi du học..."
Nhà vua nhận được mảnh giấy do giám mục để lại, ngắn gọn như câu nói chiếu lệ mà hắn đã nói với mình.
"Tôi đi du học đây Eugene Eugene."
Vỏn vẹn chỉ có thế.
Nhà vua và giám mục đã từng gửi thư cho nhau. Dù hắn không phải là người trả lời bức thư nhưng chữ viết của giám mục rất đặc biệt.
Nhà vua nghiến răng tra hỏi Bunil một lần nữa, biết được thật ra chiều hôm qua không có ai nhìn thấy giám mục ở nhà thờ Salzburg.
Bunil nhìn nhà vua chửi "Chết tiệt" với giọng điệu mà ông không thể hiểu được.
"Ngài đừng lo lắng," Bunil nói, "Giám mục là một người rất có năng lực, ngài ấy có thể tự lo liệu được. Với danh tiếng hiện tại của giám mục, mọi người sẽ hoan nghênh ngài ấy."
Nhà vua không nghi ngờ khả năng đi lại tự do trên toàn lục địa Alston của giám mục. Y tin rằng hắn có khả năng tự bảo vệ mình. Không, giám mục rất hung hãn, cơ bản là không đến lượt người khác làm tổn thương hắn thì đúng hơn. Nhưng nhà vua vẫn rất tức giận, rất lo lắng, như thể chân kia của y cũng đột nhiên bị thương vậy.
Nhà vua lấy tờ giấy của giám mục để lại rồi rời đi mà không nói một lời.
Sự mệt mỏi vì đêm qua không ngủ khiến nhà vua cảm thấy đau đầu, y nói với đội trưởng đội cận vệ: "Brun, phái người đi tìm tung tích của giám mục, tìm theo hướng đảo Falkland."
*
Giám mục cởi bỏ bộ quần áo giám mục. Hắn mặc bộ quần áo giản dị có phần hơi xuề xòa, đội một chiếc khăn trùm đầu để che đi mái tóc vàng rực rỡ, thừa dịp đêm xuống rời khỏi vương đô.
Nhà vua sẽ không ngờ hắn lại đi nhanh đến thế. Giám mục bỏ ra một ít tiền để đi nhờ xe bò, hắn nằm trong đống cỏ khô tắm mình dưới ánh trăng.
Hắn biết rất rõ lần này mình sẽ làm gì.
Nhưng làm chuyện này có ý nghĩa gì? Trong lòng hắn lại có chút dao động.
Từ "ý nghĩa" có tác động nhất định đến hắn.
Mạc Doãn chưa bao giờ nghĩ tới cái gọi là "ý nghĩa". Ý nghĩa của nhiệm vụ là gì, ý nghĩa của việc đánh bại nhân vật chính là gì, hay sâu xa hơn, ý nghĩa của sự tồn tại của hắn là gì...
Đây là vấn đề Mạc Doãn chưa bao giờ nghĩ tới. Không phải hắn cố ý né tránh, mà là ý nghĩ này chưa từng xuất hiện trong đầu hắn. Nhưng giờ đây nó lại tự dưng xuất hiện.
Kỳ thật, Mạc Doãn từ lâu đã cảm thấy cuộc sống thật nhàm chán, có điều hắn không nhận ra mà thôi. Hắn chỉ cảm thấy làm hài lòng bản thân đã rất khó, thế nên có lẽ bản thân hạnh phúc cũng khó mà có được.
Chán nản, buồn chán là những cảm xúc thường xuyên ám ảnh hắn.
Sở dĩ Mạc Doãn chấp nhận nhiệm vụ huấn luyện từ liên minh không phải vì hắn có ý định đóng góp cho liên minh, mà vì dù sao cuộc sống cũng quá nhàm chán, hắn tìm việc gì đó để làm để giết thời gian cũng chẳng sao.
Cũng may là anh đã tìm thấy hạnh phúc trong thế giới nhiệm vụ.
Hủy diệt những nguồn năng lượng mạnh mẽ đó có thể khiến hắn cảm thấy phấn khích và vui vẻ.
Nhưng Mạc Doãn chưa bao giờ đào sâu tìm hiểu xem tại sao hành vi như vậy lại khiến hắn vui vẻ?
Khi hắn bắt đầu suy nghĩ về vấn đề này, lập tức có nhiều câu hỏi hơn xuất hiện, giống như một khi nhẹ tay mở van nước, nước sẽ ngày càng chảy ra nhiều hơn. Khi ngâm mình trong đó, Mạc Doãn cảm thấy thực phiền phức, nhưng sau đó hắn lại nhận ra, "phiền phức" xuất phát từ sự vô tri.
Đúng, sự hiểu biết của hắn về bản thân mình thực sự là "vô tri".
Hắn từ đâu tới và sẽ đi về đâu.
Hắn thậm chí còn không biết tên cha và mẹ ruột của mình, giống như giám mục ở thế giới này vậy.
Trong những thế giới nhỏ kia, nhân vật hắn thủ vai cũng không có cha mẹ.
Ngón tay Mạc Doãn gõ nhẹ lên môi, cố gắng làm cho suy nghĩ của mình có trật tự và nhịp nhàng hơn.
Khi nghĩ về những vấn đề khác, hắn có thể nhanh chóng đi từ một đến hai, rồi tiện thể dẫn dắt mọi người. Nhưng khi nghĩ về những vấn đề của chính mình, suy nghĩ của hắn lại không được nhanh nhạy như vậy. Có quá nhiều câu đố xung quanh hắn, và điều kỳ lạ là ở chỗ hắn thực sự chưa bao giờ nhận ra sự tồn tại của những câu đố đó...
Chẳng mấy chốc trời đã sáng.
Ánh nắng chiếu vào khiến cơ thể trở nên ấm áp.
Con người tự nhiên giấu suy nghĩ của mình, tiện tay lấy một mẩu cỏ khô bỏ vào miệng nhai.
Ngoài việc đơn thuần tìm chuyện vui để giải trí, hắn phải thử giúp nhân vật này tìm ra cái gọi là "ý nghĩa cuộc sống" trước cái đã.
Ý nghĩa không liên quan gì đến nhân vật chính, mà chỉ thuộc về giám mục.
Chiếc xe bò dừng lại và giám mục bắt đầu cuộc hành trình của mình. Hắn và Aqier đã thống nhất về một nơi đặc biệt —— Clay.
*
So với khi Eugene rời Clay nhiều năm trước, nơi này đã trở nên nghèo nàn và đổ nát hơn. Giám mục có thể ngửi thấy mùi vị suy bại ở khắp nơi đây.
Người đi bộ trên đường chẳng có mấy ai, giám mục quấn chặt mình, chẳng thu hút sự chú ý của bất kỳ ai. Nhưng nói cách khác thì người đi đường cũng không có hứng thú nhìn người qua kẻ lại. Mọi suy nghĩ của họ đều tập trung vào việc kiếm ăn qua ngày.
Giám mục không dám đánh giá thấp sự nhạy bén của nhà vua. Sợ rằng nhà vua đã đoán được mình muốn đi gặp đảng cách mạng nên hắn chọn một con đường vòng vèo khó ngờ tới. Bằng cảm giác của mình, hắn biết không có ai đuổi kịp phía sau.
Hành trình diễn ra rất suôn sẻ. Chỉ có điều lúc thuê xe thì gặp một tên cướp. Hóa ra tài xế lái xe và tên cướp là đồng bọn với nhau. Hắn để lộ mái tóc vàng và đôi mắt xanh, nhẹ nhàng truyền đạt giáo lý cho bọn họ nghe. Đám cướp nghe xong thì vừa khóc lóc quỳ xuống, vừa hôn tay hắn. Trong lòng dân đen, địa vị của giám mục còn cao hơn bất kì một tên quan lại nào. Huống gì hắn ăn mặc rất đơn giản mộc mạc, nhìn là biết là một người tốt. Giám mục rất vui vẻ, bọn người kia đồng lòng sám hối làm hắn chưa kịp móc dao giấu trong người ra lụi cho mỗi đứa một nhát, tiễn họ lên thiên đường thật sự.
Sau đó, giám mục cũng gặp phải một số chuyện rắc rối nhỏ nhưng không có gì nghiêm trọng, chỉ là trộm cướp vặt vãnh mà thôi. Giống như một tu sĩ khổ hạnh thực sự, giám mục dùng những lời nói dịu dàng ôn hòa để cảm hóa bọn họ. Lần nào cũng thành công, không hề có ngoại lệ. Có lẽ là do tác dụng của tinh thần lực, hoặc có thể là bản thân hắn thật sự có sức mạnh này.
Giám mục đến Clay thành công vào ngày đã định.
Con đường tràn ngập mùi hương quen thuộc của vùng quê. Giám mục đi dọc theo con phố rồi dừng lại trước tu viện Clay, nơi hắn đã bị bỏ rơi.
Các nữ tu ở tu viện Clay thấy Eugene thì mừng đến nỗi khóc lóc thảm thiết.
Eugene sau khi rời khỏi Clay chưa bao giờ trở lại, cũng không mang theo tin tức gì. Các nữ tu không hề quan tâm đến chuyện đó. Họ lần lượt hôn lên mặt giám mục, bày tỏ sự mong mỏi của họ và hỏi thăm cuộc sống của hắn như thế nào. Hết người này đến người khác liên tục chúc phúc cho hắn, vô cùng vui mừng vì hắn có thể được thăng làm giám mục và làm lễ đăng quang cho vị vua mới.
Loáng cái giám mục như có cả chục bà mẹ xử lý bọn họ. Hắn ứng phó họ một cách chiếu lệ, nói rằng mình hơi mệt và muốn nghỉ ngơi.
Một nữ tu già nắm tay hắn nói: "Đến đây nào, Eugene, để ta dẫn con đi nghỉ ngơi. Nơi này cách xa vương đô. Ta vẫn luôn cầu nguyện cho con ở vương đô được mạnh khỏe hạnh phúc. Đừng bốc đồng nhất thời quay lại đây, đặc biệt là đi lẻ loi một mình như bây giờ quá nguy hiểm." Nữ tu lại hôn lên mu bàn tay của giám mục. Nụ hôn này khác với những nụ hôn ngoan đạo của các tín đồ. Nữ tu đối xử với hắn như một đứa trẻ, bà dùng chóp mũi dụi nhẹ vào mu bàn tay của hắn, "Eugene bé nhỏ, con đã trở thành một chàng trai tốt."
Nữ tu dẫn Eugene trở lại căn phòng ban đầu của hắn. Sau khi Eugene rời đi, nơi này vẫn giữ nguyên không ai chạm vào. Bên trong có một chiếc giường nhỏ, vốn dùng để nằm nhưng giờ có thể dùng để ngồi.
Nữ tu kéo Eugene ngồi xuống chiếc giường nhỏ. Bà chính là nữ tu đã nhặt được được hắn ngoài cửa tu viện khi hắn bị bỏ rơi. Bà đã gần năm mươi tuổi, cứ nắm tay Eugene và liên tục hôn lên tay hắn, lệ nóng ướt tràn xuống làn da. Giám mục thừa nhận mình không thờ ơ, không hào hứng như nữ tu, nhưng đúng là hắn rất cảm động.
Trong căn phòng nhỏ này, giám mục đã trải qua cả tuổi thơ của mình. Tất cả những cơn giận dữ và những lời nguyền rủa đó lần đầu tiên phát ra từ đây. Hắn căm ghét Chúa vì đã bất công với mình. Hắn cảm thấy rằng Chúa nên ban cho mình mọi thứ mới đúng.
Nữ tu rời đi, giám mục phát giác căn phòng có mùi thơm. Hắn nắm lấy ga trải giường, cúi đầu ngửi nhẹ. Trên ga trải giường có hỗn hợp mùi xà phòng và mùi ánh nắng sạch sẽ tươi mát.
"Giám mục."
Ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người đàn ông xa lạ. Thật ra giám mục đã sớm cảm giác được ông ta. Hắn bình tĩnh quay lại, đưa mọi cảm xúc của mình trở lại trạng thái cực kỳ bình tĩnh: "Ông Field."
Bernard Field, lãnh đạo Đảng Cách mạng, một quý tộc nghèo túng với tài năng quân sự xuất sắc và có tầm nhìn xa trông rộng.
Giám mục âm thầm nhanh chóng dán nhãn cho ông ta.
Bernard đến sớm hơn giám mục một ngày để tranh thủ tìm hiểu đối phương. Ông ta dùng thân phận là tín đồ hành hương, từ miệng các nữ tu ở Clay biết được giám mục là một người hiền lành nhân hậu, quả đúng như lời Aqier nói. Bởi thế ác cảm của Bernard đối với giám mục ít nhiều cũng đã giảm đi một phần.
"Nói ngắn gọn đi," Bernard dựa vào cửa, hờ hững nói: "Ngài nhất quyết muốn gặp tôi để làm gì? Muốn tôi đầu hàng sao? Vậy tôi khuyên ngài không cần phải nói," ông ta nói có chút mỉa mai: "Tôi sẽ không quỳ trước bất cứ ai và thề thốt điều gì cả."
Giám mục không để ý đến sự châm chọc nho nhỏ này. Nhà vua cũng toàn móc mỉa xỉa xói nhưng cũng có làm gì hắn được đâu.
"Tôi đến gặp ông để nhờ ông giúp đỡ."
"Ồ?" Bernard nhận được câu trả lời ngoài ý muốn, hơi nhướng mày, "Tôi giúp đỡ?"
"Ừ, là sự giúp đỡ của ông."
Bernard cảm thấy sự tò mò của mình bị khơi dậy, ông tự nhủ, cẩn thận một chút nào, thằng nhóc này cũng ghê gớm đấy. Ông giả vờ bình tĩnh: "Giúp chuyện gì? Cần tôi cởi giày hay mấy chuyện đại loại vậy hả?"
Giám mục mỉm cười nói: "Có lẽ vậy." Hắn đứng lên, trên người chỉ mặc bộ quần áo màu xám bình thường nhưng lại toát ra sự quý phái sắc sảo và trang nghiêm trong căn phòng nhỏ. "Bernard, tôi muốn ông giúp tôi khôi phục vinh quang của các Thánh Kỵ Sĩ."
Giám mục cố ý đến để báo cho nhà vua biết vì y cứ bám dính lấy hắn không rời. Để tránh những sự cố không thể kiểm soát được, giám mục quyết định lấy cớ đi du học để lừa dối nhà vua.
Trong một tích tắc, nhà vua cảm nhận được giám mục đang nói dối.
Điều kỳ lạ là nhà vua cảm thấy giám mục gần như không bao giờ nói dối trước mặt mình. Kể từ khi họ gặp nhau, tên giám mục này đã không buồn che giấu khuyết điểm chết người của mình. Có lẽ hắn cảm thấy như vậy thì rất đáng tự hào.
Nhà vua nói, "Du học? Eugene, em nghĩ ta là một trong những kẻ tội nghiệp cầu xin Chúa giúp đỡ trước cửa nhà thờ à? Cho dù em nói gì đi nữa thì những kẻ đó cũng đều tin là thật, nhưng xin lỗi em, ta vẫn chưa học được cách mù quáng như vậy đâu."
"Vậy ngài cần tôi phải tốn nhiều thời gian hơn để thuyết phục ngài sao?" Giám mục hất tay của nhà vua ra, quay người lại nhìn y với đôi mắt xanh sâu thẳm, "Landers, tôi phải có trách nhiệm này với ngài nữa sao?"
Đam mê mãnh liệt trong phút chốc bay biến, trong không khí dường như vẫn còn đọng lại chút dư vị. Khuôn mặt trắng nõn của giám mục ửng hồng, đó là bằng chứng cho thấy họ vừa trải qua một khoảng thời gian vui vẻ. Nhưng vẻ mặt của giám mục rõ ràng đã trở nên hoàn toàn lạnh lùng, sẵn sàng gây chiến bất cứ lúc nào.
Nhà vua cũng cảm thấy tức giận: "Cho dù ta chưa chiếm được tình yêu của em thì ta cũng phải chiếm được lòng tin của em chứ? Ta không thể biết em định làm gì sao?"
"Tôi nói rồi đó thôi, đi du học."
"..."
Nhà vua cười nhạo: "Tốt lắm, nếu em muốn du học, vậy ta sẽ phái người đi theo em." Y ngạo nghễ hất cằm, cố ý sửa lại lời nói: "À không, bảo vệ em."
Giám mục thẳng thừng đáp lại sự kiêu ngạo của nhà vua, "Ngài xuống địa ngục đi."
"......"
Sắc mặt của nhà vua đỏ lên. Hầu hết thời gian họ ở bên nhau, giám mục luôn khiến y phát điên, dù ở trên giường hay dưới giường. Nhà vua cố gắng kìm nén cơn tức giận của mình, nói với giọng điệu rất bình tĩnh: "Cám ơn, ta mới vừa lên thiên đường lúc nãy rồi."
Giám mục bước thẳng ra ngoài. Nhà vua vẫn đứng nguyên tại chỗ, chờ đến khi cửa phòng làm việc đóng lại, y mới bực tức đấm vào bàn.
Hắn luôn khiến y giận đến phát điên lên được, nhưng y vẫn yêu hắn rất nhiều.
Thật khốn nạn.
Harlan gõ cửa, "Đức vua?"
Nhà vua quay lại, Harlan sờ tay lên chóp mũi mình: "Hhình như có mùi gì là lạ?"
"Có chuyện gì?" Nhà vua lạnh lùng nói.
"Tôi muốn báo cho ngài biết, biên giới phía bắc đang có chút xáo trộn, hình như là có di dân, với lại ——" Harlan giơ tay và làm vẻ mặt khoa trương, "Ôi Chúa ơi, hắn là tu sĩ thật à? Hắn đẹp quá đi mất. Đôi mắt xanh đó thật đẹp!"
"Harlan," giọng nói của nhà vua vô cùng lạnh lùng, "Bill phải quay về Oss để kết hôn. Ông có muốn quay về với cậu ta không?"
"Là cậu ta kết hôn chứ đâu phải tôi, tôi không về đâu. Tôi yêu vương đô mà!" Harlan đã nhanh chóng thích nghi với sự thịnh vượng của vương đô và sẵn sàng thể hiện tài năng của mình ở đây.
Nhà vua nhướng mày nói: "Nếu ông lại chọc giận ta, ta sẽ đuổi ông về Oss đấy. Bill sẽ có nhà mới, còn ông thì cứ ngủ trong chuồng cừu đi."
Harlan trừng to mắt, há hốc mồm muốn giải thích gì đó, nhưng rồi lại ngậm miệng lại trước cái nhìn của nhà vua.
Được rồi, ông phải chấp nhận sự thật thôi. Lãnh chúa của ông đã thực sự trở thành một tín đồ sùng đạo, không ai được phép xúc phạm đến vị giám mục trẻ tuổi kia.
*
Tình hình tài chính của Lessie xấu đến mức không nỡ nhìn, nhà vua phải thức suốt đêm để lo việc triều chính. Y làm rất chăm chú, chỉ thỉnh thoảng nghĩ đến giám mục.
Giám mục có thể rời đi mà không từ biệt, nhưng hắn vẫn chọn cách báo trước một tiếng cho y biết. Tuy rằng hắn chỉ bịa ra một lời nói dối rất chiếu lệ nhưng có thể thấy rằng y vẫn có một vị trí nhất định trong lòng giám mục.
"Cũng có thể là em ấy chỉ thấy mình phiền phức thôi."
Nhà vua tự nhủ, mực rỉ ra từ đầu bút. Y cầm bút lắc lắc rồi mỉm cười một mình.
Giám mục sẽ đi đâu? Rốt cuộc là hắn muốn làm gì?
Suy nghĩ của nhà vua cứ miên man khiến y mất tập trung, làm việc không hiệu quả. Y bèn dứt khoát đặt bút xuống, chỉ làm một việc duy nhất là nhớ đến giám mục, khi thì tức giận, khi thì ngọt ngào, biểu cảm trên khuôn mặt hắn cũng theo đó mà thay đổi. Y gọi thầm tên giám mục, trong lòng cảm thấy nhớ nhung và khát khao vô tận.
Khi nào em mới có những cảm xúc giống như ta?
Nhà vua rơi vào trầm tư.
Nhà vua tưởng tượng mình là người bị trừng phạt trong thần thoại. Y tưởng tượng mình đứng dưới chân ngọn núi chói chang ánh mặt trời, chịu đựng bị thiêu đốt đến nóng rẫy, lăn tảng đá hết lần này đến lần khác. Cảnh tượng đau đớn và tuyệt vọng, nhưng nhà vua lại cảm thấy một thứ cảm xúc có thể gọi là tôn giáo. Y chợt hiểu ra cuộc hành hương và tu hành khổ hạnh của các tu sĩ ngày đêm.
"Lạy Chúa, Chúa của ta, linh mục của ta..."
Nhà vua hôn chiếc nhẫn trên ngón tay út và thì thầm trong bóng đêm.
Trời sáng, tâm trạng của nhà vua đã hoàn toàn bình tĩnh lại, tuy cả đêm không ngủ nhưng tinh thần vẫn rất sáng láng. Y là một nhà lãnh đạo bẩm sinh, nghị lực cao là một trong những lợi thế lớn của y.
Đầu tiên, nhà vua triệu tập một số bộ trưởng và đưa ra vài quyết định quan trọng với thái độ không thể chối cãi, hầu hết đều liên quan đến tài chính và thuế má, chạm đến lợi ích của rất nhiều quý tộc. Các bộ trưởng đều muốn phản bác, nhưng vì thái độ cứng rắn của nhà vua nên họ chỉ có thể dùng ánh mắt, biểu cảm và vặn vẹo mồm miệng để chửi rủa những quyết định này.
"Ta không giống như cha ta, ta muốn làm thì nhất định phải làm được." Nhà vua nhìn xung quanh một vòng, một loại áp bức vô hình khiến cho mọi người lập tức cảm thấy áp lực. "Ai phản đối sẽ phải trả giá."
Sau khi đe dọa, nhà vua lấy ra một số tài liệu, trong đó có một số điều khoản bồi thường vô hại. Nếu tỏ ra thành thật, những tài liệu này sẽ có hiệu lực. Nhưng khi đối phó với những quý tộc không trung thực, những điều khoản này có cũng như không —— đây là những gì các quan chức hiểu được từ vẻ mặt của nhà vua. Bọn họ hiểu rất chính xác, đó chính là ý của nhà vua.
Sau khi xong việc, nhà vua đi ăn gì đó rồi lại đi tắm. Tuy rằng giám mục không nhìn thấy, nhưng mỗi lần vua và giám mục gặp nhau, y luôn để ý sửa sang quần áo người ngợm của mình thật chỉnh chu. Thỉnh thoảng giám mục sẽ hít ngửi y, dán mũi sát vào cổ y, giống như một con thú nhỏ. Ngửi xong, vua cảm thấy giám mục có vẻ rất hài lòng, hắn sẽ hôn hoặc cắn vào gáy y, tùy theo tâm trạng của hắn. Những lúc ấy, nhà vua liền cảm thấy giám mục không hề vô cảm như hắn nói.
Nhà vua mang theo tâm trạng vui vẻ đi đến nhà thờ bằng xe ngựa.
Linh mục Bunil tiếp đón nhà vua. Đối mặt với vị vua này, Bunil luôn có những cảm xúc lẫn lộn về y, vì cho đến nay nhà vua vẫn chưa đưa ra bất kỳ phản ứng nào khác trước cái chết của Giám mục Enoch.
"Giám mục?"
Trước câu hỏi thân thiện của nhà vua, Bunil trả lời, "Giám mục đã rời đi."
Buổi sáng, vị tu sĩ đi dọn dẹp phòng giám mục đã tìm thấy tờ giấy do giám mục để lại.
Sắc mặt của nhà vua lập tức thay đổi: "Rời đi?! Hắn đi đâu? Đi khi nào!"
Bunil bị quát vào mặt chỉ có thể thành thật nói: "Tôi không biết giám mục rời đi khi nào. Ngài ấy... ngài ấy nói muốn đi du học..."
Nhà vua nhận được mảnh giấy do giám mục để lại, ngắn gọn như câu nói chiếu lệ mà hắn đã nói với mình.
"Tôi đi du học đây Eugene Eugene."
Vỏn vẹn chỉ có thế.
Nhà vua và giám mục đã từng gửi thư cho nhau. Dù hắn không phải là người trả lời bức thư nhưng chữ viết của giám mục rất đặc biệt.
Nhà vua nghiến răng tra hỏi Bunil một lần nữa, biết được thật ra chiều hôm qua không có ai nhìn thấy giám mục ở nhà thờ Salzburg.
Bunil nhìn nhà vua chửi "Chết tiệt" với giọng điệu mà ông không thể hiểu được.
"Ngài đừng lo lắng," Bunil nói, "Giám mục là một người rất có năng lực, ngài ấy có thể tự lo liệu được. Với danh tiếng hiện tại của giám mục, mọi người sẽ hoan nghênh ngài ấy."
Nhà vua không nghi ngờ khả năng đi lại tự do trên toàn lục địa Alston của giám mục. Y tin rằng hắn có khả năng tự bảo vệ mình. Không, giám mục rất hung hãn, cơ bản là không đến lượt người khác làm tổn thương hắn thì đúng hơn. Nhưng nhà vua vẫn rất tức giận, rất lo lắng, như thể chân kia của y cũng đột nhiên bị thương vậy.
Nhà vua lấy tờ giấy của giám mục để lại rồi rời đi mà không nói một lời.
Sự mệt mỏi vì đêm qua không ngủ khiến nhà vua cảm thấy đau đầu, y nói với đội trưởng đội cận vệ: "Brun, phái người đi tìm tung tích của giám mục, tìm theo hướng đảo Falkland."
*
Giám mục cởi bỏ bộ quần áo giám mục. Hắn mặc bộ quần áo giản dị có phần hơi xuề xòa, đội một chiếc khăn trùm đầu để che đi mái tóc vàng rực rỡ, thừa dịp đêm xuống rời khỏi vương đô.
Nhà vua sẽ không ngờ hắn lại đi nhanh đến thế. Giám mục bỏ ra một ít tiền để đi nhờ xe bò, hắn nằm trong đống cỏ khô tắm mình dưới ánh trăng.
Hắn biết rất rõ lần này mình sẽ làm gì.
Nhưng làm chuyện này có ý nghĩa gì? Trong lòng hắn lại có chút dao động.
Từ "ý nghĩa" có tác động nhất định đến hắn.
Mạc Doãn chưa bao giờ nghĩ tới cái gọi là "ý nghĩa". Ý nghĩa của nhiệm vụ là gì, ý nghĩa của việc đánh bại nhân vật chính là gì, hay sâu xa hơn, ý nghĩa của sự tồn tại của hắn là gì...
Đây là vấn đề Mạc Doãn chưa bao giờ nghĩ tới. Không phải hắn cố ý né tránh, mà là ý nghĩ này chưa từng xuất hiện trong đầu hắn. Nhưng giờ đây nó lại tự dưng xuất hiện.
Kỳ thật, Mạc Doãn từ lâu đã cảm thấy cuộc sống thật nhàm chán, có điều hắn không nhận ra mà thôi. Hắn chỉ cảm thấy làm hài lòng bản thân đã rất khó, thế nên có lẽ bản thân hạnh phúc cũng khó mà có được.
Chán nản, buồn chán là những cảm xúc thường xuyên ám ảnh hắn.
Sở dĩ Mạc Doãn chấp nhận nhiệm vụ huấn luyện từ liên minh không phải vì hắn có ý định đóng góp cho liên minh, mà vì dù sao cuộc sống cũng quá nhàm chán, hắn tìm việc gì đó để làm để giết thời gian cũng chẳng sao.
Cũng may là anh đã tìm thấy hạnh phúc trong thế giới nhiệm vụ.
Hủy diệt những nguồn năng lượng mạnh mẽ đó có thể khiến hắn cảm thấy phấn khích và vui vẻ.
Nhưng Mạc Doãn chưa bao giờ đào sâu tìm hiểu xem tại sao hành vi như vậy lại khiến hắn vui vẻ?
Khi hắn bắt đầu suy nghĩ về vấn đề này, lập tức có nhiều câu hỏi hơn xuất hiện, giống như một khi nhẹ tay mở van nước, nước sẽ ngày càng chảy ra nhiều hơn. Khi ngâm mình trong đó, Mạc Doãn cảm thấy thực phiền phức, nhưng sau đó hắn lại nhận ra, "phiền phức" xuất phát từ sự vô tri.
Đúng, sự hiểu biết của hắn về bản thân mình thực sự là "vô tri".
Hắn từ đâu tới và sẽ đi về đâu.
Hắn thậm chí còn không biết tên cha và mẹ ruột của mình, giống như giám mục ở thế giới này vậy.
Trong những thế giới nhỏ kia, nhân vật hắn thủ vai cũng không có cha mẹ.
Ngón tay Mạc Doãn gõ nhẹ lên môi, cố gắng làm cho suy nghĩ của mình có trật tự và nhịp nhàng hơn.
Khi nghĩ về những vấn đề khác, hắn có thể nhanh chóng đi từ một đến hai, rồi tiện thể dẫn dắt mọi người. Nhưng khi nghĩ về những vấn đề của chính mình, suy nghĩ của hắn lại không được nhanh nhạy như vậy. Có quá nhiều câu đố xung quanh hắn, và điều kỳ lạ là ở chỗ hắn thực sự chưa bao giờ nhận ra sự tồn tại của những câu đố đó...
Chẳng mấy chốc trời đã sáng.
Ánh nắng chiếu vào khiến cơ thể trở nên ấm áp.
Con người tự nhiên giấu suy nghĩ của mình, tiện tay lấy một mẩu cỏ khô bỏ vào miệng nhai.
Ngoài việc đơn thuần tìm chuyện vui để giải trí, hắn phải thử giúp nhân vật này tìm ra cái gọi là "ý nghĩa cuộc sống" trước cái đã.
Ý nghĩa không liên quan gì đến nhân vật chính, mà chỉ thuộc về giám mục.
Chiếc xe bò dừng lại và giám mục bắt đầu cuộc hành trình của mình. Hắn và Aqier đã thống nhất về một nơi đặc biệt —— Clay.
*
So với khi Eugene rời Clay nhiều năm trước, nơi này đã trở nên nghèo nàn và đổ nát hơn. Giám mục có thể ngửi thấy mùi vị suy bại ở khắp nơi đây.
Người đi bộ trên đường chẳng có mấy ai, giám mục quấn chặt mình, chẳng thu hút sự chú ý của bất kỳ ai. Nhưng nói cách khác thì người đi đường cũng không có hứng thú nhìn người qua kẻ lại. Mọi suy nghĩ của họ đều tập trung vào việc kiếm ăn qua ngày.
Giám mục không dám đánh giá thấp sự nhạy bén của nhà vua. Sợ rằng nhà vua đã đoán được mình muốn đi gặp đảng cách mạng nên hắn chọn một con đường vòng vèo khó ngờ tới. Bằng cảm giác của mình, hắn biết không có ai đuổi kịp phía sau.
Hành trình diễn ra rất suôn sẻ. Chỉ có điều lúc thuê xe thì gặp một tên cướp. Hóa ra tài xế lái xe và tên cướp là đồng bọn với nhau. Hắn để lộ mái tóc vàng và đôi mắt xanh, nhẹ nhàng truyền đạt giáo lý cho bọn họ nghe. Đám cướp nghe xong thì vừa khóc lóc quỳ xuống, vừa hôn tay hắn. Trong lòng dân đen, địa vị của giám mục còn cao hơn bất kì một tên quan lại nào. Huống gì hắn ăn mặc rất đơn giản mộc mạc, nhìn là biết là một người tốt. Giám mục rất vui vẻ, bọn người kia đồng lòng sám hối làm hắn chưa kịp móc dao giấu trong người ra lụi cho mỗi đứa một nhát, tiễn họ lên thiên đường thật sự.
Sau đó, giám mục cũng gặp phải một số chuyện rắc rối nhỏ nhưng không có gì nghiêm trọng, chỉ là trộm cướp vặt vãnh mà thôi. Giống như một tu sĩ khổ hạnh thực sự, giám mục dùng những lời nói dịu dàng ôn hòa để cảm hóa bọn họ. Lần nào cũng thành công, không hề có ngoại lệ. Có lẽ là do tác dụng của tinh thần lực, hoặc có thể là bản thân hắn thật sự có sức mạnh này.
Giám mục đến Clay thành công vào ngày đã định.
Con đường tràn ngập mùi hương quen thuộc của vùng quê. Giám mục đi dọc theo con phố rồi dừng lại trước tu viện Clay, nơi hắn đã bị bỏ rơi.
Các nữ tu ở tu viện Clay thấy Eugene thì mừng đến nỗi khóc lóc thảm thiết.
Eugene sau khi rời khỏi Clay chưa bao giờ trở lại, cũng không mang theo tin tức gì. Các nữ tu không hề quan tâm đến chuyện đó. Họ lần lượt hôn lên mặt giám mục, bày tỏ sự mong mỏi của họ và hỏi thăm cuộc sống của hắn như thế nào. Hết người này đến người khác liên tục chúc phúc cho hắn, vô cùng vui mừng vì hắn có thể được thăng làm giám mục và làm lễ đăng quang cho vị vua mới.
Loáng cái giám mục như có cả chục bà mẹ xử lý bọn họ. Hắn ứng phó họ một cách chiếu lệ, nói rằng mình hơi mệt và muốn nghỉ ngơi.
Một nữ tu già nắm tay hắn nói: "Đến đây nào, Eugene, để ta dẫn con đi nghỉ ngơi. Nơi này cách xa vương đô. Ta vẫn luôn cầu nguyện cho con ở vương đô được mạnh khỏe hạnh phúc. Đừng bốc đồng nhất thời quay lại đây, đặc biệt là đi lẻ loi một mình như bây giờ quá nguy hiểm." Nữ tu lại hôn lên mu bàn tay của giám mục. Nụ hôn này khác với những nụ hôn ngoan đạo của các tín đồ. Nữ tu đối xử với hắn như một đứa trẻ, bà dùng chóp mũi dụi nhẹ vào mu bàn tay của hắn, "Eugene bé nhỏ, con đã trở thành một chàng trai tốt."
Nữ tu dẫn Eugene trở lại căn phòng ban đầu của hắn. Sau khi Eugene rời đi, nơi này vẫn giữ nguyên không ai chạm vào. Bên trong có một chiếc giường nhỏ, vốn dùng để nằm nhưng giờ có thể dùng để ngồi.
Nữ tu kéo Eugene ngồi xuống chiếc giường nhỏ. Bà chính là nữ tu đã nhặt được được hắn ngoài cửa tu viện khi hắn bị bỏ rơi. Bà đã gần năm mươi tuổi, cứ nắm tay Eugene và liên tục hôn lên tay hắn, lệ nóng ướt tràn xuống làn da. Giám mục thừa nhận mình không thờ ơ, không hào hứng như nữ tu, nhưng đúng là hắn rất cảm động.
Trong căn phòng nhỏ này, giám mục đã trải qua cả tuổi thơ của mình. Tất cả những cơn giận dữ và những lời nguyền rủa đó lần đầu tiên phát ra từ đây. Hắn căm ghét Chúa vì đã bất công với mình. Hắn cảm thấy rằng Chúa nên ban cho mình mọi thứ mới đúng.
Nữ tu rời đi, giám mục phát giác căn phòng có mùi thơm. Hắn nắm lấy ga trải giường, cúi đầu ngửi nhẹ. Trên ga trải giường có hỗn hợp mùi xà phòng và mùi ánh nắng sạch sẽ tươi mát.
"Giám mục."
Ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người đàn ông xa lạ. Thật ra giám mục đã sớm cảm giác được ông ta. Hắn bình tĩnh quay lại, đưa mọi cảm xúc của mình trở lại trạng thái cực kỳ bình tĩnh: "Ông Field."
Bernard Field, lãnh đạo Đảng Cách mạng, một quý tộc nghèo túng với tài năng quân sự xuất sắc và có tầm nhìn xa trông rộng.
Giám mục âm thầm nhanh chóng dán nhãn cho ông ta.
Bernard đến sớm hơn giám mục một ngày để tranh thủ tìm hiểu đối phương. Ông ta dùng thân phận là tín đồ hành hương, từ miệng các nữ tu ở Clay biết được giám mục là một người hiền lành nhân hậu, quả đúng như lời Aqier nói. Bởi thế ác cảm của Bernard đối với giám mục ít nhiều cũng đã giảm đi một phần.
"Nói ngắn gọn đi," Bernard dựa vào cửa, hờ hững nói: "Ngài nhất quyết muốn gặp tôi để làm gì? Muốn tôi đầu hàng sao? Vậy tôi khuyên ngài không cần phải nói," ông ta nói có chút mỉa mai: "Tôi sẽ không quỳ trước bất cứ ai và thề thốt điều gì cả."
Giám mục không để ý đến sự châm chọc nho nhỏ này. Nhà vua cũng toàn móc mỉa xỉa xói nhưng cũng có làm gì hắn được đâu.
"Tôi đến gặp ông để nhờ ông giúp đỡ."
"Ồ?" Bernard nhận được câu trả lời ngoài ý muốn, hơi nhướng mày, "Tôi giúp đỡ?"
"Ừ, là sự giúp đỡ của ông."
Bernard cảm thấy sự tò mò của mình bị khơi dậy, ông tự nhủ, cẩn thận một chút nào, thằng nhóc này cũng ghê gớm đấy. Ông giả vờ bình tĩnh: "Giúp chuyện gì? Cần tôi cởi giày hay mấy chuyện đại loại vậy hả?"
Giám mục mỉm cười nói: "Có lẽ vậy." Hắn đứng lên, trên người chỉ mặc bộ quần áo màu xám bình thường nhưng lại toát ra sự quý phái sắc sảo và trang nghiêm trong căn phòng nhỏ. "Bernard, tôi muốn ông giúp tôi khôi phục vinh quang của các Thánh Kỵ Sĩ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.