Chương 56: Lên đường
Đông Cảm Siêu Nhân
09/06/2024
Thần tử có thể dùng bữa tối với hoàng đế là một vinh dự lớn lao. Cơm nước xong xuôi, bên ngoài tuyết đã rơi dày đặc, chỉ trong nháy mắt đã phủ một lớp trắng tinh dày cộm trên nóc cung điện. Tâm tình hoàng đế rất tốt, còn Mạc Doãn vẫn như cũ, rất kiệm lời, nhưng thỉnh thoảng lại buông vài câu rất xuôi tai khiến hoàng đế hết sức mát lòng mát dạ.
Toàn bộ triều đình đều được dọn dẹp sạch sẽ, hoàng đế cũng không mấy quan tâm. Khi tiên hoàng còn sống, ông ta cũng hay tìm lý do để giáng chức hoặc khử đi một số lão thần mà mình ngứa mắt, dù sao thì tre già rồi thì cũng sẽ có măng mọc thôi.
Tất nhiên hoàng đế cũng không tin vị Mạc thị lang trước mặt mình là người hoàn hảo không tì vết, nhưng chẳng qua hắn cũng giống như là một món công cụ vừa tay để ông ta có thể tùy ý sử dụng.
Đối với món công cụ vừa sắp được sử dụng, lại vừa xinh đẹp ngoan ngoãn này, hoàng đế cũng rất sẵn lòng ban cho thể diện và ân sủng. Sau khi dùng bữa, lấy cớ là hôm nay trời đổ tuyết lớn, dịch quán lại quá xa kinh thành, ngài liền ra lệnh cho nội thị dọn dẹp thiên điện sạch sẽ, đặc biệt cho phép Mạc Doãn ngủ lại trong cung.
Mạc Doãn nhận được ân sủng hiển nhiên là khom lưng cảm ơn không ngừng, hoàng đế đỡ cánh tay hắn, ân cần nói: “Ái khanh, sau này ngươi ở lại trong kinh, ta có rất nhiều việc muốn giao ngươi làm.”
“Vi thần nguyện ý làm trâu làm ngựa vì Thánh Thượng.” Mạc Doãn thấp giọng nói. (*)
(*) Gốc là 犬马之劳: khuyển mã chi lao
Hoàng đế hài lòng vỗ vỗ cánh tay hắn, sau đó rời đi dưới sự tiền hô hậu ủng của các nội thị. Bên trong điện đặt rất nhiều chậu than, hương từ lư hương tỏa ra mùi thơm tươi mát nhẹ nhàng. Cung nữ người nào người nấy xinh đẹp như hoa uyển chuyển bước tới hầu hạ Mạc Doãn cởi áo rửa mặt, giường cao gối mềm thoải mái đến xương cốt đều tê dại.
Ở biên giới, Mạc Doãn hay ngủ trên một chiếc giường vừa nhỏ hẹp lại vừa cứng cộm, lòng bàn chân đặt trên bình nước nóng, ấm áp chẳng được bao nhiêu, chỉ miễn cưỡng gọi là có thể ngủ được mà thôi.
So với trong cung, quả thật là như một trời một vực.
Mạc Doãn mở mắt ra, nhìn những cây xà nhà chạm khắc tinh xảo và họa bích trong bóng tối.
Hắn đã ở thế giới này quá lâu rồi, 5 năm, khiến hắn gần như có cảm giác như mình thực sự sinh ra và lớn lên ở đây. Vì sao hắn lại tới thế giới này? Liên minh muốn hắn phải đóng vai phản diện, nhưng đương nhiên là hắn đếch thèm quan tâm liên minh muốn mình làm gì, hắn chỉ muốn bản thân được vui vẻ.
Ở biên giới, màn trời chiếu đất, đao thương kiếm kích, cuộc sống như thế mới thật sự vui vẻ ư?
Mạc Doãn tuyệt đối không thích lừa mình dối người.
Hắn thừa nhận, những ngày tháng đó quả thực rất vui vẻ và hạnh phúc.
Nhưng liệu niềm vui đó có phải là điều hắn mong muốn nhất? Là thứ mà Mạc Doãn hắn xứng đáng nhận được chăng? Khi khổng khi không trở thành phụ tá đắc lực cho nhân vật chính, cả đời làm một vị quân sư nhỏ bé, may áo cưới cho người khác?
Chút hạnh phúc nho nhỏ đó lập tức bị xóa sạch bởi một ham muốn bản năng khác trong lòng Mạc Doãn.
Trên thế giới này, hắn hẳn là người mạnh nhất.
Đối với một người tự nhiên hoàn mỹ như hắn thì xuất thân của hắn là cao nhất.
Tuyệt đối sẽ không làm nền cho nhân vật chính.
*
Hạ Huyên chờ Mạc Doãn cả đêm nhưng hắn không về. Qua giờ Tý, Lý Viễn khuyên y đi nghỉ ngơi, “Bên ngoài tuyết lớn quá, cung điện lại cách xa nơi này, chắc là xe ngựa phải chạy chậm thật cẩn thận. Tướng quân, ngươi đi ngủ trước đi, ta sẽ dặn người của dịch quán để cửa cho quân sư.”
Hạ Huyên ngồi trên ghế, tư thế ngồi rất ngay thẳng, sống lưng thẳng tắp. Là một người lính, dù đi hay nằm y cũng đều nghiêm chỉnh như vậy, toàn thân tỏa ra một luồng sát khí uy nghiêm.
Y nói: “Lui đi.”
Lý Viễn không nói gì, lặng lẽ lui về phía sau.
Mạc Doãn suốt đêm chưa về, Hạ Huyên cũng ngồi ở trong phòng chờ suốt cả đêm.
Trời vừa sáng, Hạ Huyên đứng dậy, sải bước đi ra mở cửa, bên ngoài tuyết vẫn còn rơi. Sau một đêm, tuyết trong sân đã cao gần đến bắp chân.
Con đường phủ đầy tuyết trắng, sáng sớm người của dịch quán còn chưa dậy, Hạ Huyên liền triệu Lý Viễn đến, bảo hắn ta gọi vài thân binh lại đây.
Nhóm thân binh vừa gọi đã đến ngay, nhanh tay lẹ chân dọn tuyết trên các bậc thang của dịch quán, tiếp đó lại xúc hết tuyết dọc theo con đường trước dịch quán. Động tác nhanh nhẹn, chưa đến nửa canh giờ đã dọn sạch tuyết trên cả con đường đến dịch quán.
Trước dịch quán đã được thông thoáng, nhưng chỉ đến đoạn đường trước cửa vào thành mà thôi. Xung quanh kinh thành vẫn còn phủ một lớp tuyết trắng xóa. Ắt phải đợi trời sáng hẳn, cấm vệ trong kinh và bá tánh phải cùng nhau dọn dẹp mới có thể dọn sạch con đường.
Hạ Huyên cưỡi ngựa đợi ở cổng thành hồi lâu.
Tới giờ Thìn, trong kinh bắt đầu trở nên náo nhiệt, Hạ Huyên không kịp chờ người khác dọn sạch đường đã lệnh cho Lý Viễn vào kinh để hỏi thăm tin tức.
Lý Viễn giao việc cho thân binh xong thì tiến vào thành. Trong kinh tuyết đọng dày đặc, hắn ta dựa vào hai cái chân chạy tới chạy lui cứ như trèo đèo lội suối, chạy một hồi cả người nóng lên, toàn thân hừng hực như muốn bốc hơi, nhìn vẻ mặt chẳng biết là đang vui mừng hay nôn nóng, hết sức phức tạp.
Phía Mạc Doãn qua đêm trong cung, buổi sáng lại cùng ăn sáng với hoàng thượng. Thấy bên ngoài tuyết vẫn rơi mù mịt, hoàng đế nổi hứng gọi Mạc Doãn đến Mai Viên ngắm hoa xem tuyết với mình, nhân đó cũng gợi lại chuyện vui trong bữa tiệc hôm ấy. Mạc Doãn nói: “Thánh Thượng khen ngợi, trong lòng vi thần rất vui. Chỉ là vi thần xuất thân hương dã, miệng lưỡi vụng về, nghe Thánh Thượng khích lệ nhất thời không biết đáp lại như thế nào cho phải.”
Hoàng đế cười nói: “Ngươi ở biên cảnh rèn luyện mấy năm cũng có chỗ tốt đấy, hiện tại nói nhiều hơn rồi.”
Mạc Doãn nói: “Thần không dám.”
Hoàng đế ngắt đóa hoa mai trước mắt, tâm tình vui vẻ nói: “Sau này ngươi ở lại kinh thành làm việc, trẫm thưởng cho ngươi một tòa nhà vậy.”
Lúc Mạc Doãn làm Hộ Bộ thị lang thì không có nhà riêng, tiền lương bèo bọt của hắn không mua nổi nhà ở kinh thành, chỉ tạm thuê nhà để ở.
Nhà của hoàng đế ban thưởng đương nhiên là vừa to vừa đẹp, nhưng quan trọng nhất là nó được chính tay hoàng đế tặng thưởng.
Miệng vàng lời ngọc rơi xuống, chỉ sau nửa canh giờ, Mạc Doãn ra khỏi cung, nội thị liền trực tiếp dẫn hắn đi xem phủ.
Tòa nhà cách hoàng cung không xa, ngay góc phố Đông Thuận Môn, vị trí đắc địa. Mạc Doãn muốn lên triều thì xe ngựa chỉ chạy nhoáng cái là tới nơi. Bên trong cũng được trang trí rất đẹp, cỏ cây trong đình viện được cắt tỉa, bài trí gọn gàng tao nhã. Mạc Doãn nhìn một vòng xung quanh, lập tức phát hiện ra điểm khác lạ, “Đây là?”
Cung nhân cười tủm tỉm, cất giọng the thé: “Nơi này trước đây là nhà của Hình Bộ thượng thư Vệ đại nhân. Hiện giờ Vệ đại nhân đã bị xét nhà lưu đày, cho nên nơi này trống không. Ngài cứ yên tâm, bên trong từ trên xuống dưới đã được dọn dẹp sạch sẽ, cái gì cần có đều đã có. Ngài nhìn xem có thiếu gì nữa không, nếu thiếu gì thì cứ viết vào giấy, nô tài sẽ đặt mua giúp ngài.”
Mạc Doãn tỏ ra thờ ơ, chỉ nhẹ nhàng gật đầu: “Làm phiền rồi.”
Trong triều rung chuyển một phen, Nghiêm đảng bị tiêu diệt hầu như chẳng còn ai. Đa số những người may mắn sống sót đều là phường vặt vãnh, cũng nhanh chóng đầu quân về phe khác. Đắc ý nhất hiện nay chính là Đại Lý Tự khanh Thạch Thả Hành, trước đây là đồng hương của Nghiêm Tề nhưng bị Nghiêm đảng chèn ép, hôm nay cuối cùng cũng có thể nở mặt nở mày với thiên hạ.
Mạc Doãn Đông Sơn tái khởi cũng nhận được rất nhiều sự chú ý, thêm vào đó hoàng đế ban thưởng nhà mới đương nhiên khiến mọi người kinh ngạc, lập tức kéo đến tận nơi thăm hỏi. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà khách khứa đầy nhà, chư vị triều thần tranh nhau tới cửa chúc mừng tặng lễ. Buổi sáng hoàng đế thưởng nhà, đến buổi trưa người hầu đã đứng chật ních cả trong lẫn ngoài.
Mạc Doãn ngồi trong nhà nhìn đám người hầu tất bật dọn dẹp. Mấy người hầu này đều là ý tốt của các vị đại thần. Hoàng đế tuy rằng vung tay thưởng cho tòa nhà, nhưng lại không nghĩ đến chuyện một tòa nhà lớn như vậy phải cần biết bao nhiêu người hầu kẻ hạ.
Chậu than đã được đốt nóng, bên ngoài gió tuyết lay động nhưng bên trong lại ấm áp và yên bình. Người hầu đã đun nước nóng và pha trà cho Mạc Doãn, trà rất thơm, là loại trà ngon nhất do vị Đại Lý Tự thiếu khanh tặng.
Mạc Doãn đã lâu không uống trà, hắn bưng trà lên nhấp một ngụm.
“Đại nhân.”
Người hầu cúi đầu đi vào: “Công Bộ thị lang Triệu Khiêm Minh tới thăm.”
Mạc Doãn đặt trà xuống, đứng dậy nói: “Mời ngài ấy nhanh.”
Mạc Doãn tất bật tiếp khách từ sáng đến tối. Nếu nói hắn chỉ dành một ngày mà đã hoàn thành tất cả những giao tiếp xã hội đáng lẽ phải có ở kinh thành trong 5 năm qua cũng không quá.
Hầu hết các quan viên trong kinh đều không mấy ấn tượng với hắn. Ngoài khuôn mặt đẹp đẽ tinh xảo ra, Mạc Doãn thực sự không để lại ấn tượng gì cho mọi người.
Hắn siêng năng, thật thà nhưng lại hết sức lập dị, ở kinh thành nhưng chỉ biết đến bản thân mình, không hề có bạn bè thân thuộc.
Giờ đây Mạc Doãn vừa trở lại kinh sư đã lắc mình biến hóa. Hắn đối nhân xử thế không kiêu ngạo cũng không nịnh bợ, hắn sẽ khiến ngươi cảm thấy quá mức xa cách nhưng cũng không quá mức gần gũi. Tất cả triều thần tới cửa bái phỏng đều cảnh giác trong lòng, biết rõ đây tuyệt đối không phải là một người đơn giản.
Đúng vậy, một nhân vật trốn khỏi nơi lưu đày, lẻn vào quân doanh rồi trở về kinh sư thì có thể đơn giản được ư?
Trời tối, Mạc Doãn vừa tiễn một vị khách về xong, từ xa xa đã nhìn thấy một chiếc xe ngựa đang đến gần.
Xe ngựa dừng lại, đánh ngựa nhảy xuống xe, có người cũng bước xuống.
Đó là Chu Dũng.
Lúc Mạc Doãn tiếp khách, hắn có sai người hầu đến dịch quán.
Người hầu là một tên rất thông minh lanh lợi, ngồi xe ngựa chạy đến dịch quán, sau đó nói rõ ý định của mình cho Hạ Huyên.
“Đại nhân bảo hộ vệ bên người ngài ấy thu dọn đồ đạc của ngài ở đây, sau đó theo ta trở về.”
Hạ Huyên trầm mặc hồi lâu, Lý Viễn ở bên cạnh cũng ngơ ngác.
Một lúc lâu sau, Hạ Huyên mới bình tĩnh nói với Lý Viễn: “Đi gọi Chu Dũng.”
Chu Dũng không chút ngạc nhiên hay do dự mà hoàn toàn trung thành với Mạc Doãn, lập tức thu dọn mọi thứ trong phòng của Mạc Doãn.
“Tướng quân,“ Chu Dũng quỳ một chân xuống, “Thuộc hạ cáo từ.”
Lý Viễn tiến về phía trước nửa bước, sau đó nhẫn nhịn dừng lại: “Quân sư có ý gì?!”
Chu Dũng không trả lời, đứng dậy, lùi lại vài bước, quay người đi theo tên người hầu kia.
Lý Viễn quay đầu nhìn Hạ Huyên: “Tướng quân?”
Hạ Huyên không nói gì, vẻ mặt và ánh mắt như tượng đá.
Lý Viễn hỏi: “Quân sư không trở về sao?”
Hạ Huyên vẫn bất động, nhìn chằm chằm vào màn tuyết rơi bên ngoài.
Lý Viễn nóng nảy, “Cho dù muốn ở lại trong kinh làm quan cũng phải đến từ biệt với chúng ta một tiếng chứ!”
Ba năm kề vai sát cánh chiến đấu, trải qua bao nhiêu lần sinh tử trên chiến trường, vậy mà không trở về cũng không thèm nói một tiếng!
Lý Viễn nghĩ đi nghĩ lại, cả người bối rối, tức giận, lo lắng và khó chịu, cứ đi loanh hoanh tại chỗ. Hạ Huyên đột nhiên đứng dậy, sải bước ra khỏi ngưỡng cửa.
Ngựa đi theo xe ngựa phía trước, nhìn xe ngựa đi vào trong phủ cách đó không xa, bóng dáng cao lớn thẳng tắp ấy cũng xoay người vào cửa. Hạ Huyên ngồi trên ngựa, chần chờ thêm một hồi nữa thì thấy lại có mấy chiếc xe ngựa chạy tới, người bước xuống liên tục, trong tay người hầu ôm mấy hộp quà nặng trịch, ngoài cửa nhất thời náo nhiệt ồn ào hẳn lên.
Người hầu đón khách vào, quay người trở ra thì thấy một người đàn ông cao lớn mặc quần áo đơn giản đang nắm ngựa đứng ở cửa.
“Đại nhân?” Người hầu lanh lẹ bước tới chào hỏi.
Hạ Huyên rũ mắt xuống, thả dây cương xuống, bước vào trong, người hầu vội vàng ngăn cản: “Xin hỏi vị đại nhân này có bái thiếp không ạ?”
“Bái thiếp?”
Người hầu ứng phó rất nhanh: “Nếu không có bái thiếp thì xin đại nhân báo tên họ, tiểu nhân vào trong thông báo ạ.”
Hạ Huyên không biết phải diễn tả cảm xúc trong lòng mình lúc này là như thế nào, từ khe hở môi phun ra hai chữ: “Hạ Huyên.”
Nhìn thấy khí thế phi phàm của y, người hầu vội vàng nói: “Đại nhân, xin chờ ở đây một lát.”
Người hầu bước vào, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Cánh cửa sơn son đóng sầm lại trước mặt y, bàn tay sau lưng Hạ Huyên nắm lại thật chặt.
Một lúc sau, người hầu lại đi ra, trên mặt lộ vẻ khó xử: “Hạ đại nhân, đại nhân nhà ta đang tiếp khách, xin ngài chờ ở đây một chút.”
Hạ đại nhân?
Ánh mắt Hạ Huyên như một lưỡi dao xuyên qua khuôn mặt người hầu. Nghe cách nói này thì dường như Mạc Doãn còn chưa giải thích thân phận của y cho người hầu biết.
Tại sao thế giới đảo lộn chỉ sau một đêm?
Hoặc có lẽ đó không chỉ là thay đổi chỉ sau một đêm, mà là kế hoạch đã được định sẵn từ lâu...
Người hầu nhìn thấy sắc mặt người trước mặt càng ngày càng u ám nặng nề, có chút sợ hãi, lặng lẽ lùi lại nửa bước. Rồi lại nhìn thấy đối phương đột nhiên xoay người, kéo yên ngựa, trực tiếp nhảy lên lưng ngựa ghìm cương. Con ngựa màu đỏ thẫm lập tức biến mất, tiếng vó ngựa đập mạnh vào tai khiến tai hắn đau nhức.
Đến khi Mạc Doãn ra tiễn khách, người hầu tiến tới báo lại: “Đại nhân, vị Hạ đại nhân đó đi rồi.”
Mạc Doãn cụp mắt xuống, không nói gì.
Trong phòng, Chu Dũng đứng yên một bên, Mạc Doãn từ trong đống vật dụng mang về lấy ra một thanh đao dài, nhẹ nhàng rút đao ra khỏi vỏ. Hắn ngắm nghía hai chữ “Tàng Phong” trên thân đao, thấp giọng nói: “Từ nay về sau ngươi sẽ ở lại kinh thành với ta, ngươi có bằng lòng không?”
“Thuộc hạ không dám trái lệnh quân sư.”
“Tốt.”
Bàn tay vận một ít lực đưa đao vào vỏ Mạc Doãn nghiêng mặt nói: “Việc đầu tiên cần làm là sau này không được phép gọi ta là quân sư nữa, phải gọi là —— đại nhân.”
“Dạ đại nhân.”
*
Mấy ngày liên tiếp, Mạc Doãn đón khách liên miên không ngớt
Hạ Huyên không đến nữa.
Mạc Doãn nghĩ chắc Hạ Huyên đã hiểu.
Giữa kinh thành và biên giới, Mạc Doãn đã chọn kinh thành.
Kinh thành có vinh hoa phú quý, quyền thế ngập trời, có thể giúp hắn phát huy hết tài năng và tham vọng của mình. Còn biên cảnh thì sao? Chẳng có gì ngoài cát vàng và giết chóc.
Một ngày trước khi Tết đến, Hạ Huyên xin lệnh xuất phát trở về biên giới. Hoàng đế muốn giữ y ở lại trong cung để đón Tết, chờ qua năm rồi hãy đi, nhưng Hạ Huyên nhất quyết từ chối. Hoàng đế mỉm cười chỉ vào y: “Thần tử của trẫm cứ phải có người ương ngạnh như vậy. Trẫm còn tưởng tính tình Tử Quy là do rèn luyện từ biên cảnh mà được, hóa ra không phải.”
Hạ Huyên cúi mặt, không chút biểu cảm, sau khi trở về dịch quán thì ra lệnh cho toàn quân lập tức hành quân về biên giới.
Lý Viễn thu dọn đồ đạc. Hạ Huyên hành quân rất đơn giản, chẳng có vật dụng gì mấy. Hắn ta cứ lưu luyến không dứt quay đầu lại nhìn dịch quán, rồi lại thở dài. Ai mà ngờ được chạy xong một chuyến thì mất luôn cả quân sư?
Binh lính nghỉ ngơi ở ngoại ô đã lâu nhưng đội ngũ vẫn rất trật tự, hành quân trang nghiêm chỉnh tề. Huỳnh Hoặc quân thiếu đi thủ lĩnh trông khá là kỳ lạ, có điều bọn họ đã được huấn luyện bài bản, không ai hỏi han thắc mắc gì, chỉ răm rắp đi theo quân đội.
Hạ Huyên thay áo giáp, lên ngựa, quay đầu nhìn đội quân chỉnh tề, một tay ghìm ngựa, ra hiệu tiến về phía trước.
Đoàn quân lặng lẽ bắt đầu di chuyển từ trước ra sau, hệt như một con mãnh thú vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ đông, giờ đây vội vàng nôn nóng từ biệt chốn kinh sư phồn hoa mà nó chưa từng bước vào một lần.
Hạ Huyên ngồi trên ngựa, dáng ngồi thẳng thớm, vẻ mặt kiên quyết. Quân đội đi chầm chậm tiến về phía trước, đột nhiên y quay người lại như cảm nhận được điều gì đó.
Giữa trưa, tuyết đã ngừng rơi, bầu trời sáng rỡ đến chói mắt. Cao cao trên tháp thành, một bóng người mảnh khảnh ẩn mình sau bức tường thành, áo lông chồn trắng như tuyết.
Lý Viễn đang buồn bực đi theo Hạ Huyên, đột nhiên nghe thấy tiếng ngựa hí thì quay đầu lại, thấy bên cạnh mình lóe lên một luồng sáng bạc: “Tướng quân ——”
Mạc Doãn đứng trên tháp, không biết vì sao mình lại tới đây.
Bóng ngựa đỏ bọc giáp bạc từ giữa vạn quân phi nước đại lao nhanh về phía tháp thành. Mạc Doãn vẫn đứng đó, trong lòng dâng lên một cảm xúc kỳ lạ. Hai tai ù ù, như tiếng vó ngựa đạp sát bên tai. Mạc Doãn xốc lại áo choàng, quay người đi xuống tháp, nhìn thấy Hạ Huyên đang ghìm ngựa, ngựa chưa đứng vững đã vội nhảy xuống
Mạc Doãn bị Hạ Huyên lao tới ôm chặt, áo giáp cũng ghì sát vào người hắn.
Kể từ khi tấm màn che bị xuyên thủng, họ chưa bao giờ ở gần nhau đến thế.
Vòng tay Hạ Huyên ôm siết lấy hắn.
Mạc Doãn hơi ngẩn người.
“Theo ta đi.”
Bên tai nóng bừng bừng, giọng điệu có vẻ nhẫn nại nhưng cũng dường như không thể chịu nổi nữa.
Hạ Huyên nói: “Theo ta về biên giới đi.”
O9/O6/2O24
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.