Chương 42: Vào quân doanh
Đông Cảm Siêu Nhân
29/04/2024
“Ngươi muốn đi tòng quân thật à?”
Trình Võ cau mày, bộ dạng lo lắng sốt ruột hết sức, trên mặt lộ ra vẻ không đồng ý rõ rệt.
Mạc Doãn ngồi xếp bằng trên giường, hơ tay bên bếp lửa, đao của Hạ Huyên tựa ở đầu giường, hắn “ừm” một tiếng, “Hai ngày nữa ta đi báo danh“.
Tâm trạng của Trình Võ rất phức tạp.
Ở một tòa thành nhỏ nơi biên giới, bọn họ đương nhiên rất biết ơn quân đồn trú, biết rõ chính nhờ đội quân này mà đất nước được bảo hộ chu toàn. Nhưng Dung Thành nhiều năm liên tục gặp nạn mà không hề được ai quan tâm đến, khó mà không có chút oán trách nào.
Lần này tuy nói rằng Hạ Huyên phái binh tới, nhưng bọn họ vẫn phải dựa vào chính mình, à, cũng không thể nói là dựa vào chính mình. Trình Võ nhìn Mạc Doãn, Mạc Doãn vẫn là dáng vẻ ốm yếu bệnh tật, lông mi hắn rũ xuống, nhìn gương mặt lạnh lùng buốt giá của hắn chẳng thể biết hắn đang nghĩ gì.
Hạ Huyên không biết gì về Mạc Tử Quy cả.
Không biết mặt, cũng không biết tên.
Ngược lại Mạc Doãn cũng chẳng biết gì về Hạ Huyên, mặt không biết, tên cũng không.
Chờ đến sau khi hắn vào doanh trại, hai bên còn phải trải qua một cuộc thử thách đối đầu khác, nhưng đây khó mà xem là cuộc giằng co giữa nhân vật chính và nhân vật phản diện.
Lần tiến vào thế giới nhỏ này, hệ thống không nói gì cả, cũng không giải thích thêm điều gì, điều này thể hiện quy tắc của thế giới này cũng giống như quy tắc của thế giới trước.
“Điều duy nhất được biết là ngài sẽ trở thành nhân vật phản diện lớn nhất trong thế giới và đối đầu với nhân vật chính.”
Lúc ấy hệ thống nói một hơi một tràng mấy câu vô nghĩa, Mạc Doãn chỉ nhớ kỹ đúng có câu đó.
Bốn chữ “Duy nhất được biết” này, nghe có vẻ như hệ thống đang cố tình không cung cấp thông tin cho hắn. Nhưng nếu nghĩ từ một góc độ khác, có lẽ đây quả thực là thông tin “duy nhất” mà hệ thống biết.
Nhưng nếu vậy thì lại trái ngược với câu nói trước đó của hệ thống, “Thế giới này không có cốt truyện, tất cả đều không biết.”
Nếu đã “tất cả đều không biết”, vậy thì “điều duy nhất được biết” là từ đâu ra?
Không có cốt truyện, hệ thống làm sao phán đoán hắn sẽ trở thành nhân vật phản diện?
“Điều phối viên phản diện” là thân phận nhiệm vụ của hắn, không phải thuộc tính cố hữu của hắn. Hai lần hắn tiến vào thế giới, tình hình đều rất tệ, lần này chỉ tốt hơn lần trước một chút, cứ như thế giới nảy sinh bài xích tự nhiên đối với một người ngoài mới đến là hắn. Có lẽ chuyện này có liên quan đến việc hắn trở thành nhân vật phản diện trong thế giới chăng?
“Thế giới nhỏ” của liên minh thực ra là một “thế giới giả” do ông lớn kia dệt nên với năng lượng cực mạnh. Hoạt động của thế giới giả sẽ tạo ra một lượng năng lượng khổng lồ, và mỗi thế giới vận hành cần có sự can thiệp của một số người điều phối. Những người điều phối như hắn giống như chiếc chìa khóa mở khóa và kích hoạt những thế giới này, nếu không có họ, những thế giới này chỉ là những mặt phẳng chết chóc không có sự sống, không thể hoạt động thật sự được.
Theo lý thuyết, ông lớn kia hẳn nên biết rất rõ quy tắc vận hành của những “thế giới nhỏ“. Nhóm người điều phối chỉ làm mọi việc theo chỉ thị của ông lớn đó. Mà tất cả các hệ thống của liên minh đều do ông lớn đó điều khiển, hệ thống cũng không thể không biết gì về thế giới nhỏ.
Trừ khi hai thế giới nhỏ mà hắn tiến vào không hề vận hành bằng năng lượng của ông lớn đó.
Chỉ xét riêng về tính chân thật của thế giới, có lẽ năng lượng của “ông lớn” tạo ra thế giới nhỏ bé này còn mạnh hơn ông lớn mà hắn biết.
Nhưng làm thế nào mà ông lớn đó tìm được lối vào hai thế giới nhỏ bé này? Nếu tồn tại một “ông lớn” khác, mối quan hệ giữa hai người lớn này là gì...
Mạc Doãn vốn không có hứng thú với những chiêu trò của liên minh, hắn luôn luôn chỉ quan tâm đến bản thân mình, thỏa mãn dục vọng của bản thân mới là điều quan trọng nhất, nhưng vào lúc này, hắn không biết tại sao, hắn đột nhiên trở nên hứng thú với những thứ này. Mạc Doãn nảy sinh cảnh giác trong lòng, cảm thấy dường như có gì đó đang thay đổi.
Than củi trong lò cháy bùng lên kêu lách tách, Trình Võ ngồi cạnh lải nhải không dứt, tuy không nói rõ ra nhưng nói bóng nói gió đều ám chỉ doanh trại không phải là nơi tốt đẹp để đến. Mạc Doãn là một thương nhân, muốn rời khỏi Dung Thành sao hắn không trở về quê nhà, sống những ngày tháng vui vẻ khoái lạc? Mạc Doãn ngồi nghe từ đầu đến cuối sắc mặt vẫn nhạt nhạt, cuối cùng chỉ buông một câu, “Ta mệt rồi.”
Trình Võ uể oải “Ừ” một tiếng, cau mày nhìn Mạc Doãn, đột nhiên nói, “Hay là ta cũng tòng quân nhé?” Hắn ta đột nhiên hưng phấn hẳn, bật dậy khỏi ghế, “Ta cũng tòng quân đi giết bọn mọi rợ! Thế nào?”
“Không được.”
Mạc Doãn trực tiếp dội gáo nước lạnh lên đầu Trình Võ, “Dung Thành đã vượt qua kiếp nạn mùa xuân năm nay, nhưng sau đó thì sao? Bọn mọi rợ hiện đang tổn thất nặng nề, đợi một thời gian nữa, bọn chúng nhất định sẽ ngóc đầu trở lại. Ta ở quân doanh không thể chiếu cố từng thời từng lúc được, Dung Thành cần phải có người bảo vệ.”
Vẻ hưng phấn trên mặt Trình Võ dần dần biến mất, hắn ta chậm rãi ngồi xuống, sắc mặt tối sầm, trầm giọng nói, “Ngươi nói đúng.”
“Ta giúp các ngươi bảo vệ thành, ngươi lại không muốn ta rời khỏi Dung Thành,“ Mạc Doãn nhàn nhạt nói, “Kẻ mạnh sẽ tự mình cố gắng, không thể ỷ lại vào người khác.”
Trình Võ đỏ mặt, “Ngươi cho rằng ta muốn ngươi ở lại Dung Thành chỉ để bảo vệ thành cho chúng ta sao?!” Hắn ta đứng dậy, tức giận trừng mắt nhìn Mạc Doãn, thở phì phò quay người rời đi. Mành cửa được vén lên, ngày xuân đã ấm lên nhưng vẫn còn lạnh, một luồng không khí lạnh lẽo tràn vào phòng, Mạc Doãn rụt cổ lại, “Tối nay ta muốn ăn thịt dê hầm.”
Trình Võ khựng lại, xoay người lại vén mành lên, tức giận nói với Mạc Doãn: “Kẻ mạnh tự mình cố gắng, tự ngươi đi bắt dê hầm đi —— “
Mạc Doãn nói: “Nhớ bỏ ớt vào đó, ta ăn cay được.”
Loáng cái đã đến lúc phải rời khỏi Dung Thành, chuyện tòng quân Mạc Doãn chỉ nói với một mình Trình Võ, đồng thời yêu cầu hắn ta đừng kể lại cho người khác nghe để tránh gây thêm rắc rối. Hắn cũng không muốn người dân Dung Thành huy động toàn thành đến đưa tiễn hắn, nói chính xác hơn thì hắn không muốn bất cứ ai tiễn đưa mình, kể cả Trình Võ.
Sáng hôm đó, lúc Mạc Doãn tỉnh dậy, trong nhà đã trống không chẳng còn ai. Hắn rửa mặt xong thì mang ủng vào, nhấc thanh trường đao của Hạ Huyên lên, chuẩn bị rời đi một mình thì thấy trên bàn có một cái chén đậy nắp và một tay nải cũ kỹ xám xịt. Mở ra, là một chén thịt dê hầm, trong hành lý có mấy bộ quần áo, còn có số bạc mà Mạc Doãn đã đưa cho Trình Võ trước đó không thiếu một xu. Mạc Doãn cầm một nén bạc vụn trong tay ước lượng, trong lòng thầm nghĩ: “Bạn bè.”
Người phi tự nhiên có đủ loại cảm xúc phức tạp, đối với người tự nhiên mà nói, những cảm xúc này đều vô dụng, đã bị tinh thần lực mạnh mẽ loại bỏ trong quá trình tiến hóa.
Mạc Doãn ngồi xuống, ăn sạch sẽ chén thịt dê hầm, sau đó quen cửa quen nẻo uống trộm thêm hai gáo rượu, cuối cùng thu dọn hành lý rời đi.
Lúc Trình Võ trở về nhà, trong nhà vô cùng yên tĩnh, chén thịt dê đã ăn sạch sẽ, dưới chén còn có một tờ giấy nhắn.
—— Không cay gì hết.
Trình Võ cười mà hốc mắt đau nhức: “Chữ viết đẹp như vậy, thật đúng là người đọc sách.”
*
Mạc Doãn mặt dày cưỡi con chiến mã lông đen mà Trình Võ mua rời đi. Trình Võ vì hắn mà vung tiền như rác, cung cấp đồ ăn thức uống ngon ngọt cho hắn trong mấy tháng liền, đến phút cuối cùng còn không chịu lấy bạc của hắn, đó là do Trình Võ ngu ngốc, bị ràng buộc bởi cái gọi là tình bạn. Thế nên hắn cũng vui vẻ nhận lấy bỏ vào túi mình, ăn được thì ăn, lấy được thì lấy, thong thả cưỡi chiến mã rời đi mà lòng chẳng hề có chút gánh nặng.
Con chiến mã này vốn được một kẻ đào binh nuôi ngựa trộm được, cực kỳ có giá trị, tốc độ phi nhanh lại còn dai sức, nhưng hôm nay không biết vì lý do gì mà nó cứ đi chậm rì rì. Lúc rời khỏi Dung Thành, con ngựa còn quay đầu lại nhìn. Mạc Doãn giữ dây cương, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào hai chữ “Dung Thành” xám xịt trên cổng thành. Thêm một lúc nữa, hắn lại quay đầu ngựa, hơi ghìm ngựa rồi phi nước đại bay trong gió sa mạc.
Doanh trại biên giới cách Dung Thành khoảng hai canh giờ. Gần đến doanh trại, Mạc Doãn giảm tốc độ đi chậm lại, suy nghĩ xem mình nên bày ra thái độ gì đối với Hạ Huyên lúc này.
Đối với Mạc Doãn ở thế giới này, hắn hiện tại chỉ có hai chữ đối với Hạ Huyên —— lợi dụng.
Hạ Huyên không liên quan gì đến nhóm quan lại đã hãm hại hắn ở kinh thành, Mạc Doãn muốn vào quân doanh, trở thành quân sư, chiếm được lòng tin của Hạ Huyên, trở thành quân sư thủ hạ của y, sau đó từng bước chậm rãi thay thế vị trí của Hạ Huyên trong lòng quân. Chờ đến khi địa vị của hắn trong quân không thể lay chuyển, thì Hạ Huyên sẽ không còn giá trị lợi dụng nữa.
Nhưng thân là nhân vật chính, Hạ Huyên sẽ không dễ dàng bị đánh bại như vậy. Sau này khi phát hiện ra chân tướng, y tất nhiên sẽ phản kích.
Dựa vào thế giới trước đó, Mạc Doãn rút ra được hai bài học.
—— Chơi kiểu xe tải tự nổ thì sướng đấy, nhưng một khi có sự can thiệp của hào quang nhân vật chính thì tốt hơn hết là nên cẩn thận từ lời nói đến hành động, phải giữ bình tĩnh, cũng có thể làm chuyện xấu mà không cần lưu lại tên tuổi.
—— Tuyệt đối không được vác đá tự nện vào chân mình và tạo thêm sức mạnh cho nhân vật chính để chống đỡ thế giới.
Ở thế giới trước, điều kiện ban đầu mà hắn nhận được quá kém, việc thao túng cảm xúc của anh em nhà Bùi cũng là do Bùi Thanh truyền cảm hứng. Ở thế giới này cho đến nay mọi chuyện vẫn diễn ra suôn sẻ, hắn không cần thiết phải khống chế cảm xúc của Hạ Huyên, để tránh tăng thêm cái ngoại lực gọi là “tình yêu” cho Hạ Huyên.
Vào quân doanh —— củng cố địa vị ——vắt kiệt giá trị sử dụng của Hạ Huyên —— không được nảy sinh tình cảm.
Ghi nhớ thật kỹ từng phân đoạn hành động vào đầu mình, Mạc Doãn cuối cùng cũng cưỡi ngựa chiến chậm rãi đến quân doanh.
Thủ vệ quân doanh cầm thương chặn hắn lại, cao giọng hỏi: “Người tới là ai?!”
Mạc Doãn chưa kịp trả lời thì đã có người từ xa chạy tới, “Mạc tiên sinh ——”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.