Nghe Được Tiếng Lòng Của Ta, Đám Vai Ác Hoảng Hồn
Chương 31: Lúc Yết Hầu Lăn Lăn Thật Gợi Cảm
Đông Nguyệt Gian
09/08/2024
Nhan Mộc An rảnh rỗi không làm gì vừa ăn vặt, vừa xem thoại bản, còn vểnh tai nghe Ung Sưởng nói chuyện, sau đó còn cảm thán trong lòng, [Người đẹp trai ngay cả giọng cũng dễ nghe, bàn tay kia nhìn cũng đẹp nữa, cũng không biết sờ vào có cảm giác gì.]
[Trước sau Vương phủ tiêu tốn hơn hai mươi vạn lượng đấy, ngay cả tay cũng không sờ được thật sự là quá thiệt thòi, làm thế nào mới có thể sờ được ta?]
Đây luôn là mong muốn của Đại tỷ ngốc, nàng đương nhiên phải hoàn thành.
[Ôi, lúc yết hầu lăn lăn thật là gợi cảm, nếu như có thể được sờ một cái, chắc có thể ít thiệt thòi không ít.]
[Chậc chậc chậc, mặc mấy bộ y phục như vậy cũng có thể cảm nhận được thắt lưng không tệ. Uầy, không thể tiếp tục suy nghĩ, nghĩ tiếp nữa, thiếu nhi không nên.]
Ung Sưởng cầm thư tín một chữ cũng không đọc vào, bên tai phiếm đỏ ửng không bình thường, bất kể là ai bên cạnh ngồi một người điên cuồng tưởng tượng mình, có thể bình tĩnh nổi sao?
Thoáng ngước mắt, Nhan Mộc An đã chú ý đến thoại bản trong tay, trong lòng lại bắt đầu điên cuồng chửi rủa nữ nhà giàu đầu óc có bệnh, nhìn thấy thư sinh nghèo là nhào vô, bị lừa chỉ có thể tìm chết, làm quỷ không báo thù mà còn có thể bị lừa lần thứ hai, có thể thấy được đầu óc có bệnh nặng.
Ung Sưởng cảm thấy, mình chuyển công vụ đến nơi này xử lý, chính là một sai lầm!
Ngược lại Thuận Ý ở một bên hầu hạ bút mực trong lòng hoảng loạn, trong mắt hắn ta, toàn bộ noãn các có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi, nhưng không khí lại quái dị muốn chết.
Đầu tiên là Vương phi nheo mắt nhìn chằm chằm Vương gia với ánh mắt đầy dục vọng. Vương gia nhìn một phong thư sửng sốt và nhìn chòng chọc vào một nén nhang. Hiện tại Vương phi không nhìn, Vương gia lại bắt đầu nhìn, đây là tiết tấu Vương phi muốn lật ngược tình thế sao?
Hắn ta về trễ hơn Vương gia một ngày, ai có thể nói cho hắn ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?
Vừa nghĩ tới thái độ lúc trước của mình đối với Vương phi, trong lòng chợt chột dạ, cảm giác Nhị vương gia như mình, phi, đệ nhất hồng nhân bên cạnh Vương gia sắp ra đi lạnh toát rồi.
Có người tới gặp Ung Sưởng, nhìn thấy Nhan Mộc An ở bên cạnh nên không mở miệng, Ung Sường giương mắt: "Không sao cả, nói đi."
"Khởi bẩm Vương gia, Cơ tướng quân đã nhận lệnh xuất phát."
Ung Sưởng vẫn chưa nói gì, chỉ vểnh tai lên, không nghe được suy nghĩ của Nhan Mộc An mới nói: "Lương thảo cho Cơ tướng quân đã chuẩn bị thỏa đáng chưa?"
"Đã chuẩn bị xong, sáng mai có thể theo kịp."
[Uầy, Cơ tướng quân cũng là một nhân vật bi thảm, cha mẹ đều nằm trong tay nam chính, một mình nằm vùng ở nơi đất khách quê người. Thật ra hắn ta vẫn rất kính nể Ung Sưởng, đáng tiếc, số phận không phụ thuộc vào hắn ta.]
[Ung Sưởng không muốn gặp ta, ta nói gì hắn cũng sẽ không tin, buồn ơi là sầu.]
Nhan Mộc An xem tư liệu của vị Cơ tướng quân này trong hệ thống, trong sách cũng chỉ nói hắn ta là tướng quân mà Ung Sưởng nể trọng, đến cuối cùng mới sáng tỏ thân phận, cho Ung Sưởng một đòn cuối cùng, về phần kết cục, người công cụ như vậy không có.
Nhưng hệ thống cho biết một chuyện, cuối cùng hắn ta chôn đầu Ung Sưởng, từ đó về sau mang theo áy náy và buồn bực rồi chết.
[Làm cách nào mình có thể nhận được sự tin tưởng từ Ung Sưởng đây, nói cho hắn biết hành vi lúc này là đang đẩy nhanh sự diệt vong của Nam Tề?]
[Dựa vào trí thông minh? Thứ này ta có nhưng không nhiều. Dựa vào sắc đẹp? Ha ha.]
Ung Sưởng hít sâu một hơi, hành vi này của hắn chính là chờ tin tức trong lòng Nhan Mộc An về Cơ Dụ Thường.
Cơ Dụ Thường theo hắn nhiều năm, trung thành và đầy bản lĩnh, bỗng nhiên nói cho hắn biết đây là nằm vùng của Thiên Thánh, hắn có thể chấp nhận, chỉ là cảm thấy vô cùng tiếc nuối.
Thì ra, là bị ép buộc sao?
Thuận Ý càng ngày càng không tốt, bởi vì Vương gia nhà mình lại đang nhìn lén Vương phi. Chẳng lẽ trong chuyến đi săn không thấy nữ tử nào, nên khi trở về nhìn thấy Vương phi sẽ cảm thấy đẹp như tiên nữ chăng?
Trình cô nương cũng không tệ mà.
Một lát sau, tiếng vang rất nhỏ, sách trong tay Nhan Mộc An từ trong tay rơi xuống, người đã nghiêng trên giường mỹ nhân ngủ thiếp đi. Ung Sưởng tiến lên lất áo choàng của nàng đắp lên người nàng, lúc này mới trở lại vị trí của mình, bắt đầu tập trung xử lý chuyện trong tay.
Lúc này, Hoàng đế trong hoàng cung cũng đang xử lý chính vụ, bên dưới còn ngồi ba vị hoàng tử của ông, ba huynh đệ vốn nên đến Vương phủ thao luyện bị Hoàng đế gọi tới, chuẩn bị bồi dưỡng bọn họ một chút, để cho bọn họ buổi sáng giúp đỡ trong cung, buổi chiều đi vương phủ thao luyện. Tóm lại sẽ không cho bọn họ thời gian nghỉ ngơi.
Hôm nay đặc biệt, bởi vì hoàng đệ của ông có chuyện quan trọng hơn muốn đến phủ Quận chúa, ông chỉ có thể tiếp tục giám sát ba tên khốn kiếp này.
"Phụ hoàng, nhi thần viết một thiên sách luận, mời phụ hoàng xem qua."
Từ khi biết bọn họ sau này có thể sẽ bị người Thiên Thánh bắt đi làm tiểu quan, ba huynh đệ họ hai ngày nay luôn không hiểu cảm thấy mông đau nhói, cuối cùng rút kinh nghiệm xương máu, quyết định phải cố gắng vùng lên, dùng chút ít sức lực trợ giúp phụ hoàng cùng hoàng thúc của bọn họ, nhưng quá trình vùng lên rất gian nan, bọn họ vừa mới bắt đầu.
[Trước sau Vương phủ tiêu tốn hơn hai mươi vạn lượng đấy, ngay cả tay cũng không sờ được thật sự là quá thiệt thòi, làm thế nào mới có thể sờ được ta?]
Đây luôn là mong muốn của Đại tỷ ngốc, nàng đương nhiên phải hoàn thành.
[Ôi, lúc yết hầu lăn lăn thật là gợi cảm, nếu như có thể được sờ một cái, chắc có thể ít thiệt thòi không ít.]
[Chậc chậc chậc, mặc mấy bộ y phục như vậy cũng có thể cảm nhận được thắt lưng không tệ. Uầy, không thể tiếp tục suy nghĩ, nghĩ tiếp nữa, thiếu nhi không nên.]
Ung Sưởng cầm thư tín một chữ cũng không đọc vào, bên tai phiếm đỏ ửng không bình thường, bất kể là ai bên cạnh ngồi một người điên cuồng tưởng tượng mình, có thể bình tĩnh nổi sao?
Thoáng ngước mắt, Nhan Mộc An đã chú ý đến thoại bản trong tay, trong lòng lại bắt đầu điên cuồng chửi rủa nữ nhà giàu đầu óc có bệnh, nhìn thấy thư sinh nghèo là nhào vô, bị lừa chỉ có thể tìm chết, làm quỷ không báo thù mà còn có thể bị lừa lần thứ hai, có thể thấy được đầu óc có bệnh nặng.
Ung Sưởng cảm thấy, mình chuyển công vụ đến nơi này xử lý, chính là một sai lầm!
Ngược lại Thuận Ý ở một bên hầu hạ bút mực trong lòng hoảng loạn, trong mắt hắn ta, toàn bộ noãn các có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi, nhưng không khí lại quái dị muốn chết.
Đầu tiên là Vương phi nheo mắt nhìn chằm chằm Vương gia với ánh mắt đầy dục vọng. Vương gia nhìn một phong thư sửng sốt và nhìn chòng chọc vào một nén nhang. Hiện tại Vương phi không nhìn, Vương gia lại bắt đầu nhìn, đây là tiết tấu Vương phi muốn lật ngược tình thế sao?
Hắn ta về trễ hơn Vương gia một ngày, ai có thể nói cho hắn ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?
Vừa nghĩ tới thái độ lúc trước của mình đối với Vương phi, trong lòng chợt chột dạ, cảm giác Nhị vương gia như mình, phi, đệ nhất hồng nhân bên cạnh Vương gia sắp ra đi lạnh toát rồi.
Có người tới gặp Ung Sưởng, nhìn thấy Nhan Mộc An ở bên cạnh nên không mở miệng, Ung Sường giương mắt: "Không sao cả, nói đi."
"Khởi bẩm Vương gia, Cơ tướng quân đã nhận lệnh xuất phát."
Ung Sưởng vẫn chưa nói gì, chỉ vểnh tai lên, không nghe được suy nghĩ của Nhan Mộc An mới nói: "Lương thảo cho Cơ tướng quân đã chuẩn bị thỏa đáng chưa?"
"Đã chuẩn bị xong, sáng mai có thể theo kịp."
[Uầy, Cơ tướng quân cũng là một nhân vật bi thảm, cha mẹ đều nằm trong tay nam chính, một mình nằm vùng ở nơi đất khách quê người. Thật ra hắn ta vẫn rất kính nể Ung Sưởng, đáng tiếc, số phận không phụ thuộc vào hắn ta.]
[Ung Sưởng không muốn gặp ta, ta nói gì hắn cũng sẽ không tin, buồn ơi là sầu.]
Nhan Mộc An xem tư liệu của vị Cơ tướng quân này trong hệ thống, trong sách cũng chỉ nói hắn ta là tướng quân mà Ung Sưởng nể trọng, đến cuối cùng mới sáng tỏ thân phận, cho Ung Sưởng một đòn cuối cùng, về phần kết cục, người công cụ như vậy không có.
Nhưng hệ thống cho biết một chuyện, cuối cùng hắn ta chôn đầu Ung Sưởng, từ đó về sau mang theo áy náy và buồn bực rồi chết.
[Làm cách nào mình có thể nhận được sự tin tưởng từ Ung Sưởng đây, nói cho hắn biết hành vi lúc này là đang đẩy nhanh sự diệt vong của Nam Tề?]
[Dựa vào trí thông minh? Thứ này ta có nhưng không nhiều. Dựa vào sắc đẹp? Ha ha.]
Ung Sưởng hít sâu một hơi, hành vi này của hắn chính là chờ tin tức trong lòng Nhan Mộc An về Cơ Dụ Thường.
Cơ Dụ Thường theo hắn nhiều năm, trung thành và đầy bản lĩnh, bỗng nhiên nói cho hắn biết đây là nằm vùng của Thiên Thánh, hắn có thể chấp nhận, chỉ là cảm thấy vô cùng tiếc nuối.
Thì ra, là bị ép buộc sao?
Thuận Ý càng ngày càng không tốt, bởi vì Vương gia nhà mình lại đang nhìn lén Vương phi. Chẳng lẽ trong chuyến đi săn không thấy nữ tử nào, nên khi trở về nhìn thấy Vương phi sẽ cảm thấy đẹp như tiên nữ chăng?
Trình cô nương cũng không tệ mà.
Một lát sau, tiếng vang rất nhỏ, sách trong tay Nhan Mộc An từ trong tay rơi xuống, người đã nghiêng trên giường mỹ nhân ngủ thiếp đi. Ung Sưởng tiến lên lất áo choàng của nàng đắp lên người nàng, lúc này mới trở lại vị trí của mình, bắt đầu tập trung xử lý chuyện trong tay.
Lúc này, Hoàng đế trong hoàng cung cũng đang xử lý chính vụ, bên dưới còn ngồi ba vị hoàng tử của ông, ba huynh đệ vốn nên đến Vương phủ thao luyện bị Hoàng đế gọi tới, chuẩn bị bồi dưỡng bọn họ một chút, để cho bọn họ buổi sáng giúp đỡ trong cung, buổi chiều đi vương phủ thao luyện. Tóm lại sẽ không cho bọn họ thời gian nghỉ ngơi.
Hôm nay đặc biệt, bởi vì hoàng đệ của ông có chuyện quan trọng hơn muốn đến phủ Quận chúa, ông chỉ có thể tiếp tục giám sát ba tên khốn kiếp này.
"Phụ hoàng, nhi thần viết một thiên sách luận, mời phụ hoàng xem qua."
Từ khi biết bọn họ sau này có thể sẽ bị người Thiên Thánh bắt đi làm tiểu quan, ba huynh đệ họ hai ngày nay luôn không hiểu cảm thấy mông đau nhói, cuối cùng rút kinh nghiệm xương máu, quyết định phải cố gắng vùng lên, dùng chút ít sức lực trợ giúp phụ hoàng cùng hoàng thúc của bọn họ, nhưng quá trình vùng lên rất gian nan, bọn họ vừa mới bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.