Nghe Được Tiếng Lòng Của Ta, Đám Vai Ác Hoảng Hồn
Chương 29: Trong Lòng Lại Cảm Thấy Có Chút Khó Chịu
Đông Nguyệt Gian
09/08/2024
Nhan Mộc An không hề phát hiện phía sau có người, cho dù nghe thấy tiếng động cũng coi như là các nha đầu, Cố tình Ung Sưởng lại ra hiệu cho người phía dưới không lên tiếng, trái lại không ai dám tiến lên nhắc nhở.
"Đương nhiên, muội quên rồi, hồi nhỏ ta đã từng dẫn muội đi đắp người tuyết vài lần."
Nhan Mộc Đức có chút đắc ý: "Tay nghề đắp người tuyết của ta tương đối khá. Muội có nhớ trong tộc có một hồ sen, có một năm mùa đông cô cô dẫn muội về nhà, ta mang theo muội đắp mấy chục người tuyết, kết quả tay muội bị nứt nẻ, ta còn bị đánh một trận."
"Hồi đầu nếu muội bị Vương gia gây khó dễ thì về nhà đi, ca sẽ mang muội đi đắp người tuyết. Sau đó sẽ tìm cho muội một tiểu công tử tuấn tú hơn so với Vương gia, còn trẻ hơn so với Vương gia."
Nhan Hoài Lâm đứng ở phía sau Ung Sưởng suýt chút nữa ngã xuống dưới tàng cây mai hoa, tên nhóc hỗn xược này có phải chán sống rồi không?
Ai ngờ Nhan Mộc An nói một câu: "Ta thấy được đó, chờ Vương gia đuổi ta ra khỏi cửa, ta sẽ đến nương tựa huynh. Huynh nhớ âm thầm để ý giúp ta, nhất định phải là loại hình đẹp trai đó, nếu không ta nhìn ăn không ngon."
"Không có tiền đồ, muội gặp chuyện không tốt không chủ động bỏ đi, còn chờ bị đuổi ra khỏi nhà?"
"Gặp chuyện phải chạy trước có biết không?"
Nhan Mộc An nở nụ cười, không ngờ Nhan Mộc Đức có cá tính như vậy: "Ta nhớ rồi, buông bỏ, ta chạy nhanh nhất đấy."
Hai huynh muội cứ như vậy ngồi chồm hổm trên mặt đất, cúi đầu vừa bận rộn với tác phẩm trong tay vừa nói đùa, nói đến lúc cao hứng bật cười ra tiếng, hết sức vui vẻ.
Hai huynh đệ Nhan Hoài Lâm đã là run rẩy như sàng trấu, tay chân run run, cảm thấy sau cổ tại sao lại lạnh quá?
Không muốn giữ đầu hay gì!
Nhan Hoài Khánh vô cùng choáng váng vịn vào cây mai bên cạnh, tuyết trên cành cây sột soạt rơi xuống. Nhan Mộc An quay đầu lại, đập vào mắt chính là một đôi giày đế dày, theo tầm mắt hướng lên trên, thấy được cằm của Ung Sưởng.
Nhan Mộc Đức cũng nhìn thấy, lúc này hắn ta đặt mông ngồi dưới đất, sau đó đứng lên hành lễ, ít nhiều có chút chật vật.
Nhan Mộc An đứng lên cũng không biết người này đến từ lúc nào, nghe được bao nhiêu: [Giữa ban ngày ban mặt nghe lén người ta nói chuyện, khinh bỉ ngươi!]
"Vương gia đến lúc nào?"
[Tối hôm qua phái người đi mời, ngươi không đến, vội vàng cùng Trình Anh tâm sự với nhau; hôm nay không mời ngươi lại tự mình tới. Tại sao ngươi muốn làm gì thì làm như thế chứ?]
[Coi chỗ này của ta là gì?]
Ung Sưởng nhíu mày, đây là nói một câu ở trong lòng mắng hắn ba câu?
Hắn... tâm sự?
Cùng với Trình Anh?
Là kẻ nào biết bịa đặt như vậy?
"Vừa tới, nhìn thấy Vương phi bận rộn đắp người tuyết nên không lên tiếng quấy rầy. Vương phi có vẻ thích thú, không tệ."
[Cho dù tốt đến mấy cũng bị ngươi cắt ngang rồi.]
Ánh mắt nàng dừng lại trên người lạ mặt phía sau, hẳn là Thuận Ý mà Phúc Lai nói rồi, bỗng nhiên bắt đầu nói kháy trong lòng.
[Ơ, cái người này. Đây chẳng phải là Vương phủ của Nhị Vương gia hay sao? Còn dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn ta, có ý gì? Bộ Vương gia nhà ngươi đến phủ quận chúa giẫm phải phân chó hả?]
[Hôm nay ngươi dám cả gan ở chỗ này dùng cái mông nói chuyện, cũng đừng trách ta ra tay độc ác với ngươi.]
Phúc Lai đúng là người tốt mà, người ta mặc dù là công công, nhưng cũng không có tâm lý vặn vẹo, tính tình cũng tốt, hoạt động trong lòng mặc dù là nhiều hơn một chút, nhưng lại hết lòng vì mình nha. Trong sách nói sau khi Đại tỷ ngốc chết, Phúc Lai đã đến khóc lóc lo liệu hậu sự cho nàng ấy, còn suýt chút nữa bị người ta hại chết.
Hơn nữa, lúc đi theo Đại tỷ ngốc đã bị tên khốn này xem thường biết bao nhiêu?!
Thuận Ý bị nàng trừng mắt sởn gai ốc như vậy, đột nhiên chút chột dạ. Hắn ta cũng không biết tại sao Vương gia lại nhớ tới chỗ Vương phi, nghĩ tới gì đó lại ưỡn thẳng ngực. Vương gia tuyệt đối sẽ không có cái nhìn khác với Vương phi đâu!
Ung Sưởng nhìn theo vừa nghĩ đã hiểu, có lẽ tối hôm qua lúc Vương phi phái người tới mời Thuận Ý nói cái gì đó, chọc giận Vương phi.
Nhan Mộc An điều chỉnh lại cảm xúc: "Vương gia, người của Nhan thị tộc chúng ta đến rồi, lời nói lúc trước ở trước mặt Hoàng thượng cũng đến lúc thực hiện, không bằng để cho bọn họ nói chuyện cặn kẽ hơn với Vương gia?"
Ung Sưởng gật đầu, đám người đi về phía chính sảnh, trên đường ai cũng không nói chuyện. Không hiểu sao, Ung Sưởng cũng phát hiện thực ra hắn cũng không được Vương phi chào đón.
Lúc trước những lời Vương phi nói yêu hắn say đắm hẳn là lừa gạt hắn.
Tại sao trong lòng lại cảm thấy có chút khó chịu?
"Đương nhiên, muội quên rồi, hồi nhỏ ta đã từng dẫn muội đi đắp người tuyết vài lần."
Nhan Mộc Đức có chút đắc ý: "Tay nghề đắp người tuyết của ta tương đối khá. Muội có nhớ trong tộc có một hồ sen, có một năm mùa đông cô cô dẫn muội về nhà, ta mang theo muội đắp mấy chục người tuyết, kết quả tay muội bị nứt nẻ, ta còn bị đánh một trận."
"Hồi đầu nếu muội bị Vương gia gây khó dễ thì về nhà đi, ca sẽ mang muội đi đắp người tuyết. Sau đó sẽ tìm cho muội một tiểu công tử tuấn tú hơn so với Vương gia, còn trẻ hơn so với Vương gia."
Nhan Hoài Lâm đứng ở phía sau Ung Sưởng suýt chút nữa ngã xuống dưới tàng cây mai hoa, tên nhóc hỗn xược này có phải chán sống rồi không?
Ai ngờ Nhan Mộc An nói một câu: "Ta thấy được đó, chờ Vương gia đuổi ta ra khỏi cửa, ta sẽ đến nương tựa huynh. Huynh nhớ âm thầm để ý giúp ta, nhất định phải là loại hình đẹp trai đó, nếu không ta nhìn ăn không ngon."
"Không có tiền đồ, muội gặp chuyện không tốt không chủ động bỏ đi, còn chờ bị đuổi ra khỏi nhà?"
"Gặp chuyện phải chạy trước có biết không?"
Nhan Mộc An nở nụ cười, không ngờ Nhan Mộc Đức có cá tính như vậy: "Ta nhớ rồi, buông bỏ, ta chạy nhanh nhất đấy."
Hai huynh muội cứ như vậy ngồi chồm hổm trên mặt đất, cúi đầu vừa bận rộn với tác phẩm trong tay vừa nói đùa, nói đến lúc cao hứng bật cười ra tiếng, hết sức vui vẻ.
Hai huynh đệ Nhan Hoài Lâm đã là run rẩy như sàng trấu, tay chân run run, cảm thấy sau cổ tại sao lại lạnh quá?
Không muốn giữ đầu hay gì!
Nhan Hoài Khánh vô cùng choáng váng vịn vào cây mai bên cạnh, tuyết trên cành cây sột soạt rơi xuống. Nhan Mộc An quay đầu lại, đập vào mắt chính là một đôi giày đế dày, theo tầm mắt hướng lên trên, thấy được cằm của Ung Sưởng.
Nhan Mộc Đức cũng nhìn thấy, lúc này hắn ta đặt mông ngồi dưới đất, sau đó đứng lên hành lễ, ít nhiều có chút chật vật.
Nhan Mộc An đứng lên cũng không biết người này đến từ lúc nào, nghe được bao nhiêu: [Giữa ban ngày ban mặt nghe lén người ta nói chuyện, khinh bỉ ngươi!]
"Vương gia đến lúc nào?"
[Tối hôm qua phái người đi mời, ngươi không đến, vội vàng cùng Trình Anh tâm sự với nhau; hôm nay không mời ngươi lại tự mình tới. Tại sao ngươi muốn làm gì thì làm như thế chứ?]
[Coi chỗ này của ta là gì?]
Ung Sưởng nhíu mày, đây là nói một câu ở trong lòng mắng hắn ba câu?
Hắn... tâm sự?
Cùng với Trình Anh?
Là kẻ nào biết bịa đặt như vậy?
"Vừa tới, nhìn thấy Vương phi bận rộn đắp người tuyết nên không lên tiếng quấy rầy. Vương phi có vẻ thích thú, không tệ."
[Cho dù tốt đến mấy cũng bị ngươi cắt ngang rồi.]
Ánh mắt nàng dừng lại trên người lạ mặt phía sau, hẳn là Thuận Ý mà Phúc Lai nói rồi, bỗng nhiên bắt đầu nói kháy trong lòng.
[Ơ, cái người này. Đây chẳng phải là Vương phủ của Nhị Vương gia hay sao? Còn dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn ta, có ý gì? Bộ Vương gia nhà ngươi đến phủ quận chúa giẫm phải phân chó hả?]
[Hôm nay ngươi dám cả gan ở chỗ này dùng cái mông nói chuyện, cũng đừng trách ta ra tay độc ác với ngươi.]
Phúc Lai đúng là người tốt mà, người ta mặc dù là công công, nhưng cũng không có tâm lý vặn vẹo, tính tình cũng tốt, hoạt động trong lòng mặc dù là nhiều hơn một chút, nhưng lại hết lòng vì mình nha. Trong sách nói sau khi Đại tỷ ngốc chết, Phúc Lai đã đến khóc lóc lo liệu hậu sự cho nàng ấy, còn suýt chút nữa bị người ta hại chết.
Hơn nữa, lúc đi theo Đại tỷ ngốc đã bị tên khốn này xem thường biết bao nhiêu?!
Thuận Ý bị nàng trừng mắt sởn gai ốc như vậy, đột nhiên chút chột dạ. Hắn ta cũng không biết tại sao Vương gia lại nhớ tới chỗ Vương phi, nghĩ tới gì đó lại ưỡn thẳng ngực. Vương gia tuyệt đối sẽ không có cái nhìn khác với Vương phi đâu!
Ung Sưởng nhìn theo vừa nghĩ đã hiểu, có lẽ tối hôm qua lúc Vương phi phái người tới mời Thuận Ý nói cái gì đó, chọc giận Vương phi.
Nhan Mộc An điều chỉnh lại cảm xúc: "Vương gia, người của Nhan thị tộc chúng ta đến rồi, lời nói lúc trước ở trước mặt Hoàng thượng cũng đến lúc thực hiện, không bằng để cho bọn họ nói chuyện cặn kẽ hơn với Vương gia?"
Ung Sưởng gật đầu, đám người đi về phía chính sảnh, trên đường ai cũng không nói chuyện. Không hiểu sao, Ung Sưởng cũng phát hiện thực ra hắn cũng không được Vương phi chào đón.
Lúc trước những lời Vương phi nói yêu hắn say đắm hẳn là lừa gạt hắn.
Tại sao trong lòng lại cảm thấy có chút khó chịu?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.