Chương 52: Không thể tha thứ (2)
Tích Già
15/05/2024
Tất cả những điều này, nếu như không có Kỳ Tư và Quý Duyệt Sênh, có phải con của cô ấy cứ thế mà bị hủy hoại rồi không? Cô ấy cho rằng người xấu cách cuộc sống rất xa, chí ít cách cô ấy rất xa.
Nhưng trên thực tế bọn chúng ở khắp mọi nơi.
Đây là một thế giới bảo toàn năng lượng, có bao nhiêu người tốt thì sẽ xuất hiện bấy nhiêu người xấu tương ứng. Nhưng giữa người tốt và người xấu không có tuyệt đối, bọn họ chuyển hóa lẫn nhau vì điều kiện đặc biệt, không ai muốn làm người xấu.
Mà người xấu vẫn thường tồn tại.
Cảnh sát nghe được đầu đuôi câu chuyện từ chỗ Quý Duyệt Sênh, lập tức cảm thấy Chu Tiểu Đông ghê tởm, nhưng cũng không thể bởi vậy mà không truy cứu trách nhiệm đánh người của Kỳ Tư.
"Gã ta bị thương không nặng." Kỳ Tư hờ hững đáp lại.
Quý Duyệt Sênh đứng bên cạnh anh, hai tay để sau lưng, nhẹ nhàng kéo góc áo của anh, ra hiệu anh vẫn nên nhận lỗi thì hơn. Nếu việc này truyền đến trường học, đoán chừng hai người bọn họ sẽ bị đội trưởng Uông đá ra khỏi trường.
"Không sao." Kỳ Tư nắm lấy tay cô bóp nhẹ, nhỏ giọng an ủi, tiếp theo lại nói với cảnh sát, "Nếu như kết quả giám định pháp y biểu hiện gã ta bị thương nặng, vậy là gã ta đáng đời; giám định là vết thương nhẹ, vậy thì là chính gã ta tự tìm."
"Haiz, cậu..." Cảnh sát dở khóc dở cười. Trong thời điểm mấu chốt này, anh ta không thể công khai tỏ vẻ cậu nhóc này làm tốt lắm, nhưng nhất định phải làm việc theo nếp, công bằng chấp pháp.
Hiện tại cả thôn đều đã biết chuyện Chu Tiểu Đông làm, thậm chí có người còn hoài nghi có phải Lâm Trí mất tích mười ba năm trước cũng là gã ta bắt cóc hay không. Nhưng mười ba năm trước đây Chu Tiểu Đông còn chưa đến thôn này.
"Mặc dù tôi ra tay nặng, nhưng gã ta chỉ bị thương nhẹ, đến tối là có thể tung tăng nhảy nhót." Kỳ Tư trần thuật sự thật bằng khuôn mặt vô cảm, "Bị đánh chảy chút máu mũi rất bình thường. Nếu như không phải tôi ra tay trước, có lẽ gia đình Tiểu Trương đã cầm dao phay chém gã ta rồi, đến lúc đó không phải chuyện sẽ phiền toái hơn à?"
Anh nói chắc như đinh đóng cột, không thể không tin. Quý Duyệt Sênh đứng bên cạnh cũng không nhịn được thầm giơ ngón tay cái lên với Kỳ Tư ở trong lòng, đổi lại là cô khẳng định không có năng lực ứng biến như này.
Sau đó cảnh sát biết hai người bọn họ là sinh viên trường cảnh sát, độ tin tưởng đối với lời nói của họ lại tăng cao không ít. Chuyện từ đầu tới giờ coi như đã qua một thời gian, Kỳ Tư và Quý Duyệt Sênh cũng coi là thành công cứu được đứa trẻ, lấy công bù tội.
Cảnh sát vừa đi, Quý Duyệt Sênh thình lình túm lấy áo Kỳ Tư, thần kinh căng chặt nói một câu…
"Chiếc xe kia ở gần đây!"
Âm thanh xa xôi mờ mịt cứ như vậy xuyên qua tầng tầng trở ngại, tách rời đủ loại tiếng vang đang bao vây lấy Quý Duyệt Sênh. Nó giống như một cây kim thêu, nhẹ nhàng đâm thủng quả bóng.
"Duyệt Sênh!" Kỳ Tư gọi cô, nhưng cô quay đầu rời đi, cố chấp không nghe khuyên bảo.
Anh muốn đuổi theo, lại bị người dân không biết rõ tình hình giữ chặt, bọn họ tò mò truy hỏi anh tìm tới Chu Tiểu Đông đồng thời xác định Chu Tiểu Đông chính là người ôm đứa trẻ đi bằng cách nào. Bởi vì đứa trẻ bình an vô sự, cơn phẫn nộ của bọn họ chuyển hóa thành một loại hình thức khác.
Sự nhiệt tình quá mức của người bên ngoài khiến anh mất đi mục tiêu, khi quay đầu lại, Quý Duyệt Sênh đã biến mất nơi cuối đường. Dõi mắt nhìn qua, cả con đường vắng vẻ quạnh quẽ.
Quý Duyệt Sênh bước nhanh lần theo âm thanh, sau đó dần chuyển sang chạy chậm. Cô đứng trên con đường vào cửa thôn, vội vàng hết nhìn Đông tới nhìn Tây, song không thể thuận lợi tìm thấy chiếc xe kia.
Chung quanh giống như tạo thành chỗ trống rộng lớn, cô đứng ở điểm trung tâm của chỗ trống ấy, trơ mắt nhìn cảnh vật bị cắn nuốt. Ngay cả mảnh đất dưới chân cô cũng dần dần tan rã, thậm chí cô còn sắp rơi vào trong vực sâu không đáy.
Chiếc xe kia rõ ràng cách chỗ này rất gần, thật sự rất gần. Một cơn gió thổi qua bên tai, Quý Duyệt Sênh phân biệt ra một âm thanh khác từ trong những âm thanh mà gió mang tới. Nó không phải là cái gì khác, chính là tiếng cầu cứu của Du Tiểu Duệ.
"Tiểu Duệ, cô ở đâu?"
Quý Duyệt Sênh không có thời gian suy nghĩ Du Tiểu Duệ tỉnh lại khi nào, và xuất hiện ở bên ngoài từ khi nào, sao lúc này lại phát ra tiếng cầu cứu? Cô vừa chạy vừa ngừng, giống một con ruồi không đầu, không tìm được lối ra.
"Cứu mạng…"
Đột nhiên, âm thanh tăng cao, tiếng cầu cứu của Tiểu Duệ gần trong gang tấc, rõ ràng có thể nghe thấy.
Lần này, Quý Duyệt Sênh chuẩn xác khóa chặt phương hướng chạy về phía trước, nhưng vừa chạy đến khúc quanh, Du Tiểu Duệ kinh hoàng lao ra từ trong ngõ trực tiếp đụng ngã cô, hai người cùng ngã nhào trên đất.
Dường như cảnh tượng này chính là một màn ở cầu vượt kia.
"Tiểu Duệ, cô..." Quý Duyệt Sênh đau đớn chống khuỷu tay xuống đất, lại trông thấy một chiếc xe van màu trắng dừng lại phía trước bọn họ.
Du Tiểu Duệ nằm rạp trên mặt đất, vẻ mặt kinh sợ nói: "Chiếc xe này muốn đâm chết tôi!"
Trong giây lát, trong đầu Quý Duyệt Sênh nảy lên mười vạn câu hỏi vì sao, nhưng trước mắt bảo vệ tính mạng quan trọng hơn việc giải quyết nghi vấn. Thế là, cô quả quyết đứng dậy kéo Du Tiểu Duệ chạy trở về.
Nhưng như Tiểu Duệ nói, ý đồ của chiếc xe này rất kỳ lạ.
Lúc các cô hoảng hốt chạy trốn, nó lại còn tăng tốc. Thể lực của hai cô gái có hạn, huống chi tố chất thân thể của cả hai còn chênh lệch. Chiếc xe tới gần không chút nể nang, khiến bước chân họ trở nên chần chờ, rối loạn.
"Không phải cô đang ở trong phòng à? Sao lại chạy ra bên ngoài?" Trong lúc nguy cấp, Quý Duyệt Sênh vẫn không nhịn được vừa chạy vừa hỏi, gió thổi ập vào mặt thốc vào trong mồm, khó chịu muốn chết: "Sao cô lại bị chiếc xe này để mắt tới? Tại sao nó muốn đâm cô?"
Chính Du Tiểu Duệ còn không rõ tình huống, chỉ vì cô không thấy bọn họ, xuống lầu thấy mẹ chưa làm cơm sáng, mới muốn ra ngoài mua chút gì đó lấp bụng. Đi đến nửa đường đã nhìn thấy một chiếc xe van màu trắng ngừng giữa đường.
"Nó chặn đường của tôi, lúc đó tôi thấy hơi sợ, chung quanh không có người, tôi mới đi qua..." Du Tiểu Duệ thở phì phò, cổ họng cũng đau nhức, "Thế nhưng nó đột nhiên lái về phía tôi, con đường này hẹp, tôi hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, cũng chỉ có thể chạy."
Xe van màu trắng, tên ăn mày trên cầu vượt, thanh mai trúc mã... Quý Duyệt Sênh gom hết những sự trùng hợp này lại với nhau, trực giác chuyện này có liên quan tới tên ăn mày lúc trước cô gặp phải. Song tại sao chiếc xe này muốn hại Tiểu Duệ?
Ngay khi vấn đề chưa được giải quyết, tính mạng cũng đang nghìn cân treo sợi tóc, thần hộ mệnh xuất hiện.
"Kỳ Tư, bảo vệ Tiểu Duệ!"
Sau khi nhìn thấy bóng hình cao lớn và có cảm giác an toàn kia xuất hiện, Quý Duyệt Sênh lập tức cảm thấy an tâm, vung tay đẩy Du Tiểu Duệ về phía Kỳ Tư. Khoảnh khắc cô chuẩn bị để cho mình cũng có thể thuận lợi thoát thân, chân đột nhiên không nghe lời nhũn ra, lập tức lảo đảo ngã trên mặt đất.
"Lần này chết chắc, phải bị đâm đ ến bán thân bất toại..." Quý Duyệt Sênh có thể đoán được khoảnh cách xa gần của chiếc xe, biết mình có đứng lên rời đi cũng vẫn sẽ bị đâm gần chết. Bất kể tính khoảng thời gian chênh lệch này như thế nào, kết quả cuối cùng là cô đều phải vào bệnh viện.
Sống chết dường như chỉ ở trong chớp mắt, Quý Duyệt Sênh cảm thấy lần trước chỉ bị thương đầu còn không đánh mất ý chí chiến đấu, sao lần này đột nhiên trở nên mệt mỏi như thế? Đại khái là cô thật sự quá ghét chạy bộ, vừa chạy đã mệt mỏi, chạy xong thì nghi ngờ cuộc đời.
Mắt thấy chiếc xe kia tăng tốc sắp đâm vào họ, Kỳ Tư đẩy Tiểu Duệ trong lòng ra, dùng hết sức lực chạy lên trước kéo Quý Duyệt Sênh, thời khắc ngàn cân treo sợi tóc hai người nghiêng người nhảy lên ngã vào trong luống hoa bên đường, tránh thoát va chạm với sự chênh lệch nhỏ bé.
Những cành lan hoàng dương trong luống hoa bị bọn họ đè gãy, phát ra tiếng vang răng rắc, giống như đang nói chúng nó cũng rất đau, cành cây bỗng dưng bật lại quệt lên mặt Kỳ Tư tạo thành một vết xước.
"Có bị thương ở đâu không?" Kỳ Tư không quan tâm tới đau đớn trên người, cũng không đoái hoài tới dáng vẻ chật vật của mình, anh quay mặt Quý Duyệt Sênh qua, vô cùng căng thẳng hỏi.
"Khụ..." Quý Duyệt Sênh cau mày, tiếng ong ong trong đầu cuối cùng cũng ngừng lại, cô vội ho một tiếng, khàn giọng nói, "Có cái gì rơi vào trong miệng em."
Cảm ơn ông trời phù hộ, cũng may.
Kỳ Tư không phải người thuộc chủ nghĩa duy tâm, lúc này lại sinh ra suy nghĩ muốn cảm ơn trời phật. Thế nhưng anh còn chưa kịp thở phào thì nhìn thấy chiếc xe van kia một lần nữa nhân cơ hội chuyển mục tiêu sang Du Tiểu Duệ đang một mình.
Khí thế lao tới của nó làm cho người nhìn không rét mà run. Du Tiểu Duệ ngồi bệt trong góc, bị tất cả những chuyện xảy ra trong mấy phút ngắn ngủi làm kinh ngạc nghẹn họng nhìn trân trối. Hiện tại cô ấy còn tuyệt vọng hơn Quý Duyệt Sênh ban nãy, bởi vì cô ấy căn bản không có đường để trốn.
Xe van tựa như có thù với cô ấy, lao thẳng về phía cô ấy. Cô ấy trợn to mắt nhìn chiếc kia dù thế nào cũng không chịu buông tha mình, đã mất năng lực hành động.
Cô ấy chưa từng nhìn thấy chiếc xe này, không thấy rõ dung mạo của tài xế trên ghế lái, cô ấy cũng không có manh mối. Tại sao muốn hại cô ấy, lại còn xuất hiện ở gần nhà cô ấy?
Chẳng lẽ bọn họ biết cô ấy?
"Tiểu Duệ!"
Quý Duyệt Sênh hô to, trong lúc bất lực cô chỉ có thể dùng âm thanh để ngăn cản bi kịch xảy ra. May mà Kỳ Tư tỉnh táo bình tĩnh, tiện tay cầm lấy một cục gạch.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chỉ nghe thấy một tiếng “choang” vang lên, cửa kính bên phía tay lái phụ bị Kỳ Tư đập vỡ. Chiếc xe vốn đang lao thẳng về phía Du Tiểu Duệ lập tức hoảng sợ nhanh chóng quay ngược tay lái, bánh xe phát ra âm thanh chói tai, sượt qua người Du Tiểu Duệ.
Kỳ Tư vẫn cầm cục gạch trong tay, bởi vì lo lắng Du Tiểu Duệ bị hại lần nữa, vội vàng tiến lên đỡ cô ấy dậy: "Không sao chứ?"
Lúc này, người dân gần đó nghe được động tĩnh, nhao nhao đi về hướng bên này. Nhất là mẹ Du Tiểu Duệ, về đến nhà không thấy ba đứa trẻ đâu, bèn đi ra ngoài tìm.
Xe van thấy tình hình không ổn, quay ngược đầu xe muốn thoát đi. Trong lòng Quý Duyệt Sênh có quá nhiều nghi ngờ, cô không biết bỏ qua cơ hội lần này, liệu bọn chúng có hành động lần nữa hay không, càng không biết sau lần này, cô và Bình Hương có thể gặp lại lần nữa hay không.
Thế là, cô đưa ra quyết định, di chuyển theo đầu xe. May mà Kỳ Tư đã đập nát cửa sổ xe, trên ghế lái phụ đều là mảnh vỡ của kính, cô nhân cơ hội nhảy lên, bắt lấy cửa bên ghế lái phụ, cả người lập tức treo ở phía trên.
Mà trên cửa sổ xe có một số miếng kính vỡ chưa rơi hẳn xuống đâm thẳng vào lòng bàn tay của cô, dòng máu đỏ sẫm đậm đặc, mới mẻ, không lâu sau đó đã nhuộm đỏ một khoảng xung quanh, giống như màu sắc ban đầu của kính chính là màu đỏ, đỏ đến tỏa sáng.
"Quý Duyệt Sênh!"
Kỳ Tư quay đầu lại nhìn thấy hình ảnh cả xe lẫn người cùng rời đi chạy ra ngoài thôn, lập tức cảm thấy máu như muốn chảy ngược, anh nổi gân xanh gọi tên đầy đủ của cô, chỉ nhận được đáp án là bụi đất tung bay.
Anh căn bản không có lòng dạ căn dặn Du Tiểu Duệ bất cứ điều gì, cũng không hề do dự, trực tiếp sải rộng bước chân xuyên qua bụi bặm, dùng sức của đôi bàn chân đuổi theo chiếc xe kia.
"Phía trước một trăm mét có đèn xanh đèn đỏ, hẳn là có thể đuổi kịp." Kỳ Tư vẽ bản đồ trong đầu. Thôn này rất lớn, chỉ đèn xanh đèn đỏ đã có ba cái. Nếu như chiếc xe kia đi đường lớn, tất nhiên là sẽ phải đi qua đó.
Thế nhưng, nếu như nó lựa chọn đường nhỏ thì sao?
Kỳ Tư rất muốn bình tĩnh suy nghĩ, thế nhưng vừa nghĩ tới Quý Duyệt Sênh đang ở trên chiếc xe đó, lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm, lòng anh lại rối như tơ vò, không thể bình tĩnh.
Cho nên trước mắt ngoại trừ việc liều mạng đuổi theo, anh không nghĩ ra được biện pháp thứ hai.
Quý Duyệt Sênh treo ở ngoài xe, trên đường đi quả thực hấp dẫn không ít ánh mắt, nhưng không ai biết bọn họ đang làm gì. Người đi đường đi ngang qua chỉ nhìn liếc qua một cái, căn bản không kịp phản ứng. Người cũng đi xe thì càng là như vậy, dù sao cũng sẽ không vì một người xa lạ mà ra khỏi xe, cố ý tìm tòi hư thực.
Cách cửa sổ xe, thứ bọn họ có thể nhìn thấy chính là Quý Duyệt Sênh treo ở bên ngoài, mặt mày dữ tợn, cố gắng muốn chui vào trong xe. Thế nhưng chiếc xe kia lái xiêu xiêu vẹo vẹo, từ đầu đến cuối đều di chuyển một cách liều lĩnh.
"Dừng xe!"
Quý Duyệt Sênh rống to, bởi vì gió thổi đập vào mặt mà ngũ quan có vẻ hơi vặn vẹo. Bởi vì trọng tâm không ổn, thỉnh thoảng hai chân của cô mất đi điểm tựa, cả người lung lay sắp đổ, giống như một giây sau sẽ lăn xuống mặt đất.
"Tôi bảo anh dừng xe, anh có nghe không hả?"
Tiếng gào của cô không khiến đối phương cảm thấy sợ hãi, mà ngay trong khoảnh khắc này, cô mơ hồ ý thức được sự tồn tại của người ngồi ở hàng ghế sau. Thế nhưng người kia im lặng, không giúp đỡ cũng không ngăn cản, ngồi im ở nơi đó.
Ngoại trừ hô hấp, Quý Duyệt Sênh không cảm giác được dấu vết anh ta còn sống.
"Á… "
Chiếc xe đột nhiên chuyển hướng, Quý Duyệt Sênh suýt chút nữa bay ra ngoài. Vậy mà tên lái xe không để ý nguy hiểm, trực tiếp vượt đèn đỏ. Mà cô nhìn thấy Kỳ Tư đang liều mạng đuổi theo sau xe qua kính chiếu hậu, thế là, cô nghĩ bất kể thế nào cũng phải có tiến triển.
Cô thử giơ chân lên, muốn chui vào trong xe, nhưng toàn bộ tay phải của cô đều đã bị máu tươi bao trùm, máu thịt be bét, thậm chí muốn rút những mảnh kính vỡ kia cũng không làm được. Kính như dính liền với da thịt lòng bàn tay cô, kéo một cái đã đau đến mức khiến cô hận không thể khóc gọi mẹ.
Nhưng trên thực tế bọn chúng ở khắp mọi nơi.
Đây là một thế giới bảo toàn năng lượng, có bao nhiêu người tốt thì sẽ xuất hiện bấy nhiêu người xấu tương ứng. Nhưng giữa người tốt và người xấu không có tuyệt đối, bọn họ chuyển hóa lẫn nhau vì điều kiện đặc biệt, không ai muốn làm người xấu.
Mà người xấu vẫn thường tồn tại.
Cảnh sát nghe được đầu đuôi câu chuyện từ chỗ Quý Duyệt Sênh, lập tức cảm thấy Chu Tiểu Đông ghê tởm, nhưng cũng không thể bởi vậy mà không truy cứu trách nhiệm đánh người của Kỳ Tư.
"Gã ta bị thương không nặng." Kỳ Tư hờ hững đáp lại.
Quý Duyệt Sênh đứng bên cạnh anh, hai tay để sau lưng, nhẹ nhàng kéo góc áo của anh, ra hiệu anh vẫn nên nhận lỗi thì hơn. Nếu việc này truyền đến trường học, đoán chừng hai người bọn họ sẽ bị đội trưởng Uông đá ra khỏi trường.
"Không sao." Kỳ Tư nắm lấy tay cô bóp nhẹ, nhỏ giọng an ủi, tiếp theo lại nói với cảnh sát, "Nếu như kết quả giám định pháp y biểu hiện gã ta bị thương nặng, vậy là gã ta đáng đời; giám định là vết thương nhẹ, vậy thì là chính gã ta tự tìm."
"Haiz, cậu..." Cảnh sát dở khóc dở cười. Trong thời điểm mấu chốt này, anh ta không thể công khai tỏ vẻ cậu nhóc này làm tốt lắm, nhưng nhất định phải làm việc theo nếp, công bằng chấp pháp.
Hiện tại cả thôn đều đã biết chuyện Chu Tiểu Đông làm, thậm chí có người còn hoài nghi có phải Lâm Trí mất tích mười ba năm trước cũng là gã ta bắt cóc hay không. Nhưng mười ba năm trước đây Chu Tiểu Đông còn chưa đến thôn này.
"Mặc dù tôi ra tay nặng, nhưng gã ta chỉ bị thương nhẹ, đến tối là có thể tung tăng nhảy nhót." Kỳ Tư trần thuật sự thật bằng khuôn mặt vô cảm, "Bị đánh chảy chút máu mũi rất bình thường. Nếu như không phải tôi ra tay trước, có lẽ gia đình Tiểu Trương đã cầm dao phay chém gã ta rồi, đến lúc đó không phải chuyện sẽ phiền toái hơn à?"
Anh nói chắc như đinh đóng cột, không thể không tin. Quý Duyệt Sênh đứng bên cạnh cũng không nhịn được thầm giơ ngón tay cái lên với Kỳ Tư ở trong lòng, đổi lại là cô khẳng định không có năng lực ứng biến như này.
Sau đó cảnh sát biết hai người bọn họ là sinh viên trường cảnh sát, độ tin tưởng đối với lời nói của họ lại tăng cao không ít. Chuyện từ đầu tới giờ coi như đã qua một thời gian, Kỳ Tư và Quý Duyệt Sênh cũng coi là thành công cứu được đứa trẻ, lấy công bù tội.
Cảnh sát vừa đi, Quý Duyệt Sênh thình lình túm lấy áo Kỳ Tư, thần kinh căng chặt nói một câu…
"Chiếc xe kia ở gần đây!"
Âm thanh xa xôi mờ mịt cứ như vậy xuyên qua tầng tầng trở ngại, tách rời đủ loại tiếng vang đang bao vây lấy Quý Duyệt Sênh. Nó giống như một cây kim thêu, nhẹ nhàng đâm thủng quả bóng.
"Duyệt Sênh!" Kỳ Tư gọi cô, nhưng cô quay đầu rời đi, cố chấp không nghe khuyên bảo.
Anh muốn đuổi theo, lại bị người dân không biết rõ tình hình giữ chặt, bọn họ tò mò truy hỏi anh tìm tới Chu Tiểu Đông đồng thời xác định Chu Tiểu Đông chính là người ôm đứa trẻ đi bằng cách nào. Bởi vì đứa trẻ bình an vô sự, cơn phẫn nộ của bọn họ chuyển hóa thành một loại hình thức khác.
Sự nhiệt tình quá mức của người bên ngoài khiến anh mất đi mục tiêu, khi quay đầu lại, Quý Duyệt Sênh đã biến mất nơi cuối đường. Dõi mắt nhìn qua, cả con đường vắng vẻ quạnh quẽ.
Quý Duyệt Sênh bước nhanh lần theo âm thanh, sau đó dần chuyển sang chạy chậm. Cô đứng trên con đường vào cửa thôn, vội vàng hết nhìn Đông tới nhìn Tây, song không thể thuận lợi tìm thấy chiếc xe kia.
Chung quanh giống như tạo thành chỗ trống rộng lớn, cô đứng ở điểm trung tâm của chỗ trống ấy, trơ mắt nhìn cảnh vật bị cắn nuốt. Ngay cả mảnh đất dưới chân cô cũng dần dần tan rã, thậm chí cô còn sắp rơi vào trong vực sâu không đáy.
Chiếc xe kia rõ ràng cách chỗ này rất gần, thật sự rất gần. Một cơn gió thổi qua bên tai, Quý Duyệt Sênh phân biệt ra một âm thanh khác từ trong những âm thanh mà gió mang tới. Nó không phải là cái gì khác, chính là tiếng cầu cứu của Du Tiểu Duệ.
"Tiểu Duệ, cô ở đâu?"
Quý Duyệt Sênh không có thời gian suy nghĩ Du Tiểu Duệ tỉnh lại khi nào, và xuất hiện ở bên ngoài từ khi nào, sao lúc này lại phát ra tiếng cầu cứu? Cô vừa chạy vừa ngừng, giống một con ruồi không đầu, không tìm được lối ra.
"Cứu mạng…"
Đột nhiên, âm thanh tăng cao, tiếng cầu cứu của Tiểu Duệ gần trong gang tấc, rõ ràng có thể nghe thấy.
Lần này, Quý Duyệt Sênh chuẩn xác khóa chặt phương hướng chạy về phía trước, nhưng vừa chạy đến khúc quanh, Du Tiểu Duệ kinh hoàng lao ra từ trong ngõ trực tiếp đụng ngã cô, hai người cùng ngã nhào trên đất.
Dường như cảnh tượng này chính là một màn ở cầu vượt kia.
"Tiểu Duệ, cô..." Quý Duyệt Sênh đau đớn chống khuỷu tay xuống đất, lại trông thấy một chiếc xe van màu trắng dừng lại phía trước bọn họ.
Du Tiểu Duệ nằm rạp trên mặt đất, vẻ mặt kinh sợ nói: "Chiếc xe này muốn đâm chết tôi!"
Trong giây lát, trong đầu Quý Duyệt Sênh nảy lên mười vạn câu hỏi vì sao, nhưng trước mắt bảo vệ tính mạng quan trọng hơn việc giải quyết nghi vấn. Thế là, cô quả quyết đứng dậy kéo Du Tiểu Duệ chạy trở về.
Nhưng như Tiểu Duệ nói, ý đồ của chiếc xe này rất kỳ lạ.
Lúc các cô hoảng hốt chạy trốn, nó lại còn tăng tốc. Thể lực của hai cô gái có hạn, huống chi tố chất thân thể của cả hai còn chênh lệch. Chiếc xe tới gần không chút nể nang, khiến bước chân họ trở nên chần chờ, rối loạn.
"Không phải cô đang ở trong phòng à? Sao lại chạy ra bên ngoài?" Trong lúc nguy cấp, Quý Duyệt Sênh vẫn không nhịn được vừa chạy vừa hỏi, gió thổi ập vào mặt thốc vào trong mồm, khó chịu muốn chết: "Sao cô lại bị chiếc xe này để mắt tới? Tại sao nó muốn đâm cô?"
Chính Du Tiểu Duệ còn không rõ tình huống, chỉ vì cô không thấy bọn họ, xuống lầu thấy mẹ chưa làm cơm sáng, mới muốn ra ngoài mua chút gì đó lấp bụng. Đi đến nửa đường đã nhìn thấy một chiếc xe van màu trắng ngừng giữa đường.
"Nó chặn đường của tôi, lúc đó tôi thấy hơi sợ, chung quanh không có người, tôi mới đi qua..." Du Tiểu Duệ thở phì phò, cổ họng cũng đau nhức, "Thế nhưng nó đột nhiên lái về phía tôi, con đường này hẹp, tôi hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, cũng chỉ có thể chạy."
Xe van màu trắng, tên ăn mày trên cầu vượt, thanh mai trúc mã... Quý Duyệt Sênh gom hết những sự trùng hợp này lại với nhau, trực giác chuyện này có liên quan tới tên ăn mày lúc trước cô gặp phải. Song tại sao chiếc xe này muốn hại Tiểu Duệ?
Ngay khi vấn đề chưa được giải quyết, tính mạng cũng đang nghìn cân treo sợi tóc, thần hộ mệnh xuất hiện.
"Kỳ Tư, bảo vệ Tiểu Duệ!"
Sau khi nhìn thấy bóng hình cao lớn và có cảm giác an toàn kia xuất hiện, Quý Duyệt Sênh lập tức cảm thấy an tâm, vung tay đẩy Du Tiểu Duệ về phía Kỳ Tư. Khoảnh khắc cô chuẩn bị để cho mình cũng có thể thuận lợi thoát thân, chân đột nhiên không nghe lời nhũn ra, lập tức lảo đảo ngã trên mặt đất.
"Lần này chết chắc, phải bị đâm đ ến bán thân bất toại..." Quý Duyệt Sênh có thể đoán được khoảnh cách xa gần của chiếc xe, biết mình có đứng lên rời đi cũng vẫn sẽ bị đâm gần chết. Bất kể tính khoảng thời gian chênh lệch này như thế nào, kết quả cuối cùng là cô đều phải vào bệnh viện.
Sống chết dường như chỉ ở trong chớp mắt, Quý Duyệt Sênh cảm thấy lần trước chỉ bị thương đầu còn không đánh mất ý chí chiến đấu, sao lần này đột nhiên trở nên mệt mỏi như thế? Đại khái là cô thật sự quá ghét chạy bộ, vừa chạy đã mệt mỏi, chạy xong thì nghi ngờ cuộc đời.
Mắt thấy chiếc xe kia tăng tốc sắp đâm vào họ, Kỳ Tư đẩy Tiểu Duệ trong lòng ra, dùng hết sức lực chạy lên trước kéo Quý Duyệt Sênh, thời khắc ngàn cân treo sợi tóc hai người nghiêng người nhảy lên ngã vào trong luống hoa bên đường, tránh thoát va chạm với sự chênh lệch nhỏ bé.
Những cành lan hoàng dương trong luống hoa bị bọn họ đè gãy, phát ra tiếng vang răng rắc, giống như đang nói chúng nó cũng rất đau, cành cây bỗng dưng bật lại quệt lên mặt Kỳ Tư tạo thành một vết xước.
"Có bị thương ở đâu không?" Kỳ Tư không quan tâm tới đau đớn trên người, cũng không đoái hoài tới dáng vẻ chật vật của mình, anh quay mặt Quý Duyệt Sênh qua, vô cùng căng thẳng hỏi.
"Khụ..." Quý Duyệt Sênh cau mày, tiếng ong ong trong đầu cuối cùng cũng ngừng lại, cô vội ho một tiếng, khàn giọng nói, "Có cái gì rơi vào trong miệng em."
Cảm ơn ông trời phù hộ, cũng may.
Kỳ Tư không phải người thuộc chủ nghĩa duy tâm, lúc này lại sinh ra suy nghĩ muốn cảm ơn trời phật. Thế nhưng anh còn chưa kịp thở phào thì nhìn thấy chiếc xe van kia một lần nữa nhân cơ hội chuyển mục tiêu sang Du Tiểu Duệ đang một mình.
Khí thế lao tới của nó làm cho người nhìn không rét mà run. Du Tiểu Duệ ngồi bệt trong góc, bị tất cả những chuyện xảy ra trong mấy phút ngắn ngủi làm kinh ngạc nghẹn họng nhìn trân trối. Hiện tại cô ấy còn tuyệt vọng hơn Quý Duyệt Sênh ban nãy, bởi vì cô ấy căn bản không có đường để trốn.
Xe van tựa như có thù với cô ấy, lao thẳng về phía cô ấy. Cô ấy trợn to mắt nhìn chiếc kia dù thế nào cũng không chịu buông tha mình, đã mất năng lực hành động.
Cô ấy chưa từng nhìn thấy chiếc xe này, không thấy rõ dung mạo của tài xế trên ghế lái, cô ấy cũng không có manh mối. Tại sao muốn hại cô ấy, lại còn xuất hiện ở gần nhà cô ấy?
Chẳng lẽ bọn họ biết cô ấy?
"Tiểu Duệ!"
Quý Duyệt Sênh hô to, trong lúc bất lực cô chỉ có thể dùng âm thanh để ngăn cản bi kịch xảy ra. May mà Kỳ Tư tỉnh táo bình tĩnh, tiện tay cầm lấy một cục gạch.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chỉ nghe thấy một tiếng “choang” vang lên, cửa kính bên phía tay lái phụ bị Kỳ Tư đập vỡ. Chiếc xe vốn đang lao thẳng về phía Du Tiểu Duệ lập tức hoảng sợ nhanh chóng quay ngược tay lái, bánh xe phát ra âm thanh chói tai, sượt qua người Du Tiểu Duệ.
Kỳ Tư vẫn cầm cục gạch trong tay, bởi vì lo lắng Du Tiểu Duệ bị hại lần nữa, vội vàng tiến lên đỡ cô ấy dậy: "Không sao chứ?"
Lúc này, người dân gần đó nghe được động tĩnh, nhao nhao đi về hướng bên này. Nhất là mẹ Du Tiểu Duệ, về đến nhà không thấy ba đứa trẻ đâu, bèn đi ra ngoài tìm.
Xe van thấy tình hình không ổn, quay ngược đầu xe muốn thoát đi. Trong lòng Quý Duyệt Sênh có quá nhiều nghi ngờ, cô không biết bỏ qua cơ hội lần này, liệu bọn chúng có hành động lần nữa hay không, càng không biết sau lần này, cô và Bình Hương có thể gặp lại lần nữa hay không.
Thế là, cô đưa ra quyết định, di chuyển theo đầu xe. May mà Kỳ Tư đã đập nát cửa sổ xe, trên ghế lái phụ đều là mảnh vỡ của kính, cô nhân cơ hội nhảy lên, bắt lấy cửa bên ghế lái phụ, cả người lập tức treo ở phía trên.
Mà trên cửa sổ xe có một số miếng kính vỡ chưa rơi hẳn xuống đâm thẳng vào lòng bàn tay của cô, dòng máu đỏ sẫm đậm đặc, mới mẻ, không lâu sau đó đã nhuộm đỏ một khoảng xung quanh, giống như màu sắc ban đầu của kính chính là màu đỏ, đỏ đến tỏa sáng.
"Quý Duyệt Sênh!"
Kỳ Tư quay đầu lại nhìn thấy hình ảnh cả xe lẫn người cùng rời đi chạy ra ngoài thôn, lập tức cảm thấy máu như muốn chảy ngược, anh nổi gân xanh gọi tên đầy đủ của cô, chỉ nhận được đáp án là bụi đất tung bay.
Anh căn bản không có lòng dạ căn dặn Du Tiểu Duệ bất cứ điều gì, cũng không hề do dự, trực tiếp sải rộng bước chân xuyên qua bụi bặm, dùng sức của đôi bàn chân đuổi theo chiếc xe kia.
"Phía trước một trăm mét có đèn xanh đèn đỏ, hẳn là có thể đuổi kịp." Kỳ Tư vẽ bản đồ trong đầu. Thôn này rất lớn, chỉ đèn xanh đèn đỏ đã có ba cái. Nếu như chiếc xe kia đi đường lớn, tất nhiên là sẽ phải đi qua đó.
Thế nhưng, nếu như nó lựa chọn đường nhỏ thì sao?
Kỳ Tư rất muốn bình tĩnh suy nghĩ, thế nhưng vừa nghĩ tới Quý Duyệt Sênh đang ở trên chiếc xe đó, lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm, lòng anh lại rối như tơ vò, không thể bình tĩnh.
Cho nên trước mắt ngoại trừ việc liều mạng đuổi theo, anh không nghĩ ra được biện pháp thứ hai.
Quý Duyệt Sênh treo ở ngoài xe, trên đường đi quả thực hấp dẫn không ít ánh mắt, nhưng không ai biết bọn họ đang làm gì. Người đi đường đi ngang qua chỉ nhìn liếc qua một cái, căn bản không kịp phản ứng. Người cũng đi xe thì càng là như vậy, dù sao cũng sẽ không vì một người xa lạ mà ra khỏi xe, cố ý tìm tòi hư thực.
Cách cửa sổ xe, thứ bọn họ có thể nhìn thấy chính là Quý Duyệt Sênh treo ở bên ngoài, mặt mày dữ tợn, cố gắng muốn chui vào trong xe. Thế nhưng chiếc xe kia lái xiêu xiêu vẹo vẹo, từ đầu đến cuối đều di chuyển một cách liều lĩnh.
"Dừng xe!"
Quý Duyệt Sênh rống to, bởi vì gió thổi đập vào mặt mà ngũ quan có vẻ hơi vặn vẹo. Bởi vì trọng tâm không ổn, thỉnh thoảng hai chân của cô mất đi điểm tựa, cả người lung lay sắp đổ, giống như một giây sau sẽ lăn xuống mặt đất.
"Tôi bảo anh dừng xe, anh có nghe không hả?"
Tiếng gào của cô không khiến đối phương cảm thấy sợ hãi, mà ngay trong khoảnh khắc này, cô mơ hồ ý thức được sự tồn tại của người ngồi ở hàng ghế sau. Thế nhưng người kia im lặng, không giúp đỡ cũng không ngăn cản, ngồi im ở nơi đó.
Ngoại trừ hô hấp, Quý Duyệt Sênh không cảm giác được dấu vết anh ta còn sống.
"Á… "
Chiếc xe đột nhiên chuyển hướng, Quý Duyệt Sênh suýt chút nữa bay ra ngoài. Vậy mà tên lái xe không để ý nguy hiểm, trực tiếp vượt đèn đỏ. Mà cô nhìn thấy Kỳ Tư đang liều mạng đuổi theo sau xe qua kính chiếu hậu, thế là, cô nghĩ bất kể thế nào cũng phải có tiến triển.
Cô thử giơ chân lên, muốn chui vào trong xe, nhưng toàn bộ tay phải của cô đều đã bị máu tươi bao trùm, máu thịt be bét, thậm chí muốn rút những mảnh kính vỡ kia cũng không làm được. Kính như dính liền với da thịt lòng bàn tay cô, kéo một cái đã đau đến mức khiến cô hận không thể khóc gọi mẹ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.