Chương 7
Chung Hiểu Sinh
19/11/2021
Chu Tiêu Đồng tỉnh giấc, thấy một tin nhắn chưa đọc, mở ra thì thấy là tin nhắn của Lý Hi Hạnh.
Lý Hi Hạnh gửi cho cô một bài hát.
Chu Tiêu Đồng mở ra nghe.
Đó là một bài hát Lý Hi Hạnh tự đàn tự hát.
Giọng hát Lý Hi Hạnh rất đặc sắc, không giống với vẻ ngoài. Âm nhạc của cô ấy không có sự ồn ào của hiện đại, cũng có thể do chỉ dùng thiết bị thu âm đơn sơ, giai điệu lại do chính cô đàn ghita tạo ra, cho nên ấn tượng này càng rõ rệt. Cô ấy không phẫn nộ gào thét như ca sĩ rock, cũng không nồng đậm tình cảm như ca sĩ nhạc Jazz, cho nên nếu chỉ nghe cô ấy hát mấy giây đầu ánh mắt mọi người xung quanh khó có thể bị thu hút. Nhưng nếu tĩnh tâm cẩn thận lắng nghe, tiếng đàn của cô như xuân sang tuyết tan, tươi đẹp đầy sức sống, âm nhạc của cô ấy có thể lay động đến tận tâm hồn.
Nghe xong một lúc lâu, Chu Tiêu Đồng mới hỏi, bài hát này cô viết à?
Lý Hi Hạnh trả lời, đúng.
Chu Tiêu Đồng cầm di động rối rắm một lúc, gõ một dòng chữ: "Sao lại cho tôi nghe?"
Nhưng cô gõ xong lại không gửi đi. Một lát sau, cô xóa dòng chữ trên, gửi qua một tin nhắn: "Rất êm tai".
Lý Hi Hạnh trả lời: "Cám ơn".
Đêm qua Lý Hi Hạnh gửi lời mời, mong cô sẽ làm fan chuyên nghiệp của mình, cô đã từ chối. Tuy lý trí nói không có công việc nào phù hợp với cô hơn làm fan chuyên nghiệp, vừa thú vị, lại tự do, hơn nữa lại kiếm được tiền... nhưng cô vẫn từ chối.
Bởi vì cô không muốn trở lại vòng tròn này.
Nhưng dù cô từ chối, Lý Hi Hạnh lại không từ bỏ. Lý Hi Hạnh nói, hy vọng cô trở về có thể suy xét lại. Mà hôm nay, cô ấy gửi cô một bài hát.
Chu Tiêu Đồng đợi một lúc, cho rằng Lý Hi Hạnh sẽ nói gì đó, nhưng Lý Hi Hạnh lại im lặng. Đối thoại ngày hôm đó của họ cứ như vậy mà kết thúc.
Ngày hôm sau, Lý Hi Hạnh lại gửi một bài hát.
Từ ngày đó, Lý Hi Hạnh mỗi ngày đều gửi cho Chu Tiêu Đồng một bài hát tự hát.
Chu Tiêu Đồng mỗi ngày sau khi tắm nước nóng xong sẽ mở tin nhắn, nghe bài hát mỗi ngày Lý Hi Hạnh gửi tới. Âm nhạc của Lý Hi Hạnh trong trẻo như suối nước, chậm rãi chảy xuôi, gột rửa mỏi mệt cùng bực bội một ngày của cô, có đôi khi còn mang lại linh cảm sáng tác.
Cô chỉ nghe nhạc, không nói gì. Lý Hi Hạnh cũng chỉ gửi bài hát cho cô, không nhắc lại chuyện làm fan chuyên nghiệp.
Cứ như vậy một tuần trôi qua.
Chu Tiêu Đồng đã nhận được sáu bảy ca khúc mới. Vào một tối cuối tuần, cô không nhịn được, chủ động nhắn cho Lý Hi Hạnh.
Chu Tiêu Đồng: "Cô rốt cuộc đã viết bao nhiêu bài hát thế? Một bài hát cô viết bao lâu vậy?".
Lý Hi Hạnh trả lời rất nhanh: "Còn xem linh cảm nữa. Có mấy bài đã viết lâu rồi."
Chu Tiêu Đồng: "Lợi hại!".
Lý Hi Hạnh: "Nếu cô còn không đồng ý..."
Chu Tiêu Đồng: "Hả?"
Lý Hi Hạnh: "Tôi chỉ có thể..."
Chu Tiêu Đồng: "Có thể?".
Lý Hi Hạnh: "Đem lịch sử đen tối của tôi ra cho cô nghe".
Chu Tiêu Đồng: "..."
Chu Tiêu Đồng nhìn lịch sử trò chuyện, nhịn không được cười vui vẻ. Cô nghĩ đến những lịch sử đen tối chính bản thân từng có.
Không lâu trước đây khi cô còn là một đứa trẻ, cô đã từng dùng bốn năm trăm từ để miêu tả dung mạo mỹ lệ của nam chính, dùng từ ngữ trau chuốt vẽ ra một yêu ma quỷ quái, đến nỗi bây giờ mỗi khi cô nhìn lại đều run rẩy, căn bản không đọc kĩ đã vội vàng tắt đi.
Nói vài câu trêu chọc với nhau, Chu Tiêu Đồng cảm thấy hình tượng của Lý Hi Hạnh đã không còn là nghệ sĩ xa vời chỉ nhìn thấy ở trên TV nữa.
Lý Hi Hạnh đang chỉnh dây đàn ghita, di động chợt rung, cô cầm lên nhìn thoáng qua, là tin nhắn của Chu Tiêu Đồng.
"Lịch sử đen tối của cô như thế nào? Tôi muốn nghe!"
Lý Hi Hạnh hơi hơi mỉm cười, nghĩ nghĩ, rồi gửi lại một dòng chữ:
"Nghe xong phải chịu trách nhiệm đấy".
Bên kia Chu Tiêu Đồng nhận được tin nhắn này, mặt đột nhiên nóng bừng, tay run lên, di động rơi xuống giường.
Sau đó cô ngẩn người nhìn di động.
Cô vốn nghĩ sau khi cô từ chối lời mời của Lý Hi Hạnh thì chuyện đã kết thúc, nào ngờ Lý Hi Hạnh ngoài dự kiến cố chấp đến vậy. Không khỏi làm cô nhớ đến một bộ phim cảnh sát Hong Kong cô đã từng xem.
Những phim về cảnh sát và xã hội đen thường xuyên có cùng một loại kịch bản: Một vị nhân vật hắc đạo đã từng oai phong một thời rửa tay chậu vàng, lại bị một vị đại ca xã hội đen nhìn trúng. Vì muốn kéo nhập bọn, vị đại ca xã hội đen phá hoại cuộc sống bình yên của nhân vật đó, buộc hắn phải gặp mặt. Sau khi gặp mặt thì vừa đe dọa, vừa dụ dỗ để hắn nhập bọn.
Đương nhiên, cô không phải xã hội đen, theo đuổi thần tượng cũng chả phải lịch sử đen tối gì. Cô chỉ không muốn quay lại một lần nữa mà thôi.
Cô nghĩ đến lịch sử trò chuyện vừa rồi cùng Lý Hi Hạnh, mỉm cười xong lại không nhịn được thở dài.
===
Sau bữa tiệc rượu, Lý Hi Hạnh bị công ty hủy bỏ một số hoạt động, cũng tạm thời quản lý tài khoản mạng xã hội của cô. Công ty mong cô bình tĩnh suy ngẫm, cũng sợ cô lên mạng nói bậy, tạo thành ảnh hưởng không tốt đối với công ty.
Cho dù thứ hạng của Lý Hi Hạnh không nổi bật, nhưng tài hoa của cô rõ như ban ngày. Kim Dũng lăn lộn trong giang hồ nhiều năm, sớm đã là một kẻ lõi đời, nào phải một tên không nghề nghiệp không học vấn, ánh mắt nhìn người cùng thủ đoạn của ông ta đều lão luyện. Ông ta muốn thu Lý Hi Hạnh về tay mình cũng không hẳn là thấy sắc nổi lòng tham, thậm chí ngược lại – ông ta thấy Lý Hi Hạnh là một nhân tài đáng được bồi dưỡng, muốn đem cô nắm vào lòng bàn tay, sau đó lợi dụng chức vụ mà chiếm ít lợi lộc. Lại không nghĩ tới, ở một mặt nào đó, ông ta vẫn nhìn nhầm Lý Hi Hạnh.
Trên đời này, có người đố kị cũng có người thưởng thức tài năng. Vì thế có người ném đá xuống giếng, cũng có người đưa than trong ngày gió tuyết.
Lần đầu tiên Lý Hi Hạnh nghe nói về nghề làm fan chuyên nghiệp này, là từ một chị gái ở bộ phận pháp lý của công ty.
Chị gái này rất thích cô từ khi cô vẫn còn tham gia thi đấu, sau này khi cô xảy ra chuyện, chị ấy cũng cho cô không ít lời khuyên, trong đó có một lời khuyên là khuyên cô tìm một fan chuyên nghiệp đến quản lý fanclub.
Chị ấy nói: "Em đừng xem thường những fan kinh tế. Nói thô một chút, fan chính là cơm áo cha mẹ của em. Nói thanh lịch thì ai mà không muốn được nhiều người ủng hộ? Nếu em có thể tìm người tin cậy quản lý fanclub, thì dù sự nghiệp hiện tại của em không như ý, ít có cơ hội xuất đầu lộ diện, một người quản lý fan tốt cũng giúp em quản lý được sự gắn bó và tạo các hoạt động tích cực cho fan".
Chị ấy còn nói, muốn tìm người quản lý fanclub, quan trọng nhất cần có hai điều. Một là năng lực, hai là nhân phẩm. Người có năng lực đã khó tìm, người có nhân phẩm càng khó tìm hơn.
Chị gái nói, nhân phẩm tại sao lại quan trọng? Bởi vì trong fanclub, cơ hội tiếp xúc tiền tài quá nhiều. Người có bụng dạ khó lường, theo đuổi thần tượng có thể phát đại tài! Chị ấy làm mấy năm ở bộ phận pháp lý, chuyện này nhìn thấy quá nhiều, chị ấy cũng từng xử lý mấy vụ.
Trước kia không có từ ngữ đẹp như "gây quỹ ủng hộ" như bây giờ, mọi người đều gọi là "góp vốn". Fan của thần tượng chương trình tìm kiếm tài năng càng có cơ hội "góp vốn" cao.
Mấy năm đầu chương trình tìm kiếm tài năng áp dụng hình thức phát sóng trực tiếp, muốn ra mắt phải dựa vào phiếu bầu bằng tiền của khán giả. Trưởng fanclub sẽ công khai tài khoản ngân hàng trên Tieba, fan cả nước gửi tiền vào, để đem tiền vote cho thần tượng. Mỗi tuần thi đấu một lần, nghệ sĩ có nhân khí cao có thể có đến trăm vạn. Tiền thu được, sử dụng nhiều hay ít, dùng thế nào, đều rất khó nói bởi vì không có ai kiểm tra, quản lý cả.
Theo đuổi thần tượng phần lớn là fan nhỏ tuổi, hồn nhiên, không hiểu được lòng người hiểm ác. Fan của những nghệ sĩ tài năng đập nồi bán sắt góp rất nhiều tiền, nhưng nghệ sĩ vẫn bởi vì số phiếu thấp mà bị loại. Nhóm fan nhỏ này sinh lòng nghi ngờ, trưởng fanclub vẫn vung tay hô lớn, chương trình này có mờ ám, số phiếu là giả! Bọn họ rõ ràng góp vốn mấy trăm vạn sao số phiếu có mấy chục vạn, nhất định do đài truyền hình lòng dạ hiểm độc giảm số phiếu, dọn đường cho nghệ sĩ khác! Vì thế nhóm fan nhỏ xúc động lên mạng mắng nhiếc khắp nơi, nơi nơi thảo luận về chương trình, đoàn kết đem nòng súng hướng về phía đài truyền hình. Đài truyền hình không chịu nổi chuyện này, mời luật sư, trưởng fanclub kia liền lặn mất hút.
Lúc thi đấu có cơ hội "góp vốn", lúc thi đấu xong cũng có rất nhiều cơ hội.
Vì tiếp ứng thần tượng, các fan cần thiết kế, chế tác nào áo cho fan, đèn, biểu ngữ, đạo cụ, đều cần góp hội phí. Các tài khoản cũng được công khai trên mạng internet, nhưng tùy tiện đăng một tấm hình chuyển khoản, hoặc một tấm hóa đơn, không ai đi chứng thực làm gì. Fanclub cả nước thống nhất áo đồng phục, chỉ cần một đơn đặt hàng hàng vạn bộ, thế nhưng bán ra mỗi bộ cũng phải năm sáu mươi tệ. Lợi nhuận lớn như vậy, thực khiến những người bán hàng trên Taobao tức chết.
Danh nghĩa góp vốn thì hoa hòe lòe loẹt, chỉ cần có ý tưởng, mỗi ngày đều nghĩ ra một danh nghĩa mới. Nào là góp vốn tặng quà cho thần tượng, góp vốn mua quảng cáo, góp vốn thuê xe tiếp ứng hoạt động.. Nhóm fan nhỏ không bỏ công sức được nên luôn cố tích cực bỏ tiền.
Loại chuyện dơ bẩn này, công ty quản lý không phải hoàn toàn không biết, nhưng chỉ cần không đụng đến lợi ích của họ, thì họ cũng nhắm một mắt, tránh phiền toái.
Nhưng đôi khi có những việc quá nghiêm trọng, liền biến thành vụ án lừa đảo.
Trước đây, một công ty mở một buổi biểu diễn, có mời một vài thần tượng có độ nổi tiếng cực cao từ chương trình tìm kiếm tài năng tới. Đối với buổi biểu diễn có nhiều nghệ sĩ tham gia thế này, fanclub thường đều góp vốn cùng mua vé, để đảm bảo chỗ ngồi thành khu vực, tạo thanh thế cho thần tượng của mình. Trưởng fanclub nọ lấy cớ mua vé tập thể, một đám fan nhỏ góp vốn tiền cho cô ta. Đến khi bắt đầu buổi biểu diễn, nhóm fan này mới phát hiện, không có vé, trưởng fanclub kia cũng không tìm được. Lúc này mới nhớ gọi cảnh sát thì đã không kịp rồi.
Chị gái phòng pháp lý nói, chị không dọa em đâu, chỉ là nói cho em biết, tìm người quản lý fanclub rất quan trọng, công ty không tìm giúp em thì em nên tự tìm. Hiện tại không tìm thì sau này cũng phải tìm, tìm càng sớm càng tốt. Người chính mình biết làm gì cũng yên tâm.
Lý Hi Hạnh tính cách có chút cao ngạo, cô đối với nghề làm fan này không có hứng thú, hoàn toàn xuất phát từ lễ phép mới cố nghe cho hết lời của chị gái phòng pháp lý.
Nghe xong rồi cũng không nhớ đến.
Nhưng mấy ngày sau cô lại nghe thấy mấy từ fan chuyên nghiệp này từ miệng người khác.
==
Chu Tiêu Đồng nghe đi nghe lại bài hát của Lý Hi Hạnh, nghe xong vài lần, cô nhắn cho Lý Hi Hạnh.
"Nếu cô muốn tìm vài người giúp cô quản lý fanclub, tôi có vài người bạn có thể giới thiệu cho cô".
Cô gửi tin nhắn đi một lúc lâu không thấy Lý Hi Hạnh nhắn lại, có lẽ cô ấy đang bận. Vì thế cô liền vất điện thoại rồi đi rửa mặt.
Chờ cô rửa mặt trở lại, màn hình di động sáng lên, có một tin nhắn mới gửi đến. Cô cầm lên nhìn thoáng qua.
"Tôi chỉ muốn cô".
Lý Hi Hạnh gửi cho cô một bài hát.
Chu Tiêu Đồng mở ra nghe.
Đó là một bài hát Lý Hi Hạnh tự đàn tự hát.
Giọng hát Lý Hi Hạnh rất đặc sắc, không giống với vẻ ngoài. Âm nhạc của cô ấy không có sự ồn ào của hiện đại, cũng có thể do chỉ dùng thiết bị thu âm đơn sơ, giai điệu lại do chính cô đàn ghita tạo ra, cho nên ấn tượng này càng rõ rệt. Cô ấy không phẫn nộ gào thét như ca sĩ rock, cũng không nồng đậm tình cảm như ca sĩ nhạc Jazz, cho nên nếu chỉ nghe cô ấy hát mấy giây đầu ánh mắt mọi người xung quanh khó có thể bị thu hút. Nhưng nếu tĩnh tâm cẩn thận lắng nghe, tiếng đàn của cô như xuân sang tuyết tan, tươi đẹp đầy sức sống, âm nhạc của cô ấy có thể lay động đến tận tâm hồn.
Nghe xong một lúc lâu, Chu Tiêu Đồng mới hỏi, bài hát này cô viết à?
Lý Hi Hạnh trả lời, đúng.
Chu Tiêu Đồng cầm di động rối rắm một lúc, gõ một dòng chữ: "Sao lại cho tôi nghe?"
Nhưng cô gõ xong lại không gửi đi. Một lát sau, cô xóa dòng chữ trên, gửi qua một tin nhắn: "Rất êm tai".
Lý Hi Hạnh trả lời: "Cám ơn".
Đêm qua Lý Hi Hạnh gửi lời mời, mong cô sẽ làm fan chuyên nghiệp của mình, cô đã từ chối. Tuy lý trí nói không có công việc nào phù hợp với cô hơn làm fan chuyên nghiệp, vừa thú vị, lại tự do, hơn nữa lại kiếm được tiền... nhưng cô vẫn từ chối.
Bởi vì cô không muốn trở lại vòng tròn này.
Nhưng dù cô từ chối, Lý Hi Hạnh lại không từ bỏ. Lý Hi Hạnh nói, hy vọng cô trở về có thể suy xét lại. Mà hôm nay, cô ấy gửi cô một bài hát.
Chu Tiêu Đồng đợi một lúc, cho rằng Lý Hi Hạnh sẽ nói gì đó, nhưng Lý Hi Hạnh lại im lặng. Đối thoại ngày hôm đó của họ cứ như vậy mà kết thúc.
Ngày hôm sau, Lý Hi Hạnh lại gửi một bài hát.
Từ ngày đó, Lý Hi Hạnh mỗi ngày đều gửi cho Chu Tiêu Đồng một bài hát tự hát.
Chu Tiêu Đồng mỗi ngày sau khi tắm nước nóng xong sẽ mở tin nhắn, nghe bài hát mỗi ngày Lý Hi Hạnh gửi tới. Âm nhạc của Lý Hi Hạnh trong trẻo như suối nước, chậm rãi chảy xuôi, gột rửa mỏi mệt cùng bực bội một ngày của cô, có đôi khi còn mang lại linh cảm sáng tác.
Cô chỉ nghe nhạc, không nói gì. Lý Hi Hạnh cũng chỉ gửi bài hát cho cô, không nhắc lại chuyện làm fan chuyên nghiệp.
Cứ như vậy một tuần trôi qua.
Chu Tiêu Đồng đã nhận được sáu bảy ca khúc mới. Vào một tối cuối tuần, cô không nhịn được, chủ động nhắn cho Lý Hi Hạnh.
Chu Tiêu Đồng: "Cô rốt cuộc đã viết bao nhiêu bài hát thế? Một bài hát cô viết bao lâu vậy?".
Lý Hi Hạnh trả lời rất nhanh: "Còn xem linh cảm nữa. Có mấy bài đã viết lâu rồi."
Chu Tiêu Đồng: "Lợi hại!".
Lý Hi Hạnh: "Nếu cô còn không đồng ý..."
Chu Tiêu Đồng: "Hả?"
Lý Hi Hạnh: "Tôi chỉ có thể..."
Chu Tiêu Đồng: "Có thể?".
Lý Hi Hạnh: "Đem lịch sử đen tối của tôi ra cho cô nghe".
Chu Tiêu Đồng: "..."
Chu Tiêu Đồng nhìn lịch sử trò chuyện, nhịn không được cười vui vẻ. Cô nghĩ đến những lịch sử đen tối chính bản thân từng có.
Không lâu trước đây khi cô còn là một đứa trẻ, cô đã từng dùng bốn năm trăm từ để miêu tả dung mạo mỹ lệ của nam chính, dùng từ ngữ trau chuốt vẽ ra một yêu ma quỷ quái, đến nỗi bây giờ mỗi khi cô nhìn lại đều run rẩy, căn bản không đọc kĩ đã vội vàng tắt đi.
Nói vài câu trêu chọc với nhau, Chu Tiêu Đồng cảm thấy hình tượng của Lý Hi Hạnh đã không còn là nghệ sĩ xa vời chỉ nhìn thấy ở trên TV nữa.
Lý Hi Hạnh đang chỉnh dây đàn ghita, di động chợt rung, cô cầm lên nhìn thoáng qua, là tin nhắn của Chu Tiêu Đồng.
"Lịch sử đen tối của cô như thế nào? Tôi muốn nghe!"
Lý Hi Hạnh hơi hơi mỉm cười, nghĩ nghĩ, rồi gửi lại một dòng chữ:
"Nghe xong phải chịu trách nhiệm đấy".
Bên kia Chu Tiêu Đồng nhận được tin nhắn này, mặt đột nhiên nóng bừng, tay run lên, di động rơi xuống giường.
Sau đó cô ngẩn người nhìn di động.
Cô vốn nghĩ sau khi cô từ chối lời mời của Lý Hi Hạnh thì chuyện đã kết thúc, nào ngờ Lý Hi Hạnh ngoài dự kiến cố chấp đến vậy. Không khỏi làm cô nhớ đến một bộ phim cảnh sát Hong Kong cô đã từng xem.
Những phim về cảnh sát và xã hội đen thường xuyên có cùng một loại kịch bản: Một vị nhân vật hắc đạo đã từng oai phong một thời rửa tay chậu vàng, lại bị một vị đại ca xã hội đen nhìn trúng. Vì muốn kéo nhập bọn, vị đại ca xã hội đen phá hoại cuộc sống bình yên của nhân vật đó, buộc hắn phải gặp mặt. Sau khi gặp mặt thì vừa đe dọa, vừa dụ dỗ để hắn nhập bọn.
Đương nhiên, cô không phải xã hội đen, theo đuổi thần tượng cũng chả phải lịch sử đen tối gì. Cô chỉ không muốn quay lại một lần nữa mà thôi.
Cô nghĩ đến lịch sử trò chuyện vừa rồi cùng Lý Hi Hạnh, mỉm cười xong lại không nhịn được thở dài.
===
Sau bữa tiệc rượu, Lý Hi Hạnh bị công ty hủy bỏ một số hoạt động, cũng tạm thời quản lý tài khoản mạng xã hội của cô. Công ty mong cô bình tĩnh suy ngẫm, cũng sợ cô lên mạng nói bậy, tạo thành ảnh hưởng không tốt đối với công ty.
Cho dù thứ hạng của Lý Hi Hạnh không nổi bật, nhưng tài hoa của cô rõ như ban ngày. Kim Dũng lăn lộn trong giang hồ nhiều năm, sớm đã là một kẻ lõi đời, nào phải một tên không nghề nghiệp không học vấn, ánh mắt nhìn người cùng thủ đoạn của ông ta đều lão luyện. Ông ta muốn thu Lý Hi Hạnh về tay mình cũng không hẳn là thấy sắc nổi lòng tham, thậm chí ngược lại – ông ta thấy Lý Hi Hạnh là một nhân tài đáng được bồi dưỡng, muốn đem cô nắm vào lòng bàn tay, sau đó lợi dụng chức vụ mà chiếm ít lợi lộc. Lại không nghĩ tới, ở một mặt nào đó, ông ta vẫn nhìn nhầm Lý Hi Hạnh.
Trên đời này, có người đố kị cũng có người thưởng thức tài năng. Vì thế có người ném đá xuống giếng, cũng có người đưa than trong ngày gió tuyết.
Lần đầu tiên Lý Hi Hạnh nghe nói về nghề làm fan chuyên nghiệp này, là từ một chị gái ở bộ phận pháp lý của công ty.
Chị gái này rất thích cô từ khi cô vẫn còn tham gia thi đấu, sau này khi cô xảy ra chuyện, chị ấy cũng cho cô không ít lời khuyên, trong đó có một lời khuyên là khuyên cô tìm một fan chuyên nghiệp đến quản lý fanclub.
Chị ấy nói: "Em đừng xem thường những fan kinh tế. Nói thô một chút, fan chính là cơm áo cha mẹ của em. Nói thanh lịch thì ai mà không muốn được nhiều người ủng hộ? Nếu em có thể tìm người tin cậy quản lý fanclub, thì dù sự nghiệp hiện tại của em không như ý, ít có cơ hội xuất đầu lộ diện, một người quản lý fan tốt cũng giúp em quản lý được sự gắn bó và tạo các hoạt động tích cực cho fan".
Chị ấy còn nói, muốn tìm người quản lý fanclub, quan trọng nhất cần có hai điều. Một là năng lực, hai là nhân phẩm. Người có năng lực đã khó tìm, người có nhân phẩm càng khó tìm hơn.
Chị gái nói, nhân phẩm tại sao lại quan trọng? Bởi vì trong fanclub, cơ hội tiếp xúc tiền tài quá nhiều. Người có bụng dạ khó lường, theo đuổi thần tượng có thể phát đại tài! Chị ấy làm mấy năm ở bộ phận pháp lý, chuyện này nhìn thấy quá nhiều, chị ấy cũng từng xử lý mấy vụ.
Trước kia không có từ ngữ đẹp như "gây quỹ ủng hộ" như bây giờ, mọi người đều gọi là "góp vốn". Fan của thần tượng chương trình tìm kiếm tài năng càng có cơ hội "góp vốn" cao.
Mấy năm đầu chương trình tìm kiếm tài năng áp dụng hình thức phát sóng trực tiếp, muốn ra mắt phải dựa vào phiếu bầu bằng tiền của khán giả. Trưởng fanclub sẽ công khai tài khoản ngân hàng trên Tieba, fan cả nước gửi tiền vào, để đem tiền vote cho thần tượng. Mỗi tuần thi đấu một lần, nghệ sĩ có nhân khí cao có thể có đến trăm vạn. Tiền thu được, sử dụng nhiều hay ít, dùng thế nào, đều rất khó nói bởi vì không có ai kiểm tra, quản lý cả.
Theo đuổi thần tượng phần lớn là fan nhỏ tuổi, hồn nhiên, không hiểu được lòng người hiểm ác. Fan của những nghệ sĩ tài năng đập nồi bán sắt góp rất nhiều tiền, nhưng nghệ sĩ vẫn bởi vì số phiếu thấp mà bị loại. Nhóm fan nhỏ này sinh lòng nghi ngờ, trưởng fanclub vẫn vung tay hô lớn, chương trình này có mờ ám, số phiếu là giả! Bọn họ rõ ràng góp vốn mấy trăm vạn sao số phiếu có mấy chục vạn, nhất định do đài truyền hình lòng dạ hiểm độc giảm số phiếu, dọn đường cho nghệ sĩ khác! Vì thế nhóm fan nhỏ xúc động lên mạng mắng nhiếc khắp nơi, nơi nơi thảo luận về chương trình, đoàn kết đem nòng súng hướng về phía đài truyền hình. Đài truyền hình không chịu nổi chuyện này, mời luật sư, trưởng fanclub kia liền lặn mất hút.
Lúc thi đấu có cơ hội "góp vốn", lúc thi đấu xong cũng có rất nhiều cơ hội.
Vì tiếp ứng thần tượng, các fan cần thiết kế, chế tác nào áo cho fan, đèn, biểu ngữ, đạo cụ, đều cần góp hội phí. Các tài khoản cũng được công khai trên mạng internet, nhưng tùy tiện đăng một tấm hình chuyển khoản, hoặc một tấm hóa đơn, không ai đi chứng thực làm gì. Fanclub cả nước thống nhất áo đồng phục, chỉ cần một đơn đặt hàng hàng vạn bộ, thế nhưng bán ra mỗi bộ cũng phải năm sáu mươi tệ. Lợi nhuận lớn như vậy, thực khiến những người bán hàng trên Taobao tức chết.
Danh nghĩa góp vốn thì hoa hòe lòe loẹt, chỉ cần có ý tưởng, mỗi ngày đều nghĩ ra một danh nghĩa mới. Nào là góp vốn tặng quà cho thần tượng, góp vốn mua quảng cáo, góp vốn thuê xe tiếp ứng hoạt động.. Nhóm fan nhỏ không bỏ công sức được nên luôn cố tích cực bỏ tiền.
Loại chuyện dơ bẩn này, công ty quản lý không phải hoàn toàn không biết, nhưng chỉ cần không đụng đến lợi ích của họ, thì họ cũng nhắm một mắt, tránh phiền toái.
Nhưng đôi khi có những việc quá nghiêm trọng, liền biến thành vụ án lừa đảo.
Trước đây, một công ty mở một buổi biểu diễn, có mời một vài thần tượng có độ nổi tiếng cực cao từ chương trình tìm kiếm tài năng tới. Đối với buổi biểu diễn có nhiều nghệ sĩ tham gia thế này, fanclub thường đều góp vốn cùng mua vé, để đảm bảo chỗ ngồi thành khu vực, tạo thanh thế cho thần tượng của mình. Trưởng fanclub nọ lấy cớ mua vé tập thể, một đám fan nhỏ góp vốn tiền cho cô ta. Đến khi bắt đầu buổi biểu diễn, nhóm fan này mới phát hiện, không có vé, trưởng fanclub kia cũng không tìm được. Lúc này mới nhớ gọi cảnh sát thì đã không kịp rồi.
Chị gái phòng pháp lý nói, chị không dọa em đâu, chỉ là nói cho em biết, tìm người quản lý fanclub rất quan trọng, công ty không tìm giúp em thì em nên tự tìm. Hiện tại không tìm thì sau này cũng phải tìm, tìm càng sớm càng tốt. Người chính mình biết làm gì cũng yên tâm.
Lý Hi Hạnh tính cách có chút cao ngạo, cô đối với nghề làm fan này không có hứng thú, hoàn toàn xuất phát từ lễ phép mới cố nghe cho hết lời của chị gái phòng pháp lý.
Nghe xong rồi cũng không nhớ đến.
Nhưng mấy ngày sau cô lại nghe thấy mấy từ fan chuyên nghiệp này từ miệng người khác.
==
Chu Tiêu Đồng nghe đi nghe lại bài hát của Lý Hi Hạnh, nghe xong vài lần, cô nhắn cho Lý Hi Hạnh.
"Nếu cô muốn tìm vài người giúp cô quản lý fanclub, tôi có vài người bạn có thể giới thiệu cho cô".
Cô gửi tin nhắn đi một lúc lâu không thấy Lý Hi Hạnh nhắn lại, có lẽ cô ấy đang bận. Vì thế cô liền vất điện thoại rồi đi rửa mặt.
Chờ cô rửa mặt trở lại, màn hình di động sáng lên, có một tin nhắn mới gửi đến. Cô cầm lên nhìn thoáng qua.
"Tôi chỉ muốn cô".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.