Chương 32
Mạc Thanh Thu
27/09/2020
"Nhưng đồng tính luyến ái phải đối mặt với áp lực dư luận rất lớn, cùng với ánh nhìn miệt thị của mọi người xung quanh, hai đứa thực sự chịu đựng được sao? Đây là điều các con muốn? Vậy còn sau này? Đợi sau ba mươi tuổi, hồi tưởng lại quyết định lúc này các con sẽ hối hận mà nói, tại sao khi đó bản thân lại đi yêu một tên đàn ông, để bây giờ đến một đứa con cũng không có, phải sống cô độc tới già?" Dung ba ba nghiêm túc nói.
"Chú à, con..." Cố Tiếu An nhất thời nghẹn họng. Đúng, hiện giờ khó nhất với hắn chính là đứa con, hai người họ sẽ không thể nào có được đứa con thuộc về mình, đây chính là điều cả hai tiếc nuối nhất.
Ba người trầm mặc hồi lâu, bầu không khí giảm xuống thật thấp.
Lúc sau, Dung Trạm mới chầm chậm nhìn ba mình nghiêm túc nói "Vậy ba có từng hối hận yêu dì Lạc không?"
Dung ba ba nhất thời đỏ mặt, nói "Con nói gì thế? Chuyện này với dì Lạc của con liên quan không?"
"Vậy dì Lạc vì ba mà hơn mười năm không sinh con cái, làm một hoàng hoa khuê nữ(*), cứ như vậy làm mẹ kế của con, thật lòng thật dạ yêu thương con. Ba cảm thấy tình yêu của dì ấy có đáng không?"
(*) Người phụ nữ không lấy chồng, còn giữ được trinh tiết.
Dung ba ba nghe y nói như vậy thì nhất thời câm nín.
Cuối cùng, ông cụ thở dài gật đầu "Là ta phụ dì Lạc của con."
"Vậy ba cảm thấy dì làm vậy có đáng hay không?" Dung Trạm nhìn thẳng vào ông, sắc bén hỏi không cho ông đường trốn tránh.
Thấy ba mình không nói được lời nào, y tự đáp "Vì ba và con, dì Lạc đến lúc chết cũng không sinh con, dì ấy thậm chí mặc kệ ba mẹ mình phản đối bỏ đi theo ba, vì ba và con, cho đến lúc chết cũng không trở lại nhìn cha mẹ mình lấy một lần. Con cho rằng dì ấy thực sự rất yêu ba, thậm chí có thể vì ba mà quay lưng lại với máu mủ ruột rà. Nếu như con nói tình yêu của con dành cho Cố Tiếu An không hề kém tình yêu mà dì Lạc dành cho ba, vậy ba có thể tha thứ cho con trai ba vì đời này không thể sinh cho ba một đứa cháu trai không?"
Dung ba ba nhìn Dung Trạm ngữ khí chưa từng nghiêm túc như bây giờ, ông biết lời y nói là thật.
Ông đã ngần này tuổi rồi, từng yêu, từng hận, cũng từng phạm sai lầm, thế nhưng cho đến tận lúc này mới nhận ra, ông còn không đủ thấu triệt bằng đứa con trai của mình.
Thôi vậy. Con cháu tự có phúc của con cháu, chỉ cần bản thân Dung Trạm không hối hận, ông cũng không muốn can thiệp nhiều vào cuộc sống của con nữa. Huống hồ từ nhỏ đến lớn Dung Trạm luôn là người có chính kiến, nói những lời như vừa rồi, chắc chắn nó cũng đã suy tư trăn trở rất nhiều.
Thằng nhóc này trước giờ không làm gì mà không nắm chắc.
"Chỉ cần con không hối hận, ba cũng không ý kiến gì nữa. Ba cũng đã bằng này tuổi, mà con cũng không còn nhỏ nữa, cuộc sống của con, con cảm thấy hạnh phúc là tốt rồi."
Dung Trạm chưa từng thấy ba mình như vậy, vừa nghiêm khắc lại mang chút chua chát xót đau.
Nghẹn ngào mấy tiếng, hồi lâu sau y mới tìm lại được giọng nói của mình, "Ba, con..."
Cố Tiếu An vẫn một mực ngồi kế bên Dung Trạm, đột nhiên đứng dậy đi tới trước mặt Dung ba ba, trước sự kinh ngạc của hai cha con Dung Trạm liền "bộp" một cái quỳ xuống trước mặt ông cụ.
"Chú."
Cố Tiếu An vừa kêu một tiếng "chú" Dung ba ba đã vội đỡ y dậy, "Thằng bé này, con làm gì thế?"
Cố Tiếu An vẫn kiên trì quỳ dưới đất, kiên định nhìn ông, thanh âm mạnh mẽ dứt khoát "Thưa chú, con biết con và Tiểu Trạm bên nhau là trái với luân thường đạo lí, nhưng con bằng lòng đi theo cảm giác này, yêu thì chính là yêu. Con muốn được ở bên Tiểu Trạm, muốn đối tốt với cậu ấy. Dù vậy con vẫn cảm thấy thực hổ thẹn, bởi con không thể cho cậu ấy một đứa con."
Dung ba ba thở dài một tiếng, đỡ Cố Tiếu An đứng dậy.
"Con trai, đứng lên đi. Thực ra mấy lần trước con tới ta đã nhận ra rồi, ta không phản đối hai đứa, ta có thể nhìn ra con là thật lòng đối với Tiểu Trạm. Ta chỉ sợ, sợ sau này ta chết đi, sẽ không còn ai chăm sóc cho Tiểu Trạm nữa."
"Bây giờ chú có thể an tâm rồi. Đứa con trai trầm lặng không thích nói chuyện, không giỏi giao tiếp của ta cuối cùng cũng có người yêu thương, ta cũng yên tâm rồi." Dung ba ba cười nhẹ nhàng, nhưng lại không giấu nỗi chua xót.
"Ba." Nghe ông nói những lời như phó thác trước lúc lâm chung, trong lòng Dung Trạm rất buồn bã, bỗng nhiên muốn ôm lấy ông, nói với ông một câu "Ba vất vả rồi."
Nhưng tay y vừa đưa ra liền cứng ngắc dừng lại giữa không trung, bởi Cố Tiếu An đã nhanh tay hơn một bước ôm chặt lấy ba mình.
Cố Tiếu An khẽ nói bên tai ông "Ba, ba vất vả rồi, sau này việc chăm sóc người cùng Tiểu Trạm cứ giao cho con."
Một tiếng "ba" Cố Tiếu An nói ra khiến nỗi chua xót trong lòng ông cụ tăng lên gấp bội.
Dung Trạm nhìn hai người đang ôm nhau, bỗng cảm thấy có chút buồn cười, nhìn thế nào cũng thấy giống như đôi phụ tử lâu ngày đoàn tụ.
Dung ba ba vỗ vỗ tấm lưng vững chắc Cố Tiếu An, khẽ nói "Sau này vất vả cho con." Cười nhẹ hai tiếng đáp lại, Cố Tiếu An thả ông ra, ngồi trở lại ghế.
"Nào nào nào, đừng nói mấy lời buồn lòng này nữa, Tiểu Cố là đứa trẻ tốt, ta rất hài lòng. Tiểu Trạm sau này con phải thu bớt cái tính thối của con lại, hai đứa nên nhường nhịn nhau một chút, không có gì không giải quyết được hết. Năm đó ta với mẹ con..." Dung ba ba mới nói được một nửa đã bị Dung Trạm ngắt lời.
"Ba, ba có thể đừng nhắc đến bà ấy không?" Sắc mặt Dung Trạm đột ngột trở nên khó coi.
Dung ba ba còn đang há miệng thập phần lúng túng, phải một lúc sau mới bình thường lại, ông hơi động môi nhẹ giọng giải thích "Sự việc năm đó cũng không thể hoàn toàn trách bà ấy, là ta không có năng lực cho bà ấy một cuộc sống đầy đủ."
"Nếu như nói một câu không có năng lực là có thể bóp chết mọi tình cảm, bao gồm cả tình mẫu tử, vậy thì năm đó bà ấy lấy gì khiến ba mãi chấp mê bất ngộ(*), một mực nói đỡ cho bà ấy? Tất cả đều dựa vào khuôn mặt sao?" Dung Trạm nhếch miệng cười châm chọc.
(*) U mê không tỉnh ngộ, cố chấp phạm sai lầm.
"Hừ hừ, nếu không thì con đào đâu ra khuôn mặt tuấn mĩ này hả?" Dung ba ba lườm Dung Trạm một cái, cười cực kì đắc ý.
Dung Trạm không ngờ ông sẽ nói lời này, nhất thời nghẹn họng không nói nên lời.
Cố Tiếu An ở một bên xem kịch hay cuối cùng nhịn không được cười ra tiếng, thanh âm sạch sẽ ôn hòa. Hắn nhìn Dung Trạm với Dung ba ba hai người nói qua nói lại, thậm chí còn muốn lôi máy ảnh ra chụp lại cảnh này.
Dung Trạm không vui liếc hắn, như muốn nói "Cười cái gì mà cười?"
Cố Tiếu An nhún vai, thả tay, tiếp tục thưởng thức một bàn mĩ vị.
Dung ba ba nhìn như đang uống rượu nhưng thực tế lại đang híp mắt nhìn hai người âm thầm nhấm nháy nhau ngọt ngào ân ái, trong lòng cũng vui vẻ một trận.
"Phải rồi, ba, Cố Tiếu An là cháu ngoại của dì Lạc đấy."
Ngụm rượu cay nồng vừa vào trong miệng liền trực tiếp trôi xuống khí quản, hơi cay của rượu xộc lên khiến ông ho khan kịch liệt. Cố Tiếu An vội đứng dậy giúp ông vỗ lưng nhuận khí.
Khó khăn lắm mới chậm rãi thở lại được, ông cụ trừng Dung Trạm "Suýt chút nữa thì bị con hại chết."
Dung Trạm vẻ mặt vô tội "Con có làm gì đâu."
"Con nói, mẹ con là chị gái của Doanh Doanh sao?" Dung ba ba nhìn Cố Tíếu An hỏi, trong lòng không biết là tư vị gì.
Năm đó, khi Lạc Doanh đi theo ông, ông vừa mới cùng mẹ ruột Dung Trạm li hôn, còn đang chìm trong u uất. Mà Lạc Doanh xuất hiện tựa hồ như thiên sứ giáng trần, chăm sóc ông và Dung Trạm, từng li từng tí.
Ông cũng từng nghĩ hay cứ như vậy mà cưới Lạc Doanh cũng được, chỉ là ông không cam tâm, không cam tâm người phụ nữ của mình lại rời đi cùng kẻ khác bên nhau, không hề ngoảnh lại lấy một lần.
Lạc Doanh từng nói với ông, bà là cô nhi, có lẽ là để an ủi một nam nhân độc thân còn mang theo một đứa bé như ông, mà hết lần này tới lần khác bịa ra những lời nói dối. Vậy mà đến tận lúc Lạc Doanh chết đi rồi ông mới biết, thì ra Lạc Doanh năm đó vì muốn ở bên mình mà đã cũng người thân cãi nhau một trận kịch liệt.
Lạc Doanh cố chấp từ đó cũng không liên lạc với người nhà nữa.
Đối với Lạc Doanh, là ông nợ bà, càng nhiều là tiếc nuối, tiếc nuối khi người mất đi rồi mới biết tình cảm sâu đậm.
"Vâng, bà ấy là dì nhỏ của con." Thấy ông không ho nữa Cố Tiếu An mới ngồi trở lại ghế, tiếp tục uống rượu với ông.
"Lạc Doanh là người phụ nữ tốt, là ta nợ bà ấy quá nhiều. Bà ấy rất tốt, rất thuần khiết, rất tốt đẹp. Tất cả đều do ta không tốt." Dung ba ba tràn đầy hối hận, nói năng lộn xộn.
Cố Tiếu An lại gần Dung Trạm nhẹ giọng hỏi "Có phải ba say rồi không?"
Dung Trạm nhướn mi, đạm nhạt đáp "Không đúng, trước giờ tửu lượng của luôn rất tốt, này mới uống được bao nhiêu?"
Cố Tiếu An ghé vào cổ Dung Trạm thở dài, khẽ nói "Em hiểu cái gì? Uống rượu say rượu có liên quan tới tâm tình. Có người ngàn chén không say, nhưng chỉ cần tâm tình không tốt thì một chén đã gục."
"Vậy lần trước anh bị chuốc rượu xong xém chút bị cưỡng gian kia là làm sao? Gặp lại được tình nhân cũ, tâm tình đê mê?" Dung Trạm ghé lại gần tai hắn cười lạnh hỏi.
Cố Tiếu An ngây người, nụ cười đắc ý trên môi tức thì mang thêm vài phần lúng túng, Dung Trạm đây là đang ghen sao? Thì ra là một bình giấm chua, cứ ủ ròng trong lòng không thèm nói. "Anh nói rồi, lúc đó không phải do anh khinh địch sao?"
"Vậy bệnh tình nguy kịch là sao? Thế nào mà mới ba ngày đã khỏi?" Dung Trạm cười cực kì nguy hiểm.
"Là mẹ anh thông đồng với Lục Không bịa ra đấy." Nhìn Dung Trạm cười càng ngày càng xán lạn, trong lòng Cố Tiếu An có loại dự cảm không tốt.
"Ồ, chẳng trách hắn bị điều tới Nam Phi công tác. Nhưng tại sao em lại không biết?" Nụ cười của y lúc này như bình yên trước giông bão.
"Hahaha, anh cứ nghĩ là em biết rồi. Vậy hiện tại làm sao em biết được?"
"Anh vẫn chưa giải thích, tại sao không tự mình nói với em?"
"Anh muốn thấy em lo lắng cho anh." Cố Tiếu An cười khan hai tiếng, trong lòng lại ngăn không được tràn đầy đắc ý. Thì ra những chuyện này đều bị y ghi nhớ trong lòng, mà bản thân hắn lại sơ ý bỏ qua mất.
"Anh..." Dung Trạm mới nói được một nửa đột nhiên nghe thấy tiếng Dung ba ba tức giận uống rượu.
"Hai đứa sao lại không nghe lời hả?" Dung ba ba vừa chìm trong hồi ức với Lạc Doanh tỉnh lại, lại thấy bên kia bàn ăn hai người đang càng nói càng sôi nổi.
"Có nghe mà? Con có nghe mà?" Cố Tiếu An nhanh chóng rót rượu cho ông, lại phát hiện bình rượu đã vơi đi không ít, hắn ngẩng đầu nhìn, thấy được hai má ông cụ đã đỏ au.
"Chú, chú đã uống bao nhiêu rồi?" Hắn hỏi.
"Ừ, cũng khoảng tầm này." Dung ba ba đưa tay lên vẽ vòng, ngón tay vì uống say mà có chút cứng nhắc.
"Chú có muốn đi ngủ không?"
"Ừ."
"Đi thôi, con đỡ chú đi ngủ." Cố Tiếu An đứng dậy đỡ ông đi vào phòng ngủ.
Quay đầu lại thấy Dung Trạm đang ngồi nhìn chén rượu của ông ngây người.
Ông cụ cũng thật là, nhân lúc hai người không chú ý mà lén lút uống rượu, này cũng thật trẻ con đi.
"Chú à, con..." Cố Tiếu An nhất thời nghẹn họng. Đúng, hiện giờ khó nhất với hắn chính là đứa con, hai người họ sẽ không thể nào có được đứa con thuộc về mình, đây chính là điều cả hai tiếc nuối nhất.
Ba người trầm mặc hồi lâu, bầu không khí giảm xuống thật thấp.
Lúc sau, Dung Trạm mới chầm chậm nhìn ba mình nghiêm túc nói "Vậy ba có từng hối hận yêu dì Lạc không?"
Dung ba ba nhất thời đỏ mặt, nói "Con nói gì thế? Chuyện này với dì Lạc của con liên quan không?"
"Vậy dì Lạc vì ba mà hơn mười năm không sinh con cái, làm một hoàng hoa khuê nữ(*), cứ như vậy làm mẹ kế của con, thật lòng thật dạ yêu thương con. Ba cảm thấy tình yêu của dì ấy có đáng không?"
(*) Người phụ nữ không lấy chồng, còn giữ được trinh tiết.
Dung ba ba nghe y nói như vậy thì nhất thời câm nín.
Cuối cùng, ông cụ thở dài gật đầu "Là ta phụ dì Lạc của con."
"Vậy ba cảm thấy dì làm vậy có đáng hay không?" Dung Trạm nhìn thẳng vào ông, sắc bén hỏi không cho ông đường trốn tránh.
Thấy ba mình không nói được lời nào, y tự đáp "Vì ba và con, dì Lạc đến lúc chết cũng không sinh con, dì ấy thậm chí mặc kệ ba mẹ mình phản đối bỏ đi theo ba, vì ba và con, cho đến lúc chết cũng không trở lại nhìn cha mẹ mình lấy một lần. Con cho rằng dì ấy thực sự rất yêu ba, thậm chí có thể vì ba mà quay lưng lại với máu mủ ruột rà. Nếu như con nói tình yêu của con dành cho Cố Tiếu An không hề kém tình yêu mà dì Lạc dành cho ba, vậy ba có thể tha thứ cho con trai ba vì đời này không thể sinh cho ba một đứa cháu trai không?"
Dung ba ba nhìn Dung Trạm ngữ khí chưa từng nghiêm túc như bây giờ, ông biết lời y nói là thật.
Ông đã ngần này tuổi rồi, từng yêu, từng hận, cũng từng phạm sai lầm, thế nhưng cho đến tận lúc này mới nhận ra, ông còn không đủ thấu triệt bằng đứa con trai của mình.
Thôi vậy. Con cháu tự có phúc của con cháu, chỉ cần bản thân Dung Trạm không hối hận, ông cũng không muốn can thiệp nhiều vào cuộc sống của con nữa. Huống hồ từ nhỏ đến lớn Dung Trạm luôn là người có chính kiến, nói những lời như vừa rồi, chắc chắn nó cũng đã suy tư trăn trở rất nhiều.
Thằng nhóc này trước giờ không làm gì mà không nắm chắc.
"Chỉ cần con không hối hận, ba cũng không ý kiến gì nữa. Ba cũng đã bằng này tuổi, mà con cũng không còn nhỏ nữa, cuộc sống của con, con cảm thấy hạnh phúc là tốt rồi."
Dung Trạm chưa từng thấy ba mình như vậy, vừa nghiêm khắc lại mang chút chua chát xót đau.
Nghẹn ngào mấy tiếng, hồi lâu sau y mới tìm lại được giọng nói của mình, "Ba, con..."
Cố Tiếu An vẫn một mực ngồi kế bên Dung Trạm, đột nhiên đứng dậy đi tới trước mặt Dung ba ba, trước sự kinh ngạc của hai cha con Dung Trạm liền "bộp" một cái quỳ xuống trước mặt ông cụ.
"Chú."
Cố Tiếu An vừa kêu một tiếng "chú" Dung ba ba đã vội đỡ y dậy, "Thằng bé này, con làm gì thế?"
Cố Tiếu An vẫn kiên trì quỳ dưới đất, kiên định nhìn ông, thanh âm mạnh mẽ dứt khoát "Thưa chú, con biết con và Tiểu Trạm bên nhau là trái với luân thường đạo lí, nhưng con bằng lòng đi theo cảm giác này, yêu thì chính là yêu. Con muốn được ở bên Tiểu Trạm, muốn đối tốt với cậu ấy. Dù vậy con vẫn cảm thấy thực hổ thẹn, bởi con không thể cho cậu ấy một đứa con."
Dung ba ba thở dài một tiếng, đỡ Cố Tiếu An đứng dậy.
"Con trai, đứng lên đi. Thực ra mấy lần trước con tới ta đã nhận ra rồi, ta không phản đối hai đứa, ta có thể nhìn ra con là thật lòng đối với Tiểu Trạm. Ta chỉ sợ, sợ sau này ta chết đi, sẽ không còn ai chăm sóc cho Tiểu Trạm nữa."
"Bây giờ chú có thể an tâm rồi. Đứa con trai trầm lặng không thích nói chuyện, không giỏi giao tiếp của ta cuối cùng cũng có người yêu thương, ta cũng yên tâm rồi." Dung ba ba cười nhẹ nhàng, nhưng lại không giấu nỗi chua xót.
"Ba." Nghe ông nói những lời như phó thác trước lúc lâm chung, trong lòng Dung Trạm rất buồn bã, bỗng nhiên muốn ôm lấy ông, nói với ông một câu "Ba vất vả rồi."
Nhưng tay y vừa đưa ra liền cứng ngắc dừng lại giữa không trung, bởi Cố Tiếu An đã nhanh tay hơn một bước ôm chặt lấy ba mình.
Cố Tiếu An khẽ nói bên tai ông "Ba, ba vất vả rồi, sau này việc chăm sóc người cùng Tiểu Trạm cứ giao cho con."
Một tiếng "ba" Cố Tiếu An nói ra khiến nỗi chua xót trong lòng ông cụ tăng lên gấp bội.
Dung Trạm nhìn hai người đang ôm nhau, bỗng cảm thấy có chút buồn cười, nhìn thế nào cũng thấy giống như đôi phụ tử lâu ngày đoàn tụ.
Dung ba ba vỗ vỗ tấm lưng vững chắc Cố Tiếu An, khẽ nói "Sau này vất vả cho con." Cười nhẹ hai tiếng đáp lại, Cố Tiếu An thả ông ra, ngồi trở lại ghế.
"Nào nào nào, đừng nói mấy lời buồn lòng này nữa, Tiểu Cố là đứa trẻ tốt, ta rất hài lòng. Tiểu Trạm sau này con phải thu bớt cái tính thối của con lại, hai đứa nên nhường nhịn nhau một chút, không có gì không giải quyết được hết. Năm đó ta với mẹ con..." Dung ba ba mới nói được một nửa đã bị Dung Trạm ngắt lời.
"Ba, ba có thể đừng nhắc đến bà ấy không?" Sắc mặt Dung Trạm đột ngột trở nên khó coi.
Dung ba ba còn đang há miệng thập phần lúng túng, phải một lúc sau mới bình thường lại, ông hơi động môi nhẹ giọng giải thích "Sự việc năm đó cũng không thể hoàn toàn trách bà ấy, là ta không có năng lực cho bà ấy một cuộc sống đầy đủ."
"Nếu như nói một câu không có năng lực là có thể bóp chết mọi tình cảm, bao gồm cả tình mẫu tử, vậy thì năm đó bà ấy lấy gì khiến ba mãi chấp mê bất ngộ(*), một mực nói đỡ cho bà ấy? Tất cả đều dựa vào khuôn mặt sao?" Dung Trạm nhếch miệng cười châm chọc.
(*) U mê không tỉnh ngộ, cố chấp phạm sai lầm.
"Hừ hừ, nếu không thì con đào đâu ra khuôn mặt tuấn mĩ này hả?" Dung ba ba lườm Dung Trạm một cái, cười cực kì đắc ý.
Dung Trạm không ngờ ông sẽ nói lời này, nhất thời nghẹn họng không nói nên lời.
Cố Tiếu An ở một bên xem kịch hay cuối cùng nhịn không được cười ra tiếng, thanh âm sạch sẽ ôn hòa. Hắn nhìn Dung Trạm với Dung ba ba hai người nói qua nói lại, thậm chí còn muốn lôi máy ảnh ra chụp lại cảnh này.
Dung Trạm không vui liếc hắn, như muốn nói "Cười cái gì mà cười?"
Cố Tiếu An nhún vai, thả tay, tiếp tục thưởng thức một bàn mĩ vị.
Dung ba ba nhìn như đang uống rượu nhưng thực tế lại đang híp mắt nhìn hai người âm thầm nhấm nháy nhau ngọt ngào ân ái, trong lòng cũng vui vẻ một trận.
"Phải rồi, ba, Cố Tiếu An là cháu ngoại của dì Lạc đấy."
Ngụm rượu cay nồng vừa vào trong miệng liền trực tiếp trôi xuống khí quản, hơi cay của rượu xộc lên khiến ông ho khan kịch liệt. Cố Tiếu An vội đứng dậy giúp ông vỗ lưng nhuận khí.
Khó khăn lắm mới chậm rãi thở lại được, ông cụ trừng Dung Trạm "Suýt chút nữa thì bị con hại chết."
Dung Trạm vẻ mặt vô tội "Con có làm gì đâu."
"Con nói, mẹ con là chị gái của Doanh Doanh sao?" Dung ba ba nhìn Cố Tíếu An hỏi, trong lòng không biết là tư vị gì.
Năm đó, khi Lạc Doanh đi theo ông, ông vừa mới cùng mẹ ruột Dung Trạm li hôn, còn đang chìm trong u uất. Mà Lạc Doanh xuất hiện tựa hồ như thiên sứ giáng trần, chăm sóc ông và Dung Trạm, từng li từng tí.
Ông cũng từng nghĩ hay cứ như vậy mà cưới Lạc Doanh cũng được, chỉ là ông không cam tâm, không cam tâm người phụ nữ của mình lại rời đi cùng kẻ khác bên nhau, không hề ngoảnh lại lấy một lần.
Lạc Doanh từng nói với ông, bà là cô nhi, có lẽ là để an ủi một nam nhân độc thân còn mang theo một đứa bé như ông, mà hết lần này tới lần khác bịa ra những lời nói dối. Vậy mà đến tận lúc Lạc Doanh chết đi rồi ông mới biết, thì ra Lạc Doanh năm đó vì muốn ở bên mình mà đã cũng người thân cãi nhau một trận kịch liệt.
Lạc Doanh cố chấp từ đó cũng không liên lạc với người nhà nữa.
Đối với Lạc Doanh, là ông nợ bà, càng nhiều là tiếc nuối, tiếc nuối khi người mất đi rồi mới biết tình cảm sâu đậm.
"Vâng, bà ấy là dì nhỏ của con." Thấy ông không ho nữa Cố Tiếu An mới ngồi trở lại ghế, tiếp tục uống rượu với ông.
"Lạc Doanh là người phụ nữ tốt, là ta nợ bà ấy quá nhiều. Bà ấy rất tốt, rất thuần khiết, rất tốt đẹp. Tất cả đều do ta không tốt." Dung ba ba tràn đầy hối hận, nói năng lộn xộn.
Cố Tiếu An lại gần Dung Trạm nhẹ giọng hỏi "Có phải ba say rồi không?"
Dung Trạm nhướn mi, đạm nhạt đáp "Không đúng, trước giờ tửu lượng của luôn rất tốt, này mới uống được bao nhiêu?"
Cố Tiếu An ghé vào cổ Dung Trạm thở dài, khẽ nói "Em hiểu cái gì? Uống rượu say rượu có liên quan tới tâm tình. Có người ngàn chén không say, nhưng chỉ cần tâm tình không tốt thì một chén đã gục."
"Vậy lần trước anh bị chuốc rượu xong xém chút bị cưỡng gian kia là làm sao? Gặp lại được tình nhân cũ, tâm tình đê mê?" Dung Trạm ghé lại gần tai hắn cười lạnh hỏi.
Cố Tiếu An ngây người, nụ cười đắc ý trên môi tức thì mang thêm vài phần lúng túng, Dung Trạm đây là đang ghen sao? Thì ra là một bình giấm chua, cứ ủ ròng trong lòng không thèm nói. "Anh nói rồi, lúc đó không phải do anh khinh địch sao?"
"Vậy bệnh tình nguy kịch là sao? Thế nào mà mới ba ngày đã khỏi?" Dung Trạm cười cực kì nguy hiểm.
"Là mẹ anh thông đồng với Lục Không bịa ra đấy." Nhìn Dung Trạm cười càng ngày càng xán lạn, trong lòng Cố Tiếu An có loại dự cảm không tốt.
"Ồ, chẳng trách hắn bị điều tới Nam Phi công tác. Nhưng tại sao em lại không biết?" Nụ cười của y lúc này như bình yên trước giông bão.
"Hahaha, anh cứ nghĩ là em biết rồi. Vậy hiện tại làm sao em biết được?"
"Anh vẫn chưa giải thích, tại sao không tự mình nói với em?"
"Anh muốn thấy em lo lắng cho anh." Cố Tiếu An cười khan hai tiếng, trong lòng lại ngăn không được tràn đầy đắc ý. Thì ra những chuyện này đều bị y ghi nhớ trong lòng, mà bản thân hắn lại sơ ý bỏ qua mất.
"Anh..." Dung Trạm mới nói được một nửa đột nhiên nghe thấy tiếng Dung ba ba tức giận uống rượu.
"Hai đứa sao lại không nghe lời hả?" Dung ba ba vừa chìm trong hồi ức với Lạc Doanh tỉnh lại, lại thấy bên kia bàn ăn hai người đang càng nói càng sôi nổi.
"Có nghe mà? Con có nghe mà?" Cố Tiếu An nhanh chóng rót rượu cho ông, lại phát hiện bình rượu đã vơi đi không ít, hắn ngẩng đầu nhìn, thấy được hai má ông cụ đã đỏ au.
"Chú, chú đã uống bao nhiêu rồi?" Hắn hỏi.
"Ừ, cũng khoảng tầm này." Dung ba ba đưa tay lên vẽ vòng, ngón tay vì uống say mà có chút cứng nhắc.
"Chú có muốn đi ngủ không?"
"Ừ."
"Đi thôi, con đỡ chú đi ngủ." Cố Tiếu An đứng dậy đỡ ông đi vào phòng ngủ.
Quay đầu lại thấy Dung Trạm đang ngồi nhìn chén rượu của ông ngây người.
Ông cụ cũng thật là, nhân lúc hai người không chú ý mà lén lút uống rượu, này cũng thật trẻ con đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.