Nghe Nói Anh Đẹp Trai Nhưng Tiếc Là Tôi Mù
Chương 51: Chương 48-2
Thường An Thập Cửu Hoạ
02/01/2023
Phía bên kia khung cửa sổ sát đất là thế giới phồn hoa đô hội, còn bên đây chỉ có một căn phòng tĩnh lặng và một cuộc tình nồng nhiệt của thế gian.
Những ngón tay trắng dài mảnh khảnh của Lâm Hiểu bám chặt vào ga giường, hai mắt cậu mờ đi, khóe mi thì ửng đỏ, nước mắt long lanh đọng lại nơi đuôi mắt, thoạt trông có thể rơi xuống ngay lập tức.
Cổ tay gầy gò của Phương Trì bỗng dừng lại, Lâm Hiểu đột ngột nín thở, cần cổ tinh tế cong thành một đường cong xinh đẹp.
Hô hấp rối loạn.
Phương Trì cúi đầu xuống tiếp tục hôn cậu, những chiếc hôn dày đặc tràn đầy tình yêu.
Cho tới khi hơi thở gấp gáp của sư phụ Tiểu Lâm từ từ bình ổn lại, đội trưởng Phương tha cho đôi môi của cậu, chóp mũi cọ nhẹ lên chóp mũi lấm tấm mồ hôi của Lâm Hiểu, một sự dỗ dành không biết ngừng, một sự yêu thương không vơi cạn.
Lâm Hiểu chết chìm trong những triền miên không dứt, cậu co người rúc vào lòng Phương Trì, đầu óc mông lung lộn xộn, âm thanh thốt ra như nhũn ra, cậu không biết phải nói gì trong hoàn cảnh này, chỉ biết thỏ thẻ gọi hắn từng tiếng một: “Anh Trì…”
Phương Trì thu tay lại, cất giọng chầm chậm khàn khàn đáp: “Anh đây.”
Chỉ một lời nói đã khiến trái tim Lâm Hiểu tĩnh lại.
Cậu vừa nhỏ giọng lẩm bẩm vừa ủi vào lòng ngực Phương Trì, ủi vào hắn những mệt mỏi và thoải mái sau khi được thả lỏng, tựa như một con thú non được thỏa mãn.
Phương Trì nghiêng người giật mấy tờ khăn giấy đặt ở tủ cạnh giường, vừa lau ngón tay vừa cười nói: “Sư phụ Tiểu Lâm… (lên) được nè, ổn áp phết nhỉ.”
Lâm Hiểu rúc đầu vào ngực hắn không hề nhúc nhích nửa ly, từ chân tơ tới kẽ tóc đều mệt mỏi bất lực, cũng chẳng biết là không nghe rõ lời hắn hay hiểu nhầm mà mơ hồ lẩm bẩm: “Lớn, lớn lắm đúng không…”
Động tác lau tay của Phương Trì khựng lại: “…”
– Cái gì?
Nói thật đấy, mấy cái chuyện này anh không tiện so sánh đâu.
Thế rốt cục nên trả lời thế nào?
Không thấy Phương Trì đáp lời, một hồi sau, Lâm Hiểu bỗng khúc khích cười, cất lời với bảy phần khen ngợi ba phần nể phục: “Anh Trì… tay nghề anh xịn đó.”
Phương Trì: “…”
Cảm, cảm ơn nhá.
Phương Trì vo viên tờ giấy ném vào thùng rác cạnh giường rồi lại vòng tay về ôm lấy sư phụ Tiểu Lâm đang buồn ngủ, ghé vào tai cậu thầm thì: “Buồn ngủ à? Sao tự dưng lại nói mê thế này.”
Mí mắt của Lâm Hiểu như được phủ lên một lớp phấn mỏng, chẳng biết có buồn ngủ hay không mà không mở nổi mắt, cậu mơ màng đáp: “Có thể là say ạ.”
Phương Trì phì cười, cúi đầu thơm chóp mũi cậu.
Chỉ nghe người ta nói say rượu, say chè, thậm chí là say mùi hương, say… chuyện kia kia thì mới nghe thấy lần đầu.
Lâm Hiểu nhũn thành một vũng nước nóng, nằm sải lai trên giường, Phương Trì mỉm cười bất đắc dĩ, lại nói bên tai cậu: “Sư phụ Tiểu Lâm… không định có qua có lại à?”
Hơi nóng phả lên tai có hơi ngứa ngứa, Lâm Hiểu phản ứng chậm, một giây sau mới rụt cổ lại, rồi lại tìm một vị trí thoải mái trong lồng ngực hắn, nghiêng đầu tắt hẳn nguồn.
Phương Trì: “…”
Đội trưởng Phương nhìn người đang gối đầu lên tay mình ngủ say sưa, khóe môi cong cong một nụ cười thỏa mãn mà sửng sốt, sau một hồi câm lặng thì phì cười.
… Hầy thật là, chẳng có lương tâm gì cả.
Kết quả là Phương Trì chỉ biết thở dài, hắn chống tay nâng cậu lên rồi đặt cậu nằm ngay ngắn trên gối đầu, sau đó đứng dậy vào nhà tắm, nhúng ấm chiếc khăn mặt mớ rồi quay lại giường.
Kéo quần ngủ xuống thật chậm rãi, nhẹ nhàng cẩn thận lau dọn sạch sẽ cho cậu.
Bình tĩnh mà ngẫm lại thì, đối với đội trưởng Phương chế biến cả con gà mà chẳng xơ múi được miếng nào mà nói thì cả quá trình này phải gọi là cực hình.
Hô hấp của Phương Trì đột ngột gấp gáp.
Nhưng người trên giường đã ngủ tới bất tỉnh nhân sự, trông dáng vẻ rất là năm tháng yên bình mọi điều ước đều đã thành hiện thực.
Phương – người có tay nghề – Trì hít một hơi thật sâu, sau một hồi không ngại khó ngại khổ dọn dẹp giúp bạn trai xong liền cầm đồ ngủ của mình vào nhà tắm.
Cánh cửa đóng lại một cách bất đắc dĩ, theo nhịp rung của cánh cửa còn thấy thoang thoảng chút tủi thân đâu đây.
Dù sao lúc nãy ngồi ở ban công cũng hóng gió mát một hồi, lúc phục vụ sư phụ Tiểu Lâm đầy tận tâm thì lưng có toát ra một lớp mồ hôi mỏng, vì vậy không cần phải tắm nước lạnh làm gì, đội trưởng Phương điều chỉnh độ ấm, đứng dưới làn nước ấm của vòi hoa sen mà thở dài thành tiếng, ánh mắt thoáng liếc xuống phía dưới, tự khuyên bản thân: “Sắp xong rồi, im lặng một lúc đi:”
Nói xong cũng không nhịn được mà tự cười chính mình.
Đệch, bực mình thật đấy, thỏa mãn thật đấy.
Tắm táp xong xuôi quay về giường thì sư phụ Tiểu Lâm đã say giấc nồng.
Phương Trì rón rén bò lên giường, chui vào chăn, vươn tay ra ôm Lâm Hiểu vào lòng, ôm cả nụ cười của sự phụ Tiểu Lâm, tim mệt nhưng vẫn sung sướng nhắm mắt lại.
Điều hòa chạy cả đêm trong phòng, nền trời xanh nhạt dần lộ ra những đám mây xếp thành hình như vảy cá, nắng sớm ban mai xuyên qua tầng trời, rơi xuống rèm cửa bên ngoài ban công rồi xông vào phòng, Lâm Hiểu ngủ ngon cả đêm, lúc thức giấc còn thấy xung quanh hơi nóng.
Cậu mơ màng mở mắt ra, tuy thế giới mông lung mờ ảo nhưng một cánh tay đang vắt ngang hông mình lại cực kỳ rõ ràng.
Não bộ chập mạch mất mấy giây, những ký ức tối qua ùa về như vũ bão, Lâm Hiểu cắn môi trên, sửng sốt một hồi, nỗi sợ vừa qua đi thì sự xấu hổ chạy tới.
Cậu giơ tay xoa xoa đôi gò má nóng hổi, động tác tuy nhỏ nhưng nửa người trên vẫn động đậy, cánh tay đang vắt ngang hông cậu hơi siết lại, một giọng nói ngái ngủ lại trầm thấp chầm chậm truyền vào tai cậu: “Dậy rồi à?”
Lâm Hiểu ừ một tiếng thật khẽ.
Phương Trì dùng cằm cọ cọ lên phần gáy trắng trẻo thon nhỏ của cậu, cất giọng lười biếng: “Cho anh ôm thêm một lúc, ba phút.”
Hắn nói bằng giọng mũi có phần uể oải, tuy vậy rất vui tai, thế là Lâm Hiểu thả lỏng người, ngoan ngoãn rúc vào lòng hắn, đợi Phương Trì ôm mình một lúc để tỉnh ngủ.
Một hồi sau, người phía sau khe khẽ thở dài, giọng nói đã tỉnh táo hơn nhiều lại vang lên: “Ngoan quá rồi, còn chẳng nhúc nhích.”
Lâm Hiểu thấp giọng lầm bầm: “Sợ, sợ cọ vào anh…”
Phương Trì hơi ngạc nhiên, hắn ngồi dậy, bật cười hỏi: “Sao không thấy đêm qua em chu đáo như thế nhỉ?”
Lâm Hiểu hoang mang: “Dạ?”
Phương Trì xỏ dép, ra ngoài phòng khách rót một cốc nước ấm rồi lại quay về phòng ngủ đặt cốc nước vào tay Lâm Hiểu, tiện thể véo má cậu, cười bảo: “Sư phụ nhỏ không có lương tâm ơi, em sướng mình em xong thì cong đuôi đi ngủ, để mặc bọn anh lẻ loi, anh còn phải làm dịch vụ hậu mãi nữa, thật sự là… còn chưa kéo quần lên đã vội phủi trách nhiệm rồi…”
Từ đầu đến chân sạch sẽ thoải mái không hề khó chịu, Lâm Hiểu đỏ mặt nghĩ, hiểu rồi, tình hình là sau khi mình ngủ thì Phương Trì đã dọn dẹp sạch sẽ giúp mình, thế là cậu vừa ngại vừa thẹn, ôm chặt cốc nước nói: “Em không có… cái đó, bọn anh là ai cơ…”
Phương Trì liếc cậu, cười tới ngả ngớn: “Em nói xem.”
Lâm Hiểu: “…”
Cùng chung một giuộc, em hiểu rồi.
“Em, em không cố ý…”
“Anh biết, chỉ là anh thấy hơi tiếc…”
Lâm Hiểu: “Tiếc gì ạ?”
Phương Trì vươn tay bóp bóp chóp mũi cậu, cười đáp: “Sư phụ Tiểu Lâm lúc say ngủ, có một thành ngữ để tả thế này.”
Lâm Hiểu: “… Sao cơ?”
Phương Trì: “… Là kim – tinh – ngọc – dịch.” (một thức uống ngon (?))
Lâm Hiểu: “…”
Tại sao mình chỉ mù thôi nhỉ?
Mình không thể vừa mù vừa điếc được à?
“Rồi.” Phương Trì mỉm cười vui vẻ gõ nhẹ vào cái cốc trong tay cậu, “Uống nước rồi thì rời giường nào, hôm nay đi thu âm với anh nhé?”
“Thu âm?” Lâm Hiểu thành công bị đánh lạc hướng khỏi sự xấu hổ, cậu ngạc nhiên: “Là… thu bài hát tối qua sao ạ?”
“Ừ, nhưng vẫn còn một bài khác nữa, buổi sáng thu xong, buổi chiều có thể gửi băng chính tới studio, ngày mai chúng ta có thể lên đường.”
Lâm Hiểu gật đầu, nhanh chóng uống hết nửa cốc nước ấm, đoạn nhảy cẫng lên: “Thế em đi rửa mặt đây!” Mà đặt cốc nước xuống xong lại nghĩ tới điều gì, cậu bỗng nhăn mặt thì thầm: “Em, ý em là… em không muốn khất nợ, anh… Chúng ta có đủ thời gian không, không thì…”
Phương Trì nghe mà buồn cười, hắn kéo cậu ngồi dậy rồi đỡ tới cửa phòng tắm, sang sảng cười: “Làm chuyện chính đi nào sư phụ Tiểu Lâm, món nợ của em cứ tính thiếu cho bọn anh trước, ừm… còn nhiều thời gian mà.”
Mãi tới khi Phương Trì ra khỏi phòng tắm qua một phòng khác để rửa mặt, lúc Lâm Hiểu đang gạt vòi nước chuẩn bị đánh răng, trong tiếng róc rách của nước máy, cậu bỗng ngộ ra ý nghĩa sâu xa của bốn chữ này.
Lâm Hiểu: Không chịu nổi, em nhận thua.
Phương Trì có thói quen nhịn ăn trước khi ghi âm ca khúc, nhưng hắn vẫn chuẩn bị một phần bữa sáng sandwich đơn giản cùng một ly sữa bò nóng cho cậu sau khi vệ sinh cá nhân xong, Lâm Hiểu ăn xong thì hai người lái xe ra ngoài, đi thẳng tới phòng tập ở ngoại ô.
Vừa vào cửa đã thấy trong sân có mấy chiếc xe đang đỗ, Phương Trì im lặng, bình tĩnh dắt Lâm Hiểu vào phòng.
Cửa bị đẩy ra, vừa bước chân vào thì đám người đã đợi sẵn ở sảnh tập cùng quay lại. Tiền Tùng ho nhẹ một tiếng ra tín hiệu, đám người còn lại ăn ý nối vào, sắp xếp theo thứ tự từ lớn đến bé hô-
Ba Tử dẫn đầu vỗ tay: “Hôm nay đội hình có sự thay đổi lớn.”
An Đạt nối đuôi mượt mà: “Anh đại thoát ế rơi vào bể tình.”
Tỉnh Hàn rất biết lắng nghe: “Muốn hỏi chân tình đến từ đâu?”
Tiền Tùng ung dung phán: “… Bằng cách không ngừng cố gắng?”
Phương Trì nắm tay Lâm Hiểu đứng tựa ngoài cửa vui vẻ nghe họ nói, cuối cùng nhếch môi cười, bình tĩnh nói: “Chà, cũng khó cho mấy người, suốt đêm hôm qua ngồi viết lời đúng không, kiệt tác của ai?”
Hát chính Tiền Tùng hăm hở giơ tay: “Tui tui tui! Vừa ra lò đêm qua xong, để sáng nay có tiết mục tốt mà anh em còn cố ý đến sớm nửa tiếng để tập nóng đó- Sao nào sư phụ Tiểu Lâm, thấy bất ngờ không?!”
Lâm Hiểu và Phương Trì vai kề vai đứng ở cửa, sau khi hết bất ngờ thì trên mặt vẫn còn nóng bừng vì xấu hổ, cậu mấp máy môi, cười khẽ: “Còn, còn rất vần ạ…”
Tiền Tùng ngây ngô cười he he, quay sang hỏi Phương Trì: “Anh đại có cảm động không? Trình độ của người em đây thế nào? Ôi ông khỏi nói, đêm qua lúc vắt não suy nghĩ tôi chợt phát hiện ra có lẽ tôi có tiềm năng làm nghệ sĩ hài đấy!”
“Trình độ?” Phương Trì cong môi cười nhạt, hắn dắt Lâm Hiểu vào trung tâm phòng tập rồi thong thả nhả chữ đánh nát sự tự tin mù quáng không biết lôi đâu ra của cậu hát chính bé nhỏ: “Chẳng xứng công ông thức đêm qua.”
“Vãi.” Tiền Tùng đau đớn: “Buồn vậy.”
Phương Trì cười cười, đảo mắt nhìn mọi người xung quanh, nói khẽ: “Có tâm quá.”
Mặc dù bình thường cả đám hay tự làm tổn thương lẫn nhau nhưng tình nghĩa bao nhiêu năm không thể làm giả được, cho dù… ba cái câu kịch này đúng là hơi củ chuối, nhưng đội trưởng Phương chỉ chê bai ngoài miệng thôi chứ trong lòng lại cảm thấy ấm áp.
Chỉ là… Hắn nhẹ nhàng cầm lấy ngón tay Lâm Hiểu, ghé đầu vào tai cậu thì thầm: “Em có ngại không? Mấy tên này ít khi nghiêm túc lắm, nhưng-”
Lâm Hiểu ngẩng đầu cười hiền, cũng nhỏ giọng theo, gạt đi lo lắng của hắn: “Không có đâu ạ, em… em còn thấy rất vui nữa.”
Đây là đồng đội của Phương Trì, là những người bạn đồng hành với hắn vượt qua gió táp mưa sa trên con đường âm nhạc, bọn họ thật lòng thật dạ tiếp nhận và chúc phúc khiến Lâm Hiểu rất hạnh phúc.
Cho dù cái vụ chúc phúc này có hơi ngớ ngẩn tí.
Màn biểu diễn mở đầu đã kết thúc, cả đám di chuyển vào phòng thu âm, đợi một lát thì kỹ thuật viên thu âm của công ty tới, buổi thu âm chính thức bắt đầu.
Lâm Hiểu ngồi trên ghế sô pha nhỏ ngoài phòng thu, im lặng chờ đợi.
Bài hát quảng cáo được thu lần một, kỹ thuật viên ghi âm cách một lớp kính giơ ngón cái lên.
Không rườm rà, nhanh gọn lẹ, mức độ hiểu ý nhau của CALM đã đạt tới trình độ nước chảy mây trôi.
Giữa lúc thu âm ca khúc đầu tiên, Phương Trì ra khỏi phòng thu, lấy từ trong tủ nước ở góc tường ra hai chai nước lọc rồi ngồi xuống cạnh Lâm Hiểu rồi hỏi: “Có thấy chán không?”
Lâm Hiểu lắc đầu, nhanh chóng gỡ tai nghe ra, úp màn hình điện thoại vào đùi, rất là giấu đầu hở đuôi nói: “Không có ạ, em đang nghe điện thoại, không chán ạ!”
Phương Trì tò mò nhìn thoáng qua, ánh mắt trở nên sắc bén, cố tình hỏi: “Vui vậy sao? Xem gì đấy?”
Lâm Hiểu nói: “Xem tin tức ấy!”
“À…” Phương Trì bật cười, quyết định không bóc mẽ cậu. Hắn vặn nắp chai nước, dùng thân chai đụng đụng vào mu bàn tay đang che chở chiếc điện thoại của Lâm Hiểu: “Còn một bài nữa, đợi anh thêm một lát, uống nước đi này.”
Lâm Hiểu đáp lời, nhận chai nước rồi uống ừng ực non nửa chai.
Phương Trì cười cười xoa đầu cậu, để cổ họng nghỉ ngơi một hồi rồi đứng dậy quay trở về phòng thu âm ghi nốt bài hát chủ đề đơn ca.
Gần tới giữa trưa thì mọi việc được hoàn thành, kỹ thuật viên ghi âm gửi thẳng băng gốc đi, mọi người cũng lục tục chào tạm biệt nhau ở cửa phòng tập.
Tiền Tùng ngồi trên ghế lái, thò tay ra ngoài cửa xe chắp tay với mọi người: “Non xanh còn đó nước biếc chảy hoài, các anh em, ngày nay từ biệt, ngày sau gặp lại giữa giang hồ!”
Tỉnh Hàn quay chìa khóa xe quanh ngón tay, nhíu mày cười: “Ông bị chập cheng à, sáng sớm mai bốn giờ bay, đừng có đến muộn đấy.”
Tiền Tùng ngây ngô cười, chợt thò đầu ra khỏi cửa xe, hướng về phía hai con người đang thì thầm to nhỏ ở gần đó mà hô vang: “Sư phụ Tiểu Lâm, mai gặp nhé!”
Lâm Hiểu không ngờ mình được điểm tên, cậu sững sờ một chốc rồi cười cong cong hai mắt, nâng giọng thêm một tông hướng về phía phát ra âm thanh: “Anh Tiền Tùng, hẹn gặp lại.”
Tiền Tùng nháy nháy mắt mấy cái với Phương Trì đang đứng cạnh cậu, làm một cú quay xe đẹp mắt bằng con G-class (xe Mercedes) rồi phóng ù đi.
Mấy người còn lại cũng lần lượt vào xe của mình và khởi động xe, trước lúc đi còn chào tạm biệt Lâm Hiểu như thể đã hẹn trước với nhau, mà ai cũng giống ai, tất cả đều nói: “Sư phụ Tiểu Lâm, mai gặp.”
Lâm Hiểu mỉm cười đáp lại từng người.
Những chiếc xe sang trọng phóng khỏi khoảng sân của phòng tập theo thứ tự, tiếng động cơ ầm ầm dần nhỏ lại, mãi tới tận khi biến mất hoàn toàn thì Lâm Hiểu mới thở phào một tiếng, quay sang hỏi Phương Trì: “Mấy người họ…”
Phương Trì nắm tay cậu, chầm chậm bước ra xe, cười nói: “Không có gì, mấy tên đó chỉ muốn nói với em rằng tụi nó rất thích em.”
Lâm Hiểu đỡ cửa xe, chợt ngẩng đầu hỏi nhỏ: “Thế còn anh?”. Chí????h chủ, rủ bạ???? đọc chu????g ~ ???? ru????????ruye????.Ⅴ???? ~
“Anh?” Phương Trì quan sát đôi con ngươi lặng như nước của cậu, hắn dừng một nhịp, cười nói: “Anh không giống tụi nó.”
Lâm Hiểu: “Không giống chỗ nào?”
“Người của anh…” Phương Trì đáp: “Anh thích nhất.”
Rất thích và thích nhất.
Khác một chữ, em là duy nhất.
Ngày mai sẽ bay tới Singapore, buổi chiều Tiểu Du qua thu dọn hành lý để xuất phát, cậu chàng ngạc nhiên khi thấy Phương Trì đang sắp xếp xong xuôi đồ đạc rồi, không chỉ vậy mà cả phần hành lý của sư phụ Tiểu Lâm cũng đã đâu vào đấy.
Cậu trợ lý nhỏ tới uổng công chỉ đành về nhà trong âm thanh trầm trồ từ cõi lòng “tình yêu làm con người ta chăm chỉ mù quáng”.
Chuyến bay sẽ cất cánh vào bốn giờ sáng mai, tất nhiên đêm nay phải đi ngủ sớm rồi. Mà tới khi hai người làm xong trị liệu vật lý hôm nay rồi đánh răng rửa mặt chuẩn bị nghỉ ngơi thì lại nhận được cuộc gọi của Trương Viễn, nói là sắp xếp công việc tạm thời.
Phương Trì tựa lưng vào cánh cửa sổ sát đất của phòng ngủ, cau mày khó chịu: “Tại sao phải phát trực tiếp trước khi lên đường, ý là… để người hâm mộ tiễn chúng ta “lên đường” à?”
“Thì cũng cần thêm khí thế mà!” Trương Viễn ở đầu bên kia ra sức dập lửa: “Với cả cũng không lâu đâu, chỉ một tiếng thôi. Nửa tiếng đầu thì phát trực tiếp đơn nè, nửa tiếng sau thì kết nối phòng trực tiếp với những người khác nè, làm một tấm ảnh đại đoàn viên là xong, nhanh lắm!”
Phương Trì cảm thấy hoạt động marketing qua lại này rất phiền phức, thế là hắn phũ phàng từ chối: “Không, em buồn ngủ, em đi ngủ.”
“Cậu…” Trương Viễn cạn lời, nghẹn ngang họng một hồi rồi quát: “Mới mấy giờ mà chú mày đã ngủ hả- Chín giờ! Mới chín giờ đó! Đội trưởng Phương chú tự kiểm điểm lại mình đi, chú áp dụng cái phong cách làm việc và nghỉ ngơi rặt một mùi cán bộ kỳ cựu là thế nào, có phù hợp với thiếp lập là thần tượng đang hot hay không hả?! Chú nghe anh mở to mắt ra nhìn thế giới đi! Nhìn xem cái giờ này cả giới này đang làm cái gì được không hả?”
Phương Trì bị nói tới đau hết cả đầu, hắn đưa di động ra xa màng nhĩ một chút, đợi bà mẹ già chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói dong nói dài giáo dục một hồi xong mới thong thả nói: “Ngủ sớm dậy sớm chẳng có gì sai cả, vả lại… em không ngủ thì cậu ấy cũng muốn ngủ.”
… Đầu bên kia điện thoại rơi vào trạng thái lặng im đến lạ, một hồi sau mới thấy giọng nói chần chừ của Trương Viễn truyền tới: “Cậu ấy… Ai?”
Phương Trì nghiêng đầu, liếc nhìn người nào đó đang tựa vào đầu giường nghe bài giảng trên điện thoại, chỉ bật cười không đáp.
Một tiếng cười khẽ khàng tràn đầy tình cảm ấy khiến quản lý Trương giải được mật mã trong chớp mắt.
“Cái đậu…” Trương Viễn khen ngợi hắn từ tận đáy lòng: “Đội trưởng Phương kinh quá nhở, cái ngủ này…”
“Anh mất trí nhớ à.” Phương Trì cười nhạo: “Anh chưa ngủ bao giờ à?”
Theo bạn mình thì đoạn này đang sẻ joke (⊙_⊙;) Còn mình thì không hiểu lắm, mình để raw ở đây để xin trợ giúp ạ, cảm ơn mọi người.
“卧槽……”张远真心夸赞他:“牛逼啊方队长,这就、就睡了……”
“失忆了吧你。”方驰嗤笑:“之前没睡过吗?”
Trương Viễn đơ ra một giây, sau đó lại gào lên: “Chính xác! Cũng không phải là chưa ngủ bao giờ, nhiều một lần ít một lần cũng chả quan trọng, sao mà anh để cho mày thoát được bữa trực tiếp hôm nay được, rồi làm mày lỡ cái gì chắc?!”
“Quan trọng.” Phương Trì rất bình tĩnh: “Làm em không kể chuyện trước khi ngủ cho bạn trai được.”
“Trước khi ngủ…” Đống võ mồm của Trương Viễn bị dội ngược toàn bộ, đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, đột nhiên phì cười: “Ây dà, bạn trai à? Thế là tôi phải chúc mừng đội trưởng Phương thôi nhỉ? Đây là… cầu được ước thấy à?”
“Quản lý khách sáo rồi.” Phương Trì cong môi, “Lúc kết hôn nhớ đưa phong bì dày tí là được.”
Trương Viễn: “…”
Ông muốn chúc tụi bây sinh con xong ly hôn!
“Rồi.” Được khoe khoang tình yêu sến súa khiến Phương Trì sướng rơn cả người, cuối cùng cũng nói chuyện chính: “Mấy giờ phát trực tiếp?”
“Mười một giờ đến mười hai giờ.” Trương Viễn hỏi lại: “Đồng ý thật à?”
Phương Trì “ừm” một tiếng rồi nói tiếp: “Nể mặt bạn trai nên miễn cưỡng đồng ý.”
Trương Viễn: “…”
Việc mày phát trực tiếp liên quan chó gì tới sư phụ Tiểu Lâm?!
Mày không đắc ý thì lăn ra chết hay gì?!
Phương Trì tắt máy rồi thong thả bước tời giường, Lâm Hiểu nhấn nút tạm dừng trên điện thoại, nhỏ giọng hỏi: “Xong rồi ạ?”
“Xong rồi.” Phương Trì ngồi xuống cạnh cậu rồi lấy điện thoại rút tai nghe ra, nói tiếp: “Mai phải dậy sớm đấy, giờ đi ngủ nhé, được không?”
Lâm Hiểu ngoan ngoãn gật đầu.
Lâm Hiểu chui vào chăn, nghe thấy đèn ngủ kêu cái “tạch”, hẳn là Phương Trì vừa tắt đèn, cậu nằm nghiêng người sang một bên, ngay sau đó thì lưng của cậu sa vào một lồng ngực rộng lớn quen thuộc.
Lâm Hiểu từ từ nhắm mắt lại, mặc Phương Trì ngựa quen đường cũ vòng tay quanh lồng ngực mình, ôm cậu vào lòng.
Lâm Hiểu mím môi, cười trộm trong bóng tối.
Một lát sau, đôi môi mềm mại ấm áp của Phương Trì đặt một chiếc hôn lên gáy cậu, cậu nghe thấy người kia thầm thì: “Sư phụ Tiểu Lâm, ngủ ngon.”
Lâm Hiểu siết chặt bàn tay đang đặt lên ngực mình, đáp lại: “Ngủ ngon.”
Cả căn phòng im lặng hồi lâu.
Đợi tới khi hô hấp của người trong ngực đều đều ổn định thì Phương Trì mới chầm chậm thả tay ra, rón rén bước xuống giường rồi đi chân trần ra khỏi phòng, bước vào phòng sách đối diện.
Bật đèn lên nhìn đồng hồ thì thấy đã hơn mười giờ, đội trưởng Phương tìm trong tủ quần áo một bộ đồ thường ngày, thay áo ngủ ra, vuốt vuốt lại mấy sợi tóc lỉa chỉa rồi ngồi xuống bàn máy tính.
Trước đó tài khoản Weibo chính thức của CALM đã thông báo sẽ phát trực tiếp nên khi Phương Trì lên sóng đúng giờ thì số lượng người tràn vào phòng trực tiếp đã lên tới hàng triệu.
Phương Trì vừa mở camera lên thì mưa bom bão bình luận liền ào ào bắn tới.
[ Aaaaaaa! Đội trưởng ơi, đã lâu không gặp! Nhìn em này nhìn em này! ]
[ Tui đợi được tới ngày đội trưởng Phương phát trực tiếp rồi, đời tui vậy là viên mãn rồi!!!! ]
[ Mẹ tui hỏi tui sao lại vừa coi điện thoại vừa lau nước miệng vậy- Đội trưởng Phương đẹp trai chếc em! ]
Phương Trì bật cười, nhìn số người vào phòng cùng lượng bình luận bay đầy màn hình mà buồn cười: “Gõ chữ chậm thôi, bình luận nhiều như vậy không sợ trắng xóa màn hình à?”
[ Aaaaaaa! Giọng hay vậy thì nói nhiều thêm mấy câu đi ạ! Tui thài! ]
阿伟死了 = a vĩ tử liễu = awsl = tôi chết rồi
[ Em chịu được giọng trầm anh ơi! Muốn nghe đội trưởng Phương hát ạ! ]
[ Tui tranh được vé buổi hòa nhạc sắp tới nè, giờ tui đang hóng dài cổ ở khách sạn Singapore nè!!!! ]
[ Cái lùm mía người chị em kia cướp được vé kìa, hâm mộ quá! ]
[ Hâm mộ +1 ]
…
Người hâm mộ nã bình luận liên hồi, Phương Trì ngả người vào lưng ghế, nhìn người xem tự sung tự sướng với nhau, thỉnh thoảng thấy được một hai câu hỏi đứng đắn sẽ trả lời ngắn gọn, mỗi lần như vậy đều có thể đẩy dòng cảm xúc của phòng trực tiếp lên cao.
Nửa tiếng live đơn đã hết, CALM tập hợp trực tuyến.
Thế là ngay lúc đó cả mạng lưới muốn nổ tung cả lên, người hâm mộ lại bắt đầu một đợt phát điên mới.
…
Nửa đêm, Lâm Hiểu tỉnh giấc vì khát nước.
Cuống họng khô ran cả lên, cậu mơ màng vươn tay, quơ quơ ở phần giường bên cạnh mấy cái.
Được một lúc thì ngừng lại.
Vị trí vốn nên có người ngủ đã trống trơn, đến cả ga giường cũng không có hơi ấm.
Lâm Hiểu hẫng một cái trong lòng, nhanh chóng tỉnh táo lại.
Anh Trì đâu?
Lâm Hiểu từ từ ngồi dậy, bước chân trần tới cửa phòng tắm, cậu vươn tay ra trước thử dò đường, thấy cửa mở liền nhỏ giọng gọi: “Anh Trì?”
Không ở phòng tắm, không ai trả lời cậu cả.
Lâm Hiểu vô thức nhíu mày, lại chầm chầm bước ra cửa, chạm đến tay nắm cửa thì mở ra, bước khỏi phòng.
Cậu đứng ở lối đi giữa phòng ngủ và phòng sách, cậu loáng thoáng nghe thấy âm thanh trò chuyện từ phòng đối diện truyền ra, nghe khá quen thuộc, hình như là… những thành viên khác của CALM, nhưng vì cửa phòng đang đóng kín nên không nghe rõ nội dung cuộc đối thoại lắm.
Sự nghi ngờ của Lâm Hiểu ngày càng tăng lên.
Giờ này rồi- Mặc dù cậu cũng chưa nghe đồng hồ, nhưng đoán chừng là đã hơn nửa đêm, sao họ lại tới đây lúc này chứ, hay là… xảy ra chuyện gì rồi?
Lâm Hiểu mò vách tường chậm rãi bước về phía trước. Đến cửa phòng sách, cậu nín thở rồi giơ tay gõ nhẹ ba cái lên cửa.
Không thấy Phương Trì trả lời, Lâm Hiểu lại càng nghi ngờ hơn, thế là cậu nhẹ nhàng đẩy cửa phòng sách ra.
Cậu đứng ở cửa, nâng cao giọng thêm một chút mà gọi: “Anh Trì?”
“Anh đây.”
Phương Trì ngồi trước bàn máy tính đáp lại theo thói quen, sau đó thì giật mình quay đầu lại.
Sư phụ Tiểu Lâm mặc bộ đồ ngủ màu xanh đang đứng ở góc khuất không ánh sáng, mặt mày đầy thắc mắc, mà tiếng “anh Trì” vừa rồi thì được ghi âm hoàn chỉnh rõ ràng trên sóng trực tiếp.
Phương Trì: “…”
Má, đúng là không đúng lúc mà.Tác giả có lời muốn nói:
Đội trưởng Phương: Chuyện gì xảy ra với tôi ở chương trước vậy? Chẳng phải là tôi chỉ chào hỏi thôi à?”
Sư phụ Tiểu Lâm: … Chắc là, không thể chào hỏi bằng tay ạ?
19: … Sửa lại hẳn chín lần vẫn không được duyệt như lần đầu, mẹ ruột muốn nói trái tim này đã héo khô rồi.
Những ngón tay trắng dài mảnh khảnh của Lâm Hiểu bám chặt vào ga giường, hai mắt cậu mờ đi, khóe mi thì ửng đỏ, nước mắt long lanh đọng lại nơi đuôi mắt, thoạt trông có thể rơi xuống ngay lập tức.
Cổ tay gầy gò của Phương Trì bỗng dừng lại, Lâm Hiểu đột ngột nín thở, cần cổ tinh tế cong thành một đường cong xinh đẹp.
Hô hấp rối loạn.
Phương Trì cúi đầu xuống tiếp tục hôn cậu, những chiếc hôn dày đặc tràn đầy tình yêu.
Cho tới khi hơi thở gấp gáp của sư phụ Tiểu Lâm từ từ bình ổn lại, đội trưởng Phương tha cho đôi môi của cậu, chóp mũi cọ nhẹ lên chóp mũi lấm tấm mồ hôi của Lâm Hiểu, một sự dỗ dành không biết ngừng, một sự yêu thương không vơi cạn.
Lâm Hiểu chết chìm trong những triền miên không dứt, cậu co người rúc vào lòng Phương Trì, đầu óc mông lung lộn xộn, âm thanh thốt ra như nhũn ra, cậu không biết phải nói gì trong hoàn cảnh này, chỉ biết thỏ thẻ gọi hắn từng tiếng một: “Anh Trì…”
Phương Trì thu tay lại, cất giọng chầm chậm khàn khàn đáp: “Anh đây.”
Chỉ một lời nói đã khiến trái tim Lâm Hiểu tĩnh lại.
Cậu vừa nhỏ giọng lẩm bẩm vừa ủi vào lòng ngực Phương Trì, ủi vào hắn những mệt mỏi và thoải mái sau khi được thả lỏng, tựa như một con thú non được thỏa mãn.
Phương Trì nghiêng người giật mấy tờ khăn giấy đặt ở tủ cạnh giường, vừa lau ngón tay vừa cười nói: “Sư phụ Tiểu Lâm… (lên) được nè, ổn áp phết nhỉ.”
Lâm Hiểu rúc đầu vào ngực hắn không hề nhúc nhích nửa ly, từ chân tơ tới kẽ tóc đều mệt mỏi bất lực, cũng chẳng biết là không nghe rõ lời hắn hay hiểu nhầm mà mơ hồ lẩm bẩm: “Lớn, lớn lắm đúng không…”
Động tác lau tay của Phương Trì khựng lại: “…”
– Cái gì?
Nói thật đấy, mấy cái chuyện này anh không tiện so sánh đâu.
Thế rốt cục nên trả lời thế nào?
Không thấy Phương Trì đáp lời, một hồi sau, Lâm Hiểu bỗng khúc khích cười, cất lời với bảy phần khen ngợi ba phần nể phục: “Anh Trì… tay nghề anh xịn đó.”
Phương Trì: “…”
Cảm, cảm ơn nhá.
Phương Trì vo viên tờ giấy ném vào thùng rác cạnh giường rồi lại vòng tay về ôm lấy sư phụ Tiểu Lâm đang buồn ngủ, ghé vào tai cậu thầm thì: “Buồn ngủ à? Sao tự dưng lại nói mê thế này.”
Mí mắt của Lâm Hiểu như được phủ lên một lớp phấn mỏng, chẳng biết có buồn ngủ hay không mà không mở nổi mắt, cậu mơ màng đáp: “Có thể là say ạ.”
Phương Trì phì cười, cúi đầu thơm chóp mũi cậu.
Chỉ nghe người ta nói say rượu, say chè, thậm chí là say mùi hương, say… chuyện kia kia thì mới nghe thấy lần đầu.
Lâm Hiểu nhũn thành một vũng nước nóng, nằm sải lai trên giường, Phương Trì mỉm cười bất đắc dĩ, lại nói bên tai cậu: “Sư phụ Tiểu Lâm… không định có qua có lại à?”
Hơi nóng phả lên tai có hơi ngứa ngứa, Lâm Hiểu phản ứng chậm, một giây sau mới rụt cổ lại, rồi lại tìm một vị trí thoải mái trong lồng ngực hắn, nghiêng đầu tắt hẳn nguồn.
Phương Trì: “…”
Đội trưởng Phương nhìn người đang gối đầu lên tay mình ngủ say sưa, khóe môi cong cong một nụ cười thỏa mãn mà sửng sốt, sau một hồi câm lặng thì phì cười.
… Hầy thật là, chẳng có lương tâm gì cả.
Kết quả là Phương Trì chỉ biết thở dài, hắn chống tay nâng cậu lên rồi đặt cậu nằm ngay ngắn trên gối đầu, sau đó đứng dậy vào nhà tắm, nhúng ấm chiếc khăn mặt mớ rồi quay lại giường.
Kéo quần ngủ xuống thật chậm rãi, nhẹ nhàng cẩn thận lau dọn sạch sẽ cho cậu.
Bình tĩnh mà ngẫm lại thì, đối với đội trưởng Phương chế biến cả con gà mà chẳng xơ múi được miếng nào mà nói thì cả quá trình này phải gọi là cực hình.
Hô hấp của Phương Trì đột ngột gấp gáp.
Nhưng người trên giường đã ngủ tới bất tỉnh nhân sự, trông dáng vẻ rất là năm tháng yên bình mọi điều ước đều đã thành hiện thực.
Phương – người có tay nghề – Trì hít một hơi thật sâu, sau một hồi không ngại khó ngại khổ dọn dẹp giúp bạn trai xong liền cầm đồ ngủ của mình vào nhà tắm.
Cánh cửa đóng lại một cách bất đắc dĩ, theo nhịp rung của cánh cửa còn thấy thoang thoảng chút tủi thân đâu đây.
Dù sao lúc nãy ngồi ở ban công cũng hóng gió mát một hồi, lúc phục vụ sư phụ Tiểu Lâm đầy tận tâm thì lưng có toát ra một lớp mồ hôi mỏng, vì vậy không cần phải tắm nước lạnh làm gì, đội trưởng Phương điều chỉnh độ ấm, đứng dưới làn nước ấm của vòi hoa sen mà thở dài thành tiếng, ánh mắt thoáng liếc xuống phía dưới, tự khuyên bản thân: “Sắp xong rồi, im lặng một lúc đi:”
Nói xong cũng không nhịn được mà tự cười chính mình.
Đệch, bực mình thật đấy, thỏa mãn thật đấy.
Tắm táp xong xuôi quay về giường thì sư phụ Tiểu Lâm đã say giấc nồng.
Phương Trì rón rén bò lên giường, chui vào chăn, vươn tay ra ôm Lâm Hiểu vào lòng, ôm cả nụ cười của sự phụ Tiểu Lâm, tim mệt nhưng vẫn sung sướng nhắm mắt lại.
Điều hòa chạy cả đêm trong phòng, nền trời xanh nhạt dần lộ ra những đám mây xếp thành hình như vảy cá, nắng sớm ban mai xuyên qua tầng trời, rơi xuống rèm cửa bên ngoài ban công rồi xông vào phòng, Lâm Hiểu ngủ ngon cả đêm, lúc thức giấc còn thấy xung quanh hơi nóng.
Cậu mơ màng mở mắt ra, tuy thế giới mông lung mờ ảo nhưng một cánh tay đang vắt ngang hông mình lại cực kỳ rõ ràng.
Não bộ chập mạch mất mấy giây, những ký ức tối qua ùa về như vũ bão, Lâm Hiểu cắn môi trên, sửng sốt một hồi, nỗi sợ vừa qua đi thì sự xấu hổ chạy tới.
Cậu giơ tay xoa xoa đôi gò má nóng hổi, động tác tuy nhỏ nhưng nửa người trên vẫn động đậy, cánh tay đang vắt ngang hông cậu hơi siết lại, một giọng nói ngái ngủ lại trầm thấp chầm chậm truyền vào tai cậu: “Dậy rồi à?”
Lâm Hiểu ừ một tiếng thật khẽ.
Phương Trì dùng cằm cọ cọ lên phần gáy trắng trẻo thon nhỏ của cậu, cất giọng lười biếng: “Cho anh ôm thêm một lúc, ba phút.”
Hắn nói bằng giọng mũi có phần uể oải, tuy vậy rất vui tai, thế là Lâm Hiểu thả lỏng người, ngoan ngoãn rúc vào lòng hắn, đợi Phương Trì ôm mình một lúc để tỉnh ngủ.
Một hồi sau, người phía sau khe khẽ thở dài, giọng nói đã tỉnh táo hơn nhiều lại vang lên: “Ngoan quá rồi, còn chẳng nhúc nhích.”
Lâm Hiểu thấp giọng lầm bầm: “Sợ, sợ cọ vào anh…”
Phương Trì hơi ngạc nhiên, hắn ngồi dậy, bật cười hỏi: “Sao không thấy đêm qua em chu đáo như thế nhỉ?”
Lâm Hiểu hoang mang: “Dạ?”
Phương Trì xỏ dép, ra ngoài phòng khách rót một cốc nước ấm rồi lại quay về phòng ngủ đặt cốc nước vào tay Lâm Hiểu, tiện thể véo má cậu, cười bảo: “Sư phụ nhỏ không có lương tâm ơi, em sướng mình em xong thì cong đuôi đi ngủ, để mặc bọn anh lẻ loi, anh còn phải làm dịch vụ hậu mãi nữa, thật sự là… còn chưa kéo quần lên đã vội phủi trách nhiệm rồi…”
Từ đầu đến chân sạch sẽ thoải mái không hề khó chịu, Lâm Hiểu đỏ mặt nghĩ, hiểu rồi, tình hình là sau khi mình ngủ thì Phương Trì đã dọn dẹp sạch sẽ giúp mình, thế là cậu vừa ngại vừa thẹn, ôm chặt cốc nước nói: “Em không có… cái đó, bọn anh là ai cơ…”
Phương Trì liếc cậu, cười tới ngả ngớn: “Em nói xem.”
Lâm Hiểu: “…”
Cùng chung một giuộc, em hiểu rồi.
“Em, em không cố ý…”
“Anh biết, chỉ là anh thấy hơi tiếc…”
Lâm Hiểu: “Tiếc gì ạ?”
Phương Trì vươn tay bóp bóp chóp mũi cậu, cười đáp: “Sư phụ Tiểu Lâm lúc say ngủ, có một thành ngữ để tả thế này.”
Lâm Hiểu: “… Sao cơ?”
Phương Trì: “… Là kim – tinh – ngọc – dịch.” (một thức uống ngon (?))
Lâm Hiểu: “…”
Tại sao mình chỉ mù thôi nhỉ?
Mình không thể vừa mù vừa điếc được à?
“Rồi.” Phương Trì mỉm cười vui vẻ gõ nhẹ vào cái cốc trong tay cậu, “Uống nước rồi thì rời giường nào, hôm nay đi thu âm với anh nhé?”
“Thu âm?” Lâm Hiểu thành công bị đánh lạc hướng khỏi sự xấu hổ, cậu ngạc nhiên: “Là… thu bài hát tối qua sao ạ?”
“Ừ, nhưng vẫn còn một bài khác nữa, buổi sáng thu xong, buổi chiều có thể gửi băng chính tới studio, ngày mai chúng ta có thể lên đường.”
Lâm Hiểu gật đầu, nhanh chóng uống hết nửa cốc nước ấm, đoạn nhảy cẫng lên: “Thế em đi rửa mặt đây!” Mà đặt cốc nước xuống xong lại nghĩ tới điều gì, cậu bỗng nhăn mặt thì thầm: “Em, ý em là… em không muốn khất nợ, anh… Chúng ta có đủ thời gian không, không thì…”
Phương Trì nghe mà buồn cười, hắn kéo cậu ngồi dậy rồi đỡ tới cửa phòng tắm, sang sảng cười: “Làm chuyện chính đi nào sư phụ Tiểu Lâm, món nợ của em cứ tính thiếu cho bọn anh trước, ừm… còn nhiều thời gian mà.”
Mãi tới khi Phương Trì ra khỏi phòng tắm qua một phòng khác để rửa mặt, lúc Lâm Hiểu đang gạt vòi nước chuẩn bị đánh răng, trong tiếng róc rách của nước máy, cậu bỗng ngộ ra ý nghĩa sâu xa của bốn chữ này.
Lâm Hiểu: Không chịu nổi, em nhận thua.
Phương Trì có thói quen nhịn ăn trước khi ghi âm ca khúc, nhưng hắn vẫn chuẩn bị một phần bữa sáng sandwich đơn giản cùng một ly sữa bò nóng cho cậu sau khi vệ sinh cá nhân xong, Lâm Hiểu ăn xong thì hai người lái xe ra ngoài, đi thẳng tới phòng tập ở ngoại ô.
Vừa vào cửa đã thấy trong sân có mấy chiếc xe đang đỗ, Phương Trì im lặng, bình tĩnh dắt Lâm Hiểu vào phòng.
Cửa bị đẩy ra, vừa bước chân vào thì đám người đã đợi sẵn ở sảnh tập cùng quay lại. Tiền Tùng ho nhẹ một tiếng ra tín hiệu, đám người còn lại ăn ý nối vào, sắp xếp theo thứ tự từ lớn đến bé hô-
Ba Tử dẫn đầu vỗ tay: “Hôm nay đội hình có sự thay đổi lớn.”
An Đạt nối đuôi mượt mà: “Anh đại thoát ế rơi vào bể tình.”
Tỉnh Hàn rất biết lắng nghe: “Muốn hỏi chân tình đến từ đâu?”
Tiền Tùng ung dung phán: “… Bằng cách không ngừng cố gắng?”
Phương Trì nắm tay Lâm Hiểu đứng tựa ngoài cửa vui vẻ nghe họ nói, cuối cùng nhếch môi cười, bình tĩnh nói: “Chà, cũng khó cho mấy người, suốt đêm hôm qua ngồi viết lời đúng không, kiệt tác của ai?”
Hát chính Tiền Tùng hăm hở giơ tay: “Tui tui tui! Vừa ra lò đêm qua xong, để sáng nay có tiết mục tốt mà anh em còn cố ý đến sớm nửa tiếng để tập nóng đó- Sao nào sư phụ Tiểu Lâm, thấy bất ngờ không?!”
Lâm Hiểu và Phương Trì vai kề vai đứng ở cửa, sau khi hết bất ngờ thì trên mặt vẫn còn nóng bừng vì xấu hổ, cậu mấp máy môi, cười khẽ: “Còn, còn rất vần ạ…”
Tiền Tùng ngây ngô cười he he, quay sang hỏi Phương Trì: “Anh đại có cảm động không? Trình độ của người em đây thế nào? Ôi ông khỏi nói, đêm qua lúc vắt não suy nghĩ tôi chợt phát hiện ra có lẽ tôi có tiềm năng làm nghệ sĩ hài đấy!”
“Trình độ?” Phương Trì cong môi cười nhạt, hắn dắt Lâm Hiểu vào trung tâm phòng tập rồi thong thả nhả chữ đánh nát sự tự tin mù quáng không biết lôi đâu ra của cậu hát chính bé nhỏ: “Chẳng xứng công ông thức đêm qua.”
“Vãi.” Tiền Tùng đau đớn: “Buồn vậy.”
Phương Trì cười cười, đảo mắt nhìn mọi người xung quanh, nói khẽ: “Có tâm quá.”
Mặc dù bình thường cả đám hay tự làm tổn thương lẫn nhau nhưng tình nghĩa bao nhiêu năm không thể làm giả được, cho dù… ba cái câu kịch này đúng là hơi củ chuối, nhưng đội trưởng Phương chỉ chê bai ngoài miệng thôi chứ trong lòng lại cảm thấy ấm áp.
Chỉ là… Hắn nhẹ nhàng cầm lấy ngón tay Lâm Hiểu, ghé đầu vào tai cậu thì thầm: “Em có ngại không? Mấy tên này ít khi nghiêm túc lắm, nhưng-”
Lâm Hiểu ngẩng đầu cười hiền, cũng nhỏ giọng theo, gạt đi lo lắng của hắn: “Không có đâu ạ, em… em còn thấy rất vui nữa.”
Đây là đồng đội của Phương Trì, là những người bạn đồng hành với hắn vượt qua gió táp mưa sa trên con đường âm nhạc, bọn họ thật lòng thật dạ tiếp nhận và chúc phúc khiến Lâm Hiểu rất hạnh phúc.
Cho dù cái vụ chúc phúc này có hơi ngớ ngẩn tí.
Màn biểu diễn mở đầu đã kết thúc, cả đám di chuyển vào phòng thu âm, đợi một lát thì kỹ thuật viên thu âm của công ty tới, buổi thu âm chính thức bắt đầu.
Lâm Hiểu ngồi trên ghế sô pha nhỏ ngoài phòng thu, im lặng chờ đợi.
Bài hát quảng cáo được thu lần một, kỹ thuật viên ghi âm cách một lớp kính giơ ngón cái lên.
Không rườm rà, nhanh gọn lẹ, mức độ hiểu ý nhau của CALM đã đạt tới trình độ nước chảy mây trôi.
Giữa lúc thu âm ca khúc đầu tiên, Phương Trì ra khỏi phòng thu, lấy từ trong tủ nước ở góc tường ra hai chai nước lọc rồi ngồi xuống cạnh Lâm Hiểu rồi hỏi: “Có thấy chán không?”
Lâm Hiểu lắc đầu, nhanh chóng gỡ tai nghe ra, úp màn hình điện thoại vào đùi, rất là giấu đầu hở đuôi nói: “Không có ạ, em đang nghe điện thoại, không chán ạ!”
Phương Trì tò mò nhìn thoáng qua, ánh mắt trở nên sắc bén, cố tình hỏi: “Vui vậy sao? Xem gì đấy?”
Lâm Hiểu nói: “Xem tin tức ấy!”
“À…” Phương Trì bật cười, quyết định không bóc mẽ cậu. Hắn vặn nắp chai nước, dùng thân chai đụng đụng vào mu bàn tay đang che chở chiếc điện thoại của Lâm Hiểu: “Còn một bài nữa, đợi anh thêm một lát, uống nước đi này.”
Lâm Hiểu đáp lời, nhận chai nước rồi uống ừng ực non nửa chai.
Phương Trì cười cười xoa đầu cậu, để cổ họng nghỉ ngơi một hồi rồi đứng dậy quay trở về phòng thu âm ghi nốt bài hát chủ đề đơn ca.
Gần tới giữa trưa thì mọi việc được hoàn thành, kỹ thuật viên ghi âm gửi thẳng băng gốc đi, mọi người cũng lục tục chào tạm biệt nhau ở cửa phòng tập.
Tiền Tùng ngồi trên ghế lái, thò tay ra ngoài cửa xe chắp tay với mọi người: “Non xanh còn đó nước biếc chảy hoài, các anh em, ngày nay từ biệt, ngày sau gặp lại giữa giang hồ!”
Tỉnh Hàn quay chìa khóa xe quanh ngón tay, nhíu mày cười: “Ông bị chập cheng à, sáng sớm mai bốn giờ bay, đừng có đến muộn đấy.”
Tiền Tùng ngây ngô cười, chợt thò đầu ra khỏi cửa xe, hướng về phía hai con người đang thì thầm to nhỏ ở gần đó mà hô vang: “Sư phụ Tiểu Lâm, mai gặp nhé!”
Lâm Hiểu không ngờ mình được điểm tên, cậu sững sờ một chốc rồi cười cong cong hai mắt, nâng giọng thêm một tông hướng về phía phát ra âm thanh: “Anh Tiền Tùng, hẹn gặp lại.”
Tiền Tùng nháy nháy mắt mấy cái với Phương Trì đang đứng cạnh cậu, làm một cú quay xe đẹp mắt bằng con G-class (xe Mercedes) rồi phóng ù đi.
Mấy người còn lại cũng lần lượt vào xe của mình và khởi động xe, trước lúc đi còn chào tạm biệt Lâm Hiểu như thể đã hẹn trước với nhau, mà ai cũng giống ai, tất cả đều nói: “Sư phụ Tiểu Lâm, mai gặp.”
Lâm Hiểu mỉm cười đáp lại từng người.
Những chiếc xe sang trọng phóng khỏi khoảng sân của phòng tập theo thứ tự, tiếng động cơ ầm ầm dần nhỏ lại, mãi tới tận khi biến mất hoàn toàn thì Lâm Hiểu mới thở phào một tiếng, quay sang hỏi Phương Trì: “Mấy người họ…”
Phương Trì nắm tay cậu, chầm chậm bước ra xe, cười nói: “Không có gì, mấy tên đó chỉ muốn nói với em rằng tụi nó rất thích em.”
Lâm Hiểu đỡ cửa xe, chợt ngẩng đầu hỏi nhỏ: “Thế còn anh?”. Chí????h chủ, rủ bạ???? đọc chu????g ~ ???? ru????????ruye????.Ⅴ???? ~
“Anh?” Phương Trì quan sát đôi con ngươi lặng như nước của cậu, hắn dừng một nhịp, cười nói: “Anh không giống tụi nó.”
Lâm Hiểu: “Không giống chỗ nào?”
“Người của anh…” Phương Trì đáp: “Anh thích nhất.”
Rất thích và thích nhất.
Khác một chữ, em là duy nhất.
Ngày mai sẽ bay tới Singapore, buổi chiều Tiểu Du qua thu dọn hành lý để xuất phát, cậu chàng ngạc nhiên khi thấy Phương Trì đang sắp xếp xong xuôi đồ đạc rồi, không chỉ vậy mà cả phần hành lý của sư phụ Tiểu Lâm cũng đã đâu vào đấy.
Cậu trợ lý nhỏ tới uổng công chỉ đành về nhà trong âm thanh trầm trồ từ cõi lòng “tình yêu làm con người ta chăm chỉ mù quáng”.
Chuyến bay sẽ cất cánh vào bốn giờ sáng mai, tất nhiên đêm nay phải đi ngủ sớm rồi. Mà tới khi hai người làm xong trị liệu vật lý hôm nay rồi đánh răng rửa mặt chuẩn bị nghỉ ngơi thì lại nhận được cuộc gọi của Trương Viễn, nói là sắp xếp công việc tạm thời.
Phương Trì tựa lưng vào cánh cửa sổ sát đất của phòng ngủ, cau mày khó chịu: “Tại sao phải phát trực tiếp trước khi lên đường, ý là… để người hâm mộ tiễn chúng ta “lên đường” à?”
“Thì cũng cần thêm khí thế mà!” Trương Viễn ở đầu bên kia ra sức dập lửa: “Với cả cũng không lâu đâu, chỉ một tiếng thôi. Nửa tiếng đầu thì phát trực tiếp đơn nè, nửa tiếng sau thì kết nối phòng trực tiếp với những người khác nè, làm một tấm ảnh đại đoàn viên là xong, nhanh lắm!”
Phương Trì cảm thấy hoạt động marketing qua lại này rất phiền phức, thế là hắn phũ phàng từ chối: “Không, em buồn ngủ, em đi ngủ.”
“Cậu…” Trương Viễn cạn lời, nghẹn ngang họng một hồi rồi quát: “Mới mấy giờ mà chú mày đã ngủ hả- Chín giờ! Mới chín giờ đó! Đội trưởng Phương chú tự kiểm điểm lại mình đi, chú áp dụng cái phong cách làm việc và nghỉ ngơi rặt một mùi cán bộ kỳ cựu là thế nào, có phù hợp với thiếp lập là thần tượng đang hot hay không hả?! Chú nghe anh mở to mắt ra nhìn thế giới đi! Nhìn xem cái giờ này cả giới này đang làm cái gì được không hả?”
Phương Trì bị nói tới đau hết cả đầu, hắn đưa di động ra xa màng nhĩ một chút, đợi bà mẹ già chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói dong nói dài giáo dục một hồi xong mới thong thả nói: “Ngủ sớm dậy sớm chẳng có gì sai cả, vả lại… em không ngủ thì cậu ấy cũng muốn ngủ.”
… Đầu bên kia điện thoại rơi vào trạng thái lặng im đến lạ, một hồi sau mới thấy giọng nói chần chừ của Trương Viễn truyền tới: “Cậu ấy… Ai?”
Phương Trì nghiêng đầu, liếc nhìn người nào đó đang tựa vào đầu giường nghe bài giảng trên điện thoại, chỉ bật cười không đáp.
Một tiếng cười khẽ khàng tràn đầy tình cảm ấy khiến quản lý Trương giải được mật mã trong chớp mắt.
“Cái đậu…” Trương Viễn khen ngợi hắn từ tận đáy lòng: “Đội trưởng Phương kinh quá nhở, cái ngủ này…”
“Anh mất trí nhớ à.” Phương Trì cười nhạo: “Anh chưa ngủ bao giờ à?”
Theo bạn mình thì đoạn này đang sẻ joke (⊙_⊙;) Còn mình thì không hiểu lắm, mình để raw ở đây để xin trợ giúp ạ, cảm ơn mọi người.
“卧槽……”张远真心夸赞他:“牛逼啊方队长,这就、就睡了……”
“失忆了吧你。”方驰嗤笑:“之前没睡过吗?”
Trương Viễn đơ ra một giây, sau đó lại gào lên: “Chính xác! Cũng không phải là chưa ngủ bao giờ, nhiều một lần ít một lần cũng chả quan trọng, sao mà anh để cho mày thoát được bữa trực tiếp hôm nay được, rồi làm mày lỡ cái gì chắc?!”
“Quan trọng.” Phương Trì rất bình tĩnh: “Làm em không kể chuyện trước khi ngủ cho bạn trai được.”
“Trước khi ngủ…” Đống võ mồm của Trương Viễn bị dội ngược toàn bộ, đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, đột nhiên phì cười: “Ây dà, bạn trai à? Thế là tôi phải chúc mừng đội trưởng Phương thôi nhỉ? Đây là… cầu được ước thấy à?”
“Quản lý khách sáo rồi.” Phương Trì cong môi, “Lúc kết hôn nhớ đưa phong bì dày tí là được.”
Trương Viễn: “…”
Ông muốn chúc tụi bây sinh con xong ly hôn!
“Rồi.” Được khoe khoang tình yêu sến súa khiến Phương Trì sướng rơn cả người, cuối cùng cũng nói chuyện chính: “Mấy giờ phát trực tiếp?”
“Mười một giờ đến mười hai giờ.” Trương Viễn hỏi lại: “Đồng ý thật à?”
Phương Trì “ừm” một tiếng rồi nói tiếp: “Nể mặt bạn trai nên miễn cưỡng đồng ý.”
Trương Viễn: “…”
Việc mày phát trực tiếp liên quan chó gì tới sư phụ Tiểu Lâm?!
Mày không đắc ý thì lăn ra chết hay gì?!
Phương Trì tắt máy rồi thong thả bước tời giường, Lâm Hiểu nhấn nút tạm dừng trên điện thoại, nhỏ giọng hỏi: “Xong rồi ạ?”
“Xong rồi.” Phương Trì ngồi xuống cạnh cậu rồi lấy điện thoại rút tai nghe ra, nói tiếp: “Mai phải dậy sớm đấy, giờ đi ngủ nhé, được không?”
Lâm Hiểu ngoan ngoãn gật đầu.
Lâm Hiểu chui vào chăn, nghe thấy đèn ngủ kêu cái “tạch”, hẳn là Phương Trì vừa tắt đèn, cậu nằm nghiêng người sang một bên, ngay sau đó thì lưng của cậu sa vào một lồng ngực rộng lớn quen thuộc.
Lâm Hiểu từ từ nhắm mắt lại, mặc Phương Trì ngựa quen đường cũ vòng tay quanh lồng ngực mình, ôm cậu vào lòng.
Lâm Hiểu mím môi, cười trộm trong bóng tối.
Một lát sau, đôi môi mềm mại ấm áp của Phương Trì đặt một chiếc hôn lên gáy cậu, cậu nghe thấy người kia thầm thì: “Sư phụ Tiểu Lâm, ngủ ngon.”
Lâm Hiểu siết chặt bàn tay đang đặt lên ngực mình, đáp lại: “Ngủ ngon.”
Cả căn phòng im lặng hồi lâu.
Đợi tới khi hô hấp của người trong ngực đều đều ổn định thì Phương Trì mới chầm chậm thả tay ra, rón rén bước xuống giường rồi đi chân trần ra khỏi phòng, bước vào phòng sách đối diện.
Bật đèn lên nhìn đồng hồ thì thấy đã hơn mười giờ, đội trưởng Phương tìm trong tủ quần áo một bộ đồ thường ngày, thay áo ngủ ra, vuốt vuốt lại mấy sợi tóc lỉa chỉa rồi ngồi xuống bàn máy tính.
Trước đó tài khoản Weibo chính thức của CALM đã thông báo sẽ phát trực tiếp nên khi Phương Trì lên sóng đúng giờ thì số lượng người tràn vào phòng trực tiếp đã lên tới hàng triệu.
Phương Trì vừa mở camera lên thì mưa bom bão bình luận liền ào ào bắn tới.
[ Aaaaaaa! Đội trưởng ơi, đã lâu không gặp! Nhìn em này nhìn em này! ]
[ Tui đợi được tới ngày đội trưởng Phương phát trực tiếp rồi, đời tui vậy là viên mãn rồi!!!! ]
[ Mẹ tui hỏi tui sao lại vừa coi điện thoại vừa lau nước miệng vậy- Đội trưởng Phương đẹp trai chếc em! ]
Phương Trì bật cười, nhìn số người vào phòng cùng lượng bình luận bay đầy màn hình mà buồn cười: “Gõ chữ chậm thôi, bình luận nhiều như vậy không sợ trắng xóa màn hình à?”
[ Aaaaaaa! Giọng hay vậy thì nói nhiều thêm mấy câu đi ạ! Tui thài! ]
阿伟死了 = a vĩ tử liễu = awsl = tôi chết rồi
[ Em chịu được giọng trầm anh ơi! Muốn nghe đội trưởng Phương hát ạ! ]
[ Tui tranh được vé buổi hòa nhạc sắp tới nè, giờ tui đang hóng dài cổ ở khách sạn Singapore nè!!!! ]
[ Cái lùm mía người chị em kia cướp được vé kìa, hâm mộ quá! ]
[ Hâm mộ +1 ]
…
Người hâm mộ nã bình luận liên hồi, Phương Trì ngả người vào lưng ghế, nhìn người xem tự sung tự sướng với nhau, thỉnh thoảng thấy được một hai câu hỏi đứng đắn sẽ trả lời ngắn gọn, mỗi lần như vậy đều có thể đẩy dòng cảm xúc của phòng trực tiếp lên cao.
Nửa tiếng live đơn đã hết, CALM tập hợp trực tuyến.
Thế là ngay lúc đó cả mạng lưới muốn nổ tung cả lên, người hâm mộ lại bắt đầu một đợt phát điên mới.
…
Nửa đêm, Lâm Hiểu tỉnh giấc vì khát nước.
Cuống họng khô ran cả lên, cậu mơ màng vươn tay, quơ quơ ở phần giường bên cạnh mấy cái.
Được một lúc thì ngừng lại.
Vị trí vốn nên có người ngủ đã trống trơn, đến cả ga giường cũng không có hơi ấm.
Lâm Hiểu hẫng một cái trong lòng, nhanh chóng tỉnh táo lại.
Anh Trì đâu?
Lâm Hiểu từ từ ngồi dậy, bước chân trần tới cửa phòng tắm, cậu vươn tay ra trước thử dò đường, thấy cửa mở liền nhỏ giọng gọi: “Anh Trì?”
Không ở phòng tắm, không ai trả lời cậu cả.
Lâm Hiểu vô thức nhíu mày, lại chầm chầm bước ra cửa, chạm đến tay nắm cửa thì mở ra, bước khỏi phòng.
Cậu đứng ở lối đi giữa phòng ngủ và phòng sách, cậu loáng thoáng nghe thấy âm thanh trò chuyện từ phòng đối diện truyền ra, nghe khá quen thuộc, hình như là… những thành viên khác của CALM, nhưng vì cửa phòng đang đóng kín nên không nghe rõ nội dung cuộc đối thoại lắm.
Sự nghi ngờ của Lâm Hiểu ngày càng tăng lên.
Giờ này rồi- Mặc dù cậu cũng chưa nghe đồng hồ, nhưng đoán chừng là đã hơn nửa đêm, sao họ lại tới đây lúc này chứ, hay là… xảy ra chuyện gì rồi?
Lâm Hiểu mò vách tường chậm rãi bước về phía trước. Đến cửa phòng sách, cậu nín thở rồi giơ tay gõ nhẹ ba cái lên cửa.
Không thấy Phương Trì trả lời, Lâm Hiểu lại càng nghi ngờ hơn, thế là cậu nhẹ nhàng đẩy cửa phòng sách ra.
Cậu đứng ở cửa, nâng cao giọng thêm một chút mà gọi: “Anh Trì?”
“Anh đây.”
Phương Trì ngồi trước bàn máy tính đáp lại theo thói quen, sau đó thì giật mình quay đầu lại.
Sư phụ Tiểu Lâm mặc bộ đồ ngủ màu xanh đang đứng ở góc khuất không ánh sáng, mặt mày đầy thắc mắc, mà tiếng “anh Trì” vừa rồi thì được ghi âm hoàn chỉnh rõ ràng trên sóng trực tiếp.
Phương Trì: “…”
Má, đúng là không đúng lúc mà.Tác giả có lời muốn nói:
Đội trưởng Phương: Chuyện gì xảy ra với tôi ở chương trước vậy? Chẳng phải là tôi chỉ chào hỏi thôi à?”
Sư phụ Tiểu Lâm: … Chắc là, không thể chào hỏi bằng tay ạ?
19: … Sửa lại hẳn chín lần vẫn không được duyệt như lần đầu, mẹ ruột muốn nói trái tim này đã héo khô rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.