Nghe Nói Anh Đẹp Trai Nhưng Tiếc Là Tôi Mù
Chương 15: Sư Phụ Tiểu Lâm Đơn Thuần Quá, Chắc Là Bản Chất Rồi
Thường An Thập Cửu Hoạ
17/11/2021
“Ở nhà cậu?!” Trương Viễn sửng sốt, đột ngột gào lên: “Coi như anh cầu xin mày đó ông lớn ơi, đừng tìm việc cho anh có được không! Cậu có biết hiện giờ có bao nhiêu paparazzi ngồi xổm cạnh căn hộ của cậu không? Trong mọi ngóc ngách, nào thì súng ngắn súng dài, đủ mọi tư thế, chỉ trực chờ một tin cực lớn từ cậu! Đêm hôm khuya khoắt dẫn trai về nhà, nếu bị chụp được…”
Phương Trì liếc nhìn Lâm Hiểu đang không hiểu gì bên cạnh, miệng cười nhưng mắt không cười cắt lời Trương Viễn: “Logic của anh bị gì vậy, ý anh là nửa đêm nửa hôm em mang một người phụ nữ về nhà là an toàn à?”
Trương Viễn: “…”
Thôi đừng nói nữa, ít nhất cô gái được an toàn.
Phương Trì cười nhạo một tiếng, quay sang Lâm Hiểu: “Đừng để tâm mấy điều vớ vẩn anh ta nói, chỗ tôi sống là chung cư cao cấp, xung quanh toàn những tay to mặt lớn ở, an ninh tương đối nghiêm ngặt, paparazzi khó có thể vào được.”
Lâm Hiểu mơ màng gật đầu.
Trương Viễn nhịn một bụng lời nhìn Phương Trì, ngón tay giơ ra giữa không trung chỉ hắn: “Được, anh không nói thừa nữa, nhưng cậu… cậu liệu thần hồn đó, giai đoạn mấu chốt, đừng nghịch dại.”
“Yên tâm.” Phương Trì ung dung tựa lưng vào ghế, “Gần đây vai gáy em không tốt, mà eo cũng mỏi, cho nên không tới mức đó đâu.”
Trương Viễn: “…”
Cái xe này đang chứa chấp thể loại lưu manh gì vậy.
Chiếc xe phóng qua đêm đen, lái vào hầm để xe khu nhà của Phương Trì, muốn vào gara phải nhận dạng biển số xe nên xe của Tiểu Du không vào được, đằng nào đi từ đây vào nhà cũng an toàn.
“Hai người không cần xuống xe, về nghỉ sớm đi. Tiểu Du, nhớ tám giờ sáng mai đưa tôi tới chỗ hẹn.”
Phương Trì mở cửa sau ra ngoài trước, sau đó nhớ ra điều gì liền quay lại xe, đầu tiên là đeo túi xách của Lâm Hiểu vào tay trái, tay còn lại nắm tay cậu, “Nào, cẩn thận dưới chân.”
Lâm Hiểu gật đầu, dựa vào lực đỡ của Phương Trì chậm rãi bước khỏi xe.
Phương Trì nắm tay Lâm Hiểu bước tới thang máy. Nhìn họ càng đi càng xa, trong đôi mắt vô hồn của Tiểu Du nhiều hơn một chút hoang mang: “Anh Viễn, sao em lại cảm thấy… anh Trì không phải tìm được một thợ mát xa mà là tự làm trợ lý cho người ta quá?”
“Ha ha!” Trương Viễn sầu não cười nhạo, “Đúng là tự tìm bố mà, chính Phương Trì nó tự nguyện đó chứ! Còn nói với anh là thèm muốn tay nghề của người ta… Lừa trẻ con à… Thôi bỏ đi, đi nào, đưa anh về, anh mày phải ngủ bù cho hôm nay đã…”
Phương Trì dẫn Lâm Hiểu vào thang máy, ấn tầng số 16, cửa thang máy từ từ đóng lại, Phương Trì nhỏ giọng nói: “Sẽ có cảm giác không trọng lượng đó, đừng sợ.”
Thang máy chầm chậm di chuyển lên trên, Lâm Hiểu hơi do dự một chốc, thì thào đáp: “Tôi… Tôi đi thang máy rồi.”
Cho nên anh không cần phải để ý tiểu tiết như thế.
Phương Trì cười rạng rỡ.
Chung cư cao cấp đề cao tính bảo mật cho người ở, mỗi tầng một hộ, hoàn toàn làm tốt khoản bảo vệ tính riêng tư cho chủ hộ.
Ra khỏi thang máy, tay trái Phương Trì nhấc túi xách dưới chân, mở cửa, kéo Lâm Hiểu vào nhà.
Căn hộ này là một căn duplex tiêu chuẩn, diện tích vô cùng lớn, Phương Trì sống một mình quanh năm, công việc cũng lu bu bay qua bay lại nhiều nơi nên ít khi về nhà, vì vậy trang trí trong nhà cũng đơn giản gọn gàng.
Phương Trì đặt túi xách trong tay một bên, nghĩ bụng, để an toàn thì đêm nay phải để Lâm Hiểu ngủ ở phòng khách lầu dưới, nhưng mà… Nếu như vậy, mình ngủ ở tầng hai có hơi xa, nếu có tình huống bất ngờ nào phát sinh…
Vấn đề đến rồi…
Rốt cuộc là để Lâm Hiểu ngủ ở một tầng xa nguy hiểm hơn hay là… ngủ ở phòng cách vách mình nguy hiểm hơn?
Đội trưởng Phương giờ nghĩ hơi nhiều rồi.
Phương Trì tự cười khinh bản thân, cuối cùng vẫn kéo tay Lâm Hiểu vào phòng cho khách ở tầng một, bật đèn, hỏi Lâm Hiểu: “Nhà tôi có hai tầng, lên xuống cầu thang thì không tiện lắm, đêm nay phải để cậu chịu thiệt rồi, ngủ ở phòng khách tầng một có được không?”
Lâm Hiểu cũng rõ tình huống cá biệt của mình, từ nhỏ đã rèn được một tâm lý quán tính không thể gây phiền cho người khác, nghe hắn hỏi vậy cậu liền vội trả lời: “Không sao đâu, tôi thế nào cũng được!”
Phương Trì nhìn cậu hai giây, đột nhiên bật cười: “Sư phụ Tiểu Lâm, thả lỏng nào, chỗ này ngoài tôi ra cũng chẳng có ai, cho nên… Cậu cứ coi như đây là cửa hàng mát xa của cậu đi, không cần cứng nhắc như vậy.”
Tâm trạng của Lâm Hiểu bị chọc thủng, đôi gò má của cậu trai trẻ dần đỏ lên, cậu cắn môi dưới một hồi mới im lặng gật đầu.
“Nào, để tôi dẫn cậu đi dạo trong nhà vài vòng, làm quen không gian và trang trí trong nhà một chút, nửa đêm thức dậy đi vệ sinh sẽ không va lung tung.”
“Không cần phiền phức thế đâu!” Lâm Hiểu thoáng ghì cánh tay đang bị Phương Trì kéo đi, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích: “Tôi chưa bao giờ vào nhà vệ sinh nửa đêm.”
“Vậy à…” Phương Trì nghiêng đầu mỉm cười, “Vậy chức năng thận của cậu cũng tốt phết nhỉ.”
Lâm Hiểu: “…”
Mặc dù tới hơi muộn nhưng lửa đã cháy tới mặt cậu rồi.
“Vẫn nên cẩn thận chút thì hơn.” Phương Trì biết da mặt cậu mỏng, lại không ngờ lại mỏng tới nỗi không chịu được trò đùa này, hắn ho nhẹ một cái, nghiêm mặt nói: “Đi chầm chậm theo tôi nào.”
Diện tích phòng cho khách không quá nhỏ, Phương Trì dẫn Lâm Hiểu từng bước một, chỉ cho cậu biết giường được đặt sát tường, hai bên đầu giường đặt hai chiếc tủ vuông, bên trong một hộc tủ còn cất một chiếc đèn ngủ.
Lâm Hiểu: “Đèn ngủ là sao cơ?”
Phương Trì: “Tức là lúc ngủ bật đèn lên, ánh sáng dịu nhẹ có thể trợ giúp cho giấc ngủ.”
“Ồ…” Lâm Hiểu gật gù: “Giống như một số người sẽ ngâm chân trước khi đi ngủ, ấn các huyệt Thái Khê, Chiếu Hải và Dũng Tuyền trên bàn chân để trợ ngủ.”
Phương Trì khẽ cười, dẫn cậu tới cuối giường, đi tới phòng vệ sinh của phòng khách: “Không thể so với dân chuyên các cậu được đâu, thứ đồ chơi này chỉ có tác dụng tâm lý thôi, mà nó cũng vô dụng với tôi.”
“Đây là nhà vệ sinh.” Phương Trì đẩy cửa, dẫn Lâm Hiểu bước vào, “Nhà vệ sinh cũng đơn giản thôi, một bồn rửa mặt và một buồng tắm vòi sen, bồn rửa mặt ở bên tay trái cậu, bên kia là tường, cậu vừa vào cửa đã mò được rồi.”
Lâm Hiểu gật đầu, nghe lời vươn tay ra, quả nhiên vừa mò một lúc đã thấy mặt đá hoa cương của bồn rửa mặt, đầu ngón tay của cậu chầm chậm men theo mép bồn, ngầm tính toán trong đầu, tới khi ngón tay sờ vào khoảng trống là tới góc cuối của bồn rửa.
“Lớn quá…” Lâm Hiểu không nhịn được trầm trồ một tiếng.
“Cái, cái gì…” Phương Trì tưởng bản thân nghe nhầm, hai mắt mở lớn đầy ngạc nhiên.
“Anh…” Lâm Hiểu bị hắn xoay mạnh sang một bên, vội vã chỉ ngón trỏ tay trái sang bên cạnh, mặt mày vô tội, “… Bồn rửa mặt, lớn quá.”
Phương Trì: “…”
Sư phụ Tiểu Lâm đơn thuần quá.
Có lẽ là bản chất rồi.
“Qua đây.” Phương Trì đảo mắt, dẫn cậu bước thêm vài bước, “Trước mặt cậu là phòng tắm vòi sen, tối nay cậu tắm ở đây, cậu thử vào xem sao?”
“Ừm.” Lâm Hiểu xoay người, Phương Trì buông tay, dựa vào cửa kính, nhìn Lâm Hiểu chậm rãi vươn tay, tìm tòi đo đạc không gian quanh mình, lần mò bước vào trong phòng kính.
Khóe miệng Phương Trì khẽ nhếch lên, đứng cách cậu ba bước, mỉm cười: “Tay trái cậu là cần gạt vòi hoa sen, chếch sang trái là nước lạnh, chếch sang phải là nước nóng, trên cao phía tay phải là giá đựng đồ, chỉ đặt hai loại bình, bình cao là dầu gội đầu, bình thấp là sữa tắm… Đúng, vươn tay về phía trước một chút là thấy…”
Lâm Hiểu nghe theo sự chỉ dẫn của Phương Trì, trong một thời gian ngắn dần dà quen thuộc cách bố trí của phòng tắm và nhà vệ sinh, Phương Trì cũng phải thầm trầm trồ từ tận đáy lòng.
Không biết có phải những người khiếm thị có kỹ năng đặc biệt hay không, khả năng phán đoán phương hướng của Lâm Hiểu quá tốt, tựa như từ lúc sinh ra đã thuần thục như vậy.
Ra khỏi nhà vệ sinh vào phòng ngủ, Lâm Hiểu không cần Phương Trì dắt nữa mà có thể tự mình đi lại trong phòng khách, lúc đi tới giường ngủ, cậu hơi nhấc chân, mũi chân nhẹ nhàng đá về phía trước – đúng là đoán không sai, cậu vừa đụng vào thành dưới giường.
Lâm Hiểu chống tay ngồi xuống giường, Phương Trì khoanh tay dựa vào tủ quần áo bên cạnh, vui vẻ hỏi: “Sư phụ nhỏ lợi hại quá, vậy… cậu tính nghỉ à?”
Lâm Hiểu gật đầu, hỏi: “Túi xách của tôi đâu?”
“Khom lưng, dưới đất bên đầu giường bên phải.”
“Ừm.” Lâm Hiểu đã biết ở đâu nhưng không động đậy, đột nhiên hỏi: “Tối nay anh ngủ ở đâu?”
Sự kinh ngạc chợt lóe qua đầu Phương Trì, hắn cười trêu: “Sau vậy, lạ giường nên cần tôi ở cùng?”
“Không, không phải!” Lâm Hiểu sững sờ, cuống quýt xua tay: “Tôi không bị lạ giường, tôi ngủ đâu cũng giống vậy thôi…”
Tóm lại là do không nhìn thấy nên cảnh vật chung quanh đối với cậu cũng không khác nhau là mấy.
“Tiếc quá…” Phương Trì cười nhẹ, đang định đáp phòng mình ngủ ở tầng hai, lại nghĩ gì đó rồi chuyển lời: “Tôi ngủ ở phòng cách vách, có chuyện gì thì gọi tôi, hoặc gọi điện thoại cho tôi, lúc ngủ tôi không có thói quen tắt nguồn.”
Lâm Hiểu gật đầu, có lẽ là hơi ngượng ngùng, cậu do dự hai giây rồi hỏi: “Vậy bình thường mấy giờ anh ngủ?”
“Chẹp…”
Một tiếng chặc lưỡi vang lên, Lâm Hiểu nghe thấy có hai tiếng động cực nhỏ, một giây sau, giọng nói của đối phương đột nhiên vang lên ngay bên tai cậu, Lâm Hiểu ngẩn người, sống lưng thẳng tắp vô thức đứng dậy, nhưng hai tay Phương Trì đúng lúc đè trên bả vai cậu, nháy mắt ấn cậu về giường.
“Đầu tiên là hỏi tôi ngủ ở phòng nào, lại hỏi tôi tối mấy giờ ngủ… Sư phụ Tiểu Lâm, rốt cuộc cậu sợ hoàn cảnh xa lạ cần người ở bên, hay là muốn chờ sau khi tôi ngủ định lén lút làm gì tôi?”
Hô hấp ấm áp phả vào tai, Lâm Hiểu rụt cổ, vành tai bên trái dùng tốc độ mắt thường nhìn được đỏ ửng lên, nghe thế vội lắc đầu nguầy nguậy, thật thà đáp: “Là muốn làm cho anh, không phải lén lút, cũng không cần phải đợi tới khi anh ngủ.”
Phương Trì vốn đang ôm tâm tình vui đùa chợt tắt nụ cười.
Muốn làm cho anh.
Hàm ý trong câu này hơi bị nhiều đấy.
Đại não của Phương Trì nhanh chóng chạy bo, khẩn cấp tổng hợp những chi tiết nhỏ trong mấy ngày tiếp xúc gần đây, nhưng không hề cảm thấy mình đã vô tình bộc lộ ra ngoài tính hướng của bản thân…
Cho nên, sư phụ Tiểu Lâm nhạy cảm tới thế?
Phương Trì híp mắt, chậm rãi quay đầu đối diện với cậu.
“Không cần lén lút, không cần chờ tôi ngủ, cho nên… Sư phụ nhỏ, đêm hôm tối trời cô nam quả nam… Cậu muốn làm gì?”
Lâm Hiểu hoảng hốt ngẩng đầu, có lẽ cảm nhận được khuôn mặt đối phương đang ở rất gần mình, cậu có chút hoang mang về lý do người kia đột nhiên xích lại gần, thế là tuân theo bản năng chớp chớp mi, sự vô tội tràn đầy trong ánh mắt đáp…
“Thì mát xa á.”
Phương Trì: “…”
Là tôi thấy sắc mụ đầu.
Nhưng sao cậu không đi ngủ.
Phương Trì liếc nhìn Lâm Hiểu đang không hiểu gì bên cạnh, miệng cười nhưng mắt không cười cắt lời Trương Viễn: “Logic của anh bị gì vậy, ý anh là nửa đêm nửa hôm em mang một người phụ nữ về nhà là an toàn à?”
Trương Viễn: “…”
Thôi đừng nói nữa, ít nhất cô gái được an toàn.
Phương Trì cười nhạo một tiếng, quay sang Lâm Hiểu: “Đừng để tâm mấy điều vớ vẩn anh ta nói, chỗ tôi sống là chung cư cao cấp, xung quanh toàn những tay to mặt lớn ở, an ninh tương đối nghiêm ngặt, paparazzi khó có thể vào được.”
Lâm Hiểu mơ màng gật đầu.
Trương Viễn nhịn một bụng lời nhìn Phương Trì, ngón tay giơ ra giữa không trung chỉ hắn: “Được, anh không nói thừa nữa, nhưng cậu… cậu liệu thần hồn đó, giai đoạn mấu chốt, đừng nghịch dại.”
“Yên tâm.” Phương Trì ung dung tựa lưng vào ghế, “Gần đây vai gáy em không tốt, mà eo cũng mỏi, cho nên không tới mức đó đâu.”
Trương Viễn: “…”
Cái xe này đang chứa chấp thể loại lưu manh gì vậy.
Chiếc xe phóng qua đêm đen, lái vào hầm để xe khu nhà của Phương Trì, muốn vào gara phải nhận dạng biển số xe nên xe của Tiểu Du không vào được, đằng nào đi từ đây vào nhà cũng an toàn.
“Hai người không cần xuống xe, về nghỉ sớm đi. Tiểu Du, nhớ tám giờ sáng mai đưa tôi tới chỗ hẹn.”
Phương Trì mở cửa sau ra ngoài trước, sau đó nhớ ra điều gì liền quay lại xe, đầu tiên là đeo túi xách của Lâm Hiểu vào tay trái, tay còn lại nắm tay cậu, “Nào, cẩn thận dưới chân.”
Lâm Hiểu gật đầu, dựa vào lực đỡ của Phương Trì chậm rãi bước khỏi xe.
Phương Trì nắm tay Lâm Hiểu bước tới thang máy. Nhìn họ càng đi càng xa, trong đôi mắt vô hồn của Tiểu Du nhiều hơn một chút hoang mang: “Anh Viễn, sao em lại cảm thấy… anh Trì không phải tìm được một thợ mát xa mà là tự làm trợ lý cho người ta quá?”
“Ha ha!” Trương Viễn sầu não cười nhạo, “Đúng là tự tìm bố mà, chính Phương Trì nó tự nguyện đó chứ! Còn nói với anh là thèm muốn tay nghề của người ta… Lừa trẻ con à… Thôi bỏ đi, đi nào, đưa anh về, anh mày phải ngủ bù cho hôm nay đã…”
Phương Trì dẫn Lâm Hiểu vào thang máy, ấn tầng số 16, cửa thang máy từ từ đóng lại, Phương Trì nhỏ giọng nói: “Sẽ có cảm giác không trọng lượng đó, đừng sợ.”
Thang máy chầm chậm di chuyển lên trên, Lâm Hiểu hơi do dự một chốc, thì thào đáp: “Tôi… Tôi đi thang máy rồi.”
Cho nên anh không cần phải để ý tiểu tiết như thế.
Phương Trì cười rạng rỡ.
Chung cư cao cấp đề cao tính bảo mật cho người ở, mỗi tầng một hộ, hoàn toàn làm tốt khoản bảo vệ tính riêng tư cho chủ hộ.
Ra khỏi thang máy, tay trái Phương Trì nhấc túi xách dưới chân, mở cửa, kéo Lâm Hiểu vào nhà.
Căn hộ này là một căn duplex tiêu chuẩn, diện tích vô cùng lớn, Phương Trì sống một mình quanh năm, công việc cũng lu bu bay qua bay lại nhiều nơi nên ít khi về nhà, vì vậy trang trí trong nhà cũng đơn giản gọn gàng.
Phương Trì đặt túi xách trong tay một bên, nghĩ bụng, để an toàn thì đêm nay phải để Lâm Hiểu ngủ ở phòng khách lầu dưới, nhưng mà… Nếu như vậy, mình ngủ ở tầng hai có hơi xa, nếu có tình huống bất ngờ nào phát sinh…
Vấn đề đến rồi…
Rốt cuộc là để Lâm Hiểu ngủ ở một tầng xa nguy hiểm hơn hay là… ngủ ở phòng cách vách mình nguy hiểm hơn?
Đội trưởng Phương giờ nghĩ hơi nhiều rồi.
Phương Trì tự cười khinh bản thân, cuối cùng vẫn kéo tay Lâm Hiểu vào phòng cho khách ở tầng một, bật đèn, hỏi Lâm Hiểu: “Nhà tôi có hai tầng, lên xuống cầu thang thì không tiện lắm, đêm nay phải để cậu chịu thiệt rồi, ngủ ở phòng khách tầng một có được không?”
Lâm Hiểu cũng rõ tình huống cá biệt của mình, từ nhỏ đã rèn được một tâm lý quán tính không thể gây phiền cho người khác, nghe hắn hỏi vậy cậu liền vội trả lời: “Không sao đâu, tôi thế nào cũng được!”
Phương Trì nhìn cậu hai giây, đột nhiên bật cười: “Sư phụ Tiểu Lâm, thả lỏng nào, chỗ này ngoài tôi ra cũng chẳng có ai, cho nên… Cậu cứ coi như đây là cửa hàng mát xa của cậu đi, không cần cứng nhắc như vậy.”
Tâm trạng của Lâm Hiểu bị chọc thủng, đôi gò má của cậu trai trẻ dần đỏ lên, cậu cắn môi dưới một hồi mới im lặng gật đầu.
“Nào, để tôi dẫn cậu đi dạo trong nhà vài vòng, làm quen không gian và trang trí trong nhà một chút, nửa đêm thức dậy đi vệ sinh sẽ không va lung tung.”
“Không cần phiền phức thế đâu!” Lâm Hiểu thoáng ghì cánh tay đang bị Phương Trì kéo đi, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích: “Tôi chưa bao giờ vào nhà vệ sinh nửa đêm.”
“Vậy à…” Phương Trì nghiêng đầu mỉm cười, “Vậy chức năng thận của cậu cũng tốt phết nhỉ.”
Lâm Hiểu: “…”
Mặc dù tới hơi muộn nhưng lửa đã cháy tới mặt cậu rồi.
“Vẫn nên cẩn thận chút thì hơn.” Phương Trì biết da mặt cậu mỏng, lại không ngờ lại mỏng tới nỗi không chịu được trò đùa này, hắn ho nhẹ một cái, nghiêm mặt nói: “Đi chầm chậm theo tôi nào.”
Diện tích phòng cho khách không quá nhỏ, Phương Trì dẫn Lâm Hiểu từng bước một, chỉ cho cậu biết giường được đặt sát tường, hai bên đầu giường đặt hai chiếc tủ vuông, bên trong một hộc tủ còn cất một chiếc đèn ngủ.
Lâm Hiểu: “Đèn ngủ là sao cơ?”
Phương Trì: “Tức là lúc ngủ bật đèn lên, ánh sáng dịu nhẹ có thể trợ giúp cho giấc ngủ.”
“Ồ…” Lâm Hiểu gật gù: “Giống như một số người sẽ ngâm chân trước khi đi ngủ, ấn các huyệt Thái Khê, Chiếu Hải và Dũng Tuyền trên bàn chân để trợ ngủ.”
Phương Trì khẽ cười, dẫn cậu tới cuối giường, đi tới phòng vệ sinh của phòng khách: “Không thể so với dân chuyên các cậu được đâu, thứ đồ chơi này chỉ có tác dụng tâm lý thôi, mà nó cũng vô dụng với tôi.”
“Đây là nhà vệ sinh.” Phương Trì đẩy cửa, dẫn Lâm Hiểu bước vào, “Nhà vệ sinh cũng đơn giản thôi, một bồn rửa mặt và một buồng tắm vòi sen, bồn rửa mặt ở bên tay trái cậu, bên kia là tường, cậu vừa vào cửa đã mò được rồi.”
Lâm Hiểu gật đầu, nghe lời vươn tay ra, quả nhiên vừa mò một lúc đã thấy mặt đá hoa cương của bồn rửa mặt, đầu ngón tay của cậu chầm chậm men theo mép bồn, ngầm tính toán trong đầu, tới khi ngón tay sờ vào khoảng trống là tới góc cuối của bồn rửa.
“Lớn quá…” Lâm Hiểu không nhịn được trầm trồ một tiếng.
“Cái, cái gì…” Phương Trì tưởng bản thân nghe nhầm, hai mắt mở lớn đầy ngạc nhiên.
“Anh…” Lâm Hiểu bị hắn xoay mạnh sang một bên, vội vã chỉ ngón trỏ tay trái sang bên cạnh, mặt mày vô tội, “… Bồn rửa mặt, lớn quá.”
Phương Trì: “…”
Sư phụ Tiểu Lâm đơn thuần quá.
Có lẽ là bản chất rồi.
“Qua đây.” Phương Trì đảo mắt, dẫn cậu bước thêm vài bước, “Trước mặt cậu là phòng tắm vòi sen, tối nay cậu tắm ở đây, cậu thử vào xem sao?”
“Ừm.” Lâm Hiểu xoay người, Phương Trì buông tay, dựa vào cửa kính, nhìn Lâm Hiểu chậm rãi vươn tay, tìm tòi đo đạc không gian quanh mình, lần mò bước vào trong phòng kính.
Khóe miệng Phương Trì khẽ nhếch lên, đứng cách cậu ba bước, mỉm cười: “Tay trái cậu là cần gạt vòi hoa sen, chếch sang trái là nước lạnh, chếch sang phải là nước nóng, trên cao phía tay phải là giá đựng đồ, chỉ đặt hai loại bình, bình cao là dầu gội đầu, bình thấp là sữa tắm… Đúng, vươn tay về phía trước một chút là thấy…”
Lâm Hiểu nghe theo sự chỉ dẫn của Phương Trì, trong một thời gian ngắn dần dà quen thuộc cách bố trí của phòng tắm và nhà vệ sinh, Phương Trì cũng phải thầm trầm trồ từ tận đáy lòng.
Không biết có phải những người khiếm thị có kỹ năng đặc biệt hay không, khả năng phán đoán phương hướng của Lâm Hiểu quá tốt, tựa như từ lúc sinh ra đã thuần thục như vậy.
Ra khỏi nhà vệ sinh vào phòng ngủ, Lâm Hiểu không cần Phương Trì dắt nữa mà có thể tự mình đi lại trong phòng khách, lúc đi tới giường ngủ, cậu hơi nhấc chân, mũi chân nhẹ nhàng đá về phía trước – đúng là đoán không sai, cậu vừa đụng vào thành dưới giường.
Lâm Hiểu chống tay ngồi xuống giường, Phương Trì khoanh tay dựa vào tủ quần áo bên cạnh, vui vẻ hỏi: “Sư phụ nhỏ lợi hại quá, vậy… cậu tính nghỉ à?”
Lâm Hiểu gật đầu, hỏi: “Túi xách của tôi đâu?”
“Khom lưng, dưới đất bên đầu giường bên phải.”
“Ừm.” Lâm Hiểu đã biết ở đâu nhưng không động đậy, đột nhiên hỏi: “Tối nay anh ngủ ở đâu?”
Sự kinh ngạc chợt lóe qua đầu Phương Trì, hắn cười trêu: “Sau vậy, lạ giường nên cần tôi ở cùng?”
“Không, không phải!” Lâm Hiểu sững sờ, cuống quýt xua tay: “Tôi không bị lạ giường, tôi ngủ đâu cũng giống vậy thôi…”
Tóm lại là do không nhìn thấy nên cảnh vật chung quanh đối với cậu cũng không khác nhau là mấy.
“Tiếc quá…” Phương Trì cười nhẹ, đang định đáp phòng mình ngủ ở tầng hai, lại nghĩ gì đó rồi chuyển lời: “Tôi ngủ ở phòng cách vách, có chuyện gì thì gọi tôi, hoặc gọi điện thoại cho tôi, lúc ngủ tôi không có thói quen tắt nguồn.”
Lâm Hiểu gật đầu, có lẽ là hơi ngượng ngùng, cậu do dự hai giây rồi hỏi: “Vậy bình thường mấy giờ anh ngủ?”
“Chẹp…”
Một tiếng chặc lưỡi vang lên, Lâm Hiểu nghe thấy có hai tiếng động cực nhỏ, một giây sau, giọng nói của đối phương đột nhiên vang lên ngay bên tai cậu, Lâm Hiểu ngẩn người, sống lưng thẳng tắp vô thức đứng dậy, nhưng hai tay Phương Trì đúng lúc đè trên bả vai cậu, nháy mắt ấn cậu về giường.
“Đầu tiên là hỏi tôi ngủ ở phòng nào, lại hỏi tôi tối mấy giờ ngủ… Sư phụ Tiểu Lâm, rốt cuộc cậu sợ hoàn cảnh xa lạ cần người ở bên, hay là muốn chờ sau khi tôi ngủ định lén lút làm gì tôi?”
Hô hấp ấm áp phả vào tai, Lâm Hiểu rụt cổ, vành tai bên trái dùng tốc độ mắt thường nhìn được đỏ ửng lên, nghe thế vội lắc đầu nguầy nguậy, thật thà đáp: “Là muốn làm cho anh, không phải lén lút, cũng không cần phải đợi tới khi anh ngủ.”
Phương Trì vốn đang ôm tâm tình vui đùa chợt tắt nụ cười.
Muốn làm cho anh.
Hàm ý trong câu này hơi bị nhiều đấy.
Đại não của Phương Trì nhanh chóng chạy bo, khẩn cấp tổng hợp những chi tiết nhỏ trong mấy ngày tiếp xúc gần đây, nhưng không hề cảm thấy mình đã vô tình bộc lộ ra ngoài tính hướng của bản thân…
Cho nên, sư phụ Tiểu Lâm nhạy cảm tới thế?
Phương Trì híp mắt, chậm rãi quay đầu đối diện với cậu.
“Không cần lén lút, không cần chờ tôi ngủ, cho nên… Sư phụ nhỏ, đêm hôm tối trời cô nam quả nam… Cậu muốn làm gì?”
Lâm Hiểu hoảng hốt ngẩng đầu, có lẽ cảm nhận được khuôn mặt đối phương đang ở rất gần mình, cậu có chút hoang mang về lý do người kia đột nhiên xích lại gần, thế là tuân theo bản năng chớp chớp mi, sự vô tội tràn đầy trong ánh mắt đáp…
“Thì mát xa á.”
Phương Trì: “…”
Là tôi thấy sắc mụ đầu.
Nhưng sao cậu không đi ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.