Nghe Nói Anh Đẹp Trai Nhưng Tiếc Là Tôi Mù
Chương 24: Sư Phụ Tiểu Lâm, Tay Đặt Ở Đâu Vậy?
Thường An Thập Cửu Hoạ
17/11/2021
Bước vào phòng phỏng vấn tạm thời, nghênh đón mọi người là hàng loạt câu hỏi như nã pháo của nhà báo, không cần biết là bên nào hỏi, tất cả đều liên quan tới vụ việc “Miracle” đột ngột tổ chức meeting ca nhạc. Nhưng có lẽ cánh truyền thông vẫn còn ám ảnh với nụ cười cà khịa họ vô cùng điêu luyện mấy năm trước của Phương Trì mà không một ai dám đi đầu dò la về cuộc gọi ngoài ý muốn giữa buổi biểu diễn kia.
Có phóng viên hỏi Tiền Tùng: “Chào cậu, có vẻ như phong độ biểu diễn ở sân khấu Ninh Hải của cậu đã vững vàng hơn, thậm chí còn nhỉnh hơn trước đây. Liệu có phải là do áp lực từ bên ngoài nên phát huy vượt mức bình thường không?”
Áp lực bên ngoài cái đầu mấy người! Tâm tục nhưng miệng vẫn phải cười, Tiền Tùng đáp: “Tất nhiên là không rồi. Là ca sĩ chính của ban nhạc, người hâm mộ vĩnh viễn là giám thị của tôi, mà việc ca hát sao cho hay cũng giống như học một khóa học bắt buộc nhưng không thể tốt nghiệp vậy. Do đó tôi chỉ có thể phấn đấu hết mình để thành tích môn học được tốt hơn, trưng ra cho mọi người một bài thi có thành tích càng vượt trội hơn, và tôi cũng hy vọng sau này điểm số sẽ càng xuất sắc hơn nữa.”
Phóng viên hỏi: “Các bạn cũng biết nhóm hát nhảy “Miracle” hiện đang “hot”, nghe nói lần này họ có một buổi meeting ca nhạc, trong đó có một đoạn đã được bố trí trước, đó là tám thành viên ngồi trên khán đài cạnh bãi biển, mỗi người ôm một cây đàn guitar rồi hát. Xin được hỏi An Đạt, cậu cũng là một tay guitar, cậu có đánh giá gì về tài nghệ của đối phương không?”
Vốn là oan gia ngõ hẹp, vấn đề này tương đối sắc bén, An Đạt nghĩ một hồi, thành thật đáp: “Tôi rất tiếc vì không được nghe họ chơi trực tiếp nên không thể đánh giá được. Tất cả những gì tôi có thể làm là đánh những nốt chính xác trên cây đàn của mình, sẽ không để những người ủng hộ và yêu mến chúng tôi phải xấu hổ.”
“Lần này “Miracle” đột ngột hạ cánh xuống thành phố Ninh Hải, thế nhưng buổi meeting ca nhạc lại tề tựu không ít fan, số người tới hiện trường phải lên đến ngàn người, tuy có chút chênh lệch với nhân số mười lăm ngàn bên các cậu, nhưng có thể nói là rất đông. Xin hỏi, các cậu cảm thấy sao về chuyện này?”
Một câu hỏi bắn trúng hồng tâm, cả hội trường im lặng trong chốc lát, tất cả những người có mặt ở đây đều nín thở, một âm điệu lạnh nhạt vang lên ở vị trí Phương Trì, súng ống máy ảnh lập tức di chuyển.
“Cảm thấy…” Phương Trì thoáng ngẫm nghĩ, cười nhạt: “Khỏi phải nói, hơn một ngàn người sau khi meeting kết thúc phải cởi giày tập thể để dốc cát ra ngoài… Tôi cũng muốn xem thử.”
“Phụt-”
Không biết quý nhà báo nào không nhịn được mà phì cười một tiếng rõ to.
Các thành viên trong nhóm chăm chú nhìn nhau, mặt nhịn cười muốn đứt cả cơ.
Cả đám gồng hết sức để duy trì hình ảnh thần tượng, cố gắng kiểm soát cảm xúc của mình. Bấy giờ có một phóng viên đặt câu hỏi, khéo thay là công ty vị này trực thuộc công ty mẹ của “Miracle” nhà hàng xóm, mỗi lần đối phương tính dùng một ít chiêu trò nâng cao đạp thấp thì đều dựng cờ trợ giúp hết sức lực.
“Cho hỏi, lần này buổi biểu diễn của CALM ở Ninh Hải đã gặt hái thành công lớn, ngoại trừ người yêu nhạc và fan, mọi người có muốn cảm ơn ai nữa không?”
Biểu diễn thành công, ngoại trừ người yêu nhạc và fan thì còn ai để cảm ơn?
Công ty mẹ? Ban tổ chức? Hay là cảm ơn cái gọi là kiên trì theo đuổi giấc mộng âm nhạc?
Hiển nhiên, đối phương muốn đáp án cuối cùng.
Mà nếu trả lời theo ý của đối phương thì ngày mai sẽ có mấy tiêu đề kiểu “CALM biết ơn bản thân nhất”, “fan và người yêu nhạc không phải động lực lớn nhất” sẽ liên tục xuất hiện, mà nhìn cái nết đặt tiêu đề của cánh nhà báo xưa nay, chắc chắn sẽ không tốt bụng tới mức công khai điều kiện “ngoại trừ người yêu nhạc và fan” ra ngoài.
Khỏi phải nói, đây chính là kết quả họ muốn.
Bầu không khí lại chìm trong sự lúng túng ảo diệu, Trương Viễn cũng biết rõ trò đuổi hình bắt chữ này của cánh phóng viên, hai hàng mày của anh như xoắn chặt vào nhau, đang định lên sàn ngăn cản thì lại thấy Phương Trì lười biếng mở miệng lần thứ hai.
Trong quá trình phỏng vấn, Phương Trì nhìn vị phóng viên đang cố ý kích động đề tài hot kia như thể một tên gián điệp hai mang, nhưng từ đầu đến cuối vẫn nở nụ cười thong dong, hỏi lại một lần nữa…
“Trừ fan và người yêu nhạc sao?”
Phóng viên kia kiên định gật đầu: “Phải!”
“Nói sao nhỉ, cũng có.” Nghe được đáp án khẳng định, Phương Trì cười càng ung dung hơn.
Phóng viên hưng phấn truy hỏi: “Nói cụ thể được không?”
Phương Trì khiêm tốn đáp: “Đồng nghiệp tôn lên.”
Hội trường yên tĩnh trong một giây, sau đó ồ lên một tràng cười to.
Mọi người: Câu cú quen thuộc, phong cách quen thuộc – không hổ là cậu ta!
Nếu quý báo đã muốn lèo lái dư luận thì Phương Trì cũng cho quý vị lèo lái, nhưng mà quý báo có thể viết hay không, định viết thế nào, thì phải coi mấy người có lá gan đó không.
Trương Viễn đứng bên đài phỏng vấn lau mồ hôi lạnh trên trán, nở nụ cười sung sướng tận tâm… Không thể phủ nhận, cái cảm giác vả mặt tại chỗ này thích không chịu được!
Đúng lúc này, không biết phóng viên nhà ai lại chen vào hỏi: “Xin hỏi đội trưởng Phương, cú điện thoại cậu gọi trong buổi biểu diễn vừa rồi là cho ai vậy?”
Chuyện phải tới ắt sẽ tới, Phương Trì mở to mắt, thong dong đảo quanh một vòng, mỉm cười nói: “Điện thoại riêng, không thể trả lời. Nên đừng hỏi, không liên quan gì tới mấy người.”
Hắn che giấu sư phụ Tiểu Lâm ở nơi kín đáo nhất, sao có thể để kẻ khác dễ dàng tìm thấy danh tính thật của cậu ấy được?
Hơn nữa… có một số chuyện, sao có thể nói cho người dưng nước lã?
Những chuyện khác thì đội trưởng Phương vô cùng rộng rãi, ký giả muốn viết thế nào thì viết, muốn nói cái gì thì nói, hắn không quan tâm, cũng chẳng rảnh để ý.
Nhưng những ký giả bị Phương Trì cho ăn ngược một hồi rồi, sau đó cũng không còn ai dám hó hé tới cuộc điện thoại bí ẩn kia nữa.
Chúng nhà báo: Kỹ năng đã mở rồi, ai mà biết đội trưởng Phương sẽ thốt ra câu từ hay ho hết hồn nào chứ, vết xe đổ nhiều lắm, chỉ có mấy con heo ngốc mới chạy thẳng đâm đầu vào cây thôi!
Sau khi phỏng vấn xong còn dành một ít thời gian để gặp fan, ngay sau đó là tiệc chúc mừng ban tổ chức sắp xếp, xong xuôi tất thảy mọi việc thì nhóm năm người vốn mệt từ tâm đến thân cũng hóa thành mệt tới hoài nghi cột sống, thế nhưng chưa xong, chỉ cần bên người còn một chiếc ống kính, cho dù chỉ có một ngọn đèn Magie lóe lên thì khi đó bọn họ vẫn phải tiếp tục giữ vững nụ cười tiêu chuẩn, kể cả có giơ tay nhấc chân cũng không được chệch một nhịp, cho dù đã mệt muốn ngủ luôn tại chỗ thì vẫn phải cầm chặt ly vang đỏ, nhất quyết phải giữ một tư thế lịch thiệp, không được nhắm mắt.(Đèn magie: đốt cháy Mg và Al có trong đèn flash để chiếu sáng, nhưng loại đèn này cũ rồi, hiện giờ đổi sang dùng đèn laser, par led,…)
Mãi tới rạng sáng hai giờ rưỡi thì tiệc mừng mới kết thúc, buổi công diễn ở Ninh Hải của CALM chính thức hạ màn.
Đội nhân viên công tác đã dẹp đường về phủ từ lâu, các thành viên của CALM và người quản lý ra ngoài cửa lớn sảnh tiệc, lên thẳng xe thương vụ, quay trở lại khách sạn.
Cơn mệt mỏi nhiều ngày dồn lại đúng lúc xuất hiện, hơn nữa trong buổi tiệc mừng mọi người có uống thêm mấy ly, xe khởi động chưa được bao lâu thì cả nhóm, tính cả Trương Viễn đã dựa đầu vào ghế thiếp đi.
Phương Trì dựa đầu vào cửa kính xe, sức lực cả cơ thể như biến mất trong nháy mắt, hô hấp cũng mỏng nhẹ hẳn, hắn lấy điện thoại ra, cố gắng chống đỡ cơn buồn ngủ nhìn đồng hồ, mơ màng nghĩ, giờ này rồi, sư phụ Tiểu Lâm dù có bảo đợi mình về chắc cũng mệt quá mà ngủ trước.
Cũng tốt, ít nhất cậu ấy cũng được nghe bài hát kia.
Men say bốc lên, sự mệt mỏi trào dâng, Phương Trì nhắm chặt hai mắt.
Đến khách sạn, tài xế lục tục gọi từng người dậy, cả bọn lê đôi chân như bước trên mây, như người mộng du ra khỏi xe vào cửa, mơ màng bước vào phòng, mọi người vừa mệt vừa buồn ngủ, đến cả câu xã giao của anh em bạn bè là “Ngủ ngon” cũng không buồn nói.
Phương Trì lê bước vào phòng, bật đèn hành lang rồi uể oải đâm vào phòng tắm, bỏ qua công đoạn kỳ cọ, tận dụng chút tỉnh táo cuối cùng xông vào vòi nước nóng, lúc đứng dưới vòi hoa sen còn suýt chút nữa dựa đầu vào tường ngủ mất.
Tắm xong thì chân tay càng bủn rủn hơn, hắn cũng lười mặc áo ngủ, chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh hông rồi ra phòng chính, ngã sụp lên giường thiếp đi trong tích tắc.
…
Lúc mọi người lên tầng thì Lâm Hiểu tỉnh giấc.
Cậu cứ nghĩ mình sẽ đợi được tới khi Phương Trì quay lại, việc đầu tiên là cảm ơn hắn, thế nhưng đợi mãi đến nửa đêm, nhân viên công tác cũng về khách sạn rồi mà mấy người nhóm CALM vẫn không thấy bóng, hỏi người khác mới biết họ vẫn còn rất nhiều việc phải làm sau khi buổi hòa nhạc kết thúc, thời gian trở về không thể xác định.
Cậu dựa vào đầu giường, vì muốn tỉnh táo hơn mà giữa chừng còn vọt vào nhà tắm tắm lại, nhưng đợi tới lúc đồng hồ điểm một giờ sáng thì cậu đã không chịu nổi mà mơ màng say giấc.
Cậu nhớ tới vai và gáy của Phương Trì, lại nhớ cú điện thoại gọi từ hiện trường kia, cậu vẫn luôn hưng phấn từ đó tới giờ, cho nên ngủ không quá sâu, lúc ngoài hành lang truyền tới tiếng bước chân thì cậu cũng bừng tỉnh giấc.
Sau đó cậu vội vàng bật dậy, vì quá vội vã mà không thèm đi dép, loạng choạng khó khăn mò ra cửa, hé ra một cái khe, lắng nghe tiếng động bên phòng đối diện.
Cậu nghe thấy Phương Trì mở cửa vào phòng, nhưng không biết tại sao lại chẳng nghe thấy tiếng đóng cửa, ngay sau đó là tiếng nước nghe rất rõ truyền tới.
Đang tắm à? Lâm Hiểu bám cửa ngẫm nghĩ, như vậy là Phương Trì vẫn nhớ mình đã bảo sau khi biểu diễn xong sẽ để cậu điều trị chấn thương, cố ý để cửa cho mình?
Nếu vậy thì quả nhiên mình không chờ đợi vô ích rồi.
Lâm Hiểu không biết sau khi biểu diễn xong thì vai và cổ tay của Phương Trì sẽ tổn thương tới mức nào, mà nghĩ cũng như không thôi, vốn cứ nghĩ đêm nay có thể xông thêm một lần ngải cứu nữa, nhưng suy nghĩ tới chuyện đối phương không thích mùi ngải nên đành thôi.
Lâm Hiểu quay vào phòng, mò tới góc tường, lấy từ trong tủ lạnh ra một bình nhỏ tinh dầu Đông Y pha loãng, đoạn đưa lên mũi ngửi, thấy không cầm nhầm lọ mới chậm rãi quay lại giường, xỏ dép lê ra cửa, đợi tới lúc tiếng nước không còn nữa mới chậm rãi, cầm theo lọ nhỏ màu nâu sẫm ra ngoài, qua phòng đối diện.
Lâm Hiểu đứng ở cửa phòng Phương Trì, đang định dò dẫm đẩy cửa thì lại vớ vào khoảng không, cửa không đóng.
Cậu rón rén vào phòng, sau đó rất chu đáo đóng cửa hộ Phương Trì.
Bởi vì không nhìn thấy nên dù là đêm hay ngày với cậu cũng như nhau. Vì thế nên lúc này cậu không biết trong phòng Phương Trì chỉ bật duy nhất một ngọn đèn ngoài hành lang, cũng vì thế mà cậu cũng đắm mình trong nguồn sáng ấm áp thoải mái, và khi đó ánh đèn trở thành bối cảnh của bức tranh sơn dầu, còn cậu lại chính là bóng người duy nhất trong bức họa kia.
Tiếng “cạch cạch” khi đóng cửa vang lên, Phương Trì bị gọi về từ chốn xa xôi, hắn mở đôi mắt lim dim, trong cơn mơ màng nhìn thấy cậu thiếu niên đang tỏa ra vầng sáng ấm áp.
Phương Trì chật vật, giữa cơn u mê mà thốt ra tiếng có tiếng không: “Sư phụ Tiểu Lâm?”
“Ừm.” Lâm Hiểu đáp một tiếng, đỡ tường bước tới giường. Cậu tới phòng Phương Trì mấy lần rồi, nhưng cậu lo dưới sàn sẽ có đồ đạc chưa kịp thu dọn nên mỗi lần bước đi đều vô cùng cẩn thận.
“Tôi tới mát xa vai và cổ tay cho anh.”
Hai mắt Phương Trì giờ toàn hoa với hoét, hắn ngửa mặt nằm bất động trên giường, nghiêng đầu nhìn người đang chầm chậm tới gần.
Sau đó hắn nhắm nghiền mắt, đột nhiên nở nụ cười.
Hơn ba giờ sáng, một chàng trai tỉnh tảo một mình đi tới phòng của một gã đàn ông say rượu, hỏi ra thì biết người ta tới để mát xa cho mình.
Chỉ có đơn thuần như sư phụ Tiểu Lâm mới lựa chọn thời gian này.
Lâm Hiểu bước rất chậm, tới khi chạm vào giường mới nhỏ giọng hỏi: “Anh Trì, anh chuẩn bị xong chưa?”
Chuẩn bị xong rồi, chỉ chờ cậu.
Phương Trì cảm thấy mình đã uống say thật rồi, bình thường làm gì có chuyện bắt nạt người ta một cách trắng trợn giữa đêm bao giờ, nghe thấy cậu hỏi vậy, hắn vẫn bất động như trước, một tiếng “ừ” bằng giọng mũi vang lên.
Lâm Hiểu gật đầu, một giây sau, cậu đá dép lê sang một bên, tìm chỗ ngồi.
Phương Trì hạ tầm mắt, chuyển từ gương mặt trắng nõn của Lâm Hiểu xuống món đồ trong tay cậu, “Cậu cầm gì vậy?”
“Tinh dầu Đông Y.” Lâm Hiểu đáp: “Khử ẩm tiêu sưng tan máu bầm, có hiệu quả cực cao khi phụ trợ mát xa.”
Độ cong bên khóe môi Phương Trì càng sâu hơn, nhưng hắn vẫn im lặng.
Lâm Hiểu đặt bình nhỏ lên tủ đầu giường, “Anh nằm sấp đi, tôi thử mát xa hai lần cho anh xem sao.”
Ánh đèn ngoài hành lang không rọi được tới giường, trong phòng ngủ tối đen như mực, hai mắt Phương Trì vương men say lờ đờ mông lung, nhưng hình bóng của người trước mặt trong bóng tối lại vẫn rõ ràng đến thế.
Phương Trì xoay cổ sang một bên, “ừ” một tiếng, lại quay lại, trong bóng tối, hai mắt đối phương nhìn chăm chú đôi mắt sưng sưng của Lâm Hiểu, đong đầy ý cười.
Lâm Hiểu bắt đầu đưa tay lần mò, từ từ cúi người.
Thấy cậu lại gần, Phương Trì thảng thốt trong giây lát.
Bỗng nhiên, một đầu ngón tay lành lạnh trực tiếp sờ vào lồng ngực Phương Trì, dưới lớp da tay đột nhiên cảm nhận được nhịp tim đập, Lâm Hiểu không nhịn được tiếng la.
“Á-”
Nhưng chưa kịp nhấc tay lên thì một khắc sau, cổ tay cậu bị người kia giữ lại, cậu cứ thế nhào vào một lồng ngực nóng bỏng.
Ngay sau đó, giọng nói ngậm ý cười của Phương Trì rót vào tai, âm thanh kia chầm chậm lan vào như chất độc, xen lẫn với nhiệt độ nóng bỏng, thiêu đốt lỗ tai người trong lòng.
“Sư phụ Tiểu Lam, tay đặt ở đâu vậy?”
Có phóng viên hỏi Tiền Tùng: “Chào cậu, có vẻ như phong độ biểu diễn ở sân khấu Ninh Hải của cậu đã vững vàng hơn, thậm chí còn nhỉnh hơn trước đây. Liệu có phải là do áp lực từ bên ngoài nên phát huy vượt mức bình thường không?”
Áp lực bên ngoài cái đầu mấy người! Tâm tục nhưng miệng vẫn phải cười, Tiền Tùng đáp: “Tất nhiên là không rồi. Là ca sĩ chính của ban nhạc, người hâm mộ vĩnh viễn là giám thị của tôi, mà việc ca hát sao cho hay cũng giống như học một khóa học bắt buộc nhưng không thể tốt nghiệp vậy. Do đó tôi chỉ có thể phấn đấu hết mình để thành tích môn học được tốt hơn, trưng ra cho mọi người một bài thi có thành tích càng vượt trội hơn, và tôi cũng hy vọng sau này điểm số sẽ càng xuất sắc hơn nữa.”
Phóng viên hỏi: “Các bạn cũng biết nhóm hát nhảy “Miracle” hiện đang “hot”, nghe nói lần này họ có một buổi meeting ca nhạc, trong đó có một đoạn đã được bố trí trước, đó là tám thành viên ngồi trên khán đài cạnh bãi biển, mỗi người ôm một cây đàn guitar rồi hát. Xin được hỏi An Đạt, cậu cũng là một tay guitar, cậu có đánh giá gì về tài nghệ của đối phương không?”
Vốn là oan gia ngõ hẹp, vấn đề này tương đối sắc bén, An Đạt nghĩ một hồi, thành thật đáp: “Tôi rất tiếc vì không được nghe họ chơi trực tiếp nên không thể đánh giá được. Tất cả những gì tôi có thể làm là đánh những nốt chính xác trên cây đàn của mình, sẽ không để những người ủng hộ và yêu mến chúng tôi phải xấu hổ.”
“Lần này “Miracle” đột ngột hạ cánh xuống thành phố Ninh Hải, thế nhưng buổi meeting ca nhạc lại tề tựu không ít fan, số người tới hiện trường phải lên đến ngàn người, tuy có chút chênh lệch với nhân số mười lăm ngàn bên các cậu, nhưng có thể nói là rất đông. Xin hỏi, các cậu cảm thấy sao về chuyện này?”
Một câu hỏi bắn trúng hồng tâm, cả hội trường im lặng trong chốc lát, tất cả những người có mặt ở đây đều nín thở, một âm điệu lạnh nhạt vang lên ở vị trí Phương Trì, súng ống máy ảnh lập tức di chuyển.
“Cảm thấy…” Phương Trì thoáng ngẫm nghĩ, cười nhạt: “Khỏi phải nói, hơn một ngàn người sau khi meeting kết thúc phải cởi giày tập thể để dốc cát ra ngoài… Tôi cũng muốn xem thử.”
“Phụt-”
Không biết quý nhà báo nào không nhịn được mà phì cười một tiếng rõ to.
Các thành viên trong nhóm chăm chú nhìn nhau, mặt nhịn cười muốn đứt cả cơ.
Cả đám gồng hết sức để duy trì hình ảnh thần tượng, cố gắng kiểm soát cảm xúc của mình. Bấy giờ có một phóng viên đặt câu hỏi, khéo thay là công ty vị này trực thuộc công ty mẹ của “Miracle” nhà hàng xóm, mỗi lần đối phương tính dùng một ít chiêu trò nâng cao đạp thấp thì đều dựng cờ trợ giúp hết sức lực.
“Cho hỏi, lần này buổi biểu diễn của CALM ở Ninh Hải đã gặt hái thành công lớn, ngoại trừ người yêu nhạc và fan, mọi người có muốn cảm ơn ai nữa không?”
Biểu diễn thành công, ngoại trừ người yêu nhạc và fan thì còn ai để cảm ơn?
Công ty mẹ? Ban tổ chức? Hay là cảm ơn cái gọi là kiên trì theo đuổi giấc mộng âm nhạc?
Hiển nhiên, đối phương muốn đáp án cuối cùng.
Mà nếu trả lời theo ý của đối phương thì ngày mai sẽ có mấy tiêu đề kiểu “CALM biết ơn bản thân nhất”, “fan và người yêu nhạc không phải động lực lớn nhất” sẽ liên tục xuất hiện, mà nhìn cái nết đặt tiêu đề của cánh nhà báo xưa nay, chắc chắn sẽ không tốt bụng tới mức công khai điều kiện “ngoại trừ người yêu nhạc và fan” ra ngoài.
Khỏi phải nói, đây chính là kết quả họ muốn.
Bầu không khí lại chìm trong sự lúng túng ảo diệu, Trương Viễn cũng biết rõ trò đuổi hình bắt chữ này của cánh phóng viên, hai hàng mày của anh như xoắn chặt vào nhau, đang định lên sàn ngăn cản thì lại thấy Phương Trì lười biếng mở miệng lần thứ hai.
Trong quá trình phỏng vấn, Phương Trì nhìn vị phóng viên đang cố ý kích động đề tài hot kia như thể một tên gián điệp hai mang, nhưng từ đầu đến cuối vẫn nở nụ cười thong dong, hỏi lại một lần nữa…
“Trừ fan và người yêu nhạc sao?”
Phóng viên kia kiên định gật đầu: “Phải!”
“Nói sao nhỉ, cũng có.” Nghe được đáp án khẳng định, Phương Trì cười càng ung dung hơn.
Phóng viên hưng phấn truy hỏi: “Nói cụ thể được không?”
Phương Trì khiêm tốn đáp: “Đồng nghiệp tôn lên.”
Hội trường yên tĩnh trong một giây, sau đó ồ lên một tràng cười to.
Mọi người: Câu cú quen thuộc, phong cách quen thuộc – không hổ là cậu ta!
Nếu quý báo đã muốn lèo lái dư luận thì Phương Trì cũng cho quý vị lèo lái, nhưng mà quý báo có thể viết hay không, định viết thế nào, thì phải coi mấy người có lá gan đó không.
Trương Viễn đứng bên đài phỏng vấn lau mồ hôi lạnh trên trán, nở nụ cười sung sướng tận tâm… Không thể phủ nhận, cái cảm giác vả mặt tại chỗ này thích không chịu được!
Đúng lúc này, không biết phóng viên nhà ai lại chen vào hỏi: “Xin hỏi đội trưởng Phương, cú điện thoại cậu gọi trong buổi biểu diễn vừa rồi là cho ai vậy?”
Chuyện phải tới ắt sẽ tới, Phương Trì mở to mắt, thong dong đảo quanh một vòng, mỉm cười nói: “Điện thoại riêng, không thể trả lời. Nên đừng hỏi, không liên quan gì tới mấy người.”
Hắn che giấu sư phụ Tiểu Lâm ở nơi kín đáo nhất, sao có thể để kẻ khác dễ dàng tìm thấy danh tính thật của cậu ấy được?
Hơn nữa… có một số chuyện, sao có thể nói cho người dưng nước lã?
Những chuyện khác thì đội trưởng Phương vô cùng rộng rãi, ký giả muốn viết thế nào thì viết, muốn nói cái gì thì nói, hắn không quan tâm, cũng chẳng rảnh để ý.
Nhưng những ký giả bị Phương Trì cho ăn ngược một hồi rồi, sau đó cũng không còn ai dám hó hé tới cuộc điện thoại bí ẩn kia nữa.
Chúng nhà báo: Kỹ năng đã mở rồi, ai mà biết đội trưởng Phương sẽ thốt ra câu từ hay ho hết hồn nào chứ, vết xe đổ nhiều lắm, chỉ có mấy con heo ngốc mới chạy thẳng đâm đầu vào cây thôi!
Sau khi phỏng vấn xong còn dành một ít thời gian để gặp fan, ngay sau đó là tiệc chúc mừng ban tổ chức sắp xếp, xong xuôi tất thảy mọi việc thì nhóm năm người vốn mệt từ tâm đến thân cũng hóa thành mệt tới hoài nghi cột sống, thế nhưng chưa xong, chỉ cần bên người còn một chiếc ống kính, cho dù chỉ có một ngọn đèn Magie lóe lên thì khi đó bọn họ vẫn phải tiếp tục giữ vững nụ cười tiêu chuẩn, kể cả có giơ tay nhấc chân cũng không được chệch một nhịp, cho dù đã mệt muốn ngủ luôn tại chỗ thì vẫn phải cầm chặt ly vang đỏ, nhất quyết phải giữ một tư thế lịch thiệp, không được nhắm mắt.(Đèn magie: đốt cháy Mg và Al có trong đèn flash để chiếu sáng, nhưng loại đèn này cũ rồi, hiện giờ đổi sang dùng đèn laser, par led,…)
Mãi tới rạng sáng hai giờ rưỡi thì tiệc mừng mới kết thúc, buổi công diễn ở Ninh Hải của CALM chính thức hạ màn.
Đội nhân viên công tác đã dẹp đường về phủ từ lâu, các thành viên của CALM và người quản lý ra ngoài cửa lớn sảnh tiệc, lên thẳng xe thương vụ, quay trở lại khách sạn.
Cơn mệt mỏi nhiều ngày dồn lại đúng lúc xuất hiện, hơn nữa trong buổi tiệc mừng mọi người có uống thêm mấy ly, xe khởi động chưa được bao lâu thì cả nhóm, tính cả Trương Viễn đã dựa đầu vào ghế thiếp đi.
Phương Trì dựa đầu vào cửa kính xe, sức lực cả cơ thể như biến mất trong nháy mắt, hô hấp cũng mỏng nhẹ hẳn, hắn lấy điện thoại ra, cố gắng chống đỡ cơn buồn ngủ nhìn đồng hồ, mơ màng nghĩ, giờ này rồi, sư phụ Tiểu Lâm dù có bảo đợi mình về chắc cũng mệt quá mà ngủ trước.
Cũng tốt, ít nhất cậu ấy cũng được nghe bài hát kia.
Men say bốc lên, sự mệt mỏi trào dâng, Phương Trì nhắm chặt hai mắt.
Đến khách sạn, tài xế lục tục gọi từng người dậy, cả bọn lê đôi chân như bước trên mây, như người mộng du ra khỏi xe vào cửa, mơ màng bước vào phòng, mọi người vừa mệt vừa buồn ngủ, đến cả câu xã giao của anh em bạn bè là “Ngủ ngon” cũng không buồn nói.
Phương Trì lê bước vào phòng, bật đèn hành lang rồi uể oải đâm vào phòng tắm, bỏ qua công đoạn kỳ cọ, tận dụng chút tỉnh táo cuối cùng xông vào vòi nước nóng, lúc đứng dưới vòi hoa sen còn suýt chút nữa dựa đầu vào tường ngủ mất.
Tắm xong thì chân tay càng bủn rủn hơn, hắn cũng lười mặc áo ngủ, chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh hông rồi ra phòng chính, ngã sụp lên giường thiếp đi trong tích tắc.
…
Lúc mọi người lên tầng thì Lâm Hiểu tỉnh giấc.
Cậu cứ nghĩ mình sẽ đợi được tới khi Phương Trì quay lại, việc đầu tiên là cảm ơn hắn, thế nhưng đợi mãi đến nửa đêm, nhân viên công tác cũng về khách sạn rồi mà mấy người nhóm CALM vẫn không thấy bóng, hỏi người khác mới biết họ vẫn còn rất nhiều việc phải làm sau khi buổi hòa nhạc kết thúc, thời gian trở về không thể xác định.
Cậu dựa vào đầu giường, vì muốn tỉnh táo hơn mà giữa chừng còn vọt vào nhà tắm tắm lại, nhưng đợi tới lúc đồng hồ điểm một giờ sáng thì cậu đã không chịu nổi mà mơ màng say giấc.
Cậu nhớ tới vai và gáy của Phương Trì, lại nhớ cú điện thoại gọi từ hiện trường kia, cậu vẫn luôn hưng phấn từ đó tới giờ, cho nên ngủ không quá sâu, lúc ngoài hành lang truyền tới tiếng bước chân thì cậu cũng bừng tỉnh giấc.
Sau đó cậu vội vàng bật dậy, vì quá vội vã mà không thèm đi dép, loạng choạng khó khăn mò ra cửa, hé ra một cái khe, lắng nghe tiếng động bên phòng đối diện.
Cậu nghe thấy Phương Trì mở cửa vào phòng, nhưng không biết tại sao lại chẳng nghe thấy tiếng đóng cửa, ngay sau đó là tiếng nước nghe rất rõ truyền tới.
Đang tắm à? Lâm Hiểu bám cửa ngẫm nghĩ, như vậy là Phương Trì vẫn nhớ mình đã bảo sau khi biểu diễn xong sẽ để cậu điều trị chấn thương, cố ý để cửa cho mình?
Nếu vậy thì quả nhiên mình không chờ đợi vô ích rồi.
Lâm Hiểu không biết sau khi biểu diễn xong thì vai và cổ tay của Phương Trì sẽ tổn thương tới mức nào, mà nghĩ cũng như không thôi, vốn cứ nghĩ đêm nay có thể xông thêm một lần ngải cứu nữa, nhưng suy nghĩ tới chuyện đối phương không thích mùi ngải nên đành thôi.
Lâm Hiểu quay vào phòng, mò tới góc tường, lấy từ trong tủ lạnh ra một bình nhỏ tinh dầu Đông Y pha loãng, đoạn đưa lên mũi ngửi, thấy không cầm nhầm lọ mới chậm rãi quay lại giường, xỏ dép lê ra cửa, đợi tới lúc tiếng nước không còn nữa mới chậm rãi, cầm theo lọ nhỏ màu nâu sẫm ra ngoài, qua phòng đối diện.
Lâm Hiểu đứng ở cửa phòng Phương Trì, đang định dò dẫm đẩy cửa thì lại vớ vào khoảng không, cửa không đóng.
Cậu rón rén vào phòng, sau đó rất chu đáo đóng cửa hộ Phương Trì.
Bởi vì không nhìn thấy nên dù là đêm hay ngày với cậu cũng như nhau. Vì thế nên lúc này cậu không biết trong phòng Phương Trì chỉ bật duy nhất một ngọn đèn ngoài hành lang, cũng vì thế mà cậu cũng đắm mình trong nguồn sáng ấm áp thoải mái, và khi đó ánh đèn trở thành bối cảnh của bức tranh sơn dầu, còn cậu lại chính là bóng người duy nhất trong bức họa kia.
Tiếng “cạch cạch” khi đóng cửa vang lên, Phương Trì bị gọi về từ chốn xa xôi, hắn mở đôi mắt lim dim, trong cơn mơ màng nhìn thấy cậu thiếu niên đang tỏa ra vầng sáng ấm áp.
Phương Trì chật vật, giữa cơn u mê mà thốt ra tiếng có tiếng không: “Sư phụ Tiểu Lâm?”
“Ừm.” Lâm Hiểu đáp một tiếng, đỡ tường bước tới giường. Cậu tới phòng Phương Trì mấy lần rồi, nhưng cậu lo dưới sàn sẽ có đồ đạc chưa kịp thu dọn nên mỗi lần bước đi đều vô cùng cẩn thận.
“Tôi tới mát xa vai và cổ tay cho anh.”
Hai mắt Phương Trì giờ toàn hoa với hoét, hắn ngửa mặt nằm bất động trên giường, nghiêng đầu nhìn người đang chầm chậm tới gần.
Sau đó hắn nhắm nghiền mắt, đột nhiên nở nụ cười.
Hơn ba giờ sáng, một chàng trai tỉnh tảo một mình đi tới phòng của một gã đàn ông say rượu, hỏi ra thì biết người ta tới để mát xa cho mình.
Chỉ có đơn thuần như sư phụ Tiểu Lâm mới lựa chọn thời gian này.
Lâm Hiểu bước rất chậm, tới khi chạm vào giường mới nhỏ giọng hỏi: “Anh Trì, anh chuẩn bị xong chưa?”
Chuẩn bị xong rồi, chỉ chờ cậu.
Phương Trì cảm thấy mình đã uống say thật rồi, bình thường làm gì có chuyện bắt nạt người ta một cách trắng trợn giữa đêm bao giờ, nghe thấy cậu hỏi vậy, hắn vẫn bất động như trước, một tiếng “ừ” bằng giọng mũi vang lên.
Lâm Hiểu gật đầu, một giây sau, cậu đá dép lê sang một bên, tìm chỗ ngồi.
Phương Trì hạ tầm mắt, chuyển từ gương mặt trắng nõn của Lâm Hiểu xuống món đồ trong tay cậu, “Cậu cầm gì vậy?”
“Tinh dầu Đông Y.” Lâm Hiểu đáp: “Khử ẩm tiêu sưng tan máu bầm, có hiệu quả cực cao khi phụ trợ mát xa.”
Độ cong bên khóe môi Phương Trì càng sâu hơn, nhưng hắn vẫn im lặng.
Lâm Hiểu đặt bình nhỏ lên tủ đầu giường, “Anh nằm sấp đi, tôi thử mát xa hai lần cho anh xem sao.”
Ánh đèn ngoài hành lang không rọi được tới giường, trong phòng ngủ tối đen như mực, hai mắt Phương Trì vương men say lờ đờ mông lung, nhưng hình bóng của người trước mặt trong bóng tối lại vẫn rõ ràng đến thế.
Phương Trì xoay cổ sang một bên, “ừ” một tiếng, lại quay lại, trong bóng tối, hai mắt đối phương nhìn chăm chú đôi mắt sưng sưng của Lâm Hiểu, đong đầy ý cười.
Lâm Hiểu bắt đầu đưa tay lần mò, từ từ cúi người.
Thấy cậu lại gần, Phương Trì thảng thốt trong giây lát.
Bỗng nhiên, một đầu ngón tay lành lạnh trực tiếp sờ vào lồng ngực Phương Trì, dưới lớp da tay đột nhiên cảm nhận được nhịp tim đập, Lâm Hiểu không nhịn được tiếng la.
“Á-”
Nhưng chưa kịp nhấc tay lên thì một khắc sau, cổ tay cậu bị người kia giữ lại, cậu cứ thế nhào vào một lồng ngực nóng bỏng.
Ngay sau đó, giọng nói ngậm ý cười của Phương Trì rót vào tai, âm thanh kia chầm chậm lan vào như chất độc, xen lẫn với nhiệt độ nóng bỏng, thiêu đốt lỗ tai người trong lòng.
“Sư phụ Tiểu Lam, tay đặt ở đâu vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.