Chương 37: CHUYỆN NĂM 2006 (Phần 3)
Thuấn Gian Khuynh Thành
31/05/2013
Cãi thì cứ cãi, còn tiêm vẫn cứ tiêm. Đến ngày mở
phiên tòa, Lương Duyệt quyết định bỏ kim tiêm truyền dịch trên người, trốn khỏi
bệnh viện.
Cái kiểu bất chấp cả mạng sống của Lương Duyệt khiến cả Hàn Ly cũng thấy sợ, vì thế khi đưa hồ sơ cho cô, anh đã chỉ vào mũi cô nói : "Tôi phải nhắc cô, nếu cô mà ngã xuống tại phòng xử án thì sẽ lập tức có người đến gỡ biển văn phòng Nghiêm Quy ra đấy. Hậu quả của việc đó rất nghiêm trọng, cô phải chịu trách nhiệm.”
Lương Duyệt mỉm cười một cách yếu ớt, đấm khẽ vào ngực anh : “Đừng đùa nữa, ai tháo biển của ai còn chưa biết đâu, chưa biết chừng chúng ta lại tới tháo biể của Trung Thiên cũng nên”.
“Cô đúng là điển hình của người ăn cây táo tào cây sung đấy, Trịnh Hy Tắc cũng không quan tâm tới việc này à?”, Hàn Ly nói khích.
Nghe nhắc đế cái tên ấy, nét mặt Lương Duyệt bỗng trở bên lạnh lùng, cô cụp mắt xuống, mỉm cười thay cho câu trả lời.
Hôm đó cô bị ngất là vì bị hạ đường huyết, lại thêm bị say nắng. Trịnh Hy Tắc không nghe thấy lời căn dặn của bắc sĩ là cô phải nằm lại viện hai ngày. Đây vốn có thể coi như một cơ hội rất tốt để hàn gắn tình cảm, nhưng vì bận bịu với công việc ở Trung Thiên nên anh đã rời đi và bỏ lỡ cơ hội đó.
Thực ra, cũng không thể coi là một cơ hội. Thậm chí Lương Duyệt không dám chắc rằng mình thật sự muốn tăng cường sự hiểu biết lẫn nhau trong quan hệ vợ chồng hay không nữa.
Suy cho cũng thì việc bị người khác làm tổn thương và giữ mãi điều đó trong lòng không phải là phong cách từ trước tới giờ của cô. Một người khi đã bình tĩnh xử lý vấn đề như vậy thì cô chỉ còn cách phối hợp.
Hàn Ly thấy cô không thực sự vui vẻ nên cũng không bàn tới chủ đề đó nữa, nhưng anh vẫn dặn : “Vậy thì cô cứ đi đi, khi về hãy bảo Doanh Doanh gọi điện cho tôi. Nếu có chuyện gì thì tôi sẽ lái xe tới đón cô.”
Lương Duyệt cười, đập đập vào chiếc cặp tài liệu, đáp : "Ông chủ cứ yên tâm, đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ."
Hàn Ly vỗ vão vai cô thay cho lời khích lệ, rồi quay người đi lấy xe. Khi anh ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Trịnh Hy Tắc trong bộ đồ màu đen đang đứng cạnh chiếc xe đỗ bên kia đường. Hàn Ly cười, ra vẻ đã hiểu ý, sau đó quay lại nói với Lương Duyệt : "Chủ tịch Trịnh nhà cô không yên tâm nên đến thăm cô kìa." Vừa nói anh ta vừa hất hàm về phía đối diện.
Lương Duyệt liếc nhanh một cái về phía bóng người đó rồi ngây người ra. Doanh Doanh đứng phía sau cô, nói : "Luật sư Lương, em thấy sắc mặt của chị không được tốt."
Lương Duyệt hít một hơi thật sâu đáp : "Doanh Doanh, em đi sang hỏi anh ta xem đến đây có việc gì không?"
Doanh Doanh cảm thất rất khó xử, do dự một lát thì cô cũng chạy sang phía bên kia đường. Lương Duyệt nhìn theo sau lưng Doanh Doanh, dưới ánh nắng, cô cảm thấy ánh mắt mình rất đau, vì thế rời mắt sang chỗ khác. Doanh Doanh sang đó một lát rồi quay trở về, tay cầm theo một túi giấy căng phồng.
Lương Duyệt nhìn và đoán không có chuyện gì nên quay người chậm rãi đi lên. Doanh Doanh thở hổn hển chạy theo sau, nói : “Vừa rồi anh Trịnh bảo, công ty của anh ấy có một vụ sát nhập, hy vọng chị có thể tới xem xét, đây là bản kế hoạch.”
"Ừ", nét mặt Lương Duyệt vẫn không hề thay đổi, vẫn nghiêm nghị thâm trầm, bước chân vững chãi như cũ.
Doanh Doanh quan sát với vẻ sợ sệt và lo lắng, thấy Lương Duyệt không có phản ứng gì, bèn nói tiếp : "Anh Trịnh còn nói…"
"Nói gì?", vẻ mặt Lương Duyệt hơi sa sầm lại, cô dừng bước vẻ dửng dưng.
Doanh Doanh bước tới đáp : "Là chuyện, anh Trịnh bảo, hãy dặn luật sư Lương đứng ở ngoài nắng lâu quá."
Lương Duyệt liếc nhìn Doanh Doanh một cái, dừng bước chừng nửa phút, sau đó lại tiếp tục bước lên bậc thang, rồi đưa thay đẩy cánh cửa tòa án. Làn không khí mát lạnh từ điều hòa thổi tới, Lương Duyệt nhường lối cho Doanh Doanh rồi nhân lúc đưa tay đóng cửa lại, cô nhìn sang phía bên kia đường, bóng người mặc áo đen cũng chiếc xe đã không còn ở đó.
Doanh Doanh thấy cô dừng lại ở cửa thì không hiểu, bèn hỏi với vẻ tò mò : "Luật sư Lương, chị quên thứ gì hay sao?"
Lương Duyệt quay lại, nghe thấy câu hỏi, vội bước về phía trước, đáp : “Không. Chỉ nhìn xem anh Hàn Ly đã đi chưa thôi, tôi định nhờ anh ấy xem giúp cô vụ cổ phần của Lập Vụ.”
"Anh ấy đi rồi, em vừa thấy anh ấy đi về phía Đông." Doanh Doanh chỉ về phía bên phải, ánh mắt Lương Duyệt hơi tối lại đáp : "Ừ, tôi cũng nhìn thấy rồi. anh ta thật là, đi cũng chẳng chào lấy một tiếng."
Tháng Tám bố mẹ Lương Duyệt sẽ tới Bắc Kinh.
Ngày cưới, Lương Duyệt không có bố mẹ ở bên, đó luôn là điều khiến cô cảm thấy tiếc. Cho dù cuộc hôn nhân ấy là thật hay giả, nhưng việc không có mặt bố mẹ, bạn bè và người thân trong ngày hôm đó khiến cô có cảm giác thiếu vắng một thứ gì đó.
Vì thế, trước khi bố mẹ tới, cô và Trịnh Hy Tắc đã bàn bạc với nhau, mỗi người một việc, sắp vếp lịch trình, chỗ ăn chỗ ở đâu vào đấy, chẳng khác gì chuẩn bị đón tiếp khách nước ngoài. Gần đến ngày cuối, Lương Duyệt còn không quên bổ sung một câu : "Nếu anh bận thì một mình tôi đưa bố mẹ đi chơi cũng được. Thời gian này công việc của Trung Thiên cũng rất nhiều, anh không cần phải tới đâu."
Trịnh Hy Tắc ngẩng đầu lên khỏi bản lịch trình, chau mày : “Không sao, tôi cũng không bận đến như thế.” Không khí sau đó có phần hơi gượng gạo, cô cũng không nói gì thêm nữa. sau cùng, anh nói : “Bố cô có uống được rượu không ?”
Lương Duyệt gật đầu : "Tửu lượng của tôi được di truyền từ cả bố lẫn mẹ. Cả hai người đều uống rượu rất giỏi."
"Ồ, thế thì tôi rõ rồi." Trịnh Hy Tắc cầm bút lên, viết thêm gì đó lên bản lịch trình. Lương Duyệt nói : "Có chuyện này…", nhưng nhìn thấy anh đang cúi đầu xuống, cô lại bảo : "Thôi".
Cô đứng dậy định đi, Trịnh Hy Tắc quay lại nhìn cô, ánh mắt anh khiến cô có thêm dũng khí, cô do dự một lát rồi cất lời : "Tôi muốn nói với anh điều này, hai ngày nữa gặp mặt, hãy cứ gọi bố mẹ tôi là bố mẹ, người già thường cả nghĩ. Chỉ có chuyện này thôi, không có gì nữa đâu."
Khi nói câu này, cô có vẻ rất căng thẳng, tay cô bám chặt vào bậu cửa, các đốt ngón tay đểu ửng đỏ cả lên, điều đó chứng tỏ mức độ chú trọng của cô đối với chuyện này như thế nào. Trịnh Hy Tắc cau mày hoi : "Như thế là có ý gì?"
“Tuy hiện tại chúng ta chỉ có quan hệ hợp tác, nhưng bố mẹ tôi thì chắc chắn mong muốn được nhìn thấy chúng ta thân mật hơn. Nhất là ở quê tôi lại rất coi trọng những nghi lễ ấy. Bố mẹ tôi là người tương đối bảo thủ, không thể nào chấp nhận được những chuyện như thế này. Tôi nghĩ, tốt hơn cả là chúng ta cứ cố gắng làm như một cặp vợ chồng bình thường, để các cụ nghĩ rằng hôn nhân của chúng ta không có vấn đề gì, như thế các cụ sẽ yên tâm hơn.”
“Tôi có nói không gọi bố mẹ đâu?”, Trịnh Hy Tắc quay mặt lại, hỏi.
Lương Duyệt cứng lưỡi. Từ đầu chí cuối, chỉ có cô nghĩ rằng anh không gọi như thế mà thôi.
Thôi được rồi, cô thừa nhận mình đã đem bụng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, cô bèn gật đầu, nói tiếp : "Tôi còn có chuyện này muốn nói với anh".
"Được, nói đi!", anh lấy ra một điếu thuốc, châm lửa rồi kẹp nó giữa các ngón tay.
"Trước đây tôi có bạn trai, anh cũng biết rồi đấy. Nhưng căn nguyên câu chuyện giữa chúng tôi thì có thể anh chưa biết."
Lương Duyệt đứng dựa vào khung cửa, di ngón tay vạch lên tường từng nét, từng nét một. Cô không muốn nói, nhưng ngày bố mẹ tới Bắc Kinh mỗi ngày một đến gần, nếu không nói ra thì sợ rằng cũng không giấu được anh nữa. Chuyện năm xưa ầm ĩ như vậy, đến bây giờ thì lại kết hôn với người khác, có thể đoán được bố mẹ sẽ rất khó chấp nhận. Mà cứ cho là bố mẹ cô có thể chấp nhận đi nữa thì trong câu chuyện cũng không thể không nhắc lại chuyện cũ, mà như vậy đối với anh là một việc thiếu tôn trọng. Cho nên, suy nghĩ mãi, cô quyết định sẽ tự mình nói ra trước để anh biết mà chuẩn bị tinh thần, cũng là để tránh lỡ miệng khiến bố mẹ cô biết được sự thật.
“Sau đó thì sao ?” Anh tựa người vào ghế với vẻ lười biếng, hỏi một câu, nét mặt vẫn không thay đổi.
Nhưng, đúng đến lúc cần phải nói thật thì Lương Duyệt ngừng lời.
Hai người im lặng, không ai tỏ ra nôn nóng.
"Hồi còn ở quê tôi đã từng đính hôn, vì mối quan hệ với bạn trai trước nên đã chia tay, sau đó tôi một mình lên Bắc Kinh và từ đó ở cùng với anh ấy. Bố mẹ tôi vốn cũng đã đồng ý cho tôi qua lại với anh ấy, nhưng cuối cùng thì chúng tôi vẫn chia tay. Bây giờ anh ấy đang ở nước ngoài, tôi cũng đã kết hôn, chuyện là như vậy." Lương Duyệt cố gắng kể lại những chuyện mình đã trải qua bằng những lới lẽ ngắn gọn, súc tích nhất. Nói xong, cô cúi đầu nhìn xuống chân mình, chờ xem cơn giận dữ của anh.
Anh hỏi bằng một giọng lãnh đạm : "Là Chung Lỗi phải không?"
Lương Duyệt không hề thấy ngạc nhiên khi Trịnh Hy Tắc biết đến cái tên này. Bởi vì, trên lớp vở bọc của món quà hôm ấy có viết rất rõ cái tên đó, vì thế cô gật đầu rồi lại tiếp tục im lặng.
"Tôi biết rồi", anh nói.
Lương Duyệt ngẩng đầu lên, liếc nhìn ah, thấy vẻ mặt anh không hề thay đổi, vẫn đang chăm chú nhìn vào bản lịch trình như không có chuyện gì xảy ra. Anh hỏi : “Cô nói xem, có nên đi Vạn Lý Tường Thành không ?”
Sợ Trịnh Hy Tắc biết mình đang nhìn trộm, Lương Duyệt lập tức đưa mắt về, vội đáp : "Trời nóng lắm, đừng đi nữa."
"Bố mẹ tới đây được một lần không phải là chuyện dễ dàng, cứ đi là hơn, chỉ cần chúng ta chuẩn bị kỹ một chút là được." Anh vẫn cúi đầu, trong lòng Lương Duyệt bỗng cảm thấy một tình cảm rất ấm áp đang dâng trào.
Cách xưng hô của anh cuối cùng đã thay đổi. Cho dù là vì điều gì đi chăng nữa thì ít nhiều nó cũng mang lại cho cô đôi chút an ủi.
Khi Lương Duyệt cùng Trịnh Hy Tắc đi đón bố mẹ, trong lòng cô vẫn không khỏi gợn lên chút lo âu.
Cách ăn mặc của Trịnh Hy Tắc thực sự khiến cho cô cảm thấy khó xử, tuy là do yêu cầu của công việc, nhưng nó quá công thức. Giữa thời tiết tháng Tám, thế mà anh vẫn comple, cà vạt, giày da, nhìn đã thấy nóng nực. Ở Trung Thiên còn có điều hòa, trong xe cũng còn mát, nhưng anh đã quên mất là ở bến tàu Bắc Kinh thì không hề có điều kiện tốt như thế.
Vì vậy, cô nói với anh : "Hay là anh cứ ở trong xe, để tôi ra đón bố mẹ?"
Anh không trả lời, nhưng vẫn đứng cùng cô ở cửa ra để chờ.
Khi bố mẹ xuất hiện ở cửa, Lương Duyệt đã rất muốn khóc. Trải qua rất nhiều chuyện, vốn dĩ cô đã không còn cảm thấy tủi thân nữa, nhưng giống như đứa trẻ xa nhà, cứ muốn sà vào lòng bố mẹ nhõng nhẽo, để bố mẹ biết rằng mình không ổn, cô cũng không sao kìm được những giọt nước mắt và nỗi nhớ của mình.
Dáng người bố cô rất cao, thế mà Trịnh Hy Tắc còn cao hơn ông một chút. Thấy Lương Duyệt bước nhanh lên đón, anh cũng rảo bước theo sau. Cô quay lại, kéo vạt áo anh với vẻ ngượng ngùng và giới thiệu với bố : "Bố, anh ấy là Trịnh Hy Tắc, người… mà con kết hôn."
Mẹ Lương Duyệt mỉm cười gật đầu, rồi đập khẽ vào bàn tay đang kéo vạt áo của Trịnh Hy Tắc của cô, nói : “Con bé này, chẳng biết nói năng gì cả. Con là Tiểu Trịnh phải không ? Chào con.”
Trịnh Hy Tắc là người rất biết cách ứng xử trong những tình huống như thế này, anh đón lấy túi hành lý đáp : "Bố, mẹ, chúng ta về nhà trước đã, nghỉ ngơi một lát rồi đi ăn cơm."
Bố mẹ Lương Duyệt mặc dù không đồng ý với đám cưới nhanh như chớp của con gái. Nhưng dù sao vuốt mặt vẫn phải nể mũi. Huống hồ xét cả về ngoại hình lẫn phẩm chất, Trịnh Hy Tắc cũng rất được, và hơn cả là, hai người cũng chẳng có cách gì để đem anh ra so sánh với Chung Lỗi, người mà họ chưa từng biết mặt. Cách ứng xử rất có lễ nghĩa cũng đã giúp anh giành thêm điểm từ họ.
Mẹ Lương Duyệt kéo cô đi lùi lại phía sau và khẽ hỏi : "Thời tiết thế này, nó mặc nhiều quần áo như vậy mà không thấy nóng sao?"
Lương Duyệt cố nén cười, đáp : "Có lẽ là thần kinh anh ấy có vấn đề."
"Cái con bé này, sao lại chẳng biết lớn bé gì thế ? Chỉ ăn nói bừa bãi thôi." Mẹ cô tát yêu vào má con gái, Lương Duyệt vội làm ra vẻ đoan trang, hiền thục.
Trịnh Hy Tắc ra bãi đỗ lấy xe, sau đó cho hành lý vào trong cốp xe. Mẹ của Lương Duyệt đẩy con gái, ý bảo cô giúp anh, nhưng cô chỉ luống cuống chân tay, đứng bên cạnh. Vừa cho những túi hành ký vào trong cốp xe, anh vừa quay sang nói với cô : "Cô giống bố, nhưng khuôn mặt lại giống mẹ. Hồi trẻ chắc bà rất đẹp."
Lương Duyệt khẽ đáp : "Cảm ơn".
Anh nhìn cô đang cúi đầu tủm tỉm, đột nhiên cười và nói : “Thần kinh của tôi có vấn đề à? Chẳng phải cô đã nói rằng, ở quê cô, lần đầu tiên con rể gặp mặt bố mẹ vợ thì phải ăn mặc cho chỉnh tề còn gì?”.
Lương Duyệt đáp : "Ăn mặc chỉnh tề thì cũng phải tùy vào hoàn cảnh. Trời nóng ba mươi lăm độ mà anh vẫn comple, cà vạt thì đúng là thần kinh có vấn đề."
Anh không để ý đến những lời chế nhạo của cô nữa, mà quay người đi về phía trước, mở cửa xe và bước lên, cô cũng ngồi vào ghế phụ lái. Anh quay đầu lại nói : "Tiểu Duyệt rất bướng bỉnh, cô ấy thường xuyên bỏ bữa sáng đấy ạ."
Tiểu Duyệt? Cô đưa mắt liếc sang ngang nhìn anh, tự nhiên cảm thấy buồn nôn.
"Như thế không được, sao con lại bướng bỉnh như vậy ? Đúng là con làm người khác lo lắng quá đấy!" Mẹ Lương Duyệt giận dữ mắng, còn bố cô thì nói :" Đừng nói chuyện nữa, tập trung lái xe đi."
Trịnh Hy Tắc và Lương Duyệt đều quay đầu lại, khi bắt đầu cầm tay lái, anh cố ý vuốt ve tay cô, khẽ véo một cái, rồi cười.
Ngồi phía sau là bố mẹ mình, nên dù Lương Duyệt có to gan đến mấy cũng không dám kháng cự, cô chỉ còn cách để cho anh chiếm phần hơn, còn mình thì đỏ bừng mặt.
Thực ra, như thế cũng đâu có gì là không tốt đâu cơ chứ. Trong con mắt bố mẹ cô thì họ là đôi vợ chồng mới cưới, có vuốt ve, âu yếm nhau một tí cũng là chuyện thường tình.
Tiếp sau đó, thử thách mà Trịnh Hy Tắc phải đối mặt quả là hiếm thấy từ trước đến nay.
Bố Lương Duyệt là người kiệm lời, khi ăn cơm, trên bàn ăn cũng chỉ có thêm hai chai rượu trắng.
Đó là loại rượu một trăm năm, năm mươi sáu độ.
Lương Duyệt thầm kêu lên, chết rồi, cô không biết rõ tửu lượng của Trịnh Hy Tắc, có mấy lần đi uống rượu nhưng chưa bao giờ cô thấy anh say, nhìn thì có thể biết ngay. Thử thách đầu tiên với anh sẽ là uống rượu. Mà với tửu lượng của bố cô, thì dù là một lít rưỡi rượu cũng không có vấn đề gì, nhưng với Trịnh Hy Tắc thì khó mà biết được.
Giữa ngày hè nóng nực mà uống rượu năm mươi sáu độ thì đã là một cự hình, mà thái độ của bố còn kỳ cục hơn, đó là thử tửu lượng của con rể.
Chính vì vậy chưa ăn được mấy miếng thì vòng một đã bắt đầu. Trịnh Hy Tắc rót rượu ra chén rồi đưa lên mời: "Bố, mẹ, trong ngày cưới con đã không có cơ hội mời rượu bố mẹ, đó là lỗi của con. Chén này con xin được chuộc lỗi với bố mẹ." Nói xong, anh uống cạn một hơi.
Lương Duyệt nhìn thấy chén đầu tiên có vẻ không thấm tháp gì cới anh, nên cũng thấy yên tâm hơn. Với cái cách thể hiện lúc này thì cũng có thể thấy, tửu lượng của anh cũng không đến nỗi tồi.
Hết chén này vơi lại đến chén khác đầy, còn Lương Duyệt thì cứ bị mẹ giữ chặt lấy, hỏi hết chuyện này đến chuyện khác, khi cô quay lại nhìn thì hai chai rượu chỉ còn là hai chiêc vỏ chai rỗng không. Cô vừa lơ là một chút, bố cô lại gọi người phục vụ mang tới hai chai khác, lúc ấy cô mới ý thức được mức độ căng thẳng của tình hình.
Nhưng khi cô đưa mắt sang nhìn Trịnh Hy Tắc thì anh tỏ ra vẫn rất thoải mái, thậm chí còn có vẻ rất tự nhiên nữa, anh đón chai rượu rồi rót vào chén cho bố Lương Duyệt với vẻ rất cung kính, nụ cười trên môi anh dưới ánh đèn càng tỏ vẻ thành thật.
Mẹ Lương Duyệt vươn người, khẽ thì thầm vào tai cô : "Thằng bé này có phong cách uống rượu rất được. Con cứ yên tâm đi, bố con sẽ không để nó say đâu."
Lương Duyệt không biết nói sao, chỉ còn biết cười, rồi thò tay xuống gầm bàn, kéo vạt áo của Trịnh Hy Tắch, nói : “Hay là để em uống đỡ anh chén này ?”
Bố cô chau mày : "Đàn ông uống rượu, con xen vào làm gì?"
Lương Duyệt cười ngượng nghịu, khẽ đá vào chân Trịnh Hy Tắc dò hỏi, ai ngờ, anh nghiêng mặt cười và nói với cô : “Đừng lo, nhạc phụ đại nhân đang muốn thử anh thôi.”
Lương Duyệt thấy rất giận, cô từ bỏ luôn ý định chia sẻ của mình. "Em có sợ gì đâu, nếu bố em mà gọi thêm một chai nữa, em dám chắc anh sẽ say."
Đột nhiên anh đưa tay ra, Lương Duyệt sững người, đưa mắt lén nhìn sang phía đối diện, nhưng anh đã đưa cánh tay lên ngang ngực cô, giúp cô sửa lại cổ áo, đồng thời nói : "Em xem lại mình đi kìa, chuyện này anh đã nói mấy lần rồi mà vẫn không nghe".
Dưới ánh đèn, ánh mắt, nụ cười của anh thật rõ ràng, tất cả đều chân thật.
Lương Duyệt vẫn phải mỉm cười theo động tác của anh, tuy nhiên trong lòng cảm thấy càng khó hiểu.
Anh mượn rượu để giả vờ như vậy ư? rõ ràng biết trước mặt là bố cô, thế mà vẫn còn tỏe ra âu yếm và quan tâm đến cô, như thế có khác gì diễn trò đâu, lại còn làm như thật nữa chứ!
Thấy cô ngây người ra, anh cầm đôi đũa nhét vào tay cô, ý giúc ăn cơm. Lương Duyệt thực sự không thể nào đoán được thái độ của bố mẹ qua ánh mắt họ, vì thế càng cúi đầu xuống thấp hơn.
Lại một chai rượu nữa được đưa tới, Lương Duyệt thấy trán mình vã mồ hôi hột. Bố cô đã già, vì sao phải khổ như vậy? Còn Trịnh Hy Tắc không hiểu uống được bao nhiêu? Lát nữa về nhà bằng cách nào đây?
Khi hai người đàn ông bắt tay nhau nói mấy lới chúc tụng, Lương Duyệt suýt nữa thì nhảy cẫng lên vì mừng. Vẫn còn một nửa chai rượu, tính tổng cộng, hai người đã uống ba chai. Trịnh Hy Tắch mỉm cười, nói với cô : "Em cứ yên tâm, tửu lượng của anh cao lắm, vẫn còn uống được."
Nụ cười ấy mới phiến lòng người xao xuyến làm sao, Lương Duyệt bỗng ngây ra, sau đó mới vội vàng mỉm cười nhìn bố : "Bố, bố đọ với anh ấy làm gì, bố đã lớn tuổi rồi."
Đến tận lúc này, đôi lông mày của bố mới giãn ra, ông nở một nụ cười. "Bố có đọ gì đâu, bố chỉ muốn xem tửu lượng của Tiểu Trịnh thế nào thôi. Đúng là tửu lượng của nó rất tốt, phong cách uống rượu cũng rất được."
Nghe đến đây, mẹ Lương Duyệt bèn đứng dậy, nói: "Tiểu Trịnh, con uống xong chưa?"
Trịnh Hy Tắc cười đáp : "Con xuống xong rồi ạ".
"Vậy thì bây giờ mẹ sẽ uống với con." Mẹ Lương Duyệt cười rất tươi. Lương Duyệt đang uống nước, nghe thấy thế thì phì cả ra, họ sặc sụa.
Trịnh Hy Tắc vỗ lưng cho cô, cô đưa tay giữ khuỷu tay anh lại, nói thẳng với mẹ : “Mẹ, nếu phải uống với cả mẹ nữa thì anh ấy không chống cự nổi đâu.”
Mẹ cô mỉm cười đáp : "Mẹ có nói sẽ đọ với nó, mẹ bảo mẹ sẽ uống với nó một chén."
Có ngăn cản cũng không được, tay Lương Duyệt bị Trịnh Hy Tắc giữ chặt dưới gầm bàn, tay trái anh nâng cốc rượu lên nói : “Mẹ, chén này con xin chúc sức khỏe mẹ.”
"Mẹ chúc con mới đúng. Lương Duyệt là đức con gái duy nhất của bố mẹ, nó được mẹ nuông chiều từ bé nên quen mất rồi. Lần đầu ra khỏi nhà, nó lại đi xa như vậy, nhiều lúc bố mẹ cũng nhớ nó, muốn được nhìn thấy mặt nó mà cũng không được. Vì vậy, nếu nó có điều gì không phải, mẹ mong con bỏ qua cho nó." Nói đến đây thì mắt bà đỏ hoe, và thế là Lương Duyệt cũng không nén được, suýt nữa bật khóc.
Lúc đó, không còn nhìn thấy vẻ ngạo mạn và tinh ranh thường ngày của Trịnh Hy Tắc đâu nữa. Khi nghe mẹ Lương Duyệt nói rằng, hy vọng anh sẽ chăm sóc cô, anh đã tỏ ra rất dịu dàng, khóe miệng còn nở nụ cười nữa.
Anh đáp : "Mẹ, Lương Duyệt rất tốt, trong mắt con, cô ấy không hề có khuyết điểm. Con nguyện sẽ chăm sóc cô ấy suốt đời."
Rồi bất chấp Lương Duyệt làm gì dưới gầm bàn, Trịnh Hy Tắc và mẹ cô cùng uống cạn chỗ rượu trong cốc.
Ra khỏi nhà hàng, Lương Duyệt mới biết được rằng Trịnh Hy Tắc sớm đã sắp xếp người lái xe đưa bố mẹ cô đến ở khách sạn, còn cô thì bị anh kéo lên một chiếc xe khác và đưa về nhà.
Cô muốn tới sắp xếp chuyện ăn ở cho bố mẹ, nhưng anh đã giữ chặt cô lại.
Lương Duyệt nghĩ, chắc là vì anh uống hơi nhiều nên đầu óc không còn tỉnh táo nữa. Vì thế, cô vỗ vỗ vào lưng anh giống như một bà mẹ và hỏi : "Khó chịu lắm phải không? Nếu muốn nôn thì cứ nói nhé."
"Lương Duyệt"
"Gì ạ?"
Giọng của Trịnh Hy Tắc bỗng nhiên trở nên rât dịu dàng, một lúc sau anh thì thào : “Cô rất hạnh phúc, bố mẹ đều rất yêu thương cô.”
“Tôi cũng nghĩ như vậy”. Lương Duyệt tiếp tục vỗ lưng cho anh.
"Lương Duyệt."
"Sao ạ?"
Anh quay người lại, đưa tay nắm lấy lưng cô, kéo cô vào lòng. "Yên tâm, anh sẽ chăm sóc em suốt đời."
"Sao cơ?"
Hơi thở nặng nề của anh phả vào mặt cô, cô chưa kịp đẩy ra thì anh đã tì cằm lên đầu cô, rồi chìm vào giấc ngủ rất nhanh. Lương Duyệt bất lực, chỉ còn biết bảo lái xe đưa về Quang Mẫn Uyển.
"Em thật là ngốc. Không phải đàn ông cứ nói ra câu đó mới có thể đối xử tốt với em. Có những thứ còn quan trọng hơn mấy chữ đó", anh nói.
“Vâng”, Lương Duyệt trả lời.
"Anh biết em không thể quên được, mà anh cũng sẽ không yêu cầu em phải quên."
"Vâng."
"Lương Duyệt, anh muốn hỏi em một câu."
"Gì cơ?"
Đột nhiên Trịnh Hy Tắc ngẩng đầu dậy, nâng mặt cô lên và hỏi : "Nếu có một ngày anh ta tới mang em đi, thì em có đi theo anh ta không?".
Cái kiểu bất chấp cả mạng sống của Lương Duyệt khiến cả Hàn Ly cũng thấy sợ, vì thế khi đưa hồ sơ cho cô, anh đã chỉ vào mũi cô nói : "Tôi phải nhắc cô, nếu cô mà ngã xuống tại phòng xử án thì sẽ lập tức có người đến gỡ biển văn phòng Nghiêm Quy ra đấy. Hậu quả của việc đó rất nghiêm trọng, cô phải chịu trách nhiệm.”
Lương Duyệt mỉm cười một cách yếu ớt, đấm khẽ vào ngực anh : “Đừng đùa nữa, ai tháo biển của ai còn chưa biết đâu, chưa biết chừng chúng ta lại tới tháo biể của Trung Thiên cũng nên”.
“Cô đúng là điển hình của người ăn cây táo tào cây sung đấy, Trịnh Hy Tắc cũng không quan tâm tới việc này à?”, Hàn Ly nói khích.
Nghe nhắc đế cái tên ấy, nét mặt Lương Duyệt bỗng trở bên lạnh lùng, cô cụp mắt xuống, mỉm cười thay cho câu trả lời.
Hôm đó cô bị ngất là vì bị hạ đường huyết, lại thêm bị say nắng. Trịnh Hy Tắc không nghe thấy lời căn dặn của bắc sĩ là cô phải nằm lại viện hai ngày. Đây vốn có thể coi như một cơ hội rất tốt để hàn gắn tình cảm, nhưng vì bận bịu với công việc ở Trung Thiên nên anh đã rời đi và bỏ lỡ cơ hội đó.
Thực ra, cũng không thể coi là một cơ hội. Thậm chí Lương Duyệt không dám chắc rằng mình thật sự muốn tăng cường sự hiểu biết lẫn nhau trong quan hệ vợ chồng hay không nữa.
Suy cho cũng thì việc bị người khác làm tổn thương và giữ mãi điều đó trong lòng không phải là phong cách từ trước tới giờ của cô. Một người khi đã bình tĩnh xử lý vấn đề như vậy thì cô chỉ còn cách phối hợp.
Hàn Ly thấy cô không thực sự vui vẻ nên cũng không bàn tới chủ đề đó nữa, nhưng anh vẫn dặn : “Vậy thì cô cứ đi đi, khi về hãy bảo Doanh Doanh gọi điện cho tôi. Nếu có chuyện gì thì tôi sẽ lái xe tới đón cô.”
Lương Duyệt cười, đập đập vào chiếc cặp tài liệu, đáp : "Ông chủ cứ yên tâm, đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ."
Hàn Ly vỗ vão vai cô thay cho lời khích lệ, rồi quay người đi lấy xe. Khi anh ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Trịnh Hy Tắc trong bộ đồ màu đen đang đứng cạnh chiếc xe đỗ bên kia đường. Hàn Ly cười, ra vẻ đã hiểu ý, sau đó quay lại nói với Lương Duyệt : "Chủ tịch Trịnh nhà cô không yên tâm nên đến thăm cô kìa." Vừa nói anh ta vừa hất hàm về phía đối diện.
Lương Duyệt liếc nhanh một cái về phía bóng người đó rồi ngây người ra. Doanh Doanh đứng phía sau cô, nói : "Luật sư Lương, em thấy sắc mặt của chị không được tốt."
Lương Duyệt hít một hơi thật sâu đáp : "Doanh Doanh, em đi sang hỏi anh ta xem đến đây có việc gì không?"
Doanh Doanh cảm thất rất khó xử, do dự một lát thì cô cũng chạy sang phía bên kia đường. Lương Duyệt nhìn theo sau lưng Doanh Doanh, dưới ánh nắng, cô cảm thấy ánh mắt mình rất đau, vì thế rời mắt sang chỗ khác. Doanh Doanh sang đó một lát rồi quay trở về, tay cầm theo một túi giấy căng phồng.
Lương Duyệt nhìn và đoán không có chuyện gì nên quay người chậm rãi đi lên. Doanh Doanh thở hổn hển chạy theo sau, nói : “Vừa rồi anh Trịnh bảo, công ty của anh ấy có một vụ sát nhập, hy vọng chị có thể tới xem xét, đây là bản kế hoạch.”
"Ừ", nét mặt Lương Duyệt vẫn không hề thay đổi, vẫn nghiêm nghị thâm trầm, bước chân vững chãi như cũ.
Doanh Doanh quan sát với vẻ sợ sệt và lo lắng, thấy Lương Duyệt không có phản ứng gì, bèn nói tiếp : "Anh Trịnh còn nói…"
"Nói gì?", vẻ mặt Lương Duyệt hơi sa sầm lại, cô dừng bước vẻ dửng dưng.
Doanh Doanh bước tới đáp : "Là chuyện, anh Trịnh bảo, hãy dặn luật sư Lương đứng ở ngoài nắng lâu quá."
Lương Duyệt liếc nhìn Doanh Doanh một cái, dừng bước chừng nửa phút, sau đó lại tiếp tục bước lên bậc thang, rồi đưa thay đẩy cánh cửa tòa án. Làn không khí mát lạnh từ điều hòa thổi tới, Lương Duyệt nhường lối cho Doanh Doanh rồi nhân lúc đưa tay đóng cửa lại, cô nhìn sang phía bên kia đường, bóng người mặc áo đen cũng chiếc xe đã không còn ở đó.
Doanh Doanh thấy cô dừng lại ở cửa thì không hiểu, bèn hỏi với vẻ tò mò : "Luật sư Lương, chị quên thứ gì hay sao?"
Lương Duyệt quay lại, nghe thấy câu hỏi, vội bước về phía trước, đáp : “Không. Chỉ nhìn xem anh Hàn Ly đã đi chưa thôi, tôi định nhờ anh ấy xem giúp cô vụ cổ phần của Lập Vụ.”
"Anh ấy đi rồi, em vừa thấy anh ấy đi về phía Đông." Doanh Doanh chỉ về phía bên phải, ánh mắt Lương Duyệt hơi tối lại đáp : "Ừ, tôi cũng nhìn thấy rồi. anh ta thật là, đi cũng chẳng chào lấy một tiếng."
Tháng Tám bố mẹ Lương Duyệt sẽ tới Bắc Kinh.
Ngày cưới, Lương Duyệt không có bố mẹ ở bên, đó luôn là điều khiến cô cảm thấy tiếc. Cho dù cuộc hôn nhân ấy là thật hay giả, nhưng việc không có mặt bố mẹ, bạn bè và người thân trong ngày hôm đó khiến cô có cảm giác thiếu vắng một thứ gì đó.
Vì thế, trước khi bố mẹ tới, cô và Trịnh Hy Tắc đã bàn bạc với nhau, mỗi người một việc, sắp vếp lịch trình, chỗ ăn chỗ ở đâu vào đấy, chẳng khác gì chuẩn bị đón tiếp khách nước ngoài. Gần đến ngày cuối, Lương Duyệt còn không quên bổ sung một câu : "Nếu anh bận thì một mình tôi đưa bố mẹ đi chơi cũng được. Thời gian này công việc của Trung Thiên cũng rất nhiều, anh không cần phải tới đâu."
Trịnh Hy Tắc ngẩng đầu lên khỏi bản lịch trình, chau mày : “Không sao, tôi cũng không bận đến như thế.” Không khí sau đó có phần hơi gượng gạo, cô cũng không nói gì thêm nữa. sau cùng, anh nói : “Bố cô có uống được rượu không ?”
Lương Duyệt gật đầu : "Tửu lượng của tôi được di truyền từ cả bố lẫn mẹ. Cả hai người đều uống rượu rất giỏi."
"Ồ, thế thì tôi rõ rồi." Trịnh Hy Tắc cầm bút lên, viết thêm gì đó lên bản lịch trình. Lương Duyệt nói : "Có chuyện này…", nhưng nhìn thấy anh đang cúi đầu xuống, cô lại bảo : "Thôi".
Cô đứng dậy định đi, Trịnh Hy Tắc quay lại nhìn cô, ánh mắt anh khiến cô có thêm dũng khí, cô do dự một lát rồi cất lời : "Tôi muốn nói với anh điều này, hai ngày nữa gặp mặt, hãy cứ gọi bố mẹ tôi là bố mẹ, người già thường cả nghĩ. Chỉ có chuyện này thôi, không có gì nữa đâu."
Khi nói câu này, cô có vẻ rất căng thẳng, tay cô bám chặt vào bậu cửa, các đốt ngón tay đểu ửng đỏ cả lên, điều đó chứng tỏ mức độ chú trọng của cô đối với chuyện này như thế nào. Trịnh Hy Tắc cau mày hoi : "Như thế là có ý gì?"
“Tuy hiện tại chúng ta chỉ có quan hệ hợp tác, nhưng bố mẹ tôi thì chắc chắn mong muốn được nhìn thấy chúng ta thân mật hơn. Nhất là ở quê tôi lại rất coi trọng những nghi lễ ấy. Bố mẹ tôi là người tương đối bảo thủ, không thể nào chấp nhận được những chuyện như thế này. Tôi nghĩ, tốt hơn cả là chúng ta cứ cố gắng làm như một cặp vợ chồng bình thường, để các cụ nghĩ rằng hôn nhân của chúng ta không có vấn đề gì, như thế các cụ sẽ yên tâm hơn.”
“Tôi có nói không gọi bố mẹ đâu?”, Trịnh Hy Tắc quay mặt lại, hỏi.
Lương Duyệt cứng lưỡi. Từ đầu chí cuối, chỉ có cô nghĩ rằng anh không gọi như thế mà thôi.
Thôi được rồi, cô thừa nhận mình đã đem bụng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, cô bèn gật đầu, nói tiếp : "Tôi còn có chuyện này muốn nói với anh".
"Được, nói đi!", anh lấy ra một điếu thuốc, châm lửa rồi kẹp nó giữa các ngón tay.
"Trước đây tôi có bạn trai, anh cũng biết rồi đấy. Nhưng căn nguyên câu chuyện giữa chúng tôi thì có thể anh chưa biết."
Lương Duyệt đứng dựa vào khung cửa, di ngón tay vạch lên tường từng nét, từng nét một. Cô không muốn nói, nhưng ngày bố mẹ tới Bắc Kinh mỗi ngày một đến gần, nếu không nói ra thì sợ rằng cũng không giấu được anh nữa. Chuyện năm xưa ầm ĩ như vậy, đến bây giờ thì lại kết hôn với người khác, có thể đoán được bố mẹ sẽ rất khó chấp nhận. Mà cứ cho là bố mẹ cô có thể chấp nhận đi nữa thì trong câu chuyện cũng không thể không nhắc lại chuyện cũ, mà như vậy đối với anh là một việc thiếu tôn trọng. Cho nên, suy nghĩ mãi, cô quyết định sẽ tự mình nói ra trước để anh biết mà chuẩn bị tinh thần, cũng là để tránh lỡ miệng khiến bố mẹ cô biết được sự thật.
“Sau đó thì sao ?” Anh tựa người vào ghế với vẻ lười biếng, hỏi một câu, nét mặt vẫn không thay đổi.
Nhưng, đúng đến lúc cần phải nói thật thì Lương Duyệt ngừng lời.
Hai người im lặng, không ai tỏ ra nôn nóng.
"Hồi còn ở quê tôi đã từng đính hôn, vì mối quan hệ với bạn trai trước nên đã chia tay, sau đó tôi một mình lên Bắc Kinh và từ đó ở cùng với anh ấy. Bố mẹ tôi vốn cũng đã đồng ý cho tôi qua lại với anh ấy, nhưng cuối cùng thì chúng tôi vẫn chia tay. Bây giờ anh ấy đang ở nước ngoài, tôi cũng đã kết hôn, chuyện là như vậy." Lương Duyệt cố gắng kể lại những chuyện mình đã trải qua bằng những lới lẽ ngắn gọn, súc tích nhất. Nói xong, cô cúi đầu nhìn xuống chân mình, chờ xem cơn giận dữ của anh.
Anh hỏi bằng một giọng lãnh đạm : "Là Chung Lỗi phải không?"
Lương Duyệt không hề thấy ngạc nhiên khi Trịnh Hy Tắc biết đến cái tên này. Bởi vì, trên lớp vở bọc của món quà hôm ấy có viết rất rõ cái tên đó, vì thế cô gật đầu rồi lại tiếp tục im lặng.
"Tôi biết rồi", anh nói.
Lương Duyệt ngẩng đầu lên, liếc nhìn ah, thấy vẻ mặt anh không hề thay đổi, vẫn đang chăm chú nhìn vào bản lịch trình như không có chuyện gì xảy ra. Anh hỏi : “Cô nói xem, có nên đi Vạn Lý Tường Thành không ?”
Sợ Trịnh Hy Tắc biết mình đang nhìn trộm, Lương Duyệt lập tức đưa mắt về, vội đáp : "Trời nóng lắm, đừng đi nữa."
"Bố mẹ tới đây được một lần không phải là chuyện dễ dàng, cứ đi là hơn, chỉ cần chúng ta chuẩn bị kỹ một chút là được." Anh vẫn cúi đầu, trong lòng Lương Duyệt bỗng cảm thấy một tình cảm rất ấm áp đang dâng trào.
Cách xưng hô của anh cuối cùng đã thay đổi. Cho dù là vì điều gì đi chăng nữa thì ít nhiều nó cũng mang lại cho cô đôi chút an ủi.
Khi Lương Duyệt cùng Trịnh Hy Tắc đi đón bố mẹ, trong lòng cô vẫn không khỏi gợn lên chút lo âu.
Cách ăn mặc của Trịnh Hy Tắc thực sự khiến cho cô cảm thấy khó xử, tuy là do yêu cầu của công việc, nhưng nó quá công thức. Giữa thời tiết tháng Tám, thế mà anh vẫn comple, cà vạt, giày da, nhìn đã thấy nóng nực. Ở Trung Thiên còn có điều hòa, trong xe cũng còn mát, nhưng anh đã quên mất là ở bến tàu Bắc Kinh thì không hề có điều kiện tốt như thế.
Vì vậy, cô nói với anh : "Hay là anh cứ ở trong xe, để tôi ra đón bố mẹ?"
Anh không trả lời, nhưng vẫn đứng cùng cô ở cửa ra để chờ.
Khi bố mẹ xuất hiện ở cửa, Lương Duyệt đã rất muốn khóc. Trải qua rất nhiều chuyện, vốn dĩ cô đã không còn cảm thấy tủi thân nữa, nhưng giống như đứa trẻ xa nhà, cứ muốn sà vào lòng bố mẹ nhõng nhẽo, để bố mẹ biết rằng mình không ổn, cô cũng không sao kìm được những giọt nước mắt và nỗi nhớ của mình.
Dáng người bố cô rất cao, thế mà Trịnh Hy Tắc còn cao hơn ông một chút. Thấy Lương Duyệt bước nhanh lên đón, anh cũng rảo bước theo sau. Cô quay lại, kéo vạt áo anh với vẻ ngượng ngùng và giới thiệu với bố : "Bố, anh ấy là Trịnh Hy Tắc, người… mà con kết hôn."
Mẹ Lương Duyệt mỉm cười gật đầu, rồi đập khẽ vào bàn tay đang kéo vạt áo của Trịnh Hy Tắc của cô, nói : “Con bé này, chẳng biết nói năng gì cả. Con là Tiểu Trịnh phải không ? Chào con.”
Trịnh Hy Tắc là người rất biết cách ứng xử trong những tình huống như thế này, anh đón lấy túi hành lý đáp : "Bố, mẹ, chúng ta về nhà trước đã, nghỉ ngơi một lát rồi đi ăn cơm."
Bố mẹ Lương Duyệt mặc dù không đồng ý với đám cưới nhanh như chớp của con gái. Nhưng dù sao vuốt mặt vẫn phải nể mũi. Huống hồ xét cả về ngoại hình lẫn phẩm chất, Trịnh Hy Tắc cũng rất được, và hơn cả là, hai người cũng chẳng có cách gì để đem anh ra so sánh với Chung Lỗi, người mà họ chưa từng biết mặt. Cách ứng xử rất có lễ nghĩa cũng đã giúp anh giành thêm điểm từ họ.
Mẹ Lương Duyệt kéo cô đi lùi lại phía sau và khẽ hỏi : "Thời tiết thế này, nó mặc nhiều quần áo như vậy mà không thấy nóng sao?"
Lương Duyệt cố nén cười, đáp : "Có lẽ là thần kinh anh ấy có vấn đề."
"Cái con bé này, sao lại chẳng biết lớn bé gì thế ? Chỉ ăn nói bừa bãi thôi." Mẹ cô tát yêu vào má con gái, Lương Duyệt vội làm ra vẻ đoan trang, hiền thục.
Trịnh Hy Tắc ra bãi đỗ lấy xe, sau đó cho hành lý vào trong cốp xe. Mẹ của Lương Duyệt đẩy con gái, ý bảo cô giúp anh, nhưng cô chỉ luống cuống chân tay, đứng bên cạnh. Vừa cho những túi hành ký vào trong cốp xe, anh vừa quay sang nói với cô : "Cô giống bố, nhưng khuôn mặt lại giống mẹ. Hồi trẻ chắc bà rất đẹp."
Lương Duyệt khẽ đáp : "Cảm ơn".
Anh nhìn cô đang cúi đầu tủm tỉm, đột nhiên cười và nói : “Thần kinh của tôi có vấn đề à? Chẳng phải cô đã nói rằng, ở quê cô, lần đầu tiên con rể gặp mặt bố mẹ vợ thì phải ăn mặc cho chỉnh tề còn gì?”.
Lương Duyệt đáp : "Ăn mặc chỉnh tề thì cũng phải tùy vào hoàn cảnh. Trời nóng ba mươi lăm độ mà anh vẫn comple, cà vạt thì đúng là thần kinh có vấn đề."
Anh không để ý đến những lời chế nhạo của cô nữa, mà quay người đi về phía trước, mở cửa xe và bước lên, cô cũng ngồi vào ghế phụ lái. Anh quay đầu lại nói : "Tiểu Duyệt rất bướng bỉnh, cô ấy thường xuyên bỏ bữa sáng đấy ạ."
Tiểu Duyệt? Cô đưa mắt liếc sang ngang nhìn anh, tự nhiên cảm thấy buồn nôn.
"Như thế không được, sao con lại bướng bỉnh như vậy ? Đúng là con làm người khác lo lắng quá đấy!" Mẹ Lương Duyệt giận dữ mắng, còn bố cô thì nói :" Đừng nói chuyện nữa, tập trung lái xe đi."
Trịnh Hy Tắc và Lương Duyệt đều quay đầu lại, khi bắt đầu cầm tay lái, anh cố ý vuốt ve tay cô, khẽ véo một cái, rồi cười.
Ngồi phía sau là bố mẹ mình, nên dù Lương Duyệt có to gan đến mấy cũng không dám kháng cự, cô chỉ còn cách để cho anh chiếm phần hơn, còn mình thì đỏ bừng mặt.
Thực ra, như thế cũng đâu có gì là không tốt đâu cơ chứ. Trong con mắt bố mẹ cô thì họ là đôi vợ chồng mới cưới, có vuốt ve, âu yếm nhau một tí cũng là chuyện thường tình.
Tiếp sau đó, thử thách mà Trịnh Hy Tắc phải đối mặt quả là hiếm thấy từ trước đến nay.
Bố Lương Duyệt là người kiệm lời, khi ăn cơm, trên bàn ăn cũng chỉ có thêm hai chai rượu trắng.
Đó là loại rượu một trăm năm, năm mươi sáu độ.
Lương Duyệt thầm kêu lên, chết rồi, cô không biết rõ tửu lượng của Trịnh Hy Tắc, có mấy lần đi uống rượu nhưng chưa bao giờ cô thấy anh say, nhìn thì có thể biết ngay. Thử thách đầu tiên với anh sẽ là uống rượu. Mà với tửu lượng của bố cô, thì dù là một lít rưỡi rượu cũng không có vấn đề gì, nhưng với Trịnh Hy Tắc thì khó mà biết được.
Giữa ngày hè nóng nực mà uống rượu năm mươi sáu độ thì đã là một cự hình, mà thái độ của bố còn kỳ cục hơn, đó là thử tửu lượng của con rể.
Chính vì vậy chưa ăn được mấy miếng thì vòng một đã bắt đầu. Trịnh Hy Tắc rót rượu ra chén rồi đưa lên mời: "Bố, mẹ, trong ngày cưới con đã không có cơ hội mời rượu bố mẹ, đó là lỗi của con. Chén này con xin được chuộc lỗi với bố mẹ." Nói xong, anh uống cạn một hơi.
Lương Duyệt nhìn thấy chén đầu tiên có vẻ không thấm tháp gì cới anh, nên cũng thấy yên tâm hơn. Với cái cách thể hiện lúc này thì cũng có thể thấy, tửu lượng của anh cũng không đến nỗi tồi.
Hết chén này vơi lại đến chén khác đầy, còn Lương Duyệt thì cứ bị mẹ giữ chặt lấy, hỏi hết chuyện này đến chuyện khác, khi cô quay lại nhìn thì hai chai rượu chỉ còn là hai chiêc vỏ chai rỗng không. Cô vừa lơ là một chút, bố cô lại gọi người phục vụ mang tới hai chai khác, lúc ấy cô mới ý thức được mức độ căng thẳng của tình hình.
Nhưng khi cô đưa mắt sang nhìn Trịnh Hy Tắc thì anh tỏ ra vẫn rất thoải mái, thậm chí còn có vẻ rất tự nhiên nữa, anh đón chai rượu rồi rót vào chén cho bố Lương Duyệt với vẻ rất cung kính, nụ cười trên môi anh dưới ánh đèn càng tỏ vẻ thành thật.
Mẹ Lương Duyệt vươn người, khẽ thì thầm vào tai cô : "Thằng bé này có phong cách uống rượu rất được. Con cứ yên tâm đi, bố con sẽ không để nó say đâu."
Lương Duyệt không biết nói sao, chỉ còn biết cười, rồi thò tay xuống gầm bàn, kéo vạt áo của Trịnh Hy Tắch, nói : “Hay là để em uống đỡ anh chén này ?”
Bố cô chau mày : "Đàn ông uống rượu, con xen vào làm gì?"
Lương Duyệt cười ngượng nghịu, khẽ đá vào chân Trịnh Hy Tắc dò hỏi, ai ngờ, anh nghiêng mặt cười và nói với cô : “Đừng lo, nhạc phụ đại nhân đang muốn thử anh thôi.”
Lương Duyệt thấy rất giận, cô từ bỏ luôn ý định chia sẻ của mình. "Em có sợ gì đâu, nếu bố em mà gọi thêm một chai nữa, em dám chắc anh sẽ say."
Đột nhiên anh đưa tay ra, Lương Duyệt sững người, đưa mắt lén nhìn sang phía đối diện, nhưng anh đã đưa cánh tay lên ngang ngực cô, giúp cô sửa lại cổ áo, đồng thời nói : "Em xem lại mình đi kìa, chuyện này anh đã nói mấy lần rồi mà vẫn không nghe".
Dưới ánh đèn, ánh mắt, nụ cười của anh thật rõ ràng, tất cả đều chân thật.
Lương Duyệt vẫn phải mỉm cười theo động tác của anh, tuy nhiên trong lòng cảm thấy càng khó hiểu.
Anh mượn rượu để giả vờ như vậy ư? rõ ràng biết trước mặt là bố cô, thế mà vẫn còn tỏe ra âu yếm và quan tâm đến cô, như thế có khác gì diễn trò đâu, lại còn làm như thật nữa chứ!
Thấy cô ngây người ra, anh cầm đôi đũa nhét vào tay cô, ý giúc ăn cơm. Lương Duyệt thực sự không thể nào đoán được thái độ của bố mẹ qua ánh mắt họ, vì thế càng cúi đầu xuống thấp hơn.
Lại một chai rượu nữa được đưa tới, Lương Duyệt thấy trán mình vã mồ hôi hột. Bố cô đã già, vì sao phải khổ như vậy? Còn Trịnh Hy Tắc không hiểu uống được bao nhiêu? Lát nữa về nhà bằng cách nào đây?
Khi hai người đàn ông bắt tay nhau nói mấy lới chúc tụng, Lương Duyệt suýt nữa thì nhảy cẫng lên vì mừng. Vẫn còn một nửa chai rượu, tính tổng cộng, hai người đã uống ba chai. Trịnh Hy Tắch mỉm cười, nói với cô : "Em cứ yên tâm, tửu lượng của anh cao lắm, vẫn còn uống được."
Nụ cười ấy mới phiến lòng người xao xuyến làm sao, Lương Duyệt bỗng ngây ra, sau đó mới vội vàng mỉm cười nhìn bố : "Bố, bố đọ với anh ấy làm gì, bố đã lớn tuổi rồi."
Đến tận lúc này, đôi lông mày của bố mới giãn ra, ông nở một nụ cười. "Bố có đọ gì đâu, bố chỉ muốn xem tửu lượng của Tiểu Trịnh thế nào thôi. Đúng là tửu lượng của nó rất tốt, phong cách uống rượu cũng rất được."
Nghe đến đây, mẹ Lương Duyệt bèn đứng dậy, nói: "Tiểu Trịnh, con uống xong chưa?"
Trịnh Hy Tắc cười đáp : "Con xuống xong rồi ạ".
"Vậy thì bây giờ mẹ sẽ uống với con." Mẹ Lương Duyệt cười rất tươi. Lương Duyệt đang uống nước, nghe thấy thế thì phì cả ra, họ sặc sụa.
Trịnh Hy Tắc vỗ lưng cho cô, cô đưa tay giữ khuỷu tay anh lại, nói thẳng với mẹ : “Mẹ, nếu phải uống với cả mẹ nữa thì anh ấy không chống cự nổi đâu.”
Mẹ cô mỉm cười đáp : "Mẹ có nói sẽ đọ với nó, mẹ bảo mẹ sẽ uống với nó một chén."
Có ngăn cản cũng không được, tay Lương Duyệt bị Trịnh Hy Tắc giữ chặt dưới gầm bàn, tay trái anh nâng cốc rượu lên nói : “Mẹ, chén này con xin chúc sức khỏe mẹ.”
"Mẹ chúc con mới đúng. Lương Duyệt là đức con gái duy nhất của bố mẹ, nó được mẹ nuông chiều từ bé nên quen mất rồi. Lần đầu ra khỏi nhà, nó lại đi xa như vậy, nhiều lúc bố mẹ cũng nhớ nó, muốn được nhìn thấy mặt nó mà cũng không được. Vì vậy, nếu nó có điều gì không phải, mẹ mong con bỏ qua cho nó." Nói đến đây thì mắt bà đỏ hoe, và thế là Lương Duyệt cũng không nén được, suýt nữa bật khóc.
Lúc đó, không còn nhìn thấy vẻ ngạo mạn và tinh ranh thường ngày của Trịnh Hy Tắc đâu nữa. Khi nghe mẹ Lương Duyệt nói rằng, hy vọng anh sẽ chăm sóc cô, anh đã tỏ ra rất dịu dàng, khóe miệng còn nở nụ cười nữa.
Anh đáp : "Mẹ, Lương Duyệt rất tốt, trong mắt con, cô ấy không hề có khuyết điểm. Con nguyện sẽ chăm sóc cô ấy suốt đời."
Rồi bất chấp Lương Duyệt làm gì dưới gầm bàn, Trịnh Hy Tắc và mẹ cô cùng uống cạn chỗ rượu trong cốc.
Ra khỏi nhà hàng, Lương Duyệt mới biết được rằng Trịnh Hy Tắc sớm đã sắp xếp người lái xe đưa bố mẹ cô đến ở khách sạn, còn cô thì bị anh kéo lên một chiếc xe khác và đưa về nhà.
Cô muốn tới sắp xếp chuyện ăn ở cho bố mẹ, nhưng anh đã giữ chặt cô lại.
Lương Duyệt nghĩ, chắc là vì anh uống hơi nhiều nên đầu óc không còn tỉnh táo nữa. Vì thế, cô vỗ vỗ vào lưng anh giống như một bà mẹ và hỏi : "Khó chịu lắm phải không? Nếu muốn nôn thì cứ nói nhé."
"Lương Duyệt"
"Gì ạ?"
Giọng của Trịnh Hy Tắc bỗng nhiên trở nên rât dịu dàng, một lúc sau anh thì thào : “Cô rất hạnh phúc, bố mẹ đều rất yêu thương cô.”
“Tôi cũng nghĩ như vậy”. Lương Duyệt tiếp tục vỗ lưng cho anh.
"Lương Duyệt."
"Sao ạ?"
Anh quay người lại, đưa tay nắm lấy lưng cô, kéo cô vào lòng. "Yên tâm, anh sẽ chăm sóc em suốt đời."
"Sao cơ?"
Hơi thở nặng nề của anh phả vào mặt cô, cô chưa kịp đẩy ra thì anh đã tì cằm lên đầu cô, rồi chìm vào giấc ngủ rất nhanh. Lương Duyệt bất lực, chỉ còn biết bảo lái xe đưa về Quang Mẫn Uyển.
"Em thật là ngốc. Không phải đàn ông cứ nói ra câu đó mới có thể đối xử tốt với em. Có những thứ còn quan trọng hơn mấy chữ đó", anh nói.
“Vâng”, Lương Duyệt trả lời.
"Anh biết em không thể quên được, mà anh cũng sẽ không yêu cầu em phải quên."
"Vâng."
"Lương Duyệt, anh muốn hỏi em một câu."
"Gì cơ?"
Đột nhiên Trịnh Hy Tắc ngẩng đầu dậy, nâng mặt cô lên và hỏi : "Nếu có một ngày anh ta tới mang em đi, thì em có đi theo anh ta không?".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.