Chương 24: Ăn giấm của chính mình
Diệp Sáp
31/10/2022
—— Cậu ấy đang giơ ngón tay cái với cậu.
Làm sao Cao Vũ biết được nữ thần của mình có thể gạt người như vậy? Sự hiểu biết của anh ta về Nhan Chỉ Lan đến từ Tiêu Nhược Yên, trong suy nghĩ của anh ta, Nhan Chỉ Lan vẫn luôn là kiểu thần tiên một thân lụa trắng, đứng dưới ánh trăng, là kiểu tiên nữ nhẹ nhàng không dính khói lửa trần gian.
Anh ta thấp giọng nói tiếp: "Trong nhà của cậu ấy, mấy năm nay, ngoại trừ tớ mặt dày mày dạn đi vào, ngay cả Tổng giám đốc Từ muốn đi lên uống trà, cậu ấy cũng không đồng ý."
Nhan Chỉ Lan nghe vậy, trong lòng khẽ giật mình. Nàng nhìn Cao Vũ, Cao Vũ chớp chớp mắt với Tiêu Nhược Yên ở đằng xa: "Trong phòng của cậu ấy, đều là tranh vẽ cậu."
Tiêu Nhược Yên có lẽ chính là kiểu người sinh ra vì nghệ thuật trong miệng mọi người.
Để giải trí và thư giãn, người khác đều xem TV và lướt điện thoại, còn cô ngoại trừ âm nhạc, chính là vẽ tranh.
Trong phòng cô đều là Nhan Chỉ Lan, bộ dáng nàng mỉm cười, bộ dáng nàng nhíu mày, bộ dáng nàng chớp mắt tinh nghịch, bộ dáng nàng đánh đàn dương cầm...
Lúc đó, Cao Vũ vô cùng không hiểu: "Sao cậu lại vẽ nhiều bức như vậy?"
Tiêu Nhược Yên nhàn nhạt: "Đa số ảnh chụp thời học sinh đều bị mẹ tớ hủy rồi."
Cao Vũ nghe xong, trong lòng cảm thấy rất khó chịu. Anh ta xem qua những bức tranh Tiêu Nhược Yên vẽ bộ dáng của Nhan Chỉ Lan, rất chăm chú. Đôi khi, trong tay sẽ cầm một ly rượu, nhiều khi, giữa ngón tay kẹp một điếu thuốc.
Khi cô vẽ tranh, không có lạnh lùng như vậy, ánh mắt dịu dàng, biểu cảm tập trung.
Rất nhiều thời điểm, khi vẽ xong một bức tranh, lúc xoay người cô đã lệ rơi đầy mặt.
Hơn nữa, trong phòng ngủ của cô có một bức tranh cực lớn, Tiêu Nhược Yên thường dùng tấm vải che lại. Theo giác quan thứ sáu về cơ bản cũng giống như phụ nữ của gay, Cao Vũ cảm thấy bức tranh đó nhất định là cực kỳ cấm kỵ. Đương nhiên, cho anh ta một trăm lá gan, anh ta cũng không dám động vào.
...
Nhan Chỉ Lan đỏ mắt, nàng cắn môi liếc nhìn Tiêu Nhược Yên. Tiêu Nhược Yên cũng không thiển cận, cô sợ miệng của Cao Vũ sẽ không đóng cửa lại: "Sao cậu không nhanh đi nghỉ ngơi một lát, ngồi xe hơn nửa ngày, cậu không mệt à?"
Cao Vũ ngoẹo cổ: "Tớ không mệt!"
Tiêu Nhược Yên cười lạnh, cô không chút khách khí cầm lấy thỏi son Cao Vũ đã đặt trên bàn, hỏi anh ta: "Cậu có thể nhìn rõ đây là gì không?"
Cao Vũ khẽ gật đầu, dùng ánh mắt của kẻ ngốc nhìn Tiêu Nhược Yên. Anh ta lại không ngốc, đây không phải là thỏi son anh ta dùng để nêu ví dụ về việc không cứng nổi với phụ nữ đó sao?
Tia sáng lạnh lùng xẹt qua ánh mắt của Tiêu Nhược Yên, cô mở nắp son môi, dưới ánh nhìn chăm chú của Cao Vũ, trên tay dùng sức một cách tàn nhẫn.
"Ba" thỏi son bị gãy.
Lông tóc Cao Vũ đều muốn dựng đứng lên, Tiêu Nhược Yên nhìn anh ta, tiếp tục hỏi: "Cậu có mệt không?"
Cao Vũ ôm chặt chính mình: "Mẹ ơi, tớ mệt, tớ mệt quá. Nữ thần, tạm biệt, ngày mai chúng ta lại trò chuyện tiếp."
Nhan Chỉ Lan:...
Cao Vũ xám xịt chuẩn bị đi vào nhà nghỉ ngơi.
Anh ta vẫn lén lút thò đầu ra, híp mắt nhìn hai người.
Ban đầu, anh ta và Tiêu Nhược Yên quen biết bởi vì quan hệ công việc. Đừng nhìn Cao Vũ cà lơ phất phơ, lời bài hát mà anh ta viết còn tinh tế hơn cả phụ nữ, Tiêu Nhược Yên thỉnh thoảng hợp tác với anh ta, dần dần trở nên thân thiết.
Trong mắt Cao Vũ, Tiêu Nhược Yên vẫn luôn là người lạnh lùng trầm mặc, có thể nói là có chút kiêu ngạo lập dị, không ai có thể bước vào trong lòng cô. Bình thường cô làm việc cũng thế, không nói nhiều, đối với cấp trên hay cấp dưới cũng như thế, nhưng không hiểu sao cứ có người muốn tiếp cận cô.
Tiêu Nhược Yên nhìn người rời đi, trực tiếp vẫy tay với Tiểu Nhan, Tiểu Nhan đi tới. Cô ôm người vào lòng: "Cậu thật sự thích cậu ấy à?"
Nhan Chỉ Lan mỉm cười, nàng đưa tay chọc chọc mũi Tiêu Nhược Yên: " Lòng dạ hẹp hòi."
Tiêu Nhược Yên nhíu mày, trong con ngươi đen láy lưu lại bóng dáng của Nhan Chỉ Lan: "Sao nói chuyện một chút đã đỏ mặt rồi?"
Nhan Chỉ Lan không lên tiếng, nàng cắn cắn môi, đưa tay ôm eo Tiêu Nhược Yên, lặng lẽ dựa vào người cô.
Mười năm nay.
Chỉ có mình nàng, chỉ có mình nàng.
Đối với sự cô đơn của cô, nàng cảm thấy đồng cảm.
Tiểu Nhược Yên cũng lặng lẽ ôm nàng, chóp mũi thỉnh thoảng cúi xuống, nhẹ nhàng xoa xoa mũi nàng.
Nhiệt độ như thế truyền tới, hơi thở lượn lờ như thế, có thể trấn an lòng người.
Cao Vũ nhìn có chút kinh ngạc. Đôi khi phụ nữ thật sự không giống với đàn ông, nếu là anh ta và honey của mình, khổ tận cam lai, khó khăn lắm mới có thể ở bên nhau, nhất định là củi khô lửa bốc, mỗi ngày không cần làm gì cả, chỉ lăn lộn trên giường. Nhưng nhìn thấy hai người như vậy, không hiểu sao lại cảm thấy ngọt ngào và mỹ mãn.
Buổi chiều.
Tiêu Nhược Yên dỗ dành Nhan Chỉ Lan ngủ trưa, Nhan Chỉ Lan ngủ thiếp đi trong vòng tay của cô.
Không biết Tiểu Nhan nằm mơ thấy cái gì, ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy quần áo của Tiêu Nhược Yên, thầm trách: "Cậu đừng như vậy, đừng như vậy..."
Tiêu Nhược Yên ôm chặt nàng, dùng sức ôm một lúc. Mãi cho đến khi Nhan Chỉ Lan bình tĩnh lại, cô lấy bình thuốc trong ngăn kéo bên cạnh ra, trầm ngâm nhìn nó một lúc lâu.
Khi cô ra khỏi phòng khách, Cao Vũ đang ngồi trên sàn phòng ngủ, gập eo tập yoga. Anh ta liếc nhìn Tiêu Nhược Yên: "Thân ái, cậu nhìn xem tớ thế nào? Có mềm mại không? Có phải làm cho công có cảm giác đặc biệt muốn ức hiếp hay không?"
Tiêu Nhược Yên nhìn anh ta từ trên xuống dưới, cũng không biết anh ta lấy đâu ra một cái đai lưng vô cùng lẳng lơ, cảm giác giống như nữ sĩ đeo đai: "Cậu chú ý chút đi, Tiểu Nhan vẫn còn ở nhà."
Trước kia chỉ có hai người, Cao Vũ tung hoành thế nào cũng được, nhưng bây giờ có Tiểu Nhan ở đây, không thể để nàng nhìn thấy hình ảnh nóng bỏng mắt thế này.
"Thôi đi." Cao Vũ trực tiếp trợn to hai mắt: "Cũng bởi vì cậu, mới làm bọn tớ sinh ra ảo giác, cho rằng cậu ấy lạnh lùng hạ phàm đến mức nào. Bây giờ nhìn xem, nữ thần còn được người khác yêu mến hơn cả cậu, dịu dàng ân cần."
Dù sao bên chỗ Tiêu Nhược Yên cũng là một công ty giải trí, khá cởi mở về xu hướng tính dục. Trong âm thầm, cô không hề giấu giếm điều đó với một số bạn bè thân thiết, bao gồm cả Tổng giám đốc Từ.
Cao Vũ nhìn cô, chống tay về phía trước, thân thể tạo một góc gần 180 độ trên mặt đất: "Nhược Yên, cậu nghĩ kỹ chưa? Thật sự quyết định rồi à?"
Anh ta bình thường buông thả, nhất thời Tiêu Nhược Yên còn chưa quen với dạng chó hình người như vậy.
Cao Vũ thở ra một hơi, anh ta thật sự còn quan tâm hơn so với phụ nữ: "Cậu ở bên đó gần mười năm, bàn tay trắng làm nên giang sơn, nói không cần là không cần sao? Không có cách nào thỏa hiệp sao? Năm nay khi liên hoan, Tổng giám đốc Từ còn nói Boss tổng có ý định lên kế hoạch đề bạt thanh niên gì đó, cậu là đối tượng rất quan trọng được chú ý."
Tiêu Nhược Yên không nói lời nào, cô nhìn đồng hồ đeo tay.
Cao Vũ nói tiếp: "Tớ thấy nữ thần của tớ, mặc dù phòng này không lớn, quần áo cũng không khoa trương, nhưng lời nói, cử chỉ và khí chất của cậu ấy, đều cho thấy gia cảnh của cậu ấy nhất định không tồi, là phú nhị đại à?"
Tiêu Nhược Yên nheo mắt, Cao Vũ biết mình đã nói đúng: "Cậu phải suy nghĩ thật kỹ, cậu đã cắm rễ ở bên đó mười năm, dốc sức làm việc để có được mối quan hệ và sự nghiệp tốt như vậy. Một khi trở lại bắt đầu từ con số không, làm chó ngoan bưng trà rót nước cho cấp trên, cậu chấp nhận được sao? Quay đầu lại nếu cảm thấy mất cân bằng, cậu ——"
"Cao Vũ."
Trên mặt Tiêu Nhược Yên phủ đầy sương giá, Cao Vũ lập tức ngồi thẳng: " Có ti chức!"
Tiêu Nhược Yên: "Tớ để cậu đến làm chim bói cá hả? Bây giờ cậu lập tức xuống lầu mua đồ ăn cho tớ."
Cao Vũ rụt cổ nhìn phòng bếp: "Tại sao? Tớ thấy dưới đất còn rất nhiều đồ ăn."
Tiêu Nhược Yên vô cùng lãnh đạm: "Bởi vì bây giờ tớ muốn xuống lầu gặp người khác, tớ không yên tâm để cậu và người con gái của tớ cùng ở một phòng."
Cao Vũ đưa một tay che lấy trái tim: "Ôi, cuộc sống tàn khốc này..."
Cuối cùng, Cao Vũ cũng bị Tiêu Nhược Yên xách xuống dưới.
Trước khi đi, Tiêu Nhược Yên viết cho Tiểu Nhan một tờ giấy, vén chăn cho nàng, lại hôn lên trán nàng một cái.
Hiện tại, thời gian ngủ của Tiểu Nhan rất thất thường, chu kỳ cũng quá dài, lấy một tiếng làm cơ số, nhưng Tiêu Nhược Yên không yên tâm, sợ sau khi nàng thức dậy không tìm được mình, nên viết cho nàng một tờ giấy.
Cao Vũ nhìn ê răng, chỉnh lại áo khoác: "Thật sự không ngờ Giám đốc Tiêu của chúng ta lại có một mặt thâm tình như vậy."
Tiêu Nhược Yên nhíu mày: "Tớ cảnh cáo cậu, đừng dùng đầu óc dung tục của cậu làm ô uế người con gái của tớ."
"Quào, há miệng ngậm miệng đều là người con gái của cậu, sao lại gọi là người con gái của cậu chứ? Cậu ngủ với người ta rồi à?" Cao Vũ không vui lòng hừ hừ. Tiêu Nhược Yên nhẹ nhàng đóng cửa lại: "Cậu không nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay cậu ấy à?"
Cao Vũ sửng sốt một chút, Tiêu Nhược Yên nghiêng đầu, nghiêm túc nói: "Chờ sau khi bàn giao xong xuôi, mọi chuyện bên này giải quyết xong, tớ sẽ cưới cậu ấy."
Một câu nói như vậy, được cô nói ra một cách hời hợt, giống như đang nói về thời tiết thường ngày.
Cao Vũ lại kinh hãi, bao nhiêu năm qua, anh ta và vị kia nhà mình, anh ta chưa từng dùng giọng điệu kiên quyết như vậy nói muốn cưới người kia.
Tiêu Nhược Yên và Cao Vũ vẫn có chút hiểu ý. Cô nhìn người đàn ông suốt ngày ngoài miệng tía lia tía lia bị cô nói một câu đã đỏ mắt. Cô vỗ vỗ bả vai của Cao Vũ: "Vì tớ, cậu ấy đã trải qua rất nhiều khổ cực, cả đời này tớ không thể phụ cậu ấy."
Vẻ mặt nghiêm túc của Tiêu Nhược Yên thật sự vô cùng soái, Cao Vũ che mặt, điên cuồng nói: "Xong rồi xong rồi, cậu sắp bẻ tớ thành thẳng luôn rồi."
Tiêu Nhược Yên:...
Hôm nay thời tiết cũng không tệ.
Tiêu Nhược Yên vội vàng đi xuống như vậy, là vì có hẹn với bác sĩ tâm lý mà Lão Đại đã giới thiệu, Từ Tiêu Hạc.
Đến quán cà phê đã hẹn trước.
Từ Tiêu Hạc đã đợi sẵn ở đó. Cô ấy rất quen thuộc với Trương Vi, cũng biết một chút về chuyện của hai cô gái này. Cô ấy ngồi đó, bưng tách cà phê trên tay, mỉm cười nhìn Tiêu Nhược Yên.
Khi nhìn thấy cô ấy, Tiêu Nhược Yên có chút ngạc nhiên, bác sĩ tâm lý rất xinh đẹp.
Trong ấn tượng của cô, bác sĩ tâm lý thường là kiểu ông chú hoặc bà cô lớn tuổi, đây là lần đầu tiên cô gặp một người trẻ tuổi như vậy.
Từ Tiêu Hạc ăn mặc rất chuyên nghiệp, tóc búi cao gọn gàng, ánh mắt kiên nghị, trông giống như kiểu phụ nữ vĩ đại.
Tiêu Nhược Yên khẽ gật đầu: "Chào chị, Trương Vi giới thiệu em đến đây."
"Chị biết rồi, Nhược Yên, đúng không? Ngồi xuống đi, chị nghe Vi Vi nói em thích uống chanh dây nên chị gọi một ly cho em trước."
Từ Tiêu Hạc nhìn vào mắt cô: "Như vậy có thể tiết kiệm thời gian."
Trái tim của Tiêu Nhược Yên lệch đi một nhịp, cô ấy hiểu rất rõ lòng người, cô thực sự rất sốt ruột. Bây giờ đối với Tiểu Nhan, cô có một loại cảm giác, không biết rốt cuộc là mình không thể rời khỏi Tiểu Nhan hay là Tiểu Nhan không thể rời khỏi mình, từng giây từng phút cũng không muốn tách rời.
Ánh nắng chiều vừa vặn.
Từ Tiêu Hạc là một người phụ nữ rất biết cách lắng nghe. Cô ấy nghiêng đầu, nghiêm túc lắng nghe Tiêu Nhược Yên nói về Nhan Chỉ Lan, bao gồm khi nàng ngủ, có lúc không hiểu sao lại khóc, có lúc còn cười ngốc, có lúc còn ẩn nhẫn nhíu mày. Biểu cảm phong phú giống như thật sự đang sống cùng người khác trong giấc mơ.
Cô nói rất chi tiết, trọn vẹn nửa tiếng đồng hồ.
Từ Tiêu Hạc gần như không đáp lại, chỉ thỉnh thoảng gật gật đầu. Đến cuối cùng, cô ấy đối diện với ánh mắt lo lắng của Tiêu Nhược Yên, mỉm cười: "Tôi từng có một người bạn cũng trong trường hợp như vậy."
Đối với những người cần giúp đỡ tâm lý, cô ấy đều gọi họ là bạn, không thích gọi họ là bệnh nhân.
Theo quan điểm của bác sĩ Từ, họ giống như lạc lối nhất thời, cần có người đẩy đi.
Tiêu Nhược Yên rất nghiêm túc, tay cô thậm chí còn lo lắng siết chặt tách trà. Giọng nói của Từ Tiêu Hạc chầm chậm nhỏ nhẹ: "Đối phương là một dì khoảng chừng 50 tuổi. Năm dì ấy 40 tuổi, bạn già qua đời vì tại nạn xe. Mười mấy năm sau, dì sống một thân một mình, đuổi hết con cái đi. Mãi cho đến một lần dì ấy không may té ngã nằm viện. Sau khi xuất viện, bởi vì chân bị thương, con gái lớn chăm sóc dì ấy mới phát hiện điều bất thường."
Cô ấy nhìn Tiêu Nhược Yên: "Trường hợp của dì ấy rất giống Tiểu Nhan, nhưng dì ấy không quá phụ thuộc vào thuốc. Bởi vì lý do thân thể, bình thường mỗi sáng dì ấy đều ra ngoài đi dạo rèn luyện thân thể, thời gian ngủ cũng rất dài. Khi con gái của dì ấy mới bắt đầu phát hiện thuốc ngủ, còn tưởng rằng mẹ mình đột nhiên không ngủ được nên mới dùng thuốc. Cô ấy bí mật tính toán liều lượng, sau một tuần lễ, cô ấy sợ hãi khi phát hiện ra mẹ mình dùng thuốc mỗi ngày."
"Sau đó, sau nhiều lần con cái cầu xin, dì ấy đến trò chuyện với tớ rất lâu. Sau đó cũng thực hiện liệu pháp thôi miên, đi vào giấc mơ của dì ấy, phát hiện dì ấy ——" Ánh mắt của Từ Tiêu Hạc thay đổi, tâm tư của Tiêu Nhược Yên cũng treo lên theo.
"Hóa ra nhiều năm như vậy, dì ấy chưa từng nghĩ rằng bạn già của mình đã rời đi, trong mơ vẫn luôn khắng khít ân ái trải qua cùng mình."
......
Khoảnh khắc này.
Tay của Tiêu Nhược Yên lạnh toát, cô cũng không biết nên nói gì.
Từ Tiêu Hạc: "Chị nghĩ rất có thể Tiểu Nhan cũng như vậy, không muốn quên em, lại không có cách nào gặp được em. Hiện thực quá tàn nhẫn, em ấy không thể phản kháng nên chỉ có thể tìm ảo tưởng về em trong giấc mơ, lắp đầy chỗ trống trong lòng."
Tiêu Nhược Yên lẩm bẩm: "Nhưng em đã trở về."
Từ Tiêu Hạc kiên nhẫn giải thích: "Mỗi ngày một người có 24 giờ, nhiều người dành một nửa thời gian cho giấc ngủ. Hãy nghĩ xem, Nhược Yên, trong giấc mơ của em, có phải em cũng từng mơ thấy Tiểu Nhan không, có phải rất chân thực không? Có phải em không muốn tỉnh dậy từ trong mộng không? Thậm chí đôi khi, đột nhiên thức giấc vì những kích thích bên ngoài, tiếng đồng hồ báo thức hoặc tiếng gọi của người khác. Trong những lúc đó, có phải em có cảm giác mê mang không biết đâu là thật, đâu là mơ?"
Ánh mắt của Tiêu Nhược Yên có phần trống rỗng.
Đúng vậy, từng câu từng chữ mà bác sĩ Từ nói đều tiến vào lòng cô.
"Em đã trở về, nhưng người kia vẫn còn trong mộng, em ấy không bỏ được."
"Hiện tại, em có thể nói rằng em trong giấc mơ của em ấy là ảo giác, muốn Tiểu Nhan nhanh chóng tỉnh lại. Nhưng nếu nhìn ở một góc độ khác, sao em ấy lại không nghĩ rằng em là giả, theo một khía cạnh nào đó, em mới chính là người thứ ba chen vào hai người họ."
......
Từ Tiêu Hạc uống một ngụm cà phê: "Theo tình huống em và Vi Vi mô tả cho chị, liều lượng thuốc mà Tiểu Nhan dùng không nhỏ, hơn nữa thời gian kéo dài quá lâu. Chị biết mặc dù trong lòng em có thể nhất thời không thể chấp nhận được, nhưng vẫn phải đối mặt với thái độ nhẹ nhàng, cố gắng đừng kích thích em ấy. Cuộc sống sau này còn rất dài, tuyệt đối đừng làm em ấy có cảm giác bị ghét bỏ. Đối với em ấy, nếu trời có sập xuống, có lẽ em ấy sẽ càng đi tìm hơi ấm trong mộng kia. Đương nhiên, trong thực tế, em cũng không cần yêu quá thận trọng, cẩn thận kẻo thua bởi chính mình ở trong mộng nha! Về phần theo dõi tiếp theo, chờ sau khi em trở về, chị muốn gặp mặt em ấy mới biết được nên làm thế nào."
......
Ra khỏi quán cà phê.
Tiêu Nhược Yên giống như nằm mơ.
Tới cửa ra vào, Cao Vũ cầm lấy đàn guitar của ông chủ, cởi một nút áo sơ mi, giả vờ tự đàn tự hát vui vẻ. Nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Nhược Yên đăm đăm như vậy, anh ta vội vàng chạy tới: "Làm sao vậy, có chuyện gì vậy?"
Tiêu Nhược Yên có chút mê mang, một lúc lâu sau, cô mới từ từ nhìn Cao Vũ, nhẹ giọng hỏi: "Cao Vũ, cậu có mơ thấy bạn trai của cậu không?"
Cao Vũ gật đầu: "Đương nhiên, nhớ đến vậy mà không gặp được, hầu như cứ cách hai ngày lại mơ một lần."
Tiêu Nhược Yên lẩm bẩm: "Vậy cậu mơ thấy anh ấy làm gì?"
Cô không thể nghĩ ra được.
Có phải là trong thực tế cô không tốt nên Tiểu Nhan mới đắm chìm với "cô" trong mộng không?
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng, có một ngày, cô sẽ ăn giấm của chính mình.
Cao Vũ trả guitar lại cho ông chủ: "Cái gì cũng có, cuộc sống thường ngày, thời học sinh, đôi khi sẽ có cảnh tượng bọn tớ sống cùng nhau trong tương lai."
Cậu ấy bị làm sao vậy?
Tiêu Nhược Yên nhìn chằm chằm vào anh ta: "Cậu thường mơ thấy gì nhất?"
Cô muốn để Tiểu Nhan nhìn thấy, trong thực tế, cô mạnh hơn gấp trăm ngàn lần so với người trong mộng.
Cao Vũ rất thẳng thắn, đưa cánh tay dài ôm lấy bả vai của Tiêu Nhược Yên, nhíu mày: "Mơ thấy gì à? Còn phải nói nữa sao? Đương nhiên là làm điên cuồng. Làm yêu đó, đủ loại tư thế, hết lần này đến lần khác, có cảm giác hơn nhiều so với thực tế!"
Sắc mặt Tiêu Nhược Yên tái xanh: "... Cậu có thể câm miệng."
Mãi cho đến khi tiến vào nhà.
Tiêu Nhược Yên vẫn giữ khoảng cách với người một đầu đầy t*ng trùng Cao Vũ.
Nhan Chỉ Lan tỉnh dậy, đeo tạp dề nấu mì: "Các cậu về rồi à? Tối nay chúng ta ăn Mỳ Ý Sốt Thịt Bò Băm nhé?"
Cao Vũ muốn nhảy dựng lên: "Wow, nữ thần, sao cậu biết tớ thích ăn món này nhất?"
Tiêu Nhược Yên hừ lạnh một tiếng, đang định nói chuyện thì thoáng nhìn thấy bao ngón tay mà Lan Lan đã để lại trên bàn. Lan Lan tiểu hỗn đản kia còn cố ý nhắn tin nói cho cô, nói đã để lại cho cô bảy cái.
Sao bây giờ chỉ nhìn thấy có sáu cái vậy?
Tiêu Nhược Yên không thể tin nổi nhìn Cao Vũ: "Cao Vũ, tên tiện nam này, có phải là cậu không? Cậu cư nhiên đi trộm bao ngón tay?"
Cô hơi lớn tiếng, Tiểu Nhan từ trong bếp đi ra.
Cao Vũ là người thường thích pha trò, người khác nói gì cũng cười ha ha. Nhưng bây giờ, nghe Tiêu Nhược Yên nói vậy, khuôn mặt anh tuấn đỏ bừng lên, thật sự vô cùng nhục nhã: "Cmn!!! Tiêu Nhược Yên, cậu đừng xúc phạm tớ, tớ không có nhỏ như vậy!"
Tiêu Nhược Yên:............
Nhìn thấy khuôn mặt bị người ta bắt nạt đến mức đỏ bừng, Nhan Chỉ Lan ho một tiếng: "Không phải cậu ấy."
Vậy thì?
Tiêu Nhược Yên nhìn về phía Nhan Chỉ Lan ngay lập tức, Nhan Chỉ Lan nghiêng đầu, có chút xấu hổ: "Tớ lấy một cái."
Đúng vậy.
Trong mơ, nàng lại mơ thấy Tiêu Nhược Yên, vô cùng khỏe mạnh, ngoại trừ đốn củi gánh nước, chính là quấn lấy nàng.
Sau khi tỉnh dậy, nàng cảm thấy không thoải mái, sau khi tắm rửa cũng không thuyên giảm, vì vậy nàng đã lấy một cái.
Chuyện này nếu là lúc bình thường, Tiêu Nhược Yên có thể hiểu được, nhưng bây giờ, cô thực sự, tâm tư ghen tị khiến cô hoàn toàn thay đổi. Cô tức giận đến mức khuôn mặt còn đỏ hơn Cao Vũ, cô nắm lấy tay Tiểu Nhan: "Vào đây, tớ có chuyện muốn nói với cậu."
Tiểu Nhan liếc nhìn mì Ý, Cao Vũ vui vẻ vẫy vẫy tay: "Đi đi, tớ có thể tự mình ăn hết những thứ này."
Tiểu Nhan:............
Có chuyện gì vậy?
Nhan Chỉ Lan mờ mịt bị Tiêu Nhược Yên mạnh mẽ "nửa ép bức" kéo vào phòng.
"Cạch" một tiếng, cửa phòng bị đóng sầm lại, Nhan Chỉ Lan giật nảy mình. Tiêu Nhược Yên khóa cửa "lạch cạch", trong đầu cô chỉ toàn là lời nói của bác sĩ Từ.
—— Trong thực tế, em cũng không cần yêu quá thận trọng, cẩn thận kẻo thua bởi chính mình ở trong mộng nha!
Trong mắt Tiêu Nhược Yên lóe lên tia lửa, một tay cởi nút áo, cô lạnh lùng nói: "Lúc đầu tớ lo lắng cho thân thể của cậu."
Nhan Chỉ Lan thấy cô cởi nút áo, khuôn mặt lập tức đỏ bừng.
Cậu đang làm gì vậy?
Còn có người ở ngoài cửa.
Tiêu Nhược Yên từng bước đến gần nàng: "Bây giờ xem ra, tớ đã quá ngây thơ khi cho tên khốn trong mộng kia lợi dụng cơ hội."
Mặc dù đó là ảo ảnh.
Nhưng bởi vì quá yêu.
Tiêu Nhược Yên vừa nghĩ tới ở trong mộng, Tiểu Nhan sẽ cùng kẻ khoác lên vẻ ngoài của cô nhưng căn bản không phải là cô, giống như Cao Vũ nói, đủ loại tư thế, đủ loại kích tình, cô khó chịu đến mức muốn sụp đổ.
Tiểu Nhan là người con gái của cô.
Là người của cô.
Tiêu Nhược Yên kéo Nhan Chỉ Lan qua, lần này không có chừng mực, trực tiếp đè lên giường lớn. Nhan Chỉ Lan nhấc người lên, giãy giụa nhìn vào mắt Tiêu Nhược Yên: "A Yên, cậu ——"
Tiêu Nhược Yên liếmliếm môi, trong mắt hiện lên ngọn lửa tà ác: "Tớ muốn cho cậu xem, ai mớilà tốt nhất."
Làm sao Cao Vũ biết được nữ thần của mình có thể gạt người như vậy? Sự hiểu biết của anh ta về Nhan Chỉ Lan đến từ Tiêu Nhược Yên, trong suy nghĩ của anh ta, Nhan Chỉ Lan vẫn luôn là kiểu thần tiên một thân lụa trắng, đứng dưới ánh trăng, là kiểu tiên nữ nhẹ nhàng không dính khói lửa trần gian.
Anh ta thấp giọng nói tiếp: "Trong nhà của cậu ấy, mấy năm nay, ngoại trừ tớ mặt dày mày dạn đi vào, ngay cả Tổng giám đốc Từ muốn đi lên uống trà, cậu ấy cũng không đồng ý."
Nhan Chỉ Lan nghe vậy, trong lòng khẽ giật mình. Nàng nhìn Cao Vũ, Cao Vũ chớp chớp mắt với Tiêu Nhược Yên ở đằng xa: "Trong phòng của cậu ấy, đều là tranh vẽ cậu."
Tiêu Nhược Yên có lẽ chính là kiểu người sinh ra vì nghệ thuật trong miệng mọi người.
Để giải trí và thư giãn, người khác đều xem TV và lướt điện thoại, còn cô ngoại trừ âm nhạc, chính là vẽ tranh.
Trong phòng cô đều là Nhan Chỉ Lan, bộ dáng nàng mỉm cười, bộ dáng nàng nhíu mày, bộ dáng nàng chớp mắt tinh nghịch, bộ dáng nàng đánh đàn dương cầm...
Lúc đó, Cao Vũ vô cùng không hiểu: "Sao cậu lại vẽ nhiều bức như vậy?"
Tiêu Nhược Yên nhàn nhạt: "Đa số ảnh chụp thời học sinh đều bị mẹ tớ hủy rồi."
Cao Vũ nghe xong, trong lòng cảm thấy rất khó chịu. Anh ta xem qua những bức tranh Tiêu Nhược Yên vẽ bộ dáng của Nhan Chỉ Lan, rất chăm chú. Đôi khi, trong tay sẽ cầm một ly rượu, nhiều khi, giữa ngón tay kẹp một điếu thuốc.
Khi cô vẽ tranh, không có lạnh lùng như vậy, ánh mắt dịu dàng, biểu cảm tập trung.
Rất nhiều thời điểm, khi vẽ xong một bức tranh, lúc xoay người cô đã lệ rơi đầy mặt.
Hơn nữa, trong phòng ngủ của cô có một bức tranh cực lớn, Tiêu Nhược Yên thường dùng tấm vải che lại. Theo giác quan thứ sáu về cơ bản cũng giống như phụ nữ của gay, Cao Vũ cảm thấy bức tranh đó nhất định là cực kỳ cấm kỵ. Đương nhiên, cho anh ta một trăm lá gan, anh ta cũng không dám động vào.
...
Nhan Chỉ Lan đỏ mắt, nàng cắn môi liếc nhìn Tiêu Nhược Yên. Tiêu Nhược Yên cũng không thiển cận, cô sợ miệng của Cao Vũ sẽ không đóng cửa lại: "Sao cậu không nhanh đi nghỉ ngơi một lát, ngồi xe hơn nửa ngày, cậu không mệt à?"
Cao Vũ ngoẹo cổ: "Tớ không mệt!"
Tiêu Nhược Yên cười lạnh, cô không chút khách khí cầm lấy thỏi son Cao Vũ đã đặt trên bàn, hỏi anh ta: "Cậu có thể nhìn rõ đây là gì không?"
Cao Vũ khẽ gật đầu, dùng ánh mắt của kẻ ngốc nhìn Tiêu Nhược Yên. Anh ta lại không ngốc, đây không phải là thỏi son anh ta dùng để nêu ví dụ về việc không cứng nổi với phụ nữ đó sao?
Tia sáng lạnh lùng xẹt qua ánh mắt của Tiêu Nhược Yên, cô mở nắp son môi, dưới ánh nhìn chăm chú của Cao Vũ, trên tay dùng sức một cách tàn nhẫn.
"Ba" thỏi son bị gãy.
Lông tóc Cao Vũ đều muốn dựng đứng lên, Tiêu Nhược Yên nhìn anh ta, tiếp tục hỏi: "Cậu có mệt không?"
Cao Vũ ôm chặt chính mình: "Mẹ ơi, tớ mệt, tớ mệt quá. Nữ thần, tạm biệt, ngày mai chúng ta lại trò chuyện tiếp."
Nhan Chỉ Lan:...
Cao Vũ xám xịt chuẩn bị đi vào nhà nghỉ ngơi.
Anh ta vẫn lén lút thò đầu ra, híp mắt nhìn hai người.
Ban đầu, anh ta và Tiêu Nhược Yên quen biết bởi vì quan hệ công việc. Đừng nhìn Cao Vũ cà lơ phất phơ, lời bài hát mà anh ta viết còn tinh tế hơn cả phụ nữ, Tiêu Nhược Yên thỉnh thoảng hợp tác với anh ta, dần dần trở nên thân thiết.
Trong mắt Cao Vũ, Tiêu Nhược Yên vẫn luôn là người lạnh lùng trầm mặc, có thể nói là có chút kiêu ngạo lập dị, không ai có thể bước vào trong lòng cô. Bình thường cô làm việc cũng thế, không nói nhiều, đối với cấp trên hay cấp dưới cũng như thế, nhưng không hiểu sao cứ có người muốn tiếp cận cô.
Tiêu Nhược Yên nhìn người rời đi, trực tiếp vẫy tay với Tiểu Nhan, Tiểu Nhan đi tới. Cô ôm người vào lòng: "Cậu thật sự thích cậu ấy à?"
Nhan Chỉ Lan mỉm cười, nàng đưa tay chọc chọc mũi Tiêu Nhược Yên: " Lòng dạ hẹp hòi."
Tiêu Nhược Yên nhíu mày, trong con ngươi đen láy lưu lại bóng dáng của Nhan Chỉ Lan: "Sao nói chuyện một chút đã đỏ mặt rồi?"
Nhan Chỉ Lan không lên tiếng, nàng cắn cắn môi, đưa tay ôm eo Tiêu Nhược Yên, lặng lẽ dựa vào người cô.
Mười năm nay.
Chỉ có mình nàng, chỉ có mình nàng.
Đối với sự cô đơn của cô, nàng cảm thấy đồng cảm.
Tiểu Nhược Yên cũng lặng lẽ ôm nàng, chóp mũi thỉnh thoảng cúi xuống, nhẹ nhàng xoa xoa mũi nàng.
Nhiệt độ như thế truyền tới, hơi thở lượn lờ như thế, có thể trấn an lòng người.
Cao Vũ nhìn có chút kinh ngạc. Đôi khi phụ nữ thật sự không giống với đàn ông, nếu là anh ta và honey của mình, khổ tận cam lai, khó khăn lắm mới có thể ở bên nhau, nhất định là củi khô lửa bốc, mỗi ngày không cần làm gì cả, chỉ lăn lộn trên giường. Nhưng nhìn thấy hai người như vậy, không hiểu sao lại cảm thấy ngọt ngào và mỹ mãn.
Buổi chiều.
Tiêu Nhược Yên dỗ dành Nhan Chỉ Lan ngủ trưa, Nhan Chỉ Lan ngủ thiếp đi trong vòng tay của cô.
Không biết Tiểu Nhan nằm mơ thấy cái gì, ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy quần áo của Tiêu Nhược Yên, thầm trách: "Cậu đừng như vậy, đừng như vậy..."
Tiêu Nhược Yên ôm chặt nàng, dùng sức ôm một lúc. Mãi cho đến khi Nhan Chỉ Lan bình tĩnh lại, cô lấy bình thuốc trong ngăn kéo bên cạnh ra, trầm ngâm nhìn nó một lúc lâu.
Khi cô ra khỏi phòng khách, Cao Vũ đang ngồi trên sàn phòng ngủ, gập eo tập yoga. Anh ta liếc nhìn Tiêu Nhược Yên: "Thân ái, cậu nhìn xem tớ thế nào? Có mềm mại không? Có phải làm cho công có cảm giác đặc biệt muốn ức hiếp hay không?"
Tiêu Nhược Yên nhìn anh ta từ trên xuống dưới, cũng không biết anh ta lấy đâu ra một cái đai lưng vô cùng lẳng lơ, cảm giác giống như nữ sĩ đeo đai: "Cậu chú ý chút đi, Tiểu Nhan vẫn còn ở nhà."
Trước kia chỉ có hai người, Cao Vũ tung hoành thế nào cũng được, nhưng bây giờ có Tiểu Nhan ở đây, không thể để nàng nhìn thấy hình ảnh nóng bỏng mắt thế này.
"Thôi đi." Cao Vũ trực tiếp trợn to hai mắt: "Cũng bởi vì cậu, mới làm bọn tớ sinh ra ảo giác, cho rằng cậu ấy lạnh lùng hạ phàm đến mức nào. Bây giờ nhìn xem, nữ thần còn được người khác yêu mến hơn cả cậu, dịu dàng ân cần."
Dù sao bên chỗ Tiêu Nhược Yên cũng là một công ty giải trí, khá cởi mở về xu hướng tính dục. Trong âm thầm, cô không hề giấu giếm điều đó với một số bạn bè thân thiết, bao gồm cả Tổng giám đốc Từ.
Cao Vũ nhìn cô, chống tay về phía trước, thân thể tạo một góc gần 180 độ trên mặt đất: "Nhược Yên, cậu nghĩ kỹ chưa? Thật sự quyết định rồi à?"
Anh ta bình thường buông thả, nhất thời Tiêu Nhược Yên còn chưa quen với dạng chó hình người như vậy.
Cao Vũ thở ra một hơi, anh ta thật sự còn quan tâm hơn so với phụ nữ: "Cậu ở bên đó gần mười năm, bàn tay trắng làm nên giang sơn, nói không cần là không cần sao? Không có cách nào thỏa hiệp sao? Năm nay khi liên hoan, Tổng giám đốc Từ còn nói Boss tổng có ý định lên kế hoạch đề bạt thanh niên gì đó, cậu là đối tượng rất quan trọng được chú ý."
Tiêu Nhược Yên không nói lời nào, cô nhìn đồng hồ đeo tay.
Cao Vũ nói tiếp: "Tớ thấy nữ thần của tớ, mặc dù phòng này không lớn, quần áo cũng không khoa trương, nhưng lời nói, cử chỉ và khí chất của cậu ấy, đều cho thấy gia cảnh của cậu ấy nhất định không tồi, là phú nhị đại à?"
Tiêu Nhược Yên nheo mắt, Cao Vũ biết mình đã nói đúng: "Cậu phải suy nghĩ thật kỹ, cậu đã cắm rễ ở bên đó mười năm, dốc sức làm việc để có được mối quan hệ và sự nghiệp tốt như vậy. Một khi trở lại bắt đầu từ con số không, làm chó ngoan bưng trà rót nước cho cấp trên, cậu chấp nhận được sao? Quay đầu lại nếu cảm thấy mất cân bằng, cậu ——"
"Cao Vũ."
Trên mặt Tiêu Nhược Yên phủ đầy sương giá, Cao Vũ lập tức ngồi thẳng: " Có ti chức!"
Tiêu Nhược Yên: "Tớ để cậu đến làm chim bói cá hả? Bây giờ cậu lập tức xuống lầu mua đồ ăn cho tớ."
Cao Vũ rụt cổ nhìn phòng bếp: "Tại sao? Tớ thấy dưới đất còn rất nhiều đồ ăn."
Tiêu Nhược Yên vô cùng lãnh đạm: "Bởi vì bây giờ tớ muốn xuống lầu gặp người khác, tớ không yên tâm để cậu và người con gái của tớ cùng ở một phòng."
Cao Vũ đưa một tay che lấy trái tim: "Ôi, cuộc sống tàn khốc này..."
Cuối cùng, Cao Vũ cũng bị Tiêu Nhược Yên xách xuống dưới.
Trước khi đi, Tiêu Nhược Yên viết cho Tiểu Nhan một tờ giấy, vén chăn cho nàng, lại hôn lên trán nàng một cái.
Hiện tại, thời gian ngủ của Tiểu Nhan rất thất thường, chu kỳ cũng quá dài, lấy một tiếng làm cơ số, nhưng Tiêu Nhược Yên không yên tâm, sợ sau khi nàng thức dậy không tìm được mình, nên viết cho nàng một tờ giấy.
Cao Vũ nhìn ê răng, chỉnh lại áo khoác: "Thật sự không ngờ Giám đốc Tiêu của chúng ta lại có một mặt thâm tình như vậy."
Tiêu Nhược Yên nhíu mày: "Tớ cảnh cáo cậu, đừng dùng đầu óc dung tục của cậu làm ô uế người con gái của tớ."
"Quào, há miệng ngậm miệng đều là người con gái của cậu, sao lại gọi là người con gái của cậu chứ? Cậu ngủ với người ta rồi à?" Cao Vũ không vui lòng hừ hừ. Tiêu Nhược Yên nhẹ nhàng đóng cửa lại: "Cậu không nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay cậu ấy à?"
Cao Vũ sửng sốt một chút, Tiêu Nhược Yên nghiêng đầu, nghiêm túc nói: "Chờ sau khi bàn giao xong xuôi, mọi chuyện bên này giải quyết xong, tớ sẽ cưới cậu ấy."
Một câu nói như vậy, được cô nói ra một cách hời hợt, giống như đang nói về thời tiết thường ngày.
Cao Vũ lại kinh hãi, bao nhiêu năm qua, anh ta và vị kia nhà mình, anh ta chưa từng dùng giọng điệu kiên quyết như vậy nói muốn cưới người kia.
Tiêu Nhược Yên và Cao Vũ vẫn có chút hiểu ý. Cô nhìn người đàn ông suốt ngày ngoài miệng tía lia tía lia bị cô nói một câu đã đỏ mắt. Cô vỗ vỗ bả vai của Cao Vũ: "Vì tớ, cậu ấy đã trải qua rất nhiều khổ cực, cả đời này tớ không thể phụ cậu ấy."
Vẻ mặt nghiêm túc của Tiêu Nhược Yên thật sự vô cùng soái, Cao Vũ che mặt, điên cuồng nói: "Xong rồi xong rồi, cậu sắp bẻ tớ thành thẳng luôn rồi."
Tiêu Nhược Yên:...
Hôm nay thời tiết cũng không tệ.
Tiêu Nhược Yên vội vàng đi xuống như vậy, là vì có hẹn với bác sĩ tâm lý mà Lão Đại đã giới thiệu, Từ Tiêu Hạc.
Đến quán cà phê đã hẹn trước.
Từ Tiêu Hạc đã đợi sẵn ở đó. Cô ấy rất quen thuộc với Trương Vi, cũng biết một chút về chuyện của hai cô gái này. Cô ấy ngồi đó, bưng tách cà phê trên tay, mỉm cười nhìn Tiêu Nhược Yên.
Khi nhìn thấy cô ấy, Tiêu Nhược Yên có chút ngạc nhiên, bác sĩ tâm lý rất xinh đẹp.
Trong ấn tượng của cô, bác sĩ tâm lý thường là kiểu ông chú hoặc bà cô lớn tuổi, đây là lần đầu tiên cô gặp một người trẻ tuổi như vậy.
Từ Tiêu Hạc ăn mặc rất chuyên nghiệp, tóc búi cao gọn gàng, ánh mắt kiên nghị, trông giống như kiểu phụ nữ vĩ đại.
Tiêu Nhược Yên khẽ gật đầu: "Chào chị, Trương Vi giới thiệu em đến đây."
"Chị biết rồi, Nhược Yên, đúng không? Ngồi xuống đi, chị nghe Vi Vi nói em thích uống chanh dây nên chị gọi một ly cho em trước."
Từ Tiêu Hạc nhìn vào mắt cô: "Như vậy có thể tiết kiệm thời gian."
Trái tim của Tiêu Nhược Yên lệch đi một nhịp, cô ấy hiểu rất rõ lòng người, cô thực sự rất sốt ruột. Bây giờ đối với Tiểu Nhan, cô có một loại cảm giác, không biết rốt cuộc là mình không thể rời khỏi Tiểu Nhan hay là Tiểu Nhan không thể rời khỏi mình, từng giây từng phút cũng không muốn tách rời.
Ánh nắng chiều vừa vặn.
Từ Tiêu Hạc là một người phụ nữ rất biết cách lắng nghe. Cô ấy nghiêng đầu, nghiêm túc lắng nghe Tiêu Nhược Yên nói về Nhan Chỉ Lan, bao gồm khi nàng ngủ, có lúc không hiểu sao lại khóc, có lúc còn cười ngốc, có lúc còn ẩn nhẫn nhíu mày. Biểu cảm phong phú giống như thật sự đang sống cùng người khác trong giấc mơ.
Cô nói rất chi tiết, trọn vẹn nửa tiếng đồng hồ.
Từ Tiêu Hạc gần như không đáp lại, chỉ thỉnh thoảng gật gật đầu. Đến cuối cùng, cô ấy đối diện với ánh mắt lo lắng của Tiêu Nhược Yên, mỉm cười: "Tôi từng có một người bạn cũng trong trường hợp như vậy."
Đối với những người cần giúp đỡ tâm lý, cô ấy đều gọi họ là bạn, không thích gọi họ là bệnh nhân.
Theo quan điểm của bác sĩ Từ, họ giống như lạc lối nhất thời, cần có người đẩy đi.
Tiêu Nhược Yên rất nghiêm túc, tay cô thậm chí còn lo lắng siết chặt tách trà. Giọng nói của Từ Tiêu Hạc chầm chậm nhỏ nhẹ: "Đối phương là một dì khoảng chừng 50 tuổi. Năm dì ấy 40 tuổi, bạn già qua đời vì tại nạn xe. Mười mấy năm sau, dì sống một thân một mình, đuổi hết con cái đi. Mãi cho đến một lần dì ấy không may té ngã nằm viện. Sau khi xuất viện, bởi vì chân bị thương, con gái lớn chăm sóc dì ấy mới phát hiện điều bất thường."
Cô ấy nhìn Tiêu Nhược Yên: "Trường hợp của dì ấy rất giống Tiểu Nhan, nhưng dì ấy không quá phụ thuộc vào thuốc. Bởi vì lý do thân thể, bình thường mỗi sáng dì ấy đều ra ngoài đi dạo rèn luyện thân thể, thời gian ngủ cũng rất dài. Khi con gái của dì ấy mới bắt đầu phát hiện thuốc ngủ, còn tưởng rằng mẹ mình đột nhiên không ngủ được nên mới dùng thuốc. Cô ấy bí mật tính toán liều lượng, sau một tuần lễ, cô ấy sợ hãi khi phát hiện ra mẹ mình dùng thuốc mỗi ngày."
"Sau đó, sau nhiều lần con cái cầu xin, dì ấy đến trò chuyện với tớ rất lâu. Sau đó cũng thực hiện liệu pháp thôi miên, đi vào giấc mơ của dì ấy, phát hiện dì ấy ——" Ánh mắt của Từ Tiêu Hạc thay đổi, tâm tư của Tiêu Nhược Yên cũng treo lên theo.
"Hóa ra nhiều năm như vậy, dì ấy chưa từng nghĩ rằng bạn già của mình đã rời đi, trong mơ vẫn luôn khắng khít ân ái trải qua cùng mình."
......
Khoảnh khắc này.
Tay của Tiêu Nhược Yên lạnh toát, cô cũng không biết nên nói gì.
Từ Tiêu Hạc: "Chị nghĩ rất có thể Tiểu Nhan cũng như vậy, không muốn quên em, lại không có cách nào gặp được em. Hiện thực quá tàn nhẫn, em ấy không thể phản kháng nên chỉ có thể tìm ảo tưởng về em trong giấc mơ, lắp đầy chỗ trống trong lòng."
Tiêu Nhược Yên lẩm bẩm: "Nhưng em đã trở về."
Từ Tiêu Hạc kiên nhẫn giải thích: "Mỗi ngày một người có 24 giờ, nhiều người dành một nửa thời gian cho giấc ngủ. Hãy nghĩ xem, Nhược Yên, trong giấc mơ của em, có phải em cũng từng mơ thấy Tiểu Nhan không, có phải rất chân thực không? Có phải em không muốn tỉnh dậy từ trong mộng không? Thậm chí đôi khi, đột nhiên thức giấc vì những kích thích bên ngoài, tiếng đồng hồ báo thức hoặc tiếng gọi của người khác. Trong những lúc đó, có phải em có cảm giác mê mang không biết đâu là thật, đâu là mơ?"
Ánh mắt của Tiêu Nhược Yên có phần trống rỗng.
Đúng vậy, từng câu từng chữ mà bác sĩ Từ nói đều tiến vào lòng cô.
"Em đã trở về, nhưng người kia vẫn còn trong mộng, em ấy không bỏ được."
"Hiện tại, em có thể nói rằng em trong giấc mơ của em ấy là ảo giác, muốn Tiểu Nhan nhanh chóng tỉnh lại. Nhưng nếu nhìn ở một góc độ khác, sao em ấy lại không nghĩ rằng em là giả, theo một khía cạnh nào đó, em mới chính là người thứ ba chen vào hai người họ."
......
Từ Tiêu Hạc uống một ngụm cà phê: "Theo tình huống em và Vi Vi mô tả cho chị, liều lượng thuốc mà Tiểu Nhan dùng không nhỏ, hơn nữa thời gian kéo dài quá lâu. Chị biết mặc dù trong lòng em có thể nhất thời không thể chấp nhận được, nhưng vẫn phải đối mặt với thái độ nhẹ nhàng, cố gắng đừng kích thích em ấy. Cuộc sống sau này còn rất dài, tuyệt đối đừng làm em ấy có cảm giác bị ghét bỏ. Đối với em ấy, nếu trời có sập xuống, có lẽ em ấy sẽ càng đi tìm hơi ấm trong mộng kia. Đương nhiên, trong thực tế, em cũng không cần yêu quá thận trọng, cẩn thận kẻo thua bởi chính mình ở trong mộng nha! Về phần theo dõi tiếp theo, chờ sau khi em trở về, chị muốn gặp mặt em ấy mới biết được nên làm thế nào."
......
Ra khỏi quán cà phê.
Tiêu Nhược Yên giống như nằm mơ.
Tới cửa ra vào, Cao Vũ cầm lấy đàn guitar của ông chủ, cởi một nút áo sơ mi, giả vờ tự đàn tự hát vui vẻ. Nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Nhược Yên đăm đăm như vậy, anh ta vội vàng chạy tới: "Làm sao vậy, có chuyện gì vậy?"
Tiêu Nhược Yên có chút mê mang, một lúc lâu sau, cô mới từ từ nhìn Cao Vũ, nhẹ giọng hỏi: "Cao Vũ, cậu có mơ thấy bạn trai của cậu không?"
Cao Vũ gật đầu: "Đương nhiên, nhớ đến vậy mà không gặp được, hầu như cứ cách hai ngày lại mơ một lần."
Tiêu Nhược Yên lẩm bẩm: "Vậy cậu mơ thấy anh ấy làm gì?"
Cô không thể nghĩ ra được.
Có phải là trong thực tế cô không tốt nên Tiểu Nhan mới đắm chìm với "cô" trong mộng không?
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng, có một ngày, cô sẽ ăn giấm của chính mình.
Cao Vũ trả guitar lại cho ông chủ: "Cái gì cũng có, cuộc sống thường ngày, thời học sinh, đôi khi sẽ có cảnh tượng bọn tớ sống cùng nhau trong tương lai."
Cậu ấy bị làm sao vậy?
Tiêu Nhược Yên nhìn chằm chằm vào anh ta: "Cậu thường mơ thấy gì nhất?"
Cô muốn để Tiểu Nhan nhìn thấy, trong thực tế, cô mạnh hơn gấp trăm ngàn lần so với người trong mộng.
Cao Vũ rất thẳng thắn, đưa cánh tay dài ôm lấy bả vai của Tiêu Nhược Yên, nhíu mày: "Mơ thấy gì à? Còn phải nói nữa sao? Đương nhiên là làm điên cuồng. Làm yêu đó, đủ loại tư thế, hết lần này đến lần khác, có cảm giác hơn nhiều so với thực tế!"
Sắc mặt Tiêu Nhược Yên tái xanh: "... Cậu có thể câm miệng."
Mãi cho đến khi tiến vào nhà.
Tiêu Nhược Yên vẫn giữ khoảng cách với người một đầu đầy t*ng trùng Cao Vũ.
Nhan Chỉ Lan tỉnh dậy, đeo tạp dề nấu mì: "Các cậu về rồi à? Tối nay chúng ta ăn Mỳ Ý Sốt Thịt Bò Băm nhé?"
Cao Vũ muốn nhảy dựng lên: "Wow, nữ thần, sao cậu biết tớ thích ăn món này nhất?"
Tiêu Nhược Yên hừ lạnh một tiếng, đang định nói chuyện thì thoáng nhìn thấy bao ngón tay mà Lan Lan đã để lại trên bàn. Lan Lan tiểu hỗn đản kia còn cố ý nhắn tin nói cho cô, nói đã để lại cho cô bảy cái.
Sao bây giờ chỉ nhìn thấy có sáu cái vậy?
Tiêu Nhược Yên không thể tin nổi nhìn Cao Vũ: "Cao Vũ, tên tiện nam này, có phải là cậu không? Cậu cư nhiên đi trộm bao ngón tay?"
Cô hơi lớn tiếng, Tiểu Nhan từ trong bếp đi ra.
Cao Vũ là người thường thích pha trò, người khác nói gì cũng cười ha ha. Nhưng bây giờ, nghe Tiêu Nhược Yên nói vậy, khuôn mặt anh tuấn đỏ bừng lên, thật sự vô cùng nhục nhã: "Cmn!!! Tiêu Nhược Yên, cậu đừng xúc phạm tớ, tớ không có nhỏ như vậy!"
Tiêu Nhược Yên:............
Nhìn thấy khuôn mặt bị người ta bắt nạt đến mức đỏ bừng, Nhan Chỉ Lan ho một tiếng: "Không phải cậu ấy."
Vậy thì?
Tiêu Nhược Yên nhìn về phía Nhan Chỉ Lan ngay lập tức, Nhan Chỉ Lan nghiêng đầu, có chút xấu hổ: "Tớ lấy một cái."
Đúng vậy.
Trong mơ, nàng lại mơ thấy Tiêu Nhược Yên, vô cùng khỏe mạnh, ngoại trừ đốn củi gánh nước, chính là quấn lấy nàng.
Sau khi tỉnh dậy, nàng cảm thấy không thoải mái, sau khi tắm rửa cũng không thuyên giảm, vì vậy nàng đã lấy một cái.
Chuyện này nếu là lúc bình thường, Tiêu Nhược Yên có thể hiểu được, nhưng bây giờ, cô thực sự, tâm tư ghen tị khiến cô hoàn toàn thay đổi. Cô tức giận đến mức khuôn mặt còn đỏ hơn Cao Vũ, cô nắm lấy tay Tiểu Nhan: "Vào đây, tớ có chuyện muốn nói với cậu."
Tiểu Nhan liếc nhìn mì Ý, Cao Vũ vui vẻ vẫy vẫy tay: "Đi đi, tớ có thể tự mình ăn hết những thứ này."
Tiểu Nhan:............
Có chuyện gì vậy?
Nhan Chỉ Lan mờ mịt bị Tiêu Nhược Yên mạnh mẽ "nửa ép bức" kéo vào phòng.
"Cạch" một tiếng, cửa phòng bị đóng sầm lại, Nhan Chỉ Lan giật nảy mình. Tiêu Nhược Yên khóa cửa "lạch cạch", trong đầu cô chỉ toàn là lời nói của bác sĩ Từ.
—— Trong thực tế, em cũng không cần yêu quá thận trọng, cẩn thận kẻo thua bởi chính mình ở trong mộng nha!
Trong mắt Tiêu Nhược Yên lóe lên tia lửa, một tay cởi nút áo, cô lạnh lùng nói: "Lúc đầu tớ lo lắng cho thân thể của cậu."
Nhan Chỉ Lan thấy cô cởi nút áo, khuôn mặt lập tức đỏ bừng.
Cậu đang làm gì vậy?
Còn có người ở ngoài cửa.
Tiêu Nhược Yên từng bước đến gần nàng: "Bây giờ xem ra, tớ đã quá ngây thơ khi cho tên khốn trong mộng kia lợi dụng cơ hội."
Mặc dù đó là ảo ảnh.
Nhưng bởi vì quá yêu.
Tiêu Nhược Yên vừa nghĩ tới ở trong mộng, Tiểu Nhan sẽ cùng kẻ khoác lên vẻ ngoài của cô nhưng căn bản không phải là cô, giống như Cao Vũ nói, đủ loại tư thế, đủ loại kích tình, cô khó chịu đến mức muốn sụp đổ.
Tiểu Nhan là người con gái của cô.
Là người của cô.
Tiêu Nhược Yên kéo Nhan Chỉ Lan qua, lần này không có chừng mực, trực tiếp đè lên giường lớn. Nhan Chỉ Lan nhấc người lên, giãy giụa nhìn vào mắt Tiêu Nhược Yên: "A Yên, cậu ——"
Tiêu Nhược Yên liếmliếm môi, trong mắt hiện lên ngọn lửa tà ác: "Tớ muốn cho cậu xem, ai mớilà tốt nhất."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.