Nghe Nói Cô Còn Yêu Nàng

Chương 27: Tớ sẽ cưới cậu

Diệp Sáp

07/01/2023

Nhan Phong cảm giác khí huyết trào dâng, thật sự tức muốn chết.

Đôi mắt ông ta nhìn chằm chằm vào con gái, Nhan Chỉ Lan cảm nhận được ánh mắt thù địch từ ba mình, nàng nhẹ nhàng nói: Ba, có phải ba lại đưa ra điều kiện gì đó với A Yên không?"

Lần này, không chỉ Nhan Phong ngạc nhiên mà Tiêu Nhược Yên cũng run lên, cô nhìn Nhan Chỉ Lan đầy nghi ngờ.

Làm sao nàng biết được?

Nhan Chỉ Lan cười nhẹ với cô, sau đó lạnh lùng nhìn Nhan Phong: "10 năm rồi, ba vẫn chưa hết hi vọng sao?"

Tiêu Nhược Yên nắm chặt tay nàng, phát hiện ra tay của Tiểu Nhan rất lạnh.

Ánh mắt của Nhan Phong như đao: "Lời này là ba nên nói với con, một đứa con gái như nó, có thể cho con cái gì?"

Nhan Chỉ Lan cười nhẹ, nàng nhìn vào mắt ba mình: "Cậu ấy có thể cho con một mái ấm, cho con tình yêu mà con muốn, cho con khát khao được sống."

Một mái ấm, một tình yêu, một trái tim khát khao được sống, những thứ này còn chưa đủ sao?

Trên đời, còn có gì quý hơn những thứ này sao? Nếu có, ông cứ việc nói ra.

Huyết sắc Nhan Phong tuôn ra lạnh lùng: "Mày quả thực là bị ma ám rồi!"

Nhan Chỉ Lan nhìn ông ta chằm chằm: "Ba, nhất định phải đưa ra điều kiện để cậu ấy đồng ý rời xa con thì ba mới hài lòng đúng không?"

Tâm tư của Tiêu Nhược Yên như đông cứng lại, tay cô nắm lấy quần áo của Nhan Chỉ Lan. Nhan Phong dựa vào ghế như một tảng đá, đôi mắt không chút ánh sáng nhìn con gái.

Không phải là lần đầu ông ta giao đấu với Tiểu Nhan.

Cô con gái nhỏ hiện tại không còn là áo bông nhỏ dịu dàng ân cần như xưa nữa.

Nàng vì hồ ly tinh trước mắt này, mà không cần người cha này nữa.

Nhan Chỉ Lan nhìn Nhan Phong, nghiêm túc nói: "Vậy thì tốt, để cậu ấy làm Tổng giám đốc, đưa cho cậu ấy 15 tỷ. Không cần A Yên đồng ý, con sẽ chủ động rời xa cậu ấy."

Nhan Phong đầu bắt đầu choáng váng, tay chân lạnh ngắt.

Tổng giám đốc? 15 tỷ?

Tiêu Nhược Yên sửng sốt, Nhan Chỉ Lan nắm chặt tay cô: "Được rồi, con đã đề cập rồi, ba không chấp nhận được. Vậy sau này đừng tìm cậu ấy sau lưng con, nếu không, con sẽ xem thường ba."

Nói xong, nàng nắm lấy tay Tiêu Nhược Yên bước ra ngoài.

Việc đã đến nước này.

Còn gì có thể nói nữa sao?

Năm đó, vì có thể ở bên A Yên, nàng đã nói rất nhiều lời mềm mỏng với ba mình.

Có ích không?

Không có.

Nhan Phong trực tiếp phong hóa thành đá.

Bị Nhan Chỉ Lan lôi kéo một đường ra cửa, Tiêu Nhược Yên sững sờ, hai mắt sáng lên. Vừa tới cửa, cô nhịn không được ôm chặt Tiểu Nhan: "Cậu đẹp trai quá!"

Nhan Chỉ Lan chọc chọc mũi cô: "Muốn đi khách sạn không?"

Tiêu Nhược Yên hơi ngơ ngác, bất lực nở nụ cười: "Cậu muốn đi thật sao? Cao Vũ cậu ấy không có cảm giác tồn tại."

Cửa vừa mở ra, Cao Vũ cũng bước ra. Anh ta giơ ngón tay cái lên cho Nhan Chỉ Lan, thuận tiện ngâm nga một bài hát bày tỏ sẽ không quấy rầy tâm tư hai người: "Tôi nên ở gầm xe, không nên ở trong xe..."

Nhan Chỉ Lan:...

Tiêu Nhược Yên:...

Cao Vũ mỉm cười: "Nữ thần, yên tâm đi, tớ sẽ đi khách sạn."

Là do anh ta hấp tấp.

Mặc dù anh ta là gay, Tiêu Nhược Yên cũng đã quen, nhưng thật sự là anh ta suy nghĩ chưa thấu đáo. Bên này dù sao cũng là phòng do trường học phân bổ, trong mắt người ngoài, Tiêu Nhược Yên có thể xem như bạn thân ở lại đây, nhưng anh ta là đàn ông, nhất định sẽ ảnh hưởng xấu.

Tiêu Nhược Yên còn chưa nói gì, Nhan Chỉ Lan mỉm cười: "Cao Vũ, cậu đừng nghĩ nhiều, tớ không ghét bỏ cậu, nhưng mà thật sự nhẫn nhịn rất vất vả."

Tiêu Nhược Yên:...

Cao Vũ sửng sốt, lập tức cười thành tiếng, nhịn không được tiến lên, lắc đầu: "Nhược Yên, cậu thật là... Đột nhiên tớ rất ghen tị với cậu..."

Có thể có được một người yêu kiên định, tràn đầy yêu thương, luôn chăm sóc tốt cho mọi người xung quanh như vậy, thật tốt quá.

Mặc dù vị kia nhà anh ta cũng chu đáo, nhưng thực sự không bằng Tiểu Nhan.

Cuối cùng, Cao Vũ kiên quyết muốn ra ngoài ở: "Đúng lúc, tớ không làm phiền các cậu nữa. Sáng mai tớ còn muốn ra ngoài đi dạo mua sắm, không phải hai ngày nữa chúng ta phải trở về rồi sao?"

Tiêu Nhược Yên chân thành gật đầu: "Trưởng thành rồi."

Nhan Chỉ Lan mím môi cười, hai người nắm tay nhau đưa Cao Vũ qua.

Về đến nhà.

Vừa vào cửa.

Tiêu Nhược Yên lập tức đè Nhan Chỉ Lan hôn sâu.

Trong bình còn có hoa hồng cô mua, hương hoa thoang thoảng, dọc theo làn môi mát lạnh bao phủ khắp cơ thể Nhan Chỉ Lan.

Tiêu Nhược Yên ôm chặt nàng, đôi mắt đỏ bừng nhìn nàng: "Tiểu Nhan, Tiểu Nhan..."

Nhan Chỉ Lan đưa tay xoa xoa mái tóc của cô, đôi mắt vụn vỡ mê ly. Nàng mơ hồ đáp: "Ừm, tớ đây."

Nàng có thể cảm giác được trong lòng của Tiêu Nhược Yên đang trào dâng.

Sao nàng lại không như vậy đây?

Năm đó, đứng giữa ba mẹ hai bên, hai người bất lực đến mức phải chia xa dù cho trong lòng họ có đủ thứ tình cảm.

Giờ đây, cuối cùng hai người cũng có thể bình tĩnh đối mặt.

Như Tiêu Nhược Yên đã nói, không ai có thể tách hai người ra.

Đôi mắt xanh mơn mởn của chú mèo đói đang nằm dưới đất nhìn chằm chằm vào hai chủ nhân đang ôm nhau, nó cảm giác nếu cứ tiếp tục như thế này, nó có thể ăn thịt người.

Nhiệt độ trong phòng hơi nóng, nụ hôn giữa hai người càng nóng lên.

Cuối cùng, khi áo sơ mi của Nhan Chỉ Lan bị lột ra đến cánh tay, Tiểu Tiểu "meo meo" phản kháng càng lúc càng lớn. Khuôn mặt đỏ bừng, nàng vươn tay muốn đẩy Tiêu Nhược Yên: "A Yên, A Yên..."

Thực ra trước đó, Tiểu Nhan thật sự nghi ngờ A Yên.

Mặc dù phương diện này nàng không có kinh nghiệm, nhưng nữ giáo viên trong văn phòng từng than thở rất nhiều, nói quá nhiều áp lực, công việc quá bận rộn gì đó, dường như chồng bị yếu sinh lý.

Nàng biết Tiêu Nhược Yên rất bận rộn, nhiều lần lén đến gặp cô, nhưng cô luôn vội vàng, bước đi rất nhanh.

Mặc dù như vậy có chút khi dễ người...

Nhưng Tiểu Nhan thật sự suy nghĩ, nếu như A Yên của nàng không được, nàng ở trên cũng được.

Chỉ cần hai người ở bên nhau, không có chuyện gì là không thể giải quyết.

Nhưng bây giờ...

Tiêu Nhược Yên giống như bị bỏ đói nhiều năm, thái độ mạnh mẽ, tấn công hùng hổ, khiến nàng không thể chịu đựng được.

Trước đó, Tiểu Nhan vội vàng lao ra ngoài tìm hai người, hoàn toàn là do sốt ruột lo lắng quá mức, kìm nén khí tức đó.

Bây giờ, ngay khi thả lỏng, eo của nàng đau muốn chết rồi.

Nhưng tinh thần của Tiêu Nhược Yên rất tốt.

Cô ôm Tiểu Nhan đến ghế sô pha, mở hộp thức ăn cho mèo, dùng thức ăn pha vào sữa bò, không khỏi khen ngợi: "Con còn được ăn ngon hơn mẹ nữa."

Tiểu Tiểu khinh bỉ ngẩng đầu nhìn cô, kêu "meo" một tiếng cảnh cáo, bảo cô tránh xa thức ăn của nó.

Nhan Chỉ Lan cũng giống như mèo, nằm trên ghế sô pha, tóc dài bồng bềnh như mực.

Quyến rũ, mềm mại.

Tiêu Nhược Yên rửa tay đi tới, xoa xoa hai lòng bàn tay vào nhau, nhẹ nhàng ấn vào eo Tiểu Nhan.

Nhan Chỉ Lan nằm trên đùi cô, oán trách: "Sau này không cho phép cậu lén đi ra ngoài."

Tiêu Nhược Yên mỉm cười: "Được rồi, có muốn mua cho cậu dây xích buộc vào không?"

Cô thay đổi rồi.

Trở nên thích cười.

Nhan Chỉ Lan rất thích A Yên thế này. Nàng mềm nhũn ôm eo cô làm nũng: "Đâu có ai như cậu vậy, lần đầu tiên không phải nên canh giữ ở bên cạnh, ôm nhau cùng thức dậy sao?"

Giọng nói nũng nịu nhẹ nhàng quyến rũ làm cho Tiêu Nhược Yên cảm giác trái tim muốn tan chảy. Cô nhịn không được cúi đầu hôn lên môi Nhan Chỉ Lan: "Là lỗi của tớ." Tay cô tiến vào áo ngủ thành thật xoa xoa cho nàng: "Còn đau không?"

Nhan Chỉ Lan cắn cắn môi, nhìn Tiêu Nhược Yên một cách tức giận.

Cô định làm gì?

Tiêu Nhược Yên ôm chặt nàng, bắt đầu phổ cập khoa học: "Tớ tìm hiểu trên mạng, nói rằng trước tiên sẽ rất khó chịu, nhưng sau đó sẽ càng ngày càng thoải mái."

Nghiêm túc đàng hoàng nói chuyện như vậy.

Nhan Chỉ Lan tức giận cười: "Cô Tiêu có lòng quá."

Tiêu Nhược Yên hôn lên trán nàng, thấy Tiểu Nhan đã thả lỏng, nhẹ giọng nói: "Tớ sẽ bù đắp cho cậu thật tốt."

Cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của cô, Nhan Chỉ Lan giống như không có xương núp trong ngực cô, nhẹ nhàng vẽ vòng tròn trên ngực cô: "Không cần luôn nói bù đắp, mười năm này, chúng ta không ai dễ chịu cả."

Mũi của Tiêu Nhược Yên đau xót.

Nhan Chỉ Lan hôn lên cằm cô: "Mới có mười năm, tương lai của chúng ta còn rất dài, đúng không?"

Tiêu Nhược Yên gật đầu, đôi mắt đỏ hoe: "Gần đây hình như tớ trở nên quá yếu đuối."

Nhan Chỉ Lan mỉm cười, sóng mắt mềm mại như nước. Nàng nhìn Tiêu Nhược Yên, nhẹ nhàng nói: "A Yên của tớ, bất luận trông như thế nào, tớ đều rất thích."

Tay nàng đưa xuống, nắm chặt tay Tiêu Nhược Yên, mười ngón đan xen.

"Nếu không nhờ sự kiên định của cậu, thì sự kiên trì của tớ trong mười năm này, sợ rằng thật sự sẽ là trò cười trong mắt người khác."

Trong lòng Tiêu Nhược Yên tràn đầy cảm xúc, cô nghiêng người về phía trước, đè Nhan Chỉ Lan lên ghế sô pha: "Cậu..."

Tay cô di chuyển, do dự, hai tay Nhan Chỉ Lan vòng qua cổ cô, nàng cười nói: "A Yên, tớ rất hạnh phúc, chỉ cần là cậu cho, tớ đều thích."

Người phụ nữ nhỏ bé này.

Tiêu Nhược Yên bị nói đến rối tinh rối mù, đầu cô hướng xuống phía dưới. Cô dỗ dành Nhan Chỉ Lan: "Lần này, sẽ không đau."

......

Thật sự là một lời khó nói hết.

Cuối cùng, Nhan Chỉ Lan lại ngủ mê man.

Nàng cảm thấy trước đây, nàng thật sự đánh giá thấp Tiêu Nhược Yên.

Cũng may đã đuổi Cao Vũ đi, nàng mới không cần nhẫn nhịn cực khổ như vậy.

Tiêu Nhược Yên nhìn Tiểu Nhan đang ngủ, sờ sờ vào tóc nàng. Cô đứng dậy đi vào phòng tắm để súc miệng.

Đầu lưỡi có chút tê dại.

Tiêu Nhược Yên di chuyển cổ tay. Cô đánh răng, đặt một chiếc khăn nóng vào thau thấm ướt, mang ra lau sạch cho Tiểu Nhan.

Nhan Chỉ Lan rất nóng nảy khi bị quấy rầy, chân đá mấy lần, Tiêu Nhược Yên khịt mũi: "Là tớ."

Tiểu Nhan không động nữa, chỉ cuộn tròn thân thể khi bị khăn ấm chạm vào người.

Tiêu Nhược Yên cảm thấy có chút hối hận, có phải cô... làm càn quá rồi không? Nên nhẹ hơn một chút, nhưng mà...

Tiểu Nhan rõ ràng ôm lấy lưng cô, co người lại, để cô làm nhanh hơn một chút...

Tiểu Nhan như thế, thực sự rất đẹp.

Tâm tư của Tiêu Nhược Yên lại bắt đầu nóng lên, cô nhanh chóng ổn định tinh thần. Sau khi dọn dẹp xong, cô cũng cảm thấy hơi mệt nên đi tắm rửa rồi nằm bên cạnh Tiểu Nhan.

Lúc đầu, mí mắt của Tiêu Nhược Yên muốn dán lại, nhưng bất ngờ nhìn thấy bình thuốc bên cạnh bàn. Bên trong có tổng cộng 32 viên thuốc, Tiêu Nhược Yên đã tự mình đếm từng viên từng viên một, nhưng bây giờ cô đếm lại, phát hiện thiếu mất hai viên.

Không thể hiểu được, ngọn lửa trong lòng bùng lên.

Tiêu Nhược Yên quay đầu lại nhìn Nhan Chỉ Lan, hít một hơi thật sâu.

Cô... Cô rất muốn hỏi Tiểu Nhan.

Tất cả những điều cô làm cho nàng vừa rồi, nàng có thể phân biệt được rốt cuộc là cô hay là tên khốn trong mơ kia làm hay không?

Được không?!

Nhan Chỉ Lan tỉnh lại là lúc nửa đêm.



Quả thực giống như Tiêu Nhược Yên nói, lần này không đau lắm, dù sao môi và tay vẫn có sự khác biệt.

Một đợt sóng rất bất ngờ, giống như bị thủy triều đẩy hết đợt này đến đợt khác chứ không phải siết mạnh như trước đó.

Nếu như được chọn.

Nhan Chỉ Lan hơi đỏ mặt, nàng quay đầu lại nhìn Tiêu Nhược Yên, mạnh mẽ cũng tốt, dịu dàng cũng tốt, nàng đều thích.

Dường như Tiêu Nhược Yên ngủ không yên giấc, cô cau mày, đôi chân thon dài lộ ra khỏi chăn, Tiểu Nhan nhấc chăn đắp lên cho cô. Vừa mới đắp xong, Tiêu Nhược Yên hừ lạnh một tiếng, nhắm mắt lại nói mớ.

"Tên khốn, cút!"

Nhan Chỉ Lan:..................???

Sau khi đá chăn văng ra, Tiêu Nhược Yên lại lẩm bẩm thêm vài câu "Đồ khốn, đồ khốn" rồi xoay người, nghiến răng nghiến lợi.

Nhan Chỉ Lan:???

Nàng nhìn bóng lưng của cô một lúc lâu, không nói lời nào.

Sáng hôm sau thức dậy.

Nhan Chỉ Lan ngủ rất ngon, được tình yêu tưới nhuần, làn da mềm mại như nước. Nàng dậy rất sớm, cố ý gọi Cao Vũ trở về cùng nhau ăn sáng.

Nàng làm bánh trứng và một chút điểm tâm, lại xuống dưới lầu mua bánh bao hấp.

Khi Tiêu Nhược Yên thức dậy, rõ ràng thân thể có chút run rẩy, hắc xì không ngừng.

Cao Vũ cắn bánh bao, trong lòng chỉ nghĩ đến một câu.

—— Bị ăn sạch.

Nhan Chỉ Lan nhìn Tiêu Nhược Yên: "Đến đây ăn đi."

Tiêu Nhược Yên khẽ gật đầu, đầu óc mờ mịt, đêm qua cô nằm mơ.

Trong mơ, cô cư nhiên nhìn thấy tên khốn giống mình trong giấc mơ của Tiểu Nhan.

Hai người đã đánh nhau, rất cháy, đến mức thấy máu.

Nhan Chỉ Lan nhìn chằm chằm Tiêu Nhược Yên một lúc: "Hôm nay cậu ở nhà nghỉ ngơi đi, tớ lên lớp."

Tiêu Nhược Yên nhìn nàng: "Tớ đi chung với cậu."

Nhan Chỉ Lan nở nụ cười, ánh mắt khẽ đảo, đánh giá cô: "Dáng vẻ này của cậu, bây giờ còn giống sinh viên sao?"

Tiêu Nhược Yên mím môi: "Tớ có thể trang điểm trẻ trung hơn chút."

Khuôn mặt của cô vẫn có thể được mong đợi.

Nhan Chỉ Lan nhướng mày: "Rồi sao nữa? Đi qua trêu chọc hoa đào cho tớ à?"

Tiêu Nhược Yên:...

Trong lòng Cao Vũ lại âm thầm tổng kết.

—— Nhược thụ.

Không đi thì không đi.

Hôm qua, sau khi nhìn thấy bình thuốc bị thiếu thuốc, nửa đêm, Tiêu Nhược Yên gửi tin nhắn cho Lão Đại, nói trước khi trở về có thể không tiết lộ danh tính, để Từ Tiêu Hạc lấy danh nghĩa là bạn của Lão Đại, đến gặp Tiểu Nhan trước được không, để tìm hiểu sơ bộ trong lòng nàng.

Hôm nay Tiểu Nhan quả thật rất bận, bởi vì nàng phải nghỉ ít nhất một tuần lễ, tuy đại học không có nhiều lớp, nhưng sau khi dồn lại vẫn có chút vội vàng.

Buổi chiều.

Tiêu Nhược Yên rốt cuộc không thể kìm lòng, cô cùng Cao Vũ đóng giả sinh viên.

Cao Vũ ăn mặc tương đối đơn giản, nam sinh, quần jean, áo sơ mi trắng, đồng phục học sinh tiêu chuẩn.

Quần áo của Tiêu Nhược Yên đều bị Tiểu Nhan trộm sạch, cô mặc một chiếc áo len chui đầu và quần dài màu be được tìm thấy trong tủ quần áo của Tiểu Nhan. Giày thể thao mang lại hơi thở thanh xuân.

Tiêu Nhược Yên cảm thấy mình đã rất khiêm tốn, nhưng khi cô và Cao Vũ vừa bước vào, vẫn có rất nhiều ánh mắt nhìn về.

Đây là tiết học Lý thuyết Âm nhạc, chủ yếu là nội dung trong sách.

Khi Nhan Chỉ Lan tiến vào, Tiêu Nhược Yên chú ý quan sát, đôi mắt của sinh viên ở hàng ghế đầu đều sáng lên.

Cô nhớ rõ khi còn học đại học, cô đã trốn học rất nhiều, căn bản đều là lao vào xã hội thực tế đi kiếm tiền.

Nhưng rõ ràng, lớp học của cô giáo Nhan có "tỉ lệ chuyên cần" rất cao.

Trong lòng Tiêu Nhược Yên cảm thấy ghen tị, cô ngẩng đầu lên nhìn.

Hôm nay, cô giáo Nhan ăn mặc vô cùng "làm gương sáng cho người khác", váy dài đến đầu gối, tóc được buộc lên, lộ ra chiếc cổ thon dài trắng nõn.

Ánh mắt của nàng rất dịu dàng, nàng nhắc nhở sinh viên mở sách ra, giọng nói nhẹ nhàng hơn bình thường.

Những ngón tay thon dài lật giở trang sách, gió thổi từ cửa sổ vào, vuốt ve mái tóc dài của nàng, cảnh tượng này rất giống một cảnh phim.

Dưới bục giảng, một số bạn học tinh ý phát hiện chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô giáo Nhan, mọi người len lén xì xào bàn tán. Còn có một số bạn học tinh ý phát hiện mặc dù trên cổ của cô giáo Nhan che đậy, nhưng vẫn có thể nhìn thấy vết dâu mờ nhạt.

Lần này, lớp học sôi trào.

Mấy nam sinh ở hàng ghế đầu sửng sốt, một tay che ngực: "Ôi, nữ thần của tôi... rốt cuộc cũng bị heo chiếm."

"Trời ơi, mấy ngày trước không phải còn chưa đeo nhẫn sao? Đây là ai, lợi hại như vậy, The Flash hả?"

"Tôi muốn chết, tôi muốn chết. Cô Nhan, sao cô không đợi em trưởng thành?"

...

Tiêu Nhược Yên nghe vậy rất vui, lông mày nhướng lên. Nhìn đám nhóc xung quanh đang kêu trời kêu đất, cô cảm thấy cả thể chất và tinh thần đều thoải mái.

Biết chưa?

Biết cô giáo Nhan của mấy người là hoa đã có chủ chưa?

Một đám nhóc con.

"Này, cậu không nhận ra mặc dù cô Nhan hơi tiều tụy nhưng ánh mắt lại rất dịu dàng sao?"

"Cái này đại diện cho cái gì?"

"Nhất định là gần đây trải qua không ít đêm xuân, thân thể tiêu hao, nhưng trong lòng vui vẻ."

......

Cuộc thảo luận của hai người phía sau khiến Tiêu Nhược Yên chú ý, bây giờ bọn trẻ thực sự thành tinh. Cô lén vểnh tai lên nghe trộm, dựa vào lưng ghế.

Cao Vũ rất yên lặng, anh ta đá cô một cái: "Được chưa, vui đến vậy sao?"

Bị mắng là heo cũng vui vậy sao?

Tiêu Nhược Yên lạnh lùng: "Tớ không có."

Cao Vũ giơ ngón giữa lên: "Còn nói không có? Khóe miệng có thể treo cả chai nước tương lên rồi."

"Bạn học ở hàng thứ ba từ dưới lên, nếu đến đây học thì hãy chú ý lắng nghe."

Cô giáo Nhan trên bục giảng lên tiếng, Tiêu Nhược Yên sững người, ngẩng đầu nhìn lên. Nhan Chỉ Lan đang nhìn cô, đôi mắt như làn nước mùa thu mang theo ý cười. Mọi người nghe giáo viên nói, lập tức nhìn ra phía sau, Tiêu Nhược Yên đỏ mặt vì áp lực.

Cả một tiết học này, Cao Vũ đều muốn ngủ.

Cái gì mà thang âm, tiết tấu, nhạc phổ giống như nòng nọc.

Anh ta nghe đến mức hai mí mắt muốn dính vào nhau, quay đầu lại nhìn. Ồ, giám đốc Tiêu người ta giống như đứa bé ngoan, chăm chú lắng nghe, mắt sáng lên nhìn cô giáo Nhan.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Tiểu Nhan đứng trên bục giảng.

Cô gái của cô thật sự khác biệt, giọng nói nhẹ nhàng, ánh mắt cũng rất dịu dàng. Khi đến những phần quan trọng, nàng còn dùng thước gõ nhẹ lên bảng đen một cách đáng yêu: "Nhớ phải viết lại."

Cuối cùng, Tiêu Nhược Yên chống cằm bằng cả hai tay, ánh mắt si mê muốn tràn ra.

Cô quả thực như Cao Vũ nói, có chút dập dờn, tiểu nhân trong lòng đang cười.

Nhìn đi nhìn đi, đám thiếu nam thiếu nữ này cũng chỉ có thể nhìn đến nghiện, nhìn bộ dáng của cô giáo trong bộ đồng phục.

Nhưng còn cô thì sao?

Cái gì cô cũng có thể nhìn thấy.

Họ chỉ có thể nghe thấy cô giáo Nhan nói về kiến thức nhạc lý khô khan.

Nhưng cô lại có thể nghe thấy âm thanh xúc động nhất từ trong miệng nàng.

Bên cạnh là một cậu sinh viên năm 4 đang học lén.

Cậu ta sắp tốt nghiệp, bởi vì rớt tín chỉ nhạc lý, không đạt đủ học phần, nên phải đến học.

Khuôn mặt đó còn thanh tú hơn cả Cao Vũ, trên tai có đeo bông tai, nhãn hiệu thời trang Âu Mỹ, thoạt nhìn giống như bad boy.

Cậu ta nhìn chằm chằm vào Tiêu Nhược Yên một lúc lâu, nhai kẹo cao su cười hỏi: "Người đẹp, em bao nhiêu tuổi rồi? Sao anh chưa gặp em bao giờ? Có thể thêm WeChat được không?"

Tiêu Nhược Yên phớt lờ cậu ta.

Cậu ta không từ bỏ, hơi nghiêng người về phía trước, chớp chớp mắt, ý đồ dùng đôi mắt đào hoa của mình mê hoặc tâm tư thiếu nữ: "Anh học năm 4, em ——"

Tiêu Nhược Yên quay đầu lại, mặt không cảm xúc: "Tôi là nghiên cứu sinh sau tiến sĩ."

Nam sinh bắt chuyện:...

Cao Vũ ở bên cạnh cười muốn đau ruột. Anh ta hất tóc: "Trai đẹp, em là sinh viên năm 1, tiểu thịt tươi, có thể thêm bạn Wechat."

Nam sinh bị đả kích hai lần:...

"Hàng thứ tư, nam sinh thứ bảy, trả lời câu hỏi này."

Trên bục giảng, cô giáo Nhan, người luôn rất ít khi chủ động chọn người phát biểu, lên tiếng. Nam sinh vừa mới bắt chuyện run rẩy đứng lên: "A —— đây là..."

Cô giáo Nhan luôn dịu dàng nhìn cậu ta bằng ánh mắt lạnh lùng: "A cái gì? Lo nghe giảng đi."

Tiêu Nhược Yên nhếch khóe môi lên, cúi đầu xuống, dùng bút viết lên giấy một vài chữ to —— Cô giáo Nhan đáng yêu của tôi.

Cả một ngày bận rộn lên lớp.

Cuối cùng khi tan học, Nhan Chỉ Lan có chút hụt hơi. Ngay khi rời khuôn viên trường và lên taxi, nàng dựa vào Tiêu Nhược Yên.

Tiêu Nhược Yên đau lòng sờ sờ tóc nàng, đưa nước cho nàng uống.

"Không phải không cho cậu đến sao?"

Giọng nói của Nhan Chỉ Lan rất mềm mại nhẹ nhàng, Tiêu Nhược Yên thương tiếc nhìn nàng. Nếu không phải kiêng kỵ lái xe, cô đã muốn hôn nàng rồi: "Lão Đại đặt chỗ ở quán nướng rồi, tớ đến đón cậu thôi. Cậu xem cậu mệt kìa."

Nhan Chỉ Lan lẩm bẩm, nàng cũng không quan tâm đến tài xế và Cao Vũ ở hàng ghế đầu, cả người vùi vào trong ngực Tiêu Nhược Yên: "Đúng vậy, rất mệt. Nhưng nhìn thấy cậu trêu hoa ghẹo nguyệt, vẫn rất tức giận."

Trong lòng Tiêu Nhược Yên tê dại, bị tay nàng ôm vào bên hông làm cho hơi ngứa: "Vậy cậu muốn dỗ thế nào?"

Nhan Chỉ Lan nhướng mắt, ánh mắt tràn đầy mê hoặc. Nàng lại cong môi lên, dùng ngón tay chỉ vào.

Khuôn mặt của Tiêu Nhược Yên cử động, cô lướt qua môi nàng rất nhanh. Khi cô ngồi dậy, tim đập rộn lên.

Khuôn mặt của Cao Vũ ở phía trước như muốn nứt ra.

Sau khi chứng kiến ​​tất cả những điều này, hình ảnh nữ thần dè dặt của nàng trong lòng anh ta hoàn toàn tan vỡ, dáng vẻ cao cao tại thượng của Giám đốc Tiêu cũng sớm trở thành ảo giác.

Lão Đại cố tình tìm tứ hợp viện ở gần ngoại thành, kiểu có thể tự mình nướng.

Lan Lan đã đợi từ sớm, cầm cây quạt trên tay, bôi từng lớp từng lớp mật ong vàng óng ánh lên cánh gà. Nhìn thấy Cao Vũ bước vào, Lan Lan vô cùng phẫn nộ: "Sao còn dẫn tên đàn ông thối theo?"

Cao Vũ cười đê tiện, biết cô ấy coi mình là bạn trai tin đồn của Tiêu Nhược Yên, đi tới: "Chị gái, tôi cũng không thối, chị ngửi xem có thơm không?"

Lan Lan quơ cây quạt trong tay: "A a a a a a a, tên đàn ông chết tiệt, tránh ra cho tôi!"

......

Tiêu Nhược Yên vốn đang lo lắng Lan Lan và Cao Vũ sẽ không ổn, nhưng cũng không quá lâu, cô đã xua đi lo lắng.

Thời gian chưa đầy 30 phút.

Hai người trò chuyện khí thế ngất trời.

Lan Lan nhìn Cao Vũ: "Nếu cậu sớm nói cậu thích đàn ông, tôi sẽ nghĩ cậu đáng yêu hơn."

Cao Vũ: "Thế nào, em gái, em sợ đàn ông à?"

Lan Lan: "Cũng không phải, chỉ là luôn nghĩ rằng cậu thèm muốn sắc đẹp của Lão Nhị chúng tôi."

Cao Vũ: "Lan Lan, đừng tùy tiện nhắc đến từ Lão Nhị trước mặt một người gay, vô cùng có ý nghĩa ám chỉ."

Lan Lan: "Tôi nhổ, phi phi phi."

...

Từ Tiêu Hạc cũng đến, Lão Đại mỉm cười giới thiệu cô ấy cho Nhan Chỉ Lan.



Tiêu Nhược Yên và Lão Đại có chút lo lắng, sợ rằng Tiểu Nhan sẽ nhìn ra gì đó.

Nhan Chỉ Lan cầm ly đồ uống, ngẩng đầu nhìn Từ Tiêu Hạc. Từ Tiêu Hạc mặc váy dài màu hồng, dáng người rất chuẩn, thân eo thon dài, đôi mắt rất có thần, kiểu thu hút ánh sáng.

Nhan Chỉ Lan gật đầu cười: "Xin chào."

Từ Tiêu Hạc cũng lộ vẻ kinh ngạc: "Xin chào."

Đây không phải là lần đầu tiên cô ấy nghe thấy cái tên Nhan Chỉ Lan, nhưng là lần đầu tiên nhìn thấy người thật, không ngờ lại xinh đẹp như vậy.

Từ Tiêu Hạc vào ngành tâm lý học nhiều năm, từ trong ánh mắt, cô ấy có thể nhìn ra Nhan Chỉ Lan thật sự rất yêu Tiêu Nhược Yên. Mặc dù nàng đứng trong đám người, nhưng ánh mắt vẫn luôn theo dõi Tiêu Nhược Yên.

Hỡi thế gian tình là chi, mà đôi lứa hẹn thề sống chết.

Từ Tiêu Hạc có chút hiểu ra, có lẽ là vì quá yêu, không thể tự kiềm chế, cho nên mới khiến một người như nàng chỉ có thể dựa vào ảo giác mà sống trong những năm tháng chia xa.

Nàng không phải si mê.

Chẳng qua là muốn tiếp tục sống.

Chỉ có sống, mới có thể đợi cô.

Lan Lan đưa cánh gà nướng cho Từ Tiêu Hạc, nói nhỏ: "Chị ơi, chị xem Lão Tứ còn cứu được không?"

Từ Tiêu Hạc nhận lấy, cô ấy cắn một miếng, rất ngon, nướng rất vừa miệng: "Đương nhiên, tình yêu có thể giết chết một người, cũng có thể cứu rỗi một người."

Lan Lan thở dài: "Vậy thì tốt rồi."

Đừng thấy cô ấy bình thường vô tư, thực ra luôn rất đau lòng cho Tiểu Nhan và Nhược Yên.

Từ Tiêu Hạc nhìn nhìn Lan Lan, Lan Lan là một cô gái vui vẻ điển hình, hẳn là kiểu người tự mang mặt trời nhỏ trong lòng.

Ăn được một nửa.

Nhan Chỉ Lan bất ngờ gọi Từ Tiêu Hạc qua bãi cỏ xanh ở bên kia để trò chuyện.

Tiêu Nhược Yên và Trương Vi có chút lo lắng nhìn nhau, chẳng lẽ họ đã lộ ra thiếu sót?

Lan Lan và Cao Vũ đã uống say, kề vai sát cánh muốn kết nghĩa anh em, không biết trò chuyện vui vẻ đến mức nào.

Tiêu Nhược Yên và Trương Vi rón rén đi theo Tiểu Nhan.

Tứ hợp viện rất lớn.

Phía dương là khoảng sân nhỏ, phía âm là một kiểu tương tự như hồ bơi nhỏ, có ghế mây, có đồ uống, gió mát thổi, rất dễ chịu.

Trương Vi hạ giọng: "Lão Tứ rất nhạy cảm, có phải bị phát hiện rồi không?"

Tiêu Nhược Yên làm hành động "xuỵt", họ đi theo.

Bên cạnh hồ bơi.

Nhan Chỉ Lan mỉm cười nhìn Từ Tiêu Hạc, giọng nói của nàng rất nhỏ, họ phải dựa vào rất gần mới có thể nghe được chút chút.

"Chị là bác sĩ tâm lý."

Từ Tiêu Hạc rất kinh ngạc, cô ấy sững sờ nhìn Nhan Chỉ Lan, là họ lộ ra thiếu sót gì?

Nhan Chỉ Lan mỉm cười: "Không phải là vấn đề của mọi người, là tôi đã thấy qua quá nhiều."

Suốt một năm điều trị ở nước ngoài, Nhan Chỉ Lan không dám nói với Tiêu Nhược Yên, nơi đây từng là địa ngục trần gian của nàng.

Nàng bị mất máu quá nhiều, không thể bổ sung dinh dưỡng, tinh thần cũng không tốt, mùa đông năm đó, cả người đều ngơ ngơ ngác ngác.

Nàng nhớ cô.

Nhớ cái ôm của Tiêu Nhược Yên, nhớ mùi hương của cô, nhớ đến mức muốn vỡ vụn.

Trước khi gặp được Sophia, Nhan Phong đã tìm rất nhiều bác sĩ tâm lý cho con gái, họ cố gắng chữa trị cho nàng bằng nhiều cách khác nhau.

Ám chỉ bằng lời nói.

—— Cô sẽ không trở về nữa, ở trong nước cô đã có bạn trai, sẽ kết hôn sinh con. Nếu thật sự yêu cô, hãy buông cô ra.

Thậm chí còn có cái gọi là liệu pháp sốc điện.

Còn uống rất nhiều loại thuốc điều trị bệnh trầm cảm.

Và để làm cho nàng hết hi vọng, Nhan Phong đã tìm người trong nước chụp ảnh nhiều góc độ, Tiêu Nhược Yên đi dạo cùng người khác giới.

Cơ thể vốn đã chết lặng và gầy yếu của Nhan Chỉ Lan sẽ run rẩy, trí nhớ suy giảm nghiêm trọng, tóc rụng từng bó từng bó.

Nàng nằm trên giường cả ngày, thờ ơ như đã chết.

Có một khoảng thời gian, sau buổi sáng Nhan Chỉ Lan thậm chí sẽ quên hết chuyện ngày hôm qua, nàng mờ mịt nhìn Nhan Chỉ Y.

Nhan Chỉ Y vô cùng sợ hãi, cãi nhau một trận với ba mình, đến mức mang cả di ảnh của người mẹ đã mất. Lúc này mới kết thúc chuỗi phương pháp trị liệu ma quỷ này.

Nhan Chỉ Lan cũng ý thức được trí nhớ của mình dường như có vấn đề, nàng không biết là ngắn hạn hay dài hạn. Mỗi ngày sau khi thức dậy, chuyện nàng cần làm là cầm bút lên, viết tên của Tiêu Nhược Yên từng lần từng lần vào sổ.

—— Tiêu Nhược Yên, Tiêu Nhược Yên...

Càng về sau, nàng càng viết càng chi tiết.

—— Tiêu Nhược Yên, một cô gái xinh đẹp cao ráo trắng trẻo, đó là bạn gái của mình.

—— Cậu ấy rất sĩ diện, đối với người khác rất lạnh lùng, nhưng ở trước mặt mình lại là bao nước mắt.

—— Mình đã hứa với cậu ấy, vĩnh viễn nhớ rõ cậu ấy, sẽ trở về tìm cậu ấy.

—— Hai người sẽ không rời không bỏ, hai người sẽ bạch đầu giai lão.

...

Có khi Nhan Chỉ Y nhìn thấy sẽ đỏ mắt, em gái rất cố chấp, mỗi ngày đều viết, mỗi ngày đều nhìn, có khi nhìn viết rồi sẽ mặt đầy nước mắt.

Mãi cho đến sau này, Nhan Phong mới đem bức ảnh ném lên giường của nàng.

Những bức ảnh đó, góc độ xảo trá, chỉ vì để Tiểu Nhan hết hi vọng, ngay cả chị gái cũng đặt nghi vấn khi nhìn thấy.

Một trong số đó là Tiêu Nhược Yên và một người đang sóng vai đi cùng nhau. Không biết dùng phương pháp gì chụp, nhìn giống như đang nắm tay, hai người đang dạo bước trên bãi biển ở Hải Nam.

Còn có bộ dáng cô và người đàn ông uống cà phê ở quán, rất thân mật, thật sự giống như bạn trai và bạn gái.

Còn có một bức ảnh là Tiêu Nhược Yên đứng ở cổng trường, khoanh tay nhìn vào lớp học của hai người, mà người đàn ông kia đang ngồi trong xe đợi cô.

......

Sau khi ba nàng vứt những bức ảnh này tới, Nhan Chỉ Lan luôn uể oải đột nhiên cử động, bàn tay mảnh khảnh cầm bức ảnh lên, nhẹ nhàng run rẩy.

Những giọt nước mắt nóng hổi rơi trên má, cho Nhan Chỉ Lan biết rằng nàng vẫn còn sống.

Nhan Phong nói rất nhiều điều cay nghiệt.

"Con vì nó liều sống liều chết, nó đã quên con từ lâu rồi."

"Đã qua một năm rồi, nó không có chờ con."

"Con nhìn xem bọn họ cười hạnh phúc như thế nào."

......

Mỗi một câu, đều giống như một nhát dao, sắc bén đẫm máu.

Chị gái không thể chịu được nữa, cô ấy ngẩng đầu nhìn Nhan Phong: "Đủ rồi, ba!"

Lúc này Nhan Phong mới xoay người rời đi.

Người đi rồi.

Nhan Chỉ Lan vẫn cầm chặt bức ảnh, nước mắt của nàng giống như hạt châu bị đứt, từng giọt từng giọt chảy xuống.

Chị gái rất đau lòng, cô ấy ôm chặt lấy nàng: "Em, cái này..."

Cô ấy không biết làm thế nào để an ủi.

Chỉ nghĩ rằng, nếu như là cô ấy, niềm tin trong lòng trước nay bỗng chốc sụp đổ, sẽ rất đau đớn.

Nhan Chỉ Lan nhẹ nhàng vuốt ve bức ảnh, lẩm bẩm: "Chị, cậu ấy đã gầy đi rất nhiều."

Nhan Chỉ Y sững sờ.

Bàn tay của Nhan Chỉ Lan nhẹ nhàng vuốt ve bức ảnh, ánh mắt của nàng tràn đầy vẻ xót xa: "Địa điểm trong bức ảnh là chỗ cũ mà tụi em đã ước định. Tụi em từng lên kế hoạch tồi tệ nhất, nếu có một ngày, thế giới đều bỏ rơi tụi em, vậy tụi em sẽ cao chạy xa bay, cùng đi đến đó sống đến suốt đời."

Tiêu Nhược Yên từng hôn nàng trên bãi biển kia, đó là nơi hai người trao nhau nụ hôn đầu, đó là ước định chỉ có hai người biết.

"Em không đi theo ước định, chắc cậu ấy đau lòng lắm." Nàng chỉ vào người trong bức ảnh: "Con đường này, tụi em thường xuyên đi qua; quán cà phê này..." Nàng nghẹn ngào: "Là nơi em luôn bắt cậu ấy đi, A Yên không thích uống cà phê."

Sau khi hai người xa nhau.

Tiêu Nhược Yên đã đi hàng nghìn lần trên những con đường mà hai người từng đi.

Uống rất nhiều lần loại cà phê mà Tiểu Nhan yêu thích nhất.

Mỗi ngày đều là sự xen kẽ giữa thất vọng và hi vọng, từ thiên đường đến địa ngục. Tiêu Nhược Yên tự nhủ mình phải đợi thêm một chút, đợi thêm một chút nữa, Tiểu Nhan của cô nhất định sẽ quay lại tìm cô.

Bức ảnh cuối cùng là Tiêu Nhược Yên bị ba mẹ khiển trách, nói rằng cô bị quỷ ám, rõ ràng là bị con gái nhà giàu chơi đùa trêu chọc, vậy mà còn si tâm mộng tưởng ngày nào đó nàng sẽ trở về; nói nàng làm mất mặt. Tiêu Nhược Yên lòng như tro nguội, lúc cô rời thành phố này, đứng trước dãy lớp học mà hai người từng học, yên lặng rơi lệ thì bị chụp được.

Trong thời gian đó, bởi vì tâm trạng của cô vô cùng bất ổn, mấy anh chị em họ nhà họ Tiêu đều một mực ở bên cô.

Nhan Chỉ Lan ôm những tấm ảnh đó vào lòng, vẻ mặt đau khổ, ánh mắt đau đớn: "A Yên, A Yên..."

Vòng xoáy khổng lồ trào dâng trong lòng Nhan Chỉ Y.

Ngay lúc đó, cô ấy cũng biết rõ.

Không có cái gì có thể chặt đứt tâm tư của em gái, không có cái gì có thể thật sự chia cắt hai người được.

"Một năm đó, tôi đã gặp qua quá nhiều bác sĩ tâm lý, có lẽ chính là quen tay hay việc."

Ngay từ đầu, nàng đã phát hiện Từ Tiêu Hạc rất chú ý đến nhất cử nhất động nàng, bất kể nàng làm gì, đều sẽ lén lút dò xét.

Nhan Chỉ Lan mỉm cười, bây giờ, có người yêu ở bên cạnh, nàng cũng có thể mỉm cười nói về quá khứ từng khiến nàng đau khổ.

Từ Tiêu Hạc nhìn nàng, cho dù cô ấy đã chứng kiến rất ​​nhiều cuộc đời phi thường, nhưng Nhan Chỉ Lan vẫn khiến cô ấy kinh ngạc.

Nhan Chỉ Lan nhìn vào mắt Từ Tiêu Hạc, nhẹ nhàng nói: "Bác sĩ, tôi muốn mau khỏi bệnh. Chị hãy nói cho tôi biết tôi nên làm gì, tôi sẽ làm tất cả để hợp tác với chị."

Nàng rất chân thành và nghiêm túc.

Từ Tiêu Hạc có chút không thể tin nổi: "Em..."

Người bình thường khi nói về chủ đề như vậy, đều sẽ không vui.

Đặc biệt là Nhan Chỉ Lan, chắc hẳn nàng đã phải trải qua rất nhiều điều trị đau đớn, có rất nhiều điều trong quá khứ không muốn nhắc lại.

Nhan Chỉ Lan nhìn vào khoảng không, lẩm bẩm: "Tôi đã quen rồi, cũng đã chấp nhận tôi không chịu nổi như vậy từ lâu, tôi thế nào cũng được." Nhưng nàng biết, bệnh của nàng đã ăn sâu vào lòng của Tiêu Nhược Yên. Nhan Chỉ Lan hít sâu một hơi, nhìn Từ Tiêu Hạc: "Tôi muốn cậu ấy vui vẻ, không muốn trở thành nguồn cơn ác mộng và nỗi đau của cậu ấy. Tôi... yêu cậu ấy." Nàng cúi đầu: "Tôi cũng sợ... sợ cậu ấy..."

Nàng sợ hãi.

Những khó khăn và trở ngại trong quá khứ không thể chia cắt hai người, cuối cùng hai người sẽ bị chia cắt bởi những chuyện vụn vặt vô tình.

Con người ai cũng hướng về mặt trời, khát khao hạnh phúc.

Người như A Yên lẽ ra phải được che chở nâng niu trong lòng bàn tay, nhưng bởi vì tình yêu của nàng, đã lãng phí tuổi thanh xuân trong đau khổ.

Lúc này, Từ Tiêu Hạc thật sự không biết phải nói gì.

Những chiếc lá bị gió thổi bay tạo nên âm thanh xào xạc.

Trương Vi nước mắt lưng tròng nhìn về phía Tiêu Nhược Yên mặt đầy nước mắt: "Lão Nhị, cậu..."

Tiêu Nhược Yên ngẩng đầu lên, cô lau đi nước mắt trên mặt, đi thẳng về phía Nhan Chỉ Lan.

Nhan Chỉ Lan nhìn thấy cô đi tới, ánh mắt hiện lên một tia bất an, nàng mấp máy môi, định mở miệng, nhưng Tiêu Nhược Yên đã ôm chặt lấy nàng, ôm nàng vào lòng, nghẹn ngào: "Tớ sẽ cưới cậu. "

Một giọt nước mắt nóng hổi rơi trên mặt Nhan Chỉ Lan, nàng sững sờ nhìn Tiêu Nhược Yên: "A Yên..."

Mặc kệ đám người Cao Vũ, Lan Lan, Lão Đại đều vây xung quanh.

Tiêu Nhược Yên nghẹn ngào lặp lại: "Nhan Chỉ Lan, tớ sẽ cưới cậu."

Tiểu Nhan mỉm cười, nước mắt lưng tròng nở nụ cười. Tay nàng nhẹ nhàng xoa lên khuôn mặt của Tiêu Nhược Yên, chiếc nhẫn trên ngón áp út phản chiếu ánh sáng rạng rỡ dưới ánh nắng.

Tiêu Nhược Yên nhìn vào mắt nàng: "Cậu sẽ gả cho tớ chứ?"

Nhan Chỉ Lan nhìn cô: "Trong lòng tớ, tớ đã là của cậu từ lâu rồi."

Tiêu Nhược Yên ôm nàng, làm cho Nhan Chỉ Lan sát lại gần mình. Cô nhìn chăm chú vào mắt nàng, nói từng chữ: "Vậy cậu hãy nghe kỹ, Tiểu Nhan, từ trước đến nay, từ giờ về sau, bất luận phú quý hay nghèo khó, bất kể họa hay phúc, bất kể khỏe mạnh hay bệnh tật, cậu là người duy nhất Tiêu Nhược Yên tớ nhận định. Tớ sẽ mãi mãi yêu cậu, quý trọng cậu, ngay cả cái chết cũng không thể chia cắt chúng ta, cậu biết không?"

- --------------

Tâm sự Editor:

Chương dài thật sự, mình bận quá edit từng chút mãi mới xong. Nếu có lỗi, nhờ các bạn comment giúp mình nhé ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Nghe Nói Cô Còn Yêu Nàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook