Chương 64: Anh Ấy Là Chồng Cô Ấy
Cát Tường Dạ
15/02/2023
(*) Chồng: lão công
Phải.
Anh trong mắt cô, cũng từng có tuổi trẻ thẳng thắn, cũng từng lạnh như băng, cũng từng cười tươi như mặt trời, cũng từng dịu dàng như ánh trăng. Nhưng từ trước đến giờ lại chưa từng nhìn thấy anh bị kích động thô lỗ, cho dù đã nghe qua về “tiểu đội” của các anh cầm đầu trong ba lão đại làm những chuyện thiếu niên phản nghịch, nhưng cô vẫn luôn cho rằng đó chỉ là tuổi trẻ chưa hiểu chuyện thôi.
Sau khi anh nghe thấy, nhìn cô một cái, cái gì cũng không nói.
Cô cho rằng anh không nghe lọt tai, tiếp tục nói, “Người này nhất định sẽ không bỏ qua đâu, hôm nay ông ta chỉ là ra vẻ kết thúc, diễn cho người khác xem thôi, lần sau chắc chắn sẽ còn giở trò, ông ta lại đến gây sự anh tuyệt đối không được động thủ nữa! Chúng ta căn bản đang ở vào thế bị động, cuối cùng anh thắng cũng là thua, mà còn…..ngược.”
Cô bla bla, đem tất cả những câu lúc trước chủ nhiệm Lưu nghiêm mặt nặng lời dùng cách thức uyển chuyển dịu dàng nói lại một lần nữa, cuối cùng tổng kết lại, “Cho nên, hôm nay anh thực sự quá kích động rồi, từ nắm đấm đầu tiên anh ra tay đã sai rồi! Lúc đó anh nên nhẫn nhịn.”
Có lẽ anh bị mấy câu lải nhải của cô làm cho phát phiền, cuối cùng đáp lại một câu, “Tôi không đấm hắn một cái đó, nói không chừng em đã bị hắn bóp chết rồi!”
Cô sững sờ, bóp chết tuyệt đối không đến mức, người kia còn chưa to gan như vậy!
Những lời này cô còn chưa nói ra, cửa phòng đã vọng đến âm thanh tràn đầy trung khí của chủ nhiệm Lưu, “Tôi không tin hắn thực sự dám náo ra mạng người! Hắn còn chưa có cái gan đó! Sự bình tĩnh ngày thường của cậu đi đâu rồi?”
Chủ nhiệm Lưu lại quay trở về, một tiếng gầm này, Nguyễn Lưu Tranh không dám nói thêm nữa, cúi đầu xuống, im lặng ngồi vào vị trí của mình, trong nháy mắt bỗng nhiên cảm thấy Đinh Ý Viên đang nhìn chằm chằm mình, không nhịn được quan sát nhiều hơn một cái, quả thực như vậy….
Sau tiếng gầm qua đi trong văn phòng căn bản khá yên tĩnh, bác sĩ Trình lại bỗng dưng cười “phì” một tiếng.
Chủ nhiệm Lưu đang trong cơn tức giận, thái độ của Ninh Chí Khiêm căn bản khiến ông ấy phải kìm nén cả một bụng tức không phát tiết ra được, tiếng cười này của bác sĩ Trình coi như là chủ động dâng dao đến, phút chốc liền ngắt ngang, “Cười cái gì? Chuyện hôm nay tuyệt đối không phải là một trò đùa! Mà là bài học kinh nghiệm! Mỗi người đều phải dẫn ra coi như là bài học! Các người đều cầm dao giải phẫu! Vững vàng bình tĩnh bốn chữ này luôn luôn phải dán trên trán mình để cảnh tỉnh bản thân!”
Nụ cười của bác sĩ Trình thu bớt lại, có điều ý tứ hàm xúc như cười như không treo trên khóe môi, từ trước đến giờ chưa từng che đậy, “Chủ nhiệm Lưu, chuyện này ngài không biết rồi, ngày hôm nay nếu như chuyện này là ngày gặp phải thì đương nhiên có thể vững vừng bình tĩnh, nhưng bác sĩ Ninh lại bình tĩnh không được.”
Cuối cùng, giống như ném một hòn đá vào đầm nước chết đều có thể nổi lên bác sĩ Ninh quát to, gương mặt lạnh lùng, cương lại, rõ ràng mang theo ý tứ đe dọa, “Trình Châu Vũ!”
Chủ nhiệm Lưu nhíu mày, “Còn cái gì chưa khai báo rõ ràng?”
Nguyễn Lưu Tranh cúi đầu, lén lút quan sát bác sĩ Trình, cảm thấy muốn hỏng việc…..
“Mau nói đi chứ! Các cậu mạnh miệng lắm mà, nín thinh thế, nói một nửa lại thôi, là muốn tôi tức chết phải không? Còn có nội tình gì đều nói ra cho tôi! Tôi cũng thu dọn tốt cục diện rối rắm vì các cậu!” Chủ nhiệm Lưu sáng nay vô cùng nóng nảy, vừa vì chuyện của Ninh Chí Khiêm bị chửi mắng té tát, càng tức giận, đem bác sĩ Trình vô tội gộp vào mắng một thể.
Ninh Chí Khiêm nhìn ông ấy, nói với ông ấy một câu đầu tiên trong sáng nay, “Không cần ngài thu dọn, ngài cứ cố gắng chờ đợi đi, nên thế nào thì như thế đó!”
“Ninh Chí Khiêm! Có phải cậu cảm thấy bây giờ mình thực sự ghê gớm, bệnh viện không thể làm gì được cậu phải không? Tôi nói cho cậu biết, cho dù cậu là đệ nhất đao của ngoại khoa thần kinh, nên xử lý thì vẫn phải xử lý!” Chủ nhiệm Lưu nổi trận lôi đình.
Nguyễn Lưu Tranh nghe vậy, trong lòng gấp rút, luống cuống đứng dậy, thành thật nói với chủ nhiệm Lưu, “Chủ nhiệm Lưu, ngài đừng tức giận, không phải bác sĩ Ninh chủ động đánh người, tình huống vừa nãy là người đàn ông kia muốn đánh tôi trước, bác sĩ Ninh anh ấy….”
“Chuyện này tôi đều biết, không cần cô nói!” Chủ nhiệm Lưu không đợi cô nói xong, lập tức đánh gãy lời của cô.
Ninh Chí Khiêm ném cho cô một ánh mắt, ý bảo cô không cần nhiều lời, bác sĩ Trình ở bên kia đang bị chủ nhiệm Lưu trừng mắt dưới cái nhìn đe dọa của chủ nhiệm lại lần nữa nhẹ nhàng cười, “Được rồi, sở dĩ bác sĩ Ninh động thủ là vì anh ấy là “lão….” của bác sĩ Nguyễn.” (1)
(1) Cái đoạn này thực sự tức chết mà. Trong câu tiếng Trung thì sẽ là “他是阮医生的老……” chữ “lão” ở cuối cùng, nhưng tiếng Việt không dịch vậy được. Mọi người thông cảm.
Một chữ “lão” này, đối với Nguyễn Lưu Tranh mà nói giống như thiên lôi bổ xuống, phản ứng đầu tiên chính là tên này xem ra muốn nói là “lão công” của cô!
Ngay sau đó không chút nghĩ ngợi gì buột miệng nói ra, “Anh ấy là “lão sư” của tôi.”
Với lại âm thanh to ngoài sức tưởng tượng, sau khi nói xong nhìn bốn phía xung quanh, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào cô, bao gồm cả Ninh Chí Khiêm trong đó.
Mặt cô lập tức đỏ bừng như phát sốt, ngón tay sờ lên, lại không cẩn thận đụng vào vết thương, đau đến mức không dám phát ra tiếng, lặng lẽ cúi đầu xuống, cảm thấy đây chính là một cái bẫy, bác sĩ Trình giăng ra cho cô.
Chủ nhiệm Lưu bị âm lượng của cô làm cho kinh ngạc một hồi, bác sĩ Trình thì nhịn cười vô cùng khổ sở, gật đầu mãnh liệt, “Đúng, là thầy của bác sĩ Nguyễn. Thầy giáo làm sao có thể giương mắt nhìn học trò của mình bị bắt nạt? Đương nhiên không thể bình tĩnh rồi!”
Chủ nhiệm Lưu còn cho rằng có nội tình gì, vừa nghe liền phát hỏa, nổi nóng với Ninh Chí Khiêm, “Toàn khoa đều biết cậu là thầy giáo của cô ấy! Thầy giáo chính là ngôn truyền thân giáo(2) như vậy sao? Chính vì cậu làm thầy giáo, cậu mới càng phải thận trọng từ lời nói đến việc làm! Thận trọng!”
(2) ngôn truyền thân giáo: lời nói và việc làm đều mẫu mực; dạy người thế nào, mình làm như vậy
Thái độ của anh vẫn như vậy, không giận không nóng, giống như nước nguội, còn dùng lời chủ nhiệm Lưu vừa nói để trả lời, “Chủ nhiệm Lưu, thân là một bác sĩ ngoại khoa thần kinh, mỗi giây mỗi phút phải treo bốn chữ vững vàng bình tĩnh lên trên trán, ngài uống cốc nước cho bình tĩnh bình tĩnh.”
“Cậu…..” Chủ nhiệm Lưu bị anh làm cho tức giận nói không ra lời, “Ninh Chí Khiêm, cậu có bản lĩnh rồi phải không? Tôi mà còn quản chuyện này của cậu nữa thì tên tôi sẽ viết ngược lại, đợi bị xử lý đi!”
Anh đi rót nước ấm, đưa cho chủ nhiệm Lưu.
Chủ nhiệm Lưu giận dỗi không nhận.
Anh kiên quyết nhét vào tay ông ấy, “Chủ nhiệm Lưu, tôi biết ngài vì tôi mà lo lắng, yên tâm đi, nghiêm trọng nhất không phải là bị khai trừ sao? Hôm nay ngài xem biểu hiện của tôi rồi đó, võ thuật tốt như vậy, nếu như thực sự bị khai trừ, tôi sẽ đến bệnh viện xin làm bảo vệ, ngài yên tâm, dù làm bảo vệ tôi cũng sẽ cố gắng làm việc tốt nhất, không để ngài mất mặt.”
Chủ nhiệm Lưu đang trong cơn thịnh nộ lại muốn cười. Cảm giác muốn cười không được cười rất kỳ lạ, ít nhất trên mặt vị chủ nhiệm khoa nhìn thấy biểu hiện như thế rất kỳ quái. Cuối cùng văn uống nước, thở dài nói, “Cậu đó, còn có tâm tư cười đùa.”
“Tôi không đùa giỡn, không sao, đánh cũng đã đánh rồi, tự tôi lo liệu. Nguyễn Lưu Tranh là một phụ nữ, đến bệnh viện chúng ta bồi dưỡng, bị tên khốn kia đánh thành ra như vậy, tôi không cứu cô ấy sao được? Đổi lại là ngài ngài cũng làm như vậy chứ?” Cuối cùng anh cũng bắt đầu có thiện ý nói chuyện với chủ nhiệm Lưu.
Chủ nhiệm Lưu vẫn liên tục thở dài, “Vậy cậu đấm một cái đầu tiên cứu người ra là được rồi, còn tiếp tục đánh làm gì? Chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, cậu thì hay rồi, càng nháo càng lớn!”
Anh ngừng một chút, “Vậy dù sao cũng đã đánh rồi….”
Chủ nhiệm Lưu vừa nghe liền phát hỏa, đặt mạnh cốc xuống, “Cho nên cứ đánh thành nghiện phải không hả?”
Ninh Chí Khiêm nhìn ông ấy, đôi mắt chớp chớp, tỏ ý thừa nhận.
Chủ nhiệm Lưu càng tức, đứng dậy đi, “Tôi mà còn quản chuyện của cậu tên tôi sẽ viết ngược!”
Bác sĩ Trình lại cố ý đuổi theo bồi thêm một dao, “Chủ nhiệm Lưu, viết ngược hai lần rồi đó!”
Chủ nhiệm Lưu lập tức càng bị chọc giận, lúc đi ra suýt chút nữa đụng vào khung cửa.
Bác sĩ Trình vẫn còn đang cười, Ninh Chí Khiêm nhàn nhạt nhìn anh ta một cái, “Kiểm tra phòng.”
Một đám người tập hợp lại, bắt đầu hùng dũng kiểm tra phòng mỗi ngày.
Bệnh viện đã khôi phục bình tĩnh, lúc anh kiểm tra phòng bệnh trước sau như một đều gió nhẹ mây thưa, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, cho đến khi kiểm tra đến giường số mười năm, anh dừng chân lại, quay đầu lại tìm cô.
Dáng người cô thấp bé, không ở giữa nhiều người, cũng không biết mục đích anh quay đầu là gì, lại nghe thấy anh ở trước mặt gọi khẽ một tiếng, “Bác sĩ Nguyễn!”
“Ở đây!” Cô vội vàng kiễng chân lên.
“Qua đây!” Anh nói.
“Ừm.” Ngay sau đó bắt đầu chen lên phía trước, lại nghe thấy anh tiếp tục gọi, “Bác sĩ Đinh?”
“Đến đây!” Đinh Ý Viên cũng cùng cô chen lên đến bên cạnh anh.
“Hai người đi cùng tôi, theo sát một chút, chú ý.” Anh nhẹ giọng dặn dò.
“Biết rồi ạ!” Đinh Ý Viên vội vàng nói.
Nguyễn Lưu Tranh mới hiểu, anh gọi họ qua là muốn hai người đi theo phía sau anh để bảo vệ cho họ, sợ đôi nam nữ kia lại vô lễ với họ.
Thật hiếm thấy, đôi vợ chồng đó lại vẫn ở đây, trông coi bà Thái, không biết đang thì thầm cái gì, nhìn thấy họ đi vào lập tức ngậm miệng.
Ninh Chí Khiêm cũng không quan tâm bọn họ, trực tiếp đi về phía bà Thái.
Đến nhiều bóng dáng sáng trắng như vậy, bà Thái cũng dần có kinh nghiệm, biết là bác sĩ, lập tức gọi, “Tiểu Ninh à!”
“Ở đây bà ạ.” Anh cong người xuống, nắm lấy bàn tay đang chìa ra của bà Thái.
Đôi mắt bà Thái tìm trong những dáng người màu trắng, “Bác sĩ Nguyễn đâu?”
“Con cũng ở đây. Bà.” Cô chìa mặt ra từ phía sau Ninh Chí Khiêm, cô không tin ở đây nhiều người như vậy mà bọn họ còn dám thô lỗ, nhưng mà Ninh Chí Khiêm vẫn ơi chuyển động cơ thể, cô nhìn ra được, anh như vậy là muốn chuẩn bị tốt để lập tức bảo vệ cô.
Bà Thái không nhìn thấy vết thương trên mặt cô, chỉ thấy trước mắt có một bóng dáng mơ hồ liền nói, “Bác sĩ Nguyễn, thực xin lỗi, mọi người đối tốt với ta như vậy, còn hại mọi người bị đánh, đều tại ta không tốt….”
“Bà Thái, không liên quan gì đến bà, bà đừng suy nghĩ nhiều nha, yên tâm dưỡng bệnh, cũng không được làm chuyện ngốc nghếch như vậy nữa, bọn con rất lo lắng cho bà đó.” Cô nhẹ nhàng an ủi.
“Chính là mọi người quá tốt, ta mới cảm thấy có lỗi với mọi người!” Nói xong lại nhìn về hướng Ninh Chí Khiêm, “Tiểu Ninh, đứa con trai này của ta, ta không dạy dỗ tốt, cho mọi người thêm phiền phức… ”
Ninh Chí Khiêm lại nắm lấy tay bà ấy, nhẹ nhàng nói, “Bà à, chúng ta không nói chuyện này nữa, hôm nay bà cảm thấy như thế nào rồi? Choáng váng không?”
“Có một chút.” Sau ý bà Thái nói xong lại không muốn nói bệnh tình của mình, chỉ kéo Ninh Chí Khiêm nói, “Tiểu Ninh à! Mỗi ngày ta đều như vậy, mọi người đừng vì ta mà lo lắng, hôm nay, phải thành thật xin lỗi mọi người! Là con trai ta không đúng, nhưng là ta không quản được nó, chỉ có thể để bà già này xin lỗi mọi người.”
“Mẹ, sao mẹ lại nói như vậy? Đương nhiên bọn con phải nghe lời mẹ, mẹ nói cái gì thì là cái đó, không sai, sáng nay con nghe mẹ tự sát liền sốt ruột, cho nên có thái độ không tốt với bác sĩ, có chút hung dữ, đó cũng vì lo lắng cho mẹ! Mẹ để con xin lỗi, con xin lỗi là được rồi.” Thái độ của người đàn ông đột nhiên thay đổi một trăm tám mươi độ so với lúc trước, tốt đến nỗi khiến người ta khó tin.
Nguyễn Lưu Tranh hồ nghi nhìn người này, chỉ thấy anh ta kéo vợ mình, quả thực ngay ngắn xin lỗi cô, “Bác sĩ, hôm nay là tôi kích động, xin lỗi, tôi cũng là vì sốt ruột, hy vọng mọi người đại nhân đại lượng tha thứ cho tôi.”
Nếu như hắn ta không có tiền án bất hiếu, lời xin lỗi này còn có thể khiến người ta tin tưởng là chân thành, nhưng mà hắn ta có! Nguyễn Lưu Tranh không thể không suy xét hắn ta làm như vậy là có mục đích gì. Sợ đắc tội với bác sĩ sau này bác sĩ sẽ không điều trị tốt cho mẹ hắn ta sao? Tuy nhiên hắn ta không hiếu thảo như vậy.
Đang suy nghĩ, vợ hắn ta cũng bắt đầu xin lỗi, bộ dạng miễn cưỡng, mặt lạnh mắt trắng nói một câu, “Xin lỗi.”
Ninh Chí Khiêm đương nhiên sẽ không để việc kiểm tra phòng biến thành màn xin lỗi, cho nên mấy câu nói liền đem chuyện xin lỗi này vòng qua chuyện khác, vẫn là quay lại việc kiểm tra toàn thể phòng bệnh, hỏi tình kỹ càng tỉ mỉ tình hình của bà Thái, lại lần nữa dặn dò bà Thái nghỉ ngơi điều dưỡng thật tốt, sau đó ở ngay trước mặt bà Thái hỏi con trai bà ấy chuyện phẫu thuật suy nghĩ như thế nào rồi.
“Làm! Đương nhiên phải làm!” Người đàn ông đáp lại rất nhanh, dường như người con bất hiếu trước kia với ông ta không phải một người, “Bác sĩ, anh yên tâm, bất luận hết bao nhiêu tiền đều xin anh chữa khỏi bệnh cho mẹ tôi, phận làm con chúng tôi quyết dùng toàn bộ sức lực phối hợp!”
Nguyễn Lưu Tranh càng nhìn càng mơ hồ, Ninh Chí Khiêm lại không nói gì khác, đem chuyện phẫu thuật chuyện gì cần giao phó đều giao phó, còn thời gian phẫu thuật, bởi vì bà Thái lần này tự sát, sợ rằng tình hình sức khỏe có biến động, sức khỏe tinh thần cũng không ổn định, xem ra là phải xem xét lại lần nữa.
Kiểm tra phòng bệnh xong, Nguyễn Lưu Tranh không nhịn nổi mà nhỏ tiếng thì thầm sau lưng anh, “Người này làm cái gì vậy? Biến đổi quá nhanh đi?”
Đinh Ý Viên cũng không hiểu, “Đúng đó, tôi còn đang hoài nghi có phải sáng nay tôi chưa tỉnh ngủ không, đang nằm mơ đó!”
Anh nghe thấy, ở phía trước nhỏ giọng giải thích, “Chúng ta mắng hắn ta bất hiếu, nói hắn ta đánh người trước, tóm lại hắn ta muốn làm chút việc như vậy để chứng minh hắn không phải người như thế, bằng không lúc hắn ta tố cáo hoặc khiếu nại thì lời hắn ta nói ra ai có thể tin?”
Phải.
Anh trong mắt cô, cũng từng có tuổi trẻ thẳng thắn, cũng từng lạnh như băng, cũng từng cười tươi như mặt trời, cũng từng dịu dàng như ánh trăng. Nhưng từ trước đến giờ lại chưa từng nhìn thấy anh bị kích động thô lỗ, cho dù đã nghe qua về “tiểu đội” của các anh cầm đầu trong ba lão đại làm những chuyện thiếu niên phản nghịch, nhưng cô vẫn luôn cho rằng đó chỉ là tuổi trẻ chưa hiểu chuyện thôi.
Sau khi anh nghe thấy, nhìn cô một cái, cái gì cũng không nói.
Cô cho rằng anh không nghe lọt tai, tiếp tục nói, “Người này nhất định sẽ không bỏ qua đâu, hôm nay ông ta chỉ là ra vẻ kết thúc, diễn cho người khác xem thôi, lần sau chắc chắn sẽ còn giở trò, ông ta lại đến gây sự anh tuyệt đối không được động thủ nữa! Chúng ta căn bản đang ở vào thế bị động, cuối cùng anh thắng cũng là thua, mà còn…..ngược.”
Cô bla bla, đem tất cả những câu lúc trước chủ nhiệm Lưu nghiêm mặt nặng lời dùng cách thức uyển chuyển dịu dàng nói lại một lần nữa, cuối cùng tổng kết lại, “Cho nên, hôm nay anh thực sự quá kích động rồi, từ nắm đấm đầu tiên anh ra tay đã sai rồi! Lúc đó anh nên nhẫn nhịn.”
Có lẽ anh bị mấy câu lải nhải của cô làm cho phát phiền, cuối cùng đáp lại một câu, “Tôi không đấm hắn một cái đó, nói không chừng em đã bị hắn bóp chết rồi!”
Cô sững sờ, bóp chết tuyệt đối không đến mức, người kia còn chưa to gan như vậy!
Những lời này cô còn chưa nói ra, cửa phòng đã vọng đến âm thanh tràn đầy trung khí của chủ nhiệm Lưu, “Tôi không tin hắn thực sự dám náo ra mạng người! Hắn còn chưa có cái gan đó! Sự bình tĩnh ngày thường của cậu đi đâu rồi?”
Chủ nhiệm Lưu lại quay trở về, một tiếng gầm này, Nguyễn Lưu Tranh không dám nói thêm nữa, cúi đầu xuống, im lặng ngồi vào vị trí của mình, trong nháy mắt bỗng nhiên cảm thấy Đinh Ý Viên đang nhìn chằm chằm mình, không nhịn được quan sát nhiều hơn một cái, quả thực như vậy….
Sau tiếng gầm qua đi trong văn phòng căn bản khá yên tĩnh, bác sĩ Trình lại bỗng dưng cười “phì” một tiếng.
Chủ nhiệm Lưu đang trong cơn tức giận, thái độ của Ninh Chí Khiêm căn bản khiến ông ấy phải kìm nén cả một bụng tức không phát tiết ra được, tiếng cười này của bác sĩ Trình coi như là chủ động dâng dao đến, phút chốc liền ngắt ngang, “Cười cái gì? Chuyện hôm nay tuyệt đối không phải là một trò đùa! Mà là bài học kinh nghiệm! Mỗi người đều phải dẫn ra coi như là bài học! Các người đều cầm dao giải phẫu! Vững vàng bình tĩnh bốn chữ này luôn luôn phải dán trên trán mình để cảnh tỉnh bản thân!”
Nụ cười của bác sĩ Trình thu bớt lại, có điều ý tứ hàm xúc như cười như không treo trên khóe môi, từ trước đến giờ chưa từng che đậy, “Chủ nhiệm Lưu, chuyện này ngài không biết rồi, ngày hôm nay nếu như chuyện này là ngày gặp phải thì đương nhiên có thể vững vừng bình tĩnh, nhưng bác sĩ Ninh lại bình tĩnh không được.”
Cuối cùng, giống như ném một hòn đá vào đầm nước chết đều có thể nổi lên bác sĩ Ninh quát to, gương mặt lạnh lùng, cương lại, rõ ràng mang theo ý tứ đe dọa, “Trình Châu Vũ!”
Chủ nhiệm Lưu nhíu mày, “Còn cái gì chưa khai báo rõ ràng?”
Nguyễn Lưu Tranh cúi đầu, lén lút quan sát bác sĩ Trình, cảm thấy muốn hỏng việc…..
“Mau nói đi chứ! Các cậu mạnh miệng lắm mà, nín thinh thế, nói một nửa lại thôi, là muốn tôi tức chết phải không? Còn có nội tình gì đều nói ra cho tôi! Tôi cũng thu dọn tốt cục diện rối rắm vì các cậu!” Chủ nhiệm Lưu sáng nay vô cùng nóng nảy, vừa vì chuyện của Ninh Chí Khiêm bị chửi mắng té tát, càng tức giận, đem bác sĩ Trình vô tội gộp vào mắng một thể.
Ninh Chí Khiêm nhìn ông ấy, nói với ông ấy một câu đầu tiên trong sáng nay, “Không cần ngài thu dọn, ngài cứ cố gắng chờ đợi đi, nên thế nào thì như thế đó!”
“Ninh Chí Khiêm! Có phải cậu cảm thấy bây giờ mình thực sự ghê gớm, bệnh viện không thể làm gì được cậu phải không? Tôi nói cho cậu biết, cho dù cậu là đệ nhất đao của ngoại khoa thần kinh, nên xử lý thì vẫn phải xử lý!” Chủ nhiệm Lưu nổi trận lôi đình.
Nguyễn Lưu Tranh nghe vậy, trong lòng gấp rút, luống cuống đứng dậy, thành thật nói với chủ nhiệm Lưu, “Chủ nhiệm Lưu, ngài đừng tức giận, không phải bác sĩ Ninh chủ động đánh người, tình huống vừa nãy là người đàn ông kia muốn đánh tôi trước, bác sĩ Ninh anh ấy….”
“Chuyện này tôi đều biết, không cần cô nói!” Chủ nhiệm Lưu không đợi cô nói xong, lập tức đánh gãy lời của cô.
Ninh Chí Khiêm ném cho cô một ánh mắt, ý bảo cô không cần nhiều lời, bác sĩ Trình ở bên kia đang bị chủ nhiệm Lưu trừng mắt dưới cái nhìn đe dọa của chủ nhiệm lại lần nữa nhẹ nhàng cười, “Được rồi, sở dĩ bác sĩ Ninh động thủ là vì anh ấy là “lão….” của bác sĩ Nguyễn.” (1)
(1) Cái đoạn này thực sự tức chết mà. Trong câu tiếng Trung thì sẽ là “他是阮医生的老……” chữ “lão” ở cuối cùng, nhưng tiếng Việt không dịch vậy được. Mọi người thông cảm.
Một chữ “lão” này, đối với Nguyễn Lưu Tranh mà nói giống như thiên lôi bổ xuống, phản ứng đầu tiên chính là tên này xem ra muốn nói là “lão công” của cô!
Ngay sau đó không chút nghĩ ngợi gì buột miệng nói ra, “Anh ấy là “lão sư” của tôi.”
Với lại âm thanh to ngoài sức tưởng tượng, sau khi nói xong nhìn bốn phía xung quanh, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào cô, bao gồm cả Ninh Chí Khiêm trong đó.
Mặt cô lập tức đỏ bừng như phát sốt, ngón tay sờ lên, lại không cẩn thận đụng vào vết thương, đau đến mức không dám phát ra tiếng, lặng lẽ cúi đầu xuống, cảm thấy đây chính là một cái bẫy, bác sĩ Trình giăng ra cho cô.
Chủ nhiệm Lưu bị âm lượng của cô làm cho kinh ngạc một hồi, bác sĩ Trình thì nhịn cười vô cùng khổ sở, gật đầu mãnh liệt, “Đúng, là thầy của bác sĩ Nguyễn. Thầy giáo làm sao có thể giương mắt nhìn học trò của mình bị bắt nạt? Đương nhiên không thể bình tĩnh rồi!”
Chủ nhiệm Lưu còn cho rằng có nội tình gì, vừa nghe liền phát hỏa, nổi nóng với Ninh Chí Khiêm, “Toàn khoa đều biết cậu là thầy giáo của cô ấy! Thầy giáo chính là ngôn truyền thân giáo(2) như vậy sao? Chính vì cậu làm thầy giáo, cậu mới càng phải thận trọng từ lời nói đến việc làm! Thận trọng!”
(2) ngôn truyền thân giáo: lời nói và việc làm đều mẫu mực; dạy người thế nào, mình làm như vậy
Thái độ của anh vẫn như vậy, không giận không nóng, giống như nước nguội, còn dùng lời chủ nhiệm Lưu vừa nói để trả lời, “Chủ nhiệm Lưu, thân là một bác sĩ ngoại khoa thần kinh, mỗi giây mỗi phút phải treo bốn chữ vững vàng bình tĩnh lên trên trán, ngài uống cốc nước cho bình tĩnh bình tĩnh.”
“Cậu…..” Chủ nhiệm Lưu bị anh làm cho tức giận nói không ra lời, “Ninh Chí Khiêm, cậu có bản lĩnh rồi phải không? Tôi mà còn quản chuyện này của cậu nữa thì tên tôi sẽ viết ngược lại, đợi bị xử lý đi!”
Anh đi rót nước ấm, đưa cho chủ nhiệm Lưu.
Chủ nhiệm Lưu giận dỗi không nhận.
Anh kiên quyết nhét vào tay ông ấy, “Chủ nhiệm Lưu, tôi biết ngài vì tôi mà lo lắng, yên tâm đi, nghiêm trọng nhất không phải là bị khai trừ sao? Hôm nay ngài xem biểu hiện của tôi rồi đó, võ thuật tốt như vậy, nếu như thực sự bị khai trừ, tôi sẽ đến bệnh viện xin làm bảo vệ, ngài yên tâm, dù làm bảo vệ tôi cũng sẽ cố gắng làm việc tốt nhất, không để ngài mất mặt.”
Chủ nhiệm Lưu đang trong cơn thịnh nộ lại muốn cười. Cảm giác muốn cười không được cười rất kỳ lạ, ít nhất trên mặt vị chủ nhiệm khoa nhìn thấy biểu hiện như thế rất kỳ quái. Cuối cùng văn uống nước, thở dài nói, “Cậu đó, còn có tâm tư cười đùa.”
“Tôi không đùa giỡn, không sao, đánh cũng đã đánh rồi, tự tôi lo liệu. Nguyễn Lưu Tranh là một phụ nữ, đến bệnh viện chúng ta bồi dưỡng, bị tên khốn kia đánh thành ra như vậy, tôi không cứu cô ấy sao được? Đổi lại là ngài ngài cũng làm như vậy chứ?” Cuối cùng anh cũng bắt đầu có thiện ý nói chuyện với chủ nhiệm Lưu.
Chủ nhiệm Lưu vẫn liên tục thở dài, “Vậy cậu đấm một cái đầu tiên cứu người ra là được rồi, còn tiếp tục đánh làm gì? Chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, cậu thì hay rồi, càng nháo càng lớn!”
Anh ngừng một chút, “Vậy dù sao cũng đã đánh rồi….”
Chủ nhiệm Lưu vừa nghe liền phát hỏa, đặt mạnh cốc xuống, “Cho nên cứ đánh thành nghiện phải không hả?”
Ninh Chí Khiêm nhìn ông ấy, đôi mắt chớp chớp, tỏ ý thừa nhận.
Chủ nhiệm Lưu càng tức, đứng dậy đi, “Tôi mà còn quản chuyện của cậu tên tôi sẽ viết ngược!”
Bác sĩ Trình lại cố ý đuổi theo bồi thêm một dao, “Chủ nhiệm Lưu, viết ngược hai lần rồi đó!”
Chủ nhiệm Lưu lập tức càng bị chọc giận, lúc đi ra suýt chút nữa đụng vào khung cửa.
Bác sĩ Trình vẫn còn đang cười, Ninh Chí Khiêm nhàn nhạt nhìn anh ta một cái, “Kiểm tra phòng.”
Một đám người tập hợp lại, bắt đầu hùng dũng kiểm tra phòng mỗi ngày.
Bệnh viện đã khôi phục bình tĩnh, lúc anh kiểm tra phòng bệnh trước sau như một đều gió nhẹ mây thưa, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, cho đến khi kiểm tra đến giường số mười năm, anh dừng chân lại, quay đầu lại tìm cô.
Dáng người cô thấp bé, không ở giữa nhiều người, cũng không biết mục đích anh quay đầu là gì, lại nghe thấy anh ở trước mặt gọi khẽ một tiếng, “Bác sĩ Nguyễn!”
“Ở đây!” Cô vội vàng kiễng chân lên.
“Qua đây!” Anh nói.
“Ừm.” Ngay sau đó bắt đầu chen lên phía trước, lại nghe thấy anh tiếp tục gọi, “Bác sĩ Đinh?”
“Đến đây!” Đinh Ý Viên cũng cùng cô chen lên đến bên cạnh anh.
“Hai người đi cùng tôi, theo sát một chút, chú ý.” Anh nhẹ giọng dặn dò.
“Biết rồi ạ!” Đinh Ý Viên vội vàng nói.
Nguyễn Lưu Tranh mới hiểu, anh gọi họ qua là muốn hai người đi theo phía sau anh để bảo vệ cho họ, sợ đôi nam nữ kia lại vô lễ với họ.
Thật hiếm thấy, đôi vợ chồng đó lại vẫn ở đây, trông coi bà Thái, không biết đang thì thầm cái gì, nhìn thấy họ đi vào lập tức ngậm miệng.
Ninh Chí Khiêm cũng không quan tâm bọn họ, trực tiếp đi về phía bà Thái.
Đến nhiều bóng dáng sáng trắng như vậy, bà Thái cũng dần có kinh nghiệm, biết là bác sĩ, lập tức gọi, “Tiểu Ninh à!”
“Ở đây bà ạ.” Anh cong người xuống, nắm lấy bàn tay đang chìa ra của bà Thái.
Đôi mắt bà Thái tìm trong những dáng người màu trắng, “Bác sĩ Nguyễn đâu?”
“Con cũng ở đây. Bà.” Cô chìa mặt ra từ phía sau Ninh Chí Khiêm, cô không tin ở đây nhiều người như vậy mà bọn họ còn dám thô lỗ, nhưng mà Ninh Chí Khiêm vẫn ơi chuyển động cơ thể, cô nhìn ra được, anh như vậy là muốn chuẩn bị tốt để lập tức bảo vệ cô.
Bà Thái không nhìn thấy vết thương trên mặt cô, chỉ thấy trước mắt có một bóng dáng mơ hồ liền nói, “Bác sĩ Nguyễn, thực xin lỗi, mọi người đối tốt với ta như vậy, còn hại mọi người bị đánh, đều tại ta không tốt….”
“Bà Thái, không liên quan gì đến bà, bà đừng suy nghĩ nhiều nha, yên tâm dưỡng bệnh, cũng không được làm chuyện ngốc nghếch như vậy nữa, bọn con rất lo lắng cho bà đó.” Cô nhẹ nhàng an ủi.
“Chính là mọi người quá tốt, ta mới cảm thấy có lỗi với mọi người!” Nói xong lại nhìn về hướng Ninh Chí Khiêm, “Tiểu Ninh, đứa con trai này của ta, ta không dạy dỗ tốt, cho mọi người thêm phiền phức… ”
Ninh Chí Khiêm lại nắm lấy tay bà ấy, nhẹ nhàng nói, “Bà à, chúng ta không nói chuyện này nữa, hôm nay bà cảm thấy như thế nào rồi? Choáng váng không?”
“Có một chút.” Sau ý bà Thái nói xong lại không muốn nói bệnh tình của mình, chỉ kéo Ninh Chí Khiêm nói, “Tiểu Ninh à! Mỗi ngày ta đều như vậy, mọi người đừng vì ta mà lo lắng, hôm nay, phải thành thật xin lỗi mọi người! Là con trai ta không đúng, nhưng là ta không quản được nó, chỉ có thể để bà già này xin lỗi mọi người.”
“Mẹ, sao mẹ lại nói như vậy? Đương nhiên bọn con phải nghe lời mẹ, mẹ nói cái gì thì là cái đó, không sai, sáng nay con nghe mẹ tự sát liền sốt ruột, cho nên có thái độ không tốt với bác sĩ, có chút hung dữ, đó cũng vì lo lắng cho mẹ! Mẹ để con xin lỗi, con xin lỗi là được rồi.” Thái độ của người đàn ông đột nhiên thay đổi một trăm tám mươi độ so với lúc trước, tốt đến nỗi khiến người ta khó tin.
Nguyễn Lưu Tranh hồ nghi nhìn người này, chỉ thấy anh ta kéo vợ mình, quả thực ngay ngắn xin lỗi cô, “Bác sĩ, hôm nay là tôi kích động, xin lỗi, tôi cũng là vì sốt ruột, hy vọng mọi người đại nhân đại lượng tha thứ cho tôi.”
Nếu như hắn ta không có tiền án bất hiếu, lời xin lỗi này còn có thể khiến người ta tin tưởng là chân thành, nhưng mà hắn ta có! Nguyễn Lưu Tranh không thể không suy xét hắn ta làm như vậy là có mục đích gì. Sợ đắc tội với bác sĩ sau này bác sĩ sẽ không điều trị tốt cho mẹ hắn ta sao? Tuy nhiên hắn ta không hiếu thảo như vậy.
Đang suy nghĩ, vợ hắn ta cũng bắt đầu xin lỗi, bộ dạng miễn cưỡng, mặt lạnh mắt trắng nói một câu, “Xin lỗi.”
Ninh Chí Khiêm đương nhiên sẽ không để việc kiểm tra phòng biến thành màn xin lỗi, cho nên mấy câu nói liền đem chuyện xin lỗi này vòng qua chuyện khác, vẫn là quay lại việc kiểm tra toàn thể phòng bệnh, hỏi tình kỹ càng tỉ mỉ tình hình của bà Thái, lại lần nữa dặn dò bà Thái nghỉ ngơi điều dưỡng thật tốt, sau đó ở ngay trước mặt bà Thái hỏi con trai bà ấy chuyện phẫu thuật suy nghĩ như thế nào rồi.
“Làm! Đương nhiên phải làm!” Người đàn ông đáp lại rất nhanh, dường như người con bất hiếu trước kia với ông ta không phải một người, “Bác sĩ, anh yên tâm, bất luận hết bao nhiêu tiền đều xin anh chữa khỏi bệnh cho mẹ tôi, phận làm con chúng tôi quyết dùng toàn bộ sức lực phối hợp!”
Nguyễn Lưu Tranh càng nhìn càng mơ hồ, Ninh Chí Khiêm lại không nói gì khác, đem chuyện phẫu thuật chuyện gì cần giao phó đều giao phó, còn thời gian phẫu thuật, bởi vì bà Thái lần này tự sát, sợ rằng tình hình sức khỏe có biến động, sức khỏe tinh thần cũng không ổn định, xem ra là phải xem xét lại lần nữa.
Kiểm tra phòng bệnh xong, Nguyễn Lưu Tranh không nhịn nổi mà nhỏ tiếng thì thầm sau lưng anh, “Người này làm cái gì vậy? Biến đổi quá nhanh đi?”
Đinh Ý Viên cũng không hiểu, “Đúng đó, tôi còn đang hoài nghi có phải sáng nay tôi chưa tỉnh ngủ không, đang nằm mơ đó!”
Anh nghe thấy, ở phía trước nhỏ giọng giải thích, “Chúng ta mắng hắn ta bất hiếu, nói hắn ta đánh người trước, tóm lại hắn ta muốn làm chút việc như vậy để chứng minh hắn không phải người như thế, bằng không lúc hắn ta tố cáo hoặc khiếu nại thì lời hắn ta nói ra ai có thể tin?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.