Nghe Nói Em Thích Tôi

Chương 158: Anh Là Bố Em Chắc?

Cát Tường Dạ

16/02/2023

“Chí Khiêm, ăn no rồi à con?” Bùi Tố Phân đối với đứa con rể này thực sự rất thích lại đau lòng, bất kể hôm nay hay sau này có quan hệ gì với Nguyễn gia, bà cũng đều quan tâm anh.

“Vâng dì ạ, Tiết tiên sinh, mọi người từ từ ăn.” Anh đứng dậy, “Hôm nay mệt quá, tôi đi nghỉ ngơi trước.”

Nguyễn Lưu Tranh đang cắn một miếng thịt gà, lạch cạch, miếng thịt gà rơi vào trong bát.

Tư duy của cô lúc này nhảy ra hai tầng, thứ nhất là phẫn nộ. Anh mệt? Hôm nay anh mệt ở đâu? Một mình cô mệt đấy được không hả?

Thứ hai mới phản ứng lại, anh muốn nghỉ ngơi? Anh muốn nghỉ ở đâu?

“Rất xin lỗi, Tiết tiên sinh, lần sau chúng ta lại nói chuyện tiếp.” Anh mang theo khuôn mặt ủ rũ, lại nói với Bùi Tố Phân, “Dì Bùi, con lên trước ạ.”

Cho nên, ý của anh là nghỉ ngơi ở đây? Nói với Tiết Vĩ Lâm! Nói với mẹ! Nhưng không thèm nói với cô! Coi như cô không tồn tại luôn! Ai cho phép anh nghỉ ở đây?

Sau khi nghe xong ánh mắt Bùi Tố Phân khẽ chuyển một chút, “À, được được, con đi trước đi.”

Thế là, anh thực sự đi lên lầu…

Nguyễn Lưu Tranh yên lặng gặm mấy cái xương gà, đột nhiên cảm thấy không được, không thể để như vậy được! Dựa vào cái gì anh đòi ngủ ở đây? Mẹ cũng thật là, sao có thể đồng ý cho chồng trước của cô ngủ ở đây?!

Cô hơi bất mãn đánh mắt với Bùi Tố Phân, cô đứng dậy, “Con đi lên đó một chút.”

Nói xong, cũng lạch bạch lên lầu theo.

Anh đi rất nhanh, không biết đã vào phòng nào, cô đến phòng mình trước tiên, phát hiện không có, trong lòng hừ một tiếng, tạm được…

Sau đó đẩy cửa phòng dành cho khách, bên trong truyền đến tiếng nước tí tách, cô nhìn về phía phòng tắm, xương mù màu trắng bay từ khe cửa ra ngoài.

Đây…

Cô phải làm sao? Ở ngoài đợi anh ra? Có quỷ mới biết lúc đi ra anh có bộ dạng gì?

Cô đứng ở cửa phân vân một hồi, cuối cùng vẫn giậm chân đi ra ngoài.

Xuống lầu lần nữa, Bùi Tố Phân và Tiết Vĩ Lâm không hỏi cô lên đó làm gì, ba người tiếp tục yên lặng ăn cơm, trong lòng Nguyễn Lưu Tranh cũng đang yên lặng tính toán.

Cơm nước xong xuôi, Tiết Vĩ Lâm cũng không vội đi, kéo Nguyễn Lưu Tranh nói chuyện, nói về bệnh tình của Nguyễn Kiến Chung, nói về vài tác phẩm của Nguyễn Kiến Chung đặt trong phòng khách, dây dưa một hồi lâu, cuối cùng Tiết Vĩ Lâm mới cười rời đi.

Lúc này Nguyễn Lưu Tranh mới sầu não oán trách Bùi Tố Phân, “Mẹ, sao mẹ lại cho phép anh ấy ở nhà chúng ta? Cái này, con còn cần danh tiếng không?”

Vẻ mặt Bùi Tố Phân vô tội, “Cái này có liên quan gì đến danh tiếng? Khách tới nhà cũng sẽ ở lại, huống hồ thằng bé còn là…” Bùi Tố Phân dừng một chút, “Dù sao đi nữa, nó cũng là người nhà, hơn nữa, nó cũng đã nói với mẹ, sáng mai đã sắp xếp người đi đón bố con xuất viện, sáng sớm, có lẽ cũng vì để tiện cho ngày mai.”

Nguyễn Lưu Tranh quyết định không nói cùng mẹ nữa, quay đầu chạy lên lầu, trực tiếp đến cửa phòng dành cho khách, dừng bước.

Cửa phòng đang đóng, cô gõ cửa, bên trong không có phản ứng, dùng chân đạp đạp, cuối cùng một giọng nói truyền đến, “Vào đi.”

Tay cô đặt trên ván cửa do dự một chút, rốt cuộc có vào không, dáng vẻ của anh trong đó như thế nào? Nhưng nghĩ một hồi, dù sao trước giờ anh đều là chính nhân quân tử, mặc dù bây giờ tính tình thay đổi khó mà đoán được, nhưng bản tính vẫn sẽ không đổi, hơn nữa, lần trước ở nhà anh, anh tắm xong cũng ăn mặc chỉnh tề.

Vì vậy cô đẩy cửa tiến vào.

Đèn không bật, bên trong là một mảnh tối thui.

Cô ấn công tắc ở cạnh cửa, đèn sáng lên, anh đang ngủ trên giường, lúc này đôi mắt nửa nhắm nửa mở, ánh sáng sạch sẽ màu mực chạy ra từ khóe mắt, dáng vẻ mơ màng, cực kỳ hiếm thấy.

Lại đang ngủ rồi?

“Sao thế?” Anh nói, giọng nói còn hơi khàn khàn ngái ngủ, anh nhẹ ho khan hai tiếng, hắng giọng.

Nguyễn Lưu Tranh bỗng nhiên ngơ ngẩn, tựa như trở về rất nhiều năm trước đây, những ngày tháng ngủ chung giường, rất nhiều lúc, cô đánh thức anh dậy, giọng anh cũng sẽ khàn như vậy nói thêm một câu: Sao thế?



Giọng nói như vậy là giọng nguyên bản nhất lúc người ta mới tỉnh ngủ, so với giọng cố ý ôn hòa lúc bình thường, rõ ràng có từ tính khác biệt, mỗi lần cô nghe thấy đều cảm thấy trái tim hơi ngứa ngáy. Nếu như đúng lúc hôm ấy anh vẫn để vai trần, thì hình ảnh đó quả thực không thể chống cự…

“Sao thế?” Anh lại nói, ánh mắt như gấm, khàn khàn nói tiếp, “Qua đây.”

Cô bị tiếng nói này đánh thức, âm thầm tức chính mình, cô đang suy nghĩ gì thế này?

Sải bước qua đó, đứng bên cạnh giường nhìn anh chằm chằm, đột nhiên quên mất muốn nói gì, nhớ là mình đến tìm anh tính sổ, nhưng há miệng ra, lại không lên tiếng…

Anh đã tỉnh hoàn toàn, đồng tử sáng lên dưới ánh đèn, nói, “Đi tìm quần áo cho tôi, quần áo trước kia của tôi đi đâu hết rồi?”

Ha ha ha! Đã năm sáu năm rồi, còn quần áo trước kia của anh á?

Cô nghiêm mặt, “Vứt rồi!”

“Vậy mai tôi mặc cái gì?” Anh nằm trên giường nhìn cô.

“Cởi truồng thôi!” Tự mình rước lấy! Ai bảo anh ngủ lại?

Anh liền không nói gì nữa.

“Thầy Ninh…” Cô dần dần tìm được lời thoại của mình, “Anh không cảm thấy anh ngủ ở đây rất không thích hợp sao?”

Ánh mắt của anh lóe lên, “Đây là phòng cho khách mà, tôi không ngủ ở đây thì ngủ ở đâu?”

“…” Anh nghe không hiểu thật hay đang giả bộ? Cô cắn răng, “Ý của em là, anh không nên ngủ ở nhà em! Anh về nhà đi.”

Nhưng mà anh lại không lên tiếng.

Nhất thời cô kích động, muốn tung chăn ra đuổi anh đi, nhưng mà, tay vừa chạm vào chăn, ánh mắt liền đối diện với mắt anh, trong đôi mắt trong veo kia còn mang theo nghi vấn “Em muốn làm gì”.

Bỗng chốc cô nghĩ đến một vấn đề: Anh muốn cô đi tìm quần áo, có thể thấy được rất có khả năng bây giờ anh không mặc gì, hơn nữa đã tắm rồi, vậy quần lót…

Mặt cô nhất thời đỏ bừng, tay nắm lấy chăn, nhưng không nhúc nhích nữa.

“Anh ngủ đi, em đi đây.” Cô chậm rãi thu tay về, cảm thấy mình rất ngu khi lượn một chuyến đến căn phòng này, được, anh thích làm gì thì làm, thích ngủ thì ngủ đi…

“Lưu Tranh….” Anh lại gọi cô lại.

“Làm gì?” Cô cũng không quay đầu.

“Tôi cảm thấy, hôm nay hai chúng ta còn có món nợ chưa tính.” Anh chậm rãi nói.

Cô nhớ đến chuyện kia ở phòng làm việc, phạt chép nha, thành lập chế độ thưởng phạt nha, cô mắng anh rồi nha, không phải như vậy chứ? Còn nợ gì nữa?

“Phải đó, em làm mích lòng thầy Ninh rồi chứ ạ, ngày mai tiếp tục phạt em chép thôi, anh xem em có chép nữa không!” Cô xoay người lại, “Thầy Ninh, từ đầu đến cuối em không sai! Lỗi tại anh! Thời kỳ mãn kinh đến sớm! Ông già nội tiết không cân bằng!”

Những lời buổi chiều đã nói, bây giờ lặp lại một lần nữa, không sợ đắc tội với anh!

Anh chậm chạp từ trong chăn ngồi dậy, dựa vào đầu giường, quả nhiên là để trần nửa người trên, cơ bắp trên người vẫn quen thuộc như vậy.

Cô vội tránh ánh mắt đi.

Chỉ thấy anh cầm đồng hồ đeo tay trên tủ đầu giường nhìn thời gian, ánh mắt như nước sâu, âm u không lường được, “Lưu Tranh, chúng ta quen biết nhau bao nhiêu năm rồi?”

“…” Đột nhiên đổi thành ôn lại chuyện cũ? “Không nhớ rõ, có lẽ mười hai mười ba năm.” Cô biết anh, tính đến hôm nay hẳn là mười ba năm sáu tháng tròn, nhưng anh biết cô, phải tính từ hôm nào? Là ngày bạn cùng phòng cô đùa quá trớn đẩy cô đến trước mặt anh, hay là năm đó anh hỏi cô có đồng ý lấy anh không ở ven hồ?

“Nghe nói trước giờ em hiểu rõ tôi như lòng bàn tay?” Đôi mắt đẹp đẽ kia của anh lại giương lên.

“…” Có ý gì?

Anh nói tiếp, “Nghe nói em góp nhặt tất cả những tin tức của tôi? Lúc nào lên lớp, học cái gì, lúc nào có cuộc thi đấu gì đó, thi đấu gì đó nhận được giải thưởng, tất cả hình ảnh hoạt động trong hội sinh viên chỉ cần có tôi thì em sẽ đều rửa nhiều thêm một tấm? Tóm lại, chỉ trừ không nghe ngóng lúc nào tôi đi vệ sinh?”



Nguyễn Lưu Tranh suy nghĩ một chút, “Cũng đã nghe ngóng.”

“…” Lần này là anh sửng sốt, trong con ngươi sâu thẳm có cái gì đó đang tràn ra, dường như muốn bật cười.

“Có điều….” Nguyễn Lưu Tranh chuyển hướng, “Đó là do em còn trẻ thiếu hiểu biết, si mê một cậu thiếu niên thoạt nhìn ôn nhu như ngọc, sớm biết anh sẽ biến thành một ông già biến thái thời kỳ tiền mãn kinh, em sẽ chọc mù mắt mình!”

Ngay sau đó ý cười suýt chút nữa bị anh bộc lộ ra ngoài lại thu về, hàm ý sâu xa nhìn cô, “Lưu Tranh, thực ra thì trọng điểm của tôi không ở đó.”

Vậy ở đâu? “Anh muốn nói gì?”

“Tôi muốn nói, mặc dù chúng ta đã quen biết mười hai mười ba năm, mặc dù em là fan hâm mộ trung thành của tôi, nhưng thực ra em không hiểu tôi chút nào cả.” Anh thong thả nói.

Điểm này cô thừa nhận, cô chỉ hiểu rõ mặt ngoài tao nhã hơn người của anh, nội tâm của anh, trước nay cô chưa từng tiến vào. Cho nên bây giờ anh muốn để cô hiểu rõ anh sao?

Nhìn ánh mắt nghi hoặc của cô, anh nói, “Phải, tôi muốn nói cho em biết, Lưu Tranh, kỳ thực trước kia tôi không phải một người tốt gì cả, đột nhiên có một ngày tôi muốn làm người tốt, nên đã nghiêm túc làm mười mấy năm, nhưng mà Lưu Tranh à, gần đây hình như em đang ép tôi đẩy phẩn tử xấu xa trong người mình ra…”

“Muốn nói gì thì nói đi, đừng vòng vo!” Cô bị một đống người tốt người xấu của anh làm cho xoay vòng vòng.

“Không có gì.” Anh nói năng lưu loát, “Tôi chỉ muốn nhắc nhở em, nghe lời một chút.”

Cô cười, cúi người hỏi anh, “Anh là bố em chắc?”

Cô đã phạm một sai lầm, cô có thể cãi lại, cho dù gọi anh là bố thật cũng có thể, nhưng không nên cúi người tới gần anh, cô không để ý thấy một tia nguy hiểm ẩn bên trong…

Trong nháy mắt lúc cô đang mang theo nụ cười giễu cợt cúi người xuống, sau gáy đã bị người ta bắt lấy, giống hệt lần trước ở bệnh viện.

Cô kinh hãi, lập tức muốn lùi lại, nhưng mà đâu thể lay chuyển được anh? Đang bị anh túm lấy căn bản không có cách nào động đậy, lại sau đó, liền bị người ta phủ kín đôi môi, đồng thời chằng hiểu làm sao cũng không biết xảy ra chuyện gì đã bị người ta đè ngã xuống giường…

“Anh…” Cô dùng sức giãy giụa, túm lấy bả vai và lưng anh, chỗ tay chạm vào, tất cả đều là da dẻ nhẵn bóng và bắp thịt rắn chắc.

Lần này cô hoảng sợ, môi bị phủ kín, cũng không thốt ra lời, chỉ có thể tay cào chân đá, thế nhưng rất nhanh, chân cô cũng bị ép xuống, cả người cô bị cuốn vào trong chăn, bị đặt dưới người anh.

Cô cực kỳ lo lắng, khó khăn lắm môi anh mới di chuyển đến cổ cô, cô thở phảo, tiếp tục giãy giụa, sau khi làm loạn, đã cảm thấy trên bụng có gì đó không thích hợp, sợ hãi kêu lên, “Rốt cuộc anh có mặc quần lót không?”

Cơ thể anh cứng đờ, động tác nằm sấp trên người cô chậm lại, cúi đầu cắn trên cổ cô một cái, “Có gì khác biệt sao?”

Cô đau đến nỗi ‘Ui’ một tiếng, người này sao lại thích cắn người?

“Tôi cảm thấy lời em nói lúc chiều cũng có chút hợp lý, quả thực nội tiết tố của tôi hơi mất cân bằng rồi, cho nên cần một người phụ nữ…” Anh ở bên trên cô, trong mắt ngoại trừ một vài tia sáng thường có còn nhiều thêm một thứ gì đó giống như ngọn lửa.

Cô dùng sức đẩy anh ra, cuối cùng cũng tránh thoát khỏi người anh, chợt nhớ tới một cái suy nghĩ lúc mình đi vào, đoán là anh là chính nhân quân tử, giờ hận không thể đánh hỏng mặt mình!

Đi đến cửa, cô thở phì phò, có điều cuối cùng cũng có khoảng cách an toàn, cô quay đầu nhìn một cái, anh lại tựa vào đầu giường, chăn đắp ngang eo, thực sự không nhìn ra anh có mặc quần lót hay không, nhưng mà anh mặc hay không thì liên quan gì đến cô?

Quay đầu tức giận trở về phòng, đóng cửa lại, trái tim vẫn nhảy không ngớt, đồng thời cảm thán người này to gan, mẹ ở nhà, anh còn dám làm loạn…

Nhưng mà, rốt cuộc bây giờ anh đang ầm ĩ cái gì?

Cô ngồi xuống bàn sách, dần dần bình ổn dòng suy nghĩ của mình.

Cô không còn là một cô bé mới biết yêu, cô đã là một người phụ nữ thành thục ba mươi tuổi, nhưng bây giờ ở trước mặt anh cô lại giống như một cô bé mười tám tuổi dễ dàng mất khống chế, nhưng anh thì sao?

Dần dần bình tĩnh lại, tặng cho mình bốn chữ: Thuận theo tự nhiên.

Mở máy tính ra, muốn làm vài việc khiến tâm trạng của mình ổn định một chút, nhưng lại đột nhiên nhớ đến gì đó, cô mở hòm mail, tấm thẻ tâm nguyện hôm nhận được máy mát-xa anh cho cô vẫn còn ở đây, cô muốn viết nguyện vọng gì?

Cô âm thầm hừ một tiếng, đánh chữ cực nhanh, gửi qua đó.

Ninh Chí Khiêm ở trong phòng cho khách đã chui vào trong chăn, chuẩn bị ngủ tiếp thì điện thoại vang lên, âm thanh nhắc nhở có email.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nghe Nói Em Thích Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook