Nghe Nói Em Thích Tôi

Chương 370: Cảm Ơn Em Nguyện Ý Bên Cạnh Anh

Cát Tường Dạ

16/02/2023

“Ninh Tưởng!” Cô lao xuống xe gọi lớn, nước mắt bay đi theo gió.

Cậu nằm trên đất, hai mắt nhắm nghiền, im bặt.

Cô bị dọa sợ, thậm chị không dám di chuyển cậu, sắc mặt trắng bệch.

Quỳ xuống quan sát cậu rất lâu, cuối cùng lấy hết dũng khí, run rẩy vươn ngón tay ra, đưa đến dưới mũi cậu.

Đầu ngón thay hơi ấm…

Sức lực toàn thân của cô như bị rút cạn trong nháy mắt, cả người yếu ớt ngồi bệt xuống đất, hai tay vẫn đang run kịch liệt, gần như cầm không chắc điện thoại nữa, khó khăn lắm mới gọi được đi, người bên kia vừa nhấc máy, cô đã khóc lớn, “Ninh Tưởng….Ninh Tưởng hôn mê rồi….em không biết nên làm thế nào….”

“Ở đâu? Anh đến ngay.”

“Gần nhà em….” Cô khóc thút thít, nói rõ địa điểm cụ thể.

Gọi điện thoại xong, cô vẫn còn đang khóc, nước mắt không ngừng chảy xuống, trong màn nước mắt mơ hồ, cô cẩn thận từng tí nắm chặt ngón tay Ninh Tưởng, sau đó là cả bàn tay, từng giọt nước mắt lăn xuống, rơi trên tay cậu rồi lại men theo ngón tay cậu chảy vào lòng bàn tay cô. Bụi đất, máu, cùng với nước mắt trộn lẫn với nhau, dính dớp trong lòng bàn tay cô, choáng váng.

Sự bơ vơ và hoảng hốt không vì gọi được giúp đỡ mà giảm bớt, cô ngồi trên con đường thoáng đạt trong đêm hè, thỉnh thoảng có xe đi qua, hoặc có người đi bộ, nhưng cô chỉ mải rơi nước mắt trong thế giới bơ vơ của mình.

Cũng có người hỏi cô cái gì đó, cô đều hoảng loạn không nghe thây, mãi đến khi ống tay áo bị người ta kéo lấy, bên tai vang lên tiếng trẻ con giòn tan, “Cô ơi, chú phải đến bệnh viện sao?”

Cô quay đầu qua, một gương mặt tròn trĩnh trắng trẻo của cậu bé trai ở trước mắt, đôi mắt đen láy chớp chớp, như sao trời lấp lánh.

Trong lúc ngẩn ngơ, gương mặt đó trùng khớp với hình ảnh trong ký ức xa xăm, cậu con trai cũng với gương mặt tròn trịa trắng trẻo như vậy ngồi xổm xuống bên cạnh cô, đôi mắt to lấp lánh hỏi cô, “Nhất Hàm, cậu có đau không? Mình cõng cậu đi bệnh viện nhé?”

Cô bị trẹo chân nên rất đau, nhưng mà cậu con trai nhỏ cao xấp xỉ cô sao có thể cõng được cô chứ? Vừa đi được mấy bước liền không chống đỡ nổi nữa, vì không để cho cô ngã xuống nên sống chết nắm lấy chân cô không buông, kết quả cả hai đứa trẻ cùng nhau ngã nhào xuống đất, cô càng đau hơn!

Cậu con trai nhỏ biết sức mình , liền nhấc chân muốn chạy đi gọi người tới, cô sợ hãi, sợ cậu sẽ bỏ cô lại một mình như vậy, dùng sức ôm lấy cậu không để cậu đi, còn khóc nói, “Ninh Tưởng, cậu đừng đi! Đừng bỏ mình, mình sợ!”

Vốn cho rằng những âm thanh này đã sớm lắng đọng trong sự chảy trôi của thời gian, từng câu từng chữ vô cùng rõ ràng ở bên tai, Ninh Tưởng đừng đi, Ninh Tưởng đừng đi, giọng nói vang lên bên tai, cô nhất thời nhẫm lẫn thời gian và không gian, ánh mắt hoảng loạn nhìn chằm chằm cậu bé trước mặt, bỗng nhiên giơ tay ôm lấy cậu, vừa khóc vừa kêu, “Ninh Tưởng, đừng đi! Đừng đi! Đừng để mình lại một mình, mình sợ…”

Cậu bé bị cô làm cho sợ hãi, lắp ba lắp bắp nói, “Cô ơi, cháu không phải Ninh Tưởng, cháu, cháu….cô ơi, chú tỉnh rồi! Cô ơi!”

Cậu bé đẩy cô ra, cuối cùng cũng làm cô tỉnh lại, cúi đầu, Ninh Tưởng đã thử tự mình bò dậy.

Không để tâm gì đến ngại ngùng, vội vàng đỡ cậu, “Anh dọa chết em rồi! Sao rồi?”

Nhưng cảm nhận được có người ôm lấy cô, nói bên tai cô, “Đồ ngốc!”

Cô sững người, lại một lần nữa rơi nước mắt.

Bố mẹ của cậu bé tìm đến, gọi tên cậu, dắt cậu đi, cậu bé đi một bước lại quay đầu nhìn họ, cuối cùng nhấc chân chạy mất.



Người cô cầu cứu rất nhanh đã đến, Ninh Tưởng cũng quen, mặc dù gương mặt nhếch nhác, nhưng Ninh Tưởng lại cười, “Biết ngay là anh! Em không sao, vết thương ngoài da thôi! Có chuyện gì đâu!”

Người đó thì mặt lạnh, “Anh cõng cậu! Không muốn nhìn thấy hai đứa cậu ngã thành một đống nữa, Nhất Hàm không đỡ được cậu!”

Ninh Tưởng cười thành tiếng, còn hai người khác thì không cười nổi, việc đã qua như tái hiện lại, nước ở trong tim dập dờn dập dờn, đập vào thành ngực đau lên từng hồi.

Người đó vác Ninh Tưởn trên lưng, Vương Nhất Hàm đi mở cửa xe, trên mặt vừa nước mắt vừa căng thẳng, “Cẩn thận, cẩn thận….Ninh Tưởng, đau không?”

Trong đầu ba người đang cùng hiện lên một thước phim: Anh cao hơn một cái đầu đang cõng Vương Nhất Hàm, Ninh Tưởng nhấc cái chân ngắn của mình chạy theo phía sau anh: “Anh học trưởng, anh học trưởng, anh chậm một chút, cẩn thận một chút….Nhất Hàm cậu đau không?”

Người đó đặt Ninh Tưởng vào trong xe, quay đầu nhìn Vương Nhất Hàm mặt mũi lấm lem âm thầm lắc đầu, lịch sử trùng khớp kinh người như vậy, ban đầu cậu tình cờ đi qua bãi đất trống phía sau trường học gặp được hai nhóc con này đang ngã thành một đống, ai mà ngờ được mười mấy năm sau, hai nguời này vẫn ngã thành một đống chứ.

Vương Nhất Hàm ngồi bên cạnh Ninh Tưởng chăm sóc chu toàn, anh liền lái xe, hơn nữa còn lái về phía bệnh viện.

Ninh Tưởng nhìn đường bên ngoài cửa sổ, cảm thấy không đúng, “Đi đâu vậy? Đến khách sạn là được rồi.”

“Đến bệnh viện bọn anh đi, anh sát trùng cho cậu cũng được.”

Ninh Tưởng còn muốn nói gì đó, Vương Nhất Hàm ấn tay cậu xuống, ngậm nước mắt lườm cậu, “Đi bệnh viện!”

Cậu mấp máy môi, nhìn nước mắt của Vương Nhất Hàm, lại không nói gì nữa.

Vương Nhất Hàm khịt mũi, “Đi bệnh viện đi, cảm ơn anh, Khuông Mặc.”

Ninh Tưởng vẫn bị Khuông Mặc vần vò một hồi ở bệnh viện sau đó mới được Vương Nhất Hàm đưa đến khách sạn.

Tiêu Nhất Nhất ra tay cũng rất nặng, đánh mặt mũi cậu bầm dập còn không nói, trên người cũng xanh xanh tím tím, lúc Vương Nhất Hàm muốn thay quần áo cho cậu, cậu suýt xoa một tiếng rồi tránh qua một bên.

Vương Nhất Hàm đau lòng nhìn cậu, “Bây giờ biết đau rồi?”

“Không sao, tự anh làm.” Cậu nhìn Vương Nhất Hàm, nhưng không động đậy, tựa như đang đợi cô.

Cô cau mày, ý của Ninh Tưởng lại hiểu rõ rồi, đợi cô lui đi chứ gì, “Có gì phải tránh? Ngâm từ nhỏ đến lớn trong hồ bơi!”

Ninh Tưởng vẫn quẫn bách, lỗ tai hơi đỏ.

Cuối cùng Vương Nhất Hàm cũng tránh đi, nhưng không rời khách sạn, ở bên cạnh cậu một đêm.

Điều không tốt khi làm cùng một bệnh viện với bố chính là mình mới manh nha gì đó cũng không giấu được, lại không thể xin nghỉ, Ninh Tưởng một mực nghĩ đeo khẩu trang có thể che vết thương không? Làm sao nói chuyện này với bố?

Nhưng, khi cậu tìm đủ các loại cớ thì lại không cần dùng đến, buổi sáng, cậu nhận được một cuộc điện thoại đến từ Mãn Châu Lý, mẹ ruột của cậu gọi đến, nói với cậu bố dượng đã qua đời.

Trong quá trình trưởng thành của cậu tất cả những ký ức đều liên quan đến nhà họ Ninh, người mẹ đẻ này cũng không có quá nhiều cảm giác tồn tại, nhưng chung quy cũng là mẹ đẻ của cậu, mấy năm nay tuy bất luận là về mặt tình cảm hay là qua lại đều không thân thiết lắm, nhưng cũng chưa từng cắt đứt liên hệ, lễ tết cũng sẽ hỏi thăm, mỗi năm cũng sẽ đi thăm, mấy năm trước bà ngoại bệnh nặng nằm ở Bắc Nhã, với tư cách là cháu ngoại cậu cũng cố gắng báo hiếu, sau này bà ngoại qua đời, cậu cũng đến đám tang tận hiếu.



Không biết vì sao, người mẹ ruột này của cậu sau này không sinh con nữa, mẹ và bố dượng hai người cũng đã làm các loại kiểm tra, đều không có vấn đề gì, nhưng vẫn không có con.

Bà ấy khóc nói đây là quả báo, là ông trời trách phạt bà ấy năm đó không cần cậu.

Bất kể thế nào, cậu là đứa con duy nhất của bà ấy, bố dượng qua đời cậu vẫn nên đi.

Vì vậy cậu gọi điện thoại cho Ninh Chí Khiêm và bệnh viện, nói rõ tình huống, sau đó đặt vé chuẩn bị đi Mãn Châu Lý.

“Anh đi trước đây Nhất Hàm, em tự đi về đi, hôm nay không đưa em về được.” Cậu sứt đầu mẻ trán nhưng vẫn lo lắng chuyện này.

Vương Nhất Hàm phùng mang trợn má, đưa điện thoại cho cậu xem, trong đôi mắt dưng dưng nước toàn là cố chấp.

Ninh Tưởng nhìn qua liền sững người, cô cũng đặt vé đi Mãn Châu Lý!

“Nhất Hàm, anh đi…”

“Em biết anh đi làm gì! Em nghe thấy rồi!” Vương Nhất Hàm xách ba lô, ánh mắt kiên định, “Em là vợ anh!”

Ninh Tưởng không biết nói gì…

“Từ bây giờ trở đi, một giây một phút em cũng sẽ không rời anh! Nửa bước cũng không!”

Ninh Tưởng nghe xong liền cười, có lẽ vì không có bí mật trước mặt Vương Nhất Hàm, cho nên thoải mái hơn, “Anh đi vệ sinh thì sao?”

Vương Nhất Hàm lườm cậu một cái, lẩm bẩm, “Dù sao nhìn cũng là em có lãi! Không nhìn phí!”

Nụ cười của Ninh Tưởng dần thu liễm lại, giơ tay xoa đầu cô, “Đi thôi.”

Có một người san sẻ gánh nặng quả thực không vất vả như vậy, huống hồ người này còn là người hiểu cậu nhất.

Không sai, nếu nói ai là người cậu yêu nhất, người này là Hồi bảo của cậu không cần nghi ngờ;

Ai là người qua lại thẳng thắn với cậu nhất? Người này tất nhiên là Tiêu Nhất Nhất.

Còn ai là người hiểu cậu nhất? Người này trừ Vương Nhất Hàm ra thì không còn ai khác. Giống như Vương Nhất Hàm đã gầm gừ nói với cậu như vậy: Ninh Tưởng, trên thế giới này chừ mình ra thì còn ai hiểu cậu hơn nữa? Mình biết mấy giờ cậu dậy chạy bộ! Biết sách cậu đọc đến trang bao nhiêu! Biết bộ phim nào cậu xem đến phút thứ mấy! Mình đã thấy cậu khóc! Cũng đã nhìn cậu cười! Đã sờ cái nốt ruồi trên mông của cậu! Cậu có thể giấu mình cái gì?

Cô hiểu rõ cậu như vậy, cũng giống như cậu hiểu rõ Ninh Hồi.

Bất luận có bao nhiêu chuyện muốn giấu, chỉ cần quan tâm, chỉ cần tỉ mỉ, đều có thể phát hiện, giống như cậu có thể phát hiện ra tất cả những bí mật của Ninh Hồi vậy, trước mặt cô cậu cũng không có bí mật.

Cho nên cậu không trách Khuông Mặc, Khuông Mặc cũng không giải thích với cậu, chỉ nói: “Em mãi mãi không thể giấu được người ngay cả mỗi sợi tóc của em đều muốn đếm rõ, anh cũng vĩnh viễn không cách nào giấu được một người đã ở trong tim anh rất nhiều năm.”

Nhất Hàm, cảm ơn em nguyện ý bên cạnh anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nghe Nói Em Thích Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook