Nghe Nói Em Thích Tôi

Chương 342:

Cát Tường Dạ

16/02/2023

Chu Nhược Vân ngồi thẳng dậy, còn bảo Bành Mạn rót cho bà ta cốc nước, chậm rãi uống một ngụm rồi mới nghiêm mặt nói, “Thứ nhất, căn nhà này đứng tên họ Trình, bất cứ kẻ nào cũng không lấy được!”

Nghe xong câu này, trên mặt Đinh Ý Viên lộ ra ý cười nhàn nhạt, trong bầu không khí quái lạ này Trình Chu Vũ lại cau mày, đồng thời cúi đầu xuống, lời nói của mẹ khiến sự tôn nghiêm đàn ông của anh phải chịu một tổn thương nho nhỏ.

Tính cách của Đinh Ý Viên không chịu thua bao giờ, lúc này lại cười, “Nhà? Thật là buồn cười! Chỉ cần tôi vui, tôi có thể cho Trình Chu Vũ mười căn nhà như vậy!”

Sắc mặt của Trình Chu Vũ lại tối đi vài phần.

Chu Nhược Vân cũng hừ lạnh một tiếng, “Tôi biết nhà các cô có tiền, nhưng quy tắc là quy tắc, nhất là cái tính ngông cuồng này của cô, muốn vào nhà họ Trình chúng tôi, phải tiết chế bớt lại! Mọi chuyện phải lấy người đàn ông làm chủ, chuyện đàn ông xuống bếp giống như hôm nay không cho phép xảy ra lần nữa! Tất cả chuyện quét dọn bếp núc trong nhà đều là việc phụ nữ phải làm!”

“Mẹ!” Trình Chu Vũ không nhịn được nữa, “Công việc của Viên Viên vất vả như vậy, đâu có thời gian làm việc nhà?”

“Không có thời gian? Vậy đừng làm vợ người khác!” Chu Nhược Vân đập bàn một cái, “Lấy vợ về làm gì? Chính là để hầu hạ chồng! Không phải lấy Bồ Tát về để thờ!”

Trình Chu Vũ còn muốn nói tiếp gì đó, lại bị một ánh mắt của Đinh Ý Viên ngăn lại.

“Đây là điều thứ hai. Thứ ba, tiền lương của hai đứa, phải giao cho tôi một nửa, tôi giữ cho hai người, một nửa còn lại để cho A Vũ giữ.”

Trình Chu Vũ lại cau mày, Đinh Ý Viên từ đầu tới cuối vẫn giữ biểu cảm cười cười, “Còn không?”

“Thứ tư.” Chu Nhược Vân lườm cô một cái, “Trong vòng một năm sau khi kết hôn phải sinh con, A Vũ không còn nhỏ nữa, tranh thủ lúc tôi còn khỏe, còn có thể trông cháu.”

“Chỉ vậy thôi?” Thoạt nhìn Đinh Ý Viên không chịu chút ảnh hưởng nào.

Chu Nhược Vân hơi bất ngờ, “Tạm thời chỉ vậy thôi…”

Đinh Ý Viên không nói nhiều nữa, khoan thai đứng dậy, giơ một tay về phía Trình Chu Vũ, “Em phải đi về, đỡ em dậy.”

Chu Nhược Vân thấy thế liền phát hỏa, “Bày ra cái điệu bộ đại tiểu thư cho ai xem?”

Trình Chu Vũ cực kỳ bất đắc dĩ, “Mẹ, Viên Viên bị đau chân!”

“Nó giả bộ!” Chu Nhược Vân tức đến nỗi ngồi không yên.

Tay của Đinh Ý Viên vẫn giơ ra, “Trình Chu Vũ…”

Trình Chu Vũ tiến lên đỡ lấy cô.



“Lấy túi với áo khoác cho em.” Cô chỉ chỉ.

Trình Chu Vũ khoác áo lên cho cô, giúp cô xách túi.

Chu Nhược Vân không nhìn nổi dáng vẻ này của con trai, có dấu hiệu tức đến phát điên, “A Vũ! Mẹ vừa mới nói bốn điều, bây giờ con đã không nghe sao hả? Nó đừng hòng bước chân vào nhà này!”

Đinh Ý Viên cười hì hì, lấy túi xách từ tay Trình Chu Vũ, vỗ vỗ mặt anh, “Được rồi, em về đây, anh ở nhà làm con trai ngoan đi.”

Nghe xong lời này trong lòng Trình Chu Vũ lập tức hoảng sợ, đây là đang nói mát sao? Hoảng hốt kéo cô lại, “Anh đưa em về…”

Đinh Ý Viên thấy anh như vậy, cũng cảm thấy vui vẻ, “Không cần! Em tự đi về được!”

Biết anh hoảng sợ, cô quyết định cho anh một viên thuốc an thần, cánh tay vòng lấy cổ anh, kéo anh thấp xuống, trực tiếp đóng dấu lên môi anh, nói thẳng ra cũng là có ý tuyên bố chủ quyền, Bành Mạn, cô đừng tơ tưởng nữa, anh ấy đã có dấu của tôi rồi!

Cãi nhau thì cãi nhau, cô không phải người mù, toàn bộ quá trình Bành Mạn đứng bên cạnh mang theo biểu cảm như có chồng ngoại tình cô đều nhìn thấy hết!

Đóng dấu xong liền đi chân trần đến huyền quan.

Trình Chu Vũ tìm giày của cô, hết sức tự nhiên ngồi xổm xuống đi cho cô, làm cho Chu Nhược Vân và Bành Mạn ở phía xa nhìn mà tức nghẹn.

“Được rồi.” Đinh Ý Viên thản nhiên để anh đeo giày cho, còn sờ sờ vết đỏ do anh tự đánh trên mặt anh, dán sát vào người anh, ôn nhu và thùy mị hiếm thấy, “Sau này không cho phép ai động đến anh nữa, bất kể anh hay là người khác, muốn đánh chỉ có một mình em được đánh.”

Anh cười, biết cô thực sự không tức giận, cũng không phải nói mát, trong lòng mới bình tĩnh lại, “Đi thôi, anh đưa em về đã.” Đồng thời còn đang nghĩ, cô vẫn còn chưa ăn cơm, đợi lát nữa hai người đi ra ngoài ăn cái gì đó.

Ai biết cô lại thực sự không cần anh đưa, đè vai anh xuống, “Thực sự không cần đâu, anh đó, vẫn nên xử lý xong chuyện trong nhà đi đã.”

Anh suy nghĩ thấy cũng đúng, đống rắc rối chỗ mẹ anh phải xử lý, quyết không thể để cô bị vướng vào, tóm lại, phải khai thông công tác với mẹ xong mới có thể lấy cô, không thể để cô chịu uất ức, đương nhiên cũng không hy vọng mẹ không vui, dù sao, đây cũng là hai người phụ nữ quan trọng nhất đời anh.

“Vậy anh đưa em xuống!” Không để anh đưa về nhà thì cũng phải tiễn lên xe đã, nếu không sẽ không yên tâm.

“Được.” Cô không từ chối nữa, khoác lấy cánh tay anh, còn quay đầu lại cười với Chu Nhược Vân, “Bác gái, cháu về đây, bai bai!”

Cũng không đợi Chu Nhược Vân trả lời, cô đã đi ra khỏi cửa, Chu Nhược Vân tức không chịu được, lại thấy cô cười hì hì như không có chuyện gì xảy ra, càng thêm mấy phần tức, đập bàn gọi con trai, “A Vũ!”

Trình chu vũ quay đầu, “Mẹ, Viên Viên đau chân, con đưa cô ấy xuống đã.”

Nói xong liền đỡ Đinh Ý Viên xuống lầu.

Đinh Ý Viên không đau đến nỗi đó, lúc này đã bình thưởng rồi, có điều vẫn thân mật dựa vào người anh, ôm lấy eo anh, không hề có cảm giác mất mặt gì đó, đây là người đàn ông của cô, cô không ôm thì ai ôm?



Xuống đến dưới lầu, Trình Chu Vũ gọi xe, trong lúc đợi xe anh ôm lấy Đinh Ý Viên, cọ nhẹ trên trán cô, “Thực sự không tức giận sao?”

“Tức chứ!” Cô cười, “Có điều, em mà giận không phải anh sẽ càng khó chịu sao?” Cô chọc chọc trước ngực anh, “Cho nên em chỉ có thể chịu thiệt một chút, giả vờ không tức giận! Em hiền không? Hiền không hả?”

Làm ơn đi! Dù gì cô cũng là nhân vật học sinh ưu tú điển hình! Tốt xấu gì cũng đã theo mẹ chứng kiến rất nhiểu sự qua lại giữa người với người! Cô lại không phải đứa ngốc! Đạo lý được lòng người được cả thiên hạ cô vẫn hiểu rõ! Không lung lạc trái tim người đàn ông trước thì cô lấy gì mà đấu? Lấy gì?

Quả nhiên Trình Chu Vũ cảm động, anh biết tính cách của cô, trước giờ chưa chịu nhận thua bao giờ, đắc biệt là cái miệng lanh lợi này, bất kể có lý hay không có lý đều có thể làm người ta không thể phản kích, đối phó với tính nết này của cô, cũng chỉ có người dịu dàng như Lưu Tranh, không cần mặt mũi quấn lấy cô mới có thể tiết chế được cô, nhưng mẹ cũng là một người cứng rắn, hai người này một khi đụng độ, có thể tung trời!

Lúc mẹ hùng hổ nhắc đến mấy đề nghị đó, anh thực sự sợ cô vung tay bỏ đi hoặc là trực tiếp cãi nhau tay đôi với mẹ, đó mới thực sự gọi là bó toàn tập.

Còn cô thì sao, ban đầu quả thực không thể nhịn được, nếu không cũng sẽ không có màn dạo đầu nảy lửa đó, bước ngoặt khiến cô thay đổi sách lượt chính là giây phút cô nhắc đến mười căn nhà, rõ ràng cô cảm nhận được ánh sáng trong mắt anh tối đi một phần. Lúc đó cô hơi áy náy. Bình thường trong cuộc nói chuyện với mẹ, không phải chưa từng nghe chuyện con gái nhà ai đó lấy người có điều kiện kém hơn, tình sâu duyên mỏng rất nhiều, còn về nguyên nhân, mẹ luôn nói rằng do không môn đăng hộ đối, tôn nghiêm của người đàn ông bị nhà gái chà đạp không còn một mảnh vụn, cho nên luôn tìm kiếm bạn trai trong cùng tầng lớp cho cô.

Cô biết, câu nói mười căn nhà của mình, có lẽ đã chạm đến tự tôn của anh, cho nên cảm thấy hối hận.

Cô thích anh, thưởng thức anh, đương nhiên cũng tôn trọng anh, có nên sách lược mềm dẻo này cũng là vì thực lòng thương anh, đương nhiên, cũng có ý nhõng nhẽo thông minh với anh, còn về cơn tức cô nhận được từ Chu Nhược Vân, cô đã tìm thấy cách phản kích hay hơn, cô càng thân mật với Trình Chu Vũ, dường mẹ mẹ anh càng tức, vậy thì cô thân mật thôi, dù sao anh cũng thích…

Lúc này, quả nhiên thấy anh cảm động, trong lòng cô cũng vui hơn, nắm lấy tai anh đòi thưởng, “Cảm động không chịu nỗi rồi chứ? Không tìm nhầm vợ rồi chứ? Có thưởng cho em không?”

Anh gật đầu, quả thực cảm động. Còn về thưởng, anh cúi đầu “thưởng” một cái, bị cô đập cho một cái, “Ai thèm cái này!”

Tâm trạng anh tốt hơn rất nhiều, ôm chặt hơn chút nữa, nói thầm bên tai cô, “lần sau thưởng cái hai chúng ta cùng thích…”

“….” Quả nhiên không thể nuông chiều đàn ông! Được voi đòi tiên! Cô dùng sức nhéo tai anh, “Anh là đồ lưu manh! Vô lại*!”

Chuyện tốt của bọn họ, vỗn dĩ cũng bắt đầu từ chữ “trứng”…

*Trong từ “Vô lại” có từ trứng.

Anh lại nói câu gì đó bên tai cô, làm cho cô đánh loạn một hồi trên vai anh, đánh xong lại nằm bò trên vai anh cười, tất cả những chuyện vừa nãy tựa như không để lại một chút ảnh hưởng xấu nào, mãi đến khi xe đến, anh mới lưu luyến tiễn cô lên xe, còn lải nhải dặn dò rất nhiều chuyện, đợi đến nỗi tài xế cũng không còn nhẫn nại.

Còn trên lầu, Chu Nhược Vân và Bành Mạn cũng đen mặt nhìn mọi chuyện dưới lầu, tuy đã là buổi tối, ánh sáng không rõ lắm, nhưng vẫn có thể nhìn thấy cái bóng mơ hồ, hai bóng đen từ khi xuống lầu chưa từng tách nhau ra.

“Không biết xấu hổ!” Chu Nhược Vân căm phẫn chửi.

Bành Mạn nghe xong, ánh mắt bi thương, “Mẹ nuôi, cũng không thể nói như vậy, anh Vũ cũng…” Cũng ôm người phụ nữ đó! Câu nói này cô ta không thể nói ra khỏi miệng!

“Liếc qua đã biết con đàn bà đấy quyến rũ A Vũ! Vừa nãy ở cửa con không nhìn thấy sao? Khôn phải nó chủ động ôm hôn A Vũ sao?” Nói xong, tự Chu Nhược Vân cũng cảm thấy rất xấu hổ, cuối cùng, lại liếc Bành Mạn một cái, thở dài, “Con đó, đứng đắn qua! Lâu như vậy rồi, còn ở chung một nhà với A Vũ mà vẫn không xảy ra chuyện gì! Mẹ nói cho con biết, đàn ông ấy mà, rất dễ bị quyến rũ! Nếu không làm sao mà có nhiều câu chuyện hồ ly tinh quyến rũ thư sinh như thế?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nghe Nói Em Thích Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook