Chương 344:
Cát Tường Dạ
16/02/2023
Chu Nhược Vân không chịu nhường, Trình Chu Vũ cũng lần đầu tiên bắt đầu tùy hứng, bầu không khí của nhà họ Trình nhất thời rơi vào cục diện cứng ngắc.
Bệnh viện vốn đã bận rộn, bây giờ Trình Chu Vũ càng bận rộn hơn mỗi ngày làm việc đến nửa đêm mới về nhà, trong đó đương nhiên thực sự có lúc bận công việc, nhưng cũng có lúc là cùng Đinh Ý Viên hẹn hò bên ngoài, lại thêm thỉnh thoảng trực đêm, quả thực ngay cả thời gian về nhà nói chuyện mấy câu với Chu Nhược Vân cũng không có, hơn nữa cũng không muốn đối mặt với gương mặt suốt ngày sa sầm của Chu Nhược Vân lắm.
Anh là đứa con có hiếu, hành vi như vậy tự anh cũng nhận thấy là không ngoan, cũng không nên làm, nhưng cuộc đời này anh cũng chỉ sai một lần này thôi, làm thế nào cũng không lay chuyển được.
Chu Nhược Vân cả đời mạnh mẽ, con trai ngỗ ngược như vậy cũng coi như đã đâm vào tim bà ta, đâu có khả năng ở nhà bình tĩnh chờ đợi? Ngay cả về quê cũng không có tâm trạng, dứt khoát không về nữa, mỗi đêm khi Trình Chu Vũ về nhà thực ra bà vẫn chưa ngủ, nằm mãi trên giường nghe tiếng cửa vang lên, nghe tiếng bước chân của con trai đi đi lại lại một hồi bên ngoài phòng, rồi về lại phòng nó, sau đó, tiếng cửa lại vang lên, là nó đã đóng cửa.
Nhớ đến những hình ảnh trước kia mỗi lần con trai ở ngoài trở về đều sẽ xem bà ngủ chưa, nếu như vẫn chưa thì sẽ cùng bà nói chuyện một lát mà trong lòng chua xót, bây giờ lại càng thêm thống hận Đinh Ý Viên, chính vì cô ta, con trai mới xa lánh mình!
Nhưng dù như thế nào, bà cũng sẽ không chủ động thỏa hiệp với con trai, đây là điều gia giáo của bà không cho phép, con trai là miếng thịt trong tim bà, là chỗ dựa cả đời của bà, là duy nhất của bà, là tất cả của bà, bà phải nắm chặt nó, bây giờ chưa lấy vợ đã vì một đứa con gái bất hiếu với mẹ, đợi lấy vợ về thì còn thế nào nữa? Đứa con dâu đó chẳng phải sẽ xúi bẩy trả bà về quê sao? Chuyện như thế ở quê không phải chưa có, con dâu thành phố không thể dung hòa với mẹ chồng nhà quê, càng huống chi đứa con gái con trai bà chọn còn hung hăng càn quấy như vậy.
Vừa nghĩ như vậy, càng tăng thêm sự kiên định không nhường bước cho bà, cũng không thể đồng ý để con trai lấy đứa con gái đó.
Ngược lại Bành Mạn, bất kể đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, vẫn ngoan ngoãn hầu hạ Chu Nhược Vân, so sánh hai bên với nhau, càng làm nổi bật sự hiếu thảo của Bành Mạn, cũng càng khiến Chu Nhược Vân cảm thán, con dâu phải giống như Mạn Mạn ý, có thể bị mẹ chồng bắt bí như vậy mới được.
Trái ngược với không khí lạnh lẽo của nhà họ Trình, Đinh Ý Viên không chịu một chút ảnh hưởng nào từ những chuyện này, nên làm việc thì làm việc, nên hẹn hò thì hẹn hò, nên cười thì cười, Trình Chu Vũ ở bên cô không hề chịu một chút áp lực nào, cũng càng nguyện ý ở bên cô.
Nhưng anh cũng biết, kéo dài không phải kế hoạch lâu dài, kiểu gì cũng phải nghĩ cách giải quyết chuyện này mới được, nhìn dáng vẻ mỗi ngày đều vui vẻ cười của Đinh Ý Viên, anh càng không muốn mang đến cho cô áp lực của gia đình, vì vậy bày ra cho cô xem cũng là một mặt vui vẻ của anh, làm cho cô vui vẻ, anh tự cảm thấy mới là trách nhiệm nên có, còn về chuyện trong nhà mình không cần kéo cô vào, nhất định phải nghĩ cách giải quyết xong rồi láy cô, cho cô một gia đình không có đáng tiếc.
Thấy cũng sắp cuối năm, bệnh viện cũng bận, anh cũng phải chuẩn bị xin chuyển viện, làm việc qua đợt này trước đã rồi tính, anh cũng đang đợi thời cơ thích hợp nhất.
Chuyện của hai người, trong khoa đều biết cả, nhưng mọi người đều nhắm một nắm mở một mắt, thỉnh thoảng còn lấy ra trêu đùa một hồi, ngược lại cũng không ai soi mói việc họ vi phạm quy tắc, nhưng Nguyễn Lưu Tranh tỉ mỉ, nhìn ra một chút ưu tư của Trình Trứng Trứng, mặc dù quan tâm nhưng cũng không tiện nghe ngóng chuyện riêng của người khác, mà Đinh Ý Viên lại là người không giữ nổi chuyện gì, sau khi nhịn mấy ngày liền dốc hết cho Nguyễn Lưu Tranh nghe.
Nguyễn Lưu Tranh rất là kinh ngạc, “Cô cũng có thể nhịn sao? Nhìn không ra đấy! Quả nhiên sức mạnh của tình yêu lớn!”
Đinh Ý Viên hừ, mấy phần đắc ý.
“Cô định tuân thủ bốn điều đó thật á?” Chuyện này nhìn kiểu gì cũng không giống tính cách của Đinh Ý Viên!
“Quên đi!” Đinh Ý Viên hừ nói, “Tôi vội cái gì chứ? Trứng Trứng của chúng ta càng vội hơn kìa! Muốn một nửa lương? Vậy thì giao hết cho anh ấy đi! Tôi cũng không thèm một chút tiền của anh ấy! Tôi nuôi anh ấy cũng được! Còn về nhà ở con cái và việc nhà, tôi sẽ không bảo bố mẹ tôi mua nhà cho hai đứa được à? Mời người giúp việc làm việc nhà là được rồi, tôi cũng không nỡ để anh ấy vất vả! Con cái á, tôi cũng muốn sinh! Còn sinh ra có cho bà ta trông hay không thì phải xét!”
“Ờ….” Nguyễn Lưu Tranh cảm thấy dự tính này cũng không tồi, nhưng tính khả thi không cao, “Đừng trách tôi dội nước lạnh, chỉ sự không dễ như thế thôi, Trình Chu Vũ với mẹ anh ấy nương tựa vào nhau, có lẽ phải sống chung!”
Đinh Ý Viên trầm tư một lát, “Được thôi, vậy phải đấu!”
Nguyễn Lưu Tranh cạn lời, “Trình Chu Vũ nói thế nào?”
“Không nói gì!” Cô xua xua tay, “Đại khái là có dự tính riêng của anh ấy, tôi không muốn ảnh hưởng, đây là vấn đề anh ấy nên giải quyết ổn thỏa, con người tôi rất dễ chung sống, người khác tôn trọng tôi một phần, tôi tôn trọng họ một phần, chỉ cần mẹ anh ấy không tìm đến tôi, nể mặt anh ấy, tôi không tính nợ cũ, nếu như chặn đường của tôi, vậy tôi chỉ có thể mang Trứng Trứng đi! Như thế có lẽ không thể thuận theo việc anh có nương tựa vào nhau hay không!”
Rất dễ chung sống? Nguyễn Lưu Tranh thầm thấy buồn cười, vỗ vỗ tay cô, “Trái tim con người đều là thịt, giữa người với người có quá trình cọ sát dung hợp, hai người dùng sự chân thành đối đãi với nhau, kiểu gì cũng có thể hòa hợp.”
Đinh Ý Viên lườm cô một cái, “Cô cho rằng tất cả mọi người đều may mắn như cô sao? Có người mẹ chồng còn thương cô hơn mẹ đẻ thương con gái?”
Nguyễn Lưu Tranh không còn gì để nói, Ôn Nghi đối tốt với cô quả thực không gì sánh bằng, nói nhiều thêm ngược lại thể hiện cô khoe khoang trước mặt Đinh Ý Viên.
Đinh Ý Viên véo một cái trên mặt cô, “Cô thật là buồn ngủ gặp chiếu manh! Cũng chẳng thấy cô mạnh hơn người khác ở đâu, sao vận may tốt thế?”
Đối mặt với nụ cười chứa sự tức giận của Đinh Ý Viên, Nguyễn Lưu Tranh nuốt nước bọt, coi như giải thích rồi, sau đó khoác tay Đinh Ý Viên, “Aiya, dùng đầu thôi! Động não nghĩ vài biện pháp, còn gì có thể làm khó hai vị tiến sĩ IQ và EQ đều cao chứ!”
Vốn dĩ Đinh Ý Viên cũng không coi mấy chuyện này thành áp lực quá lớn, cười một cái rồi nắm tay Nguyễn Lưu Tranh, thân mật hỏi, “Này, hai đứa nhóc nhà cô có tiến triển gì mới không? Lâu lắm rồi thầy Ninh không mời khách!”
Nguyễn Lưu Tranh chỉ có thể cảm thán lắc đầu, bây giờ thầy Ninh đã trở thành trò cười trong khoa rồi, mặc dù miễn cưỡng duy trì được hình tượng lạnh lùng của mình, nhưng thỉnh thoảng vẫn không giấu được sự ngốc nghếch “có thai ngốc ba năm”…
Chớp mắt đã đến Tết.
Giao thừa năm nay đến lượt Trình Chu Vũ trực. Không phải anh cố ý yêu cầu, quả thực là do khoa sắp xếp.
Bầu không khí lạnh lẽo của nhà họ Trình đã kéo dài một khoảng thời gian rồi, trước giao thừa một đêm, Trình Chu Vũ vẫn về nhà rất muộn giống như bình thường. Bành Mạn vẫn luôn đợi anh.
Vào nhà đã thấy Bành Mạn, Trình Chu Vũ hơi ngạc nhiên, thời gian này không gặp trực tiếp Bành Mạn, vừa nhìn thấy, dù sao Bành Mạn cũng là người ngoài, cũng không tiện thể hiện thái độ, vì vậy chỉ gật đầu, theo thói quen đi về phía phòng.
Bành Mạn lại gọi anh lại, “Anh Vũ.”
Anh dừng chân lại, “Ừ?”
“Cái đó…” Cô ta nhìn nhìn phòng Chu Nhược Vân, cũng không tiện nói nhiều, rất nhiều chuyện cô ta nhìn rõ cũng sốt ruột, lại không dám qua mặt Chu Nhược Vân nói với anh, cuối cùng chỉ hỏi, “Mai là giao thừa, các anh có thể tan ca sớm không?”
Cô ta hy vọng mượn ngày lễ đoàn viên này, để mâu thuẫn giữa hai mẹ con có thể ôn hòa.
Tuy nhiên, Trình Chu Vũ chỉ nhàn nhạt trả lời cô ta một câu, “Mai trực đêm.”
“…” Bành Mạn nhìn theo bóng lưng anh, không nói ra được một câu nào.
Cửa phòng đóng lại, một cánh cửa ngăn cách cô ta và anh thành hai thế giới.
Dưới cách nhìn của cô ta, anh đang cố ý giao thừa không về nhà, thậm chí là đang mượn cớ.
Mấy ngay này, thay đổi trên người anh cô ta luôn để ý, không nói đến việc tính cách thay đổi lớn, một người con hiếu thảo có tiếng có thái độ này với mẹ quả thực khiến người ta lạnh lẽo, lại nói bản thân anh, mỗi ngày đi sớm về muốn, thậm chí không về, dưới cái nhìn của cô ta, tựa như đã gầy đi rất nhiều, viền mắt cũng thâm đen, những điều này đều là trạng thái tiều tụy do ngủ không tốt….
Ngày hôm sau, cũng là đêm giao thừa, Trình Chu Vũ đến bệnh viện rất sớm, Bành Mạn giúp Chu Nhược Vân dọn dẹp phòng của anh, cũng khó tránh nổi tiếng thở dài.
“Con thở dài cái gì?” Chu Nhược Vân hỏi, “Mau vực lại tinh thần, hôm nay mẹ con sắp đến rồi, con thở dài như vậy, mẹ con lại cho rằng mẹ không tốt với con!”
Đứa trẻ này, hiểu rõ lòng bà.
Bành Mạn sợ sệt nhìn bà, do dự hồi lâu cuối cùng lấy hết dũng khí nói, “Mẹ nuôi, con cảm thấy, dạo này anh Vũ tiều tụy rất nhiều…”
“Vậy sao?” Chu Nhược Vân cũng đau lòng, nhưng lòng thì đau, còn miệng thì cứng, “Tự chuốc lấy! Đang yên đang lành lại muốn giày vò!”
“Mẹ nuôi, mai là năm mới rồi, nếu không, nhân cơ hội này đoàn tụ ăn tết với anh Vũ đi, làm lành đi ạ!” Cô ta cũng không muốn nhìn thấy dáng vẻ này của nhà họ Trình.
Chu Nhược Vân hừ một tiếng, “Không phải nó trực sao?”
Bành Mạn âm thầm thở dài, tuy mẹ nuôi nói không quan tam anh Vỹ, nhưng mỗi câu anh Vũ nói đều nghe rõ, “Mẹ nuôi, nếu anh Vũ đã trực, vậy…không bằng chúng ta đưa cơm cho anh ấy đi, cũng để anh ấy ăn chút bánh chẻo, ba mươi tết trực ở bệnh viện chắc cô đơn lắm.”
Chu Nhược Vân suy nghĩ một chút, “Muốn đi thì con đi, mẹ không đi!” Lời nói này cũng không hoàn toàn là giận dỗi, hơn nữa cảm thấy thời khắc như vậy, càng thích hợp cho Bành Mạn thể hiện, con trai bà bà hiểu, tuy giận dỗi với bà, nhưng dù sao cũng là miếng thịt trên người mình rơi ra, sớm muộn cũng có ngày làm lành, nhưng Bành Mạn lại khác, muốn để nó nhìn thấy điểm tốt của Bành Mạn, đây không phải cơ hội tốt sao? Dịu dàng quan tâm biết bao?
Bệnh viện vốn đã bận rộn, bây giờ Trình Chu Vũ càng bận rộn hơn mỗi ngày làm việc đến nửa đêm mới về nhà, trong đó đương nhiên thực sự có lúc bận công việc, nhưng cũng có lúc là cùng Đinh Ý Viên hẹn hò bên ngoài, lại thêm thỉnh thoảng trực đêm, quả thực ngay cả thời gian về nhà nói chuyện mấy câu với Chu Nhược Vân cũng không có, hơn nữa cũng không muốn đối mặt với gương mặt suốt ngày sa sầm của Chu Nhược Vân lắm.
Anh là đứa con có hiếu, hành vi như vậy tự anh cũng nhận thấy là không ngoan, cũng không nên làm, nhưng cuộc đời này anh cũng chỉ sai một lần này thôi, làm thế nào cũng không lay chuyển được.
Chu Nhược Vân cả đời mạnh mẽ, con trai ngỗ ngược như vậy cũng coi như đã đâm vào tim bà ta, đâu có khả năng ở nhà bình tĩnh chờ đợi? Ngay cả về quê cũng không có tâm trạng, dứt khoát không về nữa, mỗi đêm khi Trình Chu Vũ về nhà thực ra bà vẫn chưa ngủ, nằm mãi trên giường nghe tiếng cửa vang lên, nghe tiếng bước chân của con trai đi đi lại lại một hồi bên ngoài phòng, rồi về lại phòng nó, sau đó, tiếng cửa lại vang lên, là nó đã đóng cửa.
Nhớ đến những hình ảnh trước kia mỗi lần con trai ở ngoài trở về đều sẽ xem bà ngủ chưa, nếu như vẫn chưa thì sẽ cùng bà nói chuyện một lát mà trong lòng chua xót, bây giờ lại càng thêm thống hận Đinh Ý Viên, chính vì cô ta, con trai mới xa lánh mình!
Nhưng dù như thế nào, bà cũng sẽ không chủ động thỏa hiệp với con trai, đây là điều gia giáo của bà không cho phép, con trai là miếng thịt trong tim bà, là chỗ dựa cả đời của bà, là duy nhất của bà, là tất cả của bà, bà phải nắm chặt nó, bây giờ chưa lấy vợ đã vì một đứa con gái bất hiếu với mẹ, đợi lấy vợ về thì còn thế nào nữa? Đứa con dâu đó chẳng phải sẽ xúi bẩy trả bà về quê sao? Chuyện như thế ở quê không phải chưa có, con dâu thành phố không thể dung hòa với mẹ chồng nhà quê, càng huống chi đứa con gái con trai bà chọn còn hung hăng càn quấy như vậy.
Vừa nghĩ như vậy, càng tăng thêm sự kiên định không nhường bước cho bà, cũng không thể đồng ý để con trai lấy đứa con gái đó.
Ngược lại Bành Mạn, bất kể đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, vẫn ngoan ngoãn hầu hạ Chu Nhược Vân, so sánh hai bên với nhau, càng làm nổi bật sự hiếu thảo của Bành Mạn, cũng càng khiến Chu Nhược Vân cảm thán, con dâu phải giống như Mạn Mạn ý, có thể bị mẹ chồng bắt bí như vậy mới được.
Trái ngược với không khí lạnh lẽo của nhà họ Trình, Đinh Ý Viên không chịu một chút ảnh hưởng nào từ những chuyện này, nên làm việc thì làm việc, nên hẹn hò thì hẹn hò, nên cười thì cười, Trình Chu Vũ ở bên cô không hề chịu một chút áp lực nào, cũng càng nguyện ý ở bên cô.
Nhưng anh cũng biết, kéo dài không phải kế hoạch lâu dài, kiểu gì cũng phải nghĩ cách giải quyết chuyện này mới được, nhìn dáng vẻ mỗi ngày đều vui vẻ cười của Đinh Ý Viên, anh càng không muốn mang đến cho cô áp lực của gia đình, vì vậy bày ra cho cô xem cũng là một mặt vui vẻ của anh, làm cho cô vui vẻ, anh tự cảm thấy mới là trách nhiệm nên có, còn về chuyện trong nhà mình không cần kéo cô vào, nhất định phải nghĩ cách giải quyết xong rồi láy cô, cho cô một gia đình không có đáng tiếc.
Thấy cũng sắp cuối năm, bệnh viện cũng bận, anh cũng phải chuẩn bị xin chuyển viện, làm việc qua đợt này trước đã rồi tính, anh cũng đang đợi thời cơ thích hợp nhất.
Chuyện của hai người, trong khoa đều biết cả, nhưng mọi người đều nhắm một nắm mở một mắt, thỉnh thoảng còn lấy ra trêu đùa một hồi, ngược lại cũng không ai soi mói việc họ vi phạm quy tắc, nhưng Nguyễn Lưu Tranh tỉ mỉ, nhìn ra một chút ưu tư của Trình Trứng Trứng, mặc dù quan tâm nhưng cũng không tiện nghe ngóng chuyện riêng của người khác, mà Đinh Ý Viên lại là người không giữ nổi chuyện gì, sau khi nhịn mấy ngày liền dốc hết cho Nguyễn Lưu Tranh nghe.
Nguyễn Lưu Tranh rất là kinh ngạc, “Cô cũng có thể nhịn sao? Nhìn không ra đấy! Quả nhiên sức mạnh của tình yêu lớn!”
Đinh Ý Viên hừ, mấy phần đắc ý.
“Cô định tuân thủ bốn điều đó thật á?” Chuyện này nhìn kiểu gì cũng không giống tính cách của Đinh Ý Viên!
“Quên đi!” Đinh Ý Viên hừ nói, “Tôi vội cái gì chứ? Trứng Trứng của chúng ta càng vội hơn kìa! Muốn một nửa lương? Vậy thì giao hết cho anh ấy đi! Tôi cũng không thèm một chút tiền của anh ấy! Tôi nuôi anh ấy cũng được! Còn về nhà ở con cái và việc nhà, tôi sẽ không bảo bố mẹ tôi mua nhà cho hai đứa được à? Mời người giúp việc làm việc nhà là được rồi, tôi cũng không nỡ để anh ấy vất vả! Con cái á, tôi cũng muốn sinh! Còn sinh ra có cho bà ta trông hay không thì phải xét!”
“Ờ….” Nguyễn Lưu Tranh cảm thấy dự tính này cũng không tồi, nhưng tính khả thi không cao, “Đừng trách tôi dội nước lạnh, chỉ sự không dễ như thế thôi, Trình Chu Vũ với mẹ anh ấy nương tựa vào nhau, có lẽ phải sống chung!”
Đinh Ý Viên trầm tư một lát, “Được thôi, vậy phải đấu!”
Nguyễn Lưu Tranh cạn lời, “Trình Chu Vũ nói thế nào?”
“Không nói gì!” Cô xua xua tay, “Đại khái là có dự tính riêng của anh ấy, tôi không muốn ảnh hưởng, đây là vấn đề anh ấy nên giải quyết ổn thỏa, con người tôi rất dễ chung sống, người khác tôn trọng tôi một phần, tôi tôn trọng họ một phần, chỉ cần mẹ anh ấy không tìm đến tôi, nể mặt anh ấy, tôi không tính nợ cũ, nếu như chặn đường của tôi, vậy tôi chỉ có thể mang Trứng Trứng đi! Như thế có lẽ không thể thuận theo việc anh có nương tựa vào nhau hay không!”
Rất dễ chung sống? Nguyễn Lưu Tranh thầm thấy buồn cười, vỗ vỗ tay cô, “Trái tim con người đều là thịt, giữa người với người có quá trình cọ sát dung hợp, hai người dùng sự chân thành đối đãi với nhau, kiểu gì cũng có thể hòa hợp.”
Đinh Ý Viên lườm cô một cái, “Cô cho rằng tất cả mọi người đều may mắn như cô sao? Có người mẹ chồng còn thương cô hơn mẹ đẻ thương con gái?”
Nguyễn Lưu Tranh không còn gì để nói, Ôn Nghi đối tốt với cô quả thực không gì sánh bằng, nói nhiều thêm ngược lại thể hiện cô khoe khoang trước mặt Đinh Ý Viên.
Đinh Ý Viên véo một cái trên mặt cô, “Cô thật là buồn ngủ gặp chiếu manh! Cũng chẳng thấy cô mạnh hơn người khác ở đâu, sao vận may tốt thế?”
Đối mặt với nụ cười chứa sự tức giận của Đinh Ý Viên, Nguyễn Lưu Tranh nuốt nước bọt, coi như giải thích rồi, sau đó khoác tay Đinh Ý Viên, “Aiya, dùng đầu thôi! Động não nghĩ vài biện pháp, còn gì có thể làm khó hai vị tiến sĩ IQ và EQ đều cao chứ!”
Vốn dĩ Đinh Ý Viên cũng không coi mấy chuyện này thành áp lực quá lớn, cười một cái rồi nắm tay Nguyễn Lưu Tranh, thân mật hỏi, “Này, hai đứa nhóc nhà cô có tiến triển gì mới không? Lâu lắm rồi thầy Ninh không mời khách!”
Nguyễn Lưu Tranh chỉ có thể cảm thán lắc đầu, bây giờ thầy Ninh đã trở thành trò cười trong khoa rồi, mặc dù miễn cưỡng duy trì được hình tượng lạnh lùng của mình, nhưng thỉnh thoảng vẫn không giấu được sự ngốc nghếch “có thai ngốc ba năm”…
Chớp mắt đã đến Tết.
Giao thừa năm nay đến lượt Trình Chu Vũ trực. Không phải anh cố ý yêu cầu, quả thực là do khoa sắp xếp.
Bầu không khí lạnh lẽo của nhà họ Trình đã kéo dài một khoảng thời gian rồi, trước giao thừa một đêm, Trình Chu Vũ vẫn về nhà rất muộn giống như bình thường. Bành Mạn vẫn luôn đợi anh.
Vào nhà đã thấy Bành Mạn, Trình Chu Vũ hơi ngạc nhiên, thời gian này không gặp trực tiếp Bành Mạn, vừa nhìn thấy, dù sao Bành Mạn cũng là người ngoài, cũng không tiện thể hiện thái độ, vì vậy chỉ gật đầu, theo thói quen đi về phía phòng.
Bành Mạn lại gọi anh lại, “Anh Vũ.”
Anh dừng chân lại, “Ừ?”
“Cái đó…” Cô ta nhìn nhìn phòng Chu Nhược Vân, cũng không tiện nói nhiều, rất nhiều chuyện cô ta nhìn rõ cũng sốt ruột, lại không dám qua mặt Chu Nhược Vân nói với anh, cuối cùng chỉ hỏi, “Mai là giao thừa, các anh có thể tan ca sớm không?”
Cô ta hy vọng mượn ngày lễ đoàn viên này, để mâu thuẫn giữa hai mẹ con có thể ôn hòa.
Tuy nhiên, Trình Chu Vũ chỉ nhàn nhạt trả lời cô ta một câu, “Mai trực đêm.”
“…” Bành Mạn nhìn theo bóng lưng anh, không nói ra được một câu nào.
Cửa phòng đóng lại, một cánh cửa ngăn cách cô ta và anh thành hai thế giới.
Dưới cách nhìn của cô ta, anh đang cố ý giao thừa không về nhà, thậm chí là đang mượn cớ.
Mấy ngay này, thay đổi trên người anh cô ta luôn để ý, không nói đến việc tính cách thay đổi lớn, một người con hiếu thảo có tiếng có thái độ này với mẹ quả thực khiến người ta lạnh lẽo, lại nói bản thân anh, mỗi ngày đi sớm về muốn, thậm chí không về, dưới cái nhìn của cô ta, tựa như đã gầy đi rất nhiều, viền mắt cũng thâm đen, những điều này đều là trạng thái tiều tụy do ngủ không tốt….
Ngày hôm sau, cũng là đêm giao thừa, Trình Chu Vũ đến bệnh viện rất sớm, Bành Mạn giúp Chu Nhược Vân dọn dẹp phòng của anh, cũng khó tránh nổi tiếng thở dài.
“Con thở dài cái gì?” Chu Nhược Vân hỏi, “Mau vực lại tinh thần, hôm nay mẹ con sắp đến rồi, con thở dài như vậy, mẹ con lại cho rằng mẹ không tốt với con!”
Đứa trẻ này, hiểu rõ lòng bà.
Bành Mạn sợ sệt nhìn bà, do dự hồi lâu cuối cùng lấy hết dũng khí nói, “Mẹ nuôi, con cảm thấy, dạo này anh Vũ tiều tụy rất nhiều…”
“Vậy sao?” Chu Nhược Vân cũng đau lòng, nhưng lòng thì đau, còn miệng thì cứng, “Tự chuốc lấy! Đang yên đang lành lại muốn giày vò!”
“Mẹ nuôi, mai là năm mới rồi, nếu không, nhân cơ hội này đoàn tụ ăn tết với anh Vũ đi, làm lành đi ạ!” Cô ta cũng không muốn nhìn thấy dáng vẻ này của nhà họ Trình.
Chu Nhược Vân hừ một tiếng, “Không phải nó trực sao?”
Bành Mạn âm thầm thở dài, tuy mẹ nuôi nói không quan tam anh Vỹ, nhưng mỗi câu anh Vũ nói đều nghe rõ, “Mẹ nuôi, nếu anh Vũ đã trực, vậy…không bằng chúng ta đưa cơm cho anh ấy đi, cũng để anh ấy ăn chút bánh chẻo, ba mươi tết trực ở bệnh viện chắc cô đơn lắm.”
Chu Nhược Vân suy nghĩ một chút, “Muốn đi thì con đi, mẹ không đi!” Lời nói này cũng không hoàn toàn là giận dỗi, hơn nữa cảm thấy thời khắc như vậy, càng thích hợp cho Bành Mạn thể hiện, con trai bà bà hiểu, tuy giận dỗi với bà, nhưng dù sao cũng là miếng thịt trên người mình rơi ra, sớm muộn cũng có ngày làm lành, nhưng Bành Mạn lại khác, muốn để nó nhìn thấy điểm tốt của Bành Mạn, đây không phải cơ hội tốt sao? Dịu dàng quan tâm biết bao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.