Nghe Nói Em Thích Tôi

Chương 348:

Cát Tường Dạ

16/02/2023

“Ai đó? Tết nhất?” Ninh Chí Khiêm nắm cánh tay nhỏ mũm mĩm của con gái chơi đùa, bất giác dựng lên cảnh giác, vì sao lại có một loại dự cảm không tốt lắm nhỉ?

Ôn Nghi rất bình tĩnh, “Chắc là Tiêu Y Đình?”

“…” Ninh Chí Khiêm cạn lời, “Đây là giao thừa đấy được không? Cái tên chỗ nào cũng thấy mặt này không phải ở nhà đón tết à?”

Ôn Nghi lườm anh, “Thằng bé này, sao càng lớn tính tình càng trẻ con thế? Tết năm nay bác Tiêu với dì Khương con đến Anh với gia đình Y Bằng rồi, ba người nhà Y Đình ở lại, chúng nó nói đến chúc năm mới mẹ, không phải sáng sớm mai mẹ về quê sao? Người ta mới tới tối nay, mẹ còn muốn gọi bọn chúng cùng nhau ăn cơm tất niên nữa đó, người ta nói không, ăn xong cơm cùng mọi người ở chỗ bà nội nó rồi mới tới.”

Nói xong, chỗ cửa lại có tiếng động, người còn chưa đến, tiếng hỏi thăm của Tiêu Nhị đã đến trước rồi, “Chú Ninh, dì Ôn, chúc mừng năm mới ạ!”

Ôn Nghi vội đừng dậy đón tiếp.

Ba người nhà Tiêu Y Đình xuất hiện chỉnh tề trong phòng ăn nhà họ Ninh, Tiêu Nhất Nhất chào hỏi bốn người lớn, sau đó cười hì hì chạy đến bên cạnh Ninh Tưởng.

Tình bạn của hai thằng bé này càng ngày càng thân thiết.

Biểu hiện sung sướng nhất là Ninh Hồi, vốn dĩ đang vểnh cái miệng nhỏ xị mặt toàn tâm toàn ý đấu tranh với đống thịt trong bát bố, vừa nghe thấy tiếng động, lại vừa nhìn thấy người, lập tức cười toe toét khua tay múa chân, vui vẻ gọi, “Ba ba! Ba ba!”

Ông bố ruột đang bế con bé sắp sụp đổ rồi, con gái anh có cần không có lập trường như thế không? Mỗi lần nhìn thấy Tiêu Y Đình là vui như nhìn thấy ông già Nô-en ấy, biểu đạt sự yêu thích của mình không chút giấu giếm.

Tiêu Y Đình cũng bị sự vui sướng của con gái làm cho cảm động, liên tục nói đây là con gái thân yêu của anh ấy, còn muốn bế Ninh Hồi từ chỗ bố nó.

Ninh Chí Khiêm không vui!

Ôm Ninh hồi không định buông.

Cánh tay nhỏ của Ninh Hồi đã ôm cổ Tiêu Y Đình rồi, kết quả cơ thể mũm mĩm cố gắng mấy lần cũng không thể nhào vào lòng ba ba Tiêu thành công, nhất thời không vui, Hồi bảo không vui luôn dùng một chiêu, khóc!

Vừa khóc, bố ruột nó cũng đau lòng, vội vàng thả tay, chỉ có thể trưng ra gương mặt oán hận nhìn cục cưng của mình bôi đôi tay đầy dầu mỡ lên mặt Tiêu Y Đình, trong lòng âm thầm hừ hừ, bị cục cưng bôi dầu mỡ đầy mặt cũng là một loại hạnh phúc!

Nguyễn Lưu Tranh nhìn tình cảnh này mà cạn lời, vội vàng rửa tay cho Ninh Hồi, đồng thời nói xin lỗi Tiêu Y Đình, đổi một chiếc khăn mặt sạch đưa cho Tiêu Y Đình lau mặt.

Tiêu Y Đình đã quen lâu rồi, vẻ mặt đắc ý, “Đây là Hồi bảo thích anh nên mới thưởng anh!”

Thần thái vênh váo lại làm ông bố ruột của Hồi bảo tức điên.

Nguyễn Lưu Tranh vội lấy thêm ghế cho họ, Tiêu Y Đình đã ăn cơm rồi, có điều không thể từ chối được thịnh tình nên ngồi xuống kính chú Ninh và dì Ôn một ly rượu, ôm Ninh Hồi ngồi cạnh Ninh Ngộ, lấy lòng gọi một tiếng, “Ngộ bảo”!

Đúng lúc Ninh Ngộ vừa đưa một viên thịt đến bên miệng mình, vừa há miệng đã bị tiếng nói bất thình lình làm cho giật mình, miếng thịt rơi xuống.

Cậu bé bình tĩnh lãnh đạm cũng bùng nổ rồi, cái tay nhỏ đẩy trên mặt Tiêu Y Đình, dùng sức mà đẩy, mặc dù không khóc nhưng trên sự ghét bỏ trên mặt đã vô cùng rõ ràng.

Tiêu Y Đình tấm tắc, “Ngộ bảo của chúng ta hình như không để ý ba nha! Có phải đây là nguyên tắc soái ca đẩy nhau* không? Ngộ bảo chê ba Tiêu quá đẹp trai phải không?”

*Giống như hai cực của nam châm, cùng cực thì đẩy nhau.



Diệp Thanh Hòa nghe xong cũng cảm thấy mấy mặt, không nhịn được trách mắng, “Trước mặt bọn trẻ anh có thể nghiêm túc một chút không?”

Ôn Nghi lại vui vẻ cực kỳ, “Tốt lắm! Người một nhà phải vui vẻ mới tốt! Để ba Tiêu nó ở cùng Ngộ bảo nhiều một chút, tác động đến Ngộ bảo, Ngộ bảo nhà chúng ta quá yên lặng, tính cách kiểu này bác thực sự sợ sẽ thành bản sao của bố nó!”

Ninh Chí Khiêm cạn lời, giống anh không tốt à? Giống anh có gì không tốt? Rốt cuộc anh với Tiêu Y Đình ai mới là con trai ruột của mẹ?

Ninh Tưởng và Tiêu Nhất Nhất thì ở một bên thì thầm to nhỏ.

Tiêu Nhất Nhất (mất mặt vì có ông bố như vậy): Mình đã quen rồi, chiều nay còn ở nhà Tiêu Niếp đuổi theo Tiểu Niếp ôm, hôm qua ở nhà chú Tả trêu chọc chị Y Thần.

Ninh Tưởng: Bố cậu nói Tiểu Niếp là vợ cậu.

Tiêu Nhất Nhất (vò đầu): Không cần…

Ninh Tưởng: Vì sao? Chị Tiểu Niếp mình rất xinh. (bắt đầu bảo vệ chị gái)

Tiêu Nhất Nhất: Chú Chấn quá hung dữ, mỗi lần nhìn thấy mình đều giống như muốn đánh mình vậy, mình sợ…

Ninh Tưởng gật đầu biểu thị đồng ý: Hình như thế thật….Vậy cậu thích Vương Nhất Hàm không? Mỗi ngày cậu đi học đều bên cạnh cậu ấy.

Tiêu Nhất Nhất: Cũng tạm…Cậu cũng thích cậu ấy!

Ninh Tưởng: Bỏ đi! Chúng ta là anh em tốt! Cậu thích thì mình nhường cho cậu!

Tiêu Nhất Nhất (vỗ một cái vào cánh tay Ninh Tưởng): Có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu! Cậu ấy có thể là bạn gái của hai đứa mình!

Ninh Tưởng (Có thể là bạn gái của hai người sao? Không quan tâm nữa, chuyển chủ đề): Hình như bố cậu cũng đối tốt với Vương Nhất Hàm, sao bố cậu lại như vậy nhỉ? Cậu mới là con trai ruột của bố cậu.

Tiêu Nhất Nhất: Bố mình nói, mình là chuyển phát nhanh 11/11 gửi nhầm…**

**11/11 là ngày độc thân của Trung Quốc, cũng là ngày điên cuồng mua sắm, vào ngày này các trang mạng trực tuyến giảm giá cực nhiều…

Ninh Tưởng:…..

Tiêu Nhất Nhất: Bố mình vẫn rất thương mình.

Ninh Tưởng gật đầu: Ừm ừm, không thể nói xấu bố.

Tiêu Nhất Nhất: ……(thực sự thương đó được không)

Đêm giao thừa, nhà họ Ninh vô cùng vui vẻ náo nhiệt, sau đó người hai nhà cùng nhau gói sủi cảo, đương nhiên, đây lại thành khu chơi đùa của bọn trẻ, đặc biệt là Ninh Hồi, cùng với ba Tiêu con bé thành người bột mì, bố ruột của con bé ghen, cũng muốn cùng chơi, vì vậy ba người bột mì cuối cùng bị Nguyễn Lưu Tranh và Diệp Thanh Hòa phạt đi quét nhà…

Mà không khí của nhà họ Trình rất lúng túng.

Sự xuất hiện của mẹ Bành Mạn, khiến cả buổi tối Bành Mạn đều lo lắng không yên, cô ta không biết sau khi Trình Chu Vũ tan ca phải làm sao, mẹ sẽ ép hỏi chuyện cưới hỏi của cô ta sao? Lúc đó nên giải quyết thế nào?



Tối đó, cô ta cùng ngủ với mẹ mình, hai mẹ con nói chuyện, câu nào của bà Bành cũng không thể tách rời Trình Chu Vũ, ép cô ta gần như không còn gì để nói.

“Mẹ, con….con nhớ nhà, chúng ta về nhà được không?” Cô ta lo lắng không yên thử thăm dò.

“Con bé ngốc!” Bà Bành cười cô, “Con cũng sắp có gia đình ở Bắc Kinh ròi, còn luôn muốn về nhà.”

“Nhưng mà…” Bành Mạn do dự nói, “Con không thích Bắc Kinh, ở đây không có mẹ, không có bạn bè, một mình con rất khốn khổ…”

“Con có A Vũ mà! Còn mẹ nuôi nữa, có thời gian mẹ sẽ đến thăm con, bạn bè thì dễ, dần dần sẽ có bạn thôi! Con đó, lớn như vậy rồi, còn thích làm nũng.” Bà Bành chỉ coi như con gái lâu rồi không gặp mình, nên đang làm nũng trước mặt bà.

Bành Mạn muốn nói, con không có anh Vũ, nhưng câu nói này không làm sao nói ra được, trong đêm đen cô ta ngậm nước mắt, không thể tiến vào giấc ngủ, mà mẹ ở bên cạnh lại vì mệt mỏi khi đi đường nên đã ngủ rồi.

Lúc Trình Chu Vũ về nhà đã là mùng 1 đầu năm mới, về đến nhà không có ai, trong nhà có cơm nóng canh nóng, còn có một mẩu giấy Bành Mạn để lại: Anh Vũ, em cùng mẹ nuôi ra đường chơi rồi.

Anh ăn cơm trưa ở nhà ăn rồi trực tiếp về phòng ngủ bù.

Giấc ngủ này thẳng đến tối, bên ngoài mơ hồ có tiếng nói chuyện.

Tiếng gõ cửa vang lên, Chu Nhược Vân ở ngoài gọi anh, “A Vũ? A Vũ? Dậy ăn cơm.”

Giữa anh với Chu Nhược Vân đã nhiều ngày không nói chuyện, tính cách Chu Nhược Vân ngang ngược quật cường, có thể chủ động tới gọi anh quả thực đã nằm ngoài dự đoán của anh, đồng thời tăng thêm cảm giác áy náy luôn tồn tại trong lòng anh, dù sao mẹ cũng là mẹ, như vậy biểu lộ anh thực sự rất không có hiếu.

Không có nhiều do dự, anh mở cửa ra, định đón tết xong thì nói chuyện lại với mẹ, vẫn nên bỏ qua kế hoạch của mình lúc trước thôi, như vậy với mẹ không được,

Ngoài cửa, Chu Nhược Vân giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, cười gọi anh như trước kia, “Ăn cơm thôi, còn ngủ nữa! Mau lên!”

“Vâng, con ra ngay.” Anh đi ra khỏi phòng, phát hiện trong nhà ăn có nhiều thêm một người – mẹ của Bành Mạn.

Anh chào một tiếng dì rồi mới đi đánh răng rửa mặt, lúc đi ra trên bàn ăn đã bày đủ bát đũa, chỉ đợi anh vào.

Bà Bành dùng dáng vẻ mẹ vợ nhìn con rể quan sát anh, ánh mắt rất rõ ràng, anh có chút không tự nhiên, ngồi xuống ăn cơm.

Chu Nhược Vân rời chủ đến kiến thức của Bắc Kinh, nói mấy ngày nay đưa bà Bành đi đâu tham quan.

Bà Bành lần đầu tiên tới Bắc Kinh, cũng thẩy rất hứng thú, trên bàn ăn rất náo nhiệt, tuy nhiên đến cuối cùng, chủ đề vẫn chuyển đến chỗ mấu chốt.

Bà Bành nhìn về phía Trình Chu Vũ, “A Vũ, hôm qua dì với mẹ cn còn đang nói chuyện của con và Mạn Mạn, ý của hai đứa thế nào, tuổi con và Mạn Mạn cũng không nhỏ nữa…”

Bành Mạn nghe thấy thế, lập tức gắp đồ ăn cho bà Bành, “Mẹ, mẹ thử cái này đi, con làm đó.”

Bà Bành rất vừa lòng với sự hiểu biết và hiếu thảo của con gái, xoa xoa đầu con gái, nhưng lại tiếp lời, “Mạn Mạn nhà dì không học hành quá nhiều, con người thực ra cũng an phận, nói khó nghe thì chính là ngốc, hiếm thấy con không ghét bỏ nó, nói thật, nửa đời sau của Mạn Mạn có chỗ dựa, trong lòng dì cũng yên tâm.”

“Mẹ, mẹ nói gì vậy chứ?” Bành Mạn vội cắt ngang.

“Tiểu nha đầu, con xấu hổ nữa!” Bà Bành cười, “Hai đứa con cũng không nhỏ nữa, chuyện này nên lên kế hoạch cẩn thận, nhân lúc mẹ con ở đây thì quyết định luôn đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nghe Nói Em Thích Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook