Nghe Nói Em Thích Tôi

Chương 368:

Cát Tường Dạ

16/02/2023

Cô đã sớm quen với sự lạnh nhạt và né tránh của Ninh Tưởng, ngây người nghe tiếng tút tút dài đằng đẵng bên tai, đã chuẩn bị thất vọng một lần nữa, nhưng lại chưa từng nghĩ sau vô số âm thanh, bên kia lại truyền đến tiếng “alo” trầm thấp của cậu…

Giây phút đó, nước mắt cô tuôn chảy, đột nhiên khóc lên.

Một hồi lâu đều là cô ở bên này khóc, Ninh Tưởng ở bên kia yên lặng lắng nghe, không nói chuyện.

Cô khóc đủ rồi, mới khịt mũi, nghĩ mình không nên như vậy, nghẹn ngào nói, “Xin lỗi, mình….mình muốn gặp cậu…”

Cuối cùng cậu cũng mở miệng, “Được.”

Vốn dĩ nên vui mừng ra mặt, nhưng cô lại muốn khóc, “Mình ra ngay lập tức! Cậu đến chỗ cũ đợi mình, tuyệt đối đừng đi!” Nói xong, từng hạt từng hạt nước mắt lại rơi xuống.

Dường như sợ cậu hối hận vậy, cô lập tức cúp điện thoại, bắt đầu rửa mặt trang điểm, cả quá trình đều căng thẳng, luôn sợ Ninh Tưởng sẽ không đợi cô.

Đợi đến kia cô gần như chạy xộc vào quán ăn nhìn thấy bóng lưng quen thuộc đang ngồi nghiêm chỉnh ở vị trí của người nào đó, trái tim đang treo lơ lửng mới hạ xuống, không để tâm sửa sang lại vẻ ngoài, liền đi về phía cậu.

Dấu vết vừa khóc đã không còn nữa, cô quan sát cậu, gầy hơn một chút so với trước kia, khuôn mặt với đường nét mềm mại ban đầu đã có thêm mấy phần góc cạnh rõ ràng, ngược lại cũng càng làm tôn lên mặt mũi tinh tế của cậu, viền mắt cô nóng lên, khó chịu muốn khóc, nhưng cô lại không dám khóc, chỉ nắm lấy tay của cậu, cúi đầu xuống, khép lại tất cả những nỗi buồn ở bên ngoài mí mắt.

“Ninh Tưởng, mình….” Rất rất nhiều lời muốn nói đều nghẹn trong cổ họng, không nói ra được.

Nhưng đột nhiên nghe thấy cậu nhẹ nhàng nói, “Được.”

Cô vô cùng ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn mặt mũi cậu không nhúc nhích, ánh mắt không thay đổi, giống như một pho tượng.

Cô cực kỳ hoài ghi, chữ “được” vữa nãy có phải xuất phát từ chính miệng cậu hay không? Hay chỉ là làn gió nhẹ thổi qua làm kinh động đến đóa hoa tươi trên bàn, làm lụi tàn một cánh hoa?

Cậu nhìn vào ánh mắt trong suốt, tựa như đang có ánh lệ chuyển động của cô. Giơ tay lau khóe mắt cho cô, đầu ngón tay lại như mang theo thương xót, “Minh nói, được.” Một chữ “được”, có chút cứng ngắc.

Ngón tay ấm áp của cậu không ngăn được nước mắt của cô tuôn rơi, ngưa ngứa chạm vào khóe mắt cô, ngược lại tựa như đang kích thích tuyến nước mắt, nước mắt ào ào chảy xuống.

Không quan tâm đây là quán ăn, cô đứng dậy, cách một chiếc bàn bổ nhào về phía cậu, ôm lấy cổ cậu khóc to.

Cậu có đôi chút cứng ngắc, giơ tay ôm lấy.

Tin tức Vương Nhất Hàm trở về, chưa được mấy ngày mọi người đã đều biết, từ người già đến người trẻ, từ Ôn Nghi, Tiêu Y Đình, đến Ninh Ngộ Ninh Hồi, ai ai cũng muốn làm bữa cơm tẩy trần cho cô ấy.

Vì vậy mấy người trẻ rủ nhau tụ tập trước.

Mặc dù thời gian tụ họp hẹn vào cuối tuần, nhưng để tránh với thời gian làm việc của Ninh Tưởng nên hẹn lúc tám giờ tối, Ninh Hồi ôm cả bụng mong chờ đợi anh trai về nhà đón cô và Ninh Ngộ, nhưng Ninh Tưởng lại nói, “Em với Ninh Ngộ tự đi trước đi, lát nữa anh đi thẳng từ bệnh viện qua.”

“Được ạ.”Ninh Hồi chu môi đồng ý, nhớ đến gần đây anh Nhất Nhất và bà nội có nói chuyện cười liên quan đến bạn gái anh, nên cũng lẩm bẩm, “Không thèm đón em nữa rồi, nhất định là có bạn gái.”



Nói xong, tuy anh trai không có trược mặt nhưng cũng mang biểu cảm sợ bị đánh, lập tức cúp điện thoại, cười hì hì với Ninh Ngộ, “Anh bảo chúng ta tự đi trước.”

Nhưng cô không biết, sau khi cô cúp điện thoại, Ninh Tưởng ở đầu bên kia cầm điện thoại ngẩn người rất lâu.

Tiêu Nhất Nhất là người đến sớm nhất, Ninh Hồi và Ninh Ngộ bước vào đã nhìn thấy cậu đứng trước cửa sổ thủy tinh, nhìn chằm chằm con đường đi vào nhà hàng.

Chắc là nhìn đường cô và Ninh Ngộ đi đến nhỉ?

Cô buông cánh tay Ninh Ngộ ra, nhảy nhót đến trước mặt cậu, phát hiện cậu vẫn nhìn chằm chằm ra ngoài, cười cười khua tay trước mặt cậu, “Anh Nhất Nhất, anh nhìn gì vậy?”

Tiêu Nhất Nhất hồi thần lại, nở nụ cười nhàn nhạt, vẫn không mở miệng, liền nghe thấy Ninh Hồi khen ngợi. “Anh Nhất Nhất, hôm nay anh đẹp trai lắm!”

Tiêu Nhất Nhất sững người, không nói gì thêm, chỉ là nụ cười nhàn nhạt trên mặt dần dần thêm chút chua xót, đúng vậy, hôm nay cậu cố ý ăn diện hơn, nữ thì trang điểm vì người yêu mình, nam thì ăn diện vì người mình yêu, không biết người nào đó có nhìn thấy không?

Ninh Ngộ ở bên cạnh cau mày, kéo Ninh Hồi lại, đứa em gái này có thể dè dặt chút không?

“Ngồi xuống trước đi.” Người muốn đợi chần chừ không xuất hiện, Tiêu Nhất Nhất có chút buồn chán, kéo ghế ra cho Ninh Hồi.

“Ý, anh em đến rồi!” Xuyên qua lớp kính, Ninh Hồi vui mừng mà kinh ngạc, “Anh em và chị Nhất Hàm cùng nhau đến!”

Ánh mắt Tiêu Nhất Nhất chấn động, nhìn theo hướng Ninh Hồi chỉ, quả nhiên nhìn thấy Ninh Tưởng và Vương Nhất Hàm dắt tay nhau đến, phải, dắt tay, Ninh Tưởng nắm tay của Vương Nhất Hàm, bàn tay cầm ly nước của cậu vô thức siết chặt, ngón tay vì dùng lực mà hơi trắng, là cậu nghĩ nhiều rồi sao?

Có lẽ là vì mấy người họ cùng nhau trưởng thành từ nhỏ, quá thân thiết rồi, thần kinh của Ninh Hồi ở phương diện này có chút thô, không thèm nghĩ nhiều đã chìm đắm trong niềm vui khi gặp lại chị Nhất Hàm, nhảy lên chạy ra ngoài, khoác một cánh tay khác của Vương Nhất Hàm, “Chị Nhất Hàm, nhớ chị quá!”

Vương Nhất Hàm cười dịu dàng, “Chị cũng nhớ em! Nhóc con! Mang quà đến cho em đó, để trên xe anh em, về nhà nhớ lấy nhé.”

“Cảm ơn chị!”

Ba người tay dắt tay tiến vào, ánh mắt của Tiêu Nhất Nhất nhìn chằm chằm bàn tay đang nắm chặt của Ninh Tưởng và Vương Nhất Hàm.

“Chị mau ngồi đi! Bọn em đến sớm đã gọi món chị thích rồi, khẩu vị của chị chưa thay đổi chứ ạ? Chị xem xem có cần gọi thêm gì không!” Ninh Hồi ngồi bên cạnh Vương Nhất Hàm, đưa thực đơn cho cô ấy.

Vương Nhất Hàm cười cười, “Không cần đâu, món em gọi chị đều thích!”

Ninh Hồi cười ngại ngùng, nói như vậy, giống như cô bé là người hay ăn hàng vậy…

“Anh xem xem.” Ninh Tưởng giơ tay lấy thực đơn qua, lật qua một lượt, nhìn Vương Nhất Hàm, giọng nói dịu dàng, “Món chính không có zajiangmian*, anh đi ra ngoài mua, không phải em luôn muốn ăn zajiangmian sao?”

*Zajiangmian là một món ăn Trung Quốc gồm có sợi mì dày và nước sốt. Nước sốt cho món mì Zajiang thường là thịt lợn hoặc thịt bò xay xào lên chế nước vào, cùng với sốt đậu tương lên men. Rau củ ăn kèm thường là rau củ tươi hoặc lên men như dưa chuột, củ cải, trứng tráng thái sợi hoặc đậu phụ đặc tùy mùa và khu vực.

“Thôi bỏ đi, phiền phức quá.” Vương Nhất Hàm thấp giọng nói.

Ninh Tưởng lại cười giơ tay nhéo má cô ấy, “Không phiền.”



Ninh Hồi nhìn một màn này, cuối cùng cảm nhận được có gì đó không đúng.

“Mình đi mua.” Tiêu Nhất Nhất không nhịn được, mặt mày xanh đen đứng dậy.

Ninh Tưởng biểu hiện thong thả hơn, cũng đứng dậy, “Mình đi.” Nói xong liền đi ra ngoài.

Tiêu Nhất Nhất nhìn theo bóng lưng cậu, sắc mặt càng khó coi.

“Để anh ấy đi đi.” Vương Nhất Hàm nhìn sắc mặt của Tiêu Nhất Nhất, có chút căng thẳng.

Cũng coi như may, không làm loạn lên, Tiêu Nhất Nhất ngồi xuống, tình hình đụng vào là có chuyện dần hòa hoãn hơn.

Vương Nhất Hàm giống như bị kẹp ở giữa khẽ thở phào, đối với ánh mắt hoài nghi của Ninh Hồi, cười khoa chương khen ngợi, “Hồi bảo chính là áo bông nhỏ chu đáo, hải sản trộn của nhà hàng này là món chị thích nhất, để chị thử xem mùi vị có thay đổi không nào.”

Cô ấy vươn đũa gắp một đồ lạnh đã được bưng lên.

Trong lòng Ninh Hồi tuy có nghi vấn nhưng nghi vấn này là vui vẻ, nếu như cô đoán là thật, vậy chị Nhất Hàm chính là chị dâu của cô rồi! Ai ya, như vậy thì thật tốt! Vội nói, “Không thay đổi không thay đổi đâu ạ, ngon lắm chị ạ! Em với anh Nhất Nhất cũng thường đến!”

Chủ đề nói chuyện từ hải sản phát triển ra, đến sự thay đổi của cửa hàng lâu năm họ đã ghé đến nhiều năm này, cuối cùng người trầm mặc không nói chỉ có một mình Tiêu Nhất Nhất, ngồi đối diện với Vương Nhất Hàm, dùng ánh mắt nghiên cứu bức người nhìn cô ấy.

Khi Ninh Tưởng quay về đã là hơn một tiếng sau, trong thời gian đó Ninh Hồi và Vương Nhất Hàm nói chuyện không dứt nên cũng không cảm thấy lâu, Tiêu Nhất Nhất thì đã nhìn đồng hồ vô số lần.

Ninh Tưởng ôm một bát zajiangmian liên tục xin lỗi, “Có chút tắc đường nên chậm quá, để mọi người phải đợi, xin lỗi nhé.”

Trên bát ăn một lần viết cửa hàng mì ông Ngô, một cửa hàng ở trong hẻm chuyên bán zajiangmian lâu đời, chỉ có những thực khách quen thuộc như họ mới có thể tìm được, Vương Nhất Hàm cảm thấy là cửa hàng zajiangmian mùi vị ngon nhất, chỉ là cách chỗ này bốn con đường.

Ninh Hồi tấm tắc khen, “Anh, anh đến cửa hàng mỳ của ông Ngô sao? Chẳng trách! Về lúc này đã là tốt lắm rồi! Người ta đều đóng cửa rồi chứ?”

Ninh Tưởng cười đặt mì trước mặt Vương Nhất Hàm, “Bát cuối cùng, ông Ngộ để lại cho cháu mình, bị anh cưỡng ép mua mất rồi.”

“Anh…” Lòng hóng hớt của Ninh Hồi nổi lên, ngăn cũng không ngăn được, tinh nghịch nói, “Anh, em có chút ghen tị nha, anh đối với chị Nhất Hàm như vậy em sẽ nghĩ nhiều đó! Nếu như hôm nay em cũng muốn ăn mỳ của ông Ngô, mà anh chỉ có một bát như vậy, rốt cuộc anh cho ai?”

Nói xong, tay của ba người đếu siết chặt, Ninh Tưởng, Vương Nhất Hàm, và Tiêu Nhất Nhất…

Tiêu Nhất Nhất vẫn luôn nhìn chằm chằm Vương Nhất Hàm, còn trên mặt Ninh Tưởng và Vương Nhất Hàm đều lướt qua một sự cứng ngắc khó phát hiện.

Cuối cùng Ninh Tưởng cười ngồi xuống, khoác lên vai Vương Nhất Hàm, “Hồi bảo, vậy em phải thất vọng rồi, mì chỉ có một bát, lần này anh phải cho Nhất Hàm. Em cũng có thể nghĩ nhiều, nhưng em nghĩ đúng rồi đấy, ừm…. sau này Nhất Hàm sẽ là chị dâu em, em không còn là bảo bối duy nhất của anh trai nữa rồi.”

“Thật sao?” Ninh Hồi vui vẻ vì mình đã đoán trúng đáp án, “Tốt quá rồi! Bây giờ em phải đổi xưng hô mới được! Chị dâu! Chị dâu! Chị dâu!”

Ninh Hồi hưng phấn gọi liền ba tiếng, hoàn toàn không chú ý đến sắc mặt của Tiêu Nhất Nhất bên cạnh như thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nghe Nói Em Thích Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook