Nghe Nói Em Thích Tôi

Chương 88: Có Một Bí Mật Chỉ Có Tôi Và Em Biết

Cát Tường Dạ

15/02/2023

Bệnh viện.

Sáng sớm, Nguyễn Lưu Tranh đã được chìm trong con mắt oán hận của Đinh Ý Viên, có lẽ đã biết chuyện cô cùng thầy Ninh đi Tinh Sa, cái này cũng không giấu giếm được, tuần này còn phải mở họp đề tài, cô và Ninh Chí Khiêm phải truyền đạt lại nội dung hội giao lưu, đương nhiên, thầy Ninh lại vẫn đem nhiệm vụ này giao cho tay sai quèn là cô.

Trước khi kiểm tra phòng, cô lại lần nữa bị Đinh Ý Viên gọi tới một góc một mình.

“Nguyễn Lưu Tranh, tôi cảm thấy rất kỳ lạ, vì sao thầy Ninh lại gọi cô vào tổ đề tài? Vì sao lại đưa cô đi Tinh Sa?” Đinh Ý Viên xưa nay vẫn luôn thẳng thắn như vậy, có gì nói nấy.

Vấn đề này thực sự khiến cô rất khó xử, lẽ nào cô phải nói, vì cô là vợ cũ của anh, anh tràn đầy áy náy với cô, cho nên mới nâng đỡ cô một chút sao?

Cô không có nghĩa vụ phải trả lời kiểu cá nhân đó với một người không thân quen, đối diện với sự hùng hổ dọa người của Đinh Ý Viên, chỉ cẩn thận đáp, “Có lẽ là vì tôi đã từng ở ngoại thần kinh hơn một năm, coi như có chút kinh nghiệm lâm sàng đi.”

“Được rồi!” Đinh Ý Viên khịt mũi coi thường, “Một thạc sĩ như cô còn tự cho là giỏi lắm! Kính nhờ cô nhìn xem ngoại thần kinh của Bắc Nhã, toàn là tiến sĩ! Thực sự không biết cô lên chức dựa vào cái gì!”

Lần này Đinh Ý Viên nhìn cô khinh bỉ sau đó lại không lập tức rời đi, lần đầu tiên Nguyễn Lưu Tranh có thời gian phản bác, cũng chưa coi là phản bác, chỉ chẳng qua là tỏ rõ thái độ của mình thôi, “Không sai, tôi chỉ là một thạc sĩ, căn bản không có địa vị ở Bắc Nhã, cũng chưa nói tới lên chức cái gì. Tôi đến từ bệnh viện Tây Thành, bệnh viện chúng tôi không cao to như Bắc Nhã, có thể có cơ hội đến Bắc Nhã học tập là do bệnh viện Tây Thành cất nhắc tôi, càng vì đây là cơ hội hiếm có, cho nên tôi càng quý trọng hơn so với người khác, càng cố gắng hơn, chỉ vậy thôi.”

Đinh Ý Viên nghe xong “ồ” lên một tiếng, “Được thôi, đừng nói mình cao thượng như vậy! Cho rằng tôi không biết hả? Có điều, tôi nói cho cô một bí mật, có lẽ cô nghe xong có thể buông bỏ ảo tưởng, thầy Ninh không tốt như cô nghĩ đâu, đã từng ly hôn, còn có một con trai! Cô muốn làm mẹ kế sao? Cứ cho là cô muốn làm, cũng không chắc chắn có thể qua được cửa ải của con trai người ta, mẹ kế khó khăn lắm!”

“…” Ợ, nói giống như tự Đinh Ý Viên làm mẹ kế thì nhất định qua cửa vậy.

Có điều, cô không cần thảo luận tiếp vấn đề này với Đinh Ý Viên, bởi vì cô nhìn thấy vai nam chính trong đàm luận của các cô đang đi tới, ở chỗ không xa sau lưng Đinh Ý Viên.

Cô cười hì hì, “Đúng đó, thầy Ninh không tốt như thế, tôi đã sớm biết rồi! Tôi là bạn cùng trường với anh ấy đó, cô quên rồi sao? Tin vỉa hè nghe được nhiều lắm.”

“Tin…tin đồn gì?” Rõ ràng Đinh Ý Viên không ngờ cô nói như vậy.

Thầy Ninh đã dừng bước, nhìn cô từ xa, cũng đang nghe cô nói chuyện.

Cô ho khan hai tiếng, cố làm ra vẻ thần bí, “Đây là bí mật nha, cô nhất định đừng nói với người khác. Tôi nghe nói thầy Ninh đã ly hôn sáu năm rồi, trong sáu năm này không hề qua lại với phụ nữ, càng không có scandal, cái này…”

Sắc mặt Đinh Ý Viên trắng bệch, “Có ý gì?”

Cô liếc mắt nhìn chằm chằm thầy Ninh phía sau Đinh Ý Viên, càng làm ra một dáng vẻ thần bí hơn, “Cái này… không cần tôi phải nói rõ chứ? Cô nghĩ xem đi, thầy Ninh ưu tú như vậy, vợ trước của anh ấy còn muốn ly hôn?”

Đinh Ý Viên chợt nắm lấy cổ tay cô, “Ý cô là…. về mặt sinh lý anh ấy….”

“Khụ khụ, tôi không nói, tôi không nói gì cả…” Cô kéo tay Đinh Ý Viên xuống.

“Cô nói rõ ràng đi, rốt cuộc là yếu hay là đồng?” Giọng Đinh Ý Viên đột ngột to lên, “Chúng ta đều là người học y, đừng che che giấu giấu như vậy được không? Nếu như yếu thì đi khám nam khoa là được! Có bệnh thì phải chữa!”

Nguyễn Lưu Tranh nhịn cười rất khổ sở, chắp tay lạy cô ấy, “Không phải! Không phải! Nhỏ thôi! Nhỏ thôi! Ngàn vạn lần đừng nói lung tung!”



Nói xông chuẩn bị từ bên cạnh Đinh Ý Viên chạy ra.

Đinh Ý Viên đâu thể buông tha cô, xoay người gọi to, “Nguyễn Lưu Tranh, cô đứng lại cho tôi….”(*)

Hai chữ “đứng lại” còn chưa nói xong, liền nhìn thấy thầy Ninh, mặt Đinh Ý Viên hết đỏ lại trắng, hết trắng lại đỏ, “Thầy…. thầy Ninh, là cô ta nói…”

(*) Trong tiếng Trung trật tự câu là “Cô cho tôi đứng lại.”

Nguyễn Lưu Tranh bày ra vẻ mặt vô tội, “Tôi nói cái gì? Tôi nói thầy Ninh nhớ mãi không quên vợ cũ, tình sâu ý trọng! Cho nên sáu năm anh ấy mới chưa có bạn gái.”

Ừm! Mặt nghiêm túc!

Trên mặt nghiêm túc nhưng trong tim lại có chút chua xót, nhớ mãi không quên? Tình sâu ý trọng? Truyện cười thôi, nhưng, khi cô có thể đem quá khứ ra nói như một truyện cười, có phải thể hiện đó đã chỉ còn là truyện cười thôi không?

Đinh Ý Viên bị chọc tức, “Nguyễn Lưu Tranh, cô trêu chọc tôi!?”

Sắc mặt thầy Ninh âm u trầm tĩnh, “Chuẩn bị kiểm tra phòng!”

Đinh Ý Viên tức giận vượt qua Nguyễn Lưu Tranh, giận đùng đùng bỏ đi.

Cô cũng ngoan ngoãn, chuẩn bị lách người đi theo Đinh Ý Viên, lại bị người nào đó túm lấy cổ áo phía sau, giống như Ninh Tưởng bị xách vậy.

“Làm gì! Có gì từ từ nói, đừng đụng chân đụng tay!” Cô giải cứu cổ áo từ trong tay anh ra.

“Có triển vọng đấy!” Anh ôn nhu nói một câu, “Bao nhiêu năm như vậy cũng không nhận ra, em là người như thế.”

“…” Cô luôn là như vậy, lúc sống cùng anh không phải thường xuyên chọc cho anh cười sao? Chỉ có điều, người chưa từng đặt cô trong lòng, sao có thể để tâm?

“Em nói tôi nhớ mãi không quên vợ cũ, tình sâu ý trọng?’

Rõ ràng là giọng nói êm ái, đáng lẽ phải như tắm gió xuân mới đúng,sao Nguyễn Lưu Tranh cảm nhận được hơi thở của mùa đông.

“Cái này, em tùy tiện nói thôi, giúp anh giải quyết phiền phức, Đinh Ý Viên… Anh cũng nhìn ra được đó, đương nhiên, nếu như anh cảm thấy cô ấy là lựa chọn thích hợp, em lại giúp anh giải thích rõ ràng là được.” Cô bê bản ghi chép, rất cản thận nói.

“Không cần!” Anh nói.

“Vậy… em đi trước đây, chuẩn bị kiểm tra phòng rồi…” Cô lại lần nữa chạy đi.

Đi được hai bước, lại nghe thấy người nào đó gọi cô sau lưng, “Lưu Tranh.”

“Á?” Ôm chặt bản ghi chép, có một loại dự cảm bất thường.

Tiếng bước chân đang đến gần bên cạnh cô, đồng thời, “từng trận gió lạnh” quét qua bên tai, “Có một bí mật chỉ có tôi và em biết.”



“Cái…. cái bí mật nào?”

“Em nói xem?” Anh đi về phía trước, vừa đi vừa ném lại một câu, “Có điều, tôi không ngại em nói cho người khác.”

“….” Một mình cô đứng im tại chỗ rất lâu. Bí mật? Chỉ có anh và cô biết? Lúc cô nhắc đến chữ bí mật này, chính là lúc Đinh Ý Viên đoán anh không “cứng”, cũng là lúc này cô dặn dò ngàn lần không để Đinh Ý Viên nói với người khác, cho nên, bí mật anh nói chính là, quả thực anh không những không yếu, còn rất mạnh mẽ? Sau đó, còn không ngại cô nói cho người khác?

Trong đầu cô xuất hiện vô số dấu chấm than!

Chơi với lửa có ngày chết cháy!

“Còn không đến kiểm tra phòng!” Anh đã đi rất xa, truyền đến tiếng quát của anh.

Cô lập tức ôm bản ghi chép điên cuồng đuổi theo.

Chồng trước, thật là một từ khó xử, đặc biệt là thời điểm đề cập đến vấn đề bí mật nào đó….

Vốn dĩ cho rằng sau khi đuổi theo lên đối mặt với anh, cô vẫn sẽ tiếp tục lúng túng, nhưng mà cô nghĩ nhiều rồi, lúc thầy Ninh nghiêm trang dẫn một đoàn người đi kiểm tra phòng bệnh, giống như chưa từng nói tới bí mật nào.

Cô cũng ổn định tinh thần, nghiêm túc làm ghi chép.

Bệnh nhân giường 46 tuần này phẫu thuật, cô mổ chính, đã nghiên cứu xong, đường vào pterion(*), bệnh nhân và người nhà đều cắng thẳng, hỏi cô rất nhiều vấn đề, cô giải đáp cặn kẽ từng cái, cũng bao gồm động viên người bệnh.

(*) Pterion:Vùng hội tụ các xương trán,đỉnh,thái dương, cánh lớn xương bướm. Điểm này nằm trên cung gò má 2 khoát ngón tay và phía sau củ trán của xương gò má một khoát ngón cái.

Giường 15 của bà Thái, bởi vì năm lần bảy lượt từ chối phẫu thuật, thời gian phẫu thuật lại trì hoãn, hơn nữa sáng nay tới làm, còn nghe nói hai ngày trước bà ấy ầm ĩ muốn ra viện.

Hai ngày trước cô và Ninh Chí Khiêm ở Tinh Sa, đối với tình hình bên này hoàn toàn không biết, chỉ biết con trai bà Thái vì đã tụ tập gây rối còn làm ảnh hưởng lớn mà bị tạm giam, còn Ninh Chí Khiêm kiện hắn ta tội tung tin đồn nhảm và xâm phạm quyền danh dự cá nhân đã đệ đơn kiện nhưng chưa mở phiên tòa.

Lúc tiến vào phòng bệnh, phát hiện bên cạnh bà Thái có hai người phụ nữ, một người là con dâu bà ấy, còn người kia hoàn toàn xa lạ.

Vừa thấy bọn họ tiến vào, con dâu bà Thái đã đến van xin, đâu còn dáng vẻ kiêu căng phách lối ngang ngược ngày đó.

“Bác sĩ Ninh, bác sĩ Ninh à, ngài là người tốt! Đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, tha cho vị kia nhà chúng tôi đi! Ông ấy đã bị bắt rồi, phải ngồi tù…”Vừa nói vừa nắm lấy ống tay áo của anh cầu xin.

Ngược lại Ninh Chí Khiêm tính tình tốt cố gắng nhẫn nhịn, “Xin chào, có thể cô nghĩ sai rồi, tạm giam không phải ngồi tù, còn nữa, anh ta bị bên chấp pháp đưa đi, không có liên quan tới tôi, tôi chỉ là một bác sĩ, chỉ biết chữa bệnh cứu người, không có quyền lực can thiệp vào việc thi hành của bên chấp pháp.”

Người phụ nữ đó còn kéo anh không buông, Đinh Ý Viên nổi nóng, “Phiền cô nhường một chút được không? Chúng tôi đến kiểm tra phòng bệnh, không phải đến xử lý tranh chấp, cô có ý kiến, thì trực tiếp đi tìm văn phòng bệnh viện là được, không nên cản trở chúng tôi khám bệnh cho bệnh nhân, chữa bệnh là chuyện liên quan đến mạng người, làm chậm trễ cô phụ trách nhé?”

Lúc này, người phụ nữ còn lại kéo con dâu bà Thái ra, “Được rồi! Còn mất mặt chưa đủ sao? Để bác sĩ qua khám cho mẹ đi!”

Cô ấy cũng gọi mẹ? Lẽ nào là con gái bà Thái?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nghe Nói Em Thích Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook