Chương 191: Em Hận Anh, Anh Biết Không?
Cát Tường Dạ
16/02/2023
Cái hành lang này thực sự đã tạo nên bóng ma với anh, có lẽ anh sẽ không để cô đi một mình nữa.
Ngón tay cô xòe ra, đan vào những ngón tay thon dài hơi lạnh của anh, cùng nhau đi vào thang máy.
Hai người đều mệt rã rời, không nói với nhau câu gì, giống như một đôi vợ chồng già đã sống cùng nhau rất lâu nắm tay nhau đi vào nhà, bật đèn, rồi đều tự đi tắm.
Nguyễn Lưu Tranh vẫn đi đến căn phòng lần trước mình ngủ, chỉ là lúc tắm xong đi ra, anh cũng đã xong, nằm dựa lưng trên giường.
Lúc này cô mới ngẩn ra một chút.
Anh thấy cô đi ra cũng không nói gì, đêm tối và ánh sao, tất cả đều cô đặc trong mắt anh, thời gian vào lúc này như đứng im.
“Ngủ đi.” Anh nói.
“Ừm.” Không nhiều lời, ngoan ngoãn ngủ bên cạnh anh.
Anh giơ tay kéo cô lại gần, một tay ôm cô, một tay chui vào váy ngủ cô, vuốt ve bụng dưới, tìm kiếm chỗ vết sẹo, cô liền bất động.
Cô chợt nhớ tới lời anh nói về Thẩm Quy, đàn ông có quyền biết người phụ nữ của anh ta đang làm gì, lúc người phụ nữ yêu dấu cần nhất, người đàn ông không ở bên cạnh, sau này sẽ đau lòng và áy náy bao nhiêu.
Cô ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, anh cũng đang nhìn cô.
“Chưa ngủ à? Không mệt sao?” Anh khẽ hỏi.
“Mệt.” Cô nói rồi gối đầu lên bả vai anh.
Anh phối hợp theo, cánh tay thu chặt hơn chút.
“Vì sao anh không trực tiếp nói với Thẩm Quy là ác tính.” Cô ghé đầu trên vai anh, mùi hương tươi mát sạch sẽ từ trên người anh phả ra.
Anh trầm mặc, phút chốc vẫn chưa trả lời, cuối cùng lại nói. “Anh cũng không biết vì sao không nói ra được.” Một lát sau, lại nói, “Trì hoãn một chút vậy.” Lại một lát sau, “Thực ra cậu ấy đã đoán được rồi.”
Cô nhớ tới dáng vẻ đau khổ của Thẩm Quy, cảm thán, “Không biết sau khi tỉnh lại nhìn thấy Thẩm Quy, Tiểu Vũ sẽ có phản ứng gì.”
“Chắc là sẽ vui vẻ thôi.” Anh nói, dừng lại một lúc lâu, mới sờ vết sẹo của cô, thấp giọng nói, “Lúc đó em không muốn nhìn thấy anh à?”
“Thực ra… vẫn muốn.” Hơn nữa nhớ tới vẫn sẽ cảm thấy tủi thân, ôm lấy cổ anh, cắn nhẹ lên xương quai xanh của anh, “Ai bảo anh vừa đi liền không có tin tức gì?” Cho tới bây giờ cô cũng không muốn làm oán phụ, nhưng lúc đó chẳng có chút hy vọng chờ đợi nào trong lòng vẫn còn sợ hãi, cuối cùng giờ phút này của nhiều năm sau lại trút hết ra ngoài.
“Cắn mạnh một chút.” Anh nói, đè gáy cô xuống, “Đều là lỗi của anh, là anh ngu ngốc.”
Quả nhiên cô cắn mạnh một miếng, “Em hận anh, anh biết không!”
Viền mắt nóng lên, hơi ẩm ướt.
Phụ nữ nói hận, có hai trường hợp, một loại là thực sự hận, một loại khác là làm nũng.
Nguyễn Lưu Tranh là người sau.
Mười ba năm tình yêu, mười ba năm uổng phí, hôm nay cuối cùng cũng đã có kết quả sáng tỏ, hận tức là yêu, hận tức là nói ra, hận tức là cô sẽ lấy tư cách là một người phụ nữ giải phóng ra hết tính cách thật.
Phụ nữ ở bên cạnh đàn ông nên có nhiều mặt, có thể đảm nhiệm tất cả những nhân vật bên cạnh anh ta, lúc khoan dung, là chị; lúc chăm sóc, là mẹ; lúc thông cảm, là bạn bè; lúc sùng bái, là người hâm mộ; nhưng, cũng nên được nuông chiều, được thấu hiểu, được quan tâm, lúc này hoặc chính là bạn gái, là tri kỷ, làm em gái. Mà điều quan trọng nhất là nên có oán trách, có oán trách mới là người yêu, mới có sợi dây ràng buộc trái tim, cái gọi là ‘tiểu oan gia’, đều là tên thân mật, không oán không hận, sao có thú vị?
Vì vậy, một chữ hận liền nói lên tất cả. Một chữ hận, có thể nhìn thấy được ánh mắt lưu chuyển, ngậm oán ngậm hận, có thể nhìn thấu tương tư, như tơ tằm quấn lấy.
Anh nghe xong, đáp lại hai chữ ngắn gọn: “Nên hận.”
Một chữ hận, một dấu răng, đã tính toán rõ ràng nợ nần, một câu nên hận, ngược lại khiến cô không biết nên nói gì thêm, trong cơn buồn ngủ, mê man nói một câu, “Nếu đã sai thì phải phạt.”
“Ừm, anh nhận phạt, em phạt như thế nào cũng được.”
“Ừm…” Nhất thời không nghĩ ra phạt gì, hơn nữa ý thức quả thực đã hơi mông lung, “Sau này nghĩ ra thì phạt tiếp…”
Nói xong câu này, anh lại nói gì đó, lúc đó cô nghe rõ, nhưng lại chưa nhớ rõ, đã chìm vào mộng đẹp.
Thực ra chỉ ngủ chưa đến hai tiếng, chuông báo thức của sáng hôm sau đã ồn ào.
Cô mơ mơ màng màng tỉnh giấc, bị anh ôm không cho động đậy, “Ngủ thêm đi, còn sớm, đến bệnh viện hai phút đủ rồi.”
“Đừng làm loạn, sáng nay em không muốn uống sữa bò lạnh ăn bánh kem đâu.” Cô đẩy tay anh ra.
“Vậy để anh dậy đi…” Anh hơi động tay, khẽ cau mày.
Cô đã quá quen với cái cau mày này của anh, thấy cánh tay trái anh đờ ra bất động, liền biết đã xảy ra chuyện gì, “Tay trái lại đau à?”
“Không, vẫn ổn, chậm chút là được.” Anh nói.
Cô có chút áy náy, tối qua cô gối đầu lên tay trái của anh để ngủ.
“Anh thật là, cũng không nói một tiếng.” Cô thuần thục ấn cánh tay cho anh, xoa bóp khoảng chừng mười phút, cảm thán, “Sau này, tương lai của hai người chúng ta chính là em ấn cho anh, anh ấn cho em.”
Con ngươi đen nhánh của anh nhìn cô chằm chằm, đột nhiên bật dậy vật cô xuống, “Bây giờ ấn cho em.”
“Đừng đùa! Đau còn không thành thật! Làm loạn nữa là muộn đấy!” Cô đẩy anh ra, “Em đi làm bữa sáng.”
“Không thì để anh thử xem?” Anh nhìn theo bóng lưng cô và hỏi.
“Em còn muốn sống thêm mấy năm!” Cô không quay đầu lại đi thẳng vào bếp, anh làm cơm? Có thể ăn á? “Anh ngủ thêm chút nữa đi.”
Cô vừa làm bữa sáng, vừa nghĩ lại xem tối qua lúc trước khi đi ngủ cô nói, rồi cuối cùng anh nói câu gì?
Đang suy nghĩ, anh ngửi thấy mùi thơm liền theo vào, ôm lấy cô từ phía sau, “Thơm quá, mùi thuộc về em.”
Cô cho rằng anh nói trên người cô có mùi thơm, “Đừng nói linh tinh, em không dùng nước hoa.”
“Anh nói mùi bữa sáng. Rất lạ nha, đồ ăn mỗi người làm mùi hương đều khác nhau, đồ em làm, đồ dì giúp việc làm, với đồ mẹ anh làm, anh vừa ăn là có thể nhận ra.”
“Phải không? Vậy lưỡi anh thật kén chọn.” Cô bị anh ôm, rất không tiện làm việc, có chút ghét bỏ mà chọc chọc anh, “Bỏ tay nào, đừng có cản trở được không?”
Anh vẫn không buông tay, chỉ nhìn bữa sáng sắp làm xong bày trên bệ bếp, “Sữa đậu nành, trứng gà, mỳ trộn. Ăn mấy thứ này sao?”
“Ừm.”
Anh giơ tay ra cầm trứng gà.
Cô đập một cái lên tay anh.
“Anh rửa tay rồi mà.”
“Không phải, trình tự bữa sáng không đúng. Dạ dày anh không tốt, không được ăn trứng gà khi bụng rỗng.”
Anh là bác sĩ, không sai, mấy thứ thực phẩm cấm kỵ cũng biết một chút, chỉ có điều trong cuộc sống ngày thường cũng không tận lực làm theo như vậy, anh hồi tưởng lại một chút cuộc sống hôn nhân mấy năm đó cùng cô, mỗi lần lúc ăn sáng, đều là cô đưa đến tận tay anh.
“Học trưởng, uống cháo.” Vì vậy anh uống cháo.
“Được rồi, có thể ăn trứng gà.” Sau đó anh ăn trứng gà.
“Ăn thêm chút mì đi, lương thực phụ.”
“Muốn ăn hoa quả không?”
Cô kết hôn với anh ba năm, trừ thời gian anh đi Mỹ, mỗi ngày đều như vậy, bữa sáng đa dạng đổi tới đổi lui, nhưng vốn dĩ trình tự đều đã được cô sắp xếp ổn, anh chỉ đờ đẫn ăn.
Trước mắt hiện ra khuôn mặt tức giận của cô, còn phẫn nộ trách mắng, “Anh biết năm đó em vất vả bao nhiêu mới chăm sóc tốt được cho cái dạ dày của anh không? Anh cho rằng năm đó bệnh của anh ổn định được là dễ dàng lắm sao? Dù gì anh cũng là bác sĩ! Cứ giẫm đạp lên thành quả của bác sĩ như thế hả? Em vừa làm bác sĩ vừa làm điều dưỡng kiêm luôn bác sĩ dinh dưỡng và người mát xa, em nhàn rỗi lắm sao?”
Chăm chú nhìn theo bóng lưng cô, anh cảm thấy, những điều cô làm vì anh nhiều hơn rất nhiều so với điều anh có thể nghĩ tới.
Bỗng nhiên anh lật cô lại.
Cô còn làm mặt ghét bỏ, “Làm gì vậy? Anh đàng hoàng ra ngoài ngồi chờ ăn không được sao?”
Anh không nói gì, hôn xuống.
“…”
Sau đó, mì sợi nấu thành cháo, anh ăn rất vui vẻ, “Thành cháo càng tốt, cháo mềm hơn, ăn vào dễ chịu.”
Uống sữa đậu nành xong, anh ngồi trên ghế, dáng vẻ rất thoải mái, “Uống ngon, ngon hơn dì giúp việc làm, em thêm cái gì sao? Đặc đặc?”
“Thêm nhiều thứ lắm.” Nói ra anh có thể biết à? Dạ dày anh không tốt, không thích hợp uống nhiều sữa đậu nành, cô tìm cách phối nguyên liệu với sữa đậu nành để dưỡng dạ dày khắp nơi, vẫn luôn nhớ trong đầu.
“Lưu Tranh.” Anh nói, “Chúng ta kết hôn lại đi? Đợi em học bồi dưỡng xong.”
Cô uống xong ngụm sữa đậu nành cuối cùng, “Muốn ăn bữa sáng em làm?”
“Ừm.” Anh thừa nhận chẳng ngại ngần chút nào, “Ngon hơn dì giúp việc làm.”
“Sướng cho anh nhỉ!”
“Đương nhiên còn muốn cái khác.” Anh nói.
Cô bưng bát đĩa không về phòng bếp, bỏ chạy gần như trốn, cô không muốn biết cái khác kia là cái gì…
Tiếng cười thoải mái của anh vang lên sau lưng cô, “Lưu Tranh, anh nói nghiêm túc đó, làm sao mới khiến em đồng ý kết hôn lại cùng anh? Nói một chút đi, để anh có thể chuẩn bị.”
“Vấn đề này không phải là anh nên nghĩ sao? Sao mới khiến em kết hôn lại với anh đây?” Cô nói vọng ra từ trong bếp.
“Cái này còn khó hơn so với hạng mục nghiên cứu khoa học…” Anh đang suy nghĩ.
“Đúng rồi, tối qua anh nói gì đó? Em không nghe rõ. Lúc em nói phạt anh ấy.” Cô nhớ đến vấn đề này.
“Em xác định em muốn nghe lại sao?” Anh cười hỏi.
Nguyễn Lưu Tranh cảm thấy đó nhất định không phải cái gì hay ho, “Bỏ đi, không nghe nữa, anh đừng nói! Xin anh đừng nói!”
Anh lại cười lớn.
Cuộc sống thực ra rất đơn giản, thời gian mỗi ngày đều lặp lại giống nhau, một ngày ba bữa, vài câu nói bình thường, nhưng nếu như có một người yêu bạn, thì cuộc sống bình thường cũng sẽ giống như được rát một lớp vàng, bất cứ lúc nào cũng đều phát sáng lấp lánh.
Ngón tay cô xòe ra, đan vào những ngón tay thon dài hơi lạnh của anh, cùng nhau đi vào thang máy.
Hai người đều mệt rã rời, không nói với nhau câu gì, giống như một đôi vợ chồng già đã sống cùng nhau rất lâu nắm tay nhau đi vào nhà, bật đèn, rồi đều tự đi tắm.
Nguyễn Lưu Tranh vẫn đi đến căn phòng lần trước mình ngủ, chỉ là lúc tắm xong đi ra, anh cũng đã xong, nằm dựa lưng trên giường.
Lúc này cô mới ngẩn ra một chút.
Anh thấy cô đi ra cũng không nói gì, đêm tối và ánh sao, tất cả đều cô đặc trong mắt anh, thời gian vào lúc này như đứng im.
“Ngủ đi.” Anh nói.
“Ừm.” Không nhiều lời, ngoan ngoãn ngủ bên cạnh anh.
Anh giơ tay kéo cô lại gần, một tay ôm cô, một tay chui vào váy ngủ cô, vuốt ve bụng dưới, tìm kiếm chỗ vết sẹo, cô liền bất động.
Cô chợt nhớ tới lời anh nói về Thẩm Quy, đàn ông có quyền biết người phụ nữ của anh ta đang làm gì, lúc người phụ nữ yêu dấu cần nhất, người đàn ông không ở bên cạnh, sau này sẽ đau lòng và áy náy bao nhiêu.
Cô ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, anh cũng đang nhìn cô.
“Chưa ngủ à? Không mệt sao?” Anh khẽ hỏi.
“Mệt.” Cô nói rồi gối đầu lên bả vai anh.
Anh phối hợp theo, cánh tay thu chặt hơn chút.
“Vì sao anh không trực tiếp nói với Thẩm Quy là ác tính.” Cô ghé đầu trên vai anh, mùi hương tươi mát sạch sẽ từ trên người anh phả ra.
Anh trầm mặc, phút chốc vẫn chưa trả lời, cuối cùng lại nói. “Anh cũng không biết vì sao không nói ra được.” Một lát sau, lại nói, “Trì hoãn một chút vậy.” Lại một lát sau, “Thực ra cậu ấy đã đoán được rồi.”
Cô nhớ tới dáng vẻ đau khổ của Thẩm Quy, cảm thán, “Không biết sau khi tỉnh lại nhìn thấy Thẩm Quy, Tiểu Vũ sẽ có phản ứng gì.”
“Chắc là sẽ vui vẻ thôi.” Anh nói, dừng lại một lúc lâu, mới sờ vết sẹo của cô, thấp giọng nói, “Lúc đó em không muốn nhìn thấy anh à?”
“Thực ra… vẫn muốn.” Hơn nữa nhớ tới vẫn sẽ cảm thấy tủi thân, ôm lấy cổ anh, cắn nhẹ lên xương quai xanh của anh, “Ai bảo anh vừa đi liền không có tin tức gì?” Cho tới bây giờ cô cũng không muốn làm oán phụ, nhưng lúc đó chẳng có chút hy vọng chờ đợi nào trong lòng vẫn còn sợ hãi, cuối cùng giờ phút này của nhiều năm sau lại trút hết ra ngoài.
“Cắn mạnh một chút.” Anh nói, đè gáy cô xuống, “Đều là lỗi của anh, là anh ngu ngốc.”
Quả nhiên cô cắn mạnh một miếng, “Em hận anh, anh biết không!”
Viền mắt nóng lên, hơi ẩm ướt.
Phụ nữ nói hận, có hai trường hợp, một loại là thực sự hận, một loại khác là làm nũng.
Nguyễn Lưu Tranh là người sau.
Mười ba năm tình yêu, mười ba năm uổng phí, hôm nay cuối cùng cũng đã có kết quả sáng tỏ, hận tức là yêu, hận tức là nói ra, hận tức là cô sẽ lấy tư cách là một người phụ nữ giải phóng ra hết tính cách thật.
Phụ nữ ở bên cạnh đàn ông nên có nhiều mặt, có thể đảm nhiệm tất cả những nhân vật bên cạnh anh ta, lúc khoan dung, là chị; lúc chăm sóc, là mẹ; lúc thông cảm, là bạn bè; lúc sùng bái, là người hâm mộ; nhưng, cũng nên được nuông chiều, được thấu hiểu, được quan tâm, lúc này hoặc chính là bạn gái, là tri kỷ, làm em gái. Mà điều quan trọng nhất là nên có oán trách, có oán trách mới là người yêu, mới có sợi dây ràng buộc trái tim, cái gọi là ‘tiểu oan gia’, đều là tên thân mật, không oán không hận, sao có thú vị?
Vì vậy, một chữ hận liền nói lên tất cả. Một chữ hận, có thể nhìn thấy được ánh mắt lưu chuyển, ngậm oán ngậm hận, có thể nhìn thấu tương tư, như tơ tằm quấn lấy.
Anh nghe xong, đáp lại hai chữ ngắn gọn: “Nên hận.”
Một chữ hận, một dấu răng, đã tính toán rõ ràng nợ nần, một câu nên hận, ngược lại khiến cô không biết nên nói gì thêm, trong cơn buồn ngủ, mê man nói một câu, “Nếu đã sai thì phải phạt.”
“Ừm, anh nhận phạt, em phạt như thế nào cũng được.”
“Ừm…” Nhất thời không nghĩ ra phạt gì, hơn nữa ý thức quả thực đã hơi mông lung, “Sau này nghĩ ra thì phạt tiếp…”
Nói xong câu này, anh lại nói gì đó, lúc đó cô nghe rõ, nhưng lại chưa nhớ rõ, đã chìm vào mộng đẹp.
Thực ra chỉ ngủ chưa đến hai tiếng, chuông báo thức của sáng hôm sau đã ồn ào.
Cô mơ mơ màng màng tỉnh giấc, bị anh ôm không cho động đậy, “Ngủ thêm đi, còn sớm, đến bệnh viện hai phút đủ rồi.”
“Đừng làm loạn, sáng nay em không muốn uống sữa bò lạnh ăn bánh kem đâu.” Cô đẩy tay anh ra.
“Vậy để anh dậy đi…” Anh hơi động tay, khẽ cau mày.
Cô đã quá quen với cái cau mày này của anh, thấy cánh tay trái anh đờ ra bất động, liền biết đã xảy ra chuyện gì, “Tay trái lại đau à?”
“Không, vẫn ổn, chậm chút là được.” Anh nói.
Cô có chút áy náy, tối qua cô gối đầu lên tay trái của anh để ngủ.
“Anh thật là, cũng không nói một tiếng.” Cô thuần thục ấn cánh tay cho anh, xoa bóp khoảng chừng mười phút, cảm thán, “Sau này, tương lai của hai người chúng ta chính là em ấn cho anh, anh ấn cho em.”
Con ngươi đen nhánh của anh nhìn cô chằm chằm, đột nhiên bật dậy vật cô xuống, “Bây giờ ấn cho em.”
“Đừng đùa! Đau còn không thành thật! Làm loạn nữa là muộn đấy!” Cô đẩy anh ra, “Em đi làm bữa sáng.”
“Không thì để anh thử xem?” Anh nhìn theo bóng lưng cô và hỏi.
“Em còn muốn sống thêm mấy năm!” Cô không quay đầu lại đi thẳng vào bếp, anh làm cơm? Có thể ăn á? “Anh ngủ thêm chút nữa đi.”
Cô vừa làm bữa sáng, vừa nghĩ lại xem tối qua lúc trước khi đi ngủ cô nói, rồi cuối cùng anh nói câu gì?
Đang suy nghĩ, anh ngửi thấy mùi thơm liền theo vào, ôm lấy cô từ phía sau, “Thơm quá, mùi thuộc về em.”
Cô cho rằng anh nói trên người cô có mùi thơm, “Đừng nói linh tinh, em không dùng nước hoa.”
“Anh nói mùi bữa sáng. Rất lạ nha, đồ ăn mỗi người làm mùi hương đều khác nhau, đồ em làm, đồ dì giúp việc làm, với đồ mẹ anh làm, anh vừa ăn là có thể nhận ra.”
“Phải không? Vậy lưỡi anh thật kén chọn.” Cô bị anh ôm, rất không tiện làm việc, có chút ghét bỏ mà chọc chọc anh, “Bỏ tay nào, đừng có cản trở được không?”
Anh vẫn không buông tay, chỉ nhìn bữa sáng sắp làm xong bày trên bệ bếp, “Sữa đậu nành, trứng gà, mỳ trộn. Ăn mấy thứ này sao?”
“Ừm.”
Anh giơ tay ra cầm trứng gà.
Cô đập một cái lên tay anh.
“Anh rửa tay rồi mà.”
“Không phải, trình tự bữa sáng không đúng. Dạ dày anh không tốt, không được ăn trứng gà khi bụng rỗng.”
Anh là bác sĩ, không sai, mấy thứ thực phẩm cấm kỵ cũng biết một chút, chỉ có điều trong cuộc sống ngày thường cũng không tận lực làm theo như vậy, anh hồi tưởng lại một chút cuộc sống hôn nhân mấy năm đó cùng cô, mỗi lần lúc ăn sáng, đều là cô đưa đến tận tay anh.
“Học trưởng, uống cháo.” Vì vậy anh uống cháo.
“Được rồi, có thể ăn trứng gà.” Sau đó anh ăn trứng gà.
“Ăn thêm chút mì đi, lương thực phụ.”
“Muốn ăn hoa quả không?”
Cô kết hôn với anh ba năm, trừ thời gian anh đi Mỹ, mỗi ngày đều như vậy, bữa sáng đa dạng đổi tới đổi lui, nhưng vốn dĩ trình tự đều đã được cô sắp xếp ổn, anh chỉ đờ đẫn ăn.
Trước mắt hiện ra khuôn mặt tức giận của cô, còn phẫn nộ trách mắng, “Anh biết năm đó em vất vả bao nhiêu mới chăm sóc tốt được cho cái dạ dày của anh không? Anh cho rằng năm đó bệnh của anh ổn định được là dễ dàng lắm sao? Dù gì anh cũng là bác sĩ! Cứ giẫm đạp lên thành quả của bác sĩ như thế hả? Em vừa làm bác sĩ vừa làm điều dưỡng kiêm luôn bác sĩ dinh dưỡng và người mát xa, em nhàn rỗi lắm sao?”
Chăm chú nhìn theo bóng lưng cô, anh cảm thấy, những điều cô làm vì anh nhiều hơn rất nhiều so với điều anh có thể nghĩ tới.
Bỗng nhiên anh lật cô lại.
Cô còn làm mặt ghét bỏ, “Làm gì vậy? Anh đàng hoàng ra ngoài ngồi chờ ăn không được sao?”
Anh không nói gì, hôn xuống.
“…”
Sau đó, mì sợi nấu thành cháo, anh ăn rất vui vẻ, “Thành cháo càng tốt, cháo mềm hơn, ăn vào dễ chịu.”
Uống sữa đậu nành xong, anh ngồi trên ghế, dáng vẻ rất thoải mái, “Uống ngon, ngon hơn dì giúp việc làm, em thêm cái gì sao? Đặc đặc?”
“Thêm nhiều thứ lắm.” Nói ra anh có thể biết à? Dạ dày anh không tốt, không thích hợp uống nhiều sữa đậu nành, cô tìm cách phối nguyên liệu với sữa đậu nành để dưỡng dạ dày khắp nơi, vẫn luôn nhớ trong đầu.
“Lưu Tranh.” Anh nói, “Chúng ta kết hôn lại đi? Đợi em học bồi dưỡng xong.”
Cô uống xong ngụm sữa đậu nành cuối cùng, “Muốn ăn bữa sáng em làm?”
“Ừm.” Anh thừa nhận chẳng ngại ngần chút nào, “Ngon hơn dì giúp việc làm.”
“Sướng cho anh nhỉ!”
“Đương nhiên còn muốn cái khác.” Anh nói.
Cô bưng bát đĩa không về phòng bếp, bỏ chạy gần như trốn, cô không muốn biết cái khác kia là cái gì…
Tiếng cười thoải mái của anh vang lên sau lưng cô, “Lưu Tranh, anh nói nghiêm túc đó, làm sao mới khiến em đồng ý kết hôn lại cùng anh? Nói một chút đi, để anh có thể chuẩn bị.”
“Vấn đề này không phải là anh nên nghĩ sao? Sao mới khiến em kết hôn lại với anh đây?” Cô nói vọng ra từ trong bếp.
“Cái này còn khó hơn so với hạng mục nghiên cứu khoa học…” Anh đang suy nghĩ.
“Đúng rồi, tối qua anh nói gì đó? Em không nghe rõ. Lúc em nói phạt anh ấy.” Cô nhớ đến vấn đề này.
“Em xác định em muốn nghe lại sao?” Anh cười hỏi.
Nguyễn Lưu Tranh cảm thấy đó nhất định không phải cái gì hay ho, “Bỏ đi, không nghe nữa, anh đừng nói! Xin anh đừng nói!”
Anh lại cười lớn.
Cuộc sống thực ra rất đơn giản, thời gian mỗi ngày đều lặp lại giống nhau, một ngày ba bữa, vài câu nói bình thường, nhưng nếu như có một người yêu bạn, thì cuộc sống bình thường cũng sẽ giống như được rát một lớp vàng, bất cứ lúc nào cũng đều phát sáng lấp lánh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.