Chương 303: Hội Chứng Couvade*
Cát Tường Dạ
16/02/2023
*Hội chứng Couvade: là hội chứng chồng ốm nghén khi vợ mang thai.
Ninh Chí Khiêm không nói gì nữa, chỉ mời Bùi Tố Phân và Nguyễn Kiến Chung vào ngồi ăn cơm.
Sau cùng, nhìn Nguyễn Lưu Tranh, “Nếu như không phải vì bảo bối, thì sẽ phạt không cho em ăn cơm!”
Buồn cười! Ngay trước mặt bố mẹ cô còn nói giọng điệu này với cô! Anh lại không phải bố cô! Còn có thể vượt mặt bố mẹ phạt cô?
Nguyễn Lưu Tranh lén nhìn bố mẹ một cái, kết quả bố mẹ căn bản không dự định làm chỗ dựa cho cô…
Cô cũng có chút cáu kỉnh, khẽ lẩm bẩm một tiếng, “Không ăn thì không ăn, dù sao ăn cũng nôn!”
Lẩm bẩm xong liền cảm nhận được tất cả ánh mắt đều tập trung trên người cô.
Cô có chút khó chống đỡ, rũ mặt mày xuống, “Bố, mẹ, con mệt rồi, muốn đi ngủ một lát.”
Nhà ăn sau khi cô rời đi, Ôn Nghi quở trách Ninh Chí Khiêm, “Con cũng thật là, Lưu Tranh vẫn ổn lại không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, con phải bày ra thế trận lớn như vậy để mắng con bé làm gì? Làm cho con bé đầu tro mặt muội dáng vẻ tủi thân, con không thương nhưng mẹ thương!”
Nói xong lại sợ bố mẹ Lưu Tranh khó chịu, lại giải hòa cho con trai mình, “Anh chị thông gia, xin lỗi hai người, thằng bé Chí Khiêm này cũng là vì quan tâm quá độ, hai đứa nó đi đến bây giờ cũng không dễ dàng gì, hạnh phúc khó khăn lắm mới có được, nó thực sự sợ, bây giờ nó nâng Lưu Tranh trong lòng bàn tay, cẩn thận từng li từng tí, sợ bay mất.”
Sao Bùi Tố Phân và Nguyễn Kiến Chung không hiểu?
Với tư cách là bố mẹ Nguyễn Lưu Tranh, nói cho cùng thì trong lòng luôn bên phía con gái mình, nếu như Ninh Chí Khiêm bắt nạt Lưu Tranh, hai người họ dù có liều mạng già cũng phải bảo vệ con gái, nhưng đi từng bước từng bước, điều họ nhìn thấy đều là điểm tốt của Ninh Chí Khiêm, nhất là sau khi Nguyễn Lưu Tranh từ Tinh Sa trở về, lại trải qua sinh ly tử biệt, đương nhiên hiểu lòng Ninh Chí Khiêm, thêm nữa, hai người già họ bây giờ cùng đang bưng một bát dầu, cũng sợ con gái đang mang thai đôi có sơ xuất gì, như vậy, họ sẽ cảm thấy có lỗi với nhà họ Ninh.
Cho nên, Bùi Tố Phân vội nói, “Thông gia, tôi hiểu mà, tôi đều hiểu hết, thằng bé Chí Khiêm này tôi còn không hiểu sao? Nói thật lòng, con bé làm việc như vậy, đừng nói là Chí Khiêm, ngay cả tôi cũng lo lắng! Công việc quá vất vả, con bé lại mang thai ở cái tuổi này, vốn dĩ cũng coi là cao tuổi rồi, cái thai này lại còn không ổn định, nếu như cứ giống như trước kia, mỗi ngày sáu giờ đi làm, nửa đêm mới về nhà, một ca phẫu thuật đứng mấy tiếng mười mấy tiếng đồng hồ, trước tiên không cần nói đến cái thai có ổn định hay không, cho dù là bình an, thì đứa bé cũng phát triển không tốt, huống hồ lại còn là thai đôi!”
“Bố, mẹ!” Hai tiếng gọi này của Ninh Chí Khiêm là gọi bố mẹ vợ, “Hôm nay con cũng vì chuyện này mới mời bố mẹ tới, cũng không phải là vì phê bình cô ấy. Con đồng hành cùng Lưu Tranh, khó khăn vất vả trong đó con là người rõ nhất, cho nên, tình trạng của cô ấy không thể tiếp tục công việc, nhưng mà…”
Anh trầm mặc chốc lát, “Nếu như vì sinh con mà làm chậm trễ cô ấy, có phải con quá ích kỷ không? Con muốn nghe ý kiến của bố mẹ, dù sao…thời gian cô ấy bỏ lỡ đã quá nhiều rồi.”
Bốn vị trưởng bối đều rơi vào trầm tư.
Ôn Nghi và Ninh Thủ Chính làm bố mẹ chồng, từ nội tâm mà nói, ông bà ước gì Lưu Tranh có thể làm một bà mẹ toàn chức, dù sao Ninh gia cũng không thiếu tiền, không cần cô kiếm, ngược lại hy vọng cô có thể chăm sóc Ninh Chí Khiêm và em bé như trước đây vậy, đương nhiên, họ cũng biết, vậy là rất ích kỷ, cho nên cũng không mở miệng.
Về phần Bùi Tố Phân và Nguyễn Kiến Chung, cũng là tư tưởng bảo thủ, nhưng nghĩ đến sự nghiệp con gái mình yêu thích, cùng với cả thanh xuân đã để lỡ, cũng nhất thời không nói gì.
Nguyễn Lưu Tranh chưa về phòng luôn, cô đứng ở cầu thang nghe thấy những lời này, sau đó mới xoay người về phòng.
Lặng lẽ ngả lên giường, rơi vào trầm tư.
Dưới lầu, Ôn Nghi bắt chuyện, “Vẫn là ăn cơm trước đi, vừa ăn vừa nói, còn nữa, chuyện này cuối cùng con vẫn phải hỏi ý Lưu Tranh.”
Ninh Chí Khiêm cầm mấy chiếc bát, múc các loại đồ ăn, dùng khay bưng lên, Ninh Tưởng cũng rất thông minh, vừa nhìn là biết bố đưa cơm cho mẹ, cậu trượt từ trên ghế xuống, cầm một cái bát nhỏ đi xới cơm, “Bố, con xới cơm cho mẹ!”
Ninh Chí Khiêm ngầm cho phép, bưng khay lên lầu trước.
Mở cửa, thấy cô dựa trên giường, vừa nhìn thấy anh là xoay người nằm nghiêng.
Thế này là còn giận rỗi hả?
Anh ngồi xuống mép giường, đặt khay xuống, “Còn giận hả?”
Không để ý…
Kéo cô từ đầu giường lên, ôm lấy cô, “Chưa hết giận thì đợi lát nữa đánh anh trút giận, bây giờ ăn cơm đã, bảo bối đói rồi.”
Cô thuận thế dùng sức cắn một cái lên lỗ tai anh.
“Cắn nữa đi.” Anh nói.
Cô cho là thật lại cắn thêm cái nữa.
“Hả giận chưa?”
Cô buồn bực một lúc lâu, “Chưa!”
“Vậy ăn trước đi, ăn no rồi mới có sức cắn.”
“Ăn ăn ăn! Anh chỉ biết bé con của anh muốn ăn! Bây giờ trong mắt anh chỉ có bảo bảo của anh thôi! Bảo bảo là quan trọng nhất!” Vì bảo bảo mà gọi cả nhà tới mắng cô!
Anh nghe xong không khỏi phì cười, cái người cười nhạo anh ăn dấm của con trai đâu rồi? Bây giờ là ai đang ăn dấm? “Chẳng lẽ đối với em bảo bảo không quan trọng?”
Cô đẩy anh ra, nằm lui về, “Em sẽ không vì bảo bảo mà dạy dỗ anh!”
“Được được được, anh sai rồi, uống chút canh trước.” Anh bưng bát lên định bón cho cô.
Cái này đâu phải là nhận sai, căn bản là qua quýt vì muốn dỗ cô ăn canh! “Muốn nôn.”
Hôm nay làm canh cá, cô vừa ngửi đã thấy mùi tanh xông vào mũi.
Mấy ngày nay anh sợ nhất là nghe thấy hai chữ này, vì cô nôn đến long trời lở đất, anh cũng đã mấy ngày ăn không ngon rồi, muốn thuyết phục cô ít nhiều cũng uống một chút, “Thử xem nào, cái này bảo mẫu đã bỏ thêm nguyên liệu rồi, không tanh, rất tươi, còn khai vị.”
Thấy cô thủy chung nhăn mặt, anh cúi đầu ngửi thử, lại thử uống một chút.
Nhìn dáng vẻ anh ăn canh cá, cô không khỏi bắt đầu có gì đó dâng trào, che miệng lại, cố gắng nhịn xuống cảm giác buồn nôn, anh đối mặt với biểu cảm như vậy của cô, một ngụm canh cá vừa uống xong nhất thời cuộn trào trong dạ dày, anh bỏ bát xuống chạy vào nhà vệ sinh nôn ra.
Đúng lúc Ninh Tưởng bưng bát cơm tiến vào, kinh ngạc nhìn một màn này, nhăn đôi mày nhỏ không hiểu vì sao, nhìn Nguyễn Lưu Tranh, “Mẹ, bố cũng có em bé sao?”
“…” Nguyễn Lưu Tranh cũng rất kinh ngạc, anh bị sao vậy?
Anh từ nhà tắm đi ra, đã rửa mặt, tóc trước trán ẩm ướt.
“Anh…cũng nôn nghén?” Cô kinh ngạc đến nỗi quên mất vừa nãy còn đang tức giận.
Anh không nói gì, phải giải thích hiện tượng kỳ quái này như thế nào? Cô nôn bao nhiêu ngày, anh liền khó chịu bấy nhiêu ngày, ăn không ngon, ngủ không yên, hôm nay là lần đầu tiên nôn giống cô.
Anh còn cho rằng bệnh dạ dày của mình lại tái phát, nhưng uống thuốc dạ dày cũng không có tác dụng, hôm nay đến bệnh viện tìm bác sĩ nội khoa tiêu hóa kiểm tra một chút, cũng không có vấn đề gì, anh là một người đàn ông, kiểu gì cũng không thể đến khoa phụ sản kiểm tra vấn đề nôn nghén chứ nhỉ?
Ninh Tưởng trợn tròn mắt, luôn nhìn chằm chằm vào phần bụng anh, sau đó đặt bát xuống, đôi chân nhỏ chạy như bay, chạy vội xuống dưới nhà hét lớn, “Ông bà ông bà, con lại có em trai em gái rồi!”
Mọi người không biết cậu đang nói gì.
“Cái gì gọi là lại có em? Mẹ ăn chưa?” Ôn Nghi xách cậu đặt lên ghế, để cậu tự ăn cơm.
Ninh Tưởng hưng phấn không chịu được, mặt tươi như hoa, “Trong bụng bố cũng có em bé rồi!”
Bốn vị trưởng bối đều cười, ai ai đương nhiên cũng coi là cậu đang nói linh tinh.
“Thật đó thật đó! Bố cũng đang nôn! Giống hệt mẹ luôn! Mẹ cũng nói bố nôn nghén!” Hai chữ nôn nghén này gần đây Ninh Tưởng nghe rất nhiều, cũng nhớ rất kỹ.
Lần này lại làm cho mấy người lớn kinh ngạc, Ôn Nghi vội nói, “Tôi đi xem xem.”
Ôn Nghi đi lên lầu, ở cửa phòng hai người lại nghe thấy bên trong truyền đến giọng nói hơi ngượng ngùng của Ninh Chí Khiêm, “Họ nói…chính là phản ứng có thai….”
Ôn Nghi kinh ngạc, che miệng lại.
“Hay còn gọi là hội chứng Couvade, hormon trong cơ thể anh cũng xảy ra thay đổi, thực ra mấy ngày nay anh luôn khó chịu, bà xã, anh rất vui, có thể cùng em trải qua cảm giác mang thai, mặc dù em vất vả hơn anh.”
Hóa ra là như vậy…
Ôn Nghi thầm buồn cười, phụ nữ mang thai, đàn ông cũng sẽ nôn, hai đứa trẻ này, thật là tâm linh tương thông!
Bà không quấy rầy hai vợ chồng son nói chuyện, lặng lẽ xuống lầu.
Đến dưới lầu, lại nói chuyện này với Bùi Tố Phân, bầu không khí trong nhà ăn lại sôi nổi lên.
Bùi Tố Phân vui mừng cười toe toét, vẫn là lần đầu tiên nghe thấy loại chuyện này!
Ôn Nghi tiện tay tra cứu một chút chứng trạng này, trên mạng thực sự có giải thích, bà đọc cho Bùi Tố Phân nghe, nguyên nhân cuối cùng, là vì người làm bố quan tâm quá độ dẫn tới, có thể mắc hội chứng này cũng coi như là chứng bệnh hạnh phúc.
“Ăn cơm thôi, chúng ta không cần quan tâm chúng nó! Hai đứa vợ chồng son này cãi nhau đều là ngọt ngào!” Ôn Nghi cười.
Lúc đầu còn lo lắng hai đứa bực bội, bây giờ xem ra tất cả lo lắng đều dư thừa.
Bùi Tố Phân còn nhìn thoáng hơn Ôn Nghi, “Không có chuyện gì đâu, bà thông gia không cần lo lắng! Cuộc sống vợ chồng giống như nấu ăn vậy, cãi nhau chính là thêm gia vị cho món ăn, thêm chút ớt, thêm chút dấm, như vậy, mùi vị của món ăn mới ngon hơn! Thẳng bé Chí Khiêm này biết chừng mực, tôi tin nó! Ây ya, đàn ông nôn nghén!” Bà đang nói lại cười lên, “Chí Khiêm phải quan tâm đến mức nào mới cùng nôn nghén chứ! Tôi thấy nó mấy ngày nay, viền mắt thâm xì, xem ra ngủ cũng không ngon!”
Ninh Chí Khiêm không nói gì nữa, chỉ mời Bùi Tố Phân và Nguyễn Kiến Chung vào ngồi ăn cơm.
Sau cùng, nhìn Nguyễn Lưu Tranh, “Nếu như không phải vì bảo bối, thì sẽ phạt không cho em ăn cơm!”
Buồn cười! Ngay trước mặt bố mẹ cô còn nói giọng điệu này với cô! Anh lại không phải bố cô! Còn có thể vượt mặt bố mẹ phạt cô?
Nguyễn Lưu Tranh lén nhìn bố mẹ một cái, kết quả bố mẹ căn bản không dự định làm chỗ dựa cho cô…
Cô cũng có chút cáu kỉnh, khẽ lẩm bẩm một tiếng, “Không ăn thì không ăn, dù sao ăn cũng nôn!”
Lẩm bẩm xong liền cảm nhận được tất cả ánh mắt đều tập trung trên người cô.
Cô có chút khó chống đỡ, rũ mặt mày xuống, “Bố, mẹ, con mệt rồi, muốn đi ngủ một lát.”
Nhà ăn sau khi cô rời đi, Ôn Nghi quở trách Ninh Chí Khiêm, “Con cũng thật là, Lưu Tranh vẫn ổn lại không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, con phải bày ra thế trận lớn như vậy để mắng con bé làm gì? Làm cho con bé đầu tro mặt muội dáng vẻ tủi thân, con không thương nhưng mẹ thương!”
Nói xong lại sợ bố mẹ Lưu Tranh khó chịu, lại giải hòa cho con trai mình, “Anh chị thông gia, xin lỗi hai người, thằng bé Chí Khiêm này cũng là vì quan tâm quá độ, hai đứa nó đi đến bây giờ cũng không dễ dàng gì, hạnh phúc khó khăn lắm mới có được, nó thực sự sợ, bây giờ nó nâng Lưu Tranh trong lòng bàn tay, cẩn thận từng li từng tí, sợ bay mất.”
Sao Bùi Tố Phân và Nguyễn Kiến Chung không hiểu?
Với tư cách là bố mẹ Nguyễn Lưu Tranh, nói cho cùng thì trong lòng luôn bên phía con gái mình, nếu như Ninh Chí Khiêm bắt nạt Lưu Tranh, hai người họ dù có liều mạng già cũng phải bảo vệ con gái, nhưng đi từng bước từng bước, điều họ nhìn thấy đều là điểm tốt của Ninh Chí Khiêm, nhất là sau khi Nguyễn Lưu Tranh từ Tinh Sa trở về, lại trải qua sinh ly tử biệt, đương nhiên hiểu lòng Ninh Chí Khiêm, thêm nữa, hai người già họ bây giờ cùng đang bưng một bát dầu, cũng sợ con gái đang mang thai đôi có sơ xuất gì, như vậy, họ sẽ cảm thấy có lỗi với nhà họ Ninh.
Cho nên, Bùi Tố Phân vội nói, “Thông gia, tôi hiểu mà, tôi đều hiểu hết, thằng bé Chí Khiêm này tôi còn không hiểu sao? Nói thật lòng, con bé làm việc như vậy, đừng nói là Chí Khiêm, ngay cả tôi cũng lo lắng! Công việc quá vất vả, con bé lại mang thai ở cái tuổi này, vốn dĩ cũng coi là cao tuổi rồi, cái thai này lại còn không ổn định, nếu như cứ giống như trước kia, mỗi ngày sáu giờ đi làm, nửa đêm mới về nhà, một ca phẫu thuật đứng mấy tiếng mười mấy tiếng đồng hồ, trước tiên không cần nói đến cái thai có ổn định hay không, cho dù là bình an, thì đứa bé cũng phát triển không tốt, huống hồ lại còn là thai đôi!”
“Bố, mẹ!” Hai tiếng gọi này của Ninh Chí Khiêm là gọi bố mẹ vợ, “Hôm nay con cũng vì chuyện này mới mời bố mẹ tới, cũng không phải là vì phê bình cô ấy. Con đồng hành cùng Lưu Tranh, khó khăn vất vả trong đó con là người rõ nhất, cho nên, tình trạng của cô ấy không thể tiếp tục công việc, nhưng mà…”
Anh trầm mặc chốc lát, “Nếu như vì sinh con mà làm chậm trễ cô ấy, có phải con quá ích kỷ không? Con muốn nghe ý kiến của bố mẹ, dù sao…thời gian cô ấy bỏ lỡ đã quá nhiều rồi.”
Bốn vị trưởng bối đều rơi vào trầm tư.
Ôn Nghi và Ninh Thủ Chính làm bố mẹ chồng, từ nội tâm mà nói, ông bà ước gì Lưu Tranh có thể làm một bà mẹ toàn chức, dù sao Ninh gia cũng không thiếu tiền, không cần cô kiếm, ngược lại hy vọng cô có thể chăm sóc Ninh Chí Khiêm và em bé như trước đây vậy, đương nhiên, họ cũng biết, vậy là rất ích kỷ, cho nên cũng không mở miệng.
Về phần Bùi Tố Phân và Nguyễn Kiến Chung, cũng là tư tưởng bảo thủ, nhưng nghĩ đến sự nghiệp con gái mình yêu thích, cùng với cả thanh xuân đã để lỡ, cũng nhất thời không nói gì.
Nguyễn Lưu Tranh chưa về phòng luôn, cô đứng ở cầu thang nghe thấy những lời này, sau đó mới xoay người về phòng.
Lặng lẽ ngả lên giường, rơi vào trầm tư.
Dưới lầu, Ôn Nghi bắt chuyện, “Vẫn là ăn cơm trước đi, vừa ăn vừa nói, còn nữa, chuyện này cuối cùng con vẫn phải hỏi ý Lưu Tranh.”
Ninh Chí Khiêm cầm mấy chiếc bát, múc các loại đồ ăn, dùng khay bưng lên, Ninh Tưởng cũng rất thông minh, vừa nhìn là biết bố đưa cơm cho mẹ, cậu trượt từ trên ghế xuống, cầm một cái bát nhỏ đi xới cơm, “Bố, con xới cơm cho mẹ!”
Ninh Chí Khiêm ngầm cho phép, bưng khay lên lầu trước.
Mở cửa, thấy cô dựa trên giường, vừa nhìn thấy anh là xoay người nằm nghiêng.
Thế này là còn giận rỗi hả?
Anh ngồi xuống mép giường, đặt khay xuống, “Còn giận hả?”
Không để ý…
Kéo cô từ đầu giường lên, ôm lấy cô, “Chưa hết giận thì đợi lát nữa đánh anh trút giận, bây giờ ăn cơm đã, bảo bối đói rồi.”
Cô thuận thế dùng sức cắn một cái lên lỗ tai anh.
“Cắn nữa đi.” Anh nói.
Cô cho là thật lại cắn thêm cái nữa.
“Hả giận chưa?”
Cô buồn bực một lúc lâu, “Chưa!”
“Vậy ăn trước đi, ăn no rồi mới có sức cắn.”
“Ăn ăn ăn! Anh chỉ biết bé con của anh muốn ăn! Bây giờ trong mắt anh chỉ có bảo bảo của anh thôi! Bảo bảo là quan trọng nhất!” Vì bảo bảo mà gọi cả nhà tới mắng cô!
Anh nghe xong không khỏi phì cười, cái người cười nhạo anh ăn dấm của con trai đâu rồi? Bây giờ là ai đang ăn dấm? “Chẳng lẽ đối với em bảo bảo không quan trọng?”
Cô đẩy anh ra, nằm lui về, “Em sẽ không vì bảo bảo mà dạy dỗ anh!”
“Được được được, anh sai rồi, uống chút canh trước.” Anh bưng bát lên định bón cho cô.
Cái này đâu phải là nhận sai, căn bản là qua quýt vì muốn dỗ cô ăn canh! “Muốn nôn.”
Hôm nay làm canh cá, cô vừa ngửi đã thấy mùi tanh xông vào mũi.
Mấy ngày nay anh sợ nhất là nghe thấy hai chữ này, vì cô nôn đến long trời lở đất, anh cũng đã mấy ngày ăn không ngon rồi, muốn thuyết phục cô ít nhiều cũng uống một chút, “Thử xem nào, cái này bảo mẫu đã bỏ thêm nguyên liệu rồi, không tanh, rất tươi, còn khai vị.”
Thấy cô thủy chung nhăn mặt, anh cúi đầu ngửi thử, lại thử uống một chút.
Nhìn dáng vẻ anh ăn canh cá, cô không khỏi bắt đầu có gì đó dâng trào, che miệng lại, cố gắng nhịn xuống cảm giác buồn nôn, anh đối mặt với biểu cảm như vậy của cô, một ngụm canh cá vừa uống xong nhất thời cuộn trào trong dạ dày, anh bỏ bát xuống chạy vào nhà vệ sinh nôn ra.
Đúng lúc Ninh Tưởng bưng bát cơm tiến vào, kinh ngạc nhìn một màn này, nhăn đôi mày nhỏ không hiểu vì sao, nhìn Nguyễn Lưu Tranh, “Mẹ, bố cũng có em bé sao?”
“…” Nguyễn Lưu Tranh cũng rất kinh ngạc, anh bị sao vậy?
Anh từ nhà tắm đi ra, đã rửa mặt, tóc trước trán ẩm ướt.
“Anh…cũng nôn nghén?” Cô kinh ngạc đến nỗi quên mất vừa nãy còn đang tức giận.
Anh không nói gì, phải giải thích hiện tượng kỳ quái này như thế nào? Cô nôn bao nhiêu ngày, anh liền khó chịu bấy nhiêu ngày, ăn không ngon, ngủ không yên, hôm nay là lần đầu tiên nôn giống cô.
Anh còn cho rằng bệnh dạ dày của mình lại tái phát, nhưng uống thuốc dạ dày cũng không có tác dụng, hôm nay đến bệnh viện tìm bác sĩ nội khoa tiêu hóa kiểm tra một chút, cũng không có vấn đề gì, anh là một người đàn ông, kiểu gì cũng không thể đến khoa phụ sản kiểm tra vấn đề nôn nghén chứ nhỉ?
Ninh Tưởng trợn tròn mắt, luôn nhìn chằm chằm vào phần bụng anh, sau đó đặt bát xuống, đôi chân nhỏ chạy như bay, chạy vội xuống dưới nhà hét lớn, “Ông bà ông bà, con lại có em trai em gái rồi!”
Mọi người không biết cậu đang nói gì.
“Cái gì gọi là lại có em? Mẹ ăn chưa?” Ôn Nghi xách cậu đặt lên ghế, để cậu tự ăn cơm.
Ninh Tưởng hưng phấn không chịu được, mặt tươi như hoa, “Trong bụng bố cũng có em bé rồi!”
Bốn vị trưởng bối đều cười, ai ai đương nhiên cũng coi là cậu đang nói linh tinh.
“Thật đó thật đó! Bố cũng đang nôn! Giống hệt mẹ luôn! Mẹ cũng nói bố nôn nghén!” Hai chữ nôn nghén này gần đây Ninh Tưởng nghe rất nhiều, cũng nhớ rất kỹ.
Lần này lại làm cho mấy người lớn kinh ngạc, Ôn Nghi vội nói, “Tôi đi xem xem.”
Ôn Nghi đi lên lầu, ở cửa phòng hai người lại nghe thấy bên trong truyền đến giọng nói hơi ngượng ngùng của Ninh Chí Khiêm, “Họ nói…chính là phản ứng có thai….”
Ôn Nghi kinh ngạc, che miệng lại.
“Hay còn gọi là hội chứng Couvade, hormon trong cơ thể anh cũng xảy ra thay đổi, thực ra mấy ngày nay anh luôn khó chịu, bà xã, anh rất vui, có thể cùng em trải qua cảm giác mang thai, mặc dù em vất vả hơn anh.”
Hóa ra là như vậy…
Ôn Nghi thầm buồn cười, phụ nữ mang thai, đàn ông cũng sẽ nôn, hai đứa trẻ này, thật là tâm linh tương thông!
Bà không quấy rầy hai vợ chồng son nói chuyện, lặng lẽ xuống lầu.
Đến dưới lầu, lại nói chuyện này với Bùi Tố Phân, bầu không khí trong nhà ăn lại sôi nổi lên.
Bùi Tố Phân vui mừng cười toe toét, vẫn là lần đầu tiên nghe thấy loại chuyện này!
Ôn Nghi tiện tay tra cứu một chút chứng trạng này, trên mạng thực sự có giải thích, bà đọc cho Bùi Tố Phân nghe, nguyên nhân cuối cùng, là vì người làm bố quan tâm quá độ dẫn tới, có thể mắc hội chứng này cũng coi như là chứng bệnh hạnh phúc.
“Ăn cơm thôi, chúng ta không cần quan tâm chúng nó! Hai đứa vợ chồng son này cãi nhau đều là ngọt ngào!” Ôn Nghi cười.
Lúc đầu còn lo lắng hai đứa bực bội, bây giờ xem ra tất cả lo lắng đều dư thừa.
Bùi Tố Phân còn nhìn thoáng hơn Ôn Nghi, “Không có chuyện gì đâu, bà thông gia không cần lo lắng! Cuộc sống vợ chồng giống như nấu ăn vậy, cãi nhau chính là thêm gia vị cho món ăn, thêm chút ớt, thêm chút dấm, như vậy, mùi vị của món ăn mới ngon hơn! Thẳng bé Chí Khiêm này biết chừng mực, tôi tin nó! Ây ya, đàn ông nôn nghén!” Bà đang nói lại cười lên, “Chí Khiêm phải quan tâm đến mức nào mới cùng nôn nghén chứ! Tôi thấy nó mấy ngày nay, viền mắt thâm xì, xem ra ngủ cũng không ngon!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.