Nghe Nói Em Thích Tôi

Chương 211: Không Dễ Dàng Có Được, Con Sẽ Quý Trọng

Cát Tường Dạ

16/02/2023

Ôn Nghi nói xong liền giận dữ rời đi.

Ninh Chí Khiêm cũng đứng lên, Ninh Thủ Chính ở phía sau anh gọi lớn, “Chí Khiêm!”

Thấy Ôn Nghi đã đi xa, Ninh Chí Khiêm cũng không quay đầu lại, Ninh Thủ Chính tiến lên kéo con trai.

Ninh Chí Khiêm vội đi, trong lúc lôi kéo, quyển sách rơi từ trên bàn xuống đất, một tấm ảnh cũng rớt từ trong đó ra.

Trên tấm ảnh chính là Đổng Hân Nhiên và Đổng Miêu Miêu.

Ninh Thủ Chính nhặt ảnh lên, đưa đến trước mặt anh, “Dù sao nó cũng là em gái anh.”

Ánh mắt anh quét qua tấm ảnh, hơi nhíu mày, “Bây giờ mẹ đang rất đau lòng, chẳng lẽ ông không cảm thấy mình nên đi xem sao?”

Ninh Thủ Chính giật giật khóe môi.

Ninh Chí Khiêm xoay người đi.

Ôn Nghi nhanh chân vào phòng, đóng cửa rầm một tiếng. Vừa đúng lúc Ninh Chí Khiêm đuổi tới, suýt chút nữa đập vào cửa.

Gõ cửa, “Mẹ, là con.”

Ôn Nghi không mở cửa.

“Mẹ, mẹ để con bắt mạch cho mẹ?”

Bên trong không có tiếng động.

“Mẹ…” Anh nhẹ nhàng gõ cửa.

Giọng nói khàn khàn của Ôn Nghi cuối cùng cũng vang lên, “Chí Khiêm, con định thế nào?”



“Mẹ, mẹ mở cửa trước đi.” Anh lại vừa gõ vừa nói.

Cuối cùng cửa cũng mở ra từ bên trong, sắc mặt tiều tụy của Ôn Nghi xuất hiện.

Anh đi vào, “Mẹ, con bắt mạch cho mẹ trước.”

Ôn Nghi phất tay áo, “Không cần! Tôi chỉ bị cảm cúm thôi không chết được! Các người đi cứu cái người phải chết kia đi!”

“Mẹ! Con là con trai mẹ!”

Ôn Nghi nhìn anh chằm chằm, “Được, con là con trai mẹ, cho nên con sẽ đứng về phía mẹ, con sẽ không đi cứu con đàn bà kia phải không?”

“Mẹ, ông ấy chỉ nói là mời bác sĩ của Bắc Nhã hội chẩn.” Anh cụp mắt.

Trong mắt Ôn Nghi tràn đầy thất vọng, cười khổ một tiếng, “Tôi cảm thấy cuộc đời này tôi thực sự rất thất bại, hai người thân thiết nhất của tôi -chồng, con trai, đều vì một cặp mẹ con mà rời xa tôi! Tôi thực sự không biết, kiếp trước tôi đã làm bao nhiêu việc ác tổn thương đến mẹ con họ, mà kiếp này phải trả giá như vậy.”

“Mẹ, mẹ đang nói gì vậy?”

“Tôi nói gì sao? Anh nói tôi đang nói gì? Bố anh nói, cái gì tôi cũng có, chồng, con trai, gia đình, công ty, tài sản, vinh quang, người ngoài nhìn thấy tôi là một người phụ nữ hạnh phúc biết bao! Nhưng sự thực thì sao? Vừa đến thời điểm mấu chốt, tôi liền bị cô lập hoàn toàn.” Trong mắt Ôn Nghi hiện ra sự ngẩn ngơ.

“Mẹ! Mẹ đừng nói vậy! Sao mẹ lại bị cô lập hoàn toàn! Mẹ có con, có Lưu Tranh, có Ninh Tưởng, còn có….ông ấy! Mặc dù ông ấy đã từng không đáng tin, nhưng ông ấy sẽ không rời xa mẹ.” Anh thấp giọng khuyên nhủ.

“Vậy sao?” Ôn Nghi cười nhạt, “Anh cho rằng, rời xa mới là phản bội? Người ở bên cạnh anh nhưng tim không ở thì không gọi là phản bội sao? Đàn ông các anh có lẽ không biết, trái tim phản bội mới là sự phản bội chân chính! Mà lòng người, lúc mấu chốt mới thể hiện rõ ràng! Trái tim của ông ta ở bên đó, còn trái tim anh ở đâu? Anh là con trai tôi, không sai, nhưng tôi cũng không trông chờ anh sẽ giúp tôi, năm đó tôi và Đổng Hân Nhiên náo loạn một trận, bố anh quay về cãi nhau với tôi một trận nữa, rồi cầm tiền tôi và ông ta khổ cực gây dựng sự nghiệp đi nuôi con gái riêng, tôi lấy thẻ về, ông ta lại quay lại lấy đi, cái này cũng cho qua, tôi cũng không trông mong ông ta sẽ một lòng với tôi, nhưng còn anh thì sao, con trai tôi, đứa con trai một tay tôi nuôi lớn, lại vì việc tôi dạy dỗ đứa con gái đê điện đó mà căm hận tôi! Ninh Chí Khiêm, chung quy lại anh vẫn mang họ Ninh, các người chảy chung dòng máu, bao gồm cả đứa em gái kia của anh, chỉ có tôi là người ngoài! Vậy người ngoài này cũng không sợ nói cho anh biết, tôi chỉ hận tôi không đủ mạnh mẽ, nếu không lúc đầu đâu chỉ dạy dỗ bọn họ nhẹ nhàng như vậy, tôi nhất định sẽ xé nát chúng nó ra!”

Ninh Chí Khiêm dìu Ôn Nghi ngồi xuống, “Mẹ, chuyện quá khứ đừng nhắc lại nữa, mẹ còn đang ốm, đứng suy nghĩ lung tung, dưỡng bệnh cho tốt đã.” Vừa nói, ngón tay vừa để lên cổ tay bà, bắt mạch.

“Chuyện quá khứ?” Ôn Nghi cười hờn trách, “Tôi thực sự hy vọng đều là chuyện quá khứ, tôi cũng hy vọng tất cả chúng ta đều quên hết chuyện quá khứ để sống vui vẻ, nhưng bố anh quên rồi sao? Bây giờ lại bắt đầu đau tim nhức phổi hối tiếc năm xưa, nói cái gì mà Đổng Hân Nhiên không có gì còn tôi có tất cả, vậy là ông ta đang hối hận sao? Hối hận không cho Đổng Hân Nhiên cái gọi là tất cả này? Còn về anh, ha, nếu như anh thực sự đồng lòng với tôi, thì anh có làm phẫu thuật cho người mẹ anh hận nhất không? Ninh Chí Khiêm, anh không hận Đổng Hân Nhiên giống tôi, là vì đứa con gái đê tiện kia! Anh cũng có thể đồng ý tất cả! Tha thứ tất cả!”

Bà lạnh nhạt gọi cả họ tên anh, đời này bà chưa gọi như vậy mấy lần.

“Mẹ, mẹ bình tĩnh một chút, những chuyện đúng đúng sai sai này không phải chúng ta đã nói rõ ràng từ lâu rồi sao ạ? Quá khứ đã qua lâu rồi, mẹ là mẹ con, con mãi mãi đứng về phía mẹ, những thứ bây giờ con có, là thứ con khao khát nhất, không dễ dàng có được, con rất quý trọng, gia đình chúng ta, bao gồm cả Lưu Tranh sắp về, con không hy vọng thiếu bất cứ ai, cũng không ai rời đi.” Anh lấy cho Ôn Nghi một ly nước ấm, lấy thuốc ra, đưa đến trước mặt bà, “Mẹ, mẹ uống thuốc trước.”

Mặc dù sắc mặt Ôn Nghi vẫn không dễ nhìn lắm, nhưng cũng không châm chọc con trai nữa, cũng uống thuốc, “Cho nên, anh sẽ không vì đứa con gái đê tiện kia mà cứu mẹ nó đúng không?”



Ninh Chí Khiêm nhận lấy cốc nước trong tay bà, đặt lên bàn, “Mẹ, từ này không dễ nghe, cũng không hợp với thân phận của mẹ, mẹ đừng treo trên miệng mãi thế.”

Ôn Nghi nghe xong, sắc mặt vừa tốt hơn được chút lại chuyển lạnh. “Anh không nghe lọt mấy chữ đó gắn lên người cô ta hả?”

“Mẹ, con đã nói rồi, quá khứ đã qua lâu rồi, con đã quên hết rồi.” Ánh mắt anh hơi trầm xuống, “Mẹ nói con không hận, đương nhiên con cũng đã từng hận, hận ông ấy, cũng hận người mẹ hận nhất, nhưng cô ấy là người vô tội, cô ấy không thể lựa chọn xuất thân của mình, cô ấy còn hận thân phận của mình hơn bất kỳ ai khác, con biết có vài câu mẹ không thích nghe, nhưng mẹ à, nếu như hận ít hơn một chút, thì mẹ sẽ vui vẻ hơn, thực ra có hai lần đủ để mẹ ly hôn với ông ấy, nhưng mẹ không làm, ông ấy cũng không, đủ thấy thứ ràng buộc giữa hai người không vẻn vẹn chỉ là lợi ích, nói thật, nếu như con là mẹ, con sẽ chọn chia tay, con cũng đã từng khuyên mẹ ly hôn, nhưng mẹ không đồng ý, nhưng nếu không chia tay, lại cứ hận mà sống qua ngày, thực sự rất đau khổ.”

Ôn Nghi nghe xong liền khóc, khàn giọng nói, “Tôi…cũng không muốn hận! Vốn dĩ tôi cũng đã buông được rồi, nhưng người phụ nữ đó lại xuất hiện! Bố anh lại bắt đầu mất hồn mất vía! Tôi không quan tâm, dù sao tôi cũng không thể để anh đi cứu bà ta! Anh đồng ý với tôi trước đi!”

Ninh Chí Khiêm ngồi xổm xuống trước đầu gối bà, “Mẹ, hôm nay ông ấy nói với con, ông ấy rất hổ thẹn, không thể trở thành tấm giương của con, không thể trở thành một người bố khiến con sùng bái, thực ra, con chưa nói với ông ấy, lúc còn bé con cũng rất sùng bái ông ấy, sùng bái bố mẹ, nhưng sau này, người con sùng bái chỉ có một mình mẹ, hơn nữa tuổi càng lớn, hình tượng của mẹ trong tim con càng to lớn, trong quá trình trưởng thành của con, mẹ là người luôn dạy dỗ con nên trở thành người như vậy, chính trực, lương thiện, có tinh thần trách nhiệm, có tấm lòng rộng lớn, mẹ nói đó là những phẩm chất cơ bản mà một người đàn ông phải có. Con luôn đi theo sự hướng dẫn của mẹ mà trưởng thành, sau đó con lựa chọn làm bác sĩ, mẹ cũng vô cùng ủng hộ con, càng dạy dỗ con phải có một trái tim nhân hậu…”

Ôn Nghi nghe xong, quay mặt đi chỗ khác, “Cho nên, anh đang lấy lời của tôi để vả mặt tôi hả? Chính trực lương thiện, nhân hậu có trách nhiệm, có tấm lòng rộng lớn, thì nên tha thứ cho tiểu tam? Anh có thể đi cứu kẻ thù của mẹ anh?”

“Mẹ, không phải.” Ninh Chí Khiêm lắc đầu, “Có những người, có thể cả đời mẹ cũng không tha thứ, cho dù là con, con cũng không thể tha thứ, mẹ thấy bây giờ con vẫn không thể tha thứ cho ông ấy, nhưng, ngoại trừ là con của mẹ và ông ấy, con còn là bác sĩ. Ông ấy nói phía Thẩm Dương sẽ nhờ Bắc Nhã giúp đỡ hội chẩn, vậy tất nhiên là xin chỉ thị của bệnh viện và chủ nhiệm khoa, bệnh viện sắp xếp như thế nào, vẫn là một ẩn số, cũng không nhất định là con. Nhưng mẹ à, con cũng không muốn nói dối với mẹ, lúc con chữa bệnh cho bệnh nhân, trên thế giới chỉ có hai kiểu người, một kiểu là nhân viên y tế, một kiểu khác là bệnh nhân, không có thân phận nào khác trộn lẫn trong đó, là người giàu cán bộ cũng thế, là người thân bạn bè cũng thế, cho dù là phạm nhân, cũng chỉ là bệnh nhân.”

“Anh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh.” Ôn Nghi nghiêng người, nằm ngủ.

“Mẹ…”

Anh gọi liên tiếp mấy tiếng, Ôn Nghi cũng không đáp lại anh.

Liên tục hai ngày trời, bầu không khí của nhà họ Ninh đều vô cùng kém, Ôn Nghi dần khỏe hơn, không sốt lại nữa, cổ họng cũng rõ ràng hơn, chỉ là sắc mặt vẫn vàng vọt, cũng không muốn nói chuyện với hai bố con anh.

Mỗi ngày Ninh Chí Khiêm trở về đều tự mình bắt mạch cho Ôn Nghi, cũng nói chuyện với bà, khuyên bảo dỗ dành các kiểu, Ôn Nghi xót con trai, con trai dỗ dành bà như vậy, trong lòng bà cũng bình lặng hơn, thêm nữa thỉnh thoảng Lưu Tranh còn gọi điện thoại đến hỏi thăm sức khỏe, bà càng không thể làm mặt lạnh với Lưu Tranh, cho nên cũng không tức giận như lúc đầu nữa, nhưng không thể nhắc đến phẫu thuật, càng không thể nhắc đến Thẩm Dương, bằng không tất nhiên lại trở mặt.

Mãi đến khi sang một tuần mới, Ninh Chí Khiêm đi làm, bị chủ nhiệm Lưu gọi lại.

“Chí Khiêm, tuần này cậu đi Thẩm Dương một chuyến, chủ nhiệm Hồ bên kia mời chúng ta đến hội chẩn, cậu tuyên bố ra bên ngoài, người ta đều biết nghiên cứu là cậu làm, kỹ thuật đầu tiên sáng tạo ra, đến giúp bệnh viện anh em một chút đi.” Chủ nhiệm Lưu nói.

Ninh Chí Khiêm đã tiêm dự phòng trước mặt Ôn Nghi, nhưng thực ra trong lòng vẫn có chút chần chừ, “Chủ nhiệm Lưu, có thể chọn người khác không?”

“Sao? Không muốn đi hả?” Chủ nhiệm Lưu hỏi ngược lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nghe Nói Em Thích Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook