Chương 307: Một Người Có Quy Tắc
Cát Tường Dạ
16/02/2023
Anh cưng chiều bé con, cưng chiều đến không có giới hạn, nhưng không có nghĩa là anh ngốc, bây giờ bé con đã có thể nghe hiểu lời cô, giơ tay tán thành á?
Có điều, dáng vẻ của cô thời khắc này thật là…khiến người ta làm sao tức giận tiếp được nữa?
Anh rất may mắn, ở trước mặt anh, cô càng ngày càng làm nhiều động tác nhỏ như vậy, nũng nịu ăn vạ, lè lưỡi chớp mắt, không chỗ nào không dùng. Anh thực sự hy vọng, đến sáu mươi tám mươi tuổi, ở trước mặt anh cô vẫn còn dáng vẻ hoạt bát đáng yêu này.
Cô cũng không biết anh đang nghĩ gì, chỉ kéo tay anh đuổi theo cái tay nhỏ chân nhỏ trong bụng mình, có mấy phần hưng phấn, vài phần yếu ớt, vài phần nũng nịu, “Anh xem một chút nha, bọn chúng đang cầu xin cho em nha… Cũng đang nói, muốn về nhà, muốn đi ngủ, muốn uống sữa…”
Dưới lòng bàn tay ấm áp động viên một cái, hoàn toàn làm mềm trái tim anh. Còn nhớ lần đầu tiên thai đạp khiến anh ngạc nhiên vui mừng, đó là lần đầu tiên cuộc đời anh thực sự thể nghiệm sự kỳ diệu của sinh mạng, đó là sự tiếp diễn của huyết mạch của anh, di truyền gen của anh, cảm giác hoàn toàn khác với khi anh cứu được một bệnh nhân…
Anh hừ một tiếng, “Về nhà? Về nhà còn chụp ảnh thế nào?”
“Hả?” Cô hoài nghi mình nghe nhầm, “Anh nói cái gì?”
Anh không nói tiếp mà xoay người đi thẳng vào studio.
Nguyễn Lưu Tranh sửng sốt ngoài cửa hồi lâu, mới rốt cuộc phản ứng lại được, vui mừng đi vào theo.
Nhân viên studio thấy họ lại trở về, vội vàng đến tiếp đón, tự đề cử, họ là studio đặc sắc như thế nào cá tính như thế nào, khác với các studio chụp ảnh khác ra sao.
“Được rồi, bắt đầu chuẩn bị chụp đi.” Anh không có quá nhiều hứng thú với việc studio như thế nào, cái này đối với anh không quan trọng, điều quan trọng là vợ anh một lòng muốn chụp ảnh! Hơn nữa còn một lòng muốn chụp bụng anh….
Anh nhìn chằm chằm trang phục lá cây của Ninh Tưởng cùng với cái bụng nhỏ trắng trắng đang ưỡn ra, lại nhìn trang phục hoa hòe cô đang mặc, bỗng nhiên một có loại dự cảm xấu, lúc này liền đen mặt, chỉ Ninh Tưởng, “Muốn anh mặc cái thứ này tuyệt đối không có khả năng!”
Vừa dứt lời, liền nhìn thấy nhân viên làm việc bưng một đống đồ da thú gì đó ra.
Vẻ mặt anh hung ác nhìn chằm chằm Nguyễn Lưu Tranh.
Nguyễn Lưu Tranh cười vô hại, kéo tay anh nhẹ nhàng lắc lắc.
Anh cau mày, “Nguyễn Lưu Tranh, anh là người có nguyên tắc. Không nên được voi đòi tiên!” Đồng ý chụp ảnh đã là làm trái lại quy tắc của anh rồi! Nhưng không thể lại phá giới hạn nữa!
Ninh Tưởng vây quanh bộ trang phục kia, ánh mắt rất yêu thích, “Bố, bộ này đẹp nha! Rất hợp với con và mẹ! Con là cây nhỏ, mẹ là đóa hoa, bố là thợ săn bảo hộ chúng con! Chúng ta là một nhà hạnh phục!”
“Đây là một nhà dã nhân! Con quay lại cho bố!” Anh càng ngày càng cảm thấy thằng nhóc Ninh Tưởng này thân thiết với Nguyễn Lưu Tranh, nhóc con anh một tay phân một tay nước tiểu nuôi lớn, một thời gian ngắn đã phản bội!
“Tiên sinh, kỳ thực bộ quần áo này đã bình thường rồi, cũng không phải trang phục dã nhân anh nói, nó khá cổ tích hóa, rất hợp để chụp ảnh cha con, hiệu ứng chụp ra vô cùng tốt, không tin anh có thể nhìn mẫu của chúng tôi chụp.” Trợ lý trang phục mở quần áo ra.
Một trợ lý khác thì mở ảnh mẫu chụp cho họ xem.
Nguyễn Lưu Tranh đã xem từ lâu, bộ quần áo này cũng là cô chọn, cảm giác rất thích kiểu cây cối thần tiên này. Biết anh không vui, cô kéo tay anh tiếp tục lắc, “Ây ya, người đẹp trai tùy tiện mặc gì cũng đều đẹp! Anh còn đẹp trai hơn người mẫu này rất nhiều! Mặc vào nhất định đẹp! Trước giờ đều là anh làm tôn lên quần áo, không phải quần áo làm anh nổi bật anh biết không hả? Phàm là quần áo anh mặc, đó đều là phúc ba đời của quần áo!”
“…” Cái này tâng bốc có chút quá nhỉ?
“Thật mà! Không tin anh hỏi Ninh Tưởng, Tưởng Tưởng, con nói bố mặc cái này có phải đẹp hơn người mẫu trên ảnh không?” Cô kéo Ninh Tưởng vào giữa hai người.
Ninh Tưởng dùng sức gật đầu, “Đẹp nha đẹp nha! Bố là đẹp trai nhất vũ trụ!”
“…” Hai người này phối hợp ăn ý thật, không, phải nói là cấu kết làm việc xấu.
“Ông xã…” Cô kéo một tay của anh, không ngại hy sinh hình tượng trước mặt mọi người, ở nhà chưa bao giờ dính như thế, “Em thực sự rất thích bộ này…”
Một tay khác của anh bị một đôi tay mập mạp kéo lên, đồng thời vang lên một giọng nói khác, “Ông xã…không không không…gọi sai rồi! Bố, con cũng thực sự rất thích bộ này….”
“…” Hai mẹ con này, thật sự đủ rồi!
Có lẽ trên mặt anh đã lộ ra dấu hiệu thỏa hiệp, cô càng thêm nhiệt tình, “Ông xã, ảnh chụp xong, sau này các con xem cũng nhất định sẽ thích, coi như không phải vì em, cũng vì bé con nha…”
“….” Bé con thích hay không anh không quan tâm! Bé như hạt đậu thì có thể biết cái gì?! Anh là người có nguyên tắc!
Nguyên tắc của anh chính là….. Bà xã thích, anh có thể làm sao?
Trầm mặt nhận lấy quần áo trong tay trợ lý, vẻ mặt lạnh lùng, “Thay ở đâu?”
“Ở bên này!” Trợ lý vội đi trước dẫn đường.
Nguyễn Lưu Tranh và Ninh Tưởng chớp mắt, giơ tay chữ V. Trong lòng thì cười thầm, thầy Ninh, nguyên tắc của anh đâu?
Ở cửa phòng thay đồ, anh bỗng quay đầu, vẫy tay với cô, “Qua đây.”
Cô nịnh nọt đi qua, “Muốn em giúp anh sao?”
Anh kéo cô tới gần, thấp giọng nói bên tai cô, “Muốn anh thay quần áo cũng được, có điều từ hôm nay anh bắt đầu phải giảm béo!”
“…” Giảm béo? Quả thực anh có thể giảm một chút, cô không phản đối! “Được được! Sau này em không cho anh ăn nhiều như thế nữa!”
Đâu chỉ ăn nhiều như thế! Anh cắn răng nói, “Anh muốn vận động! Muốn bơi lội! Tối nay liền muốn!”
Chẳng biết lúc nào dưới chân đã nhiều hơn một nhóc mập mặc lá cây, nhảy nhót vỗ tay, “Con cũng muốn con cũng muốn! Bố, bố đã nói dạy con bơi!”
“…” Nguyễn Lưu Tranh đỏ mặt, tiểu bảo bối thuần khiết, con không nên dùng tâm tư thuần khiết của con đến đo lường ý nghĩ xấu xa của bố con!
“Qua một bên đợi đi!” Ninh Chí Khiêm vỗ đầu con trai, vào phòng thay đồ.
Mặc dù anh có nguyên tắc kiên định như sắt thép, cuối cùng vẫn bị cô phá hủy, chụp một loạt lại một loạt, không một cái nào không xuất hiện đặc điểm tương đồng của ba người họ – bụng bự.
Cuối cùng, nhìn trong máy ảnh từng bức ảnh ba người ưỡn bụng, bản thân anh cũng không nhịn được cười, hình ảnh thực sự quá gây cười, cộng thêm Ninh Tưởng làm các kiểu động tác, không muốn cười cũng khó.
Nhiếp ảnh gia cũng khen ngợi không ngớt miệng, “Bộ ảnh này của mọi người thực sự quá đẹp, chủ yếu là giá trị nhan sắc cao, tấm hình này, quả thực không cần chỉnh sửa cũng có thể làm ảnh mẫu, thế nào? Cho chúng tôi làm ảnh mẫu nhé?”
Nguyễn Lưu Tranh liếc mắt nhìn khuôn mặt oán niệm của người nào đó, cười trộm lắc đầu, “Không được.”
Người nào đó có thể bằng lòng tới chụp bộ ảnh này đã là cho cô mặt mũi lớn lắm rồi, anh còn có thể cho phép lịch sử đen tối của anh bị treo lên làm triển lãm sao? Không nuốt sống cô mới lạ!
Nhiếp ảnh gia liên tục nói đáng tiếc, “Phu nhân cô nói thật không sai, tiên sinh nhà cô chụp ảnh còn đẹp trai hơn mẫu của chúng tôi!”
Nguyễn Lưu Tranh và Ninh Tưởng nghe xong đều có vẻ mặt kiêu ngạo, nhất là Ninh Tưởng, còn chỉ mẫu nữ trên ảnh, “Còn cô ấy nữa, cũng không đẹp bằng mẹ cháu!”
“Đúng!” Nhiếp ảnh gia cười vuốt mũi cậu, “Cậu bé tong ảnh cũng không đẹp bằng cháu!”
Ninh Tưởng cười hì hì, lần này lại khiêm tốn, “Không đâu ạ, cậu ấy cũng rất đáng yêu.”
Một nhà ba người thỏa mãn rời studio, Ninh Chí Khiêm còn khai ân, dẫn hai mẹ con họ đi ăn ngoài, khiếm khi không chê thức ăn bên ngoài không đủ vệ sinh.
Sau khi về nhà hai bố con vẫn đồng loạt chui vào vườn hoa, Ninh Tưởng bận đến lúc trời tối đen liền bị Ôn Nghi xách về tắm rửa, gột sạch bùn đất khắp người rồi đuổi về phòng đi ngủ.
Ninh Tưởng theo thói quen kéo Nguyễn Lưu Tranh cùng đi, bố và mẹ kết hôn rồi thật tốt, mỗi ngày đều có mẹ kể truyện cổ tích cho cậu, mặc dù trước đây cũng có bà nội kể, nhưng cảm giác của mẹ và bà không giống nhau!
Chỉ là hôm nay Ninh Tưởng có chút hưng phấn, nghe xong một truyện lại một truyện cũng chưa buồn ngủ, dứt khoát nói chuyện cùng mẹ, còn chơi đùa cùng hai bé con trong bụng mẹ.
“Mẹ, các em có biết bây giờ anh trai đang nói chuyện cùng chúng không?”
“Mẹ, đây là tay hay chân của em trai?”
“Mẹ, rốt cuộc tên của em trai với em gái là gì?”
Vấn đề hỏi không hết, toàn là tình yêu và kỳ vọng của cậu với các em.
Nguyễn Lưu Tranh cảm thấy rất may mắn, năm năm trước Ninh Chí Khiêm làm một việc tốt, ngược lại đã cho con mình một người anh trai tốt như vậy, duyên lành tất kết quả ngọt.
Hai mẹ con dựa cùng một chỗ nói chuyện, Ninh Tưởng không buồn ngủ, Nguyễn Lưu Tranh lại có chút mệt nhọc, mơ mơ màng màng, nhìn thấy Ninh Chí Khiêm tiến vào, mang theo mùi thơm ngát sau khi tắm.
“Ninh Tưởng còn chưa ngủ sao?” Anh tới bắt người. Từ khi cô từ bệnh viện giữ thai về, chính thức một lần nữa ở Ninh gia, Ninh Tưởng luôn dính cô như vậy.
Bình thường anh tan làm rất muộn, mỗi tối đều là cô cùng Ninh Tưởng làm bài tập, luyện đàn, nhìn cậu bé chạy đông chạy tây ở vườn hoa, cuối cùng kể truyện cổ tích cho cậu trước khi ngủ, ngủ cùng cậu, có mấy lần cô cũng đã ngủ trên giường cùng Ninh Tưởng, đều là anh ôm cô về phòng.
Có điều, dáng vẻ của cô thời khắc này thật là…khiến người ta làm sao tức giận tiếp được nữa?
Anh rất may mắn, ở trước mặt anh, cô càng ngày càng làm nhiều động tác nhỏ như vậy, nũng nịu ăn vạ, lè lưỡi chớp mắt, không chỗ nào không dùng. Anh thực sự hy vọng, đến sáu mươi tám mươi tuổi, ở trước mặt anh cô vẫn còn dáng vẻ hoạt bát đáng yêu này.
Cô cũng không biết anh đang nghĩ gì, chỉ kéo tay anh đuổi theo cái tay nhỏ chân nhỏ trong bụng mình, có mấy phần hưng phấn, vài phần yếu ớt, vài phần nũng nịu, “Anh xem một chút nha, bọn chúng đang cầu xin cho em nha… Cũng đang nói, muốn về nhà, muốn đi ngủ, muốn uống sữa…”
Dưới lòng bàn tay ấm áp động viên một cái, hoàn toàn làm mềm trái tim anh. Còn nhớ lần đầu tiên thai đạp khiến anh ngạc nhiên vui mừng, đó là lần đầu tiên cuộc đời anh thực sự thể nghiệm sự kỳ diệu của sinh mạng, đó là sự tiếp diễn của huyết mạch của anh, di truyền gen của anh, cảm giác hoàn toàn khác với khi anh cứu được một bệnh nhân…
Anh hừ một tiếng, “Về nhà? Về nhà còn chụp ảnh thế nào?”
“Hả?” Cô hoài nghi mình nghe nhầm, “Anh nói cái gì?”
Anh không nói tiếp mà xoay người đi thẳng vào studio.
Nguyễn Lưu Tranh sửng sốt ngoài cửa hồi lâu, mới rốt cuộc phản ứng lại được, vui mừng đi vào theo.
Nhân viên studio thấy họ lại trở về, vội vàng đến tiếp đón, tự đề cử, họ là studio đặc sắc như thế nào cá tính như thế nào, khác với các studio chụp ảnh khác ra sao.
“Được rồi, bắt đầu chuẩn bị chụp đi.” Anh không có quá nhiều hứng thú với việc studio như thế nào, cái này đối với anh không quan trọng, điều quan trọng là vợ anh một lòng muốn chụp ảnh! Hơn nữa còn một lòng muốn chụp bụng anh….
Anh nhìn chằm chằm trang phục lá cây của Ninh Tưởng cùng với cái bụng nhỏ trắng trắng đang ưỡn ra, lại nhìn trang phục hoa hòe cô đang mặc, bỗng nhiên một có loại dự cảm xấu, lúc này liền đen mặt, chỉ Ninh Tưởng, “Muốn anh mặc cái thứ này tuyệt đối không có khả năng!”
Vừa dứt lời, liền nhìn thấy nhân viên làm việc bưng một đống đồ da thú gì đó ra.
Vẻ mặt anh hung ác nhìn chằm chằm Nguyễn Lưu Tranh.
Nguyễn Lưu Tranh cười vô hại, kéo tay anh nhẹ nhàng lắc lắc.
Anh cau mày, “Nguyễn Lưu Tranh, anh là người có nguyên tắc. Không nên được voi đòi tiên!” Đồng ý chụp ảnh đã là làm trái lại quy tắc của anh rồi! Nhưng không thể lại phá giới hạn nữa!
Ninh Tưởng vây quanh bộ trang phục kia, ánh mắt rất yêu thích, “Bố, bộ này đẹp nha! Rất hợp với con và mẹ! Con là cây nhỏ, mẹ là đóa hoa, bố là thợ săn bảo hộ chúng con! Chúng ta là một nhà hạnh phục!”
“Đây là một nhà dã nhân! Con quay lại cho bố!” Anh càng ngày càng cảm thấy thằng nhóc Ninh Tưởng này thân thiết với Nguyễn Lưu Tranh, nhóc con anh một tay phân một tay nước tiểu nuôi lớn, một thời gian ngắn đã phản bội!
“Tiên sinh, kỳ thực bộ quần áo này đã bình thường rồi, cũng không phải trang phục dã nhân anh nói, nó khá cổ tích hóa, rất hợp để chụp ảnh cha con, hiệu ứng chụp ra vô cùng tốt, không tin anh có thể nhìn mẫu của chúng tôi chụp.” Trợ lý trang phục mở quần áo ra.
Một trợ lý khác thì mở ảnh mẫu chụp cho họ xem.
Nguyễn Lưu Tranh đã xem từ lâu, bộ quần áo này cũng là cô chọn, cảm giác rất thích kiểu cây cối thần tiên này. Biết anh không vui, cô kéo tay anh tiếp tục lắc, “Ây ya, người đẹp trai tùy tiện mặc gì cũng đều đẹp! Anh còn đẹp trai hơn người mẫu này rất nhiều! Mặc vào nhất định đẹp! Trước giờ đều là anh làm tôn lên quần áo, không phải quần áo làm anh nổi bật anh biết không hả? Phàm là quần áo anh mặc, đó đều là phúc ba đời của quần áo!”
“…” Cái này tâng bốc có chút quá nhỉ?
“Thật mà! Không tin anh hỏi Ninh Tưởng, Tưởng Tưởng, con nói bố mặc cái này có phải đẹp hơn người mẫu trên ảnh không?” Cô kéo Ninh Tưởng vào giữa hai người.
Ninh Tưởng dùng sức gật đầu, “Đẹp nha đẹp nha! Bố là đẹp trai nhất vũ trụ!”
“…” Hai người này phối hợp ăn ý thật, không, phải nói là cấu kết làm việc xấu.
“Ông xã…” Cô kéo một tay của anh, không ngại hy sinh hình tượng trước mặt mọi người, ở nhà chưa bao giờ dính như thế, “Em thực sự rất thích bộ này…”
Một tay khác của anh bị một đôi tay mập mạp kéo lên, đồng thời vang lên một giọng nói khác, “Ông xã…không không không…gọi sai rồi! Bố, con cũng thực sự rất thích bộ này….”
“…” Hai mẹ con này, thật sự đủ rồi!
Có lẽ trên mặt anh đã lộ ra dấu hiệu thỏa hiệp, cô càng thêm nhiệt tình, “Ông xã, ảnh chụp xong, sau này các con xem cũng nhất định sẽ thích, coi như không phải vì em, cũng vì bé con nha…”
“….” Bé con thích hay không anh không quan tâm! Bé như hạt đậu thì có thể biết cái gì?! Anh là người có nguyên tắc!
Nguyên tắc của anh chính là….. Bà xã thích, anh có thể làm sao?
Trầm mặt nhận lấy quần áo trong tay trợ lý, vẻ mặt lạnh lùng, “Thay ở đâu?”
“Ở bên này!” Trợ lý vội đi trước dẫn đường.
Nguyễn Lưu Tranh và Ninh Tưởng chớp mắt, giơ tay chữ V. Trong lòng thì cười thầm, thầy Ninh, nguyên tắc của anh đâu?
Ở cửa phòng thay đồ, anh bỗng quay đầu, vẫy tay với cô, “Qua đây.”
Cô nịnh nọt đi qua, “Muốn em giúp anh sao?”
Anh kéo cô tới gần, thấp giọng nói bên tai cô, “Muốn anh thay quần áo cũng được, có điều từ hôm nay anh bắt đầu phải giảm béo!”
“…” Giảm béo? Quả thực anh có thể giảm một chút, cô không phản đối! “Được được! Sau này em không cho anh ăn nhiều như thế nữa!”
Đâu chỉ ăn nhiều như thế! Anh cắn răng nói, “Anh muốn vận động! Muốn bơi lội! Tối nay liền muốn!”
Chẳng biết lúc nào dưới chân đã nhiều hơn một nhóc mập mặc lá cây, nhảy nhót vỗ tay, “Con cũng muốn con cũng muốn! Bố, bố đã nói dạy con bơi!”
“…” Nguyễn Lưu Tranh đỏ mặt, tiểu bảo bối thuần khiết, con không nên dùng tâm tư thuần khiết của con đến đo lường ý nghĩ xấu xa của bố con!
“Qua một bên đợi đi!” Ninh Chí Khiêm vỗ đầu con trai, vào phòng thay đồ.
Mặc dù anh có nguyên tắc kiên định như sắt thép, cuối cùng vẫn bị cô phá hủy, chụp một loạt lại một loạt, không một cái nào không xuất hiện đặc điểm tương đồng của ba người họ – bụng bự.
Cuối cùng, nhìn trong máy ảnh từng bức ảnh ba người ưỡn bụng, bản thân anh cũng không nhịn được cười, hình ảnh thực sự quá gây cười, cộng thêm Ninh Tưởng làm các kiểu động tác, không muốn cười cũng khó.
Nhiếp ảnh gia cũng khen ngợi không ngớt miệng, “Bộ ảnh này của mọi người thực sự quá đẹp, chủ yếu là giá trị nhan sắc cao, tấm hình này, quả thực không cần chỉnh sửa cũng có thể làm ảnh mẫu, thế nào? Cho chúng tôi làm ảnh mẫu nhé?”
Nguyễn Lưu Tranh liếc mắt nhìn khuôn mặt oán niệm của người nào đó, cười trộm lắc đầu, “Không được.”
Người nào đó có thể bằng lòng tới chụp bộ ảnh này đã là cho cô mặt mũi lớn lắm rồi, anh còn có thể cho phép lịch sử đen tối của anh bị treo lên làm triển lãm sao? Không nuốt sống cô mới lạ!
Nhiếp ảnh gia liên tục nói đáng tiếc, “Phu nhân cô nói thật không sai, tiên sinh nhà cô chụp ảnh còn đẹp trai hơn mẫu của chúng tôi!”
Nguyễn Lưu Tranh và Ninh Tưởng nghe xong đều có vẻ mặt kiêu ngạo, nhất là Ninh Tưởng, còn chỉ mẫu nữ trên ảnh, “Còn cô ấy nữa, cũng không đẹp bằng mẹ cháu!”
“Đúng!” Nhiếp ảnh gia cười vuốt mũi cậu, “Cậu bé tong ảnh cũng không đẹp bằng cháu!”
Ninh Tưởng cười hì hì, lần này lại khiêm tốn, “Không đâu ạ, cậu ấy cũng rất đáng yêu.”
Một nhà ba người thỏa mãn rời studio, Ninh Chí Khiêm còn khai ân, dẫn hai mẹ con họ đi ăn ngoài, khiếm khi không chê thức ăn bên ngoài không đủ vệ sinh.
Sau khi về nhà hai bố con vẫn đồng loạt chui vào vườn hoa, Ninh Tưởng bận đến lúc trời tối đen liền bị Ôn Nghi xách về tắm rửa, gột sạch bùn đất khắp người rồi đuổi về phòng đi ngủ.
Ninh Tưởng theo thói quen kéo Nguyễn Lưu Tranh cùng đi, bố và mẹ kết hôn rồi thật tốt, mỗi ngày đều có mẹ kể truyện cổ tích cho cậu, mặc dù trước đây cũng có bà nội kể, nhưng cảm giác của mẹ và bà không giống nhau!
Chỉ là hôm nay Ninh Tưởng có chút hưng phấn, nghe xong một truyện lại một truyện cũng chưa buồn ngủ, dứt khoát nói chuyện cùng mẹ, còn chơi đùa cùng hai bé con trong bụng mẹ.
“Mẹ, các em có biết bây giờ anh trai đang nói chuyện cùng chúng không?”
“Mẹ, đây là tay hay chân của em trai?”
“Mẹ, rốt cuộc tên của em trai với em gái là gì?”
Vấn đề hỏi không hết, toàn là tình yêu và kỳ vọng của cậu với các em.
Nguyễn Lưu Tranh cảm thấy rất may mắn, năm năm trước Ninh Chí Khiêm làm một việc tốt, ngược lại đã cho con mình một người anh trai tốt như vậy, duyên lành tất kết quả ngọt.
Hai mẹ con dựa cùng một chỗ nói chuyện, Ninh Tưởng không buồn ngủ, Nguyễn Lưu Tranh lại có chút mệt nhọc, mơ mơ màng màng, nhìn thấy Ninh Chí Khiêm tiến vào, mang theo mùi thơm ngát sau khi tắm.
“Ninh Tưởng còn chưa ngủ sao?” Anh tới bắt người. Từ khi cô từ bệnh viện giữ thai về, chính thức một lần nữa ở Ninh gia, Ninh Tưởng luôn dính cô như vậy.
Bình thường anh tan làm rất muộn, mỗi tối đều là cô cùng Ninh Tưởng làm bài tập, luyện đàn, nhìn cậu bé chạy đông chạy tây ở vườn hoa, cuối cùng kể truyện cổ tích cho cậu trước khi ngủ, ngủ cùng cậu, có mấy lần cô cũng đã ngủ trên giường cùng Ninh Tưởng, đều là anh ôm cô về phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.