Chương 80: Nũng Nịu Giỏi Lắm
Cát Tường Dạ
15/02/2023
Cô hồ nghi mở cửa đi vào, bên trong là một khung cảnh tiếng cười nói quen thuộc, Nguyễn Lãng đang ngồi giữa bố mẹ, cùng họ nói cười, nhìn thấy cô đi vào liền vui vẻ vẫy tay, “Chị! Em về rồi!”
Cô mỉm cười, “Biết ngay là em mà! Chỉ có em quay về mới ồn ào như vậy !”
Với tư cách là con gái đầu, cô yêu thương và dung túng cho Nguyễn Lãng không kém gì bố mẹ.
Nguyễn Lãng cười, đem một chuỗi chìa khóa xe giao cho cô, “Chị, cho chị.”
“Em mua xe?” Nguyễn Lưu Tranh nhớ tới chiếc xe mới ngoài cửa.
“Đúng vậy! Làm quà sinh nhật cho bố! Nhưng bố nói không cần, để cho chị đi.” Nguyễn Lãng nhét chìa khóa vào trong tay cô.
“Em có nhiều tiền như vậy?” Cô không hiểu nhiều về xe, nhưng nhìn nhãn hiệu kia cũng không tính là rẻ.
Nguyễn Lãng le lưỡi một cái, “Chị, bộ phim đầu tiên của em quay xong tháng trước, tiền thù lao cũng nhận rồi, có điều em là người mới cát-sê cũng thấp hơn, cho nên chỉ thanh toán tiền đặt cọc…. phần còn lại, chị trả tiếp nhé, đợi khi nào em có tiền em giúp chị trả!”
“…..” Giúp cô trả? “Em đó!” Cô không thể làm gì khác liền nhìn Nguyễn Lãng một cái.
Bùi Tố Phân đối với hành động của Nguyễn Lãng cũng rất có ý kiến, trợn mắt mắng, “Mày lại khi dễ chị mình! Chị mày cũng không dễ dàng gì mày biết không? Lúc nào mới có thể trưởng thành đây hả!”
Nguyễn Lãng lại cười hì hì, ” Mẹ, chị vất vả nhưng chị có anh rể! Đối với anh rể mà nói chút tiền này tính là gì?”
“Nguyễn Lãng!” Nguyễn Lưu Tranh cau mày.
Nguyễn Lãng nhìn nhưng lại không cho là nghiêm túc, ngược lại càng cười ranh mãnh, “Chị, đừng giả bộ, tối qua chị ở cùng anh rể còn giả bộ gì nữa! Hôm nay về muộn như vậy có phải đi hẹn hò với anh rể không?”
“Nói bậy! Hôm nay chị phải họp! Tối qua….”
Cô còn chưa giải thích rõ ràng, mắt Bùi Tố Phân đã sáng lên, nắm tay Lưu Tranh hỏi, ” Thật sao? Con ở cùng với Chí Khiêm sao?”
“Mẹ! mẹ đừng nghe nó nói linh tinh! Con thật sự phải họp!” Cô sợ nhất mẹ gặng hỏi như vậy.
Nguyễn Lãng lại cười, “Được rồi, vậy tối qua nửa đêm em gọi điện thoại cho chị, hai người vẫn ở cùng nhau đó! Còn là anh rể nhận điện.”
“…..” Thật không biết đầu óc Nguyễn Lãng nghĩ như thế nào! Cô tức giận nói, “Đừng có nói bậy nói bạ, điện thoại của chị rơi ở chỗ anh ấy thôi!”
Nguyễn Lãng cười to, “Chị nhìn xem! Rơi ở chỗ anh ấy! Ha ha ha, đấy là tự chị nói nhé! Chị, thực ra mọi người đều mong chị và anh rể hòa hợp, thực sự, trên đời này em chưa từng thấy người đàn ông nào tốt hơn anh rể!”
“Chỉ là rơi trên xe anh ấy thôi! Nguyễn Lãng! Em mà còn nói bậy bạ nữa là chị đánh em đấy!” Cô ném chìa khóa trong tay về phía cậu ấy, làm bộ muốn đánh, quay sang hỏi Bùi Tố Phân, “Mẹ, còn cơm không? Con đói chết rồi!”
“Có có có!” Bùi Tố Phân lập tức đi xuống bếp.
Nguyễn Lưu Tranh trợn mắt nhìn Nguyễn Lãng một cái, không để ý đến nó nữa.
Nguyễn Lãng vừa vặn bắt được chìa khóa, hướng về phía bóng lưng cô huýt sáo một cái rồi cười hi hi.
Cơm nước xong cô liền về phòng, tiếng nói cười của bố mẹ và Nguyễn Lãng nhỏ đi, chỉ còn một mảnh yên tĩnh.
Cuối cùng, cô cũng không nhịn được phải mỉm cười, bất kể như thế nào, nhà có Nguyễn Lãng càng náo nhiệt hơn rất nhiều.
Cô cũng muốn xuống dưới nói chuyện cùng mọi người, nhưng ngày mai bác sĩ Ninh muốn kiểm tra đề cương của cô!
Thật ra cô không hiểu vì sao cô phải viết cái đề cương này, hơn nữa còn phải viết rõ ràng tường tận, có điều lời thầy giáo đã nói cô đâu dám không nghe?
Sau khi ngồi xuống cô mở file trình chiếu anh gửi cho cô, ngáp một cái, uống hai hớp trà rồi bắt đầu tập trung tinh thần chăm chú làm việc.
Chỉnh đề cương không khó, nhưng cô sợ anh còn muốn hỏi mấy vấn đề liên quan, cho nên sau khi mỗi thứ ghi nhớ một chút mới coi như xong, nhìn thời gian đã hơn ba giờ.
Cô lập tức đi ngủ, tối nay vừa đặt đầu xuống gối đã ngủ được rồi.
Hôm sau cô có thể lái xe đi làm, cho dù Nguyễn Lãng nghịch ngợm như thế nào, có xe vẫn tiện lợi hơn rất nhiều, nếu như Nguyễn Lãng không mua thì sau đợt này cô cũng sẽ tự mua, chỉ là sẽ không lãng phí như nó, chọn mua loại tốt!
Ngồi vào trong xe, mùi xe mới đậm đặc bao vây quanh cô, đồ trang trí bằng thủy tinh treo trong xe rất độc đáo, còn khảm lên ảnh bố mẹ, cái thằng nhóc này, tối qua tìm cô là vì cái ảnh này đây mà!
Lái xe được nửa đường lại nhận được điện thoại của Ninh Chí Khiêm, mới sáng sớm gọi điện thoại làm gì? Hỏi chuyện đề cương sao?
“Alo, thầy Ninh ạ.” Cô vui mừng vì tối qua mình thức đến khuya để làm xong đề cương, “Bài tập em đã hoàn thành rồi, đến bệnh viện sẽ đưa cho thầy.”
“Được.” Anh ở đầu bên kia nói, “Em đã đến bệnh viện rồi sao?”
“Vâng! Em đang đi trên đường.”
“Vậy được, đến bệnh viện gặp.”
Sau đó liền ngắt điện thoại, cô bật cười, anh quả thật ép rất gắt!
Hôm nay cô đi sớm, vốn cho rằng cũng có thể đến bệnh viện sớm, không ngờ rằng trên đường đi lại gặp kiểm soát giao thông, chắn xe rất lâu, cô thầm ảo não không đi đường khác, cũng may thời gian chắn cũng không kéo dài, nói chung cô không đến muộn, hơn nữa khi lái đến bãi đậu xe anh cũng vừa mới tới, đỗ xe xong sớm hơn một bước so với cô, từ trong xe bước ra.
Vì vậy, cô dừng xe dưới cái nhìn chăm chú của anh.
Chỗ để xe vốn eo hẹp, cô lại tới muộn, mấy chỗ còn thừa lại toàn là không thể đỗ tốt được, cô loay hoay cả nửa ngày, trên lưng chảy một tầng mồ hôi mà vẫn chưa đỗ xe được.
Cô chán nản cắn môi, nhìn thấy anh vẫn đứng yên bất động chỗ chiếc xe phía trước cách không xa.
Kỹ thuật lái xe của cô vốn không tốt lắm, lại rất nhiều năm rồi không lái, bây giờ đỗ xe quả là vấn đề khó với cô!
Lau bớt mồ hôi trên trán, cô định thử lại lần nữa.
Nhưng anh lại đi về phía này, gõ nhẹ vào cửa sổ xe.
Cô đỏ mặt hạ cửa xe xuống, anh tỏ ý muốn cô xuống xe, “Tôi lái.”
“…..” Thật mất mặt….
Mất mặt vẫn tốt hơn so với việc quẹt vào xe người khác!
Ngay sau đó liền ngoan ngoãn xuống xe, giao nhiệm vụ nặng nề này cho anh!
Anh dừng hai ba lần đã xong, xuống xe liền đưa chìa khóa xe cho cô, trong mắt là một sự rõ ràng, “Mua xe mới hả?”
“Nguyễn Lãng mua đó!” Lúc cô nhận lại chìa khóa trên mặt vẫn hồng, “Cảm ơn anh!”
“Tiểu tử này tiến bộ rồi!” Lúc anh nói những lời này lại có cảm giác một trưởng bối đang vui vẻ khen vãn bối. Cũng khó trách, suy cho cùng thì trong quá trình trưởng thành của Nguyễn Lãng, nhân vật phụ huynh của anh đóng vai trò không nhỏ.
Cô lấy đề cương đã in giao cho anh, “Em không biết anh muốn bản điện tử hay bản in ra, nên in ra một bản, nếu như cần bản điện tử thì em gửi cho anh sau.”
Anh nhận lấy, “Ừm, tôi xem trước đã rồi nói sau.”
Lại là một ngày bận rộn, phẫu thuật, họp, nghiên cứu phương án phẫu thuật, cô hy vọng hôm nay không tan ca quá muộn vì là sinh nhật bố cô.
Cũng may buổi chiều tan ca đúng giờ! Hơn nữa ngày mai anh lại không có ca mổ nào! Nói như vậy hôm nay tụ tập cùng mọi người muộn một chút cũng không sao! Cô vui vẻ thay quần áo chuẩn bị về nhà.
Anh và cô cùng nhau đi.
Thời gian tan ca như nhau, khoa cũng chỉ lớn có vậy, muốn tránh cũng không được! Cũng may cô có xe của mình, không cần phải ngày ngày vướng mắc vấn đề ngồi nhờ xe anh.
“Lưu Tranh!”Anh gọi cô.
“Hả?” Sau khi ra khỏi thang máy cô bước nhanh chân nhưng không thể không quay đầu. Kính nhờ thầy Ninh còn có chuyện gì? Cô còn đang vội về nhà chúc mừng sinh nhật bố.
“Đề cương của em có chút vấn đề.” Anh hắng giọng một cái, nói.
“Á?” Mây đen giăng kín trong lòng cô, sẽ không phải muốn nói chuyện đề cương với cô ngay bây giờ chứ? “Vậy phải làm sao?”
“Tôi phải tìm thời gian nói với em một chút, sợ không kịp rồi!” Mặt anh nghiêm túc.
“Nhưng mà…..bây giờ tan ca rồi mà!” Không phải cô không chuyên nghiệp! Là sáu năm nay cô không đón sinh nhật cùng bố, cô muốn về nhà….. Cẩn thận thăm dò, “Nếu không thì…..tự anh điều chỉnh một chút đi…”
Anh muốn gì không phải anh là người hiểu rõ nhất sao? Cô làm một việc hết ba tiếng, tự anh làm không đến nửa tiếng đã xong.
Anh tỉnh bơ nhìn cô một cái, “Em cho rằng là tôi cần dùng sao?”
“Lẽ….lẽ nào không phải sao?” Không phải anh cần dùng thì bắt cô viết làm gì?
“Nếu như là tự tôi thì căn bản không cần đến đề cương.” Anh nói, “Là em phải dùng.”
“Em?” Cô cực kỳ kinh ngạc, đồng thời trong đầu cũng đầy sương mù, “Em dùng làm gì?”
“Sáng mai đi Tinh Sa, có hội giao lưu đề tài với viện y học bên đó, em phải thay mặt chúng ta làm tọa đàm, báo cáo đề tài của chúng ta.” Biểu cảm của anh thản nhiên, giọng nói vững vàng, giống như đang nói ca mổ này em phụ trách…
Nguyễn Lưu Tranh nhất thời cảm thấy cả người đều không ổn, thiếu chút nữa thất lễ nắm lấy tay áo anh, cũng may kịp thời ngừng lại, giống như bị người siết cổ, “Thầy Ninh, báo cáo đề tài không phải ngéo tay, nói làm thì làm chứ? Em không được đâu!”
“Phải đó!” Gương mặt nhàn nhạt của anh cuối cùng cũng lộ ra chút lo lắng, “Phải làm sao đây?”
“….” Đây là thừa nhận cô không được!? Cô lập tức khuyên nhủ, “Nếu không thì thầy Ninh tự mình làm đi? Được không?”
Đây đã tính là giọng cầu xin anh của cô, hai chữ “được không” vô thức trở nên mềm nhũn.
“Không được đâu….” Anh cũng thuận theo tiếng mềm mại, “Có điều tối nay còn một buổi tối, em có thể chuẩn bị thêm một chút! Tôi giúp em!”
“….” Đầu cô cũng to ra rồi, đau khổ cầu xin, “Thầy Ninh, đừng để em đi mà! Tinh Sa là trường học cũ của em! Ai không biết lý lịch đơn giản của em chứ! Đến giao lưu đề tài khẳng định là toàn thầy giáo em! Em…..Thầy Ninh! Có thể khiến em mất mặt! Có thể đừng mất trước mặt người quen không?”
“Chỉ nhận biết kỹ thuật, ai nhận thức lý lịch? Chỉ cần em thuyết giảng tốt thì người khác sẽ vỗ tay cho em! Lần đầu tiên tôi làm tọa đàm so với em còn nhỏ hơn, mà còn ….. là ở Mỹ.”
“…..” Ở Mỹ! Vậy là phải thuyết giảng bằng tiếng anh! Cô phát điên, vẻ mặt đau khổ, thật sự muốn nắm tóc mình, “Ai so với anh! Anh không phải là thiên tài sao?” Cả Bắc Nhã cũng chỉ có một mình anh tuổi còn trẻ đã được bầu làm bác sĩ chủ nhiệm!
“Được rồi, nũng nịu giỏi lắm, nũng nịu xong vẫn phải chuẩn bị thật tốt, vé máy bay đã mua xong rồi, sáng mai tôi tới đón em ra sân bay!” Anh nói như đinh đóng cột, không cho phép từ chối.
“…..” Mặt cô lập tức đỏ bừng! Cô đâu có nũng nịu! Cô chỉ đang kêu khổ thôi mà! “Không cần đón em! Em tự đi! Dù sao cũng là thành quả nghiên cứu của anh! Mất mặt cũng là mất mặt anh!”
Không thèm đếm xỉa nữa! Cũng chỉ là một đêm không ngủ thôi mà!
Trên mặt cô vẫn đỏ ửng không hề giảm, nhưng lại trời sinh cứng đầu, một bộ dạng tức giận còn lộ ra vẻ xinh đẹp, ” Vậy bây giờ anh đi đâu giảng giải cho em?”
Xem ra bữa cơm sinh nhật bố hôm nay lại không kịp rồi! Cô sẽ không cho anh đến nhà cô dạy! Không muốn để anh biết hôm nay là sinh nhật bố!
Đồng tử anh sáng như sao, đối mặt với sự giận dỗi của cô lại bình tĩnh cực kỳ, “Không gấp, về nhà ăn cơm trước đi, tối lại nói.”
Cô nghe xong cũng không trả lời anh, trong lòng nghẹn lại một chút rồi quay người rời đi, sau khi đi được một đoạn, lại cảm thấy thái độ này của mình quả thực không tốt, có chút tùy hứng, suy cho cùng anh cũng là vì tốt cho mình, muốn đem vạch xuất phát của cô nâng lên thật cao, nhất thời có chút áy náy, muốn quay lại nói một tiếng xin lỗi.
Nhưng nghĩ một chút, thôi bỏ đi, cáu kỉnh cũng đã rồi, lại xin lỗi cũng không có ý nghĩa gì, ai bảo anh không được sự đồng ý của mình đã tự tiện quyết định? Còn mua cả vé máy bay rồi nữa! Chí ít cũng phải thông báo một tiếng với cô để cô có thêm thời gian chuẩn bị chứ? Ớ? Anh làm sao mua được vé máy bay? Còn giữ số thẻ căn cước của cô sao? Nga, đúng, mấy thứ linh tinh đó trên giấy chứng nhận có.
Có điều cuối cùng cũng có thể kịp về nhà ăn cơm, ừm, như vậy cũng được, ăn cơm trước, sau đó lại như tối hôm trước anh gọi điện thoại giải thích cho cô cũng được!
Cô lên xe khởi động rồi chạy đi.
Anh ở phía sau cô cũng không nhanh không chậm đi ra, lúc lái xe đi ngang qua người anh, cô còn đỏ mặt hừ một câu, lao vèo qua bên cạnh anh.
Về đến nhà, tâm tình phút chốc tốt lên.
Thằng nhóc Nguyễn Lãng cũng rất có lòng, trang trí nhà cửa rất đẹp rất hợp thời, còn mở nhạc chúc mừng sinh nhật, một khung cảnh chúc thọ.
Cô vừa vào, Bùi Tố Phân liền tiến lên đón, cười hì hì, mắt lại nhìn ra phía sau lưng cô.
Cô mỉm cười, “Biết ngay là em mà! Chỉ có em quay về mới ồn ào như vậy !”
Với tư cách là con gái đầu, cô yêu thương và dung túng cho Nguyễn Lãng không kém gì bố mẹ.
Nguyễn Lãng cười, đem một chuỗi chìa khóa xe giao cho cô, “Chị, cho chị.”
“Em mua xe?” Nguyễn Lưu Tranh nhớ tới chiếc xe mới ngoài cửa.
“Đúng vậy! Làm quà sinh nhật cho bố! Nhưng bố nói không cần, để cho chị đi.” Nguyễn Lãng nhét chìa khóa vào trong tay cô.
“Em có nhiều tiền như vậy?” Cô không hiểu nhiều về xe, nhưng nhìn nhãn hiệu kia cũng không tính là rẻ.
Nguyễn Lãng le lưỡi một cái, “Chị, bộ phim đầu tiên của em quay xong tháng trước, tiền thù lao cũng nhận rồi, có điều em là người mới cát-sê cũng thấp hơn, cho nên chỉ thanh toán tiền đặt cọc…. phần còn lại, chị trả tiếp nhé, đợi khi nào em có tiền em giúp chị trả!”
“…..” Giúp cô trả? “Em đó!” Cô không thể làm gì khác liền nhìn Nguyễn Lãng một cái.
Bùi Tố Phân đối với hành động của Nguyễn Lãng cũng rất có ý kiến, trợn mắt mắng, “Mày lại khi dễ chị mình! Chị mày cũng không dễ dàng gì mày biết không? Lúc nào mới có thể trưởng thành đây hả!”
Nguyễn Lãng lại cười hì hì, ” Mẹ, chị vất vả nhưng chị có anh rể! Đối với anh rể mà nói chút tiền này tính là gì?”
“Nguyễn Lãng!” Nguyễn Lưu Tranh cau mày.
Nguyễn Lãng nhìn nhưng lại không cho là nghiêm túc, ngược lại càng cười ranh mãnh, “Chị, đừng giả bộ, tối qua chị ở cùng anh rể còn giả bộ gì nữa! Hôm nay về muộn như vậy có phải đi hẹn hò với anh rể không?”
“Nói bậy! Hôm nay chị phải họp! Tối qua….”
Cô còn chưa giải thích rõ ràng, mắt Bùi Tố Phân đã sáng lên, nắm tay Lưu Tranh hỏi, ” Thật sao? Con ở cùng với Chí Khiêm sao?”
“Mẹ! mẹ đừng nghe nó nói linh tinh! Con thật sự phải họp!” Cô sợ nhất mẹ gặng hỏi như vậy.
Nguyễn Lãng lại cười, “Được rồi, vậy tối qua nửa đêm em gọi điện thoại cho chị, hai người vẫn ở cùng nhau đó! Còn là anh rể nhận điện.”
“…..” Thật không biết đầu óc Nguyễn Lãng nghĩ như thế nào! Cô tức giận nói, “Đừng có nói bậy nói bạ, điện thoại của chị rơi ở chỗ anh ấy thôi!”
Nguyễn Lãng cười to, “Chị nhìn xem! Rơi ở chỗ anh ấy! Ha ha ha, đấy là tự chị nói nhé! Chị, thực ra mọi người đều mong chị và anh rể hòa hợp, thực sự, trên đời này em chưa từng thấy người đàn ông nào tốt hơn anh rể!”
“Chỉ là rơi trên xe anh ấy thôi! Nguyễn Lãng! Em mà còn nói bậy bạ nữa là chị đánh em đấy!” Cô ném chìa khóa trong tay về phía cậu ấy, làm bộ muốn đánh, quay sang hỏi Bùi Tố Phân, “Mẹ, còn cơm không? Con đói chết rồi!”
“Có có có!” Bùi Tố Phân lập tức đi xuống bếp.
Nguyễn Lưu Tranh trợn mắt nhìn Nguyễn Lãng một cái, không để ý đến nó nữa.
Nguyễn Lãng vừa vặn bắt được chìa khóa, hướng về phía bóng lưng cô huýt sáo một cái rồi cười hi hi.
Cơm nước xong cô liền về phòng, tiếng nói cười của bố mẹ và Nguyễn Lãng nhỏ đi, chỉ còn một mảnh yên tĩnh.
Cuối cùng, cô cũng không nhịn được phải mỉm cười, bất kể như thế nào, nhà có Nguyễn Lãng càng náo nhiệt hơn rất nhiều.
Cô cũng muốn xuống dưới nói chuyện cùng mọi người, nhưng ngày mai bác sĩ Ninh muốn kiểm tra đề cương của cô!
Thật ra cô không hiểu vì sao cô phải viết cái đề cương này, hơn nữa còn phải viết rõ ràng tường tận, có điều lời thầy giáo đã nói cô đâu dám không nghe?
Sau khi ngồi xuống cô mở file trình chiếu anh gửi cho cô, ngáp một cái, uống hai hớp trà rồi bắt đầu tập trung tinh thần chăm chú làm việc.
Chỉnh đề cương không khó, nhưng cô sợ anh còn muốn hỏi mấy vấn đề liên quan, cho nên sau khi mỗi thứ ghi nhớ một chút mới coi như xong, nhìn thời gian đã hơn ba giờ.
Cô lập tức đi ngủ, tối nay vừa đặt đầu xuống gối đã ngủ được rồi.
Hôm sau cô có thể lái xe đi làm, cho dù Nguyễn Lãng nghịch ngợm như thế nào, có xe vẫn tiện lợi hơn rất nhiều, nếu như Nguyễn Lãng không mua thì sau đợt này cô cũng sẽ tự mua, chỉ là sẽ không lãng phí như nó, chọn mua loại tốt!
Ngồi vào trong xe, mùi xe mới đậm đặc bao vây quanh cô, đồ trang trí bằng thủy tinh treo trong xe rất độc đáo, còn khảm lên ảnh bố mẹ, cái thằng nhóc này, tối qua tìm cô là vì cái ảnh này đây mà!
Lái xe được nửa đường lại nhận được điện thoại của Ninh Chí Khiêm, mới sáng sớm gọi điện thoại làm gì? Hỏi chuyện đề cương sao?
“Alo, thầy Ninh ạ.” Cô vui mừng vì tối qua mình thức đến khuya để làm xong đề cương, “Bài tập em đã hoàn thành rồi, đến bệnh viện sẽ đưa cho thầy.”
“Được.” Anh ở đầu bên kia nói, “Em đã đến bệnh viện rồi sao?”
“Vâng! Em đang đi trên đường.”
“Vậy được, đến bệnh viện gặp.”
Sau đó liền ngắt điện thoại, cô bật cười, anh quả thật ép rất gắt!
Hôm nay cô đi sớm, vốn cho rằng cũng có thể đến bệnh viện sớm, không ngờ rằng trên đường đi lại gặp kiểm soát giao thông, chắn xe rất lâu, cô thầm ảo não không đi đường khác, cũng may thời gian chắn cũng không kéo dài, nói chung cô không đến muộn, hơn nữa khi lái đến bãi đậu xe anh cũng vừa mới tới, đỗ xe xong sớm hơn một bước so với cô, từ trong xe bước ra.
Vì vậy, cô dừng xe dưới cái nhìn chăm chú của anh.
Chỗ để xe vốn eo hẹp, cô lại tới muộn, mấy chỗ còn thừa lại toàn là không thể đỗ tốt được, cô loay hoay cả nửa ngày, trên lưng chảy một tầng mồ hôi mà vẫn chưa đỗ xe được.
Cô chán nản cắn môi, nhìn thấy anh vẫn đứng yên bất động chỗ chiếc xe phía trước cách không xa.
Kỹ thuật lái xe của cô vốn không tốt lắm, lại rất nhiều năm rồi không lái, bây giờ đỗ xe quả là vấn đề khó với cô!
Lau bớt mồ hôi trên trán, cô định thử lại lần nữa.
Nhưng anh lại đi về phía này, gõ nhẹ vào cửa sổ xe.
Cô đỏ mặt hạ cửa xe xuống, anh tỏ ý muốn cô xuống xe, “Tôi lái.”
“…..” Thật mất mặt….
Mất mặt vẫn tốt hơn so với việc quẹt vào xe người khác!
Ngay sau đó liền ngoan ngoãn xuống xe, giao nhiệm vụ nặng nề này cho anh!
Anh dừng hai ba lần đã xong, xuống xe liền đưa chìa khóa xe cho cô, trong mắt là một sự rõ ràng, “Mua xe mới hả?”
“Nguyễn Lãng mua đó!” Lúc cô nhận lại chìa khóa trên mặt vẫn hồng, “Cảm ơn anh!”
“Tiểu tử này tiến bộ rồi!” Lúc anh nói những lời này lại có cảm giác một trưởng bối đang vui vẻ khen vãn bối. Cũng khó trách, suy cho cùng thì trong quá trình trưởng thành của Nguyễn Lãng, nhân vật phụ huynh của anh đóng vai trò không nhỏ.
Cô lấy đề cương đã in giao cho anh, “Em không biết anh muốn bản điện tử hay bản in ra, nên in ra một bản, nếu như cần bản điện tử thì em gửi cho anh sau.”
Anh nhận lấy, “Ừm, tôi xem trước đã rồi nói sau.”
Lại là một ngày bận rộn, phẫu thuật, họp, nghiên cứu phương án phẫu thuật, cô hy vọng hôm nay không tan ca quá muộn vì là sinh nhật bố cô.
Cũng may buổi chiều tan ca đúng giờ! Hơn nữa ngày mai anh lại không có ca mổ nào! Nói như vậy hôm nay tụ tập cùng mọi người muộn một chút cũng không sao! Cô vui vẻ thay quần áo chuẩn bị về nhà.
Anh và cô cùng nhau đi.
Thời gian tan ca như nhau, khoa cũng chỉ lớn có vậy, muốn tránh cũng không được! Cũng may cô có xe của mình, không cần phải ngày ngày vướng mắc vấn đề ngồi nhờ xe anh.
“Lưu Tranh!”Anh gọi cô.
“Hả?” Sau khi ra khỏi thang máy cô bước nhanh chân nhưng không thể không quay đầu. Kính nhờ thầy Ninh còn có chuyện gì? Cô còn đang vội về nhà chúc mừng sinh nhật bố.
“Đề cương của em có chút vấn đề.” Anh hắng giọng một cái, nói.
“Á?” Mây đen giăng kín trong lòng cô, sẽ không phải muốn nói chuyện đề cương với cô ngay bây giờ chứ? “Vậy phải làm sao?”
“Tôi phải tìm thời gian nói với em một chút, sợ không kịp rồi!” Mặt anh nghiêm túc.
“Nhưng mà…..bây giờ tan ca rồi mà!” Không phải cô không chuyên nghiệp! Là sáu năm nay cô không đón sinh nhật cùng bố, cô muốn về nhà….. Cẩn thận thăm dò, “Nếu không thì…..tự anh điều chỉnh một chút đi…”
Anh muốn gì không phải anh là người hiểu rõ nhất sao? Cô làm một việc hết ba tiếng, tự anh làm không đến nửa tiếng đã xong.
Anh tỉnh bơ nhìn cô một cái, “Em cho rằng là tôi cần dùng sao?”
“Lẽ….lẽ nào không phải sao?” Không phải anh cần dùng thì bắt cô viết làm gì?
“Nếu như là tự tôi thì căn bản không cần đến đề cương.” Anh nói, “Là em phải dùng.”
“Em?” Cô cực kỳ kinh ngạc, đồng thời trong đầu cũng đầy sương mù, “Em dùng làm gì?”
“Sáng mai đi Tinh Sa, có hội giao lưu đề tài với viện y học bên đó, em phải thay mặt chúng ta làm tọa đàm, báo cáo đề tài của chúng ta.” Biểu cảm của anh thản nhiên, giọng nói vững vàng, giống như đang nói ca mổ này em phụ trách…
Nguyễn Lưu Tranh nhất thời cảm thấy cả người đều không ổn, thiếu chút nữa thất lễ nắm lấy tay áo anh, cũng may kịp thời ngừng lại, giống như bị người siết cổ, “Thầy Ninh, báo cáo đề tài không phải ngéo tay, nói làm thì làm chứ? Em không được đâu!”
“Phải đó!” Gương mặt nhàn nhạt của anh cuối cùng cũng lộ ra chút lo lắng, “Phải làm sao đây?”
“….” Đây là thừa nhận cô không được!? Cô lập tức khuyên nhủ, “Nếu không thì thầy Ninh tự mình làm đi? Được không?”
Đây đã tính là giọng cầu xin anh của cô, hai chữ “được không” vô thức trở nên mềm nhũn.
“Không được đâu….” Anh cũng thuận theo tiếng mềm mại, “Có điều tối nay còn một buổi tối, em có thể chuẩn bị thêm một chút! Tôi giúp em!”
“….” Đầu cô cũng to ra rồi, đau khổ cầu xin, “Thầy Ninh, đừng để em đi mà! Tinh Sa là trường học cũ của em! Ai không biết lý lịch đơn giản của em chứ! Đến giao lưu đề tài khẳng định là toàn thầy giáo em! Em…..Thầy Ninh! Có thể khiến em mất mặt! Có thể đừng mất trước mặt người quen không?”
“Chỉ nhận biết kỹ thuật, ai nhận thức lý lịch? Chỉ cần em thuyết giảng tốt thì người khác sẽ vỗ tay cho em! Lần đầu tiên tôi làm tọa đàm so với em còn nhỏ hơn, mà còn ….. là ở Mỹ.”
“…..” Ở Mỹ! Vậy là phải thuyết giảng bằng tiếng anh! Cô phát điên, vẻ mặt đau khổ, thật sự muốn nắm tóc mình, “Ai so với anh! Anh không phải là thiên tài sao?” Cả Bắc Nhã cũng chỉ có một mình anh tuổi còn trẻ đã được bầu làm bác sĩ chủ nhiệm!
“Được rồi, nũng nịu giỏi lắm, nũng nịu xong vẫn phải chuẩn bị thật tốt, vé máy bay đã mua xong rồi, sáng mai tôi tới đón em ra sân bay!” Anh nói như đinh đóng cột, không cho phép từ chối.
“…..” Mặt cô lập tức đỏ bừng! Cô đâu có nũng nịu! Cô chỉ đang kêu khổ thôi mà! “Không cần đón em! Em tự đi! Dù sao cũng là thành quả nghiên cứu của anh! Mất mặt cũng là mất mặt anh!”
Không thèm đếm xỉa nữa! Cũng chỉ là một đêm không ngủ thôi mà!
Trên mặt cô vẫn đỏ ửng không hề giảm, nhưng lại trời sinh cứng đầu, một bộ dạng tức giận còn lộ ra vẻ xinh đẹp, ” Vậy bây giờ anh đi đâu giảng giải cho em?”
Xem ra bữa cơm sinh nhật bố hôm nay lại không kịp rồi! Cô sẽ không cho anh đến nhà cô dạy! Không muốn để anh biết hôm nay là sinh nhật bố!
Đồng tử anh sáng như sao, đối mặt với sự giận dỗi của cô lại bình tĩnh cực kỳ, “Không gấp, về nhà ăn cơm trước đi, tối lại nói.”
Cô nghe xong cũng không trả lời anh, trong lòng nghẹn lại một chút rồi quay người rời đi, sau khi đi được một đoạn, lại cảm thấy thái độ này của mình quả thực không tốt, có chút tùy hứng, suy cho cùng anh cũng là vì tốt cho mình, muốn đem vạch xuất phát của cô nâng lên thật cao, nhất thời có chút áy náy, muốn quay lại nói một tiếng xin lỗi.
Nhưng nghĩ một chút, thôi bỏ đi, cáu kỉnh cũng đã rồi, lại xin lỗi cũng không có ý nghĩa gì, ai bảo anh không được sự đồng ý của mình đã tự tiện quyết định? Còn mua cả vé máy bay rồi nữa! Chí ít cũng phải thông báo một tiếng với cô để cô có thêm thời gian chuẩn bị chứ? Ớ? Anh làm sao mua được vé máy bay? Còn giữ số thẻ căn cước của cô sao? Nga, đúng, mấy thứ linh tinh đó trên giấy chứng nhận có.
Có điều cuối cùng cũng có thể kịp về nhà ăn cơm, ừm, như vậy cũng được, ăn cơm trước, sau đó lại như tối hôm trước anh gọi điện thoại giải thích cho cô cũng được!
Cô lên xe khởi động rồi chạy đi.
Anh ở phía sau cô cũng không nhanh không chậm đi ra, lúc lái xe đi ngang qua người anh, cô còn đỏ mặt hừ một câu, lao vèo qua bên cạnh anh.
Về đến nhà, tâm tình phút chốc tốt lên.
Thằng nhóc Nguyễn Lãng cũng rất có lòng, trang trí nhà cửa rất đẹp rất hợp thời, còn mở nhạc chúc mừng sinh nhật, một khung cảnh chúc thọ.
Cô vừa vào, Bùi Tố Phân liền tiến lên đón, cười hì hì, mắt lại nhìn ra phía sau lưng cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.